Chương 2: Nỗi buồn rầu của Hủ nữ
Hủ nữ, hay Hủ nữ tử, cái khái niệm này ban đầu xuất phát từ Nhật Bản, ý nghĩa ban đầu là không thuốc nào cứu được, hiện đặc chỉ thích BL, tức ảo tưởng tình yêu nữ tính giữa nam-nam.
Làm một hủ nữ bí mật, kỳ thật độ phức tạp chưa chắc đã ít hơn so với các đồng chí.
Ví dụ, ngươi lúc nào cũng phải đề phòng phụ huynh, để tránh bọn họ biết ngươi BL xong, nghĩ ngươi giới tính có vấn đề, thời khắc nào cũng chú ý ngươi, còn cứng rắn ép buộc ngươi phải thân cận với nam nhân.
Lại ví dụ, ngươi lúc nào cũng phải kìm nén hủ tâm của mình, để tránh đi đường nhìn thấy cảnh các anh đẹp trai ngọt ngào dắt tay, lại vui mừng chảy nước miếng theo đuôi phía sau, bị hiểu lầm là háo sắc.
Lại ví dụ, ngươi lúc nào cũng phải giữ vững lý trí của mình, để tránh trường hợp bất cẩn mà bắt đầu đi khuyên bảo bạn bè nam giới xung quanh hãy tìm một gã đàn ông tốt để gả cho.
Lại ví dụ, tại thời điểm ngươi yy nam nhân cùng nam nhân xung quanh, không thể lộ ra điệu cười gian, để tránh bị người hiểu lầm.
Lại ví dụ, hoàn cảnh công tác của ngươi thật sự rất thuần khiết, thế nên trong cuộc sống ngươi không thể không ngụy trang chính mình thành một con thỏ trắng thuần khiết, cái này cũng giống như Bạch Ngưng ta.
Còn nhớ một lần bộ phận biên tập tụ tập, biên tập cao cấp Tiếu Phù của chúng ta nói: “Mọi người biết không? Thành Đô có cặp nam giới trung niên kết hôn.”
Sếp Lý Tử Nho gật đầu, “Hôm qua tôi đọc báo cũng thấy.”
Xán Xán: “Trời ạ, thế giới này điên hết rồi.”
Tiểu Duy: “Ừ… đúng thế, nhưng… nhưng mà bọn họ… bọn họ… rất dũng cảm, không sợ… ánh mắt… tục…thế tục.”
Mọi người im lặng, đồng loạt nhìn về phía ta. Nuốt nuốt nước miếng, ta cân nhắc phải phụ họa hai câu, vì thế trái với lương tâm, nhấp nháy ánh đôi mắt ngập nước, ngạc nhiên hỏi: “Thật vậy á? Nhưng hai người nam giới kết hôn thế nào được?”
Dứt lời, ta bắt đầu khinh bỉ chính mình, đã là sói, cần gì cải trang làm cừu?
Hai nam giới kết hôn thế nào, làm sao xxoo, Bạch Ngưng ngươi học tập GV còn chưa đủ hay sao?
Được rồi, lại nói GV.
Thứ nhất, đến nay, ta vẫn không rõ laptop của Đại Boss sao lại có thể nhìn thấy được folder đã ẩn.
Thứ hai, ta không thể tưởng tượng nếu toàn bộ phòng họp nhìn thấy hai nam nhân nóng bỏng vật lộn tiếp xúc thân thể trên GV, nghe thấy bọn họ ưm ưm a a rên rỉ, hội nghị của chúng ra rốt cuộc sẽ ra cái bộ dạng gì.
Thứ ba, sự việc đã trôi qua nhiều năm, ta vẫn bội phục dũng khí và trí tuệ bản thân lúc đó.
Nháy mắt ngay khi folder vừa mở ra, ta cái khó ló cái khôn, chộp vội máy tính của Đại Boss, đập nát nó.
Màn hình đột nhiên tối đen, toàn bộ bên trong phòng hội nghị yên tĩnh như chốn không người.
Đầu óc của ta không thể vận chuyển, ngơ ngác nắm nguồn điện, trong lòng nhắc đi nhắc lại bốn chữ “may mắn, may mắn”.
May mắn, ta không bị người trong công ty phát hiện ra bí mật.
May mắn, ta không bị các đồng nghiệp nhìn như quái vật.
May mắn, ta đã rút nguồn điện ra.
May mắn, ta đã tiện tay đập nát laptop của Đại Boss…
Hả?
Thật lâu sau, phía bên trái Đại Boss một tiếng cười cực kỳ nhỏ nhẹ truyền đến, trong khoảnh khắc, một giọng nam trầm tao nhã vang lên, “Trưởng phòng Lý, xem ra cấp dưới của anh không cần tiền thưởng tháng này.”
Sếp nghe thấy lời nói của trưởng phòng phóng viên Nhậm Hàn, đỉnh đầu mây đen bao phủ, tiếu diện hổ (cười nham hiểm) hóa thành hắc diện hổ (hổ mặt đen), khuôn mặt đoan chính vặn vẹo thành một đống, nghiến răng nghiến lợi: “Bạch, Ngưng!”
Ta trong ba giây, linh quanh chợt lóe, nghĩ ra một lời giải thích “hợp lý”, “Ha ha, là như thế này. Bỗng nhiên tôi nhớ ra sinh nhật của Tổng giám đốc Lưu không phải sắp tới rồi sao? Ha ha, laptop Apple này hoàn toàn không xứng với khí chất của Tổng giám đốc Lưu của chúng ta, vì thế tôi quyết định giúp sếp một chút, đập nó đi, sau đó mua lấy một chiếc hiện đại hơn!!”
Ta không biết có phải mình nói sai rồi hay không, tại sao trong phòng hội nghị càng thêm yên tĩnh, giống như đang đối diện với tử thần vậy.
Sau này, Tiểu Trịnh bộ phận phát hành nói cho ta biết, hôm ấy chúng ta mở hội nghị, kinh động các bộ phận khác tới mức bọn họ tưởng là động đất, tất cả phụ nữ đều không kiềm được xúc động muốn cởi hết giày cao gót chạy trốn.
“Chưa bao giờ nghĩ được, hóa ra hai bộ phận các cô họp hành, có thể chung sống hòa bình, không chỉ có cãi nhau, còn có thể im lặng như thế này.”
Lúc đó, ta nghe được mà lệ rơi đầy mặt. Chị Tiểu Trịnh làm sao có thể hiểu được, mười phút “hòa bình chung sống” ngắn ngủi này, là ta dùng hai mươi ngàn nhân dân tệ, mười tháng tiền lương đổi lấy!
Bởi vì laptop Apple thương yêu của Đại Boss hy sinh, cùng với sự nhất trí hiếm hoi của hai bộ phận cho rằng ta bị động kinh, hội nghị liền chấm dứt. Sau khi bị sếp với Đại Boss mắng to một trận, ta đứng ở cửa tòa soạn, ôm chiếc laptop Apple hỏng rung rinh trong gió.
~~ Ông trời ơi, thế này là thế nào a.
~~ Ta ôm chiếc laptop Apple chảy nước mắt.~~
Tạp chí Thực Thượng, thành lập năm 1990, mã đăng ký quốc tế ISSN****-****, là tạp chí về công nghiệp ẩm thực, thuộc ngành tạp chí tài chính, tập trung vào các hoạt động ẩm thực, khách sạn, nhà hàng cùng quản lý và nghiên cứu, mỗi tháng xuất bản một kỳ.
Trải qua gần hai thập kỷ phát triển, tạp chí đã có được một quy mô nhất định, “đáp ứng nhu cầu của ngành công nghiệp thực phẩm, ngành sản xuất tiêu thụ, đại lý và độc giả” trở thành truyền thống của tạp chí. Hiện nay trong tạp chí có bộ phận hành chính, bộ phận biên tập, phòng phóng viên, bộ phận phát hành cùng với nhân sự của năm bộ phận, tổng cộng là hơn một trăm nhân viên.
Buổi chiều, ta tranh thủ lúc rảnh rỗi, lặng lẽ mở QQ, biểu tượng Thưởng Cúc Hội nhấp nháy không ngừng. Thưởng Cúc Hội, nguyên là Cúc Hoa Hậu Cung, nghĩa là nơi hủ nữ tụ hội, bởi vì sự trong sáng của Internet, bị buộc phải đổi tên. Giờ phút này, ta vừa login vào hội đã hối hận tột độ, bởi vì ai đó vừa share đi mấy hình ảnh cộng dục không trong sáng.
[ Sâu Cắn Cúc Hoa][Hình ảnh]
[Sâu Cắn Cúc Hoa][Hình ảnh]
[Chu Công Vô Mộng] Oa oa! Sâu ngươi lấy mấy hình ảnh này ở đâu đây? Tiểu thụ hấp dẫn quá đi!
[Gấu Teddy][Chảy nước miếng] Thêm mấy tấm nữa đi.
[Sâu Cắn Cúc Hoa] Mọi người đừng gấp, từ từ ta share, ha ha!
[Miên Miên] Các ngươi muốn hội bị block sao?
[Chu Công Vô Mộng] Ha ha, chủ hội không cần lo lắng! Đều là người nhà, gần đây cũng không chiếu GV, giải khát tí thôi!
[ Gấu Teddy ] 9494
[Sâu Cắn Cúc Hoa][Hình ảnh]
[Bạch Ngưng] …
[ Gấu Teddy ][Giận] Bạch Ngưng ngươi làm gì thế hả, không biết lúc này xóa hết là không có đạo đức sao?
[Miên Miên] Bạch Ngưng, làm tốt lắm, rốt cuộc cũng có người đứng về phía chủ hội.
[Sâu Cắn Cúc Hoa] Không phải đâu? Bạch Ngưng đang đi làm phải không? Sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy?
[Bạch Ngưng][Rớt nước mắt] Đúng vậy, Sâu ngươi thật thông minh.
[Miên Miên] Các ngươi không để ý đến sự tồn tại của ta sao?
[Gấu Teddy] Ai kêu ngươi là tổng thụ!
[Chu Công Vô Mộng] Khụ Khụ, thật ra Bạch Ngưng à, ngươi có thể đem hội che đi, không nên ảnh hưởng chúng ta thưởng thức pp!
[Bạch Ngưng] Không phải, ta online có việc.
[Sâu Cắn Cúc Hoa] ?
[Bạch Ngưng] Các ngươi có ai biết chỗ nào bán laptop Apple sơn trại (hàng nhái) không? Càng giống thật càng tốt, là cái loại không phân thật giả nổi.
Ta suy nghĩ, bây giờ hàng sơn trại phát triển như vậy, trong hội lại có rất nhiều tỉ muội đều là cao thủ săn hàng, ta hoàn toàn có thể mua một chiếc Apple sơn trại lừa dối để qua một cửa này, dù sao trình độ tin học của Đại Boss cũng chỉ dừng lại ở chỗ “Ở nhà gõ Ctrl+C, sau đó đến công ty, kiên định cho rằng gõ Ctrl+V, cái file kia sẽ được paste thành công.”
Ta khua khoắng giải thích tiền căn hậu quả với đám bạn, cả hội cười ngiêng ngả một trận.
[Miên Miên] Bạch Ngưng, ngươi thật là tài giỏi!
[Sâu Cắn Cúc Hoa] Ngươi đợi một thời gian, ngày mai trước giữa trưa ta nhất định liên hệ cho ngươi một nhà trong nghề, giống laptop Apple 100%!
[Bạch Ngưng] Ôm Sâu, ngươi thật giỏi! Ta quyết định chiều nay trở về liền move toàn bộ GV đi. Ném hết vào USB, cho dù là folder ẩn cũng vẫn không an toàn a!
[Chu Công Vô Mộng] Ngươi thật ngốc, ai bảo ngươi đặt tên folder như vậy? Ta đặt toàn bộ là “Kỹ năng nghe tiếng Anh trình độ 4.”
[Miên Miên] Bạn học, ngươi out đi,bây giờ ta chỉ nhìn folder “Tiếng Anh trình độ 4”,”Tiếng Anh trình độ 8” đã liên tưởng lệch lạc rồi.
[Sâu Cắn Cúc Hoa] Bạch Ngưng, ngươi đã muốn move đi thì nhân tiện chiếu mấy bộ đền đáp ta tìm cho ngươi Apple sơn trại nhé?
[Miên Miên] Đám hư hỏng các ngươi! Coi quy định của hội như không có sao? Nhưng mà Bạch Ngưng, khi nào thì ngươi chiếu?
[Gấu Teddy] Ha ha, ủng hộ!
[Bạch Ngưng] Ha ha, chờ ta, lập tức upload!
Mười phút sau
[Miên Miên] Này này, Bạch Ngưng, upload không thể nói chuyện à?
[Sâu Cắn Cúc Hoa] Bị sếp bắt được à?
[Chu Công Vô Mộng] Nghe nói Internet ở công ty Bạch Ngưng thường không ổn định, Đại Boss keo kiệt mấy chục con người dùng chung một đường mạng, chẳng lẽ vì nàng upload GV mà diz mạng toàn bộ?
[Gấu Teddy] Không phải a, nàng còn trên mạng.
[Bạch Ngưng] Không tìm thấy USB của ta!
Ngồi ở trước máy tính, ta phát điên vò rối cả đầu.
Cái gọi là họa vô đơn chí, cuối cùng hôm nay ta cũng hiểu được.
Chẳng lẽ, năm nay ta thật sự có hạn, cho dù lấy hết dũng khí giật nguồn điện, phá hủy toàn bộ hội nghị, lại còn hậu quả nghiêm trọng sau khi đập nát máy tính của Đại Boss vẫn không ngăn được hạn đến? USB của ta, hàng trăm bảo bối GV còn đó của ta, chẳng lẽ mất hết?!
Ta như kiến bò trên chảo, gấp đến độ giơ thẳng chân.
Trong túi, không có.
Bàn làm việc, không có.
Ngăn kéo, không có.
Ta do dự trong chốc lát, sau đó vội vàng vọt vào phòng họp tìm USB, cùng lúc đó một vị khách không mời bước vào phòng biên tập.
Xán Xán thấy người mới tới, phát ra tiếng cười bén nhọn, “Slime, sao lại rảnh rỗi đến bộ phận biên tập vậy? Lại tìm Tiểu Duy viết bài sao?”
Tiểu Duy mặt phớt phớt hồng, “Xán… Xán Xán, không… không nên như vậy.”
Tiếu Phù mặt không biểu tình ôm một đống văn kiện lớn đặt xuống trước bàn Tiểu Duy, “Hôm nay trước khi tan sở nhập lại toàn bộ cho tôi.” Dứt lời mới nhìn về phía Slime ở cửa, thản nhiên nói, “Nếu tìm Tiểu Duy, hôm nay cậu ta công việc bộn bề, không giúp cô được.”
Slime đứng ở cửa trợn mắt, hừ nói: “Ai tìm anh ta? Cô! Bạch Ngưng, sếp của chúng tôi tìm cô.”
Vừa dứt lời, ta chợt nghe từng tiếng hít một ngụm không khí trong toàn bộ phòng biên tập.
Sếp? Trưởng phòng phóng viên Nhậm Hàn? Cái tên mũi ngẩng lên trời kia tìm ta? Làm gì?
Slime vẫy vẫy tóc, bỏ thêm một câu trước khi đi, “Đừng hiểu lầm, sếp của chúng tôi nói là nhặt được đồ của cô, tự mình trả lại mà thôi, ngàn vạn lần đừng làm khổng tước xòe đuôi!”
Lời hết, Slime nhanh chóng bước đi, các đồng nghiệp bộ phận biên tập biết được Nhậm Hàn đối với ta không có tà ý, cũng yên tâm rời đi, duy chỉ còn lại ta, cứng đờ tại chỗ.
Đồ vật?
USB!
Hy vọng hắn không nhìn thấy thứ gì không nên nhìn trong đó đi?!
A men, cầu mong Thượng Đế phù hộ cho ta!!