Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hoá Thân

Người Trái Đất (The Earth Men)

Tác giả: Ray Bradbury

(The Earth Men – một truyện ngắn trong

tiểu thuyết liên hoàn The Martian Chronicles)

 

Tiếng gõ cửa tiếp tục dai dẳng.

Bà Ttt mở mạnh cửa.

— Ông cần gì?

— Bà nói tiếng Anh!

Người đàn ông đứng trên ngưỡng cửa không giấu nổi ngạc nhiên.

— Tôi nói như tôi có thể nói được. – Người phụ nữ trả lời.

Người đàn ông mặc bộ áo liền quần, sau anh ta còn ba người khác nữa thở hổn hển, bẩn thỉu, cùng tươi cười.

— Các ông cần gì nào? – Bà Ttt lại gặng hỏi.

— Bà là người Sao Hỏa? – Người đàn ông cười rộng miệng. Mặc dù anh đoán bà sẽ nói: “ai bảo anh như vậy”, như người ta thường nói ở Trái Đất! Anh ta hất đầu về phía các bạn mình. – Chúng tôi từ Trái Đất đến. Cho phép tôi tự giới thiệu: đại úy Williams. Một tiếng trước đây, chúng tôi đã đáp hỏa tiễn xuống Sao Hỏa. Chúng tôi, đoàn thám hiểm thứ hai. Đã từng có đoàn thám hiểm thứ nhất đến đây, nhưng nó biệt vô âm tín. Dù sao đi nữa thì chúng tôi cũng đã ở đây. Còn bà là người Sao Hỏa đầu tiên mà chúng tôi được gặp.

— Người Sao Hỏa à? – Đôi lông mày người phụ nữ ngạc nhiên nhếch lên cao.

— Tôi muốn nói là bà sống trên hành tinh thứ tư của hệ Mặt Trời. Đúng vậy chứ?

— Ông không nói tôi cũng hiểu! – Bà ta cằn nhằn, đưa mắt nhìn họ.

— Còn chúng tôi từ Trái Đất tới. – Viên đại úy đặt bàn tay màu hồng, ngón ngắn, lên ngực. – Từ Trái Đất đúng không các bạn?

— Đúng vậy. – Ba người kia đồng thanh nói.

— Đây là hành tinh Tyrr. – Người phụ nữ nói. – Đó, nếu các người muốn biết thực sự tên gọi nó là gì.

— Tyrr, Tyrr. – Viên đại úy cười vẻ không tin lắm. – Tên gọi tuyệt vời. Nhưng, thưa bà, xin bà cho biết bà học ở đâu mà nói tiếng Anh giỏi vậy?

— Tôi không nói, tôi nghĩ. – Người phụ nữ trả lời. – Thần giao cách cảm. Tạm biệt.

Bà đóng sập cửa lại.

Không lâu hơn một phút, đoàn phi hành lại gõ cửa.

Bà Ttt mở cửa.

— Gì thế nữa?

Người đàn ông vẫn đứng đó. Anh ta vẫn còn cười, nhưng dáng vẻ rõ ra là đang thất vọng. Anh ta chìa tay về phía bà:

— Tôi thấy hình như bà không hiểu…

— Không hiểu cái gì? – Người phụ nữ khó chịu nói.

Anh ta lúng túng.

— Chúng tôi từ Trái Đất đến, bà có biết không?

— Tôi không có thì giờ để ý đến các người. Công việc còn ngập đầu, giặt giũ, thu dọn, khâu vá. Nếu các người đến gặp ông Ttt, ông ấy ở trên lầu, trong văn phòng của mình.

— Vâng, được. – Người-từ-Trái-Đất-tới ngập ngừng nói. – Vậy thì cho phép tôi được nói chuyện với ngài Ttt.

— Ông ấy bận.

Người phụ nữ cố tình đóng sập mạnh cửa.

Lần này tiếng gõ cửa thình thình vang lên.

— Hãy nghe tôi đã! – Người Trái Đất kêu to, và khi người phụ nữ lại mở cửa, anh ta nhảy vội qua ngưỡng cửa như sợ bà ta kịp nhận ra. – Chẳng lẽ đón tiếp khách như vậy sao?

— Ôi, cái sàn nhà sạch sẽ của tôi! – Người phụ nữ réo lên. – Giầy dép bẩn thỉu quá! Các người bước khỏi đây ngay! Lẽ ra phải lau chùi chân cho sạch sẽ chứ!

Người đàn ông ngây người nhìn đôi giày bẩn thỉu của mình.

— Chuyện vặt mà. – Mãi sau anh ta mới bật nói. – Lẽ nào lúc này là lúc quan tâm đến chuyện đó. Trước hết là ta phải ăn mừng…

Anh ta nhìn người phụ nữ hồi lâu như thể không còn nghi ngờ gì việc bà ta hiểu hết mọi chuyện.

— Nếu như trong lò những chiếc bánh mì trắng giòn của tôi bị cháy, tôi không biết sẽ làm gì với các anh đây. Tôi sẽ cho nếm mùi thanh củi, rõ không! – Bà ta chạy vội vào bếp, đến bên mặt lò nóng bỏng.

Khi bà ta quay lại thì mặt bà đỏ bừng bừng, bóng nhẫy mồ hôi. Mắt người phụ nữ vàng rực, da ngăm ngăm đen, người bà nhỏ nhắn, tinh nhanh, giống như loài sâu bọ. Giọng bà ta the thé, vang tiếng kim khí.

— Các người cứ đợi đấy. Tôi đi coi xem ông Ttt có thể dành cho các người dăm ba phút chăng. Các người đã bảo là có chuyện gì cần nói với ông ấy nhỉ?

Người đàn ông bật ngửa người, hệt như có ai dùng búa đập vào các ngón tay rồi anh nói:

— Bà nói với ngài là chúng tôi từ Trái Đất bay tới… Điều đó không phải lúc nào cũng xảy ra!…

— Cái gì thường không xảy ra? Được rồi… – Bà ta yên tâm nâng cánh tay ngăm ngăm đen lên. – Tôi sẽ quay lại ngay.

Tiếng bước chân vội vã lộp cộp của bà ta âm vang sâu trong ngôi nhà đá. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời Sao Hỏa nóng nực, màu xanh lợt, như vùng nước sâu ở biển nhiệt đới. Hoang mạc Sao Hỏa trông như núi lửa lổn chổn thời tiền sử, ở đó chỗ này phình ra, chỗ kia sủi lên sùng sục. Không khí nóng bỏng run rẩy, tràn trề như trên những hoang mạc. Ở không xa lắm, chiếc hỏa tiễn, đã được hạ thấp, nằm trên ngọn đồi, và từ đó vết xích của nó hằn rõ, kéo dài tới cửa ngôi nhà đá.

Vẳng nghe có tiếng người tranh cãi ở phía trên. Những người đứng phía dưới nhìn nhau. Mệt mỏi vì chờ đợi, họ luôn đổi chân đứng, không biết bỏ tay đi đâu, lúc lúc xốc lại thắt lưng bộ áo liền quần. Ở trên cao, một giọng nam giới nói to chuyện gì đó, một giọng phụ nữ đáp lại. Mười lăm phút trôi qua, những nhà du hành vũ trụ lúc đi vào trong bếp, lúc lại trở ra gần cửa.

— Còn thuốc lá hút không? – Một người trong bọn hỏi.

Một người nào đó chìa ra bao thuốc và họ cùng hút, mọi người thong thả thở ra không trung những dòng khói trắng đục. Họ lại xốc lại quần, sửa lại cổ áo. Từ trên cao vọng xuống tiếng người nói, lúc thầm thì, lúc thì lắp bắp, lúc vang to.

Viên đại úy nhìn đồng hồ:

— Hai mươi lăm phút. Hay thật, không hiểu họ bàn luận gì trên đó?

Anh ta bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài.

— Trời nóng thật đấy. – Một người trong phi hành đoàn nói.

— Ờ ờ… – Một người khác xác nhận, giọng đã rè đi vì oi bức.

Chuyện trao đổi ở trên gác đã chuyển thành tiếng thì thào đều một giọng, rồi sau đó im lặng. Trong nhà im phăng phắc. Các phi hành gia chỉ còn nghe tiếng hơi thở của mình.

Một tiếng đồng hồ trôi qua trong im lặng hoàn toàn.

— Hy vọng là cuộc đến thăm của chúng tôi không gây ra điều gì khó chịu. – Viên đại úy nói và ngó vào phòng khách.

Bà Ttt ở trong đó, đang tưới hoa mọc lên từ giữa phòng.

— Tôi biết ngay là tôi sẽ quên khuấy mất mà. – Bà ta kêu lên khi nhìn thấy viên đại úy. Bà trở vào bếp. – Lúc nào tôi cũng có cảm giác là mình quên mất chuyện gì. Xin lỗi nhé! – Bà ta chìa ra cho anh một mảnh giấy gấp nhỏ. – Ông Ttt rất bận. – Bà ta lại loay hoay với chiếc bếp… Đằng nào thì các người cũng phải gặp ông Aaa, chứ hoàn toàn không phải ông Ttt bởi vậy các người mang giấy này đến trang trại cạnh đây, trại ở bên con kênh đào xanh ấy, và ông Aaa sẽ giải thích mọi chuyện cho các người.

— Không cần phải giải thích gì cho chúng tôi cả. – Viên đại úy phản đối, bực tức bĩu đôi môi dày. – Những gì cần giải thích đều rõ cả rồi mà.

— Các người đã nhận được mảnh giấy rồi còn gì! Các người còn cần gì nữa? – Bà Ttt bực bội, không muốn nói chuyện tiếp.

— Biết làm sao bây giờ? – Viên đại úy thở dài, như đứa nhỏ còn chưa tin ở mắt mình khi nhìn thấy cây thông đầu năm không có treo đồ chơi. – Ta đi thôi, các bạn.

Họ trở ra với cái nóng nực im lìm ban ngày của Sao Hỏa.

Sau nửa tiếng đồng hồ, ông Aaa đang ngồi trên nóc tủ sách thư viện của mình, lờ đờ kéo ngọn lửa xanh ra khỏi những chiếc bát kim khí, nghe tiếng người nói trước nhà. Thò đầu ra khỏi cửa sổ, ông trông thấy bốn người đàn ông mặc áo liền quần. Đầu ngẩng lên, nheo nheo mắt vì chói nắng, họ nhìn ông.

— Ngài Aaa đấy phải không?

— Chính tôi đây!

— Ngài Ttt bảo chúng tôi đến chỗ ngài. – Viên đại úy kêu to.

— Để làm gì? Ông ấy nảy ra cái trò gì trong đầu vậy?

— Ông ta rất bận!

— Hừ, thử nghĩ xem! – Ông Aaa kêu lên vẻ châm chọc. – Ông ta bận, còn tôi, các người thấy không? Thì rỗi rãi đấy! Hẳn là ông ta cho rằng tôi không có việc gì làm hơn là mua vui cho những người mà chính ông ta không muốn tiếp xúc.

— Cái đó không có gì quan trọng lắm. – Viên đại úy nói to.

— Đối với ai thì không quan trọng, nhưng với tôi rất quan trọng. Tôi cần phải đọc hàng đống sách, nhưng ông Ttt không quen coi trọng những người khác. Đó không phải lần đầu tiên. Này, ngài đừng có vung tay lên như thế. Xin ngài hãy nghe người khác nói. Tôi quen buộc người khác phải nghe tôi. Vậy xin hãy chú ý nghe, bằng không, nói chung tôi sẽ không nói chuyện với các người nữa.

Bốn người Trái Đất, há hốc mồm ngạc nhiên, lúng ta lúng túng không hiểu vì sao có sự việc vô lý này?

— Như vậy là các người cho rằng ông Ttt có toàn quyền xử sự như vậy hả? – Ông Aaa tiếp tục bằng một giọng giáo huấn.

Bốn người ngó nghiêng nhìn ông ta, nhăn mặt vì khó chịu.

— Chúng tôi từ Trái Đất đến! – Viên đại úy kêu to.

— Tôi cho rằng đây là cực điểm của sự thiếu giáo dục. – Ông Aaa lầu bầu một mình.

— Hỏa tiễn. Chúng tôi bay đến đây bằng hỏa tiễn. Nó ở đằng kia.

— Hừ, không phải lần đầu ông Ttt bày ra cái trò này, các người có nghe thấy không! – Ông Aaa vẫn bình thản.

— Chúng tôi từ xa, mãi từ Trái Đất, bay đến đây!

— Hừ, thế mà tôi không nghĩ ngay ra điều đó! Tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ta ngay, sẽ nói toạc ra mọi chuyện như đã thấy.

— Chúng tôi có bốn người: cả phi hành đoàn gồm tôi và ba phi hành gia nữa.

— Được, được, tôi sẽ gọi điện thoại. Ngay lập tức bây giờ, không lần lữa đâu.

— Trái Đất. Hỏa tiễn. Con người. Chuyến bay vũ trụ. Khoảng không vũ trụ… mọi người cố nhắc cho ông Aaa hiểu.

— Tôi sẽ gọi điện và cho ông ta một trận! – Ông Aaa kêu lên và biến mất, hệt như con rối trong nhà hát múa rối.

Lát sau nghe thấy tiếng cãi cọ nhau qua máy móc gì đó. Viên đại úy và đồng đội buồn rầu nhìn chiếc hỏa tiễn nằm trên đỉnh đồi. Trông nó thật thân thiết như máu thịt của mình.

Sau cùng ông Aaa lại xuất hiện ở cửa sổ. Mặt ông ta đỏ bừng sau cơn tức giận.

— Thế đó, tôi đã thách ông ta đấu súng, quỷ tha ma bắt đi! Thách đấu súng!

— Ngài Aaa… – Viên đại úy lại toan bắt đầu bằng giọng nói nho nhỏ.

— Tôi sẽ bắn chết ông ta, và thế là xong chuyện, các người nghe thấy không!

— Ngài Aaa, chúng tôi đã vượt qua khoảng cách sáu mươi triệu dặm.

Ông Aaa như lần đầu trông thấy viên đại úy.

— Cho phép tôi hỏi, các người từ đâu tới?

Hàm răng trắng muốt của viên đại úy ánh lên trong nụ cười vui.

— Đó, bây giờ sẽ bắt đầu cuộc đối thoại thật sự đấy nhé, các bạn. – Anh ta vội vã thì thầm nói với đồng đội. – Chúng tôi đã bay vượt qua sáu chục triệu dặm. – Anh gào to với ông Aaa.

Ông ta thản nhiên như không, ngáp dài.

— Cứ cho rằng, vào thời gian này trong năm, nó ở cách ta không hơn năm chục triệu dặm. – Ông ta cầm lấy một loại vũ khí trông ghê rợn. – Tôi phải đi đây. Còn cái mảnh giấy ngu ngốc của các người, mặc dù tôi không biết là nó có đem lại điều gì tốt lành không, các người hãy mang nó đến thị trấn Iopr, ở sau ngọn đồi kia kìa, và tìm hỏi ông Iii. Ông ta chính là người các người cần đến. Không phải như ông Ttt, thằng ngu ít thấy đó. Tôi sẽ cố phân xử với ông ta. Còn về phần tôi, xin lỗi, tôi không giúp các người được gì đâu. Cái đó không phải trong lĩnh vực của tôi.

— Lĩnh vực nào! – Viên đại úy bật nói. – Lẽ nào cần phải ở lĩnh vực nào đó mới có thể đón tiếp tử tế được với khách từ Trái Đất đến?

— Các người đừng có ngu ngốc vậy! Mọi chuyện đều có thể xảy ra. – Ông ta hét lên và đi xuống. – Vĩnh biệt! – Ông ta gào và đi lảo đảo trên đường, như một người say rượu.

Bốn người Trái Đất đứng ngây người nhìn theo ông ta.

— Dẫu sao rồi chúng ta cũng sẽ tìm ra được người muốn nghe chúng ta. – Mãi sau viên đại úy mới bật nói.

— Có thể, tốt hơn là đi khỏi đây, rồi sẽ quay lại. – Một phi hành gia nào đó nói bằng giọng chán chường. – Có thể chúng ta lại bay đi rồi lại đáp xuống đây. Để cho họ có thì giờ chuẩn bị đón chúng ta.

— Cũng có thể là như thế, ý kiến nghe được đó. – Viên đại úy mệt mỏi đồng ý.

Thị trấn nhỏ nhưng tấp nập một cách khác thường. Mọi người ở đây từng lúc chạy vào nhà rồi lại chạy ra, vừa chạy vừa chào hỏi nhau. Mặt họ đeo những chiếc mặt nạ, vàng, xanh, thậm chí đỏ đậm để cho có vẻ dễ phân biệt, những chiếc mặt nạ với chiếc mồm bằng bạc, lông mi bằng đồng, tươi cười hoặc cau có tùy theo sở thích từng người.

Những phi hành gia mệt lử, người đẫm mồ hôi vì nóng, giữ một em bé gái trên đường phố lại, hỏi thăm xem nhà ông Iii ở đâu?

— Ở đằng kia kìa. – Em bé hất đầu chỉ.

Viên đại úy không ngăn được tình cảm của mình, quỳ xuống, kéo em về phía mình, nhìn vào khuôn mặt nhỏ bất động của em bé, nói:

— Cháu đáng yêu ơi, cho chú nói chuyện với cháu nhé.

Anh ta đặt em bé lên đầu gối, nắm bàn tay nhỏ bé ngăm đen của em trong lòng bàn tay to thô kệch của mình, như chuẩn bị kể cho em bé nghe chuyện cổ tích, mà người ta thường kể cho trẻ em nghe trước giấc ngủ.

Hình như anh đã cảm thấy trước là câu chuyện sẽ có đủ tình tiết và những chi tiết nhỏ nhất thú vị ra sao.

— Em nghe nhé, chuyện đã xảy ra như thế này. Nửa năm trước đây một hỏa tiễn đã bay tới Sao Hỏa. Trong hỏa tiễn có một người tên gọi là York, cùng đi với người phụ tá nữa. Tiếp sau đó là chuyện gì xảy ra, không ai biết. Cũng có thể, nó đã bị nổ tung và họ cũng tan thây. Họ bay đến đây bằng những hỏa tiễn như các chú. Giá mà cháu được trông thấy hỏa tiễn đó nhỉ. Nó to tướng, to như thế này này. Vậy là, các chú, đoàn thám hiểm thứ Hai, còn chiếc hỏa tiễn kia là đoàn Thứ Nhất. Các chú bay từ mãi tận Trái Đất tới…

Em bé gái gỡ tay ra và buông mặt nạ xuống che mặt. Chiếc mặt nạ trông hoàn toàn lạnh lùng. Sau đó, lúc viên đại úy đang tiếp tục câu chuyện kể của mình, em móc túi lấy ra đồ chơi con nhện bằng vàng và ném nó lên mặt hè đường. Con nhện lập tức ngoan ngoãn bò lên đầu gối em bé, còn em thì chăm chú theo dõi nó qua khe hở của chiếc mặt nạ.

Viên đại úy khẽ lắc em để em khỏi lãng trí.

— Các chú là người Trái Đất. Cháu có tin không?

— Vâng. – Em bé liếc ngang, những ngón tay trần của em xoa xoa trong bụi đất.

— Khá lắm. – Viên đại úy khẽ đập vào tay em, có thể vì đùa vui, có thể vì bực bội, vì anh muốn em bé chỉ nhìn anh mà không quan tâm đến chuyện khác. – Các chú tự làm nên hỏa tiễn đó. Cháu có tin chú không?

— Vâng. – Em bé cho ngón tay chỏ vào lỗ mũi.

— Cháu biết không… ồ, không làm thế được đâu nhé. Bỏ ngón tay chọc lỗ mũi xuống, cháu. Chú là đội trưởng phi hành đoàn và…

— … trước đó chưa ai bay vào vũ trụ với hỏa tiễn to lớn như vậy… – Em bé gái nheo nheo mắt nói.

— Giỏi lắm! Làm sao cháu biết được điều đó?

— Thần giao cách cảm! – Em bé chùi ngón tay vào đầu gối.

— Chẳng lẽ cháu không thấy thích thú sao? Lẽ nào cháu không thấy vui?

— Tốt hơn hết là các chú đến chỗ ông Iii đi. – Em bé lại ném đồ chơi lên hè. – Ông ấy sẽ sẵn sàng nói chuyện với các chú.

Và em bé chạy đi. Con nhện vàng ngoan ngoãn chạy theo sau em. Viên đại úy vẫn ngồi, miệng há hốc, tay với với theo em bé gái. Nước mắt anh trào ra, đôi mắt bất lực nhìn vào bóng mình trên mặt đất… mọi người nhìn nhau lắc đầu chán nản.

Ông Iii tự tay mở cửa. Ông vội đến giảng đường giảng bài, chỉ dành cho họ một phút chốc, và nếu họ không có chuyện gì lâu la thì có thể vào nhà nói mọi yêu cầu của mình, cốt là nói thật gọn.

— Chỉ xin ngài quan tâm một chút thôi. – Viên đại úy mệt mỏi nói, mắt như rực cháy. – Chúng tôi từ Trái Đất bay đến, bằng hỏa tiễn, có bốn người, tôi đội trưởng và ba phi hành gia nữa. Chúng tôi rất mệt mỏi, đói bụng, cần được nghỉ ngơi. Nếu ai đó trao cho chúng tôi chìa khóa của thành phố, hay thứ gì tương tự, một cách tượng trưng, bắt tay chúng tôi, reo lên: “Hoan nghênh! Chúc mừng các bạn” như thế là đã đủ lắm rồi…

Ông Iii người cao, gầy còm, con người có vẻ mặt sầu não. Cặp mắt vàng ẩn sau cặp kính dày màu xanh da trời. Ông cúi xuống mặt bàn giấy lục lọi giấy tờ như đang tìm kiếm cái gì, và chăm chú, dò xét nhìn khách.

— Thật đáng giận, tôi sợ là chỗ tôi không còn những bản khai. – Ông ta lục các ngăn kéo. – Tôi nhét chúng vào đâu nhỉ? – Ông suy nghĩ hồi lâu. – Hình như chúng ở đâu đây, ở chỗ nào đó. A, chúng đây rồi. Xin mời. – Ông chìa nhanh tờ giấy cho viên đại úy. – Điền vào và cần ký tên mình.

— Chẳng lẽ không thể không cần những thủ tục ngu ngốc này được ư?

Ông Iii liếc nhìn viên đại úy với cặp kính bất động.

— Anh khẳng định là từ Trái Đất tới, đúng vậy không? Vậy thì anh phải ký vào đây!

Viên đại úy ký tên mình vào giấy khai.

— Cả họ nữa à? Chuyện buồn cười thật. Thật vĩ đại! Cả họ cũng thế! – Ông ta cười, thậm chí ông ta còn vỗ đùi vì khoái trá. Khom người vì những tiếng cười phát ra từ chiếc mồm rộng hoác, ông Iii cúi gập đôi người, bám tay vào thành bàn. – Cả họ cũng vậy!

Các phi hành gia cau mày khó chịu:

— Chuyện này có gì đáng cười đâu.

— Cả họ cũng vậy à? – Ông Iii cố dằn mình vì cười quá nhiều. – Nhất định là tôi sẽ phải kể cho ông Hhh nghe. Buồn cười đến chết được. – Ông vẫn còn vừa cười, vừa ngắm nghía, nghiên cứu tờ khai của viên đại úy đã ký vào. – Hình như đầy đủ rồi. – Ông hài lòng gật đầu. – Cả đồng ý cho xử lý bệnh lý nếu thích hợp! – Ông vui sướng cười hinh hích.

— Cho xử lý gì vậy?

— À, không, chuyện vặt! Tôi có cái này bất ngờ cho các người. Chìa khóa cho các người đây.

Viên đại úy đỏ mặt lên vì vui sướng.

— Một vinh dự lớn lao như thế này…

— Không phải chìa khóa thành phố đâu, thằng ngu ạ! – Bỗng nhiên ông Iii nổi khùng, ngắt lời. – Đây chỉ là chìa khóa nhà! Các người đi dọc theo hành lang, thẳng tới chỗ có cánh cửa to. Lấy chìa khóa này mở cửa, và nhớ đừng quên đóng kỹ cửa lại. Các người sẽ ngủ đêm tại đó. Sáng ra tôi sẽ cho ông Hhh đến chỗ các người.

Viên đại úy lưỡng lự cầm chìa khóa, nhưng vẫn đứng yên, cúi đầu, chăm chăm ngó sàn nhà. Đồng đội của anh cũng đứng lặng, cảm thấy kiệt lực, mất hết nhiệt tình, không còn gì ngoài cảm giác trống rỗng.

— Như thế là thế nào nhỉ? – Có chuyện gì vậy? – Ông Iii bực bội. Ông đến bên viên đại úy, cúi người, cố nhìn thẳng vào mặt anh – Các người còn muốn gì nữa nào? Hả?

— Lẽ ra tốt hơn là… – Viên đại úy lẩm bẩm. – Tôi muốn nói, lẽ ra các ngài nên… – Anh ta hoàn toàn thất vọng, thôi nói. – …Chúng tôi làm việc nhiều đến kiệt lực, vượt qua chặng đường như thế, lẽ ra có thể được đối xử khá hơn, giả dụ như chỉ cần bắt tay chúng tôi và nói: “Các bạn khá lắm!” Ngài nghĩ sao, hả?

Giọng anh ta tắc lại. Ông Iii hững hờ, cứng như gỗ, chìa tay ra phía trước:

— Xin chúc mừng! – Trên môi ông Iii nở một nụ cười giá lạnh. – Xin chúc mừng! – Ông ta nhắc lại rồi quay lưng về phía họ. – Tôi bận phải đi đây. Nhớ đừng quên chìa khóa.

Coi như không có họ đứng đấy, như họ đã tan ra trong không khí hay biến xuống dưới sàn nhà, ông Iii đi quanh trong phòng, nhét những tờ giấy gì đó vào chiếc va li nhỏ xách tay. Đã hơn năm phút qua, nhưng không lần nào ông liếc nhìn bốn con người cau có từ Trái Đất tới đây. Họ đứng im, đầu cúi gằm, chân rã rời vì mệt nhọc, mắt lờ đờ, phờ phạc. Sau cùng ông Iii nhìn kỹ đôi chân mình và bỏ chạy ra khỏi nhà…

Lập cập, loạng choạng, họ lần đi theo dọc hành lang mờ mờ sáng. Ngày đã tàn. Họ đứng lại trước cánh cửa lớn bằng bạc đen và dùng chiếc chìa khóa bạc đen mở ra. Vào bên trong rồi, họ đóng sập cửa phía sau lưng.

Họ đã ở trong một căn phòng rộng lớn đầy ánh sáng mặt trời, nơi có những người đàn ông, đàn bà đứng hoặc ngồi thành từng nhóm quanh những chiếc bàn, nói chuyện gì đó.

Tiếng sập mạnh cửa khiến những người đó quay lại nhìn những người mới vào.

Một người Sao Hỏa bước lên, nghiêng mình:

— Tôi là Uuu.

— Đại úy Jonathan Williams từ Nữu Ước, Trái Đất. – Viên đại úy dè dặt tự giới thiệu.

Những vòm trần nhà âm vang những tiếng kêu và lời chào. Đám đông đầy phấn khởi ồn lên một lượt, tay vẫy vẫy, xô đẩy, xê dịch những chiếc bàn, đứng sát bên nhau, ào tới đón các phi hành gia, vây quanh họ, nâng họ lên cao. Một người đưa họ đi vòng trong phòng sáu lần với những bài hát, điệu múa, những tiếng reo hò nhiệt tình, hào hứng, sáu vòng tròn tuyệt vời, trang trọng.

Cách đón tiếp đó khiến những vị khách từ Trái Đất tới bàng hoàng ngây ngất, cho tới vòng diễu hành thứ hai trong phòng mới tỉnh người và hiểu ra chuyện gì. Họ cười vang và bắt đầu kêu lên, nói với nhau:

— Thế mới tuyệt vời chứ? Lẽ ra phải như thế này lâu rồi.

— Thế mới là đón tiếp chứ, các bạn! Hura, hura! Thật tuyệt vời!

Họ nháy mắt với nhau thích thú, vui vẻ khua khua tay.

— Híp híp!

— Hura! – Đám đông đế theo.

Sau cùng họ được đặt xuống trên mặt bàn. Tiếng ồn ào lắng xuống. Viên đại úy suýt bật khóc vì hạnh phúc.

— Xin cám ơn các vị! Thật là tuyệt diệu! Quả là tuyệt vời!

— Hãy kể về mình cho chúng tôi nghe đi. – Ông Uuu đề nghị.

Viên đại úy hắng giọng rồi bắt đầu nói.

Đám đông vừa nghe chuyện vừa ồ lên hứng thú. Sau cùng đại úy giới thiệu với thính giả toàn phi hành đoàn và mỗi phi hành gia nói vài câu, lúng túng và đỏ bừng mặt vì những tràng vỗ tay nồng nhiệt.

Ông Uuu vỗ vai viên đại úy:

— Anh không thể hiểu được là tôi mừng vì anh như thế nào. Tôi cũng từ Trái Đất tới đây.

— Sao có thể thế được?

— Ở chỗ chúng tôi đây có nhiều người Trái đất.

— Ở chỗ các vị? Từ Trái Đất đến? – Viên đại úy ngớ người ra. – Lẽ nào có thể thế được? Các vị cũng bay bằng hỏa tiễn tới đây ư? – Viên đại úy không giấu nổi thất vọng. – Ngài từ đâu đến. Tôi muốn nói ngài người nước nào?

— Nước Tuiereol. Tôi tự linh vận tới đây từ nhiều năm trước.

— Tuiereol. – Viên đại úy khó khăn nói lên từ lạ lùng đó. – Tôi không biết có một quốc gia tên như thế. – Còn tự linh vận nghĩa là gì?

— Và Rrr cũng từ Trái Đất tới. Có phải thế không, bà Rrr?

Bà Rrr gật đầu xác nhận và cười lên bằng một giọng cười lạ lùng.

— Cả ông Vvv, cả ông Kkk, cả ông Ưưư.

— Còn tôi từ Sao Mộc tới. – Một người Sao Hỏa nào đó vừa tuyên bố vừa đỏm dáng sửa lại áo quần.

— Tôi từ Sao Thổ tới. – Một người khác nói mắt ánh vẻ láu lỉnh.

— Sao Thổ, Sao Mộc. – Viên đại úy ngơ ngác nhắc lại.

Trong phòng lại trở nên im lặng. Mọi người lại tản ra, đứng thành từng nhóm, trao đổi riêng với nhau hoặc ngồi từng nhóm sau những chiếc bàn ăn trông lạ lùng. Những cặp mắt màu vàng bừng cháy, trên mặt vương những bóng đen mờ. Viên đại úy bây giờ mới nhận ra là căn phòng không có cửa sổ và ánh sáng chói chang, hình như do những bức tường chiếu sáng. Cả căn phòng lớn chỉ có một cánh cửa độc nhất. Khuôn mặt viên đại úy rung lên.

— Lạ lùng thật. Quốc gia lạ lùng Tuiereol ấy ở chỗ nào trên Trái Đất nhỉ? Có ở xa nước Mỹ không?

— Nước Mỹ là cái gì?

— Sao, ngài chưa nghe nói đến nước Mỹ à? Ngài nói là ngài từ Trái Đất đến đây kia mà. Và ngài không biết tí gì về nước Mỹ sao?

Ông Uuu hãnh diện thẳng người:

— Trái Đất, đó là những đại dương vô bờ bến. Chỉ toàn là đại dương và không có gì khác. Không có đất liền. Tôi từ Trái Đất đến, tôi biết mà.

— Khoan đã. – Viên đại úy tránh lùi ra. – Ngài giống người Sao Hỏa! Mắt màu vàng, da ngăm đen…

— Trái Đất, đó là những cánh rừng rậm dày đặc. – Bà Rrr tự hào nói – Tôi người từ Quốc gia Orri trên Trái Đất, quốc gia của nền văn hóa bạc.

Viên đại úy nhìn khắp từ bà Rrr sang ông Uuu, rồi từ ông Vvv sang ông Ddd, sang ông Nnn, Ggg và các vị khác. Anh nhìn thấy những đôi mắt mầu vàng của họ chợt bừng lóe sáng, chợt tắt lụi, những con ngươi chợt giãn rộng ra, chợt thu hẹp vào. Anh thấy lạnh run người. Sau cùng anh quay lại, buồn thảm nhìn đồng đội:

— Các bạn có biết tất cả những cái này là gì không?

— Là gì, đại úy?

— Đây không phải là một cuộc đón tiếp trọng thể và tiệc đứng chào mừng chúng ta. – Viên đại úy mệt nhọc nói – Những người này không phải là đại diện cho chính quyền thành phố. Đây hoàn toàn không phải là tiệc vui với mọi điều bất ngờ thú vị. Các bạn hãy chú ý đến những cặp mắt của họ, nghe họ nói những gì!

Hơi thở tắc nghẹn lại trong lồng ngực. Trong không gian bịt bùng của căn phòng, trong cái im lặng chợt tới, nghe như có tiếng sột soạt của những ánh mắt căng thẳng.

— Bây giờ tôi mới hiểu rằng… – Tiếng viên đại úy như vọng từ đâu xa xôi tới. – … rằng vì sao người ta dúi những tờ giấy ấy cho chúng ta, tại sao người nào cũng vội vã gửi ta đến chỗ người khác cho đến khi cuối cùng ta rơi vào tay ngài Iii. Ngài đưa cho chúng ta chìa khóa và bảo tới đây… mở cửa ra và đóng kỹ cửa lại phía sau mình. Và chúng ta đã ở đây…

— Ở đâu, đại úy?

— Trong nhà thương điên. – Giọng viên đại úy rã rời.

Đêm đã tới. Trong gian nhà lớn, mờ mờ sáng bởi những ngọn đèn không trông thấy, im lặng như tờ. Bốn người Trái Đất ngồi bàn, lắc lư đầu thì thầm trò chuyện. Trên nền nhà những người đàn ông, đàn bà nằm ngủ ngổn ngang. Trong những góc tối ai đó cựa quậy trở mình không yên, tay khua khua trong mơ. Cứ mỗi nửa giờ qua, một trong các phi hành gia lại đến bên cửa, lắc xoay mạnh nắm đấm cửa.

— Thưa đại úy, cửa khóa. Rõ ràng là cửa đã khóa chặt.

— Như vậy họ cho chúng ta là những thằng điên à?

— Đúng thế đấy. Vì thế nên họ đã không vội tổ chức đón tiếp chúng ta trọng thể mà chỉ lắng nghe xem chúng ta nói gì và cho rằng tất cả những thứ đó là cơn mê sảng, triệu chứng tái phát của bệnh tâm thần mãn tính nặng. – Viên đại úy chỉ những thân hình người đen đen trên sàn nhà. – Toàn những người loạn trí cả. Nhưng họ đã chào đón chúng ta ra trò! Đã có lúc tôi tưởng… – Ánh mắt viên đại úy chợt bừng sáng rồi lại tối xuống. – … tưởng rằng đó là thật. Nào chào mừng, nào ca hát, nào phát biểu… Kể cũng có lúc ta đã tưởng là vui vẻ, tốt lành phải không?

— Liệu họ có giữ chúng ta ở đây lâu không, đại úy? – một người lo lắng hỏi.

— Giữ cho tới khi xác định được là chúng ta không mắc chứng điên.

— Điều đó không khó khăn lắm, đại úy ạ.

— Chúng ta hy vọng là như vậy!

— Hình như đại úy cũng không tin lắm phải không?

— Phải! Nhìn xem kìa, ở trong góc phòng ấy.

Một người đàn ông đang ngồi xổm trong góc nhà. Một ngọn lửa xanh mờ nhảy nhót ở miệng ông ta. Nó dần dần chuyển thành những vòng tròn và biến thành hình thân thể một phụ nữ khỏa thân nhỏ xíu. Hình thể đó lớn dần lên, bốc cháy trong không khí giữa vầng sương mù xanh, thì thầm tiếng gì đó và thở dài đau khổ.

Viên đại úy im lặng chỉ tay về phía góc đối diện. Một người đàn bà đứng đó, ngay trước mắt họ. Bỗng nhiên bà ta biến vào giữa chiếc cột thủy tinh trong suốt, rồi chiếc cột đó cũng biến mất và người đàn bà lại biến thành bức tượng bằng vàng, rồi biến thành tượng gỗ, thành cây thiên trượng nhẵn nhụi và sau cùng lại biến trở lại thành người đàn bà lúc đầu.

Vào lúc nửa đêm những ngọn lửa tím bùng lên trong gian phòng, chạy lang thang, biến dạng kỳ dị. Chính lúc nửa đêm là thời gian của mọi điều kỳ lạ quái quỷ và của các thứ biến hóa ma tà.

— Lũ phù thủy, quỷ pháp, ma lực. – Một người Trái Đất nào đó thì thầm.

Không phải, đó là cơn mê sảng của bệnh điên, những ảo ảnh. Họ truyền vào chúng ta những hình ảnh mà họ mê sảng, và chúng ta nhìn thấy chính ngay những gì họ tưởng tượng ra. Mối liên lạc thần giao cách cảm, tự kỷ ám thị.

— Điều đó làm đại úy lo ngại phải không?

— Đúng. Nếu như mọi người ở đây thấy những ảo ảnh như hiện thực, nếu như họ ngạc nhiên trước những cái tưởng tượng ra đến mức tin chúng là thật, lúc đó rất dễ hiểu là họ cho chúng ta là những người mắc bệnh điên. Nếu như người kia dễ dàng nặn ra người phụ nữ bằng lửa, còn bà kia có thể biến thành chiếc cột thủy tinh, thì một người Sao Hỏa bình thường có thể cho rằng chiếc hỏa tiễn cũng chỉ là kết quả của sự tưởng tượng bệnh tật của chúng ta mà thôi.

— Ôi!… – Tiếng kêu thất vọng bật ra từ lồng ngực các phi hành gia.

Chung quanh họ những ngọn lửa xanh bùng lên, bừng cháy, và lụi tắt. Từ miệng những người đàn ông đang ngủ những thằng quỷ nhỏ đỏ rực nhảy ra, những người đàn bà biến thành những con rắn trơn nhờn, nhầy nhụa, lấp lánh, mùi thú dữ, mùi loài bò sát nồng nặc.

Nhưng khi trời bắt đầu sáng, quanh họ lại quây quần và trở lại thành những con người hoàn toàn bình thường, tươi tỉnh, vui vẻ. Hệt như chưa từng có nhũng ngọn lửa đầm lầy, và đủ thứ ma quái. Viên chỉ huy và đồng đội trong phi hành đoàn đứng ở cửa, chờ người ta sẽ mở ra.

Ông Hhh không để họ phải chờ lâu. Sau bốn giờ chờ đợi ông Hhh đã xuất hiện. Họ thoáng có ý nghĩ nghi ngờ trước khi bước vào phòng, ông ta đã bí mật theo dõi quan sát họ qua lỗ nhìn nhỏ đến ba tiếng đồng hồ. Ông mời họ vào phòng làm việc của mình.

Đó là một con người xuề xòa dễ gần, tươi cười, nếu tin vào chiếc mặt nạ ông đeo, bởi lẽ trên mặt nạ không phải có một mà là ba nụ cười. Nhưng giọng nói phát ra từ dưới chiếc mặt nạ chẳng chút vui vẻ nào. Đó là giọng của người thầy thuốc bệnh tâm thần.

— Đau ốm ra sao nào?

— Các ngài cho rằng chúng tôi là những người mắc chứng bệnh điên rồ, nhưng ngài hãy tin rằng, đó là một sai lầm. – Viên đại úy nói.

— Ngược lại, tôi không coi tất cả là người điên. – Ông đụng chiếc đũa nhỏ giống như que chỉ huy của các nhạc trưởng, vào người viên đại úy. – Rồi ông ta nói tiếp:

— … Hoàn toàn không. Chỉ có một mình ngài bị bệnh thôi. Còn tất cả những gì khác, đó là ảo ảnh thứ cấp.

Viên đại úy giật mình như phát hiện ra một điều gì:

— A, ra thế đấy. Thảo nào ngài Iii buồn cười đến như thế khi tôi hỏi có cần phải tất cả ký vào bản khai không?

— Ồ đúng, ông Iii đã kể cho tôi nghe. – Từ cái miệng cười trên mặt nạ phát ra tiếng cười vang. – Một chuyện đùa khá thú vị! Tôi dừng lại ở đâu nhỉ? À, ảo ảnh thứ cấp. Có những bà đến chỗ tôi khẳng định là trong tai các bà ấy có rắn chui ra. Sau một đợt điều trị họ đều khỏi bệnh.

— Chúng tôi sẵn sàng nhận điều trị đây. Các ngài bắt đầu đi!

Ông Hhh ngạc nhiên.

— Thật khó tin. Không mấy người đã chịu đồng ý. Điều trị nặng nề khó khăn đấy. Những biện pháp triệt để anh hiểu không?

— Tôi đã bảo ngài là bắt đầu đi mà! Và ngài sẽ thấy là tôi hoàn toàn khỏe mạnh.

— Anh hãy đưa giấy tờ đây! Tôi xem xem đã hợp lệ chưa. – Ông ta xem giấy tờ. – Thế, tuyệt lắm. Anh đã rõ, trong trường hợp của anh đòi hỏi phải “điều trị” đặc biệt. Những gì mà anh trông thấy ở đây đều là những trường hợp bình thường. Nhưng khi bệnh tình đã đạt tới ảo ảnh tiền cấp, ảo hình thứ cấp, đến ảo âm, ảo vị, ảo mùi, đồng thời tất cả cái đó có thể trông thấy, sờ mó thấy, lúc đó không tránh khỏi phải dùng độc trị độc được.

Viên đại úy không bình tĩnh được nữa.

— Ngài hãy nghe đây. – Anh ta gào lên. – Ông còn lải nhải thế đến bao giờ nữa! Đủ rồi! Ông hãy khám bệnh đi, gõ đầu gối, nghe tim phổi, bắt tôi phải nhảy nhót, loăng quăng, đặt ra những câu hỏi ngu ngốc của ngài đi!

— Anh cứ việc nói những gì tùy thích. Đó là quyền của anh.

Viên đại úy điên đầu nói một thôi một hồi cả tiếng đồng hồ, ông thầy thuốc bệnh tâm thần chỉ nghe, không ngắt lời.

— Thật khó tin được, – lúc lúc ông ta lại lầm bầm nói với mình. – Hắn mô tả chi tiết kỳ dị những gì hắn mê sảng thấy. Lần đầu tiên trong đời hành nghề ta mới thấy một ca như thế này.

— Tôi không từ chối ngó nó xem sao. Anh có thể làm điều đó, ở ngay đây chứ? – Ông Hhh gật đầu đồng ý.

— Tất nhiên. Nó ở trong tập phiếu ghi của ông ấy, ở vần “H” ấy.

Ông Hhh chăm chú vào những ngăn phiếu ghi của mình tìm tòi, sau rồi ông tặc lưỡi thất vọng đóng ngăn phiếu ghi lại.

— Anh không đùa đấy chứ? Trong đó không có hỏa tiễn nào cả.

— Tất nhiên là không có rồi, ngài là một tên ngu vậy đó. Tôi đùa thật sự đấy. Ông hãy trả lời đi, ở những người điên có tính hài hước hay không?

— Đúng. Cũng thường gặp những trường hợp biểu hiện thật lạ kỳ như thế. Bây giờ anh đưa tôi đi đến chỗ hỏa tiễn của anh. Tôi muốn ngó nó xem sao!

Trưa. Trên đường họ đi tới chỗ hỏa tiễn, trời nóng bức không sao chịu nổi.

— Đây chính là hỏa tiễn đấy à?

Viên thầy thuốc đi vòng quanh, tay gõ gõ vào hỏa tiễn. Chiếc hỏa tiễn phát ra tiếng kêu bum bum

— Có thể đi vào bên trong được không? – Ông ta hỏi vẻ láu lỉnh.

— Ông vào đi.

Ông Hhh chui vào trong chiếc hỏa tiễn khá lâu không thấy chui ra. Cả toán phi hành đứng ngoài cùng trao đổi.

— Chưa bao giờ tôi rơi vào nơi đủ ngóc ngách ngu ngốc như ở đây. – Trong lúc chờ đợi, viên đại úy nhai cả một điếu xì gà, và anh nói. – Giá như tôi quay trở về Trái Đất được, tôi hẳn sẽ nói với họ là trên Sao Hỏa không có gì đáng cho chúng ta quan tâm liên hệ. Chỉ toàn những kẻ dốt nát vô học, mà chúng còn đa nghi đến mức ngu xuẩn.

— Tôi lại thấy rằng quá nửa dân Sao Hỏa là những kẻ mắc bệnh tâm thần. Vì thế họ chẳng tin điều gì hết.

— Tất cả thật đáng giận vô cùng.

Viên thầy thuốc bệnh tâm thần ở trong hỏa tiễn đến nửa tiếng đồng hồ mới chui ra. Ông ta vẫn tiếp tục sờ mó, gõ gõ, lắng nghe, ngửi ngửi, thậm chí dùng lưỡi nếm thử chiếc hỏa tiễn.

— Thế nào, bây giờ ông đã tin chúng tôi chưa? – Viên đại úy thét to như nói với người điếc.

Viên thầy thuốc bệnh tâm thần nhắm mắt, gãi gãi mũi.

— Trong đời hành nghề của tôi đây là một trường hợp hiếm có về ảo hình sờ mó thấy được và về thôi miên ám thị. Tôi đã khám nghiệm kỹ cái của anh mà anh gọi là “hỏa tiễn”. – Ông ta lại gõ gõ vào vỏ ngoài chiếc hỏa tiễn. – Tôi nghe thấy tiếng gõ. Ảo âm. – Ông hít mạnh không khí. – Tôi cảm thấy cả mùi. Ảo mùi là kết quả của thần giao cách cảm. – Ông dùng lưỡi nếm vỏ ngoài hỏa tiễn, – tôi nghiệm nó qua vị giác. Ảo vị!

Ông nắm chặt tay viên đại úy.

— Xin chúc mừng anh! Anh là thiên tài bệnh thái tâm thần. Anh đã đạt đến đỉnh cao của hoàn mỹ. Ám thị thôi miên những điều mê sảng của mình đến người khác, biến nó vào tâm thức của người ngoài bằng thần giao cách cảm và có khả năng điều giữ liên tục lực tác động ấy. Những bệnh nhân của tôi trước đây thường chỉ tập trung được vào tạo ảo hình trông thấy được, trong trường hợp khá hơn, tạo ảo hình trông thấy, nghe thấy được. Phổ huyền tưởng mê sảng của anh đạt tới mức rộng rãi nhất. Chứng huyền tưởng điên rồ của anh hoàn chỉnh đến mức lạ kỳ.

— Chứng huyền tưởng điên rồ! – Viên đại úy tái người.

— Đúng, đúng, một trường hợp đáng ngạc nhiên của bệnh thái tâm thần hoàn chỉnh! Kim loại, chất dẻo, các hệ thống điều khiển, các lương thực dự trữ, áo quần, nhiên liệu, vũ khí… Các bù loong, đinh ốc, thìa dĩa… Tôi đếm có đến hàng chục nghìn những vật, những chi tiết trên con tàu của anh. Chưa bao giờ tôi gặp một sự tưởng tượng hoàn chỉnh như thế này. Thậm chí có cả những bóng dưới giường nằm, bóng của từng vật một! Thử nghĩ xem, tập trung ý chí được đến như thế đấy! Và mỗi vật ảo ấy, cho dù là vật gì đi nữa, cũng đều có mùi, có hình khối, có vị, có phát ra tiếng nếu gõ vào nó. Cho phép tôi ôm hôn anh nhé!

Sau cùng ông ta lui ra, lùi khỏi anh mấy bước.

— Nếu tôi viết về điều này, đây sẽ là một công trình y học hay nhất của tôi. Nhất định tôi sẽ đọc một báo cáo khoa học ở cuộc hội thảo sắp tới của viện Hàn lâm Sao Hỏa! Anh hãy tự nhìn kỹ mình xem! Thậm chí anh đã có thể biến đổi màu của mắt, trước nó màu vàng, bây giờ đã trở thành xanh, da dẻ trở nên trắng trẻo. Và cả những bộ áo liền quần nữa! Và trên bàn tay có năm chứ không phải sáu ngón như người thường. Sự chuyển hóa sinh học dưới tác động của bệnh thái tâm thần. Còn các bạn của anh…

Ông ta rút ra khẩu súng ngắn.

— Rõ ràng đây là một trường hợp bệnh tình vô vọng, hết phương cứu chữa. Con người đáng thương hại tuyệt vời của ta! Cái chết sẽ dứt anh ra khỏi sự đau đớn. Tôi sẵn sàng nghe những lời trăn trối cuối cùng của anh.

— Dừng lại! Đừng bắn!

— Thật bất hạnh! Tôi sẽ giúp anh loại trừ được cái đau giằng xé của cơn mê sảng đã làm nảy sinh ra cả chiếc hỏa tiễn này lẫn những người ảo giống hệt anh của anh. Thật là thú vị vô cùng khi trông thấy hỏa tiễn và những đồng đội của anh biến mất khi tôi bắn chết anh. Có thể viết được một bài báo tuyệt vời về sự tiêu tan của ảo ảnh bệnh thái tâm thần. Trường hợp hôm nay sẽ là tài liệu cho bài đó.

— Tôi từ Trái Đất đến. Họ tên tôi là Jonathan Williams, còn những người kia…

— Tôi biết, tôi biết. – Viên thầy thuốc an ủi nói và nổ súng.

Viên đạn xuyên qua ngực. Viên đại úy ngã phịch xuống đất.

Những tiếng kêu khủng khiếp phát ra từ lồng ngực các phi hành gia.

Ông Hhh nhìn họ và không tin vào mắt mình nữa.

— Các người không biến đi ư? Tuyệt diệu! Ảo hình ngoài chủ thể hãy còn tồn tại một thời gian nào đó trong thời gian và không gian. – Ông ta hướng mũi súng về phía các phi hành gia. – Ta buộc các người phải biến đi.

— Không! – Các phi hành gia kêu lên.

— Lực kiến tạo ảo âm của bệnh nhân vẫn còn tác dụng thậm chí khi anh ta đã chết. – Ông ta tự giải thích cho mình vậy và nổ liền ba phát súng.

Họ nằm trên cát, không hề biến dạng hay biến mất.

Ông dùng chân đá vào người họ, đến gần hỏa tiễn và lại gõ gõ tay lên mặt vỏ.

— Nó cũng không biến đi! Và lũ kia cũng không biến đi! Ông ta lại nổ súng vào những thân thể bất động, rồi hoảng hốt giật lùi lại. Mặt nạ tuột khỏi khuôn mặt.

Bộ mặt nhỏ bé của viên thầy thuốc bệnh tâm thần bắt đầu biểu lộ điều gì đó chẳng lành. Hàm miệng trễ xuống, đôi mắt đông cứng như thủy tinh, đôi tay rã rời buông rơi khẩu súng ngắn. Ông giơ tay lên trời, dẫm chân tại chỗ, như người mù, loạng choạng vấp vào thi thể những người chết. Miệng ông đầy đờm rãi.

— Ảo ảnh bệnh hoạn, – ông ta thì thầm trong kinh hãi. – Ảo vị, ảo hình, ảo mùi, ảo thanh, ảo giác… – Tay ông khua rối loạn, mắt ông trợn trừng, môi phì đầy bọt. – Biến đi! – Ông thét những xác chết! – Thối rữa ra! – Ông gào lên với chiếc hỏa tiễn.

Ông trông thấy tay mình run lẩy bẩy.

— Ta đã bị lây nhiễm. – Cuồng điên vì sợ hãi. Ông thì thào. – Mọi thứ đã lây truyền sang ta. Thần giao cách cảm. Thôi miên. Bây giờ ta đau bệnh, ta phát điên. Ta đã lây nhiễm bệnh!… Đủ mọi hình thức của ảo giác… – Ông ta dừng lại, mò tìm khẩu súng ngắn đánh rơi bằng đôi tay đã cứng quèo. – Chỉ còn độc nhất một lối thoát. Một mà thôi. Khi đó chúng sẽ biến đi…

Tiếng súng vang lên, ông ta ngã xuống.

Bốn xác người nằm cạnh nhau dưới ánh mặt trời thiêu đốt. Xa hơn một chút, viên thầy thuốc nằm chết lặng.

Chiếc hỏa tiễn, như có từ bao giờ vẫn đứng trên đồi.

Buổi chiều, khi những người dân thành phố leo lên trên chiếc hỏa tiễn, họ cứ đoán già đoán non mãi là làm sao lại có thể như thế được, nhưng chịu không nghĩ ra điều gì cả. Vì vậy người ta đã bán nó cho nhà hàng đồng nát, họ mang nó đi để tháo dỡ ra từng mảnh một.

Mưa dầm dề suốt đêm, nhưng sáng ra trời lại trở nên ấm áp, trong sáng.

Bình luận