“Hừ, mùi bốc ghê quá!” Rockwell thầm nghĩ. Ở McGuire bốc mùi bia, ở Hartley bốc mùi thân thể mệt mỏi, lâu chưa tắm, rửa, nhưng tệ nhất là mùi nồng nặc như mùi sâu bọ bốc lên từ Smith. Cái thể xác trần truồng, bọc làn da xanh, nằm chết lặng trên bàn. Cùng với những mùi đó, còn thấy cả mùi ét-xăng và dầu nhờn của thứ máy gì đó, ánh lấp lánh trong căn phòng nhỏ.
Anh chàng Smith này chỉ còn là cái xác. Rockwell bực bội đứng lên, cất chiếc ống nghe đi.
— Mình phải trở lại bệnh viện, chiến tranh, công việc ngập đầu. Chính cậu cũng rõ đấy, Hartley. Smith chết đã tám tiếng đồng hồ. Nếu như cậu muốn tìm hiểu rõ điều gì nữa, hãy gọi pháp y đến, để cho họ mổ xác…
Hartley không nói, giơ tay lên. Cánh tay xương xẩu, run rẩy chỉ vào thân vác Smith, cái thân xác được bọc kín một lớp vỏ cứng mầu xanh.
— Rockwell, cậu hãy lấy ống nghe và nghe lại một lần nữa. Chỉ một lần nữa thôi. Nào.
Rockwell đã toan từ chối. Nhưng nghĩ lại, anh ngồi xuống lấy ống nghe ra. Cần nhượng bộ anh bạn bác sĩ đồng môn. Anh giả vờ ấn chiếc ống nghe vào cái thân thể xanh lè đã cứng lạnh, làm như anh đang nghe…
Căn phòng nhỏ chật hẹp, mờ tối quanh anh như nổ tung. Nổ tung bởi cái rùng mình độc nhất, xanh lè, giá lạnh. Hệt như những nắm đấm đập vào màng nhĩ. Anh bị choáng. Và những ngón tay tự nó rời khỏi cái thi thể nằm sóng soài ở đó.
Anh đã nghe thấy tiếng run rẩy của sự sống.
Trong lòng thi thể thẫm mầu đỏ, trái tim chỉ đập có một lần. Như một tiếng vang xa xôi trong rốn biển sâu.
Smith chết, không thở, cứng đờ ra. Nhưng bên trong cái xác khô ấy trái tim đang sống, nó vẫn đập nhịp nhàng, hệt như đứa trẻ trong bụng mẹ chưa ra đời.
Những ngón tay Rockwell, những ngón tay khéo léo của người bác sĩ giải phẫu, cố gắng sờ nắn thi thể. Anh cúi đầu xuống. Trong ánh sáng nhờ tối, tóc anh như hoàn toàn đen, thoảng ánh muối tiêu, khuôn mặt anh sinh động hẳn lên. Anh ngót ba mươi lăm tuổi. Anh nghe đi nghe lại, trên đôi má đổ những giọt mồ hôi lạnh. Không thể tin là trái tim lại hoạt động như vậy được.
Một nhịp đập trong ba mươi lăm giây đồng hồ.
Còn hơi thở của Smith, có thể tin thế được sao? Một lần hít vào trong bốn phút, không nghe thấy được sự chuyển động trong lồng ngực. Còn thân nhiệt thì sao?
Sáu mươi độ F!
Hartley bật lên cười. Tiếng cười nghe không dễ chịu lắm. Nói giống một tiếng vang lạc lõng nhiều hơn. Hắn nói mệt mỏi:
— Anh ta còn sống. Đúng, còn sống. Một đôi lần suýt nữa tôi đã bị mắc lừa. Tôi tiêm adorênalin, cố nâng nhịp mạch lên, nhưng đã vô hiệu. Đã ba tháng nay anh ta ở trong thể trạng thế này. Tôi không đủ sức giấu điều đó nữa. Vì thế tôi đã gọi điện cho cậu, Rockwell ạ. Anh ta… một cái gì đó không đúng với tự nhiên.
Đúng, rõ là không thể thế được, chính Rockwell cảm thấy hồi hộp, lo lắng điều gì đó. Anh cố mở mí mắt Smith. Vô hiệu quả, da đã che phủ chúng. Đôi môi dính chặt vào nhau. Lỗ mũi cũng vậy. Không khí không có đường vào…
— Dẫu thế anh ta vẫn thở…
Chính Rockwell cũng không nhận ra được giọng mình. Anh đánh rơi chiếc ống nghe, nhặt lên và nhận ra mình đang run rẩy.
Hartley đứng lên khỏi bàn, người hắn cao, gầy còm, rã rời.
— Smith hoàn toàn không muốn cho mình gọi cậu tới. Nhưng mình đã không nghe anh ta. Smith đã báo trước để mình không gọi cậu đến. Chỉ mới trước đây một tiếng.
Đôi mắt thẫm màu của Rockwell bừng sáng lên, tròn xoe vì ngạc nhiên.
— Làm sao anh ta có thể báo trước được? Anh ta đã bất động kia mà.
Khuôn mặt hốc hác của Hartley như trợn lên những nét nhọn hoắt, chiếc cằm bướng bỉnh, cặp mắt cụp xuống thành hai vạch ngang, hắn nói giọng bình thản.
— Smith… nghĩ. Mình biết được những ý nghĩ của anh ta. Anh ta sợ rằng cậu sẽ lột mặt nạ anh ta. Anh ta căm thù mình. Vì sao? Vì mình muốn giết chết anh ta, rõ không! Nhìn xem này. – hắn vụng về thò tay vào chiếc túi áo vét nhàu nát, đầy vết bẩn, lôi ra khẩu súng ngắn, xanh ánh thép.
— Này, Murphy! Cầm lấy, cầm lấy đi khi mình chưa bắn thủng chiếc xác nửa sống nửa chết kinh tởm này.
Murphy bước giật lùi, khuôn mặt tròn ửng đỏ của anh ta đầy khiếp sợ:
— Cất súng đi, Hartley – Rockwell nghiêm khắc ra lệnh, giọng không khoan nhượng, sắc như dao mổ: – Ba tháng trời cậu quẩn quanh bên bệnh nhân này, và cậu đã bị sốc thần kinh vì quá căng thẳng. Cậu phải ngủ bù cho lại sức. – Im lặng một lúc, Rockwell hỏi Hartley:
— Smith bị đau bệnh gì vậy?
Hartley loạng choạng. Đôi mối mấp máy không thành lời. Mãi sau Hartley mới nói:
— Anh ta không đau bệnh. Mình không hiểu thế này là thế nào. Mình chỉ giận anh ta, như đứa trẻ cáu giận khi trong nhà lại có thêm một em bé nữa ra đời. Anh ta không phải… không đứng đắn. Hãy giúp mình đi. Cậu sẽ giúp đỡ mình nhé?
— Ừ, tất nhiên rồi. – Rockwell mỉm cười. – Ở chỗ mình, trong sa mạc, có một nhà dưỡng bệnh, một chỗ thích hợp, chúng ta có thể nghiên cứu kỹ càng. Vì Smith… đây là một trường hợp khó tin nhất, trong suốt lịch sử y học! Với cơ thể con người thường không đơn giản có chuyện như thế.
Hartley lại chĩa mũi súng vào bụng Smith.
— Khoan! Khoan! Cậu… cậu không thể giản đơn giấu Smith đi xa thế được! Cái đó không xong đâu! Mình nghĩa là cậu sẽ giúp đỡ mình. Anh ta rất ác độc. Cần giết anh ta đi. Anh ta rất nguy hiểm! Mình biết, anh ta nguy hiểm lắm.
Rockwell nheo mắt. Rõ ràng là thần kinh Hartley bị tổn thương. Chính hắn không biết hắn đang nói gì. Rockwell nhún vai, bây giờ anh đã bình tĩnh trở lại.
— Cậu cứ thử nổ súng vào Smith đi. Mình sẽ đưa cậu ra tòa vì tội giết người. Cậu bị suy nhược cả về trí óc và thể lực. Cất súng đi.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Rockwell thong thả đến bên Hartley, lấy đi khẩu súng, thân mật vỗ vai bạn và đưa khẩu súng ngắn cho Murphy. Murphy nhìn khẩu súng như thể đang chờ nó sắp bắn vào mình ngay bây giờ.
— Hãy gọi điện đến bệnh viện, Murphy. Tôi sẽ vắng mặt ở đó một tuần lễ. Có thể lâu hơn nữa. Báo cho họ biết là tôi bận công việc nghiên cứu ở nhà dưỡng bệnh.
Cái thân hình to béo, đỏ au của Murphy bực bội vặn vẹo.
— Thế tôi phải làm gì với khẩu súng này?
— Giữ lấy cho mình. Chờ xem, rồi có lúc anh sẽ muốn nổ súng đấy.
Rockwell muốn kêu lên, báo cho cả thế giới biết, rằng trong tay anh có một hiện tượng sống của con người khó thể tin được, chưa từng thấy trong lịch sử. Mặt trời chói chang chiếu sáng căn phòng của nhà dưỡng bệnh, Smith, câm lặng, nằm trên bàn, bộ mặt đẹp của anh cứng đờ như chiếc mặt nạ màu xanh lãnh đạm.
Rockwell vào phòng, không nghe tiếng chân đi. Anh chụp ống nghe lên chiếc ngực mầu xanh. Nghe như có tiếng sột soạt, hoặc như tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, như tiếng kim khí cọ vào vỏ giáp cứng của con cánh cam khổng lồ.
McGuire đứng cách xa, và không tin cậy, nhìn thi thể bất động, người anh bốc toàn mùi bia sau trận uống thỏa thuê.
Rockwell chăm chú nghe.
— Có lẽ, thi thể bị lắc mạnh quá trong xe cấp cứu. Lẽ ra không nên liều như vậy…
Rockwell kêu lên.
McGuire chạy ríu cả chân, đến bên anh.
— Chuyện gì xảy ra vậy?
— Chuyện gì xảy ra? – Rockwell thất vọng đưa mắt nhìn. Bàn tay nắm chặt lại. – Smith đang chết!
— Vì đâu anh cho là như vậy? Hartley đã nói là Smith chỉ chết giả thôi. Lúc này anh ta đang đứng lừa anh đấy…
— Không! – Rockwell tận lực loay hoay với cái thi thể câm lặng, cố đưa thuốc vào trong đó. Bằng mọi cách, anh văng tục bất kể đời. Sau mọi cố gắng này, không thể để mất Smith được. Không, không thể mất lúc này được.
Còn ở đó, ở bên trong kia, dưới lớp vỏ giáp xanh kia, cơ thể Smith rung động, va đập, co giật, náo động điên cuồng, chừng như ở sâu trong đó có ngọn núi lửa bùng lên sôi sục.
Rockwell cố giữ tự chủ. Smith, một trường hợp đặc biệt. Những biện pháp cấp cứu thông thường không có tác dụng. Vậy là như thế nào? Là thế nào?
Anh nhìn chăm chú. Thi thể cứng đờ ánh lên dưới những tia nắng mặt trời chói chang. Mặt trời nóng bỏng, chói sáng, bốc lửa trên chiếc ống nghe. Mặt trời, Rockwell nhìn ra, ngoài cửa sổ có những đám mây bay qua và mặt trời bị che lấp. Trong phòng trở nên tối hơn. Và thi thể Smith lặng bớt. Ngọn núi lửa bên trong đã lùi dần.
— McGuire! Buông rèm che cửa xuống! Nhanh lên không mặt trời lại ló ra bây giờ!
McGuire làm theo lệnh anh.
Nhịp đập tim Smith chậm lại, tiếng đập nghe lại chậm rãi, thưa thớt.
— Ánh nắng có hại cho thi thể Smith. Nó có tác động gì đó. Tôi không biết bởi đâu và vì sao, nhưng cái đó nguy hiểm cho Smith… – Rockwell thở ra nhẹ nhõm. – Trời đất, chỉ cần không mất anh ta là được. Chớ có để mất. Có cái gì đó không bình thường ở anh ta, anh ta tạo ra quy luật riêng của mình. Cái gì đó anh ta làm ra còn chưa có ai làm như thế. Murphy, anh có biết không?
— Gì cơ?
— Nói chung Smith không ở trong tình trạng hấp hối. Và anh ta không chết, cũng không phải như Hartley từng nói là nói chung Smith chết trong tình trạng như vậy, không hay ho gì. Chiều hôm qua, khi tôi đặt anh ta lên cáng để đưa về nhà dưỡng bệnh, bỗng nhiên tôi hiểu ra: tôi rất hiểu Smith.
— Đúng là vớ vẩn! Đầu tiên là Hartley. Bây giờ là anh. Chính Smith nói với anh điều đó hay sao?
— Không, anh ta không nói. Nhưng không phải anh ta vô tri giác dưới cái vỏ cứng mầu xanh này của mình. Anh ta nhận biết được mọi điều. Đúng, thực chất vấn đề là ở đó. Anh ta nhận biết được mọi điều.
— Đơn giản là anh ta bị chứng phá thương phong. Anh ta sẽ chết. Đã hơn một tháng anh ta sống không có thuốc bồi bổ. Hartley đã nói vậy. Thoạt tiên Hartley còn có thể tiêm cho anh ta thứ gì đó, sau rồi da cứng đanh lại đến mức kim tiêm không đâm vào được.
Cánh cửa căn phòng có một giường bệnh từ từ mở ra cùng tiếng kẹt cửa. Rockwell rùng mình. Trên ngưỡng cửa, Hartley đứng vươn thẳng thân hình to lớn của y. Sau giấc ngủ mấy tiếng đồng hồ, khuôn mặt xương xương của hắn trở nên bình tĩnh hơn, nhưng đôi mắt xám vẫn nhìn đầy vẻ giận dữ và thù địch.
— Các người ra khỏi đây đi, và ngay lập tức, tôi sẽ kết liễu Smith. – Hartley nói dằn từng tiếng. – Nào!
— Đứng yên tại chỗ. – Rockwell giận dữ ra lệnh. Tiến dần đến bên Hartley. – Mỗi lần cậu xuất hiện, buộc lòng phải khám xét cậu. Mình nói thẳng: mình không tin cậu. – Trong người Hartley không có vũ khí. – Tại sao cậu không nhắc mình trước về chuyện ánh nắng mặt trời?
— Thế nào? – Hartley mãi mới khẽ trả lời. – À… phải. Mình quên. Thời gian đầu mình đã thử di chuyển Smith. Ngoài ánh nắng, anh ta chết dần thực sự. Biết vậy, mình không di chuyển thi thể anh ta nữa. Hình như anh ta lờ mờ biết rằng anh ta sẽ ra sao. Có thể, thậm chí chính anh ta nghĩ ra như thế cũng nên, mình không biết. Khi anh ta còn chưa trở nên cứng lạnh hoàn toàn, và còn có thể nói được, ăn được, anh ta ăn khỏe như voi và anh ta báo trước cho mình là trong ba tháng đừng di chuyển anh ta khỏi chỗ đó. Anh ta nói là muốn ở trong bóng râm, ánh nắng mặt trời sẽ làm hỏng tất cả. Mình nghĩ là anh ta định đánh lừa mình. Nhưng anh ta không nói đùa. Ăn uống dữ dội như con thú, như con thú hoang dại đói khát, rồi ngã xuống đờ đẫn, cứng lạnh! Và đấy, các anh tha hồ ngắm nghía, ngó nghiêng đi… – Hắn lại chửi rủa không rõ vì sao. – Tôi đã hy vọng là anh sẽ để anh ta lâu hơn ở ngoài nắng, và sẽ thất vọng mà khâm liệm anh ta.
McGuire run run cả cái cơ thể béo tròn của mình, nói sợ hãi:
— Các anh hãy nghe đã… Bỗng nhiên chúng ta bị lây nhiễm chứng bệnh của Smith thì sao?
Hartley nhìn tấm thi thể bất động, con người co lại.
— Smith không đau bệnh. Lẽ nào anh không hiểu ở đây có những triệu chứng rõ rệt của sự suy sụp. Nó như bệnh ung thư vậy. Anh sẽ không bị lây nhiễm, cái này nó nằm trong dòng giống, di truyền theo huyết thống. Thoạt tiên tôi không sợ hãi, không căm thù gì Smith cả. Điều này đến với tôi chỉ cách đây một tuần, lúc tôi khẳng định được rằng anh ta vẫn còn thở, vẫn tồn tại, vẫn phát triển, mặc dù lỗ mũi và miệng đã bị khép kín. Điều này thật lạ lùng. Không thể như vậy được.
— Thế nhưng bỗng nhiên cả anh, cả tôi, cả Rockwell cũng trở nên xanh lè ra như thế, và cái bệnh dịch này lan tràn cả đất nước, lúc ấy thì sao nào? – Giọng McGuire run rẩy.
— Nếu như tôi sai lầm, có thể tôi sai lầm được chứ, lúc ấy tôi sẽ chết. – Rockwell nói. – Cái đó chẳng làm cho tôi lo lắng tí ti nào đâu.
Anh ta quay lại với thi thể Smith, và tiếp tục công việc của mình.
Chuông gióng giả. Chuông. Hai, ba chiếc chuông. Mười chiếc chuông, một trăm chiếc. Mười ngàn chiếc, một triệu chiếc chuông kim loại nghe đinh tai, vang dội, loảng xoảng. Cùng lúc chúng phá tan im lặng, ganh đua, gào thét, đội tiếng vang nghe chói tai, như chọc thủng màng nhĩ!
Những giọng hát, rền vang, to và nhỏ, cao và thấp, nén lại hay ầm vang. Những chiếc pháo đùng nổ trên khắp lớp vỏ cứng, trong không trung vang đầy tiếng rầm rầm, ken két, không dứt.
Trong tiếng chuông ngân, Smith không biết ngay được mình đang ở đâu. Anh biết, anh không trông thấy gì vì mi mắt khép chặt, anh không nói được gì vì đôi môi dính chặt và đôi tai cũng bị bịt kín, nhưng dẫu thế tiếng chuông vẫn làm đinh tai nhức óc.
Anh không thể nhìn được. Nhưng không, dù sao vẫn có thể, và hình như trước mặt anh là một cái hang đỏ thẫm, chật chội, hệt như đôi mắt bị ném sâu vào giữa bộ óc. Anh thử động đậy lưỡi, thử kêu lên và bỗng hiểu rằng cái lưỡi đã biến mất, ở chỗ đó nơi có chiếc lưỡi, là khoảng trống rỗng, như thể khao khát có lại chiếc lưỡi nhưng lúc này không thể có được.
Không có lưỡi. Thật lạ lùng. Tại sao vậy? Smith muốn chuông dừng rền rĩ. Và chúng dừng cả lại. Một sự im lặng dễ chịu quẩn quanh anh bằng chiếc chăn mát lạnh. Chuyện gì đó đang xảy ra. Đang xảy ra thật.
Smith thử cử động ngón tay, nhưng ngón tay không động đậy. Cả bàn chân cũng vậy, cả cẳng chân, ngón chân, cả cái đầu, chẳng thứ nào chịu nghe theo anh. Chân, tay, cả thân thể bất động, ngay đơ, bị trói buộc, như trong chiếc quan tài bằng bê tông vậy.
Và rồi sau một phút, lại một phát hiện ghê rợn nữa: anh không còn thở. Cho dù ở mức chỉ hai lá phổi thở.
— BỞI VÌ TÔI KHÔNG CÒN HAI LÁ PHỔI! – Anh ta gào lên. Gào đâu như ở sâu bên trong, và tiếng gào thét trong ý nghĩ đó tràn vào, quẩn quanh, rữa nát ra, mơ màng lôi kéo vào đâu đó trong sâu thẳm hòa vào máu. Con sóng đỏ thẫm mơ màng quấn lấy tiếng gào không thành tiếng, xoáy tít, rồi cuốn phăng đi, và Smith thấy bình tĩnh hơn.
“Ta không sợ. – Anh ta nghĩ. – Ta hiểu cái điều không hiểu nổi đó. Ta hiểu là nói chung ta không sợ hãi, nhưng vì sao thì ta không biết.”
Không lưỡi, không mũi, không phổi.
Nhưng rồi chúng sẽ xuất hiện. Đúng, sẽ xuất hiện.
Không khí thấm qua lỗ chân lông thi thể bọc kín một lớp vỏ cứng, như thể những tia nước mưa cuộc sống làm buốt nhói mỗi phần nhỏ cơ thể anh. Anh thở bằng hà sa số những chiếc mang nhỏ xíu, anh hít vào dưỡng khí, khí Oxy, khí Hydroo, thán khí và tất cả để dự trữ. Thật đáng ngạc nhiên. Còn trái tim thì sao, nó còn đập hay không?
Đúng, nó đang đập. Chậm rãi, chậm rãi, chậm rãi. Tiếng róc rách mờ mịt, nổi lên quanh anh. Máu vẫn chảy, chầm chậm.
Thật tuyệt vời.
Tất cả vẫn yên tĩnh.
Ngày xếp lại thành tuần, những suy nghĩ đau đầu tản mạn sắp xếp lại thành bức tranh hoàn chỉnh. McGuire giúp đỡ anh. Vốn là nhà phẫu thuật, nhiều năm anh ta là trợ lý cho Rockwell. Không phải sự giúp đỡ nào cũng tuyệt vời, nhưng anh ta là một đồng nghiệp đáng mến.
Rockwell nhận xét thấy, mặc dù McGuire cáu kỉnh, trêu chọc, về chuyện Smith, nhưng anh ta không an tâm, thậm chí rất lo lắng, anh ta cố sức giữ bình tĩnh. Nhưng rồi có một lần bớt căng thẳng, suy nghĩ lại, anh ta nói chậm rãi:
— Chỉ bây giờ mình mới nhận ra điều ấy: Smith sống: Đáng lẽ ra là chết kia. Nhưng anh ta sống. Chuyện thế đó!
Rockwell cười:
— Theo ý anh thì tôi đã làm nên cái quỷ quái gì ở đó? Tuần sau tôi sẽ mang về đây chiếc máy soi quang tuyến. Tôi sẽ soi xem bên trong lớp vỏ cứng của Smith có cái gì xảy ra.
Anh chọc kim tiêm vào lớp vỏ cứng đó. Kim gãy. Rockwell thay kim tiêm rồi lại thay chiếc khác nữa, và sau cùng anh đâm xuyên được lớp vỏ, lấy ra một ít máu và bắt tay vào nghiên cứu mẫu máu đó dưới kính hiển vi. Sau mấy tiếng đồng hồ, anh bình thản chia kết quả mẫu thử ra ngay dưới chiếc mũ đỏ của McGuire, nói nhanh:
— Thật khó tin. Máu của anh ta diệt được vi khuẩn. Anh hiểu không, tôi đã nhỏ vào đây những liên cầu khuẩn, và chỉ sau tám giây, tất cả chúng bị chết hết. Có thể đưa vào cơ thể Smith nhiễm khuẩn bất cứ thứ gì, anh ta sẽ tiêu diệt được bất cứ loài trực khuẩn nào, anh ta xơi gọn chúng!
Sau mấy tiếng đồng hồ nữa lại phát hiện ra nhiều điều mới lạ. Rockwell mất ngủ, suốt đêm trằn trọc xoay người trên giường, nghĩ đi nghĩ lại, đắn đo cân nhắc hết phát hiện lớn lao này đến phát hiện lớn lao khác, lấy một thí dụ: từ khi Smith đau bệnh đến thời gian gần đây, hàng ngày Hartley đưa vào người Smith một lượng huyết thanh bồi bổ. KHÔNG MỘT GAM NÀO CHẤT BỒI BỔ ĐÓ ĐƯỢC SỬ DỤNG. Tất cả lượng chất bồi bổ đó được dự trữ lại, và không phải biến thành chất mỡ dự trữ mà thành một chất hoàn toàn khác lạ: đó là một dung dịch gì đó rất giàu dinh dưỡng, một dịch thể lạ kỳ nằm trong máu Smith. Chỉ hai ba chục gam dung dịch đó đủ nuôi cơ thể con người trong ba ngày. Dịch thể kỳ lạ này chuyển động trong các mạch máu, và hễ cơ quan nào đó trong người cảm thấy cần thiết là lập tức nó tiếp ứng ngay, tiện lợi hơn mỡ dự trữ rất nhiều. Tiện lợi không gì so sánh được!
Rockwell vui mừng hoan hỉ phát hiện mới: Trong cơ thể Smith gom góp được dịch thể X., đủ dùng trong nhiều tháng. Anh ta không cần đến thức ăn từ bên ngoài đưa vào.
Nghe chuyện đó, McGuire buồn rầu nhìn chiếc bụng phệ của mình:
— Giá như tôi cũng được như thế…
Nhưng thế chưa hết. Smith hầu như không cần đến không khí. Lượng không khí cần thiết quá ít ỏi như được thấm vào qua da. Và nó được cung cấp cho đến từng tế bào. Không có chất thải nào của cơ thể bỏ qua được hết.
— Và tất cả tóm lại là: với Smith nói chung không cần cả đến trái tim đập nữa. – Rockwell kết thúc. – Anh ta có thể bỏ qua được hết.
— Lúc đó, anh ta sẽ chết.
— Đối với tôi và anh, đúng. Đối với chính anh ta cũng có thể là thế. Nhưng cũng có thể là không thế. McGuire, anh thử nghĩ mà xem, Smith là cái gì bây giờ? Một hệ thống tuần hoàn khép kín, tự nó lọc nó, hàng tháng không cần thức ăn bên ngoài đưa vào, hầu như không ngừng trệ, hoàn toàn không tiêu hao gì, cho dù phải nuôi các tế bào, một hệ thống tự phát triển và tự bảo vệ chắc chắn, hủy diệt được mọi vi khuẩn. Vậy mà với tất cả những điều đó Hartley vẫn nói là… suy sụp:
Hartley căm giận không nhìn nhận phát hiện đó. Và hắn khẳng định ý mình: Smith không còn là con người nữa. Anh ta là một biểu hiện suy sụp và nguy hiểm.
McGuire lại đổ thêm dầu vào lửa:
— Làm sao biết được, có thể cái mầm của bệnh đó ta không thấy được trong kính hiển vi. Còn nó đang tàn phá cơ thể Smith, đồng thời gián tiếp hủy diệt cả các vi khuẩn khác. Ví như đôi lúc người ta tiêm chủng vi khuẩn sốt rét vào người để chữa bệnh giang mai. Vì có thể một loại trực khuẩn mới chưa biết tới có thể xơi tái mọi thứ khác.
— Luận cứ có sức nặng đấy. – Rockwell nói. – Nhưng chúng ta đã không mắc bệnh, phải không nào?
— Có thể là thứ vi khuẩn đó đã ở trong chúng ta, có điều là nó còn cần một thời gian ủ bệnh.
— Một thứ biện luận điển hình của kẻ bảo thủ cổ lỗ sĩ! Có gì đó xảy ra với con người, nếu không nằm trong cái khung quen thuộc, như thế đã cho là anh ta bị mắc bệnh rồi! – Rockwell phản đối. – Tiện thể nói thêm, Hartley, đó là ý nghĩ của cậu, không phải của mình. Các bác sĩ sẽ không yên tâm nếu trong mỗi trường hợp chưa chẩn bệnh và chưa cho nó tấm thẻ tên bệnh được. Bởi thế, theo mình, Smith vẫn khỏe mạnh, khỏe đến mức cậu phát sợ anh ta.
— Anh đã lùi bước rồi. – McGuire nói.
— Có thể. Nhưng với Smith, tôi nghĩ, nói chung không cần đến sự can thiệp của y học. Anh ta sẽ tự cứu mình. Theo các anh, đó là hiện tượng suy sụp. Theo tôi đó là sự trưởng thành.
— Phải, anh hãy nhìn vào da anh ta xem! – McGuire nói gần như rền rĩ.
— Đang có sự phát triển bên trong. Bên ngoài là lớp bọc cứng, dễ vỡ. Bên trong là sự điều chỉnh sắp xếp lại, sự chuyển biến. Tại sao vậy? Tôi bắt đầu đoán ra rồi. Những sự thay đổi bên trong Smith mãnh liệt vậy, nó cần có sự che chắn, có vỏ bọc. Hartley, cậu hãy nói thành thật: ngày bé cậu có sợ côn trùng, như nhện hay thứ sâu bọ gì như vậy không?
— Có. – Hartley công nhận.
— Vậy đó. Cậu bị bệnh thiên kiến. Cái sợ hãi, kinh tởm bẩm sinh và những cái đó hướng cả về Smith. Bởi thế cậu thấy kinh sợ sự biến đổi ấy trong anh ta.
Trong những tuần tiếp theo, Rockwell nghiên cứu cặn kẽ quá khứ của Smith. Anh thường đến phòng thí nghiệm điện tử là nơi Smith làm việc trước khi bị bệnh. Anh xem xét kỹ lưỡng căn phòng mà những tuần lễ đầu tiên khi “mắc bệnh” Smith nằm dưới sự chăm sóc của Hartley. Anh cũng xem xét kỹ lưỡng chiếc máy lạ kỳ ở góc phòng. Nó như có gì đó liên quan với sự bức xạ.
Rời nhà dưỡng bệnh, Rockwell khóa cẩn thận phòng Smith, và để McGuire canh chừng, đề phòng trường hợp Hartley nảy ra những ý nghĩ không hay nào đó.
Smith hai mươi ba tuổi, và cuộc đời anh thật giản đơn. Đã năm năm làm việc trong phòng thí nghiệm điện tử, chưa ốm nặng bao giờ.
Ngày lại qua ngày. Rockwell thích đi dạo chơi một mình dọc dòng suối cạn ở cạnh nhà dưỡng bệnh. Anh dành thời gian cho suy nghĩ, tạo vạch một lý thuyết mới lạ, nó đã được hình thành trong anh ngày một rõ nét.
Một lần anh dừng lại bên khóm nhài, hoa nở hàng đêm cạnh nhà dưỡng bệnh, kiễng chân, mỉm cười, với lấy một vật gì đó thẫm mầu, óng ánh ở một nhánh cây cao. Anh nhìn kỹ nó và bỏ vào túi, đi trở vào nhà dưỡng bệnh.
Anh gọi McGuire ra ngoài hiên. Anh ta đến ngay. Sau anh ta, Hartley đi ngật ngưỡng, miệng lầu bầu phàn nàn lẫn đe dọa. Cả ba ngồi trong phòng khách.
Rockwell nói:
— Smith không đau ốm. Không một trực khuẩn nào sống trong cơ thể anh ta. Và cũng chẳng có ma, quỷ hay âm hồn ác độc nào trú ngụ trong anh ta cả. Tôi nhắc đến cái đó chỉ để chứng minh là tôi đã xét đi, xét lại mọi khả năng và không thể nghĩ ra được điều gì gần như vậy. Tôi cũng đã vứt bỏ bất cứ chuẩn đoán nào về các bệnh tật thông thường. Tôi đưa ra một khả năng rất quan trọng và khả dĩ có thể chấp nhận được: đây là một sự đột biến sinh học di truyền chậm chạp.
— Đột biến sinh học? – McGuire lạc hẳn giọng nhắc lại.
Rockwell giơ lên cho họ xem một vật nhỏ màu sẫm, óng ánh trong ánh sang.
— Tôi tìm được cái này trong vườn, trên bụi cây. Nó khẳng định lý thuyết của tôi một cách mạnh mẽ. Tôi đã nghiên cứu thể trạng Smith, quan sát phòng thí nghiệm của anh ta, theo dõi một vài vật như thế này, và tôi vững tin. Đây là một sự biến thái. Một sự cải sinh, cải dạng, đột biến, không phải trước mà sau khi nó đã xuất hiện trên đời. Đấy, cầm lấy đi. Đây cũng là một Smith đấy.
Anh ném vật nhỏ đó cho Hartley. Hartley đón bắt lấy.
— Đây là một con nhộng. – Hartley nói. – Tiền thân của con sâu.
Rockwell gật đầu:
— Đúng như vậy.
— Thế nghĩa là cậu hình dung chừng như Smith cũng là… Một con nhộng?
— Chắc chắn vậy. – Rockwell nói.
Buổi chiều, trong bóng tối nhập nhoạng, Rockwell khom người trên thi thể Smith. McGuire và Hartley ngồi im lặng ở đầu kia phòng, lắng nghe. Rockwell thận trọng sờ nắn thi thể.
— Chúng ta cho rằng sống không chỉ có nghĩa là sinh ra đời, kéo dài bảy mươi năm và chết. Chúng ta cho rằng trong sự tồn tại của mình, con người cần bước lên một bậc thang mới cao hơn, và Smith là người đầu tiên trong chúng ta đang hoàn thành bước tiến đó.
Chúng ta nhìn vào con sâu và chúng ta tưởng như nhìn thấy một kích thước bất biến nào đó. Tuy nhiên sâu biến thành bướm. Tại sao? Chưa có những lý thuyết nào đưa ra được điều giải thích thỏa đáng. Nó phát triển, quan trọng là điều đó. Tồn tại thực sự: Một cái gì đó tưởng như bất biến chuyển hóa thành một cái gì khác, bước quá độ giữa hai trạng thái hoàn toàn không nhận ra được là sâu biến thành con nhộng, và từ con nhộng biến thành con bướm. Nhìn vẻ ngoài, con nhộng chết. Đó là sự ngụy trang, một cách làm mất dấu vết cũ. Các bạn hãy hiểu là Smith đã khiến chúng ta mất dấu vết. Vẻ ngoài là anh ta chết. Nhưng bên trong các chất dịch đang sục sôi, sắp xếp lại, mãnh liệt hướng về một mục đích. Ấu trùng trở thành muỗi, sâu thành bướm… Còn Smith sẽ trở thành cái gì?
— Smith là một con nhộng? – McGuire cười chua chát vẻ buồn rầu.
— Đúng.
— Chuyện đó thường không xảy ra với con người.
— McGuire, cậu thôi đi. Rõ ràng là cậu không hiểu rằng sự tiến hóa đang hoàn thành một bước đi vĩ đại. Cậu hãy xem xét kỹ thi thể này và đưa ra một lời giải thích nào khác đi. Hãy kiểm tra lại da, mắt, hơi thở, hệ tuần hoàn máu. Nó đã gom góp dự trữ thức ăn suốt bao tuần lễ để chìm sâu vào giấc ngủ trong tấm vỏ cứng này của mình. Tại sao anh ta ăn nghiến ngấu nhiều đến như vậy, anh ta dự trữ trong cơ thể chất dịch X nào đó nếu không phải là để cho sự tiến hóa này? Và bức xạ là nguyên nhân của tất cả cái đó. Trong phòng thí nghiệm của Smith bức xạ ấy rất gay gắt. Anh ta cố ý hay tình cờ nhiễm bức xạ đó, tôi không rõ. Một phần then chốt nào đó của cấu trúc gien, cái phần dành cho sự tiến hóa của cơ thể con người, có lẽ chỉ diễn ra sau hàng nghìn năm đã bị động tới.
— Theo cậu thì đến một thời gian nào đó tất cả mọi người rồi sẽ thế?
— Ấu trùng con chuồn chuồn sẽ không ở mãi trong đầm lầy, trứng cánh cam không ở mãi trong lòng đất, con sâu không ở mãi trên lá cây bắp. Chúng biến dạng và bay lên khoảng không. Smith, đó là câu trả lời cho câu hỏi muôn thuở: con người rồi sẽ ra sao, chúng ta sẽ đi tới đâu? Một vũ trụ mới dựng lên trước chúng ta như một bức tường không sao vượt qua được, trong vũ trụ đó chúng ta tồn tại không qua được cái chết, và con người, như thực thể nó hiện nay, không sẵn sàng bước vào vũ trụ đó. Một sự cố gắng nhỏ cũng làm nó mệt nhọc, lao động quá mức giết hại trái tim nó, bệnh tật tàn phá cơ thể nó. Có thể là Smith sẽ biết trả lời các nhà triết học câu hỏi đâu là ý nghĩa của cuộc đời. Có thể là anh ta sẽ đem đến cho cuộc đời một ý nghĩa mới.
Vậy hãy biến đổi con người đi! Làm cho nó trở nên hoàn hảo. Làm cho nó thành… siêu nhân. Hãy đẩy nó ra khỏi sự bần cùng về trí tuệ, cho nó khả năng hoàn toàn chi phối được cơ thể mình, thần kinh mình, tim mình, hãy cho nó một trí tuệ sáng suốt, tinh anh, một hệ tuần hoàn máu không biết mỏi, một cơ thể có khả năng sống hàng nhiều tháng không cần thức ăn từ ngoài đưa vào, quen với bất cứ chỗ nào, với mọi thời tiết, và chống đỡ được mọi bệnh tật. Hãy giải phóng con người khỏi những gông cùm thể xác những tai biến thân thể, và đó, nó không còn là kẻ hèn mọn bất hạnh, khiếp sợ mơ ước, mặc dù nó biết rằng cái thân thể mỏng manh yếu đuối của nó cản trở thực hiện những điều mơ ước, và lúc đó nó sẵn sàng cho cuộc chiến đấu, cho một cuộc chiến tranh thực sự, duy nhất. Con người lại sinh ra đời, sẵn sàng đối mặt với tất cả, bất chấp thần linh và vũ trụ.
Rockwell thở hổn hển khản cả giọng, tim anh đập thình thịch, anh cúi người xuống bên Smith, thận trọng, sùng kính đặt lòng bàn tay lên tấm vỏ giáp lạnh, bất động của Smith và nhắm mắt. Trí lực, niềm khao khát mãnh liệt, niềm tin vững chắc vào Smith, tràn trề trong anh. Anh đúng. Thực sự đúng. Anh biết điều đó. Anh mở mắt nhìn Hartley và McGuire, họ chỉ là những bóng đen trong căn phòng mờ tối, cửa sổ bị che kín.
Sau phút im lặng ngắn ngủi, Hartley tắt điếu thuốc lá, hắn nói:
— Mình không tin vào lý thuyết đó.
Còn McGuire nói:
— Bằng cách nào cậu biết được là có thể tất cả những gì bên trong Smith đang hòa thành một thể gì đó? Cậu đã chụp ảnh quang tuyến rồi chăng?
— Không, làm thế rất nguy hiểm. Nhỡ cái đó có thể ngăn trở quá trình biến đổi của anh ta, như ánh nắng mặt trời đã từng ngăn trở.
— Như thế nghĩa là anh ta sẽ trở thành siêu nhân?
— Chúng ta còn sống, chúng ta sẽ nhìn thấy.
— Theo cậu, anh ta có nghe thấy những gì chúng ta đang nói về anh ta không?
— Nghe thấy hay không, chưa rõ, nhưng có một điều rõ ràng là chúng ta đã biết được bí mật mà lẽ ra chúng ta không nên biết. Nói chung Smith không muốn để mình và McGuire biết điều đó. Vì sau đó anh ta phải chịu ràng buộc với chúng ta. Những siêu nhân không muốn cho ai biết về mình. Con người ta thường hay ghen ghét, đố kỵ, đầy căm thù. Smith biết nếu bí mật bị lộ ra, anh ta sẽ bị nguy hiểm. Cũng có thể, Hartley, lòng căm thù của cậu đối với anh ta khởi sự từ đấy.
Mọi người lại im lặng, lắng nghe. Im lặng. Chỉ có máu chạy rần rật trong huyết mạch Rockwell. Và anh ta đây, Smith, đã không còn là Smith nữa, một thứ bình chứa có ghi đấu “Smith” nhưng bên trong chứa gì không ai biết được.
— Nếu như cậu không sai, lẽ tất nhiên chúng ta nên tiêu diệt nó đi. – Hartley bật nói. – Cậu nghĩ xem, anh ta sẽ có được một quyền hành như thế nào đối với thế giới. Và nếu như trí não anh ta thay đổi về hướng như mình đang nghĩ đây… khi đó, vừa ra khỏi lớp vỏ, anh ta sẽ cố gắng giết chúng ta, vì chỉ có riêng chúng ta biết về anh ta. Anh ta căm thù chúng ta vì chúng ta biết được bí mật của anh ta.
— Mình không sợ. – Rockwell thản nhiên nói.
Hartley im lặng. Hơi thở khò khè của hắn vang ngập gian phòng. Rockwell đi vòng quanh chiếc bàn, phất tay:
— Tất cả chúng ta đi ngủ thôi. Đến lúc rồi, thế nào, các bạn?
Màn mưa nhỏ lâm thâm che khuất chiếc xe hơi của Hartley. Rockwell khóa cửa ra vào, sắp đặt để McGuire đêm nay ngủ trên chiếc giường gấp ở tầng dưới, trước phòng Smith, còn anh lên tầng trên về phòng mình ngủ.
Cởi áo quần ra rồi, anh điểm lại trong óc những hiện tượng khó tin trong mấy tuần lễ qua. Siêu nhân. Tại sao lại không thể có được? Con người có khí phách, mạnh mẽ…
Anh nằm xuống giường. Bao giờ? Đến bao giờ Smith sẽ “phá vỏ chui ra” khỏi lớp áo giáp ấy? Bao giờ?
Mưa nhè nhẹ, tí tách trên mái nhà dưỡng bệnh.
McGuire mơ màng ngủ trên chiếc giường gấp dưới tiếng tí tách mưa rơi và tiếng sấm ầm ì. Anh thở nghe nặng nề, vang to. Có tiếng kẹt cửa đâu đó, nhưng anh vẫn thở đều đều vậy. Một luồng gió lùa qua khe cửa. McGuire ngáy to, trở mình. Cửa khẽ đóng lại, gió không lùa nữa.
Những bước chân êm nhẹ đi trên thảm dày. Những bước chân chậm rãi, dò dẫm, vụng trộm, thận trọng. Những bước chân đi. McGuire chớp chớp mi, mở mắt.
Trong bóng tối mờ mờ, ai đó cúi xuống trên người anh.
Một ngọn đèn đơn độc chiếu sáng ở trên cao, phía trên khoảng rộng của cầu thang, một vật sáng vàng đục soi dọc bên giường McGuire.
Mùi nồng nặc của một con bọ bị đập nát xộc vào mũi. Một cánh tay của ai đó đung đưa. Một người nào đó ráng sức nói.
McGuire bật lên tiếng rú man rợ.
Cánh tay chìa ra dưới vệt sáng, xanh lè.
— Smith!
McGuire, vừa chạy thình thịch, dọc hành lang vừa kêu:
— Anh ta đi! Không thể đi được mà vẫn đi!
McGuire lao cả cái thân hình nặng nề vào cửa và cửa bật mở ra. Mưa, gió rít quất vào người anh, anh chạy ra dưới cơn giông, miệng nói lảm nhảm không rõ những gì.
Người đứng trên ngưỡng cửa bất động. Ở tầng trên, cửa bật mở, Rockwell theo cầu thang chạy xuống. Cánh tay màu xanh rụt ra khỏi vệt ánh sáng, núp vào sau cửa.
— Ai ở đấy đấy? – Rockwell dừng lại hỏi.
Người kia đi ra vùng ánh sáng.
Rockwell nhìn chằm chằm, lông mày nhíu lại.
— Hartley! Cậu làm gì ở đấy. Tại sao cậu quay lại?
— Có chuyện gì đó đã xảy ra. – Hartley nói. – Còn cậu chạy đi đưa McGuire về. Cậu ta vừa chạy ra ngoài mưa và nói lảm nhảm như thằng điên.
Rockwell không nói ra điều anh đang nghĩ. Anh nhìn Hartley dò xét rất nhanh, và rồi chạy tiếp dọc hành lang, ra cửa lao vào cơn mưa.
— McGuire! McGuire! Đồ ngốc, về đi!
Anh chạy dưới mưa, gió quật liên hồi. Anh bắt gặp McGuire cách nhà chừng trăm bước chân, anh ta lầu bầu:
— Smith… Smith đang đi ở đó…
— Chuyện vớ vẩn. Đấy là Hartley, quay trở lại dưỡng đường đi.
— Cánh tay xanh lè, tôi trông thấy mà, nó đung đưa.
— Cậu mơ ngủ đấy.
— Không, không. – Khuôn mặt McGuire nhợt nhạt, ướt nước mưa, tái đi không còn một giọt máu. – Tôi đã trông thấy một cánh tay xanh lè, tôi nói thật đó. Còn Hartley quay lại làm gì? Anh ta đã…
Nghe đến tên Hartley, Rockwell choáng người, anh lập tức hiểu ngay. Anh chợt hãi hùng, những ý nghĩ xoáy như cơn lốc: nguy rồi! Một tiếng gọi thất thanh chợt ré lên: cứu tôi với!
— Hartley!
Rockwell đẩy McGuire, băng mình, gào lên, và ba chân bốn cẳng chạy về nhà dưỡng bệnh. Anh chạy vào nhà, lao dọc hành lang… Cửa vào buồng Smith đã bị phá tung.
Hartley đứng giữa phòng với khẩu súng ngắn trong tay. Nghe tiếng Rockwell chạy tới anh ta quay người lại, trong nháy mắt, cả hai cùng hành động. Hartley nổ súng. Rockwell tắt công tắc đèn.
Tối đen. Và tia lửa lóe lên, hệt như đèn chụp ảnh nháy, sáng chóe bên sườn tấm thân Smith bất động. Trong lúc nhảy chồm tới, nhanh nhẹn, khéo léo, anh hiểu ra vì sao Hartley quay trở lại. Trong một giây, khi ngọn đèn còn chưa tắt, anh nhìn rõ cánh tay Hartley.
Những ngón tay bọc một lớp vẩy màu xanh.
Rồi họ vật lộn với nhau. Hartley ngã xuống, và ngay lúc đó ngọn đèn lại bật sáng, McGuire đứng ngay trên ngưỡng cửa, người ướt lướt thướt, môi run run nói:
— Smith… anh ta bị giết chết rồi sao?
Smith không hề hấn gì. Viên đạn trượt qua phía trên.
— Đồ ngu ngốc, thật là ngu ngốc! – Rockwell kêu lên, đứng bên Hartley nằm rũ rượi trên sàn nhà. – Một sự kiện vĩ đại, hiếm có, vậy mà anh ta lại muốn hủy hoại tất cả.
Hartley đã bình tĩnh lại, hắn nói chậm rãi:
— Lẽ ra mình phải đoán ra điều đó. Smith đã báo trước cho cậu biết.
— Chuyện vớ vẩn, anh ta…– Rockwell ngừng lời, ngạc nhiên. – Phải, đúng rồi. Cái đó là sự linh cảm bất ngờ, sự kinh hoàng trong ý nghĩ. Đúng. – Anh giận dữ nhìn Hartley. – Đi lên tầng trên đi. Cậu phải ngồi đó đến sáng, trong phòng cửa khóa trái. McGuire, cả cậu cũng đi đi. Đừng lúc nào rời mắt khỏi Hartley nghe không.
McGuire khàn giọng nói:
— Cậu hãy nhìn cánh tay cậu ta. Cậu nhìn mà xem. Tay Hartley màu xanh. Lúc đó không phải là Smith đứng ở ngưỡng cửa mà là Hartley!
Hartley chăm chú nhìn những ngón tay mình.
— Trông ghê rợn quá phải không? – Hartley nói bằng một giọng đau đớn. – Khi Smith lâm bệnh, mình cũng ở lâu dưới bức xạ đó. Bây giờ mình sẽ trở nên như thế… như thứ sinh vật này… Điều này xảy ra với mình đã mấy hôm nay rồi. Mình giấu giếm, mình cố gắng im lặng. Hôm nay mình cảm thấy không thể chịu được nữa, mình đến đây giết anh ta đi, trả giá cho điều anh ta đã hại mình…
Một tiếng động khô sắc, có cái gì đó nứt vỡ khô khan. Cả ba người cùng lặng người đi.
Ba chiếc vảy nhỏ từ cái vỏ cứng bọc Smith bay lên, quay quay trong không khí và nhẹ nhàng rơi xuống bàn.
Rockwell vụt đến nhanh bên bàn, ngó xem.
— Cái vỏ ngoài bắt đầu vỡ ra rồi. Một đường nứt nhỏ, hơi khó nhận ra, hình tam giác, kéo dài từ xương quai xanh đến ngang rốn. Anh ta sắp sửa chui ra rồi!
Đôi má của McGuire run rẩy:
— Lúc đó thì sẽ ra sao?
— Chúng ta sẽ có một siêu nhân. – Hartley xẵng giọng, vẻ độc ác. – Xin hỏi: Siêu nhân giống như cái gì? Trả lời: Không ai biết được.
Một vài chiếc vảy khác kêu lách tách, bay lên. McGuire rùng mình.
— Cậu đã thử trò chuyện với anh ta.
— Tất nhiên rồi.
— Những con bướm… nói chuyện được… từ lúc nào vậy?
— Quỷ tha ma bắt cậu đi, McGuire!
Rockwell để cả hai người ở tầng trên, khóa trái cửa lại cho yên tâm, còn chính anh giam mình trong phòng Smith và nằm xuống chiếc giường gấp, chuẩn bị thức qua đêm dài mưa gió: theo dõi, nghe ngóng, suy nghĩ.
Theo dõi những chiếc vảy của vỏ bọc bị vỡ ra, cái bí ẩn sẽ lặng lẽ chui ra từ con người đang bất động như con nhộng ấy.
Chỉ còn phải đợi vài ba tiếng đồng hồ nữa thôi. Mưa gõ trên mái nhà, những dòng nước chảy trên kính. Hình ảnh anh ta lúc ấy sẽ ra sao? Smith: Có thể đôi tai sẽ thay đổi hình dạng vì thính giác trở nên tinh tế hơn, có thể sẽ mọc bổ sung thêm mắt; thay đổi hình dáng hộp sọ, nét mặt, toàn bộ xương trong cơ thể, làn da, có thể có nhiều thay đổi khác không nhận thấy được.
Rockwell thấy mệt mỏi rã rời, nhưng ngủ thiếp đi thì thật kinh khủng. Các mạch máu nặng căng. Nhỡ bỗng nhiên anh sai lầm thì sao? Bỗng nhiên những điều anh nghĩ ra đều lố bịch: Bỗng nhiên bên trong cái vỏ cứng đó Smith giống như một con sứa. Bỗng nhiên anh ta trở nên mất trí, điên rồ… hoặc hoàn toàn tái sinh và sẽ trở thành một con người nguy hiểm cho cả loài người thì sao? Không, không Rockwell lắc lắc chiếc đầu đã mụ đi. Smith là một sự hoàn mỹ. Hoàn mỹ.
Trong nhà dưỡng bệnh hết sức im lặng. Chỉ nghe tiếng những chiếc vẩy nhỏ của cái vỏ bọc dễ vỡ kia kêu tanh tách, bật lên, rơi xuống sàn nhà…
Rockwell ngủ thiếp đi. Chìm sâu vào bóng tối, cả căn phòng cũng biến đi, những giấc mơ tràn tới. Anh mơ thấy Smith trở dậy, đi lại, động tác ngượng nghịu, còn Hartley kêu váng lên, cầm chiếc rìu, vung tay bổ vỡ chiếc áo giáp xanh, và biến cái thi thể sống đó thành một đống bầy nhầy kinh tởm. Anh mơ thấy McGuire chạy dưới cơn mưa máu, miệng nói lảm nhảm. Anh mơ…
Mặt trời nhô lên cao, ánh sáng rọi sáng căn phòng. Trời đã sáng. Rockwell dụi mắt, bồn chồn khi thấy ai đó đã kéo mở màn che cửa sổ. Ai đó đã kéo màn… Rockwell chồm lên như bị ong châm. Mặt trời. Không thể, và không được kéo màn cửa lên kia mà. Đã bao tuần nay màn cửa vẫn che kín! Anh kêu lên.
Cửa ra vào mở rộng hoác. Trong nhà dưỡng bệnh vẫn im lìm. Không dám quay đầu lại, anh liếc mắt về phía bàn, chỗ mà Smith vẫn nằm đấy.
Nhưng Smith không còn ở đó nữa.
Trên mặt bàn chỉ có vệt ánh sáng mặt trời, và những mảnh vỡ còn lại của con nhộng, trống rỗng.
Chiếc vỏ bọc mỏng manh bị tách ra làm đôi, mảnh tròn tròn của mông, mảnh hằn vệt chừng là chỗ vai, những mảnh hình khung ngực, những mảnh vỡ còn lại của Smith!
Còn Smith thì biến mất. Rockwell cố lết đến bên bàn. Người trĩu nặng, chân rũ ra, như đứa nhỏ, anh bắt đầu lục lọi vào đống mảnh da mỏng kêu sột soạt còn lại. Rồi anh quay phắt lại, loạng choạng như người say rượu, bước ra khỏi căn phòng, nặng nề lập cập đi lên cầu thang, anh kêu lên:
— Hartley! Cậu đã làm gì anh ta? Hartley! Thế nào, cậu đã giết anh ta, thủ tiêu cái thi thể, chỉ để lại những mảnh vỏ ngoài và nghĩ rằng mình làm mất dấu vết phải không?
Cửa căn phòng mà McGuire và Hartley ngủ qua đêm vẫn bị khoá chặt. Đôi tay Rockwell run rẩy xoay chìa khoá cửa. Và anh trông thấy cả hai người trong phòng.
— Các cậu ở đây. – Anh nói vẻ hoang mang. – Nghĩa là các cậu không xuống đó. Hay là, có thể, các cậu mở được cửa khoá trái đi xuống nhà, phá cửa vào phòng giết Smith… Không, không…
— Có chuyện gì thế?
— Smith biến mất rồi! McGuire, cậu nói đi, Hartley có ra khỏi đây không?
— Suốt đêm không lần nào anh ta đi ra cả.
— Như vậy thì… chỉ có một cách giải thích.. Ban đêm, Smith chui ra khỏi vỏ và bỏ trốn! Tôi sẽ không trông thấy anh ta nữa. Tôi sẽ không được khám nghiệm anh ta nữa, chết tôi rồi. Tôi đúng là một thằng ngu vì đã ngủ thiếp đi!
— Nào, bây giờ thì rõ cả rồi nhé. – Hartley tuyên bố. – Smith rất nguy hiểm, nếu không anh ta đã ở lại cho chúng ta xét nghiệm. Có trời mới biết anh ta đã trở thành cái gì.
— Có nghĩa là chúng ta phải tìm ra Smith. Anh ta chưa kịp đi xa đâu. Cần lục soát khắp nơi! Nhanh lên, Hartley! McGuire!
McGuire nặng nề gieo mình xuống ghế – Mình sẽ không rời khỏi đây. Để cho cậu ấy tự đi tìm. Mình thấy đủ lắm rồi.
Rockwell không nghe nói tiếp nữa. Anh đã đi xuống cầu thang. Hartley đi theo anh sát gót. Sau mấy phút, McGuire đã lại ở phía sau hai người, vừa đi vừa thở hổn hển, căm giận thể hiện ở nét mặt.
Rockwell chạy dọc hành lang, dừng lại một chút ở những khung cửa sổ rộng mở, mở ra phía ngoài hoang mạc và núi đồi tràn trề ánh nắng ban mai. Nhìn ra mỗi khung cửa sổ, anh tự hỏi: liệu có được một tia hy vọng nào tìm thấy Smith chăng? Siêu nhân đầu tiên. Có thể là thứ nhất trong số đông, rất nhiều người như vậy. Người Rockwell vã mồ hôi. Nếu chưa xuất hiện trước Rockwell, Smith không thể biến đi đâu được. Anh ta không thể biến mất đi như thế! Hay là anh ta vẫn có thể…?
Cánh cửa bếp từ từ mở ra. Một bàn chân bước qua ngưỡng cửa, rồi một bàn chân khác. Một cánh tay giơ lên ở sát tường. Giữa đôi môi, một luồng khói thuốc lá phun ra.
— Ai cần đến tôi vậy?
Rockwell kinh hoàng quay lại. Anh nhìn thấy bộ mặt Hartley trông lạ hẳn, nghe thấy tiếng McGuire thở ra ngạc nhiên. Và cả ba cùng bật kêu lên một lần như theo hiệu lệnh:
— Smith!
Smith thở ra làn khói thuốc. Mặt anh ta sáng hồng như bắt nắng, đôi mắt xanh lấp lánh. Đôi chân trần, thân thể trần trụi của anh khoác chiếc áo choàng cũ của Rockwell.
— Có lẽ các ông nên nói cho tôi biết là tôi rơi vào đâu đây? Và những gì đã xảy ra với tôi trong thời gian ba tháng qua? Hay là đã tháng thứ tư rồi? Đây là bệnh viện có phải không?
Nỗi thất vọng như giáng Rockwell một đòn nặng. Anh khó nhọc nuốt nước miếng.
— Xin chào. Tôi… Nghĩa là… Anh…thế nào… anh không nhớ gì cả sao?
Smith chìa bàn tay, xoè đủ các ngón ra:
— Tôi nhớ là da tôi trở thành màu xanh, nếu như các ông định nói đến cái đó. Rồi sau, chẳng sao cả.
Và anh vuốt mái tóc màu hạt dẻ bằng bàn tay hồng hào, với động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ của con người vừa trở về với cuộc sống, vui mừng lại được sống, được thở hít không khí.
Rockwell bật ngửa người, rũ rượi tựa vào tường. Thần kinh bị chấn động mạnh, anh úp mặt vào lòng bàn tay, đầu lắc lắc. Sau rồi, không còn tin vào mắt mình, anh hỏi:
— Anh chui ra khỏi vỏ nhộng lúc nào vậy?
— Khi nào? Tôi chui ra khỏi cái gì kia?
Rockwell đưa Smith theo hành lang, về căn phòng gần đó và chỉ chiếc bàn.
— Tôi không hiểu các ông nói chuyện gì. – Smith nói chân thành và giản đơn. – Tôi tỉnh dậy ở trong căn phòng này nửa tiếng trước đây. Tôi đứng lên và thấy mình trần truồng.
— Tất cả chỉ có vậy thôi à? – McGuire vui mừng hỏi. Rõ ràng là McGuire đã trút được gánh nặng trong lòng.
Rockwell giải thích do đâu mà còn lại những mảnh vỏ trên mặt bàn. Smith đăm chiêu:
— Sao có chuyện vô lý thế? Còn các ông là ai vậy?
Rockwell giới thiệu mọi người với nhau.
Smith lầm lì nhìn Hartley!
— Thoạt đầu, khi tôi lâm bệnh, ông có xuất hiện, đúng không? Ở nhà máy trang thiết bị điện tử ấy. Nhưng đó chỉ là chuyện ngớ ngẩn. Tôi đã mang bệnh gì vậy?
Nét mặt Hartley căng thẳng đến cực độ.
— Chẳng có bệnh tình đau ốm gì à! Sao lẽ nào anh không biết gì cả ư?
— Tôi đã ở trong một nhà dưỡng bệnh không quen biết cùng với những con người lạ lẫm. Tôi đã tỉnh dậy trần truồng trong một căn phòng, nơi có một người ngủ trên chiếc giường gấp. Tôi rất muốn ăn. Tôi đi lang thang trong nhà dưỡng bệnh. Tôi đi vào bếp, lục tìm thức ăn. Tôi ăn, rồi nghe thấy những tiếng kêu hoảng hốt, và bây giờ người ta tuyên bố với tôi là hình như tôi từ trong vỏ nhộng chui ra. Các ông bảo tôi hiểu cái đó ra sao? Vừa may, xin cảm ơn các ông vì chiếc áo khoác, vì những thức ăn, vì những điếu thuốc lá, tôi xin tạm vay chúng. Thoạt đầu tôi không muốn đánh thức ngài dậy, ngài Rockwell ạ. Tôi không biết ông là ai, nhưng rõ ràng là lúc đó ông đang mệt nhọc, có đúng không?
— Ồ, đó là chuyện vặt vãnh. – Rockwell không muốn tin vào sự thật cay đắng trước mắt. Tất cả đã đổ vỡ. Với mỗi lời Smith nói, những hy vọng mới gần đây thôi tan nát như cái vỏ con nhộng vỡ vụn. Rockwell hỏi Smith:
— Sức khoẻ hiện nay anh thấy thế nào?
— Tuyệt vời. Tràn trề sức khỏe. Thật là tuyệt diệu nếu không tính đến điều là tôi đã bất tỉnh trong thời gian dài như vậy.
— Đúng, quả là tuyệt diệu. – Hartley nói.
— Các ông hình dung xem, tôi ngơ ngác như thế nào khi trông thấy tấm lịch. Thế đó, bấy nhiêu tháng qua và đùng một cái, như là không có chuyện đó vây! Tôi đã đoán ra mọi điều những gì đã xảy ra với tôi trong bấy nhiêu thời gian.
— Chúng tôi đã đoán ra.
McGuire cười:
— Này, đừng quấy rầy anh ta, Hartley. Đơn giản là cậu căm tức anh ta…
Smith băn khoăn dướn cao lông mày:
— Căm tức? Căm tức tôi? Vì sao?
— Đây, vì sao đây! – Hartley xoè các ngón tay ra. – Cái bức xạ đáng nguyền rủa; đêm ngày tôi ngồi bên anh trong phòng thí nghiệm của anh. Bây giờ thì tôi sẽ làm gì với những ngón tay này?
— Khẽ chứ, Hartley; – Rockwell chen vào. – Cậu ngồi xuống đi. Bình tĩnh đã.
— Tôi chẳng ngồi mà cũng chẳng bình tĩnh gì cả! Lẽ nào anh ta đã làm các anh mụ mị cả đầu óc? Đây chính là một vật giả dưới dạng người! Cái anh chàng hồng hào này đang làm một chuyện lừa dối kinh khủng như thể chưa từng thấy trên thế giới này! Nếu trong các anh còn lấy được một chút xíu tỉnh táo, các anh hãy giết ngay anh chàng Smith này đi trong khi anh ta chưa kịp mất!
Rockwell xin lỗi Smith về chuyện nổi khùng của Hartley, Smith lắc đầu:
— Không sao, cứ để anh ta nói tiếp. Tất cả những cái đó là gì vậy?
— Chính anh biết rõ đấy! – Hartley giận dữ thét lên. – Anh nằm đó, tháng này qua tháng khác, nghe trộm, vạch ra kế hoạch. Anh không biết gì được tôi đâu. Anh đã làm mụ mẫm đầu óc Rockwell và bây giờ anh đang bị thất vọng. Anh ta đã đợi anh biến thành siêu nhân. Có thể, chính anh đang là siêu nhân. Thế này hoặc thế khác, nhưng anh chẳng còn phải là Smith nào nữa. Chẳng có gì như thế. Đây chẳng qua chỉ là một trò lừa nữa của anh. Anh làm cho mọi người chúng tôi rối trí để chúng tôi không biết được những sự thật về anh, để không ai nhận ra điều gì. Thực ra là anh có thể giết chúng tôi, nhưng anh đứng đó, đoan chắc với chúng tôi, anh là một người như mọi người thường. Như thế thuận lợi cho anh hơn. Anh đã có thể chuồn mất tích cách đây mấy phút, nhưng như thế sẽ để lại cho chúng tôi những điều nghi ngờ. Bởi thế anh đã chờ gặp chúng tôi, và làm cho chúng tôi tin anh là một người bình thường.
— Anh ta chính là người bình thường. -McGuire nói, vẻ than phiền.
— Điều lừa dối. Anh ta suy nghĩ không phải như con người. Quá ư thông minh!
— Nếu vậy hãy thử anh ta đi, kiểm tra lại xem hội chứng của anh ta ra sao đi. – McGuire đề nghị. Tất cả chuyện đó quá dễ. Chúng ta sẽ lấy máu của anh ta để phân tích, nghe tim mạch, tiêm huyết thanh.
Trên mặt Smith hiện vẻ nghi ngờ:
— Tôi cảm thấy mình như một con thỏ để thí nghiệm. Lẽ nào các ông muốn điều đó. Tất cả chỉ là chuyện ngu ngốc.
Hartley bất bình. Anh nhìn Rockwell, nói:
— Đưa ống tiêm đây!
Rockwell lấy ống tiêm ra. “Có thể Smith chính là siêu nhân. – Anh nghĩ thầm. – Máu của anh ta, một loại siêu máu. Diệt khuẩn cực mạnh. Còn nhịp đập của tim? Còn nhịp thở? Có thể Smith là siêu nhân nhưng chính anh ta cũng không biết điều đó. Đúng, đúng, có thể là…”
Anh trích lấy máu Smith, đặt miếng kính nhỏ vào dưới kính hiển vi. Anh cúi xuống, lom khom người. Máu bình thường. Đưa vào máu những vi khuẩn, và chúng bị tiêu diệt sau một thời gian bình thường. Máu không còn khả năng diệt khuẩn cực mạnh nữa. Và chất dịch X. cũng biến mất, Rockwell buồn rầu thở ra. Nhiệt độ của Smith bình thường. Mạch cũng vậy. Những phản ứng của thần kinh, các cảm giác đều không có gì lệch lạc.
— Vậy đó, tất cả đều bình thường, mạnh khoẻ. – Rockwell nói nhỏ.
Hartley ngả người ra trong ghế bành, đôi mắt mở to, những ngón tay xương xẩu ấn vào thái dương.
— Xin lỗi. – Hắn thở dài. – Tôi làm sao đó… đầu óc, trí tuệ… đúng hơn, sự suy tưởng không bình thường. Cứ thế kéo dài những tháng vừa qua. Hết đêm này đến đêm khác. Trở thành như điên cuồng, luôn hãi hùng, nên tôi đã nói năng lung tung. Xin lỗi các bạn. Tha lỗi cho tôi. – Hartley chăm chú nhìn những ngón tay xanh lè của mình. – Còn gì sẽ xảy ra với tôi đây?
— Tôi đã qua khỏi mọi chuyện. – Smith nói. – Tôi nghĩ rồi ông cũng sẽ qua khỏi thôi. Tôi thông cảm với ông. Chuyện này cũng chẳng có gì khó chịu lắm… Thực sự thì tôi cũng không nhớ gì cả.
Hartley rõ ràng đã chịu lùi.
— Nhưng… đúng, chắc là anh có lý. Chẳng vui vẻ gì khi phải chịu cứng lạnh lại như thế, nhưng lúc đó, có thể làm gì khác được? Sau rồi sẽ qua hết thôi.
Rockwell thấy nghẹn ngào. Anh bị sai lầm quá ư nặng nề. Anh không tiếc sức mình, chờ đợi, khát khao cái mới chưa từng có, nóng lòng sốt ruột vì tò mò đến như thế, và tất cả đều vô ích. Con người chui ra khỏi vỏ con nhộng là như vậy đấy. Vẫn hệt như con người trước kia. Mọi hy vọng, mọi tiên đoán đều vô ích.
Anh hít mạnh không khí, cố giữ dòng suy nghĩ bí mật cuộn chảy trong óc. Khủng hoảng. Một con người má đỏ hồng, giọng nói trong trẻo, bình tĩnh hút thuốc lá, ngồi trước mặt anh.. đơn giản chỉ là một con người bình thường, đã mắc một chứng bệnh ngoài da nào đó, tạm thời da cứng lại, và hơn nữa, dưới tác dụng của bức xạ, trong một thời gian bài tiết bên trong được giải quyết ổn thoả, nhưng bây giờ anh ta đã lại là con người như mọi người, không hơn không kém. Còn có sự suy tư sôi nổi, trí tưởng tượng mãnh liệt của Rockwell đã trở thành vô tác dụng. Tất cả những biểu hiện của thứ bệnh lạ kỳ đó như xếp thành một điều bịa đặt cố ý, thành sự hoàn chỉnh không tưởng! Và bây giờ Rockwell bị chấn động mạnh, bàng hoàng, thất vọng sâu sắc.
Phải, đúng, những chuyện như Smith sống không cần thức ăn, máu có tính diệt khuẩn cực mạnh, thân nhiệt xuống đến mức thấp nhất, tất cả chỉ là biểu hiện của một bệnh lạ kỳ. Đã từng có thứ bệnh đó, và chỉ có thế thôi. Đã từng có, qua đi, lành bệnh và kết thúc, sau đó không để lại gì ngoài mấy mảnh vỏ bọc mỏng manh vỡ vụn nằm trên mặt bàn có rọi một vệt sáng mặt trời. Bây giờ chỉ có thể chỉ còn theo dõi Hartley, nếu quả như bệnh đó sẽ phát triển, và rồi báo cáo với giới y học về một bệnh mới xuất hiện.
Nhưng không phải bệnh tật đó làm anh lo lắng. Điều hoàn mỹ không đạt được làm anh buồn lòng. Cái hoàn mỹ đó đã đổ vỡ, tan ra, vung vãi, và rữa nát. Rữa nát ngay cả mộng ước của anh. Siêu nhân huyền tưởng cũng rữa nát. Và bây giờ dù cho khắp trái đất rơi vãi đầy những mảnh vỏ bọc cứng, da con người có biến thành mầu xanh, tan nát ra, trở thành điên rồ, anh cũng chẳng cần quan tâm.
Smith đi vòng quanh bắt tay từng người một.
— Tôi cần phải trở về Los Angeles. Công việc cần thiết ở nhà máy đang chờ đợi tôi. Đã đến lúc bắt tay vào thực hiện trách nhiệm của mình. Tiếc rằng tôi không thể ở lại đây với các ông lâu hơn nữa. Các ông cũng hiểu cho.
— Lẽ ra anh nên ở lại đây nghỉ thêm một vài ngày. – Rockwell nói. Anh cảm thấy đau lòng khi thấy hy vọng mong manh của mộng ước biến đi mất.
— Không, xin cám ơn. Nhưng rồi một tuần nữa tôi cũng sẽ đến với ông, thưa bác sĩ, ông sẽ khám bệnh cho tôi lần nữa. Ông có muốn vậy không? Tôi sẵn sàng hàng năm có thể đến đây, mỗi tháng một lần, để ông có thể kiểm tra sức khoả. Được chứ ạ?
— Đúng. Phải đấy anh Smith ạ. Anh hãy cứ đến đây. Tôi cũng muốn được bàn luận với anh về chứng bệnh này của anh. Anh thật may mắn là đã sống sót qua khỏi.
— Tôi sẽ đưa anh bằng xe về Los Angeles. – McGuire vui vẻ đề nghị.
— Xin ông đừng bận tâm. Tôi đi bộ tới Tujunga, rồi từ đó đi xe tắc xi về. Tôi muốn đi bộ một chút. Đã khá lâu không được đi dạo, tôi muốn thử xem cảm giác nó ra sao.
Rockwell đưa cho anh ta một đôi giày và bộ quần áo cũ.
— Xin cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng trả lại ông những gì đã vay mượn ở đây.
— Anh không nợ chúng tôi một xu nào cả đâu. Mọi chuyện đều đã tốt đẹp.
— Vậy xin tạm biệt bác sĩ. Tạm biệt ngài McGuire, ngài Hartley.
— Tạm biệt anh, Smith.
— Tạm biệt.
Smith đi theo con đường nhỏ dẫn tới lòng con suối cạn khô, nứt nẻ dưới ánh mặt trời buổi quá trưa. Smith bước đi thoải mái, vui vẻ, miệng huýt sáo vang.
— Mình tưởng phát điên lên được – Rockwell buồn rầu nghĩ thầm.
Rockwell đưa mắt nhìn theo Smith, như đứa trẻ khi thấy những ngọn sóng biển trào lên, cuốn trôi đi công trình sáng tạo của mình: lâu đài bằng cát xây trên bãi biển.
— Không tin được. – Anh lại khẳng định đi, khẳng định lại. – Thật là khó tin. Mọi chuyện kết thúc nhanh chóng và bất ngờ vậy. Mình như để rơi đâu mất cả bản thân mình, trong lòng thật trống rỗng.
— Còn theo tôi, mọi chuyện đều tốt đẹp. – McGuire vui sướng cười nói.
Hartley đứng dưới nắng. Hắn buông lõng cánh tay màu xanh, và lần đầu tiên, trong suốt mấy tháng trời, Rockwell bỗng hiểu được bộ mặt tái xanh hoàn toàn bình thản của Hartley.
— Rồi tôi sẽ qua khỏi. – Hartley nói nhỏ. – Mọi chuyện sẽ qua, và tôi sẽ lành bệnh. – Ôi, lạy Chúa, thật may mắn. Lạy Chúa. Mình sẽ không biến thành quái vật. Mình sẽ vẫn còn lại là mình. – Rồi Hartley quay về phía Rockwell: – Cậu hãy nhớ kỹ, nhớ kỹ nhé, đừng để cho người ta lầm lẫn đem chôn mình đi, chỉ sợ lúc đó người ta sẽ tưởng là mình đã chết. Chú ý đừng quên đấy nhé.
Smith đi trên con đường mòn, cắt ngang lòng suối, và leo lên đồi. Trời đã ngả về chiều. Mặt trời đã lặn xuống sau những dãy núi xanh xa xa. Những ngôi sao đầu tiên bắt đầu mọc. Trong không khí được nung nóng lên ban ngày, bất động, thoảng có mùi nước, mùi bụi bặm, mùi hương hoa cam nở ở đâu xa.
Gió nhẹ xao động, Smith hít thở thật sâu, và anh đi xa dần.
Khi đi khỏi một quãng đủ để những người ở nà dưỡng bệnh không thể nhìn thấy anh nữa, anh dừng lại, và đứng lặng. Anh ngước nhìn bầu trời.
Vứt bỏ điếu thuốc hút dở anh cẩn thận di nó dưới chân. Rồi anh vươn thẳng đứng người, cân đối, gọn gàng, anh nhắm mắt, hít mạnh, buông lỏng đôi tay dọc theo thân người.
Không cần một gắng sức nhỏ nào, không khí nóng quanh anh chỉ hơi xao động, Smith bay lên khỏi mặt đất.
Nhẹ nhàng không tiếng động, nhanh chóng vút lên cao, và chẳng bao lâu, anh biến vào giữa ngàn sao, hướng tới vũ trụ xa vời…