Chương 42
Chiếu theo chỉ thị của Nhậm Ma Vương, ta lại lắc lắc cái mông chạy từ phòng điều trị đặc biệt sang phòng cấp cứu, quả nhiên, người đẹp Kỳ Kỳ đã hung hãn trấn thủ ở cửa, khởi binh hỏi tội.
Ta hơi hơi 囧, đại khái vì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Nhậm Hàn, Kỳ Kỳ ba chân bốn cẳng vội vàng chạy tới, thứ hai là sợ bị đám fan cuồng nhận ra, Kỳ Kỳ cải trang một cách vô cùng kì cục —— mũ lông hình con hổ che kín mái tóc xoăn đến tận lưng, kính râm bự chảng, khẩu trang HelloKitty hồng phấn….. Thế nên, cả khuôn mặt còn chẳng có chỗ nào hở chứ đừng nói là bị người khác nhận ra.
Chỉ là! Có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Bây giờ ánh nắng đầu xuân cực kỳ tươi sáng, cụ thể nhiệt độ hôm nay là 28 độ, thế nên cải trang như vậy quả thật…. Quả thật nóng kinh khủng, liên tưởng đến mấy vụ tấn công khủng bố gần đây, những người vào phòng cấp cứu đều tự đi vòng qua tránh.
Chỉ có mình ta, điềm tĩnh tự nhiên đứng ở cửa phòng cấp cứu mắt to trừng mắt nhỏ với “Người đeo khẩu trang kỳ quái”.
Ta nghiêng đầu nói: “Kỳ Kỳ?”
Kỳ Kỳ vuốt cằm, ồm ồm nói qua lớp khẩu trang: “Chị nói đi! Đang yên đang lành tại sao lại đạp vào chân anh trai tôi hả? Chân anh tôi xưng vù lên hết rồi chị có biết không hả?”
Ta cúi đầu ăn năn, người ta thường nói, có tiền thì tình cảm gia đình cũng thành nhạt nhẽo, không ngờ tình cảm hai anh em Kỳ Kỳ và Nhậm Hàn lại thân thiết đến như này, ông anh vừa gặp chuyện, con em đã vội vàng chạy đến.
Ta rơm rớm: “Tôi sai rồi, cái chính là tình thế lúc ấy cấp bách quá….. Tôi đáng chết!!”
Kỳ Kỳ khoanh tay ngẩng cao đầu nhìn ta, “Đương nhiên là chị đáng chết rồi, khó lắm mới có cơ hội đánh người, tại sao chị lại chỉ đạp có một chân thôi hả?”
>_____trương nhị hòa thượng đần mặt không hiểu, giật mình khẽ liếc Nhậm Hàn, được rồi, anh đã mắng tôi vô sỉ, tôi vô sỉ cho anh xem. “Mẹ, con với Nhậm Hàn xem mắt rất, rất thành công, bọn con quyết định, kết hôn ngay hôm nay! “
(⊙o⊙)?
Phỏng chừng bên kia điện thoại mẹ già đã hóa đá rồi, trước khi bà kịp hỏi lại, ta nhanh tay cup máy, chống nạnh cười gian. Trước mặt, Nhậm Ma Vương quý hóa trợn trừng mắt.
“Bạch! Ngưng!”
Ta cười mỉa, “Phó tổng Nhậm đừng nóng giận, tôi cũng chỉ nói thật thôi mà. Tuy rằng hôm nay vừa xem mắt xong đã đính hôn cũng nhanh thật, Hừm ~ rất nhanh là đằng khác, có điều chẳng phải giữa chúng ta cũng đã có sẵn nền tảng tình cảm rồi sao!”
Thấy Nhậm Hàn không phản ứng, ta nghĩ việc đã đến nước này cũng chẳng cần khách sáo với Nhậm Hàn làm khỉ gì nữa, thế nên ta lạnh mặt uy hiếp: “Tóm lại một câu là anh có đồng ý hay không đây? Tôi nói cho anh biết, anh dám từ chối lần nữa, tôi hát cho anh nghe luôn đấy! !”
Dứt lời, sắc mặt Nhậm Hàn trắng mất ba phần, một lúc sau mới cắn răng nói: “Em dám!”
Nhắc đến giọng ca của ta, dứt khoát không thua nàng tiên cá trong truyền thuyết, tuy rằng âm sắc không cao bằng, nhưng hiệu quả thì tương đương: bức tử người nghe. Nhớ một năm trước, sếp Lý Tử Nho vì không biết nội tình nên đã sai lầm mà ép ta phải hát trong dịp tiệc tùng cuối năm của cả tòa soạn, ta khóc lóc ỉ ôi vẫn không thoát được, đành phải nhắm mắt đưa chân hát khúc “Giải thoát” của Trương Huệ Muội.
Kết quả không cần nói cũng biết, ta được giải thoát rồi, còn cả hội trường….. Linh hồn cũng siêu thoát theo ta luôn.
Từ đó về sau, tiếng ca của ta đã trở thành một trong mười đại truyền thuyết của tòa soạn, Nhậm Hàn vào tòa soạn muộn hơn, dù chưa từng nghe ta hát nhưng chắc chắn trợ lý của hắn đã bà tám với hắn mười điều đại cấm kỵ cùng mười đại truyền thuyết của tòa soạn rồi, nếu không thì giờ này phút này, Phó tổng giám đốc Nhậm khôi ngô tuấn tú của chúng ta sẽ không sợ đến mức mặt mũi thất sắc như vậy.
Ta cười dâm đãng: “Anh nói tôi không dám, vậy tôi hát cho anh nghe luôn.” Hắng hắng giọng, ta cất giọng hát vang.
Phút chốc, Nhậm Hàn đã suy yếu đến mức phải bám vào tay vịn, ngồi không yên. Ta cười xấu xa đang muốn tiếp tục chỉnh Nhậm Hàn, bất chợt một tiếng “bịch” vang lên từ phía sau, vừa quay cổ lại, rõ ràng lúc nãy Bác Hi còn ngoan ngoãn nằm trên giường làm “chàng đẹp trai ngủ trong rừng” giờ lại nằm dưới đất, yếu ớt bò ra phía cửa, tuy lời thốt ra khỏi miệng còn mơ hồ không rõ, nhưng nhìn khẩu hình cũng mang máng đoán được hắn đang gọi “Bác sĩ, bác sĩ.”
Chớp mắt, ta chết đứng tại chỗ, chịu đựng sự kích động vô cùng to lớn.
Một lát sau Nhậm Ma Vương mới bình thường trở lại, khôi ngô phong độ xuất hiện trước mặt ta, ác độc nói: “Bạch Ngưng, quá giỏi! Người khác hát lấy tiền, còn em hát lại đòi mạng người ta, có điều em lợi hại thật, đến người thực vật nghe em hát cũng phải tỉnh.”
“……….. Em không làm việc ở bệnh viện, quả thật quá tiếc.”