Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hương Bông Tuyết (The Scent Of Snow)

Chương 9

Tác giả: Linda Lael Miller

Một khi Annabelle và Susan đã máng những chiếc vớ dài được vá lại bằng chỉ len lên trước lò sưởi ở phòng khách và đã đi ngủ, Lucas cũng làm đúng lời hứa ban nãy của mình là chăm sóc cho Rebecca. Anh quấn quanh cổ cô một cái khăn choàng ấm áp, pha một chút nước chanh nóng cùng với mật ong, rồi sau đó anh quỳ xuống trên nền lò sưởi để tháo giày của cô ra.

Trái tim của Rebecca đau nhói vì tuyệt vọng. Suốt cả đời mình, cô luôn mong mỏi có một người để cho cô tình thương, săn sóc cô, một người sẽ đi tìm cô nếu như cô lạc lối, và cưng chiều cô nếu như cô bị thương hay đau bệnh. Bây giờ cô đã tìm được người đó rồi, nhưng chỉ để mất anh mà thôi.

Lucas để đôi giày ẩm ướt của cô sang một bên, tháo vớ cô ra và xoa bóp chân cô. Một chân rồi đến chân kia, động tác dịu dàng làm hồi phục sự lưu thông nơi cơ bắp bị nhức mỏi. Anh có thể ép cô giải thích thái độ và hành động kỳ lạ, kèm theo sự vắng mặt của cô. Nhưng anh đã không làm thế.

Ngược lại, anh khẽ nói về việc trồng trọt vào mùa Xuân, và mua một con bò cái để tiện việc vắt sữa, và sẽ làm ra những chiếc bàn, ghế, đồ dùng để bán, khi mà anh không đi cày ngoài đồng. Anh tìm thấy mấy con búp bê bằng ống chỉ và bỏ chúng vào trong mấy chiếc vớ dài Noel của hai đứa bé, cùng với mấy trái cam mà rõ ràng là anh đã mua cho dịp lễ này. Cam quít là loại trái cây hiếm có và đắt tiền, nhưng mà Mary đã lấy hàng về đặc biệt vào dịp lễ.

Khi sự mệt mỏi rã rời của Rebecca cuối cùng cũng chiến thắng cô, Lucas ôm cô trong vòng tay và ẵm cô lên gác.

Tại đó, nhẹ nhàng như thể cô là một đứa bé, anh thay đồ cho cô, giúp cô mặc vào chiếc áo ngủ, và đắp chăn lại cho cô ấm.

– Ngủ đi. – Anh nói với cô. – Đêm nay đừng suy nghĩ gì thêm nữa và hãy nghỉ ngơi nhiều một chút.

Mắt Rebecca chực trào nước mắt.

– Ôi, anh Lucas. – Cô thì thào, không thể tự kiềm chế mình. – Em yêu anh.

Anh cúi xuống, hôn lên trán cô.

– Và anh cũng yêu em.

Nói xong, Lucas thổi tắt cây đèn mà anh đã đốt ban nãy và rời khỏi phòng. Mặc cho mệt lả người, Rebecca nằm lắng nghe trong lúc anh đi xuống bậc thang, tưởng tượng anh đang đốt lửa thêm ở cái lò trong bếp, rồi tắt mấy cây đèn ở phòng khách. Cũng có thể anh ngồi trên chiếc ghế ban nãy Rebecca đã ngồi và dùng ống điếu của anh để hút thuốc.

Những tiếng lục đục vẫn tiếp tục, và một lúc thật lâu trước khi anh trở về phòng đi ngủ. Khi anh nằm lên giường, anh kéo Rebecca sát vào người, không đòi hỏi gì, và ôm cô thật nhanh. Cuối cùng cô cũng ngủ, trái tim tan nát nhưng tạm thời được nằm trong vòng tay an toàn của anh.

***

Bình minh chiếu những tia sáng từ tầng nhà phía dưới lên, và phải mất vài phút sau thì Rebecca mới có thể để đầu óc mình ra khỏi sự chìm đắm trong giấc ngủ mê, để nghĩ đến sự thật trước mắt của một ngày mới. Rồi cô chợt nhớ ra hôm nay là Giáng Sinh, và một niềm vui lẫn đắng cay dâng lên trong tim cô.

Cô ngồi dậy, tưởng tượng hai cô em gái đang lấy quà từ trong mấy chiếc vớ dài kia ra. Cô đã không nghĩ là bọn trẻ mừng rỡ như thế chỉ với hai con búp bê được làm bằng tay ở nhà.

Lucas đang đứng đưa lưng lại giường, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Anh mặc cái quần dài và chiếc áo lót. Dây đeo quần của anh thả xuống tận hai bên hông. Đôi bàn tay mạnh mẽ của một người thợ mộc đang tựa lên khung cửa vòng quanh lớp kính đông đá.

– Anh nhìn gì vậy? – Rebecca hỏi dịu dàng.

– Nhìn tuyết. – Anh trả lời mà không cần quay lại. – Ôi, nhưng nó thật là tuyệt đẹp, Becky ạ, rất trong sáng và tinh khôi. Nhìn nó, anh gần như có thể tin rằng những tội lỗi và sai lầm của cả thế giới sẽ được xóa tan đi và chúng ta được ban cho một sự khởi đầu mới.

Rebecca tựa trán lên đầu gối đang co lại của mình một lát, trong lúc cô đấu tranh với nỗi đau mà cô đang gánh chịu.

– Anh lại nữa rồi. – Cô nức nở nhìn lên anh. – Nói chuyện y như một nhà thơ vậy.

Cuối cùng thì anh cũng quay lại nhìn cô. Nỗi đau của cô và của chính anh phản chiếu lại từ ánh mắt anh, nhưng anh chỉ mỉm cười.

– Để anh đi xuống nhà xem chuyện gì ồn ào dưới đó vậy. – Anh nói rồi rời khỏi phòng ngủ, kéo dây đeo quần của mình lên lúc anh bước đi.

Tê dại cả người, Rebecca gượng dậy, mặc đồ một cách hối hả, chải đầu và thắt lại bím tóc của mình rồi đi theo anh.

Annabelle và Susan thu mình ở trước một ngôi nhà búp bê thật to lớn với những cửa sổ được làm bằng kính và ngói nhà được lợp bằng ván. Bọn trẻ đang cho mấy con búp bê bằng ống chỉ đi qua những căn phòng rộng của ngôi nhà búp bê. Ngay bên tường, một chiếc xe trượt tuyết bằng gỗ đơn giản đang chờ sự chú ý của bọn chúng.

Rebecca nhìn Lucas đang đứng tựa trước mặt lò sưởi, ngắm bọn trẻ với nụ cười trong ánh mắt của anh. Trong phút chốc ngắn ngủi đó, sự đau đớn của Rebecca dồn lên gấp bội phần. Đó là bởi vì rõ ràng là người đàn ông này yêu thương hai đứa em của cô cũng như là em ruột của anh vậy. Sự mất mát của chúng, khi sự thật được phơi bày, thì sẽ to lớn hoặc giả còn to lớn hơn sự mất mát của cô nữa.

Run rẩy, cô lấy một cái túi từ mấy nhánh trên cây kiểng đã được trang trí và trao nó cho Lucas. Món quà tuy không có là bao, chỉ với nửa tá khăn tay được thêu tên anh trên đó, nhưng anh nhìn có vẻ mừng rỡ lắm.

Sau khi ngắm nghía mấy cái khăn tay và cẩn thận xếp một cái lại để vào trong túi quần sau của mình, Lucas biến mất sau nhà bếp. Chừng vài phút sau anh trở lại với một cái hộp bóng nhoáng bằng gỗ thật to.

– Giáng Sinh vui vẻ. – Anh nói, để món đồ lên đùi Rebecca.

Cô đã từng nhận được những món quà nhỏ trong quá khứ như là cam và những thanh kẹo the. Và có một lần là một cái túi thơm. Nhưng mà chưa từng có ai tặng cho cô một vật gì tuyệt đẹp như vậy.

Rebecca quá xúc động để nhìn anh. Cô nhấc cái nắp của cái hộp lên và một mùi hương của gỗ tuyết tùng thoang thoảng bay lên không gian.

– Cám ơn anh. – Cô lấy lại bình tĩnh và thì thầm.

Di động như một bóng ma, cô mang theo cái hộp đựng kim chỉ của mình khi cô đi vào nhà bếp để bắt đầu làm bữa ăn sáng. Không lâu sau, Lucas theo vào với cô, vòng tay ngang eo cô từ đằng sau, và cúi xuống hôn bên tai cô.

– Hôm nay em thấy trong người thế nào hả bà xã?

Hai từ “bà xã” dấu yêu đó như nhát dao đâm vào tim Rebecca.

– Đủ khỏe để hát bài solo của em tại buổi lễ ở nhà thờ tối nay. – Cô trả lời, cố lấy giọng bình thường khi mà cô đang chết lặng trong lòng. Bất chợt, cô cảm thấy quả là cần thiết biết bao để giả vờ như mọi thứ trên đời đều không sao, như tất cả mọi tội lỗi của cô đã thật sự được ngủ yên và che lấp bởi một lớp tuyết. – Em không biết mình sẽ ăn tối trong đêm Giáng Sinh này với món gì nữa. – Cô ca cẩm. – Hình như em đã quên mất làm sao để làm thịt một con gà rồi.

Với sự bất đắc dĩ rõ rệt, Lucas thả cô ra, và cô nghe niềm vui mỏng manh của mình vang lại trong giọng trầm ấm của anh.

– Anh đã có một con ngỗng treo ở ngoài nhà sau, sẵn sàng để được đem nướng. Ngày hôm qua, anh đã mua nó từ một người nông dân.

– Em nghĩ tốt nhất là anh nên đem nó vào trong nhà đi. – Rebecca nói nhẹ nhàng với vẻ vui tươi. – Nếu em không bỏ nó vào trong lò thì chúng ta sẽ thức tới khuya chờ đợi để được ăn tối.

Lucas ngần ngừ một chút – Rebecca cảm giác được điều này hơn là thấy được – và rồi anh mặc vào áo lạnh với nón của mình và đi ra ngoài. Cô nhìn theo anh từ cửa sổ khi anh đi về hướng chuồng ngựa, ấn những bước chân lên con đường tuyết bằng phẳng. Và cô cất hình ảnh đó vào trong tim mình để làm kỷ niệm.

Sau đó, Rebecca cho mọi người ăn sáng, và cả nhà bếp thật ấm áp và thơm mùi thơm của ngỗng quay. Khi chén dĩa vừa được rửa xong, thì Annabelle và Susan mặc đồ ấm đầy đủ và hối hả ra ngoài, đem chiếc xe trượt tuyết mới theo với tụi nó. Cái đồi nhỏ bên hướng Tây của nhà sẽ là nơi trượt tuyết lý tưởng nhất.

– Anh cưng chiều tụi nó quá. – Rebecca ngồi ở bàn nơi nhà bếp nói và ráng hết sức để không liếc nhìn Lucas khi cô cẩn thận để những cuộn chỉ của mình vào trong cái hộp mà anh đã làm cho cô.

Lucas đang hút thuốc với ống điếu của mình và đọc một trong mấy cuốn sách về thiên văn học.

– Tụi nó chưa được nuông chiều đủ đâu. – Anh trả lời. – Và cả em cũng vậy.

Rebecca cắn môi và nhìn ra xa, thị giác của cô bị mờ đi. Cả đời cô đấu tranh cho sự sống còn – cho cô và cho cả hai đứa em sinh đôi của cô – và cô chưa bao giờ được cưng chiều cho đến khi cô gặp người đàn ông này.

– Anh thật là quá tốt với em, anh Lucas ạ. – Cuối cùng cô cũng thốt ra lời.

Anh với tay ra, nắm chặt bàn tay cô trong tay của mình. Cô cảm giác được những vết chai sần trên lòng bàn tay của anh, sức mạnh từ ngón tay khéo léo của anh.

– Hãy để anh yêu thương em nha Becky. – Anh nói. – Đừng xây những bức rào ngăn cách chúng ta và hãy để cho anh được chăm sóc em như một người chồng thật sự.

Cảm xúc rối tung lên trong lòng Rebecca khi nghe những lời này của anh, đến nỗi cô phải run lên. Cô có thể nói dối, và hy vọng rằng Lucas sẽ không bao giờ có dịp xem được những tấm hình mà Duke Jones đã chụp…

Rebecca bỏ ngay cái ý định đó trước khi nó ăn sâu vào tâm trí cô. Một lời nói dối lúc này sẽ giết chết cuộc sống của cô với Lucas.

– Anh sẽ không còn muốn em nữa, một khi mà anh biết được sự thật. – Cô nói một cách khổ sở sau một thời gian im lặng đến ngộp thở đã trôi qua.

Anh siết chặt tay cô hơn, nhưng điều đó chỉ cho thấy sự yêu thương chứ không phải giận dữ hay là thiếu kiên nhẫn.

– Hãy kể cho anh biết bí mật ghê gớm của em xem. – Anh bảo.

Cô đã định là chờ đến ngày hôm sau, nhưng mà bây giờ Rebecca hiểu rằng cô không thể nào ôm gánh nặng đó lâu hơn được nữa. Nó đã đè nát cô rồi.

– Được rồi. – Cuối cùng cô cũng chịu nhìn vào mắt anh. Cô đưa tay vào túi trên váy của mình, lấy ra tấm hình mà gã Jones đã đưa cho cô ở Spokane. – Đây chính là lý do.

Lucas cầm tấm hình lên, thoạt đầu nhìn trân trân vào đó với vẻ kinh hoàng, rồi sau đó anh ngạc nhiên rõ rệt. Mặt anh trắng bệch, và đến khi anh nhìn Rebecca, cô thấy sự giận dữ lạnh lùng trong ánh mắt của anh.

– Tại sao? – Anh hỏi. Lời lẽ của anh rời rạc, và nó vang lại trong căn bếp ấm áp như một phát súng mới vừa bắn ra.

Rebecca đã biết được là anh sẽ kết tội cô, đã sẵn sàng đối diện với điều đó, nhưng cô đã không chuẩn bị trước khi chạm phải cái nhìn sửng sốt mà anh đang nhìn cô lúc đó.

– Hắn đã trả tiền cho em. – Cô nói, lời thốt ra không khác gì một lời thì thầm khe khẽ. – Em cần tiền để hai đứa nhỏ và em có thể đi đến miền Tây.

Lucas nhìn tấm hình một lần nữa, và không biết bao nhiêu cảm xúc khó tả hiện ra trên gương mặt anh.

– Có bao nhiêu tấm hình như thế này bên ngoài hả? – Anh hỏi sau một lúc thật lâu. – Đã có bao nhiêu người đàn ông nhìn thân thể của em hả, Becky?

Cô bật dậy từ ghế của mình, dằn vặt bởi nỗi đau đớn và xấu hổ, và cả sự tức giận đến điếng người.

– Em không biết nữa. – Cô lên tiếng khi có thể nói nên lời, cẩn thận với tư thế quay lưng lại Lucas. – Jones giữ mấy tấm phim, nên hắn có thể in ra bao nhiêu tấm hắn muốn cũng được.

Căn phòng có vẻ rung động với cảm xúc mãnh liệt của cả hai người họ. Sau đó, Lucas bước đến cửa, không buồn đội nón và mặc áo khoác.

– Đó là lý do tại sao em đã đi đến Spokane ư? – Anh hỏi, giữa lúc căn bếp bị một cơn gió buốt lùa vào mà cái giá lạnh đó cũng không thể nào so sánh được với sự lạnh lùng trong cơn nóng giận của anh. – Bởi vì thằng Jones ở đó hả?

– Em muốn hắn hủy đi mấy tấm phim. – Cô nói.

– Anh hiểu rồi. Như vậy là em có thể gạt được anh giống như em đã từng gạt những người trong xóm này suốt thời gian qua…

Rebecca xoay người lại, hoang mang trong sự tuyệt vọng và đau khổ.

– Không đâu anh Lucas! – Cô thét lên. – Dù sao đi nữa, em cũng định sẽ nói với anh. Em sẽ không bao giờ lừa dối anh như thế!

Sự rẻ khinh vào không tin của Lucas hiện rõ trên gương mặt của anh. Anh không cần phải nói ra điều đó. Anh quay mình và bước ra ngoài, đóng sầm cánh cửa bếp phía sau anh.

Sau một thời gian thật lâu trôi qua, và Rebecca có thể nghe cả nhịp tim rối loạn đang đập mạnh của chính mình, cô nghe được tiếng búa đập vọng lại liên hồi. Lucas đã trốn ra ngoài nhà kho của mình.

***

Hai cô bé trở về sau một tiếng đồng hồ trượt tuyết, lạnh run và đầy tiếng cười vui của lễ Giáng Sinh. Bọn trẻ uống sôcôla nóng và ăn bánh mì xăn-quít mà Rebecca làm cho chúng. Sau đó, bọn chúng trở ra ngoài phòng khách để chơi với căn nhà búp bê của mình. Khi Rebecca đi dòm chừng thì bọn trẻ đã nằm co ro trên tấm thảm nơi phòng khách, ngủ say như hai chú mèo con.

Cô lấy tấm chăn từ trên gác xuống đắp cho chúng rồi sau đó trở lại nhà bếp. Vì cô chẳng còn biết phải làm gì, cô đi gọt khoai cho bữa ăn và làm bánh táo nướng cho phần tráng miệng. Sau đó, cô ngồi bên cạnh lò bếp, ngồi yên như chết, ôm chặt cái hộp đựng kim chỉ yêu quý của cô trên đùi và nhìn vô hồn ra cảnh vật giá băng ngoài trời.

Xế trưa, cô soạn bữa ăn Giáng Sinh có thịt ngỗng cùng một bàn đầy các món ăn khác đã được chuẩn bị một cách khéo léo. Lucas trở về từ nhà kho, nhưng anh thật im lặng suốt bữa ăn và không chịu nhìn Rebecca một phút nào. Cũng may là Annabelle và Susan luôn bận rộn líu lo nên chúng đã không nhận ra nỗi đớn đau và hờn giận giữa hai người lớn.

Khi thời gian đã đến, Lucas đi chuẩn bị bầy ngựa và xe, và cả bốn người họ lên đường đi đến nhà thờ ở Cornucopia, nhìn có vẻ y như bao gia đình hạnh phúc khác đang hưởng một mùa Giáng Sinh thánh thiện. Rebecca sợ rằng cô sẽ không thể hát được, nhưng cùng một lúc, cô cũng không còn đủ sức lực đâu nữa để mà từ chối việc đó để được ở nhà.

Những chiếc xe ngựa nhộn nhịp dừng chung quanh ngôi nhà thờ đang rực sáng. Và những tiếng nhạc, tiếng cười vọng ra ngoài trời tuyết như chào mừng Lucas, Rebecca và hai đứa nhỏ khi họ vừa đến. Hai cô bé thi nhau chạy vào trong, mang theo mấy con búp bê của chúng trên đôi tay đã được bao ấm, nhưng Rebecca bướng bỉnh ở lại trong lúc Lucas cột bầy ngựa lại cho an toàn.

Cả hai người cùng nhau tiến vào nhà thờ, và còn gượng cười xã giao với mọi người, cùng chúc nhau những lời chúc lành tốt đẹp. Thánh đường bé nhỏ đã được trang trí với những nhánh thông, và ngày lễ này cứ như là một nhát dao đâm vào tim Rebecca vậy.

Bình luận