– Có chuyện gì vậy?
Người hỏi và vừa bước vô là bà Kim Ngọc. Mụ Mai cứ tưởng người khách lúc nãy trở lại nên suýt kêu lên, chừng nhận ra người quen, bà ta dồn dập:
– Bà không tới sớm một chút, cùng tôi…
Bà Kim Ngọc hỏi:
– Chuyện gì sao bà gọi điện cho tôi rồi im lặng không nói gì hết, làm tôi lo quá nên chạy qua đây. Có chuyện gì vậy?
Phải định thần lại một lúc bà ta mới thuật lại mọi chuyện. Vừa nghe xong bà Ngọc hốt hoảng:
– Bà nói… người đó vừa mới ở đây ra?
– Chưa đầy một phút.
– Đúng là nó rồi.
– Bà nói nó là ai?
Bà Ngọc buông người xuống ghế, thất thần:
– Điều không mong đợi đã tới rồi!
Rồi nhìn không thấy ai khác trong nhà, mụ Ngọc vạch ngực áo ra chỉ vào đó:
– Bà xem thì biết!
Dòng chữ màu đỏ như máu, hiện trên da ngực rất rõ ràng: “Hãy trả lại những gì đã cướp của tao!”, vừa nhìn thấy bà Mai đã sợ sệt ngồi lùi ra:
– Cái này…
Tự dưng bà ta cảm thấy ngứa ở ngực, vội đưa tay chụp lên đó và bằng đôi tay run run, kéo áo ra… và lần này mụ Ngọc kêu lên:
– Bà cũng có như tui!
Trên ngực người đàn bà này hiện lên dòng chữ: “Phải trả giá cho những gì đã làm!”.
Hoảng quá mụ đưa tay chà lên dòng chữ hy vọng sẽ tẩy xoá chúng. Nhưng chỉ hoài công, bởi những chữ ấy chừng như đã nổi lên từ trong da thịt, càng tẩy thì nó càng rõ hơn và còn gây rát bỏng thêm!
Mụ Ngọc chép miệng:
– Tôi đã thử xoá rồi, nó như một vết xăm, không tài nào xoá được.
– Nhưng mụ ấy đâu có đụng vào ngực tôi, mà sao…
Chợt nhớ ra, bà ta kêu lên:
– Phải rồi, chắc là lúc con mụ ấy nắm tay tôi!
Bà Ngọc cũng thuật lại chuyện xảy ra ở nhà mình. Nghe xong mụ Mai sợ hãi, nhìn trước nhìn sau rồi nói rất khẽ:
– Chắc là phải chuyển chỗ ở ngay thôi, ở đây không yên rồi…
Mụ Ngọc thất vọng:
– Tôi đang tính qua ở tạm với bà, mà kiểu này thì không ổn rồi. Bà còn chỗ nào khác không?
Bà Mai suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
– Kể cả cái am tu tiên của tôi bên Cát Lái cũng bị phát hiện rồi, còn biết nơi nào là an toàn nữa!
Hai mụ đàn bà đầy mưu mẹo, vậy mà giờ đây đang lâm vào thế bất an. Họ bàn mãi, cuối cùng với bản chất gian xảo của mình, mụ Ngọc kề tai mụ kia nói gì đó một lúc. Cả hai tỏ ra đắc ý:
– Mình phải ra tay trước thôi!
Trước khi ra về, mụ Ngọc dặn kỹ:
– Bà đừng liên lạc với tôi tại nhà. Chuyện đó để cho Ba tài xế lo.
– Mà nè, mụ ta đã biết rõ chuyện làm của Ba tài xế rồi, không êm đâu.
– Vậy tôi sẽ có cách khác, bà cứ yên tâm.
Mụ Ngọc hấp tấp ra về. Bà ta cẩn thận nhìn trước nhìn sau rất kỹ trước khi đi vào con hẽm nhỏ, mãi đến khi ra tới đường lớn mới thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xích lô chở mụ ta tới lúc nãy vẫn còn đậu chờ. Mụ hất hàm bảo:
– Chạy về ngay nhà tôi!
– Bà không đi chùa như đã dặn lúc nãy?
– Thôi, tôi có chuyện này gấp hơn.
Mụ quá căng thẳng, nên xe vừa chạy một quãng đã nhắm mắt lại dưỡng thần. Lát sau khi mở mắt ra mụ ngạc nhiên hỏi:
– Chú chạy đi đâu vậy? Ở đây giống như…
Người phu xe không trả lời, có thể là không nghe, bởi lúc đó xe cộ chung quanh rất đông. Bà Ngọc phải lặp lại:
– Đây đâu phải đường về nhà!
Vẫn không nghe anh ta đáp, mà xe thì như được tăng tốc độ, vượt qua mặt nhiều xe khác. Cuối cùng rẽ vào một con đường nhỏ hơn, vắng vẻ. Lúc này mụ Ngọc mới nhận ra, mụ kêu lên:
– Vô khu nghĩa trang này làm gì?
Tay phu xe lúc này mới lên tiếng, giọng hơi lạ:
– Tới đây thăm người quen!
– Kìa, dừng lại!
Nhưng không còn kịp nữa. Chiếc xích lô phom phom chạy thẳng vào cổng nghĩa trang. Cho đến khi ngừng lại thì mụ Ngọc mới ngớ ra, bởi trước mặt mụ ta là hằng hà những ngôi mộ, chẳng biết đâu là đâu.
Rồi chẳng cần ai nhắc nhở, mụ ta bước thẳng tới trước, đi giữa dãy mồ mả. Đến một ngôi mộ xây, có tấm bia đề dòng chữ: Mộ phần của Ngọc Lệ. Lúc này mụ ta mới hốt hoảng:
– Mộ của…của…
– Của người đã bị mụ hại chết!
Mụ Ngọc ngẩng lên nhìn thì thấy người vừa nói chính là bác phu xe. Giọng bác trở nên sắc lạnh:
– Những toan tính xấu xa sẽ phải trả giá, càng để lâu cái giá sẽ càng đắt!
Mụ Ngọc muốn nói gì đó, nhưng hình như mụ ta không còn khả năng ứng khẩu. Rồi như một thân cây đổ, mụ ta khuỵu chân xuống, theo thế quỳ gối, đôi mắt nhìn thẳng vào tấm bia, mà hình như lúc ấy di ảnh của bà Ngọc Lệ đang long lên, đầy căm thù!
Người phu xe đã bỏ đi mất, nhưng mụ Ngọc vẫn quỳ đó, không dám nhúc nhích, cũng không hé môi lấy nửa lời…
Nghĩa địa giờ này vắng lặng như tờ, không có bóng ai khác, nhưng văng vẳng như có tiếng thì thầm của ai đó… Âm thanh càng lúc càng rõ hơn, lát sau chính mụ Ngọc điếng hồn khi nhận ra tiếng ấy phát ra từ dưới mồ!
Âm thanh không thành câu, nhưng những gì rót vào tai mụ Ngọc hầu như mụ ta hiểu hết, nên cứ thỉnh thoảng lại gật đầu và chốc chốc lại nói một mình:
– Tôi biết tội mình. Tôi biết…
– Chỉ vì lòng tham, chỉ vì ích kỷ muốn chiếm đoạt nên tôi…
Không nghe lời chất vấn, nhưng hết câu trả lời này đến câu khác, mụ Ngọc như tự thú:
– Tôi muốn chiếm đoạt cái tài sản đó. Tôi muốn giết chết hết họ bằng nhiều cách… mà cách tốt nhất là một cuộc lật xe có chủ tâm.
Mặt trời lúc ấy đã lên trên đỉnh đầu, nắng như đổ lửa, vậy mà mụ đàn bà ấy vẫn quỳ bất động, miệng thì không ngớt nói và nói…
Cho đến khi xế bóng thì cũng là lúc người bảo vệ nghĩa trang bước tới. Ông ta lên tiếng gọi:
– Bà ơi!
Gọi đến lần thứ ba chẳng nghe đáp, lúc ấy ông ta mới đưa tay lay nhẹ mụ Ngọc. Và, như một khúc gỗ, mụ ta ngã sõng soài trên đất.