Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Huyền của Ôn Noãn

Chương 20: Thu mua, cơ hội

Tác giả: An Ninh

Ôn Noãn gồi trong nhà hàng Quân Khải đợi Chu Lâm Lộ.

Trong bối cảnh trang nhã đang phát ca khúc November Sky của Yanni, bầu trời tháng 11, cô nhớ rõ một bầu trời cuối thu như vậy, những chiếc lá vàng óng ánh của cây Bạch Quả rơi đầy một khoảng sân, giẫm lên sàn sạt rung động, chân trời những áng mây tím biếc biến ảo khôn lường, đẹp đến mức vượt xa người và vạn vật.

Màu mây tím này, buổi sáng lúc cô rời khỏi nhà họ Chiếm cũng từng nhìn thấy.

Trước khi rời đi cô đặc biệt ghé qua phòng nghe nhìn, cầm điều khiển từ xa từ từ mở đầu đĩa lộ ra tên đĩa CD, cô vẫn biết, anh có thể còn hiểu chính cô hơn cả cô, nhưng khi nhìn thấy đĩa nhạc này vẫn không nhịn được cảm thấy rung động.

Tất cả CD ở đây đều giống hệt CD trong thư phòng của cô.

Tại sao cuối cùng lại biến thành cô gả cho Chu Lâm Lộ, mà anh lại muốn lấy người khác? Là bởi vì những điều cô làm còn chưa đủ ư? Anh dịu dàng hiếm thấy nói cho cô, cô đã tiếp cận được lối ra của mê cung, nhưng cũng không biết phải làm thế nào mới có thể chính xác vượt qua bức tường cuối cùng trong lòng anh.

Mà anh cũng không định cho cô bất cứ ám chỉ gì nữa, anh muốn chơi trò chơi này đến khi—–đây là điểm cô cảm thấy hoảng sợ, cô không biết anh định chơi trò truy tim này đến khi nào mới bằng lòng ngừng tay, có lẽ, anh thật sự sẽ để cô chính mắt nhìn thấy anh cưới người con gái khác.

Chu Lâm Lộ vừa liếc mắt liền thấy bóng người xuất thần dựa lưng vào ghế, đi đến phía đối diện cô ngồi xuống, anh đặt một phong thư lớn trên mặt bàn, khiến cô kinh ngạc nâng mày.

Cô cầm lấy phong thư mở ra, lấy từ bên trong một xấp ảnh.

Ảnh chụp ở góc rộng, bối cảnh là bức phù điêu hoa sen vàng rực rỡ, đường phố tấp nập đối diện có một bảng hiệu điện tử lớn, nhấp nháy hai chữ Vĩnh Lợi màu đỏ, cách đó không xa là tháp ngắm cảnh xây gần biển, cô nhận ra đây là đoạn đường phồn hoa nhất ở Macao.

Một trong số đó là một tấm ảnh chụp mặt đường lát toàn đá rộng lớn, đứng trên đường Chiếm Nam Huyền ôm một cô gái trẻ cực kì xinh đẹp, môi anh áp vào tai cô gái giống như đang nói gì đó, khóe miệng gợi lên một nụ cười cực kì mờ ám, mà đôi mắt anh lại mang theo sự châm chọc khiêu khích rõ ràng nhìn về phía ống kính.

“Sao lại thế này?” Cô hỏi.

“Hắn gửi cho anh.”

Ôn Noãn há hốc miệng, bỗng nhiên vỡ lẽ cười to.

Chu Lâm Lộ với tay túm chặt áo cô, có chút thẹn quá hóa giận:”Không được cười!”

Cô cười đến mức nước mắt chảy ra, ho khan liên tục:”Đã sớm bảo anh không nên chọc anh ấy rồi.”

“Tại sao không nói là hắn ta chọc anh trước?” Chu Lâm Lộ kêu oan,”Nói thế nào em cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh mà, đúng không?!”

Thật vất vả mới nhịn được cười, cô hỏi:”Anh ấy đã làm những gì?”

“Cho người mỗi ngày gửi đến một chiếc nhẫn kim cương.”

Cô che miệng:”Anh ấy thực sự đang theo đuổi cô ta?”

“Ngọc trai cũng chẳng thực được như vậy.”

“Cô ấy có động tâm không?” Cô tò mò hỏi, muốn cười lại không dám cười.

Chu Lâm Lộ cười hì hì:”Không biết, tốt nhất là không có, nếu không anh sẽ bắt cóc em ngay lập tức, để cái tên tiện nam kia cả đời này cũng không tìm ra được.”

Cô liếc nhìn anh:”Lần này là thật?”

Chu Lâm Lộ nghĩ một lúc:”Cũng không biết nữa, nhưng sau khi nhìn thấy đống ảnh này bỗng dưng có gì đó cực kì khó chịu.”

“Cô gái ấy biết chuyện anh kết hôn chưa?”

“Biết, cô ấy nói trong lòng anh vẫn luôn có hình bóng của một người, anh nghĩ đó có phải là em không? Không bằng dứt khoát lấy em, nhìn xem mình rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”

“Kết quả thế nào?”

“Kết quả là—Noãn Noãn, anh dường như đã thay lòng đổi dạ.” Anh than thở.

Cô mỉm cười:”Có biết từ khi nào anh bắt đầu trở nên khác thường không?”

Anh nhíu mày, “Khi nào?”

“Bắt đầu từ lúc nửa đêm anh chạy đến nhà em bảo em kết hôn, sau đó em liền cảm thấy—-dựa theo cách nói của cô ấy, trong lòng anh đã có hình bóng của một người, nhưng chính anh cũng không hiểu rõ tình cảm của mình đối với cô ấy là gì, cho nên anh cảm thấy hoang mang….Có lẽ kết hôn với em là phương pháp trốn tránh anh cho rằng tốt nhất?”

“Nhưng mà, Noãn Noãn—–“ Chu Lâm Lộ vẻ mặt đau khổ:”Rõ ràng là anh thích em, em tưởng rằng anh ăn no rửng mỡ đi ở bên cạnh một cô gái mười năm à?”

Ý cười Ôn Noãn càng đậm, phải, anh thích cô, anh có cảm tình với cô, nhưng thành phần quan trọng nhất trong tình cảm này không phải là tình yêu, mà là sự quan tâm giữa thanh mai trúc mã. “Lâm Lộ, em cũng thích anh, thật đấy, anh có tin em từng đố kị với cô ấy không?” Cô gái kia xuất hiện khiến người đàn ông tốt nhất trên thế giới này không bao giờ còn thuộc về cô nữa.

Nhiều năm như vậy trôi qua vẫn luôn có anh làm bạn với cô, bảo vệ cô, cố gắng để cô…..không bị lạc mất phía sau.

Cô có cảm giác, mình sắp mất đi hai người thân quan trọng nhất trong đời, Ôn Nhu và anh.

Không có Chu Lâm Lộ, không có Ôn Nhu, cuối cùng có thể cũng sẽ không có Chiếm Nam Huyền.

Cuối cùng vòng tuổi cũng bắt kịp người, cuộc đời của chính cô, từ nay về sau, không thể không đi một mình.

Chu Lâm Lộ miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, nhìn ánh mắt vừa như chăm chú vừa giống như mơ màng của cô.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào? Dáng vẻ của cô, cái nhăn mặt nhíu mày, nụ cười của cô bắt đầu in sâu dưới đáy lòng anh.

Lúc đầu là bởi vì ủy thác của Ôn Nhu mà phải làm tròn một phần trách nhiệm, nhưng quen biết trong hoàn cảnh đặc thù, cô như một con chim non mới sinh mất đi sự che chở, trong hoang mang sợ hãi coi anh xuất hiện đúng lúc là cái phao cứu sinh duy nhất, vô hạn tín nhiệm và vô cùng dựa vào, trong vô hình kích phát trách nhiệm và sự thương xót lạ thường trong nội tâm anh, anh không có anh chị em, khi đó không biết tại sao lại nảy sinh một ý nghĩ mãnh liệt, nghĩ muốn bảo vệ cô lớn lên thật tốt.

Những năm cô ở Anh quốc, anh thường bay qua bay lại thăm cô.

Anh vốn tưởng rằng cô sẽ chẳng khác gì những đứa trẻ từng phải chịu tổn thương tình cảm, thời gian lâu sẽ dần biến mất, sẽ phát sinh thay đổi, sẽ quên quá khứ, sẽ phai nhạt tình cảm, nói ngắn gọn, sẽ bắt đầu cuộc sống một lần nữa.

Nhưng mà điều làm anh kinh ngạc là, cô thay đổi bề ngoài, cũng thay đổi cung cách làm việc, nhưng trái tim vẫn thủy chung như năm đó, trong dung lượng hữu hạn chỉ luôn trao cho một người, rõ ràng hai người bị hai quốc gia xa xôi không thể với tới ngăn cách, đừng nói là gặp mặt, ngay cả tin tức của hắn ta cô cũng không biết, nhưng một năm, lại một năm nữa trôi qua, cho dù thế giới này có xảy ra chuyện gì, bên người cô đi đến đi ra bao nhiêu người, cô vẫn ngỡ ngàng không biết.

Một kẻ lang thang nửa đời như anh chưa bao giờ gặp sự chung thủy như vậy trong hiện thực.

Cả trai lẫn gái bên người, ngươi tình ta nguyện, đến rồi lại đi, yêu là cái gì? Anh căn bản không tin, càng đừng nói đến vĩnh viễn, quên một người cần bao nhiêu thời gian, khoa học kĩ thuật tiên tiến ngày nay có thể dựa trên công thức phân bố ảnh hưởng kích thích của tình yêu mà cho ra kết quả, nhiều nhất chẳng qua chỉ cần hai ba năm.

Cho dù luôn miệng nói không có anh là sống không nổi, từng vì phải rời khỏi anh mà tự sát không dưới năm ba người phụ nữ, nhưng nửa năm sau đã chạy đi tìm niềm vui mới.

Nhưng mà một năm lại một năm nữa, cô đã để anh tận mắt nhìn thấy, thứ tình cảm thế tục bình thường nhất anh không tin, anh phỉ nhổ, anh khinh thường, lại có thật, có người đã có được nó trong tay.

Mà con người, sâu trong thâm tâm vẫn luôn tồn tại một loại khát vọng mãnh liệt đối với những gì mình không có.

Anh không biết bản thân mình là kinh ngạc là chán ghét, hay là khát vọng là đố kị, chỉ biết là từ khi nào thì bắt đầu càng xem càng không vừa mắt với mối tình kia của cô, đương nhiên cũng càng ngày càng không vừa mắt với kẻ nào đó, nếu tình cảm như vậy đáng quý đúng như lời người thường nói, vậy tại sao mà mình chưa từng gặp, mà kẻ kia lại vô duyên vô cớ có được? Anh vô cùng khó chịu, tại sao cô lại có thể yêu cậu ta như vậy, lại vĩnh viễn không hề yêu anh lấy một chút? Anh thật sự rất không cam lòng, cho dù thật ra trong lòng anh cũng bôi phục kẻ kia tương đương như thế, cũng vẫn không nhịn được muốn phá hoại, muốn đoạt lấy cô về đây.

Anh muốn chứng minh, anh không tin, tình cảm đặc biệt tồn tại giữa hai người chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi, chỉ cần anh phá hủy mối liên hệ giữa bọn họ là có thể chứng minh quan niệm về tình yêu của anh là hoàn toàn chính xác, cái gì mà chung thủy, cái gì mà cả đời chỉ yêu một người, toàn bộ căn bản đều không hề tồn tại.

Nhưng mà, làm càng nhiều càng nhận ra, đủ hành động của anh thậm chí ngay cả đá cũng không cứng bằng cũng chỉ như hạt cạt bỏ đầu hồ, thậm chí còn không gợn nổi một gợn sóng giữa hai người, tâm trí hai bọn họ chỉ hình thành một tiểu thế giới độc đáo, ngoài đối phương tuyệt đối không dung nhập bất cứ thứ gì khác.

Quan niệm tình cảm của anh, cuối cùng cũng bị đả kích trong thất bại, tạo thành một khe hở.

Đúng lúc nửa tin nửa ngờ đó, giống như trông mong lại không trông mong, vận mệnh bỗng nhiên đưa vào cuộc đời anh một mối duyên mệnh.

Cô gái yêu kiều kia cho anh một cảm thụ hoàn toàn mới, sự đặc biệt đó làm ngực anh gợi lên chút ram ráp, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện khi ở bên cô gái thân thiết như anh em cùng cha mẹ này, anh bị hấp dẫn không nhịn được có chút trầm mê.

Sau đó anh hoang mang.

Anh lựa chọn bước vào hôn nhân, anh cho rằng cái lao kiên cố không thể phá vỡ trong mắt người ngoài đó, có lẽ có thể mang đến cho anh chút an toàn, cho dù chỉ là sự an toàn tạm thời.

Nhưng mà….

Một bàn tay tay trắng nõn dài nhỏ lắc lắc trước mặt anh.

“Nhìn dáng vẻ của anh mặc dù không đến mức sa sút, nhưng cũng đủ mất hồn, ở chỗ này uống trà với em còn không bằng sớm bay đi MaCao.”

Chu Lâm Lộ gạt tay cô xuống, đưa một tập văn kiện khác tới trước mặt cô:”Cái này cho em.”

Cô cầm lấy, rút ra, càng xem càng hoảng sợ:”Tại sao tất cả cổ phần Đại Trung của anh đều chuyển danh nghĩa sang tên em?”

Chu Lâm Lộ bĩu môi:”Không phải anh đã nói muốn đưa em lên làm phú bà à?”

Cô không nhịn được cười:”Đây cũng là nguyên nhân anh muốn kết hôn với em?”

“Các cổ đông đáng để nói đến của Đại Trung cơ bản lập trường đều đã rõ ràng, Chiếm Nam Huyền và Chu Lệnh Hồng nắm giữ số cổ phần gần như tương đương, 10% này là lúc trước ông nội để lại cho anh, trong thời khắc mấu chốt anh muốn sử dụng tác dụng quyết định của nó, bây giờ đưa nó cho em, hai người bọn họ ai đủ khả năng lấy trong tay em thì đó chính là người chiến thắng.” Anh đã sớm muốn làm Đại Trung biến mất, nhưng đối với hội đồng quản trị hoàn thiện của một công ty lớn mà nói, cho dù trước kia anh có là tổng giám đốc, muốn làm một công ty hoàn toàn biến mất cũng không phải là một chuyện dễ dàng, một lần sơ suất Đại Trung còn chưa phá đổ được anh đã bị mất chức.

Vì để chắc chắn Đại Trung sẽ bị sụp đổ trong tay anh, bởi vậy anh lợi dụng Chiếm Nam Huyền, bởi vì các công ty cùng ngành cạnh tranh khốc liệt là chuyện bình thường, chỉ cần mánh khóe mờ ám của anh không bị phát hiện, mấy ông già trong hội đồng quản trị sẽ không nghi ngờ là anh cản trở.

Mặc dù trong chuyện này anh không đối thoại trực tiếp với Chiếm Nam Huyền, nhưng hai người cũng coi như quen biết nhiều năm nên xem như hiểu rõ, hơn nữa dựa vào chỉ số thông minh của Chiếm Nam Huyền đương nhiên sẽ nảy sinh nghi ngờ với một số vấn đề Đại Trung không nên để lộ cho Thiển Vũ, dần dần dò xét, cuối cùng cũng tự nhiên hiểu được ý đồ của anh.

Nếu anh định hai tay dâng Đại Trung, cơ hội tốt như vậy Chiếm Nam Huyền đương nhiên không có khả năng buông tha, do đó giữa hai người hình thành một sư ăn ý vô hình, nói trắng ra là hai người giống như bạn lại không phải bạn, giống như địch lại không phải địch.

Điều không ngờ đến là khi anh đi tới bước cuối cùng, chỉ cần bán cổ phần trong tay cho Thiển Vũ là có thể hoàn thành tâm nguyên phủi tay chạy lấy người, chú hai dường như nhìn ra ý đồ của anh, mỗi ngày đều đến nhà anh dùng dằng với bố anh.

Mà điều bực mình nhất chính là, Chiếm Nam Huyền lại cố tình chọn đúng lúc này chạy đến Macao trêu chọc cô gái của anh, định bắn cho anh một mũi tên trúng hai đích.

Vốn dĩ rõ ràng là anh lợi dụng Chiếm Nam Huyền, hiện tại biến thành dẫn sói vào nhà, lại còn bị Chiếm Nam Huyền chơi cho một vố rõ to, mà lúc này anh đã đâm lao đành phải theo lao, cổ phần trong tay không bán đi, tất cả trở về điểm xuất phát, âm mưu nửa năm này của anh coi như uổng phí, nhưng phải bán cho Chiếm Nam Huyền, anh thực không cam lòng! Vậy nên biện pháp giải quyết tốt nhất đương nhiên là—-đem củ khoai lang phỏng này ném cho cô vợ trên danh nghĩa của anh.

Như vậy cha già rốt cuộc không thể lải nhải đến tai anh được, mà cho dù là chú hai, Chu Lệnh Hồng hay Chiếm Nam Huyền, ai muốn có được 10% cổ phần này đều chỉ có thể đến tìm cô.

Chu Lâm Lộ cười đểu:”Hắn ta chơi được chẳng nhẽ anh không chơi được? Há há, muốn Đại Trung? Đến mà cầu xin em nhé!”

Ôn Noãn cười mà không nói.

Dự án thu mua này của Chiếm Nam Huyền đã đổ vào một lượng vốn lớn, không có khả năng tay không quay về, hơn nữa dựa vào tình thế trước mắt mà nói, Đại Trung cơ bản đã nằm trong tay anh, cho dù 10% cổ phần này của Chu Lâm Lộ không vào tay, nói thật ra Đại Trung cũng chỉ chống đỡ được trong chốc lát nữa thôi.

Chuyện này Chu Lâm Lộ không phải là không biết, chính là anh khó chịu, không muốn để Chiếm Nam Huyền thuận lợi đắc thủ mà thôi.

“Sau này anh sẽ có cơ hội chỉnh chết anh ấy mà.” Cô an ủi nói.

Chu Lâm Lộ cười ha ha:”Anh sớm đã chỉnh hắn ta đủ thảm rồi.”

“Oh, làm thế nào?”

“Đồ ngốc, em cho là tại sao hắn ta đột nhiên nổi hứng chạy đến Ma Cao?” Chu Lâm Lộ vô cùng đắc ý vỗ vỗ đầu cô:”Tuy rằng hắn ta là mối tình đầu của em, là người đàn ông đầu tiên của em, nhưng, anh mới là người chồng đầu tiên của em, ha ha ha.”

Chỉ cần nghĩ tới điểm ấy thôi mà thoải mái hả cả giận, Chu Lâm Lộ anh đời này từng là chồng của Ôn Noãn, cho dù Chiếm Nam Huyền có bản lĩnh thông thiên cũng không thể thay đổi sự thật anh và Ôn Noãn từng là vợ chồng.

Ôn Noãn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Hôm sau Ôn Noãn hẹn gặp Cao Phóng.

Chu Lâm Lộ không cam lòng tự tay bán cổ phần cho Thiển Vũ, đành phải để người trung gian cô đến tiến hành vậy.

“Đây là 10% cổ phần của công ty Đại Trung, nhưng tôi không muốn giao dịch tiền mặt.”

“Tôi mua theo cách chuyển cổ phần Thiển Vũ tương đương cho cô?”

“Được.” Chờ sau này Chu Lâm Lộ có con có thể làm quà đầy tháng.

Cao Phóng đưa một tấm chi phiếu ra trước mặt cô:”Còn cái này, cô đưa Chu Lâm Lộ giúp tôi.”

Ôn Noãn nhìn kim ngạch trên mặt, hơi kinh ngạc:”Sao lại thế này?”

“Khoản tiền này là số tiền trước kia Đại Trung phải đền bù cho Ích Chúng, sau đó Ích Chúng chuyển nó cho Thiển Vũ, Nam Huyền cảm thấy nên để nó trở về tay Chu Lâm Lộ.”

Ôn Noãn hiểu ra, Chiếm Nam Huyền cho rằng hai người cùng liên thủ phá hoại Đại Trung, bởi vậy dù sao cuối cùng không nên chỉ có mình Thiển Vũ thu lợi, cho nên trong quá trình anh cũng vì Chu Lâm Lộ lấy một món nho nhỏ từ Đại Trung, nói trắng ra tờ chi phiếu này vốn dĩ là thứ Chu Lâm Lộ nên có được.

Bí mật hoàn thành tất cả thủ tục liên quan đã là mùng 6 tháng 8, sau đó TV và tạp chí tài chính kinh tế liên tục đưa tin, bởi vì Chiếm Nam Huyền đi công tác chưa về nên Cao Phóng nhận phỏng vấn truyền thông, anh bình thản tuyên bố sát nhập những ngành có giá trị của Đại Trung vào Thiển Vũ, còn các công ty con khác sẽ bị giải thể rồi rao bán.

Dự án thu mua nảy lửa của hai đại trùm vì Chiếm Nam Huyền thu mua thành công vào phút chót mà trở thành tiêu điểm.

Khi nhìn thấy tin tức này, Ôn Noãn đang giúp Ôn Nhu đóng gói hành lí, vốn dĩ cô còn tưởng rằng mình sẽ đi trước không ngờ đột nhiên Ôn Nhu nói đi là đi.

“Chu Lâm Lộ bây giờ đang làm gì? Đã lâu không gặp cậu ta.” Ôn Nhu hỏi.

“Anh ấy có sự nghiệp khác rồi, phỏng chừng sau này sẽ phát triển ở MaCao.”

“Mày có đi cùng cậu ta không?”

“Không, em định đi du lịch một thời gian, sau đó về Anh quốc định cư.” Làm chị em hơn hai mươi năm, mới trước đây cô còn bị bé trai nhà hàng xóm bắt nạt Ôn Nhu giúp cô đi đánh lại, khi đi qua đường cái Ôn Nhu nhất định sẽ nắm lấy tay cô, bảo cô đừng sợ, bỗng nhiên giờ phút biệt ly ở ngay trước mắt, tuy rằng giao thông tiện lợi, nhưng từ nay về sau sông dài nước xa, cho dù gặp lại cũng không biết đã là năm nào tháng nào.

Tối Ôn Noãn quay về nhà, không ngờ dưới lầu lại gặp Chiếm Nam Huyền mà trong miệng Cao Phóng hẳn là đang đi công tác.

Cô ngạc nhiên:”Sao không gọi điện thoại cho em?”

Anh không đáp, đi theo cô vào thang máy mới nói:”Đi đâu?”

“Nhà Ôn Nhu.”

“Khi nào cậu ấy đi?”

“Chuyến bay sáng mai.”

Cô mở cửa vào nhà.

“Còn em?”

Cô quay đầu lại nhìn anh.

Anh cong miệng:”Em chừng nào thì đi?”

Cô không muốn giấu diếm anh sự thật này, nhưng anh đột nhiên không kiêng nể gì phá vỡ mọi dự định trong lòng cô, một lúc lâu sau cô mới nói:”Em còn tưởng anh đang ở Macao.”

Khóe miệng anh càng cong:”Anh chỉ thuận đường tạt qua thăm bạn gái Chu Lâm Lộ thôi.”

“Oh? Vậy thì ra anh vốn là đi làm?” Cô mỉm cười, mỗi ngày tặng một chiếc nhẫn kim cương thì ra chỉ là thuận đường, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cách nói mới lạ như vậy.

“Anh vốn là đi Hong Kong kí hợp đồng với một công ty Mĩ.”

Cô tùy ý ngồi xuống, vô cùng đồng tình gật đầu:”Từ Hong Kong lên máy bay đến Macao chỉ mất mười lăm phút, quả thật rất thuận đường.”

“Thật ra anh nghĩ điều em nên hỏi hơn chính là, anh đi Hong Kong kí hợp đồng gì?”

Anh gối đầu lên chân cô nằm xuống sofa.

“Xin hỏi tổng giám đốc Chiếm, ngài đến Hong Kong kí hợp đồng gì?” Cô nghe lời hỏi.

Anh nhắm mắt lại:”Anh mua một nhà máy sản xuất thuốc hiện đại nhất thế giới.”

Cô cười:”Thiển Vũ khi nào thì ngay cả ngành y dược cũng—-“ bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bắt gặp ánh mắt bí hiểm của anh dừng lại trên ngực mình, cô không nói nên lời.

Cường độ ST-T thay đổi, không thuốc trị dứt, chung quy từ nay về sau cả đời cô có một trái tim bị thương.

Khoang ngực đang mãnh liệt cuộn trào thứ gì đó, muốn bảo anh đừng tiếp tục giỡn chơi với cô nữa, lại muốn hỏi anh hai ngày nữa có thực sự cử hành hôn lễ không? Tại sao lại phải hoang phí một số tiền lớn như vậy? Rõ ràng muốn hỏi, nhưng tất cả mọi lời đều như ngẹn lại trong họng, một câu cũng không nói nổi.

“Em chừng nào thì đi? Hả?” Anh hỏi.

“Đừng ép em.” Cô khó khăn nói.

“Ép em? Sao thế được, anh chỉ muốn biết em có muốn uống xong rượu mừng của anh rồi mới đi không?” Nụ cười bên môi anh vẫn lạnh lẽo như cũ, giống như đang nói chuyện với cố về vấn đề thời tiết.

Cảm giác bi thương chớp mắt nảy lên trong ngực, nếu cô vốn dĩ còn những lời nào muốn nói với anh, giờ phút này cũng đã hóa thành tro bụi nuốt trở về bụng, nhẹ nhàng nâng cổ anh dời đi, cô đứng dậy:”Em khát, anh uống trà hay là nước trái cây?”

Anh nghiêng người qua, giữ chặt tay ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt có chút dịu dàng lại có chút lạnh lẽo:”Lại đây.”

Cô đứng tại chỗ bất động.

“Đến bên cạnh anh.”

Cô giật mình, không phải cô đang đứng ngay trước mặt anh đó sao? Chỉ cần nâng tay là anh có thể đụng vào cô, cũng cúi đầu nhìn anh, vì cái gì cô lại cảm thấy….độ cong hoàn mĩ bên môi anh đang ẩn dấu hàm nghĩa mơ hồ nào đó?

Ánh mắt anh nổi lên chút hiếp bức mất kiên nhẫn:”Đến đây.”

Vẻ mặt đó phảng phất giống như nhiều năm trước, khi cô không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ ăn bữa sáng anh sẽ luôn cảnh cáo nhìn cô như vậy.

Cô khom người, chống lại ánh mắt anh, nhoẻn miệng cười:”Không.” Nói xong rất nhanh tránh khỏi bàn tay đột nhiên quơ tới của anh, xoay người đi luôn.

Nhìn bóng dáng ngang bướng của cô khuất sau cửa bếp, nụ cười nhạt trên môi anh biến thành nụ cười hoàn chỉnh quyến rũ ghê người.

Trong phòng bếp cô uống từng ngụm từng ngụm nước đá.

Từ 13 tuổi yêu anh yêu đến bây giờ, rốt cuộc anh còn muốn cô làm thế nào? Tại sao không nói thẳng cô phải làm thế nào mới có thể khiến anh hài lòng? Anh biết rõ chỉ cần làm được cô nhất định sẽ vì anh mà làm, tại sao lại muốn thao túng cảm xúc của cô như vậy, rất vui sao?

Pha một tách cà phê mang vào, thấy anh vẫn đang nửa nằm trên sofa, nghiêng người xem TV.

Điểm tin nói về vụ của nguyên tổng giám đốc Đại Hoa Dương Văn Trung vì ăn hối lộ mà bỏ trốn, cảnh sát đã ban bố lệnh truy nã, sau đó người đại diện của Bạc Nhất Tâm công khai thừa nhận tin ngoài lề Bạc Nhất Tâm liên tục mấy ngày nay nhận được thư đe dọa là sự thật, cảnh sát nghi ngờ là fan cuồng điện ảnh phản đối cô kết hôn gây nên.

Ôn Noãn nhìn Chiếm Nam Huyền,”Có người đe dọa bọn anh?”

“Ừ?”

“Có nghiêm trọng không?”

“Liên tục một tuần, ngày nào thần không biết quỷ không hay cũng gửi đến một lá thư, nội dung đều là nếu cô ấy kết hôn sẽ giết cô ấy.”

Ôn Noãn chỉ cảm thấy sởn tóc gáy:”Thật là fan cuồng điện ảnh ư? Gần đây cô ấy có đắc tội với ai không?”

Anh cười nhạt:”Người cô ấy đắc tội không nhiều, cũng chỉ có em và Ôn Nhu thôi.”

Ôn Noãn bực mình, còn chưa kịp nói anh đã nói tiếp:”Nhưng mà người anh đắc tội thật ra không ít.”

Cái tay cầm cốc của cô run lên:”Ý của anh là—cái đó kỳ thật hướng tới anh?”

Anh nhếch miệng:”Đe dọa với lí do Nhất Tâm muốn tiến hành hôn lễ không phải là một cái cớ che mắt người ngoài rất tốt sao?” Ít nhất, tầm mắt của cảnh sát cũng thành công bị dời đi.

Ôn Noãn không nhịn được lo lắng:”Nếu đúng là như vậy, thế anh kết hôn ngày hôm đó không phải rất nguy hiểm ư?”

Ánh mắt anh trong trẻo khác thường:”Không phải là em….muốn bảo anh đừng kết hôn đấy chứ?”

Cô trân trối, khẽ quay đầu đi:”Em vẫn luôn tin anh biết mình đang làm gì.”

Đôi mi dao động hàng trăm loại sắc tố, anh hỏi:”Còn em? Em có biết mình đang làm gì không?”

Cô cúi đầu, không nói lời nào.

“Nếu em thật sự không biết anh có bao nhiêu để ý chuyện em gả cho Chu Lâm Lộ, thì bây giờ anh có thể nói cho em, anh không định để em sống thoải mái, em đừng hy vọng anh lại buông tha em.”

Nỗi buồn gắn kết lại trong ngực, cô cắn cắn môi, thốt lên:”Nếu anh còn như vậy, em—em sẽ sinh con cho Lâm Lộ.”

Năm đó cô luôn quen dùng loại khẩu khí uy hiếp này giận dỗi nói chuyện với anh, nhưng bây giờ lại xuất hiện hoàn toàn bất ngờ dẫn đến nụ cười miễn cưỡng trên gương mặt anh:”Chuyện này không nhọc em quan tâm cho hắn, còn về chuyện con của Chu Lâm Lộ, anh đã tìm người giúp hắn sinh rồi.”

Cô kinh ngạc nhảy dựng lên:”Anh đã làm gì anh ấy?”

Nụ cười nhạt bên môi anh mang theo sức quyến rũ kinh người:”Muốn biết? Đến bên cạnh anh.”

Anh cứ lặp đi lặp lại câu nói đó khiến lòng cô nảy sinh một cảm giác cực khác lạ, giống như anh đang cho cô một cái chìa khóa rất quan trọng, nhưng mà cô lại không biết dùng nó để mở cái gì, do dự một chút, rốt cuộc cô vẫn đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh.

Sự nhu thuận của cô làm anh vừa lòng, thả lỏng thần sắc, cựa mình, đôi môi mỏng từng chút từng chút ngậm vành tai cô, cho đến khi làn da nõn nà phớt màu phấn hồng, anh mới từ từ mở miệng từng chữ từng chữ phả ra hơi thở ấm áp mê người:”Bảo bối, có muốn kết thúc trò chơi không?”

Nhập tâm vào hơi thở ma quyến ấm áp bên tai, cô không chịu nổi ngiêng đầu sang một bên.

“Không muốn? Được lắm.” Cái lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng lướt xuống xương quai xanh của cô, “Vừa lúc anh cũng không muốn.”

Cô không nhịn được đẩy anh ra, thân mình nhảy xa hai met, trong mắt ẩn chứa cảnh giác.

Anh dịu dàng nói:’Biết anh hận em điều gì nhất không? Chính là như vậy, liên tục rời khỏi anh.” Nói xong anh cười nhạt, ý cười kia như một hố nước sâu thẳm không thấy đáy, mặt ngoài đang gợn sóng, nhưng bên trong lại không động một chút nào:”Anh cho em một cơ hội cuối cùng, tự em, đến bên cạnh anh.” Anh thong thả đứng dậy, cúi đầu nhìn cô chăm chú:”Tin anh, đây thật sự là lần cuối cùng.” Tiếp theo cúi người hôn lên đôi môi anh đào đang kinh ngạc khẽ nhếch của cô, anh lướt nhẹ rời đi.

Ôn Noãn tự nhốt mình trong thư phòng vẽ tranh một ngày.

Kết quả tự ép mình vùi đầu chính là cô quá mức nhập tâm, thậm chí còn quên tiễn Ôn Nhu lên máy bay, cuối cùng khi nhận ra không đúng thì một ngày đã trôi qua, mặt trời sớm đã lặn xuống tây núi, cô hối hận không thôi vội vàng gọi điện thoại cho Ôn Nhu, đương nhiên nghe thấy tiếng tắt máy của đối phương trong dự liệu.

Đi từ thư phòng ra phòng khách, không có việc gì làm, lại đi vào bếp, vẫn là chẳng có việc gì làm, lại quay về phòng khách, lòng và đầu đều trống rỗng không biết mình có thể làm gì, cuối cùng cô đi vào phòng ngủ, ngã cả người lên giường.

“Đến bên cạnh anh.” Câu nói này quanh quẩn trong đầu cô cả ngày.

Cô không hiểu, thế nào mới là đến bên cạnh anh? Cô đã cho anh biết từ trước đến nay cô vẫn luôn yêu anh chưa từng thay đổi, thế mà vẫn chưa đủ ư?

Tại sao như vậy mà vẫn chưa đủ? Rốt cuộc anh muốn cô làm gì? Làm gì để đến bên cạnh anh? Sự dứt khoát khi anh quay đầu đi không hề ngoảnh lại khiến cô sợ hãi, mà ngày mai, chính là ngày anh kết hôn.

Cô một lần lại một lần cầm điện thoại bên cạnh lên, nhưng rồi một lần lại một lần buông xuống.

Đột nhiên nhớ ra điều gì, cô đứng dậy mở ngăn kéo ra, cầm lấy sợi dây chuyền bạch kim, lưỡng lự, cuối cùng cũng cầm lấy vé máy bay bị đè nặng dưới chiếc vòng, đó là chuyến bay sáng mai đi London, tối qua sở dĩ anh đến đây, lại còn nói vậy, liệu có phải…vì anh đã biết cô đặt vé máy bay không?

Suy nghĩ một lát, cô thả vé máy bay lại chỗ cũ, cầm dây chuyền đến thư phòng, cầm một tập tranh đã cuộn kín, phết mực đỏ lên mặt con dấu, Huyền của Ôn Noãn, cô ấn xuống cuối góc của từng bức tranh, bổ sung dấu ấn đã quên trước kia.

Sau khi đóng dấu lau chùi sạch sẽ, đeo sợi dây chuyền lên trước ngực, cô cầm lấy di động.

Khi cô đang muốn gọi, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Lúc này trong lô ghế hoa hồng của Kim Bích Vương Triều có ba người đang ngồi nhàn nhã, trong đó có một người đàn ông dung mạo tuấn tú đang híp đôi mắt phượng nghiêng người lắng nghe Cao Phóng bên người, đợi Cao Phóng nói xong điện thoại, anh ta vội vàng truy hỏi:”Thế nào?”

“Cô ấy đồng ý đến.”

Quản Dịch cười híp mắt:”Cúc Hàm, cậu đang làm cái quỷ gì thế? Có phải ở Mỹ lâu quá đến mức hồ đồ rồi không, hay là Dương Ảnh ngược đãi phá nát cái đầu heo của cậu rồi, tại sao vừa về đã vội vàng muốn gặp thư kí trước của lão đại? Đêm nay không phải nói làm bữa tiệc thật vui chúc mừng Chiếm mĩ nam cáo biệt vương lão ngũ sao?” Làm người sao có thể độc ác như vậy, lại muốn xem trò vui—nhưng mà, anh cũng rất muốn xem.

Âu Dương Cúc Hàm không đáp hỏi lại:’Các cậu đã từng nghe thấy Chiếm mĩ nam hát chưa?”

Cao Phóng kinh ngạc:”Không phải cậu ta bị gọi là ngũ âm không đầy đủ à?”

Âu Dương Cúc Hàm cười nhạo ra tiếng:”Đều là gạt người thôi, tiếng ca của cậu ta quả thực xưng được với tiếng trời.”

Quản Dịch hoài nghi nhìn anh:”Thật hay giả đấy? Nhiều năm như vậy cho dù là tiệc thành lập công ty hay ra ngoài uống rượu, bao nhiêu mĩ nữ luồn lắt tay áo cậu ta đòi cậu ta hát cùng cậu ta đều từ chối, cả thế giới này đều biết câu thiền cửa miệng của cậu ta là:”tiền có thể mất nhưng tuyệt không thể xấu mặt ca hát”.”

“Đương nhiên là thật, tôi từng nghe qua một lần, cậu ta có thể hát Without you rung động tận tâm can hơn cả Harry Nilsson, vừa nỉ non lại vừa trầm thấp u buồn, quả thực là một cung đàn chấn động lòng người.”

“Chuyện đó thì có liên quan gì đến Ôn Noãn?” Cao Phóng hỏi.

“Thành thật mà nói tôi cũng không biết là có liên quan gì.” Âu Dương Cúc Hàm khoanh hai tay lại, “Nhưng lần tôi nghe thấy cậu ta hát là vào năm nhất Đại Học, đại khái là không lâu sau khi bố cậu ta qua đời, có một ngày cậu ta từ bên ngoài về, cả người thất hồn lạc phách, các cậu cũng không ở kí túc xá, cũng chỉ có tôi và cậu ta ngồi ở sân thể dục uống rượu, uống xong cậu ta bèn hát, lúc ấy cậu ta không khóc chút nào, nhưng mỗi một câu hát từ miệng cậu ta đi ra đều khiến tôi cảm thấy cậu ta đã đau lòng đến mức không muốn sống thêm, nghe mà sống mũi tôi cay cay, còn tưởng rằng liệu có phải cậu ta chia tay với Bạc Nhất Tâm rồi không, ai ngờ sau khi uống xong cậu ta lại thì thào một câu.”

Quản Dịch tò mò tới cực điểm,”Cậu ấy nói gì?”

“Cậu ta nói, cô ấy đi rồi.”

“Ai đi rồi?” Cao Phóng hỏi.

“Lúc ấy tôi cũng hỏi như vậy, vẻ mặt cậu ta dại ra rồi nói, Ôn Noãn, cô ấy đi rồi.”

Cao Phóng và Quản Dịch nhìn nhau.

Âu Dương Cúc Hàm thở dài:”Sau đó cậu ta không nói gì nữa, nhưng tôi vĩnh viễn khắc sâu cái tên này, một tháng sau Nam Huyền thành lập công ty, cả người giống như thay da đổi thịt, ngoài học tập thì chính là làm việc, điên cuồng đến mức mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, không ngờ nháy mắt đã mười năm, trong mười năm đó tôi chỉ thấy cậu ta hát và uống rượu một lần duy nhất.”

Vừa nói xong, Ôn Noãn mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với chiếc quần dài màu ngọc trai đã đến.

Âu Dương Cúc Hàm nhảy qua, đi đến trước mặ cô cười nói:”Chào Ôn Noãn, tôi là Âu Dương Cúc Hàm của chi nhánh Thiển Vũ bên Mĩ, lần đầu tiên gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Ôn Noãn có chút không nhớ ra, lập tức nở ra một nụ cười:”Xin chào.” Trong đầu chợt lóe, “Âu Dương tiên sinh là——-tổng giám đốc bên Mĩ? Sếp của Dương Ảnh?”

Quản Dịch cười hì hì:”Âu Dương biến thái không phải là sếp của cô ấy, mà là yêu nô của cô ấy.”

Âu Dương Cúc Hàm thét to:”Quản tiểu trư, cậu muốn chết đúng không? Dám ở trước mặt mĩ nữ chửi bới tôi như vậy?!”

Một cái điều khiển từ xa bay lên trời đánh thẳng về phía anh ta:”Cậu thử kêu lại một tiếng Quản tiểu trư thử xem!”

“Chỗ này không có người ngoài, kêu thì sao nào!” Âu Dương Cúc Hàm ngoài miệng kêu gào, đầu lại suy nghĩ sự rút lui nghiêm túc hiện tại của Quản Dịch, anh ta giả vờ mếu máo, quay đầu lại nói với Ôn Noãn:’Vẫn là Ôn mỹ nhân tốt, sẽ không độc ác với tôi như Quản tiểu trư, đến đây, chúng ta cùng hát!”

Ôn Noãn che miệng:”Chiếm mĩ nam, Quản tiểu trư, Âu Dương biến thái, vậy Cao Phóng gọi là gì?”

“Cao cổ hủ.” Quản Dịch và Âu Dương Cúc Phàm trăm miệng một lời.

Cao Phóng bất đắc dĩ cười cười.

“Đến đây đến đây, hát nào hát nào! Quản tiểu trư giúp tôi chọn bài “Tại sao lại yêu em như vậy”, Ôn mĩ nữ đêm nay cứ như là một cô nữ sinh ấy, làm ơn hát cùng tôi nhé! Nếu không chẳng may để hai quả cam trước ngực Quản tiểu trư ra tay, tôi sợ lúc đó cậu ta sẽ yêu tôi mất!”

Quản Dịch buồn nôn nói:”Tên siêu cấp biến thái chết tiệt chẳng thay đổi gì cả!”

Âu Dương Cúc Hàm cong mày răn dạy:”Câm miệng! Trẻ con không biết trên dưới, không được trở ngại tôi và Ôn mĩ nữ tâm sự!” Vừa quay đầu lập tức cợt nhả với Ôn Noãn,”Mỹ nữ em yên tâm! Cho dù em có hát còn khó nghe hơn tiếng giết heo tôi cũng không để ý.”

Ôn Noãn bật cười.

Quản Dịch nói với Cao Phóng:”Hỏi xem Chiếm mĩ nam đến đâu rồi.”

Cao Phóng lấy điện thoại ra gọi cho Chiếm Nam Huyền:”Còn thiếu mỗi cậu thôi đấy, khi nào thì đến?” Còn chưa nói xong di động đã bị Âu Dương Cúc Hàm chộp lấy.

“Chiếm mĩ nam, nếu cậu không đến sẽ không nghe được đoạn hợp xướng kinh điển của tôi và Ôn mĩ nữ đâu, rời khỏi anh là ngốc là đúng hay là sai, là buông tha hay là yếu đuối….” Anh ta cố gắng kéo cao giọng lên, đột nhiên đảo mắt:”Mỹ nữ, em không muốn hát cũng được, cho anh hôn trước một cái!” Nói xong liên chu môi nghiêng người về hướng cô.

Ôn Noãn sợ tới mức thét chói tai, cả người bắn lên khỏi sofa, khiến Quản Dịch cười to.

Nghe thấy tiếng kêu của cô Chiếm Nam Huyền giật mình, rõ ràng tức giận:”Tại sao cô ấy ở đấy?”

Âu Dương Cúc Hàm cười trộm:”Tôi cũng không biết, cậu đến rồi hỏi Cao Phóng nhé.” Nói xong trực tiếp ngắt điện thoại.

Mười lăm phút sau Chiếm Nam Huyền đẩy cửa vào.

Âu Dương Cúc Hàm vẫn chưa phát hiện ra anh, vắt tay ngang qua vai Ôn Noãn, dùng giọng mệt mỏi nói với Ôn Noãn:”Mĩ nữ, em muốn hát bài gì? Anh chọn giúp em! Bổn soái ca hôm nay vì em làm trâu làm ngựa!”

Bị sỗ sàng ở trước mặt bao nhiêu người, Ôn Noãn không biết làm thế nào, nhưng cũng vô cùng thoải mái, dùng ngón trỏ đẩy cánh tay Âu Dương Cúc Hàm ra một đoạn, nửa đùa nửa thật nói:”Làm trâu làm ngựa tôi không dám nhận, ngoan, chạy sang một bên làm đứa bé ngoan, dì sẽ vô cùng cảm kích.”

Cao Phóng phun hết rượu vang trong miệng ra, Quản Dịch cười sằng sặc:”Âu Dương ơi là Âu Dương! Lên núi nhiều quá cũng gặp cọp mẹ rồi.”

Ngay cả Chiếm Nam Huyền mặt mũi không vui cũng buồn cười, đá một cái lên bắp chân Âu Dương Cúc Hàm:”Dì đã lên tiếng, đứa cháu ngoan cậu còn không cút xa một chút?”

Âu Dương Cúc Hàm kêu thảm thiết không ngừng, ôm chân bay nhanh trốn sang một góc, oan ức chu miệng:”Chiếm mĩ nam cậu thật độc ác, tôi chẳng qua chỉ động tay thôi, thế mà cậu lại động chân với tôi.”

Chiếm Nam Huyền cười nhạt, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Ôn Noãn, đáy mắt cô thu vào vẻ mặt nhịn cười của Cao Phóng và Quản Dịch, có chút xấu hổ.

Âu Dương Cúc Hàm chộp lấy điều khiển từ xa,”Chiếm mĩ nam, hát bài gì? Tôi chọn giúp cậu.”

“Tôi không hát—–“ Khi dựa vào sofa ánh mắt dừng lại trên sườn mặt cô, anh thay đổi chủ ý:”Chọn bài Still loving you.”

Ôn Noãn mất tự nhiên cầm chén rượu lên.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô trước mặt ba người ở đây, ôm cô vào trong lòng, cả người cô hơi cứng đờ, lòng bàn tay nắm cái chén vì căng thẳng mà ra mồ hôi, bài hát cũ Still loving you của Scorpions, giai điệu “Vẫn mãi yêu em” vang lên trong căn phòng.

Anh hát bên tai cô, hạ thấp âm điệu xuống tám phách, dịu dàng hát:

Nếu chúng ta bắt đầu lại tất cả mọi chuyện từ điểm khởi đầu

Anh sẽ cố gắng thay đổi những điều đã giết chết mối tình đôi ta

Lòng tự ái của em đã xây lên một rào cản quá lớn

Anh không thể nào vượt qua nổi

Thực sự không còn cơ hội nào để bắt đầu lại một lần nữa sao?

Nếu chúng ta bắt đầu lại tất cả mọi chuyện từ điểm khởi đầu

Anh sẽ cố gắng thay đổi những điều đã giết chết mối tình đôi ta

Phải… Anh đã làm tổn thương lòng tự trọng của em…

Và anh biết em đã phải trải qua những gì!

Em hãy cho anh một cơ hội.

Đây không thể nào là kết thúc được!

Bài ca vốn da diết như thanh âm của đàn nhị hồ lại bị anh hát trầm ngâm thương cảm như âm sắc thâm trầm của một cây đàn cổ tạo nên một loại ma lực mê lòng người, mười năm sau anh lại một lần nữa lưu luyến dịu dàng hát tình ca bên tai cô, khiến lồng ngực cô nảy sinh rung cảm khó có thể miêu tả.

Khi đột nhiên nhận được điện thoại của Cao Phóng hỏi cô có thể đến đây không, cô hầu như không hề do dự đồng ý, bởi vì nghĩ có thể gặp anh, cô không biết mình nên nói gì hoặc làm gì để khiến anh vừa lòng, nhưng cô biết, nếu không nói không làm, qua tối nay sẽ không còn cơ hội nữa.

Nhưng mà giờ phút này, chút dũng khí cô phải vất vả cả ngày mới gom góp được, lại bị tiếng ca của anh làm rung động thiếu hụt, giống như sức lực toàn thân đều đã bị ma chú quanh quẩn bên tai của anh đoạt đi, dường như ngay đến cả cái chén cũng không cầm nổi, mà chỉ muốn khóc.

Muốn nằm trong lòng anh, cao giọng mà khóc lóc.

Khi anh hát xong câu cuối cô không chịu nổi nữa, cúi đầu đứng dậy:”Tôi ra ngoài một lát.” Cô dùng hết sức ngăn làn sương trong mắt nên không nhìn thấy, khi cô đứng dậy có một bàn tay đã với tới gần cánh tay cô, giây tiếp theo nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào ứ đọng trong không gian, chỉ mất một giây ngắn ngủi kia, bóng dáng cô đã đi xa.

Chiếm Nam Huyền lẳng lặng nhìn cửa phòng khép lại phía sau cô, ba người còn lại vẫn không lên tiếng liếc nhìn nhau, Âu Dương Cúc Hàm cầm chai rượu tới ngồi xuống bên cạnh anh,”Đến đi, đêm nay không say không về.”

Quản Dịch cũng đi tới:”Mĩ nam, đưa di động của anh cho tôi, tôi phải đăng kí một tài khoản game mới, tiền trong máy tôi không đủ, không làm được.”

Chiếm Nam Huyền lấy điện thoại di động đưa qua, cầm lấy chén rượu Âu Dương Cúc Hàm chuyển tới trước mặt.

Sau khi ra khỏi phòng, hai giọt nước mắt ngưng kết từ lâu của Ôn Noãn rơi xuống.

Ngực chua xót không thể thở nổi, cô lững thững đi xuống tầng, đi đến bầu trời đêm mùa hạ ngoài cửa lớn.

Chưa đi được xa, phía sau vang lên tiếng bước chân lạ, cô hai mắt đẫm lệ quay đầu lại, một mùi nồng nặc cực kì gay mũi bịt miệng lại, đột nhiên cảm thấy trời đất ngả nghiêng, cô không kịp giãy dụa trước mắt đã tối sầm, cả người mềm nhũn ngã xuống.

Bình luận