Trước đây chưa bao giờ Quân Vỹ dằn dỗi như thế, nhìn chung anh ta đều nghe lời tôi, lần này vừa gặp lại sau hai tháng chia tay đã giận dỗi bỏ đi, không biết cả chặng đường vừa rồi đã phải chịu đựng những gì.
Đúng là anh chàng yếu đuối. Anh ta còn chưa đi khỏi cổng, mới được vài bước đã bị chàng trai áo trắng cười ha hả lúc trước hớn hở chạy ra kéo lại, lúc này mới nhìn rõ chàng trai đó thì ra là Bách Lý Tấn.
Có một việc khác đáng chú ý hơn so với việc tại sao hai người cùng xuất hiện ở đây, tôi hít một hơi dài, giơ tay xoa mũi, ngại ngùng hỏi: “Hai người vừa rồi sao lại đuổi nhau?”.
Quân Vỹ đứng nhìn tôi, ngoẹo đầu sang một bên, vẻ bất chấp. Cuối cùng Bách Lý Tấn thật thà rút ra một chiếc trâm bằng gỗ, bối rối nói: “Tôi đưa chiếc trâm Vỹ Vỹ tặng tôi đem tặng lại một cô ca kỹ trên bàn tiệc, khiến huynh ấy không vui, đuổi tôi đòi lại chiếc trâm”. Nói xong rụt rè lùi về sau một bước, liếc nhanh Quân Vỹ một cái.
Đầu tiên tôi bị chấn động bởi cách xưng hô của anh ta, vừa rồi anh ta gọi Quân Vỹ là Vỹ Vỹ, khi tôi trấn tĩnh trở lại thấy Quân Vỹ xám mặt đang chồm đến túm lấy Bách Lý Tấn: “Không phải cậu định tặng người ta chiếc trâm tôi cho cậu! Cậu định tặng chiếc trâm ngọc bích của tôi! Giấu đâu rồi? Mau trả đây!”.
Nước trà như đặc quánh trong cổ, tôi ho sặc sụa túm cánh tay Quân Vỹ: “Huynh, huynh, huynh tặng trâm cho Bách Lý tiểu đệ sao?”.
Bách Lý Tấn đứng bên ngượng nghịu gật đầu, Quân Vỹ không nhìn thấy, khẽ nói: “Tặng một chiếc, nhưng…”.
Hai tay ôm trán, tôi hỏi: “Bởi vì anh ta đem tặng lại người khác nên huynh giận?”.
Bách Lý Tấn lại ngượng nghịu gật đầu, Quân Vỹ vẫn không nhìn thấy, khẽ nói: “Tôi rất giận, nhưng…”.
Tôi run người kéo ống tay áo anh ta, choáng váng như bị búa giáng vào đầu: “Đoạn thật rồi à?”.
Quân Vỹ không nói gì nữa, ngẩng đầu vẻ mặt như muốn hỏi gì, Bách Lý Tấn ngây người, bối rối cúi đầu vò vạt áo, mặt hơi đỏ: “Phải, đoạn rồi”.
Trước mặt dường như đã hiện lên cảnh Quân Vỹ bị Quân sư phụ dùng gậy đánh chết, tôi lảo đảo lùi về sau, một tay bám vào thân cây để khỏi ngã, gắng gượng trấn tĩnh, lát sau bình tĩnh vỗ vai Quân Vỹ: “Thôi, đã sớm biết đàn ông viết tiểu thuyết, mười người thì chín người mắc chứng đó, không trách huynh, đây là bệnh nghề nghiệp, phong lưu một trận, lúc nào huynh bị Quân sư phụ đánh chết, cùng lắm muội chia cho nửa viên giao châu”.
Quân Vỹ nghiến răng ngắt lời tôi: “Muội nghĩ đi đâu vậy?”.
Tôi à một tiếng: “Nhưng chẳng phải đã đoạn tụ(3) rồi sao?”.
Bách Lý Tấn xen vào: “Đoạn tụ ư?”. Tay giơ chiếc trâm ngọc bích bị gẫy về phía Quân Vỹ, “Chiếc trâm này bị gẫy, tay áo của của huynh cũng đứt à? Thật là đại cát đại lợi, đại cát đại lợi, không bất hủ không thành văn, không gẫy không thành đôi, ha ha ha”.
Tôi thấy chiếc trâm rất quen, nhìn kỹ nhận ra chính là chiếc trâm hồi nhỏ tôi tặng Quân Vỹ. Bách Lý Tấn vẫn đứng một bên ha ha cười nhạt thếch: “Tôi không tặng cô ca kỹ chiếc trâm này thật mà, nhưng tôi đã hứa gắn lại giúp huynh, nhất định tôi sẽ làm, huynh đừng thiếu tin tưởng người ta như vậy, chiếc trâm tôi vừa tặng cô gái đó chỉ là loại trâm rẻ tiền huynh mua đại bên đường, định tặng người nhà, nhân thể cũng cho tôi một chiếc”.
Tôi mới hiểu ra, thì ra họ hiểu lầm nhau. Mặt Quân Vỹ càng xám ngắt, ánh mắt liếc trộm về phía tôi, lại vội quay đi. Tôi ghé lại nhìn kỹ chiếc trâm ngọc bích trong tay Bách Lý Tấn, nhìn một lúc cười khinh khích nói với anh ta: “Không cần gắn, cái này thực ra là đá giả ngọc, hồi nhỏ tôi mua rất nhiều tặng mọi người, tất cả mọi người trong tông phái trên dưới đều được tặng, ngay người quét dọn và người gác cổng cũng được tặng, một đồng tiền đồng có thể mua năm chiếc”. Quay lại nói với Quân Vỹ, “Nếu huynh thích sau này muội sẽ tặng huynh cái khác”. Nói xong lại đắn đo: “Nhưng không biết bây giờ có lên giá không?”.
Bóng lưng Quân Vỹ cứng đờ, hai tay bám vai Bách Lý Tấn, khẽ nói: “Cậu dìu tôi”.
Tôi vội ghé lại đỡ một tay, không biết anh ta trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ, lo lắng hỏi: “Đây có phải là chứng thận hư như người ta nói?”.
Bách Lý Tấn gãi đầu, nhăn nhó: “Không biết, thận tôi chưa bị hư, không nghiên cứu về khoản đó”.
Quân Vỹ gắng bám thân cây, môi run run khó nhọc quay người, một tay ôm ngực: “Tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện tự nhiên”.
Thư lần trước của Quân Vỹ chỉ nói hai người đang ở Bối Trung, bảo tôi đến ở cùng nhưng lại quên ghi địa chỉ, lại mãi không phát hiện ra, vẫn chờ tôi đến, Bối Trung rộng như vậy, cuối cùng lại gặp nhau, không biết cơ duyên thế nào.
Qua một hồi chuyện trò với Bach Lý Tấn mới biết hai người gặp nhau ở biên giới Khương – Trần, anh ta được Công Nghi Phỉ mời đến Bối Trung luyện thuốc, Quân Vỹ vừa hay đang định trở về nước Trần, vậy là thành bạn đồng hành. Mãi đến tối vừa rồi, hai người còn đang ở biệt phủ của Công Nghi gia dưới chân núi, sốt ruột chờ tôi đến, không ngờ gặp tiết hoài nguyệt được mời lên núi dự tiệc, không hẹn mà gặp ở đây.
Trong lúc tôi nói chuyện, Tiểu Hoàng cắn tay áo tôi giật giật, buộc tôi phải chú ý, tôi vừa liếc nhìn nó, nó lập tức choãi chân nằm nghiêng trên đất, lộ ra cái bụng vằn vện, còn khó nhọc nâng đùi muốn chìa cái bụng ra hơn nữa.
Bách Lý Tấn hiếu kỳ giơ tay vuốt bụng nó nhưng bị gạt ra, tôi đưa tay xoa bụng nó, bảo: “Béo ra rồi phải không, xem ra cha con chăm con rất tốt”.
Tiểu Hoàng tiu nghỉu cố cúi đầu nhìn bụng mình, lát sau dứt khoát xoay người nằm ngửa chổng bốn chi lên trời, ý bảo tôi sờ thử, Bách Lý Tấn bĩu môi: “Nằm như thế này cho dù béo núc sờ bụng cũng lép”.
Tiểu Hoàng mặc kệ anh ta, tứ chi chới với mặt buồn thiu, ra ý mình rất khổ sở, rất khổ sở, tôi lại xoa tay lên bụng nó, giả bộ ngạc nhiên: “Ôi chao, gầy thật, ngày mai bảo nhà bếp cho con ăn gà rán, cha con chăm con thế nào vậy, đúng là người cha tồi, ngày mai chúng ta đánh cho huynh ấy một trận”.
Tiểu Hoàng mãn nguyện lăn hai vòng đứng đậy, dụi đầu vào chân tôi, nhưng hình như cảm thấy làm vậy có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát quá, không giống bị đói lâu ngày, lập tức gục xuống chân tôi, yếu ớt nhắm mắt giả bộ ngủ.
Tôi đang lo Tiểu Hoàng thế này làm sao đưa về được, ngẩng đầu nhìn thấy Bách Lý Tấn miệng há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một con gà, theo ánh mắt anh ta tôi ngoái đầu, nhìn thấy Công Nghi Huân áo trắng phấp phới đứng sau tôi, thì ra cô đã tỉnh.
Bách Lý Tấn ngẩn ngơ hồi lâu, tôi giật mình, cảm thấy với danh tiếng thần y sau thánh dược, nhất định anh ta sẽ phát hiện đây là ma, còn chưa kịp lên tiếng giải thích, Bách Lý Tấn đã đỏ mặt, ngượng ngùng tay vò gấu áo, bẽn lẽn mở miệng: “Ôi, tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tên gì vậy?”.
Cuối cùng cũng tống khứ được Bách Lý Tấn đưa Tiểu Hoàng đi ngủ, dưới trời đêm mùa hạ, hoa tử vi dập dờn xung quanh, chỉ còn hai chúng tôi. Công Nghi Huân khép tà váy, lặng lẽ ngồi xuống ghế đá, đôi mắt trống rỗng hơi ngước lên: “Quân cô nương nhìn thấy gì trong ký ức?”.
Xem xong ký ức của tôi, hãy kể cho tôi nghe những phần tốt đẹp nhất. Cô đã nói như vậy. Tôi nghĩ một hồi, không biết bắt đầu từ đâu, hình như tất cả đều tốt, hình như tất cả đều không tốt, con người ta tại sao cứ cố bám lấy quá khứ đã qua, quá khứ không phải là mình, tương lai không phải là mình, chỉ lúc này mới là mình, người ta chỉ nên sống với hiện tại, nếu bị trói buộc bởi quá khứ và tương lai chỉ tự chuốc phiền não đau khổ không cần thiết mà thôi.
Tôi cúi đầu ngồi đối diện Công Nghi Huân, lát sau chậm rãi nói: “Chàng rất thích cô, tìm mọi cách làm cho cô vui, lại còn soạn riêng cho cô một ca khúc gọi là “Thanh hoa huyền tưởng”, cô đã sáng tác điệu múa phối với ca khúc đó, chỉ múa cho mình chàng xem, lúc đó tình cảm hai người rất tốt”.
Đêm đó cô đứng trước mặt chàng ngước nhìn chàng, nói đây là đêm vui nhất của cô, sau này nhớ lại cũng sẽ vui, nhưng cuối cùng cô vẫn quên tất cả, giống như cây cỏ đầy vườn sau khi bị thiêu cháy, tuy rễ vẫn cắm sâu trong đất, nhưng mùa xuân đến lại không thể nào ra hoa đẹp như trước. Tôi nói với cô chuyện đó, thầm nghĩ có lẽ đó chính là những ký ức tốt đẹp mà cô nói.
Nét mặt Công Nghi Huân chăm chú như đang lần theo ký ức, lát sau cau mày: “Thanh hoa huyền tưởng? Tôi quên rồi, thì ra tôi từng biết múa?”.
Đôi đồng tử hơi xanh của cô lặng như mặt hồ ngước nhìn tôi, tôi gật đầu: “Cô múa rất đẹp, đó là điệu múa cô tự sáng tác, cô đã quên rồi, bây giờ có muốn học lại không?”. Tôi nắm tay cô, “Nếu muốn học lại, tôi sẽ dạy cô”.
Điệu múa đêm đó tôi vẫn nhớ, đó là điệu múa có thể xứng bốn chữ “danh chấn thiên hạ”.
Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì dẫn tới kết cục như hôm nay, nhưng nếu điệu múa “Thanh hoa huyền tưởng” xuất hiện trở lại, xuất hiện trước mặt Công Nghi Phỉ, chàng ta sẽ thế nào? Tôi hình dung sẽ có hai khả năng, một là Công Nghi Phỉ lương tâm thức tỉnh, sẽ sửa đổi, đối tốt với Công Nghi Huân, hai là Công Nghi Phỉ lương tâm vẫn không thức tỉnh… vậy là đành phải múa thêm mấy lần.
Ngày hôm sau, trời quang đãng, mới sáng sớm tôi đã đi đến tiểu viện của Công Nghi Huân dạy cô học múa, thực ra tôi không hề biết múa, sư phụ không dạy tôi. Lúc nhận nuôi tôi, ông đã ngoại lục tuần, một ông lão sao có thể dạy lễ nhạc múa hát uốn éo, đó là nguyên do tại sao cầm kỳ thi họa tôi đều biết ít nhiều, nhưng múa hát tuyệt nhiên không biết.
Trời vẫn còn rất sớm, trên núi không khí mát mẻ trong lành, đi qua một đình hoa nhỏ gió lùa mát rượi, nhìn thấy Quân Vỹ ngồi bên trong, vẫy tay với tôi như hôm qua không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Hoàng ngủ gật dưới chân. Tôi nhìn quanh, không thấy Bách Lý Tấn, trời lại còn sớm nên thong thả rẽ vào.
Trên bàn để một bó hoa phật tang được buộc bằng sợi gai màu xanh. Quân Vỹ che miệng đằng hắng một tiếng: “Vừa hái lúc sáng sớm, nếu muội thích, tặng muội”.
Tôi dè dặt đón bó hoa, cảm thấy đột nhiên anh ta tốt với tôi như vậy, nếu trên đường không làm việc gì có lỗi với tôi thì cũng sắp làm.
Cả hai yên lặng một lát, sau đó anh ta lại rút ra một quả táo đỏ nhẵn bóng đưa cho tôi, tôi kinh ngạc há miệng, vừa thấp thỏm nghĩ sắp được nghe anh ta trình bày việc làm có lỗi với tôi, vừa đón quả táo bất giác đưa lên miệng cắn một miếng, dỏng tai nghe.
Trông thần sắc Quân Vỹ có vẻ còn kinh ngạc hơn tôi, ngây người một lát, lên tiếng: “Thôi, nói chuyện chính trước. Gần đây hai nước Trần, Triệu xảy ra chuyện lớn, muội có biết không?”.
Tôi cắn miếng nữa, lắc đầu. Tay Quân Vỹ bám vào mép ghế, hạ giọng: “Chuyện ba tháng trước Trần thế tử Tô Dự bị một nữ nhạc sư sủng ái hành thích, có lẽ cô cũng nghe nói, nữ nhạc sư đó cũng có lai lịch nhất định, Triệu thái hậu và thân mẫu Tô Dự lại là chị em ruột, coi như là dì của Tô Dự.
Tháng hai năm nay, trong sinh nhật lần thứ bốn mươi của Triệu thái hậu, Tô Dự đến chúc mừng, gặp nhạc sư trong Triệu cung, vừa gặp đã mê, liền đưa về nước Trần, càng thêm sủng ái, nhưng không ngờ hai tháng sau bị nhạc sư đâm suýt chết. Sau đó Tô Dự buồn rầu vì tình duyên đi lang thang khắp thiên hạ, còn ở nước Trần và các nước chư hầu lại dấy lên tin đồn, nói là nhạc sư kia là do nước Triệu phái đến, trước khi vào cung được Triệu vương đặc biệt huấn luyện…”.
Tôi xua tay xen lời: “Cái gọi là huấn luyện đặc biệt có lẽ chỉ là chỉ dạy cô ta lễ nhạc, sắp xếp cho cô ta chân nhạc sư trong cung, chờ thời cơ mê hoặc Tô Dự”.
Tô Dự thích nhạc, rất am hiểu nhạc lý, thiên hạ đều biết, nghe đồn cuốn cầm phổ do anh ta soạn lưu lạc trong dân gian không biết thế nào bị xé thành hai nửa, do hai vị công chúa hai nước Đường – Lầu mỗi người giữ một nửa. Hai vị công chúa đều muốn có cả cuốn, cả hai đều sẵn sàng bỏ giá cao muốn mua nửa còn lại. Khi tôi còn là công chúa nước Vệ, nghe nói giá của nó là một tòa thành.
Nhưng tôi không hiểu hai vị công chúa kia sao lại phải làm vậy, đã có thể trả giá cao bằng một tòa thành, thà bí mật đi tìm Tô Dự xin một cuốn, tôi dám cược Tô Dự muốn duy trì hình ảnh hiền đức của mình, đừng nói một tòa thành, dù chỉ một viên gạch xây thành cũng không lấy, chung quy là tại hai vị công chúa kia nhát gan.
Quân Vỹ gật đầu tán thành ý kiến của tôi, nghĩ một lát, bổ sung: “Tất cả là lời đồn, Tô Dự thích một người như thế nào, Triệu vương vốn là biểu huynh của anh ta biết rõ nhất, cho nên thiên hạ cho rằng, tin đồn này cũng có vài phần căn cứ. Sau khi chuyện xảy ra, ở các nước chư hầu lại lan truyền một tin đồn khác, nói là nước Trần biết nước Triệu phái thích khách hành thích thế tử của họ, vô cùng căm phẫn, đang ráo riết chuẩn bị lương thảo định khai chiến với Triệu. Triệu vương tuổi trẻ, thần tử triều đình cũng khí huyết sục sôi, coi chiến tranh lãng mạn như sử thi, định nhân cơ hội làm nên nghiệp lớn, trong buổi hội đàm trên triều đa phần chủ chiến, từ bốn tháng nay, quan hệ Trần – Triệu vẫn vô cùng căng thẳng, nhất là sau khi Trần quốc nhị công tử Tô Tạ do gây ra cung biến bị xử trảm tháng sáu vừa rồi, Tô Dự nắm đại quyền, các nước chư hầu càng dấy lên dư luận, cho rằng sách lược của Tô Dự nhất định là muốn thắng ngoại địch trước hết nội tình phải yên, sau này nhất định sẽ lấy cớ bị Triệu hành thích, xuất chinh thôn tính nước Triệu, Trần quốc đã có dấu hiệu xưng bá một phương, không ít chư hầu bí mật hành động, xem ra định kết đồng minh, nếu Trần có động tĩnh, rất có thể sẽ liên minh với nhau chống lại Trần”.
Quả táo trong tay chỉ còn hạt, Tiểu Hoàng thức dậy chớp mắt ngây ra nhìn hạt táo trong tay tôi, tôi vỗ vai Quân Vỹ: “Còn táo nữa không? Cho Tiểu Hoàng một quả”.
Quân Vỹ cau mày: “Còn đâu, quả vừa rồi vốn định cho Tiểu Hoàng, cuối cùng muội lại ăn hết”. Nói xong ngẩng đầu: “Muội thấy thế nào?”.
Tôi nhìn hạt táo, lại nhìn Tiểu Hoàng tiu nghỉu gục đầu dưới chân tôi, làm bộ mếu máo: “Thấy thế nào, mua cho nó quả khác chứ sao”.
Khóe miệng Quân Vỹ giật giật: “Huynh hỏi chuyện hai nước Trần, Triệu cơ, muội thấy thế nào?”.
Quốc sự đối với tôi bây giờ đã là chuyện của đời trước, Diệp Trăn đã chết, ở ngôi vị nào gánh vác trách nhiệm của ngôi vị đó, bây giờ tôi đã không còn là công chúa nước Vệ, cũng ít quan tâm chính trị, may mà thời còn là công chúa từng quan tâm, tư duy vẫn tốt, nghe Quân Vỹ kể cảm thấy tình hình trước mắt rối ren như mê cung.
Chuyên tâm suy nghĩ một hồi, rút ra một cành phật tang từ bó hoa Quân Vỹ tặng, bứt cánh hoa, nhụy, cành, lá rải trên mặt đất dựng lên bản đồ cục diện Trần, Triệu và các vấn đề liên quan.
Khi Quân Vỹ thấy tôi bứt cánh hoa định nói gì lại thôi, cân nhắc một hồi tôi phân tích tình hình cho Quân Vỹ nghe: “Nước Triệu có vẻ như đang bị kẻ khác hãm hại, với quốc lực của họ, không có lý do chủ động khiêu chiến với Trần, huống hồ giữa hai nước lại có quan hệ liên hôn. Giống như Tiểu Hoàng dù đói đến đâu cũng không ăn thịt muội và huynh. No bụng một bữa, bữa sau ai kiếm tiền mua gà rán cho mà ăn?”.
Nhưng lại nghĩ hình như Quân Vỹ trước nay cũng chưa kiếm tiền mua gà rán cho Tiểu Hoàng ăn, lại nói chữa, “À không, có thể cho nó ăn thịt huynh”, bị Quân Vỹ lườm một cái.
Tôi ngồi xuống nhìn bản đồ trên đất tiếp tục suy nghĩ, Quân Vỹ cũng ghé lại gần, tôi dùng cành hoa phật tang chỉ cho anh ta: “Đây nhất định là mưu kế của một nước khác ngoài hai nước Trần, Triệu, đưa thích khách vào Triệu cung mượn dao giết người, nếu giết được Tô Dự là đại hoan đại hỉ, nước Trần mấy chục năm tới sẽ không xuất hiện một người kế vị tuổi trẻ tài cao như vậy, không có gì đáng sợ. Nếu Tô Dự may mắn không chết, với tính cách anh ta, cho dù biết đó không phải do Triệu gây ra, cũng có thể giả bộ không biết, nhân cơ hội này thôn tính Triệu.
Người chủ mưu gây ra tình hình này đã suy xét kỹ hai điểm đó. Tin đồn của các nước về hai nước Trần, Triệu từ tháng tư đến nay mà huynh nói, theo muội do chính kẻ chủ mưu cố tình tung tin, tất cả đều phát triển theo suy tính của kẻ đó, kẻ này chờ hai nước Trần, Triệu xảy ra chiến tranh, chư hầu liên minh kháng Trần, sẽ lợi dụng ở hội kiếm lời.
Cho dù Tô Dự nhìn thấu âm mưu đó, không xuất binh phạt Triệu, nhưng hiện tại không phải là vấn đề Trần có xuất binh hay không, huynh thử hình dung, một lũ mãng phu nước Triệu có khi lại tin vào lời đồn, bị kích động một chút, rất có thể lại chủ động xuất binh. Chuyện này thật vô cùng nguy hiểm, bất luận ai xuất binh trước, chỉ cần cuộc chiến Trần, Triệu bùng nổ, Tô Dự đã thua một nửa, đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Ngón tay Quân Vỹ chỉ vào vị trí của Hạo thành kinh đô nước Trần ở bản đồ trên mặt đất, trầm ngâm: “Theo muội, chủ mưu nước cờ này là ai?”.
Tôi tiếp tục: “Lân bang của Trần chỉ có bốn nước Vệ, Khương, Trịnh, Triệu, đạo trị quốc rất coi trong viễn giao cận công, giao hảo với các nước ở xa, tấn công các nước gần. Kẻ e ngại Trần hùng mạnh nhất ắt là bốn nước lân bang kia, trong đó Vệ đã mất, Triệu là thân hôn của Trần, trước nay luôn cúi đầu tuân phục Trần, quốc lực cũng yếu, cho nên ai bố trí cục diện này nhắm mắt cũng đoán ra, không Trịnh thì Khương”.
Nghĩ một lát, cắm cành hoa trong tay lên vị trí của Hạo thành, “Nhưng nếu ngay từ đầu Tô Dự đã nhìn thấu âm mưu này, tương kế tựu kế đưa nhạc sư kia về nước, bất luận là Trịnh hay Khương, cái gọi là mưu kế tinh vi của họ thực ra lại nằm trong mưu kế lớn của Tô Dự mà thôi. Tô Dự mượn mưu của họ làm động thái giả nào đó liền loại bỏ được tiểu đệ dã tâm của mình, nếu huynh là Tô Dự, lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan này, huynh sẽ làm thế nào?”.
Hồi lâu không thấy trả lời, tôi mới nghĩ ra người trước mặt mình là một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện tình cảm chứ không phải là tiểu thuyết gia viết truyện quân sự. Mặc dù hỏi Quân Vỹ nhưng tôi cũng âm thầm muốn đoán xem sao, nếu tôi là Tô Dự, trước cục diện trước mặt có báo sau lưng có hổ, Trần quốc bị chư hầu bao vây tứ phía, nhất định toàn quốc trên dưới đồng lòng chưa từng có, còn nước Triệu một bang lỗ mãng tiểu nhân tôi nên làm thế nào đây?
Ngoài tiểu đình, hoa phật tang rung rinh trong gió, sóng vàng nhấp nhô, Quân Vỹ đứng lên ngồi trở lại ghế đá: “Tất cả những điều muội dự đoán đều đúng. Sau khi chia tay dạo trước, huynh và cha luôn thăm dò theo sát tình hình, chủ sự là nước Khương, chủ mưu là thừa tướng Bùi Ý, một trọng thần có tài, nước cờ như thế vừa tinh vi vừa hiểm ác, huynh đoán chắc chắn Tô Dự cũng biết nhưng không lộ ra, thiên hạ đều cho lần này Trần thế tử bị dồn vào đường cùng, không ngờ…”.
Anh ta ngoái đầu nhìn tôi, “Trong khi tiếng hô về cuộc chiến Trần, Triệu dâng cao chưa từng có ở cả trong và ngoài hai nước, Tô Dự lại ung dung lựa chọn lễ vật đường hoàng đến Tiều đô, dâng thư lên thiên tử vốn từ lâu đã xa rời chính sự. Biểu thư đó niêm phong trong chiếc hộp gỗ hồng mộc, tôi đã lén xem, nói là anh ta từng thân thiết như huynh đệ thế nào với Triệu vương, Triệu vương lại coi anh ta như cái đinh trong mắt, mấy lần hãm hại, tháng trước anh ta bị hành thích không thể xác định là Triệu vương sai khiến, nhưng tuyệt đối chưa hẳn không phải. Có điều anh ta thấy Triệu thái hậu tuổi đã cao, Triệu, Trần tiền triều bang giao hữu hảo, lại thêm tất cả đều là chư hầu của thiên tử, trừ phi thất đạo, nếu không không thể công phạt lẫn nhau, chuyện lần này coi như cho qua, nên coi nữ thích khách là tội thần muốn báo tư thù, mong thiên tử có thể chuyện lớn hóa nhỏ”.
Tôi trầm trồ: “Nước cờ này đi rất tuyệt, hòa giải theo kiểu trong nhà, thiên tử đã lâu không được coi trọng, lần này Tô Dự đem chuyện lớn như vậy trưng cầu ý kiến, thiên tử nhất định rất cảm động, chắc sẽ làm theo ý Tô Dự, các chư hầu đang chờ kiếm lời chắc chắn há mồm kinh ngạc. Triệu vương nếu còn tỉnh táo, đương nhiên nên thuận đà xuống thang, lúc này không phải khai chiến trước, cũng khỏi nơm nớp lo bị Trần tấn công”.
Quân Vỹ gật đầu: “Không chỉ có thế, thiên tử cảm phục đức hạnh cao thượng của Tô Dự, mặc dù bị hành thích suýt chết cũng lấy đức báo oán, lại tôn vương sùng lễ như vậy, đặc biệt ban tước cho Tô Dự là Hiển Khanh, là tước vị cao hơn tước công, khi nào kế vị Trần hầu vương, địa vị sẽ cao hơn các chư hầu khác trong thiên hạ. Thừa tướng Bùi Ý cơ mưu của nước Khương dù tức muốn chết cũng đành bó tay, thực ra ông ta cũng chẳng tổn thất gì”. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tôi đứng dậy, quẳng cành hoa phật tang đã bị vặt trụi trong tay, nghĩ một lát nói: “Cho dù năm xưa Vệ không bị thôn tính, có thể cầm cự thêm vài năm, nếu có ngày bị Trần để mắt đến cũng khó tránh khỏi số phận diệt vong”.
Quân Vỹ khẽ nói: “Trần có Tô Dự, Vệ có Diệp Trăn”.
Lần đầu tiên anh ta gọi tôi như vậy khiến tôi giật mình, bối rối nói: “Không dám, muội không phải là đối thủ của anh ta, phụ vương không cho muội can dự triều chính, muội chỉ đánh trận trên giấy vậy thôi”.
Quân Vỹ ngắm nghía tôi một lát, nghiêng đầu, “Nếu anh ta nhìn thấy muội, nhất định sẽ thích muội”.
Tôi há miệng: “Sao?”.
Quân Vỹ lại tiếp: “Anh ta nhất định sẽ nhốt muội trong Trần cung, hoa nở hoa tàn, ngày tháng trôi nhanh, hai bên yêu yêu hận hận, âu yếm, giày vò, muội nhất định sống rất thê thảm”.
Tôi há miệng: “Hả?”.
Trước đây chưa bao giờ Quân Vỹ dằn dỗi như thế, nhìn chung anh ta đều nghe lời tôi, lần này vừa gặp lại sau hai tháng chia tay đã giận dỗi bỏ đi, không biết cả chặng đường vừa rồi đã phải chịu đựng những gì.
Đúng là anh chàng yếu đuối. Anh ta còn chưa đi khỏi cổng, mới được vài bước đã bị chàng trai áo trắng cười ha hả lúc trước hớn hở chạy ra kéo lại, lúc này mới nhìn rõ chàng trai đó thì ra là Bách Lý Tấn.
Có một việc khác đáng chú ý hơn so với việc tại sao hai người cùng xuất hiện ở đây, tôi hít một hơi dài, giơ tay xoa mũi, ngại ngùng hỏi: “Hai người vừa rồi sao lại đuổi nhau?”.
Quân Vỹ đứng nhìn tôi, ngoẹo đầu sang một bên, vẻ bất chấp. Cuối cùng Bách Lý Tấn thật thà rút ra một chiếc trâm bằng gỗ, bối rối nói: “Tôi đưa chiếc trâm Vỹ Vỹ tặng tôi đem tặng lại một cô ca kỹ trên bàn tiệc, khiến huynh ấy không vui, đuổi tôi đòi lại chiếc trâm”. Nói xong rụt rè lùi về sau một bước, liếc nhanh Quân Vỹ một cái.
Đầu tiên tôi bị chấn động bởi cách xưng hô của anh ta, vừa rồi anh ta gọi Quân Vỹ là Vỹ Vỹ, khi tôi trấn tĩnh trở lại thấy Quân Vỹ xám mặt đang chồm đến túm lấy Bách Lý Tấn: “Không phải cậu định tặng người ta chiếc trâm tôi cho cậu! Cậu định tặng chiếc trâm ngọc bích của tôi! Giấu đâu rồi? Mau trả đây!”.
Nước trà như đặc quánh trong cổ, tôi ho sặc sụa túm cánh tay Quân Vỹ: “Huynh, huynh, huynh tặng trâm cho Bách Lý tiểu đệ sao?”.
Bách Lý Tấn đứng bên ngượng nghịu gật đầu, Quân Vỹ không nhìn thấy, khẽ nói: “Tặng một chiếc, nhưng…”.
Hai tay ôm trán, tôi hỏi: “Bởi vì anh ta đem tặng lại người khác nên huynh giận?”.
Bách Lý Tấn lại ngượng nghịu gật đầu, Quân Vỹ vẫn không nhìn thấy, khẽ nói: “Tôi rất giận, nhưng…”.
Tôi run người kéo ống tay áo anh ta, choáng váng như bị búa giáng vào đầu: “Đoạn thật rồi à?”.
Quân Vỹ không nói gì nữa, ngẩng đầu vẻ mặt như muốn hỏi gì, Bách Lý Tấn ngây người, bối rối cúi đầu vò vạt áo, mặt hơi đỏ: “Phải, đoạn rồi”.
Trước mặt dường như đã hiện lên cảnh Quân Vỹ bị Quân sư phụ dùng gậy đánh chết, tôi lảo đảo lùi về sau, một tay bám vào thân cây để khỏi ngã, gắng gượng trấn tĩnh, lát sau bình tĩnh vỗ vai Quân Vỹ: “Thôi, đã sớm biết đàn ông viết tiểu thuyết, mười người thì chín người mắc chứng đó, không trách huynh, đây là bệnh nghề nghiệp, phong lưu một trận, lúc nào huynh bị Quân sư phụ đánh chết, cùng lắm muội chia cho nửa viên giao châu”.
Quân Vỹ nghiến răng ngắt lời tôi: “Muội nghĩ đi đâu vậy?”.
Tôi à một tiếng: “Nhưng chẳng phải đã đoạn tụ(3) rồi sao?”.
Bách Lý Tấn xen vào: “Đoạn tụ ư?”. Tay giơ chiếc trâm ngọc bích bị gẫy về phía Quân Vỹ, “Chiếc trâm này bị gẫy, tay áo của của huynh cũng đứt à? Thật là đại cát đại lợi, đại cát đại lợi, không bất hủ không thành văn, không gẫy không thành đôi, ha ha ha”.
Tôi thấy chiếc trâm rất quen, nhìn kỹ nhận ra chính là chiếc trâm hồi nhỏ tôi tặng Quân Vỹ. Bách Lý Tấn vẫn đứng một bên ha ha cười nhạt thếch: “Tôi không tặng cô ca kỹ chiếc trâm này thật mà, nhưng tôi đã hứa gắn lại giúp huynh, nhất định tôi sẽ làm, huynh đừng thiếu tin tưởng người ta như vậy, chiếc trâm tôi vừa tặng cô gái đó chỉ là loại trâm rẻ tiền huynh mua đại bên đường, định tặng người nhà, nhân thể cũng cho tôi một chiếc”.
Tôi mới hiểu ra, thì ra họ hiểu lầm nhau. Mặt Quân Vỹ càng xám ngắt, ánh mắt liếc trộm về phía tôi, lại vội quay đi. Tôi ghé lại nhìn kỹ chiếc trâm ngọc bích trong tay Bách Lý Tấn, nhìn một lúc cười khinh khích nói với anh ta: “Không cần gắn, cái này thực ra là đá giả ngọc, hồi nhỏ tôi mua rất nhiều tặng mọi người, tất cả mọi người trong tông phái trên dưới đều được tặng, ngay người quét dọn và người gác cổng cũng được tặng, một đồng tiền đồng có thể mua năm chiếc”. Quay lại nói với Quân Vỹ, “Nếu huynh thích sau này muội sẽ tặng huynh cái khác”. Nói xong lại đắn đo: “Nhưng không biết bây giờ có lên giá không?”.
Bóng lưng Quân Vỹ cứng đờ, hai tay bám vai Bách Lý Tấn, khẽ nói: “Cậu dìu tôi”.
Tôi vội ghé lại đỡ một tay, không biết anh ta trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ, lo lắng hỏi: “Đây có phải là chứng thận hư như người ta nói?”.
Bách Lý Tấn gãi đầu, nhăn nhó: “Không biết, thận tôi chưa bị hư, không nghiên cứu về khoản đó”.
Quân Vỹ gắng bám thân cây, môi run run khó nhọc quay người, một tay ôm ngực: “Tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện tự nhiên”.
Thư lần trước của Quân Vỹ chỉ nói hai người đang ở Bối Trung, bảo tôi đến ở cùng nhưng lại quên ghi địa chỉ, lại mãi không phát hiện ra, vẫn chờ tôi đến, Bối Trung rộng như vậy, cuối cùng lại gặp nhau, không biết cơ duyên thế nào.
Qua một hồi chuyện trò với Bach Lý Tấn mới biết hai người gặp nhau ở biên giới Khương – Trần, anh ta được Công Nghi Phỉ mời đến Bối Trung luyện thuốc, Quân Vỹ vừa hay đang định trở về nước Trần, vậy là thành bạn đồng hành. Mãi đến tối vừa rồi, hai người còn đang ở biệt phủ của Công Nghi gia dưới chân núi, sốt ruột chờ tôi đến, không ngờ gặp tiết hoài nguyệt được mời lên núi dự tiệc, không hẹn mà gặp ở đây.
Trong lúc tôi nói chuyện, Tiểu Hoàng cắn tay áo tôi giật giật, buộc tôi phải chú ý, tôi vừa liếc nhìn nó, nó lập tức choãi chân nằm nghiêng trên đất, lộ ra cái bụng vằn vện, còn khó nhọc nâng đùi muốn chìa cái bụng ra hơn nữa.
Bách Lý Tấn hiếu kỳ giơ tay vuốt bụng nó nhưng bị gạt ra, tôi đưa tay xoa bụng nó, bảo: “Béo ra rồi phải không, xem ra cha con chăm con rất tốt”.
Tiểu Hoàng tiu nghỉu cố cúi đầu nhìn bụng mình, lát sau dứt khoát xoay người nằm ngửa chổng bốn chi lên trời, ý bảo tôi sờ thử, Bách Lý Tấn bĩu môi: “Nằm như thế này cho dù béo núc sờ bụng cũng lép”.
Tiểu Hoàng mặc kệ anh ta, tứ chi chới với mặt buồn thiu, ra ý mình rất khổ sở, rất khổ sở, tôi lại xoa tay lên bụng nó, giả bộ ngạc nhiên: “Ôi chao, gầy thật, ngày mai bảo nhà bếp cho con ăn gà rán, cha con chăm con thế nào vậy, đúng là người cha tồi, ngày mai chúng ta đánh cho huynh ấy một trận”.
Tiểu Hoàng mãn nguyện lăn hai vòng đứng đậy, dụi đầu vào chân tôi, nhưng hình như cảm thấy làm vậy có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát quá, không giống bị đói lâu ngày, lập tức gục xuống chân tôi, yếu ớt nhắm mắt giả bộ ngủ.
Tôi đang lo Tiểu Hoàng thế này làm sao đưa về được, ngẩng đầu nhìn thấy Bách Lý Tấn miệng há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một con gà, theo ánh mắt anh ta tôi ngoái đầu, nhìn thấy Công Nghi Huân áo trắng phấp phới đứng sau tôi, thì ra cô đã tỉnh.
Bách Lý Tấn ngẩn ngơ hồi lâu, tôi giật mình, cảm thấy với danh tiếng thần y sau thánh dược, nhất định anh ta sẽ phát hiện đây là ma, còn chưa kịp lên tiếng giải thích, Bách Lý Tấn đã đỏ mặt, ngượng ngùng tay vò gấu áo, bẽn lẽn mở miệng: “Ôi, tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tên gì vậy?”.
Cuối cùng cũng tống khứ được Bách Lý Tấn đưa Tiểu Hoàng đi ngủ, dưới trời đêm mùa hạ, hoa tử vi dập dờn xung quanh, chỉ còn hai chúng tôi. Công Nghi Huân khép tà váy, lặng lẽ ngồi xuống ghế đá, đôi mắt trống rỗng hơi ngước lên: “Quân cô nương nhìn thấy gì trong ký ức?”.
Xem xong ký ức của tôi, hãy kể cho tôi nghe những phần tốt đẹp nhất. Cô đã nói như vậy. Tôi nghĩ một hồi, không biết bắt đầu từ đâu, hình như tất cả đều tốt, hình như tất cả đều không tốt, con người ta tại sao cứ cố bám lấy quá khứ đã qua, quá khứ không phải là mình, tương lai không phải là mình, chỉ lúc này mới là mình, người ta chỉ nên sống với hiện tại, nếu bị trói buộc bởi quá khứ và tương lai chỉ tự chuốc phiền não đau khổ không cần thiết mà thôi.
Tôi cúi đầu ngồi đối diện Công Nghi Huân, lát sau chậm rãi nói: “Chàng rất thích cô, tìm mọi cách làm cho cô vui, lại còn soạn riêng cho cô một ca khúc gọi là “Thanh hoa huyền tưởng”, cô đã sáng tác điệu múa phối với ca khúc đó, chỉ múa cho mình chàng xem, lúc đó tình cảm hai người rất tốt”.
Đêm đó cô đứng trước mặt chàng ngước nhìn chàng, nói đây là đêm vui nhất của cô, sau này nhớ lại cũng sẽ vui, nhưng cuối cùng cô vẫn quên tất cả, giống như cây cỏ đầy vườn sau khi bị thiêu cháy, tuy rễ vẫn cắm sâu trong đất, nhưng mùa xuân đến lại không thể nào ra hoa đẹp như trước. Tôi nói với cô chuyện đó, thầm nghĩ có lẽ đó chính là những ký ức tốt đẹp mà cô nói.
Nét mặt Công Nghi Huân chăm chú như đang lần theo ký ức, lát sau cau mày: “Thanh hoa huyền tưởng? Tôi quên rồi, thì ra tôi từng biết múa?”.
Đôi đồng tử hơi xanh của cô lặng như mặt hồ ngước nhìn tôi, tôi gật đầu: “Cô múa rất đẹp, đó là điệu múa cô tự sáng tác, cô đã quên rồi, bây giờ có muốn học lại không?”. Tôi nắm tay cô, “Nếu muốn học lại, tôi sẽ dạy cô”.
Điệu múa đêm đó tôi vẫn nhớ, đó là điệu múa có thể xứng bốn chữ “danh chấn thiên hạ”.
Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì dẫn tới kết cục như hôm nay, nhưng nếu điệu múa “Thanh hoa huyền tưởng” xuất hiện trở lại, xuất hiện trước mặt Công Nghi Phỉ, chàng ta sẽ thế nào? Tôi hình dung sẽ có hai khả năng, một là Công Nghi Phỉ lương tâm thức tỉnh, sẽ sửa đổi, đối tốt với Công Nghi Huân, hai là Công Nghi Phỉ lương tâm vẫn không thức tỉnh… vậy là đành phải múa thêm mấy lần.
Ngày hôm sau, trời quang đãng, mới sáng sớm tôi đã đi đến tiểu viện của Công Nghi Huân dạy cô học múa, thực ra tôi không hề biết múa, sư phụ không dạy tôi. Lúc nhận nuôi tôi, ông đã ngoại lục tuần, một ông lão sao có thể dạy lễ nhạc múa hát uốn éo, đó là nguyên do tại sao cầm kỳ thi họa tôi đều biết ít nhiều, nhưng múa hát tuyệt nhiên không biết.
Trời vẫn còn rất sớm, trên núi không khí mát mẻ trong lành, đi qua một đình hoa nhỏ gió lùa mát rượi, nhìn thấy Quân Vỹ ngồi bên trong, vẫy tay với tôi như hôm qua không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Hoàng ngủ gật dưới chân. Tôi nhìn quanh, không thấy Bách Lý Tấn, trời lại còn sớm nên thong thả rẽ vào.
Trên bàn để một bó hoa phật tang được buộc bằng sợi gai màu xanh. Quân Vỹ che miệng đằng hắng một tiếng: “Vừa hái lúc sáng sớm, nếu muội thích, tặng muội”.
Tôi dè dặt đón bó hoa, cảm thấy đột nhiên anh ta tốt với tôi như vậy, nếu trên đường không làm việc gì có lỗi với tôi thì cũng sắp làm.
Cả hai yên lặng một lát, sau đó anh ta lại rút ra một quả táo đỏ nhẵn bóng đưa cho tôi, tôi kinh ngạc há miệng, vừa thấp thỏm nghĩ sắp được nghe anh ta trình bày việc làm có lỗi với tôi, vừa đón quả táo bất giác đưa lên miệng cắn một miếng, dỏng tai nghe.
Trông thần sắc Quân Vỹ có vẻ còn kinh ngạc hơn tôi, ngây người một lát, lên tiếng: “Thôi, nói chuyện chính trước. Gần đây hai nước Trần, Triệu xảy ra chuyện lớn, muội có biết không?”.
Tôi cắn miếng nữa, lắc đầu. Tay Quân Vỹ bám vào mép ghế, hạ giọng: “Chuyện ba tháng trước Trần thế tử Tô Dự bị một nữ nhạc sư sủng ái hành thích, có lẽ cô cũng nghe nói, nữ nhạc sư đó cũng có lai lịch nhất định, Triệu thái hậu và thân mẫu Tô Dự lại là chị em ruột, coi như là dì của Tô Dự.
Tháng hai năm nay, trong sinh nhật lần thứ bốn mươi của Triệu thái hậu, Tô Dự đến chúc mừng, gặp nhạc sư trong Triệu cung, vừa gặp đã mê, liền đưa về nước Trần, càng thêm sủng ái, nhưng không ngờ hai tháng sau bị nhạc sư đâm suýt chết. Sau đó Tô Dự buồn rầu vì tình duyên đi lang thang khắp thiên hạ, còn ở nước Trần và các nước chư hầu lại dấy lên tin đồn, nói là nhạc sư kia là do nước Triệu phái đến, trước khi vào cung được Triệu vương đặc biệt huấn luyện…”.
Tôi xua tay xen lời: “Cái gọi là huấn luyện đặc biệt có lẽ chỉ là chỉ dạy cô ta lễ nhạc, sắp xếp cho cô ta chân nhạc sư trong cung, chờ thời cơ mê hoặc Tô Dự”.
Tô Dự thích nhạc, rất am hiểu nhạc lý, thiên hạ đều biết, nghe đồn cuốn cầm phổ do anh ta soạn lưu lạc trong dân gian không biết thế nào bị xé thành hai nửa, do hai vị công chúa hai nước Đường – Lầu mỗi người giữ một nửa. Hai vị công chúa đều muốn có cả cuốn, cả hai đều sẵn sàng bỏ giá cao muốn mua nửa còn lại. Khi tôi còn là công chúa nước Vệ, nghe nói giá của nó là một tòa thành.
Nhưng tôi không hiểu hai vị công chúa kia sao lại phải làm vậy, đã có thể trả giá cao bằng một tòa thành, thà bí mật đi tìm Tô Dự xin một cuốn, tôi dám cược Tô Dự muốn duy trì hình ảnh hiền đức của mình, đừng nói một tòa thành, dù chỉ một viên gạch xây thành cũng không lấy, chung quy là tại hai vị công chúa kia nhát gan.
Quân Vỹ gật đầu tán thành ý kiến của tôi, nghĩ một lát, bổ sung: “Tất cả là lời đồn, Tô Dự thích một người như thế nào, Triệu vương vốn là biểu huynh của anh ta biết rõ nhất, cho nên thiên hạ cho rằng, tin đồn này cũng có vài phần căn cứ. Sau khi chuyện xảy ra, ở các nước chư hầu lại lan truyền một tin đồn khác, nói là nước Trần biết nước Triệu phái thích khách hành thích thế tử của họ, vô cùng căm phẫn, đang ráo riết chuẩn bị lương thảo định khai chiến với Triệu. Triệu vương tuổi trẻ, thần tử triều đình cũng khí huyết sục sôi, coi chiến tranh lãng mạn như sử thi, định nhân cơ hội làm nên nghiệp lớn, trong buổi hội đàm trên triều đa phần chủ chiến, từ bốn tháng nay, quan hệ Trần – Triệu vẫn vô cùng căng thẳng, nhất là sau khi Trần quốc nhị công tử Tô Tạ do gây ra cung biến bị xử trảm tháng sáu vừa rồi, Tô Dự nắm đại quyền, các nước chư hầu càng dấy lên dư luận, cho rằng sách lược của Tô Dự nhất định là muốn thắng ngoại địch trước hết nội tình phải yên, sau này nhất định sẽ lấy cớ bị Triệu hành thích, xuất chinh thôn tính nước Triệu, Trần quốc đã có dấu hiệu xưng bá một phương, không ít chư hầu bí mật hành động, xem ra định kết đồng minh, nếu Trần có động tĩnh, rất có thể sẽ liên minh với nhau chống lại Trần”.
Quả táo trong tay chỉ còn hạt, Tiểu Hoàng thức dậy chớp mắt ngây ra nhìn hạt táo trong tay tôi, tôi vỗ vai Quân Vỹ: “Còn táo nữa không? Cho Tiểu Hoàng một quả”.
Quân Vỹ cau mày: “Còn đâu, quả vừa rồi vốn định cho Tiểu Hoàng, cuối cùng muội lại ăn hết”. Nói xong ngẩng đầu: “Muội thấy thế nào?”.
Tôi nhìn hạt táo, lại nhìn Tiểu Hoàng tiu nghỉu gục đầu dưới chân tôi, làm bộ mếu máo: “Thấy thế nào, mua cho nó quả khác chứ sao”.
Khóe miệng Quân Vỹ giật giật: “Huynh hỏi chuyện hai nước Trần, Triệu cơ, muội thấy thế nào?”.
Quốc sự đối với tôi bây giờ đã là chuyện của đời trước, Diệp Trăn đã chết, ở ngôi vị nào gánh vác trách nhiệm của ngôi vị đó, bây giờ tôi đã không còn là công chúa nước Vệ, cũng ít quan tâm chính trị, may mà thời còn là công chúa từng quan tâm, tư duy vẫn tốt, nghe Quân Vỹ kể cảm thấy tình hình trước mắt rối ren như mê cung.
Chuyên tâm suy nghĩ một hồi, rút ra một cành phật tang từ bó hoa Quân Vỹ tặng, bứt cánh hoa, nhụy, cành, lá rải trên mặt đất dựng lên bản đồ cục diện Trần, Triệu và các vấn đề liên quan.
Khi Quân Vỹ thấy tôi bứt cánh hoa định nói gì lại thôi, cân nhắc một hồi tôi phân tích tình hình cho Quân Vỹ nghe: “Nước Triệu có vẻ như đang bị kẻ khác hãm hại, với quốc lực của họ, không có lý do chủ động khiêu chiến với Trần, huống hồ giữa hai nước lại có quan hệ liên hôn. Giống như Tiểu Hoàng dù đói đến đâu cũng không ăn thịt muội và huynh. No bụng một bữa, bữa sau ai kiếm tiền mua gà rán cho mà ăn?”.
Nhưng lại nghĩ hình như Quân Vỹ trước nay cũng chưa kiếm tiền mua gà rán cho Tiểu Hoàng ăn, lại nói chữa, “À không, có thể cho nó ăn thịt huynh”, bị Quân Vỹ lườm một cái.
Tôi ngồi xuống nhìn bản đồ trên đất tiếp tục suy nghĩ, Quân Vỹ cũng ghé lại gần, tôi dùng cành hoa phật tang chỉ cho anh ta: “Đây nhất định là mưu kế của một nước khác ngoài hai nước Trần, Triệu, đưa thích khách vào Triệu cung mượn dao giết người, nếu giết được Tô Dự là đại hoan đại hỉ, nước Trần mấy chục năm tới sẽ không xuất hiện một người kế vị tuổi trẻ tài cao như vậy, không có gì đáng sợ. Nếu Tô Dự may mắn không chết, với tính cách anh ta, cho dù biết đó không phải do Triệu gây ra, cũng có thể giả bộ không biết, nhân cơ hội này thôn tính Triệu.
Người chủ mưu gây ra tình hình này đã suy xét kỹ hai điểm đó. Tin đồn của các nước về hai nước Trần, Triệu từ tháng tư đến nay mà huynh nói, theo muội do chính kẻ chủ mưu cố tình tung tin, tất cả đều phát triển theo suy tính của kẻ đó, kẻ này chờ hai nước Trần, Triệu xảy ra chiến tranh, chư hầu liên minh kháng Trần, sẽ lợi dụng ở hội kiếm lời.
Cho dù Tô Dự nhìn thấu âm mưu đó, không xuất binh phạt Triệu, nhưng hiện tại không phải là vấn đề Trần có xuất binh hay không, huynh thử hình dung, một lũ mãng phu nước Triệu có khi lại tin vào lời đồn, bị kích động một chút, rất có thể lại chủ động xuất binh. Chuyện này thật vô cùng nguy hiểm, bất luận ai xuất binh trước, chỉ cần cuộc chiến Trần, Triệu bùng nổ, Tô Dự đã thua một nửa, đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Ngón tay Quân Vỹ chỉ vào vị trí của Hạo thành kinh đô nước Trần ở bản đồ trên mặt đất, trầm ngâm: “Theo muội, chủ mưu nước cờ này là ai?”.
Tôi tiếp tục: “Lân bang của Trần chỉ có bốn nước Vệ, Khương, Trịnh, Triệu, đạo trị quốc rất coi trong viễn giao cận công, giao hảo với các nước ở xa, tấn công các nước gần. Kẻ e ngại Trần hùng mạnh nhất ắt là bốn nước lân bang kia, trong đó Vệ đã mất, Triệu là thân hôn của Trần, trước nay luôn cúi đầu tuân phục Trần, quốc lực cũng yếu, cho nên ai bố trí cục diện này nhắm mắt cũng đoán ra, không Trịnh thì Khương”.
Nghĩ một lát, cắm cành hoa trong tay lên vị trí của Hạo thành, “Nhưng nếu ngay từ đầu Tô Dự đã nhìn thấu âm mưu này, tương kế tựu kế đưa nhạc sư kia về nước, bất luận là Trịnh hay Khương, cái gọi là mưu kế tinh vi của họ thực ra lại nằm trong mưu kế lớn của Tô Dự mà thôi. Tô Dự mượn mưu của họ làm động thái giả nào đó liền loại bỏ được tiểu đệ dã tâm của mình, nếu huynh là Tô Dự, lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan này, huynh sẽ làm thế nào?”.
Hồi lâu không thấy trả lời, tôi mới nghĩ ra người trước mặt mình là một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện tình cảm chứ không phải là tiểu thuyết gia viết truyện quân sự. Mặc dù hỏi Quân Vỹ nhưng tôi cũng âm thầm muốn đoán xem sao, nếu tôi là Tô Dự, trước cục diện trước mặt có báo sau lưng có hổ, Trần quốc bị chư hầu bao vây tứ phía, nhất định toàn quốc trên dưới đồng lòng chưa từng có, còn nước Triệu một bang lỗ mãng tiểu nhân tôi nên làm thế nào đây?
Ngoài tiểu đình, hoa phật tang rung rinh trong gió, sóng vàng nhấp nhô, Quân Vỹ đứng lên ngồi trở lại ghế đá: “Tất cả những điều muội dự đoán đều đúng. Sau khi chia tay dạo trước, huynh và cha luôn thăm dò theo sát tình hình, chủ sự là nước Khương, chủ mưu là thừa tướng Bùi Ý, một trọng thần có tài, nước cờ như thế vừa tinh vi vừa hiểm ác, huynh đoán chắc chắn Tô Dự cũng biết nhưng không lộ ra, thiên hạ đều cho lần này Trần thế tử bị dồn vào đường cùng, không ngờ…”.
Anh ta ngoái đầu nhìn tôi, “Trong khi tiếng hô về cuộc chiến Trần, Triệu dâng cao chưa từng có ở cả trong và ngoài hai nước, Tô Dự lại ung dung lựa chọn lễ vật đường hoàng đến Tiều đô, dâng thư lên thiên tử vốn từ lâu đã xa rời chính sự. Biểu thư đó niêm phong trong chiếc hộp gỗ hồng mộc, tôi đã lén xem, nói là anh ta từng thân thiết như huynh đệ thế nào với Triệu vương, Triệu vương lại coi anh ta như cái đinh trong mắt, mấy lần hãm hại, tháng trước anh ta bị hành thích không thể xác định là Triệu vương sai khiến, nhưng tuyệt đối chưa hẳn không phải. Có điều anh ta thấy Triệu thái hậu tuổi đã cao, Triệu, Trần tiền triều bang giao hữu hảo, lại thêm tất cả đều là chư hầu của thiên tử, trừ phi thất đạo, nếu không không thể công phạt lẫn nhau, chuyện lần này coi như cho qua, nên coi nữ thích khách là tội thần muốn báo tư thù, mong thiên tử có thể chuyện lớn hóa nhỏ”.
Tôi trầm trồ: “Nước cờ này đi rất tuyệt, hòa giải theo kiểu trong nhà, thiên tử đã lâu không được coi trọng, lần này Tô Dự đem chuyện lớn như vậy trưng cầu ý kiến, thiên tử nhất định rất cảm động, chắc sẽ làm theo ý Tô Dự, các chư hầu đang chờ kiếm lời chắc chắn há mồm kinh ngạc. Triệu vương nếu còn tỉnh táo, đương nhiên nên thuận đà xuống thang, lúc này không phải khai chiến trước, cũng khỏi nơm nớp lo bị Trần tấn công”.
Quân Vỹ gật đầu: “Không chỉ có thế, thiên tử cảm phục đức hạnh cao thượng của Tô Dự, mặc dù bị hành thích suýt chết cũng lấy đức báo oán, lại tôn vương sùng lễ như vậy, đặc biệt ban tước cho Tô Dự là Hiển Khanh, là tước vị cao hơn tước công, khi nào kế vị Trần hầu vương, địa vị sẽ cao hơn các chư hầu khác trong thiên hạ. Thừa tướng Bùi Ý cơ mưu của nước Khương dù tức muốn chết cũng đành bó tay, thực ra ông ta cũng chẳng tổn thất gì”. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tôi đứng dậy, quẳng cành hoa phật tang đã bị vặt trụi trong tay, nghĩ một lát nói: “Cho dù năm xưa Vệ không bị thôn tính, có thể cầm cự thêm vài năm, nếu có ngày bị Trần để mắt đến cũng khó tránh khỏi số phận diệt vong”.
Quân Vỹ khẽ nói: “Trần có Tô Dự, Vệ có Diệp Trăn”.
Lần đầu tiên anh ta gọi tôi như vậy khiến tôi giật mình, bối rối nói: “Không dám, muội không phải là đối thủ của anh ta, phụ vương không cho muội can dự triều chính, muội chỉ đánh trận trên giấy vậy thôi”.
Quân Vỹ ngắm nghía tôi một lát, nghiêng đầu, “Nếu anh ta nhìn thấy muội, nhất định sẽ thích muội”.
Tôi há miệng: “Sao?”.
Quân Vỹ lại tiếp: “Anh ta nhất định sẽ nhốt muội trong Trần cung, hoa nở hoa tàn, ngày tháng trôi nhanh, hai bên yêu yêu hận hận, âu yếm, giày vò, muội nhất định sống rất thê thảm”.
Tôi há miệng: “Hả?”.