Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hương Bông Tuyết (The Scent Of Snow)

Chương 4

Tác giả: Linda Lael Miller

Lucas đang chờ đợi ở nhà bếp khi Rebecca và hai đứa nhỏ về đến nhà trước khi mặt trời lặn. Anh đang ngồi trên chiếc ghế, hai chân duỗi thẳng và hai cánh tay anh tựa lên đằng sau chiếc ghế, khoảng cách khá gần với cái bếp. Kẹp chặt giữa hai hàm răng của anh là một cái ống điếu và trong tay anh đang cầm một cuốn sách nhỏ được bao bằng vải xanh – “Thiên Văn Học của Giới Mày Râu”.

Anh lấy ống điếu ra khỏi miệng và mỉm cười một cách thân mật, nhưng anh không rời khỏi ghế.

– Cuối cùng thì những chú sói cũng không ăn thịt cô. – Anh phán.

Rebecca muốn hỏi xem anh có vui mừng vì việc đó hay không, hay là anh thất vọng, nhưng cô đã không làm như thế. Cô cởi áo choàng và nón của mình ra và ngửi xung quanh.

– Bộ nãy giờ anh đang nấu ăn hả?

Lucas gật đầu và chỉ về phía cái lò, với cái ống điếu vẫn cầm trong tay.

– Tôi đang nướng một trong những con gà mái. – Anh nói. – Hy vọng nó không phải là một trong những con được cưng nhất.

Annabelle và Susan tròn mắt, nhìn chăm chú vào Lucas. Dĩ nhiên là bọn chúng cũng ngạc nhiên như Rebecca khi gặp một người đàn ông biết nấu ăn và chịu nấu, trong khi có một cơ hội để gán công việc ấy cho một người phụ nữ không may nào đó.

– Tụi em đi rửa tay và dọn bàn ăn đi nào. – Rebecca nói với hai đứa bé khi cô không chịu đựng nổi sự im lặng và cũng không biết phải nói gì với “ông” Kiley.

Bọn trẻ vội vã vâng lời nhưng cũng không làm xoa dịu được Rebecca. Cô nghi ngờ bọn chúng ngoan ngoãn để làm hài lòng Lucas, chứ không phải bà chị chán ngắt ngày.

Cô nhìn anh trong sự kinh ngạc khi anh đẩy ghế của mình ra phía sau, để quyển sách qua một bên, rảy những tàn thuốc trong ống điếu vào trong lò sưởi.

Anh bắt gặp cô đang nhìn chăm chú và nheo mắt. Và Rebecca giật mình, cứ như là anh đã với tới và chạm vào cô bằng bàn tay đã bị chai sạm của mình.

Bữa ăn tối gồm có khoai lang tây luộc và rau bina để ăn cùng với thịt gà quay. Trong lúc này thì hai cô bé cứ líu lo về việc học hành, lễ Noel, và những con búp bê được trưng bày ở cửa tiệm của bà Mary Daniel. Rebecca để mắt vào dĩa thức ăn của mình và chẳng góp tiếng nào đến cuộc trò chuyện. Tất cả ý nghĩ của cô đều đang rối loạn.

Màn đêm đã buông xuống và không lâu cô lại buộc phải nằm bên cạnh Lucas. Cô nhận thức một cách đau khổ rằng thân thể của anh cứ như bản sao của cô, như tạo hóa đã an bài. Cô nghĩ lại có lẽ sự xuất hiện của anh là cách Chúa đang trừng phạt cô cho những lúc cô giả bộ hắn đang nằm kế bên cô và tưởng tượng bản thân mình là cô vợ thật sự của anh ta.

Một khi bữa ăn đã qua, Lucas lấy tờ báo mà Mary đã đưa cho Rebecca và rút lui ra ngoài phòng khách. Rebecca để hai cô bé rửa chén dĩa trong khi cô đi nấu nước để cho chúng tắm như mỗi tuần.

Khi bồn tắm đã được đặt trước lò sưởi, chứa đầy nước ấm, Susan ngần ngại:

– Em không cởi đồ đi tắm khi có một người đàn ông trong nhà đâu. – Con bé nói.

– Em cũng vậy. – Annabelle cũng đồng ý.

Rebecca thở dài. Cô đã hy vọng là tránh không nói chuyện Lucas sớm hơn nếu không cần thiết, nhưng rõ ràng là cô không còn đường lựa chọn. Cô đi vô phòng khách, nơi cô tìm thấy anh đang nằm duỗi ra trên chiếc ghế nhỏ, đôi chân được mang vớ dài, đu đưa ở một bên ghế. Ngọn lửa đang cháy lóe ra trên nền lò sưởi. Và anh ta đang chú tâm đọc tờ báo với sắc mặt rất trang nghiêm.

– Ông Kiley.

Anh nhìn lên cười toe toét:

– Gì đó “bà” Kiley?

Rebecca không còn hơi sức đâu nữa để mà sửa lưng anh ta.

– Hai đứa nhỏ sắp sửa đi tắm rồi. Chúng tôi sẽ rất cám ơn nếu như anh tránh mặt đừng vào nhà bếp cho đến khi bọn trẻ tắm xong.

Anh quay sự chú ý lại với tờ báo của mình:

– Hãy gọi cho tôi khi tụi nhỏ đã tươm tất. – Anh nói với vẻ hơi bối rối. – Và tôi sẽ khiêng thau nước ra cho cô.

Trước tiên Lucas đã nấu ăn tối và bây giờ anh lại xung phong để khiên cái thau nặng đầy nước ra ngoài cho mình. Hơi kỳ lạ thật, sự quan tâm bất ngờ của anh đã làm cho Rebecca như ngồi phải gai. Cô đã cảm thấy thoải mái hơi khi giữa họ có sự bất đồng để tạo khoảng cách.

– Cám ơn. – Cô nói một cách máy móc và đi trở lại nhà bếp.

Sau khi hai đứa bé đã được kỳ cọ và gội đầu sạch sẽ, mặc đồ ngủ và về phòng ngủ, Rebecca trở ra ngoài phòng khách. Lần này thì Lucas đang đứng trên nền đá trước lò sưởi, nhìn chăm chú vào ngọn lửa.

– Bây giờ có thể vào nhà bếp rồi. – Cô nói. Từ giọng nói run run của cô, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ cô như vừa tuyên bố một việc gì long trọng lắm.

Lucas mỉm cười và bước đến bên cô. Rebecca lật đật tránh đường của anh. Thật ra cô đang sợ chính bản thân mình, chứ không phải là “ông” Kiley.

Đúng như lời anh nói, anh đã đổ đi thau nước và Rebecca đã dùng khăn lau chùi cái thau và máng nó trở lại trên tường trong phòng chứa thức ăn. Khi cô đi ra khỏi căn phòng nhỏ đó, Lucas đang chờ đợi cô. Ánh mắt anh thật tinh quái.

– Tôi cũng có vài việc tôi có thể làm bên nhà kho… nếu như cô cũng muốn đi tắm. – Anh nói.

Rebecca tưởng tượng bản thân cô không mặc đồ ở trong nhà bếp của người đàn ông này, cứ y như cô đã tưởng tượng trong những đêm khác khi cô tắm. Cô quay mặt đi để che giấu sự xấu hổ.

– Tôi không thể. – Cô trả lời và bỏ đi lấy cái giỏ đựng kim chỉ từ một ngăn tủ trước mặt.

Hy vọng Lucas sẽ đi qua nhà kho nên cô ngồi xuống bàn và lấy ra hai con búp bê mà cô đang làm cho Annabelle và Susan. Những thân hình nhỏ được tạo nên bằng những ống chỉ, với những gương mặt được sơn màu và len vàng làm tóc. Dùng những mảnh vải vụn bằng nhung từ chiếc áo đầm Noel mà cô đã được mướn để may, cô đã bắt đầu tạo ra những chiếc áo đầm giản dị.

Lucas ngồi chung với cô tại bàn, nhìn cô làm việc một cách im lặng như một người bạn đồng hành.

Rebecca làm việc một cách vụng về nhưng cô vẫn kiên trì. Cô sẽ làm thêm vài bộ đồ khác cho mấy con búp bê bằng những mảnh vải vụn từ những lần may đồ trước. Và vào buổi sáng hôm Noel, Annabelle và Susan sẽ có vài món quà để mở.

Chiếc đồng hồ trên tường cứ kêu tích tắc từng phút từng phút cho đến khi một tiếng đồng hồ đã trôi qua. Lúc đó, Lucas mới ngáp.

Không thể đối diện với sự trêu cợt mà cô biết đang lấp lánh trong đôi mắt anh, Rebecca cẩn thận đem cất mọi thứ đang làm, vuốt chiếc váy của mình, đi qua để chất thêm củi vào lò sưởi mà không nói một lời nào cả. Một khi cô đã làm xong, Lucas lấy cây đèn chông từ trên bàn và dẫn đường đi ngang giữa nhà và đi lên cầu thang.

Rebecca đi thăm chừng hai đứa nhỏ đã được đắp mền ngay ngắn và ngủ ngon giấc. Và khi cô bước vào phòng của Lucas, anh đã nằm trên giường. Tấm mền kéo đến eo anh để lộ bờ ngực trần vạm vỡ. Tay anh đặt phía sau đầu. Rebecca đưa mắt sang nơi khác và đi ngang phòng để tắt đi cây đèn ngủ.

Cô đang nhức nhối với những khát khao kỳ lạ và vô cùng xấu hổ. Cô thầm van vái cho Lucas đừng đoán ra được, bởi vì dù cho những lời lẽ cứng cỏi và ngang bướng của mình, cô vẫn cảm giác có một chút gì đó hấp dẫn từ anh ấy.

Rebecca cởi chiếc áo dài trong bóng tối, cầu cho Lucas đừng quá tinh mắt, và mặc vào chiếc áo ngủ. Bên trong, cô mặc áo lót và váy lót, và để cho chắc ăn, cô mặc thêm cả quần đùi.

Bỏ mặc những lớp vải trên người, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của Lucas khi cô cẩn thận nằm xuống giường, giữ khoảng cách thật xa với anh. Và mặc cho những sự đề phòng đó, cô có cảm tưởng như mình chắc chắn sẽ chết nếu như Lucas không ôm lấy cô trong vòng tay và hôn cô.

Cô thì thào gọi tên anh một cách vô ý thức. Anh nhẹ nhàng lăn người qua, chạm phải nguyên một cái váy lót và cười thầm.

– Có chuyện gì vậy, Becky? – Anh hỏi một cách cộc lốc nhưng không kém phần dịu dàng.

– Tôi chưa bao giờ ngủ với một người đàn ông bao giờ.

Anh nhăn nhó:

– Không biết tại sao nhưng tôi cũng đoán ra như thế.

– Anh có nghĩ tôi sẽ bị đày xuống địa ngục vì chuyện này không?

Với nụ cười còn đọng lại trên môi, tay anh đặt ngang hông cô, những ngón tay máy mó như đùa cợt. Ngực cô căng ra đằng sau tấm vải mềm mại từ chiếc áo lót như một sự phản ứng, mặc dù anh chưa hề chạm đến đó.

– Không đâu. Chỉ nằm đó trong nhiều lớp vải như thế thì không có tội gì cả.

Anh ngừng một lát rồi thở dài:

– Nhưng mặc đồ hay không mặc đồ, cô vẫn là cả một sự cám dỗ, cô Becky Morgan ạ.

Anh vẫn nhớ họ của cô. Không biết tại sao việc đó làm ấm lòng Rebecca. Mặc dù nhiệt độ trong người cô đã cao lắm rồi.

– Còn nếu như anh hôn tôi mà tôi không ngăn cản anh thì sao nhỉ?

Lucas cười xòa trong khi cô hoàn toàn nghiêm chỉnh, và dùng ngón tay sờ lên má của cô.

– Tôi không biết nữa. Hay là hãy thử xem sao.

Chỉ trong chốc lát, môi anh chạm vào môi cô, vừa đùa cợt vừa thuyết phục môi cô đón chào anh. Về phần Rebecca, cô bỗng nhiên như rung chuyển với những cảm giác ngọt ngào đến bất ngờ. Cô đón nhận nụ hôn của Lucas và anh không bỏ qua một cơ hội nào, tiếng than vãn nói lên sự ham muốn từ anh như vang dội lại trong tâm trí cô.

Anh quay qua bên Rebecca, để cho cô cảm nhận được trạng thái hiện tại của anh và vẫn tiếp tục hôn cô mà không phải đè nát cô với sức nặng của anh.

Cô khẽ thút thít khi cuối cùng anh rời môi cô để cắn nhẹ bên cổ của cô. Mặc dù cô không hoàn toàn hiểu được là anh muốn san sẻ với cô điều gì, cô vẫn muốn đón nhận lấy điều ấy với tất cả tâm hồn mình.

Lucas lần tay dần dần xuống dưới một chút, anh nâng một bên ngực – được che bằng nhiều lớp vải, và hôn nhẹ lên đó.

Rebecca cắn môi dưới để khỏi thốt ra lời trước sự thích thú hơi bất ngờ. Cô khao khát được mở rộng lòng trước mặt anh, để anh có thể dẫn cô khám phá những bí mật của chính da thịt mình.

– Lucas. – Cô thì thào lần nữa.

Cô thật bất ngờ khi anh tự tách rời người anh ra xa và thở dài một cách vô cùng thất vọng.

– Chưa được đâu. – Anh thở sau một thời gian dài, để trả lời cho một câu hỏi mà cô không đủ can đảm để hỏi. – Tôi sẽ không để cho cô nói rằng tôi dụ dỗ cô đâu.

Trái tim của Rebecca đập thật mạnh đến nỗi cô sợ Lucas sẽ nghe thấy và toàn thân cô nhức nhói, cái cảm giác mềm nhũn như xáp đèn cầy đã tan chảy. Nụ hôn của Lucas và cái cảm giác khi sức nặng của người anh tựa lên người cô đã kết hợp làm cho sự việc trở nên tệ hại, chứ không xóa đi sự khó chịu của mình như cô đã hy vọng. Nằm bên cạnh anh, rộn ràng với một sự hứa hẹn chưa trọn vẹn mà anh đã đánh thức trong cô, quả đúng là một sự giày vò vô điều kiện.

***

Sáng hôm sau, cô thức dậy thật sớm. Và lại một lần nữa ngôi nhà bỗng ấm áp một cách lạ thường. Nhưng mà lần này thì Lucas trở lại phòng ngủ, mang cà phê đến cho cả hai người họ.

Chưa bao giờ Rebecca được một người nào phục vụ cho cô như thế trong cuộc đời của mình, và cô thật sự sửng sốt đến tột cùng. Mặc dù với những cảm giác bối rối của mình, nhưng cô vẫn không bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của Lucas.

Điều đó không mang lại cho cô chút xíu thỏa mãn nào khi biết anh cũng muốn cô dữ dội như cô đã muốn anh trong đêm hôm qua. Và bây giờ mặt trời đã lên cao và khoảng cách giữa họ càng xa hơn. Cô giật mình bởi một sự thúc đẩy táo bạo. Có lẽ có một cách cô có thể trả ơn cho anh vì sự đau đớn ngọt ngào anh đã mang lại cho cô trong đêm qua khi nằm trên người cô và hôn cô cho đến khi cô nghĩ cô sẽ chết vì ham muốn.

Cô đặt tách cà phê một bên, trên cái tủ cạnh đầu giường, leo xuống giường và cởi chiếc áo ngủ của cô qua khỏi đầu một cách vô tư.

Lucas ngã ngửa ra phía sau cánh cửa phòng ngủ đang được đóng lại, ngạc nhiên nhìn cô đến không chớp mắt.

Rebecca của ngày xưa đã biến mất trong chốc lát. Thay vào đó là một Rebecca thứ hai, tinh quái, thật trơ tráo. Cô bước ra khỏi váy lót, hát nho nhỏ trong miệng, và sau đó cởi áo lót và luôn cả quần đùi.

Lucas phải nuốt cái ực thật mạnh nơi cổ họng. Anh trố mắt thật to để nhìn cô lấy ra những đồ lót mới và mặc chúng vào. Sau đó, cô lấy chiếc áo dài dành cho ngày Chủ Nhật từ cái móc trên tường và mặc nó vào.

– Anh làm ơn cài nút áo dùm tôi có được không? – Cô hỏi với vẻ mát mẻ, bước đến bên Lucas và xoay lưng lại phía anh. Có như thế mới dạy đời anh ta được vì cái tội anh đã đem sự ngây thơ của cô ra làm trò hề như anh đã làm trong đêm hôm trước.

Cô cảm giác được những ngón tay của anh vụng về chạm vào xương sống của cô khi anh cài những cái nút nhỏ xíu qua khuy áo. Cô đâu phải là lãnh cảm đối với sự va chạm từ anh, hay là hơi đàn ông của anh đang thật gần sau lưng cô. Nhưng cô đã không để lộ phản ứng của mình.

Cuối cùng, sau khi Lucas đã cài xong hết các nút áo của cô, anh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên mé cổ của cô.

– Nếu tôi là cô, tôi sẽ không đùa cợt như thế đâu. – Anh cảnh cáo với giọng hơi cộc cằn. – Lần sau cô khoe khoang tấm thân tuyệt vời đầy nhựa sống của mình thì bà xã à, anh sẽ không khách sáo nữa đâu.

Bản chất thật sự của Rebecca lại trở về ngay lúc ấy, muốn nổ tung lên vì xấu hổ. Cô xoay mg]ời lại, trợn trừng nhìn thẳng vào đôi mắt như đang trêu ghẹo của Lucas.

– Làm ơn tránh đường cho tôi đi. – Cô nói. – Tôi không muốn trễ giờ đi nhà thờ.

Anh lẩm bẩm vài lời vui và đặt tay lên hai bên hông cô.

– Hãy nghĩ đến tối nay nhé Becky. – Anh chế giễu. – Nghĩ đến nó sẽ như thế nào, khi nằm bên cạnh tôi, ham muốn một tình yêu mà sẽ làm xao động tâm hồn cô. Hãy nghĩ đến điều này đây.

Dứt câu, Lucas kéo mạnh Rebecca sát vào mình và hôn cô một cách thật mãnh liệt.

Bình luận