Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Huyền của Ôn Noãn

Chương 5: Điều tra, chân tướng

Tác giả: An Ninh

Chạng tối lễ Đoan Ngọ, Ôn Noãn đã sớm làm xong cơm, đợi mãi cuối cùng thứ đợi được lại là lời xin lỗi rên xiết của Ôn Nhu, cô tạm thời phải tiếp một vị khách lớn không thể đến ăn tối , một mình ngồi trước cái bàn đầy thức ăn, Ôn Noãn không có khẩu vị, lấy cái đĩa “Piano của thiên sứ” cho vào máy nghe nhạc.

Trong các trường phái âm nhạc trên thế giới đều có thể tìm thấy bóng dáng của người dân Ireland, văn hóa Celtic vốn là nguồn cội của âm nhạc thế giới.

Ireland là đất nước thích hợp nhất để dàn dựng bộ phim Wizard of Oz (1) , không gian mênh mông, núi cao cuồn cuộn, nước biển xanh thẳm, nữ phù thủy xinh đẹp tinh thông ma pháp sống trong một tòa lâu đài lớn u ám sâu trong rừng, mái tóc dài bồng bềnh thả xuống đất, đàn hạc bên cạnh lò sưởi, khi ngoảnh đầu nhìn lại, con ngươi như ngọc lục bảo tinh khiết.

Scotland và Ireland thế kỷ mười hai mười ba, không biết đã lưu truyền bao nhiêu tiểu thuyết lãng mạn bi thương, trong yến hội người hát rong xướng lên những ca khúc dân gian, những chiếc váy xoay tròn dưới ánh nến bạc lay động, những vị quý tộc thân vương và những dũng sĩ được phong hàm sau chiến tranh, tất cả lãnh chúa, được ban thành đất ngựa nô lệ, ngay cả những người bình dân cũng là tài sản được sở hữu trọn đời.

Đối với cái nơi sâu sắc nửa còn nửa không dai dẳng tựa như một ấn tượng còn dang dở, lần đầu tiên đọc tiểu thuyết lãng mạn cổ đại châu Âu, đủ loại chế độ, phong tục tập quán, quần áo phụ kiện, sau khi đọc xong các cuốn sách gốc biết được tri thức lịch sử, cô tự đáy lòng yêu cái nơi cho dù kiếp trước mình chưa từng đến, yêu những thanh kiếm của kị sĩ thuở cổ đại.

Cuối cùng, cô tự mình trèo lên cao, lắng nghe khúc ca động lòng người này.

MV bài này đơn giản đến mức từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ hiện lên hình ảnh một gương mặt, đôi mắt tựa ngọc lục bảo dường như hồn nhiên mà ngây thơ, mỗi lần hát một câu nối tiếp nhẹ nhàng, đôi mát nhắm hờ trên gương mặt mang theo nỗi buồn không nói ra được…….Nothing Compares to You, không gì sánh bằng em.

Ngoài bài ca du dương cổ đại xuyên rừng sâu thác lũ đến nay, trong dòng chảy lịch sử dài của Ireland còn có vô số các văn hào, thần bí, Yeats (2) đã dùng câu như thế này để nói về Raphaelite Pre (3): Nếu tôi có thiên đường quần áo dệt màu vàng, ánh sáng màu bạc, vải dệt màu xám và đen dành cho màn đêm, buổi sớm và ban mai tôi sẽ phô nó ở trước mặt bạn.

Trong mơ hồ Ôn Noãn nghe thấy một tiếng sột soạt không hài hòa với tiếng đàn phát ra từ ổ khóa, cửa bỗng nhiên bị mở ra, ánh đèn dịu nhẹ ngoài hành lang chiếu xiên vào khoảng không gian bên trong toàn màu đen, trong khoảnh khắc cô cuống quít nhảy lên, phòng khách chợt bật sáng, chói mắt khiến cô phải lập tức vươn tay che mắt .

Ôn Nhu đứng ở cửa ngây người:”Mày thế nào—-“

Ôn Noãn không rên một tiếng, tắt nhạc đi về phòng:”Hai người tự nhiên.”

Ôn Nhu vẫn mất phản ứng, chỉ nói với người bên cạnh:”Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó khóc đấy.”

Chiếm Nam Huyền nhìn cánh cửa phòng đóng chặt không có một khe hở, ngay giây phút bật đèn lên anh cũng thấy đôi lông mi dài của cô ươn ướt, con ngươi hồng hồng, trên mặt hai hàng nước mắt ưu thương im lặng chảy xuống.

Ôn Nhu nghiêng đầu hỏi:”Hôm nay là ngày gì à?”

“Hả?”

“Tại sao cậu lại ở dưới nhà nó? Tại sao nó lại khóc?”

Anh không đáp, vài giây sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt đầy thâm ý:”Chúng ta đi thôi.”

Ôn Nhu có chút lưỡng lự, không biết mình nên gõ cửa đi vào, hay là cứ như vậy rời đi, nghĩ lại nói bây giờ hỏi tại sao sẽ khiến Ôn Noãn khó xử miễn cưỡng tìm cách bào chữa, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô đi theo Chiếm Nam Huyền ra ngoài.

Sau khi xuống lầu cô nói:’Tôi rất lo cho nó.”

Chiếm Nam Huyền cười cười:”Lo cái gì? Tôi thấy cô ấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.”

“Chuyện sau này cậu không biết.”

Anh không mấy hứng thú lắm:”Ồ?”

“Ngày đó biết bố gặp chuyện không may, nó và tôi đều giống nhau đứng im như phỗng, nhưng gần 10 phút, 10 phút sau dường như nó đã chấp nhận được sự thật rồi, tôi vĩnh viễn cũng không thể nào quên cảnh tượng lúc đó, mặt nó không chút thay đổi nói “Chúng ta có phải chuẩn bị lễ truy điệu không? Phải chọn tấm ảnh bố thích nhất.””

Chiếm Nam Huyền im lặng rất lâu, sau đó khẽ cong môi:”Tính cô ấy không phải vẫn luôn như vậy sao?” Có đôi khi khờ dại nghe lời đến khó tin, nhưng mà cũng có lúc lại lí trí đến mức khiến người khác giận sôi, tuyệt tình đến mức khiến cả thượng đế cũng phải sởn tóc gáy.

“Không chỉ thế đâu, cậu không biết…..” Ôn Nhu nâng tay vén tóc mai lên, nhẹ giọng nói:’Hôm đó tôi đã làm chuyện khiến tôi hối hận nhất đời này.”

Ánh mắt Chiếm Nam Huyền lơ đãng bị chiếc vòng bạc Nepal trên tay trái cô hấp dẫn, mặt chiếc vòng tay rộng 5 cm được trang trí bằng các họa tiết vô cùng tinh xảo độc đáo, khi cô buông thõng tay xuống, trong khoảnh khắc chiếc vòng bạc trượt từ cánh tay xuống cổ tay, thần sắc luôn bình tĩnh lạnh lùng của anh cũng không nhịn được khẽ biến.

Ôn Nhu cười khổ.

“Ngày đó nó dường như bỗng dưng trưởng thành, một giây trước còn là công chúa được yêu thương đến mức ngay cả nồi cơm điện cũng không biết sử dụng thế nào, trong nháy mắt lại trở thành một người dẫu trời có sụp xuống cũng có thể vác lên vai, cậu có tưởng tượng ra được cảnh ấy không?”

Chiếm Nam Huyền không nói, khóe môi mỏng không biết từ lúc nào đã mím chặt.

“Tôi thà để nó đánh tôi mắng tôi oán tôi hận tôi, đó là tôi nợ nó, nhưng nó không, nó bình tĩnh bảo tôi về nghỉ ngơi, nói chuyện còn lại nó sẽ xử lý, nhưng thái độ của nó càng lạnh càng bình tĩnh như thế, lòng tôi lại càng bị ép đến không thở nổi, áy náy quá sâu không biết làm thế nào cho phải, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với nó, trong nhất thời mất hết can đảm, tôi về phòng đóng cửa lại.” Cô dừng một lát.

“Có lẽ là người thân có huyết mạch tương thông thực sự có thần giao cách cảm, tôi vừa cắt tĩnh mạch nó đã lên lầu gõ cửa, tôi không mở, một bên nghe nó kinh hoàng đập cửa, một bên nhìn máu của mình chảy ào ạt từ cổ tay xuống đất, trong lòng có một loại khoái cảm trả thù khác thường, thầm nghĩ, tôi cho nó, cho nó hết, trả lại tất cả cho nó, trả lại tất cả cho nó……Sau đó Chu Lâm Lộ tới, bọn họ cùng phá cửa phòng.”

Chu Lâm Lộ bổ nhào về phía trước giúp cô băng bó, mà Ôn noãn….vẫn yên lặng đứng ở cửa, không hề nhúc nhích, cứ như vậy nhìn cô, giống như không quen biết cô.

“Khi tôi nằm trong bệnh viện nó không tới một lần, ngày tôi xuất viện Chu Lâm Lộ đến đón đưa tôi đi linh đường của bố, lễ truy điệu nó một tay xử lý, chờ tôi ra khỏi bệnh viện, đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó, nó trông coi linh đường suốt một đêm, sáng sớm hôm sau khi tôi tỉnh lại trong cơn buồn ngủ thì đã không thấy nó nữa, Chu Lâm Lộ nói với tôi nó đã đi Anh.”

“Cô ấy đi rồi hai người có liên lạc không?”

“Lúc đầu không có, không thư, không điện thoại, không email, nó tựa như đã biến mất khỏi thế giới này, mỗi lần tôi ép hỏi Chu Lâm Lộ, cậu ta đều nói nó cần thời gian, ngoài ra cái gì cũng không chịu nói, cho tới một năm sau, nó mới đồng ý liên lạc với tôi.”

Chiếm Nam Huyền chậm rãi quay đầu lại:”Ý của cậu là, năm đầu tiên cô ấy xuất ngoại——-chỉ có Chu Lâm Lộ biết cô ấy ở đâu?”

“Chắc là vậy.”

Anh theo thói quen nhếch miệng cong lên nửa vòng cung, cuối cùng cũng không nói gì.

“Bảy năm sau nó rốt cục cũng về, nhưng mà dường như đã trở thành một người…….tôi chưa bao giờ quen.” Ở trên người nó đã không còn một chút bóng dáng của thời thiếu niên nữa, cư xử thành thục khéo léo kinh người, cứ như trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì, không lúc nào là không nhã nhặn lịch sự, giống như chuyện biển xanh hóa nương dâu trên thế giới, nó đã luyện thành bản lĩnh tĩnh tâm thanh thản, luôn đặt mình ở bên ngoài, mỉm cười không vướng một hạt bụi.

Nhưng rõ ràng không nên như vậy, cho dù thời gian đủ dài, cũng không thể xóa hết toàn bộ đau thương.

Nhưng mà, dòng thời gian đã chia cắt hai chị em 7 năm dài như vậy, cô không thể biết em gái mình trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Từng chiếc đèn rực rỡ chiếu rọi xuống màn đêm, như gần như xa, có gió thổi đến, suy nghĩ giống sợi tóc khẽ bay lên.

Chiếm Nam Huyền dừng bước, đưa một bàn tay về phía Ôn Nhu, “Cậu về trước đi, đưa chìa khóa cho tôi, tôi lên xem cô ấy.”

Ôn Nhu muốn nói gì đó, thấy sắc mặt anh ôn hòa mà kiên định, cuối cùng vẫn im lặng tháo một chiếc chìa khóa ra đưa cho anh.

Lên lầu, anh mở cửa vào nhà, bật đèn.

Phòng khách lấy màu tím đậm và nhạt làm chủ đạo, trong đơn giản mang theo lộng lấy, ban công 4 mét rộng rãi theo phong cách La Mã treo mấy tấm sa dài rơi xuống đất, vừa mỏng vừa nhẹ, gió thổi qua vô cùng đẹp.

Trong một góc phòng ăn bình lam nhạt cắm một bó cúc hoang Châu Phi màu cam, trên bàn bày đủ năm món một canh và hai bộ đồ ăn sáng lấp lánh, màu ánh sáng tuyệt đẹp của dụng cụ ăn làm từ nước Anh, xem ra người đang đóng cửa ở trong phòng kia cũng chưa ăn tối.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy đũa, gắp đồ ăn đã lạnh, ăn từng miếng từng miếng một.

Tiếng động bên ngoài lúc lâu sau cũng không biến mất, Ôn Noãn rốt cục mở cửa ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh cô theo bản năng muốn đóng cửa lại một lần nữa, nhưng mà khi anh ngẩng đầu lên lườm cô một cái làm cô suýt không không chế được hành động trẻ con của mình.

Chiếm Nam Huyền làm như không có chuyện gì tiếp tục cúi đầu ăn, thái độ tự nhiên như ở nhà mình, mà cô lại giống như một quỷ hồn trong suốt anh không nhìn thấy.

Cô chuyển bước, nằm xuống sofa, cầm điều khiển từ xa mở đầu đĩa, âm nhạc vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Ăn cơm xong, anh chậm rãi rót cho mình một cốc nước, dựa vào cửa ban công nhìn bầu trời đêm.

Đợi chừng 15 phút, sau khi uống xong nước, thuận tay để cái chén lên, anh đi ra ngoài phòng khách.

Tiếng bước chân bước đến càng lúc càng gần, Ôn Noãn cắn môi, giữ vững tư thế ban đầu, ánh mắt dừng lại trên cơ thể và bàn tay vịn lên thành sofa như định rõ là sẽ không cử động.

Đi đến bên cạnh bàn trà được phủ một lớp sa màu tím, Chiếm Nam Huyền cách cô có một cánh tay cười đến gập cả lưng, cô vẫn như cũ không chịu quay đầu liếc nhìn anh một cái, chỉ là hai mũi trân bạch ngọc níu chặt xếp chồng lên nhau, đã tiết lộ sự lo lắng nhỏ bé trong lòng cô, mỗi đường cong toàn thân đều im lặng đề phòng, trong lòng quyết định cho dù anh có nói gì cô cũng sẽ không quan tâm.

Chiếm Nam Huyền im hơi lặng tiếng cầm quyển báo trên bàn trà lên, đứng thẳng dậy, vừa lật xem vừa đi về phía cửa.

Ôn Noãn trừng lớn mắt ngạc nhiên nhìn theo bóng anh, tay cầm tay nắm cửa anh quay đầu, ánh sáng trong mắt như chợt lóe, giống như kìm nén hứng thú, giống như kiêu căng, giống như đắc ý, giống như yêu thương, giống như muốn ầm ĩ cười to, cũng giống như mềm mại nhập tâm, chỉ tóm lấy ánh mắt bay tới của cô đột nhiên liếc mắt một cái, anh xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Điều khiển từ xa trong tay Ôn Noãn không khống chế được ném mạnh về phía cửa, sau khi rắn chắc vang lên một tiếng “bốp” rồi rơi xuống mặt đất, cả bảng nối đa năng và pin đều văng ra ngoài.

Lúc sáng, Quản Dịch lại chạy lên tầng 66, khi đi qua Đinh Tiểu Đại, thuận tay vỗ vỗ đầu cô nhóc.

Đinh Tiểu Đại bất ngờ bị tập kích, muốn hét lên lại thấy người ta đã đi xa, chỉ có thể phùng má bụm đầu, hàm oan trừng mắt nhìn theo bóng dáng anh.

Ôn Noãn không chút để ý thu màn này vào trong mắt, cúi đầu làm việc tiếp.

Đinh Tiểu Đại liếc cô một cái, dường như muốn đứng dậy đi tới, lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn quay đầu đi.

Trong phòng tổng giám đốc Chiếm Nam Huyền hỏi:”Thế nào?”

Quản Dịch vỗ vỗ túi tài liệu trong tay:”Tất cả đều ở trong này, chứng cớ vô cùng xác thực, không thể che dấu.”

“Gọi hắn đến, bảo Cao Phóng cũng lên đây.”

Khi phó giám đốc bộ phân kỹ thuật Quách Như Khiêm nhận được điện thoại của Đinh Tiểu Đại mời đi lên, Chiếm Nam Huyền, Cao Phóng và Quản Dịch đã ngồi chờ ở trong phòng hội nghị.

Quản Dịch mở miệng trước.

“Bởi vì hệ thống bảo vệ an toàn internet của công ty sử dụng các kĩ thuật tiên tiến nhất thế giới, cho tới nay vẫn chưa có ai làm được, từ bên ngoài hay là bên trong cũng không thể phá được tường lửa của Thiển Vũ, khi có ý đồ thao túng đường dài một máy tính nào đó của công ty, có thể không kích động đến cảnh báo theo dõi đã được lắp đặt trước.” Mà cảnh báo một khi đã bị kích động, sẽ ngay lập tức gửi SMS đến di động của anh, mấy ngày nay di động anh hầu như không thu được tin nhắn cảnh báo nào, vì vậy có thể kết luận, máy tính của Ôn Noãn bị động vào không phải là do hacker phá công kích tường lửa từ bên ngoài, mà nhất định là nhân viên trong công ty làm.

“Muốn thao túng máy tính của Ôn Noãn từ xa mà không kích động hệ thống bảo vệ, chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là phải cài Trojan (1) vào trong máy tính của cô ấy, điểm ấy từng khiến tôi rất nghi ngờ và khó hiểu, bởi vì trong công ty ở tầng 66 không thể có ai động vào máy tính của cô ấy mà không bị phát hiện.” Chỉ trừ phi——-là Ôn Noãn tự tay cài hoặc lắp đặt phần mềm virus Trojan, hơn nữa Trojan này phải là dạng mới mà phần mềm diệt virus của cô ấy không thể tìm diệt được.

“Lúc đầu tôi không hiểu cậu đã làm như thế nào, mãi cho đến hôm qua Nam Huyền hỏi tôi, bản kế hoạch Ích Chúng mới nhất tại sao không gửi email qua cho anh ấy, tôi mới giật mình nhận ra, ngày đó tôi không gửi email mà dùng USB đưa cho Ôn Noãn, chương trình Trojan hẳn là ở trong cái USB đó.” Cái USB kia anh luôn thuận tay vứt lung tung trên bàn làm việc, có thể hôm đó Quách Như Khiêm vô tình nghe thấy anh nói chuyện với Ôn Noãn, biết cậu phải đưa tài liệu lên, cho nên thừa lúc anh không có ở đó đưa chương trình Trojan ẩn do hắn viết vào USB của anh. Khi Ôn Noãn sao chép các dữ liệu bên trong USB thì Trojan đã nhiễm vào máy tính của cô rồi.

“Buổi trưa ba hôm trước 12 giờ 15 phút, nhân lúc thời gian nghỉ ngơi cậu sang quán coffee internet lên mạng, kích hoạt Trojan từ xa thao túng máy tính của Ôn Noãn, vào hòm thư gửi kế hoạch của Ích Chúng cho Chu Lâm Lộ, sau khi làm xong cậu diệt hết Trojan, trước khi rời khỏi xóa toàn bộ lịch sử thao tác mà cậu để lại trong máy tính cô ấy, không để lại bất kì dấu vết nào.” Vốn dĩ Quách Như Khiêm làm được thần không biết quỷ không hay, Trojan trong USB cũng đã sớm bị hắn xóa, vậy nên cho dù ba người các cậu có nghi ngờ hắn như thế nào, nhưng nếu không có bằng chứng xác thực mà chỉ dựa theo phỏng đoán thì ai cũng không thể chứng minh được chuyện này là do hắn làm.

“Đáng tiếc cậu cẩn thận mấy cũng có sai sót, tuy đã xóa hết ghi chép trong máy tính Ôn Noãn, lại vì vội vã bỏ đi mà khinh suất không xóa ghi chép ở coffee internet, tài liệu trong tay tôi chính là bản ghi chép thao tác máy tính số 18 tại coffee internet Thiên Đường mà cậu dùng cùng ngày từ 12 giờ 15 phút đến 12 giờ 35 phút. Ngoài ra còn có 1 đĩa CD-ROM, từ lúc cậu bước vào coffee internet đến lúc cuối vì nhận được một cuộc điện thoại mà vội vã rời đi, tất cả quá trình đều được camera vốn dùng để theo dõi kẻ trộm của quán ghi lại.” Quản Dịch nói hết một hơi, Quách Như Khiêm từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Cao Phóng nói:”Đỗ Tâm Đồng không thích Ôn Noãn, cho nên cậu muốn giúp cô ta một chút, điều này tôi có thể hiểu, nhưng lấy tổn hại lợi ích công ty làm điều kiện để giải quyết ân oán cá nhân, tôi nghĩ bất cứ công ty nào cũng không cho phép loại hành vi này tồn tại, chúng tôi có thể đề nghị Chiếm Nam Huyền không tiến thêm một bước truy cứu trách nhiệm của cậu trước pháp luật, nhưng cậu phải nói cho chúng tôi biết, cậu đã đưa bản kế hoạch cho ai chưa?”

Quách Như Khiêm cuống quít lắc đầu:”Không có, tôi chỉ vào hòm thư của thư kí Ôn gửi bức thư kia thôi, không hề sao chép dữ liệu, Quản học trưởng anh có thể tra, nếu tôi đã sao chép dữ liệu, trên tập ghi chép thao tác nhất định sẽ có nhật kí.”

Quản Dịch nhìn về phía Chiếm Nam Huyền:”Cậu ta không nói dối, quả thật chỉ gửi thư đi thôi.”

Chiếm Nam Huyền nghĩ ngợi:”Phó giám đốc Quách, cậu về trước đi, xử lý thế nào Quản Dịch sẽ thông báo cho cậu.”

Sau khi Quách Như Khiêm đi, Quản Dịch có chút trầm tư:”Chẳng lẽ lại là trùng hợp? Cậu ta hãm hại Ôn Noãn trùng hợp Chu Lệnh Hồng và Phan Duy Ninh làm chuyện này?”

Cao Phóng lắc đầu:”Trực giác nói cho tôi biết không phải như thế, không có khả năng trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.”

Chiếm Nam Huyền gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn:”Các cậu đã sơ suất bỏ qua một người, Đỗ Tâm Đồng, cô ta mới là mấu chốt.”

Cao Phóng chợt bừng tỉnh :”Không sai, nếu Đỗ Tâm Đồng là nút thắt thì chuyện này đã rõ ràng phân nửa—–Quách Như Khiêm cũng không biết nội tình bên trong, cậu ta đơn thuần chỉ là bị lợi dụng—–nhưng, dựa vào trình độ của Đỗ Tâm Đồng không thể bày ra được kế hoạch này, chủ mưu sau lưng cô ta rốt cục là ai? Hơn nữa đỗ Tâm Đồng cũng không thể lấy được bản kế hoạch, nó thế nào lại lưu lạc vào tay Chu Lệnh Hồng?”

“Liệu có phải sau khi nhận được thư Chu Lâm Lộ đưa cho em họ của mình không?” Quản Dịch hỏi.

“Không phải.” Chiếm Nam Huyền lập tức phủ định khả năng này:”Hắn nhận được thư không nói cho Ôn Noãn có thể hiểu được, bởi vì hắn không muốn tham gia vào, nhưng nếu hắn đưa kế hoạch cho Chu Lệnh Hồng thì tính chất sẽ không còn giống nhau nữa, đó sẽ là phản bội, hắn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Ôn Noãn, trong cả chuyện này điều hắn mong muốn chính là khoanh tay đứng nhìn, ngồi như ngư ông đắc lợi.”

Cao Phóng vừa suy nghĩ vừa tổng kết,”Người này chẳng những có thể khống chế được Đỗ Tâm Đồng, hơn nữa lay động được Phan Duy Ninh, đồng thời còn có khả năng làm giao dịch với Chu Lệnh Hồng—“ Anh ta vừa nói những lời này, nhìn Chiếm Nam Huyền dù cho núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng luôn lạnh lùng chống đỡ, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến, Cao Phóng và Quản Dịch cùng nhìn về phía anh.

Một ý niệm hiện lên, Quản Dịch đứng dậy:”Nếu kế hoạch không phải là Ôn Noãn và người của chúng ta tiết lộ ra ngoài, vậy chỉ có một khả năng.”

Cao Phóng cũng kinh hãi nhảy dựng lên:”Tại sao lại là cô ấy??!”

Chiếm Nam Huyền thần sắc có vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói:”Là tôi mang bản kế hoạch kia về.”

“Tôi hiểu hết rồi.” Quản Dịch nhìn về phía Cao Phóng, “Phan Duy Ninh từng đau khổ yêu Nhất Tâm, tuy rằng theo đuổi không thành nhưng hai người lại trở thành bạn, tuy hắn khó chịu Phan Duy An hợp tác với chúng ta, nhưng ngại Nhất Tâm nên hắn không chủ động phá hoại cái gì.”

Cao Phóng gật đầu:”Tất cả mọi chuyện hẳn là như thế này? Đầu tiên Chu Lệnh Hồng đánh bậy đánh bạ đi tìm Phan Duy Ninh hỏi hắn có hứng thú muốn hợp tác không, Phan Duy Ninh lại đem chuyện này nói cho Nhất Tâm, vốn ý của hắn chắc là muốn nhắc nhở cô ấy bảo Nam Huyền chú ý Chu Lệnh Hồng, nhưng Nhất Tâm sau khi nhìn thấy bản kế hoạch Nam Huyền mang về nhà lại nảy sinh ý tưởng khác, cô vừa giật dây Phan Duy Ninh làm giao dịch với Chu Lệnh Hồng, vừa sai khiến Đỗ Tâm Đồng đi hãm hại Ôn Noãn, đồng thời bảo Phan Duy Ninh theo đuổi Ôn Noãn, cả kế hoạch chia thành ba mũi chính.”

“Xem ra Nhất Tâm rất hiểu rõ động thái trong công ty, chẳng những biết quan hệ của Đỗ Tâm Đồng và Quách Như Khiêm, mà ngay cả chuyện của Ôn Noãn và Đỗ Tâm Đồng cũng biết, khi cô ấy tìm tới Đỗ Tâm Đồng, Đỗ Tâm Đồng vừa mới bị Chiếm mĩ nam giáo huấn một trận, trong tình huống tiền đồ không chắc chắn mắt trên khớp xương đương nhiên sẽ phải cuống quít chạy đến nịnh bợ phu nhân tổng giám đốc tương lai.”

Hai người nhìn về phía Chiếm Nam Huyền.

Anh thả lỏng tay thở dài:”Các cậu còn chưa nói hết, nhưng cũng được 8, 9 phần.”

“Cậu định kết thúc thế nào?”

Chiếm Nam Huyền giống như đau đầu không chịu nổi, cong môi:”Còn có thể làm sao bây giờ?” Chỉ có thể tự nhận số khổ, bắt tay vào thu dọn cục diện rối rắm, anh cầm lấy điện thoại nội bộ trong phòng hội nghị:”Ôn Noãn, cô vào đây một lát.”

Khi Ôn Noãn tiến vào đã thấy ba người vẻ mặt khác nhau, cô giật mình, cụp đôi mi dài xuống.

Chiếm Nam Huyền nhìn cô:”Đã làm rõ rồi, không liên quan đến cô. Nhưng có vài người liên lụy, tôi sẽ xử lý sau.”

Cô chỉ gật đầu, có chút khác thường không nói chuyện, không hỏi chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi người hãm hại cô là ai.

Cao Phóng và Quản Dịch liếc nhìn nhau, khi Cao Phóng không kịp ngăn cản Quản Dịch đã nhịn không được hỏi:”Cô không muốn biết—-“ nói ra mới giật mình bản thân lỡ lời, anh ta cuống quít lấy tay che miệng, cúi đầu né tránh ánh mắt hình viên đạn của Chiếm Nam Huyền và sự coi thường không chịu nổi của Cao Phóng.

Ba người giấu đầu hở đuôi ngược lại lại khiến Ôn Noãn nói, con ngươi trong suốt, vẻ mặt bình tĩnh:”Tôi rời đi 7 năm, trong ba năm trở về không quan hệ với ai, bây giờ những người quen có thể đếm trên mười đầu ngón tay, tôi không nghĩ ra—–là ai có động cơ nhất muốn đưa tôi vào chỗ chết.”

Chiếm Nam Huyền có chút chật vật:”Cô đã biết?”

“Tôi không biết gì cả, chẳng qua phụ nữ trời sinh đều nhạy cảm. Nghe anh nói vậy, xem ra trực giác của tôi chính xác rồi?”

Chiếm Nam Huyền nói với Quản Dịch và Cao Phóng:”Các cậu ra ngoài trước đi.”

“Không cần.” Ôn Noãn lạnh nhạt nói, cho dù anh muốn giúp Bạc Nhất tâm giải thích hay là che dấu cô cũng không có hứng thú, “Không còn chuyện gì khác tôi xin đi ra ngoài.”

Chiếm Nam Huyền nhìn cô rời đi, hơi khó chịu thở ra một hơi, nhăn nhăn ấn đường.

Quản Dịch tấm tắc luôn miệng:”Chiếm mĩ nam, không phải là tôi nói cậu, tiểu Ôn muội muội phong độ còn hơn cả cậu, nghĩ lại ngày hôm đó cậu đối xử với cô ấy như thế nào? Dường như mắng cô ấy đến tổn thương khắp mình, tôi thật không đành lòng, nhưng cậu xem lòng dạ tiểu Ôn muội muội người ta quang minh chính đại thế cơ mà.”

Chiếm Nam Huyền liếc xéo cậu một cái:”Cậu hiểu cô ấy hơn tôi? Cậu thực sự cho rằng nói chuyện với cô ấy dễ lắm à?” Càng là chó không sủa, mới càng có khả nặng cắn trộm người, chuyện không vui cô ấy bình thường đều để ở trong lòng, giống như vừa nãy, đến nhìn cũng không muốn nhìn anh.

Cao Phóng nhíu mày:”Nam Huyền, rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao Nhất Tâm lại phải nhằm vào Ôn Noãn?”

“Sự tình phức tạp, không thể nói rõ trong thời gian ngắn. Tóm lại chuyện này các cậu cứ coi như không biết gì, đừng nhắc tới trước mặt Nhất Tâm.”

Thấy anh không muốn nói nhiều, Cao Phóng và Quản Dịch sau khi liếc nhau một cái cũng không hỏi nữa.

“Đại Trung và Ích Chúng hiện tại gần như đã đàm phán ổn thỏa các khâu cần thiết, không lâu sau sẽ ký hợp đồng. Quản Dịch, cậu tìm cách lấy bản kế hoạch của bọn họ đưa cho tôi.”

“Cậu định làm thế nào?”

“Đợi tôi xem kế hoạch của bọn họ rồi nói sau. Chỗ Phan Duy An tôi sẽ nói chuyện với ông ta, tôi có cách khiến ông ta đồng ý dừng mọi chuyện tại đây. Cao Phóng, cậu sắp xếp một chút, bảo phòng kinh doanh đi thâu tóm chuyện làm ăn của Đại Trung.”

Cao Phóng ngẩn ra:”Tại sao?” Như vậy rất có thể đả thương đối phương tám trăm mà tự tổn hại ba nghìn.

Chiếm Nam Huyền lạnh nhạt nhếch môi thành hình vòng cung, giống như đã định liệu trước:”Tôi muốn thu mua Đại Trung, thời cơ bây giờ đã thích hợp, có thể bắt tay vào sắp xếp.”

Ngoài dự liệu, sau mấy ngày gián đoạn Phan Duy Ninh lại tiếp tục cho người mang hoa đến, điểm khác là mỗi ngày chỉ có một bó tặng buổi sáng, tất cả đều là những lọ lớn đầy hoa bách hợp màu trắng, trên thiếp không viết gì.

Đinh Tiểu Đại thân thiện chạy đến trước mặt Ôn Noãn:”Chị Ôn, có cần trả lại không? Em gọi điện thoại cho tiệm hoa và tổng đài giúp chị.”

Ôn Noãn không ngẩng đầu lên, chỉ lắc lắc:”Không cần, đặt ở đó đi.” Tiếp tục xem báo cáo trong tay.

Áp mặt vào vách tường mềm, Đinh Tiểu Đại hơi cúi đầu, cuối cùng rốt cục cũng không nhịn được hỏi:”Chị Ôn, có phải em đã làm sai chuyện gì khiến chị không hài lòng không? Nếu đúng vậy chị có thể nói cho em biết, cho dù chị nói gì em nhất định sẽ sửa….” Đinh Tiểu Đại càng nói giọng càng thấp, gục đầu xuống, “Chị Ôn, chị có thể nói cho em biết không, rốt cuộc là vì cái gì, chị không còn vui vẻ cười đùa với em như trước nữa, em đã làm sai chỗ nào sao?”

Giữa hai người dường như đã quay trở lại lần gặp đầu tiên, Ôn Noãn lễ độ, khách khí với cô, cho dù bảo cô làm gì đều nói “xin” và “cảm ơn”, khoảng thời gian đã từng thân thiết không hiểu tại sao lại biến mất không còn chút gì, cô giống như bị Ôn Noãn cự tuyệt ở bên ngoài bức tường chắn Thập Vạn Đại Sơn vậy, không thể lại gần chị ấy.

Ôn Noãn im lặng áy náy nở nụ cười:”Dạo này nhiều chuyện, chị bận quá, áp lực lại lớn cho nên tâm trạng không được tốt lắm.”

Đinh Tiểu Đại ngưng lại con mắt đã hơi phiếm hồng:”Thật sự không phải tại em làm sai cái gì sao?”

“Sao lại thế được.” Cô cười nhìn đồng hồ:”12 giờ rồi, em đi ăn cơm sớm một chút đi, ăn xong đến nhà hàng cơm Tây mua hộ một phần Spaghetti về cho Chiếm tổng.”

“Chị ăn gì? Em cũng mang về cho chị?”

“Không cần, một lúc nữa chị xem xong bản báo cáo này rồi sẽ xuống dưới, ngồi từ sáng đến trưa thắt lưng mỏi nhừ cả rồi.”

“Vâng, em đi đây.”

Ôn Noãn gật đầu, tầm mắt trở về trên bản báo cáo, cho đến khi Đinh Tiểu Đại đi xa cô mới ngẩng đầu lên, sau đó bị một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ làm quay đầu lại, cánh cửa vốn khép hờ mở ra, Chiếm Nam Huyền đi ra từ phía sau cửa, con ngươi anh rất tối, nhìn thấy cô hình như có chút bất đắc dĩ, còn có một chút yêu thương khó có thể hình dung.

Chưa bao giờ như thế này, anh nhẹ nhàng thở dài:”Quách Như Khiêm và Đỗ Tâm Đồng trong vòng một tuần sẽ phải từ chức, Đinh Tiểu Đại sẽ được điều đến bộ phận thư kí.”

Ôn Noãn buông bản báo cáo, cầm di đồng và ví tiền trên bàn, không nói một tiếng đứng dậy rời đi.

Chiếm Nam Huyền đành phải đi lên trước, “OK, hôm đó ở nhà em——là tôi không đúng.”

Cô vẫn im lặng như cũ không lên tiếng, vươn tay nhấn vào mũi tên xuống, đứng yên chờ, trực tiếp coi anh trong suốt như không khí.

Chiếm Nam Huyền cong môi, giống như đã quyết định gì đó, thở dài thườn thượt:”Được rồi, nếu em nhất định phải như vậy.” Anh bỗng chốc xoay người cô lại, đôi môi phủ lên trên cánh hoa đầy đặn của cô.

Cơ thể cường tráng ép chặt thân mình mảnh mai hoạt bát của cô vào tường, lần lượt gạt bỏ tấn công của cô, đôi tay tóm lấy eo cô, môi lưỡi cuốn bay tất cả sự kinh hãi và giận dữ của cô, tiến thẳng vào trong khoang miệng ngọt ngào, tùy ý trêu chọc cuốn lấy hương vị đinh hương của cô.

Nụ hôn của anh dần dần càng lúc càng sâu, càng lúc càng chuyên chú, càng lúc càng dụ dỗ.

Không cách nào hình dung được dòng nước ngọt ngào tê dại đang từng chút từng chút một tuôn chảy quanh quẩn trong trái tim, vừa mỏng manh lại vừa kích động, tình cảm chôn dấu trở nên rõ ràng đến nỗi làm cô mềm nhũn vô lực, ở trong lồng ngực nóng như lửa của anh không thể phát ra một chút sức lực kháng cự, quay cuồng cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể cô đang tràn đầy sung sướng khó có thể diễn tả bằng lời, không tự chủ được hy vọng anh vĩnh viễn đừng dừng dòng nước ấm trong cơ thể cô lại, cho dù là tra tấn cũng muốn anh cho cô càng nhiều, càng nhiều……….

Tiếng “Ting” yếu ớt như vách ngăn ma ám xuyên qua tình triều mê hoặc tâm trí truyền vào trong đại não của hai người, dường như là tín hiệu đó làm anh ngừng động tác của mình trong một giây, phản ứng nhanh chóng bỏ qua, vẫn ôm chặt thân thể cô như cũ trong khoang miệng của cô hôn càng kịch liệt.

Sự kháng cự trong lồng ngực càng ngày càng mãnh liệt biểu thị ý thức của cô càng lúc càng thanh tỉnh, anh im lặng không thể phát hiện được than nhẹ vài lần, đáy lòng đầy tiếc nuối, quyến luyến, cố ý thong thả liếm thêm một lần lên môi cô, sau đó thả lỏng khuỷu tay dựa vào sức của cô tự đẩy chính mình ra.

Anh quay đầu nhìn về phía người trước thang máy, không nhịn được cong môi lên:”Nhất Tâm, tại sao em lại đến đấy?”

Bạc Nhất Tâm ảm đạm cười:”Đi ngang qua, cho nên vào thăm anh.” Vẻ mặt âm trầm mang theo bình tĩnh, giống như chưa từng nhìn thấy một màn vừa mới đập vào mắt.

Ôn Noãn lập tức đi vào thang máy nhấn nút đóng cửa, trước nay cô chưa từng bao giờ cảm thấy cửa thang máy đóng lại lâu như vậy, chậm đến mức cô như muốn chui vào vách tường trốn đi, để tránh có hơn bốn con mắt nhìn chăm chú lên người cô.

Khi thang máy rốt cục cũng đi xuống tầng hầm, cô không nhịn nổi lấy hai tay che mặt, không hiểu tại sao mình lại cho phép chuyện như vậy xảy ra, gọi điện thoại cho Đinh Tiểu Đại nói chiều nay có việc không thể về công ty, cô đến thẳng bãi đỗ xe ngầm lái xe rời đi.

Đi chầm chậm trên đường không mục đích.

Trong lòng thực rối loạn, nơi kín đáo nhất trong ngực giống như bị kim châm xuyên thủng, chua xót đến buồn bực, không hiểu anh rốt cục vì cái gì, cũng không biết mình rốt cục muốn làm sao, chỉ biết giờ phút này thực sự không muốn trở về.

Bất tri bất giác, cả buổi chiều bánh xe cứ như vậy lăn tròn.

Thời gian một đi không trở lại, mãi cho đến lúc trời dần dần ngả về hoàng hôn.

Khi đang bị đèn đỏ ngăn lại ở đoạn đường nào đó, trong lúc chán cô bật radio, không gian nhỏ hẹp lập tức phảng phất một giọng nam trầm thấp bi thương, cô thoáng cái giật mình, giọng nói dường như đã từng quen biết giống như một chiếc chìa khóa mở hòm kí ức của cô, cho dù cô đã cố gắng khống chế như vậy, chuyện cũ vẫn hiện ra trước mắt.

Gần như đã quên, nhiều năm trước cô đã từng thích nghe một người hát.

Khi tình yêu không còn cách nào giữ lại

Khi em đã quyết ý rời đi

Em muốn anh tìm lí do để em quay đầu

Nhưng cuối cùng anh lại để em đi

Em nói không muốn chia tay, nước mắt rơi xuống

Đến phút cuối cùng em đã quyết ý quên tất cả

Anh cũng tìm ra được một lí do để thay đổi kết cục, nhưng cuối cùng vẫn buông tay

Em nói sau khi chia tay rồi sẽ không để mình phải đau khổ nữa.

Đã rất lâu rồi cô không nghe thể loại nhạc này, bởi vì nó từ lâu đã không còn hợp với cô.

Có một số bài hát, chỉ thích hợp cô độc nghe trong đêm, cảm giác buồn bã nhẹ nhàng quay về, hoặc dừng lại ở thời trẻ, trước khi thành thục che dấu đã từng dao động, năm tháng cô độc, giai điệu u buồn như một sự an ủi vô hình, từng câu từng câu như tiếng khóc ai oán, giống như bản thân không thể che dấu trái tim cay đắng với người khác.

Mà những điều này với cô, cùng với kí ức đã sớm chôn vùi từ năm đó.

Đèn xanh bật sáng, khi cô đi nhanh qua ngã tư đường cảm thấy kì quái, tại sao radio kênh ca nhạc tiếng hán lại có cả bài hát tiếng anh? Khi nghe thấy tiếng Lien Matthew hát đến “I must go the other way” cô mới giật mình nhận ra, bài hát ly biệt đau thương nhất cô từng được nghe trên đời, không phải phát ra từ radio, mà là tiếng di động đang kêu.

Cô vội vàng cắm tai nghe vào:”Hello?” Tiếng hát Bressanone ngừng lại, bài hát tiếng hoa lại rõ ràng trong thùng xe nhỏ hẹp.

Nếu em thật sự cần lý do, một vạn cái có đủ hay không?

Sớm biết em quá xem trọng tình cảm này

Lúc trước nói thế nào cũng không để em đi

Nếu anh thực sự phải viện cớ, một vạn cái cũng không đủ.

Sớm biết anh khó có thể buông tay tình cảm này

Lúc trước nói gì cũng sẽ không để mình buông tay.

Trong điện thoại nhất thời không phát ra tiếng nào, cô cầm lấy di động nhìn màn hình, là Chiếm Nam Huyền.

Cô tắt radio, không lên tiếng, bên kia cũng im lặng như cũ.

Thật lâu sau, vành môi cô u ám cong cong châm chọc,”Chiếm tổng?”

“Đến câu lạc bộ Đằng Mạt.” Anh cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, “Bây giờ tôi phải chiêu đãi một vị khách quan trọng.”

Im lặng năm giây, cô thu hồi tất cả cảm xúc, nhẹ giọng đáp,”Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến.”

Sau khi cúp điện thoại, trong dòng xe cộ đang chạy thong thả, cô gục đầu lên tay lái.

Có lẽ, đã đến lúc nên từ bỏ công việc này rồi.

Bình luận
× sticky