“Trên người anh ta vẽ biểu tượng chiến tranh hay tình yêu vậy?” một giọng nói nữ sang sảng vang lên đằng sau Shala Winters.
“Không quan tâm,” một phụ nữ khác đáp lại bằng giọng Texas kéo dài. “Nhưng giờ tôi hiểu vì sao họ lại gọi thị trấn này là Precious(1) rồi”. Một tràng cười khàn khàn vỡ ra.
(1). Quý giá
Shala hẳn là sẽ đảo tròn mắt nếu mắt cô không bị hút chặt vào nhóm đàn ông cơ bắp, gần như khỏa thân đang bước vào lễ đài chỉ mặc mỗi khố và đội mũ lông chim. Một giọt mồ hôi lăn xuống ngực cô. Thật tệ là cô không hề có tâm trạng thưởng thức những anh chàng cơ bắp, gần như khỏa thân – cũng đã trong mấy năm rồi. Thực ra thì, cô ước gì mình đã không đến buổi tế lễ này. Nếu cô biết việc chụp ảnh bị cấm, lúc này cô đã ở trong phòng khách sạn có điều hòa của mình, lau nước dãi và thứ quái quỷ gì đó mà con chó đang động dục cô gặp ở công viên đã bôi vào quần jeanss của cô.
Bố khỉ, cô cần có ảnh để đưa dự án quảng bá của cô vào hoạt động. Nhưng theo tấm biển dán ở quầy vé, máy ảnh bị nghiêm cấm. Thực ra thì, cô đáng ra phải bỏ máy ảnh của cô lại cổng. Đúng rồi. Cứ làm như cô sẽ bỏ một thiết bị trị giá tám nghìn đô lại chỗ người lạ vậy. Shala chỉnh lại túi quai chéo, bên trong đựng máy ảnh. Sao Thị trưởng Johnson không cảnh báo trước chuyện này cho cô?
“Xin lỗi”. Một cô gái có mái tóc vàng tẩy trắng phồng to, theo sau là một cô gái tóc nâu cao ráo, chen lên đầu.
“Nhìn kìa,” cô gái tóc nâu nói. “Tôi luôn thích chơi các anh cao bồi và người da đỏ. Giờ thì tôi hiểu lý do rồi.” Tràng cười khàn khàn lại nổ ra.
“Người Mỹ bản địa,” Shala sửa lại.
“Hử?” cô gái tóc nâu hỏi.
“Họ thích được gọi thế hơn: Người Mỹ bản địa.”
“Cô gái à, tôi sẽ gọi họ theo bất kỳ cái tên nào họ muốn,” cô nàng Tóc Vàng nói. “Vụ này còn hay ho hơn cả một câu lạc bộ thoát y. Nhìn những cơ bụng đó kìa.”
Shala cắn lưỡi. Một người muốn tiến bộ thì cũng cần sẵn lòng học tập.
Tập trung vào lễ đài, cô để mắt mình lê la tới chỗ các anh chàng và cơ bụng của họ. Được rồi, cô không thể trách cứ mấy phụ nữ kia vì thích thú cảnh tượng này. Chỉ vì cô không có tâm trạng, cũng không có nghĩa là cô không thể tán dương cảnh bổ mắt kia. Dẫu vậy, có ranh giới rõ ràng giữa tán dương và nhìn ngơ ngẩn. Theo lời thị trưởng Johnson, đây là lý do bộ tộc gần đây mới cho công chúng vào xem buổi tế lễ của họ: người ta đến để nhìn cho thỏa mắt chứ không phải để tìm hiểu thêm về văn hóa hay lịch sử của bộ tộc Chitiwa.
Dẫu vậy, nền kinh tế của thị trấn phụ thuộc vào du lịch. Đó là lý do hội đồng bộ lạc đã đổi ý. Precious, Texas, có sáu mươi lăm phần trăm người Mỹ bản địa hoặc người Mỹ bản địa lai Tây Ban Nha, nên họ có lý do cá nhân khi muốn thấy Precious tiếp tục tồn tại. Và giờ cả Shala cũng vậy. Thị trấn đang trả cô hậu hĩnh để bảo đảm việc đó. Nhưng không phải tất cả mọi người đều muốn cô ở đây. Thị trưởng đã chỉ rõ điều cho cô, và thật lòng mà nói, điều ấy khiến cô hơi bất an.
Thị trưởng Johnson gợi ý rằng cô hãy đợi tới chuyến đi thứ hai hẵng sắp xếp một buổi họp với hội đồng bộ lạc, hy vọng thời gian sẽ làm họ mềm lòng trước ý kiến tăng lượng khách du lịch bằng cách quảng cáo các sự kiện truyền thống. Vài thành viên hội đồng đi vào trung tâm lễ đài và giải thích rằng màn trình diễn kế tiếp là “Vũ điệu Tình yêu, một nghi lễ để lôi kéo những tâm hồn đồng điệu về với nhau.” Một trong những người đàn ông, mái tóc xám dài rủ xuống lưng, quét mắt qua đám đông. Ánh mắt ông ra dừng lại trên người cô, hay trông có vẻ như thế.
“Tôi đã yêu mất rồi,” cô nàng tóc vàng cạnh Shala nói, chỉ tay.
Shala đảo mắt dạo qua các vũ công rồi quay lại với người đàn ông trong hội đồng. Người đàn ông đã chú ý tới cô dường như gật đầu chào. Một ngọn gió thổi qua tóc ông ta, nhưng mắt ông ta dán chặt vào mắt cô. Ông ta có biết cô là ai không? Ánh nhìn chằm chằm đó thật áp đảo. Hơi thở của Shala nghẹn lại.
Cả đám đông im tiếng, một khoảng lặng tôn nghiêm. Người đàn ông tóc xám quay đi, và Shala hít chút không khí vô cùng thiết yếu vào phổi. Khi luồng ô–xi trong lành làm thư giãn các tế bào não của cô, cô lại một lần nữa ước gì mình đã không đến đây. Hơi nóng, cơn đói, và ký ức về con chó hung hăng khiến cô không thể thưởng thức buổi trình diễn.
Mùi thịt nướng, hành, và ngô phết bơ thổi qua. Trong khi gió quá nóng không thể làm cô dịu đi, mùi thơm ấy khiến dạ dày Shala sục sôi. Chiếc hamburger mà cô mua làm bữa trưa đã bị anh bạn đa tình không mời giật đi ở bên hồ. Đúng chất đàn ông, con chó đó chỉ quan tâm đến tình dục và thức ăn. Liếc nhìn xung quanh, cô cân nhắc việc lách ra quầy đồ ăn, nhưng sau đó cô nghe một tiếng thùm thụp nhỏ bên tai: tiếng trống. Mắt cô di chuyển. Người đàn ông trong hội đã rời đi, thay vào đó là các vũ công. Tiếng trống to lên. Đám đông vây chặt hơn. Cô có thể thề là nhiệt độ tăng lên đến mười độ.
Một tiếng thở dài thoát khỏi môi cô. Mặt trời treo thấp nơi chân trời và vẽ lên bầu trời một màu hồng tía rực rỡ. Ánh mắt cô quay lại chỗ các vũ công. Nhịp trống mạnh lên và những người đàn ông bắt đầu di chuyển, cao ráo và kiêu hãnh. Ánh hoàng hôn vàng rực chiếu sáng bọn họ và nài nỉ đòi chụp ảnh. Các ngón tay Shala ngứa ngáy muốn chụp lại hình ảnh này. Cô thò tay vào chiếc túi nặng nề của mình… rồi nhớ lại tấm biển bên ngoài
“Điều luật ngu ngốc,” cô lầm bầm, quyết định nói về nó với ngài thị trưởng. Các buổi tế lễ sẽ hút rất nhiều khách về cho Precious, nhưng các vị khách sẽ muốn chụp ảnh.
Sự cáu kỉnh của cô tan ra khi một bài ca trầm, lạ lùng lấp đầy không khí. Mồ hôi tiếp tục đọng lại trên ngực cô. Hàng vũ công di chuyển về phía cô: sáu người đàn ông, dù có một người đứng tách ra. Thứ ba về phía bên trái. Anh ta đúng là hết sức ngon mắt.
“Trời ơi!” Tóc vàng nói: “Mỗi người họ đòi bao tiền một đêm vậy?”
Shala cố gắng lờ cô ta đi, nhưng, khi một giọt mồ hôi nữa chảy từ dưới ngực phải xuống rốn cô, dòng chảy ẩm ướt ấy khiến cả cô thể cô rung mình đầy khoái lạc. Một cơn rùng mình mà cô lâu lắm rồi không cảm thấy. Vì một lý do vô cùng thích đáng thôi, cô tự nhắc nhở mình.
Giọng nói kéo dài của cô nàng tóc nâu vang lên qua đám đông. “Chúng ta có thể nhét đô la vào khố họ không?”
Shala đảo mắt nhìn cô ta, rồi quay lại với anh chàng vũ công. Rắn rỏi. Không ngừng nghỉ. Các cơ bắp gồ lên ở tay và chân anh ta. Cơ thể anh ta di chuyển theo nhịp điệu trống. Mái tóc đen buông xõa, hết lên hất xuống cùng các chuyển động, và chiếc mũ đội đầu với những dải lông trắng, tỏa sáng trong ánh nắng.
Da anh, màu sắc gợi đến nguồn gốc bản địa Mỹ của anh, bắt lấy ánh sáng rực rỡ của mặt trời đang lặn. Nó có vẻ như được thoa dầu. Thoa dầu. Làn da đàn ông được thoa dầu trơn bóng. Ý nghĩ ấy đưa cô quay trở về lúc cô và chồng mình làm hỏng cả một bộ chăn đệm cao cấp bằng một chai dầu trẻ em. Cơ thể cô nhớ lại rất sống động trải nghiệm đó. Nó đáng với cái giá cả bộ chăn bằng cotton Ai Cập cao cấp. Thật tệ là cuộc hôn nhân của cô cũng đi theo bộ chăn đệm – vào thùng rác.
“Chúa nhân từ, xem anh ta kìa,” Tóc vàng nói.
Ánh mắt Shala hạ xuống không suy nghĩ. Tiếng trống vẫn vang lên, và âm thanh gợi cảm ấy luồn xuống dưới da cô, vào máu cô. Thụp. Thụp. Cô đang nhìn chằm chằm vào mảnh vải trắng ấy, mơ hồ nhận thấy mình cũng hành xử thô lỗ như hai phụ nữ bên cạnh. Shala nhắm mắt lại. Khi cô mở mắt ra, người đàn ông đã nhảy lại gần hơn. Ngước lên, cô nhìn thấy hai gò má cao, đôi môi gần như quá đẹp để toát lên vẻ nam tính, cái mũi như được chạm trổ…
Hơi thở cô nghẹn lại. Đôi mắt diều hâu của anh ta đang nhìn cô, và không phải nhìn theo một cách hay ho. Anh ta đã bắt gặp cô đang chòng chọc nhìn khố anh ta sao? Mặt cô nóng bừng và cô liếc đi, nhưng trước đó cô đã thấy nét mặt cau có đáng sợ của anh ta.
Cô dời ánh mắt nhìn vào đám đông như đang tìm kiếm ai đó, bất chấp sự thật rằng cô chẳng biết một mống nào. Bất kể việc từ khi đến đây, cô có cảm giác kỳ cục là mình bị theo dõi, đúng là đặc trưng của những thị trấn nhỏ có khác. Nhưng xương sống cô ớn lạnh. Cô là người ngoài. Theo lời thị trưởng thì một người ngoài không được chào đón
Dù vậy ánh mắt người vũ công này rất khác. Cô vẫn có thể cảm thấy ánh mắt anh ta gợi ra những cảm xúc lạ lẫm từ trong cô, như cảm giác cô đơn. Sao cô có thể cảm thấy cô đơn khi bị vây quanh bởi một đám đông hơn ba trăm người? Dễ hiểu thôi, đầu cô đáp trả. Mày không thể để bất kỳ ai lại gần. Đặc biệt là đàn ông. Nhưng cảm giác cô đơn là cái giá quá nhỏ cho sự anh toàn về cảm xúc.
“Này.” Cô gái tóc nâu huých Shala. “Anh ta đang nhìn cô kìa.”
Shala lờ cô ta đi nhưng cả gan liếc trộm anh chàng vũ công một cái nữa. Cô hối hận ngay lập tức. Nét mặt cau có của anh ta càng trở nên hung tợn hơn. Hoảng hốt, cô lục lọi trong túi – một lý do để quay đi mà không ra vẻ hèn nhát, mà thường thì cô không hèn nhát. Tất cả những chuyện này đều không bình thường, nhưng cô không thể chỉ rõ lý do vì sao.
Nhịp trống thay đổi, và cô cảm thấy hơn là nhìn thấy các vũ công xoay người. Cô thấy mình bị thôi thúc muốn kiểm tra xem phần đằng sau của anh ta có cạnh tranh nỗi với đằng trước hay không, nhưng việc trốn đi lại hấp dẫn hơn.
“Nhìn những cặp mông săn chắc đó kìa,” cô nàng tóc nâu nói.
Những tiếng cười hô hố nổ ra. Không nhìn cũng không cười, Shala quay phắt lại, nhưng chiếc túi vải bố của cô vướng vào khuỷu tay cô nàng tóc nâu. Nó trượt khỏi vai cô, và chiếc Nikon tám nghìn đô la của cô rơi xuống đất. “Không!”
Shala khuỵu gối xuống. Nhặt máy ảnh lên, cô kiểm tra ống kính tìm vết nứt. Không có tổn hại hữu hình nào, ơn Chúa. Cô kéo máy ảnh lại gần để kiểm tra nó và khóe mắt cô thấy một tia sáng lóe lên. Hạ máy Nikon của mình xuống, cô thấy cô nàng tóc nâu thả một chiếc máy ảnh kỹ thuật số vào túi.
Lo lắng cho chiếc Nikon của cô hơn là hành vi chụp ảnh bất hợp pháp của cô ta, Shala tập trung trở lại. Những tiếng thở dốc đột ngột vang lên từ đám đông. Hơi nhỏm dậy trong khi rời mắt khỏi máy ảnh, cô thấy mũi mình gần như dí vào đũng một cái khố. Cô nuốt xuống cục nghẹn trong họng và đứng dậy.
Mặc dù cô chỉ cao đến ngực anh ta, cô cố làm ra vẻ lạnh nhạt, như thể cô rất hay thấy mũi mình dí vào đũng quần đàn ông. Trước khi cô kịp lý giải vì sao anh chàng vũ công lại đứng đó, anh ta giật máy ảnh từ tay cô. Sững sờ, cô nhìn lưng anh ta – nó cũng ấn tượng ngang với thân trước – biến mất trong đám đông.
Thực tại ùa đến. Có kẻ vừa bỏ chạy cùng chiếc máy ảnh tám nghìn đô của cô. “Ngăn tên đó lại!” cô hét lên, và chạy theo anh ta.
Một tiếng sau, đứng ngoài quầy vé trong buổi đêm nóng rực và vẫn chảy đầy mồ hôi, Shala gần như phát điên. Redfoot Darkwater, người đàn ông trong bộ lạc có mái tóc dài màu xám đã quan sát cô ở lễ đài, dường như không chút động lòng. Ông là người thứ tư trong hội đồng bộ lạc đi xuống để thỏa luận chuyện chiếc máy ảnh mất tích của cô.
Thảo luận ư? Ha! Ba người đầu tiên đứng đó trơ như đá, xem xét cô như một sinh vật thí nghiệm sinh học ở trường cấp ba, nói chuyện với nhau không nhiều hơn sáu từ. Ông Redfoot cũng không khác gì, hai tay khoanh lại trước ngực không hề nao núng. Cô muốn chọc chọc ông ta để bảo đảm ông ta không phải là một bức tượng ở các cửa hàng bán xì gà mà cô đã thấy hồi bé
“Để tôi nói lại một lần nữa. Tôi cần một chiếc máy ảnh của mình.”
Ông ta không chớp mắt, nhưng ít nhất ông ta cũng cử động. Ông ta chỉ vào tấm biển. “Cô đã đọc luật. Đúng không?”
Ông ta nói kìa! “Phải. Tôi đã đọc luật, nhưng tôi không hề chụp ảnh. Tôi chỉ không muốn bỏ…”
“Sky nói cô đã chụp ảnh.”
Sky? À, anh chàng Ngon Mắt. “Chà, Sky nói dối đấy. Tôi không hề chụp ảnh. Người phụ nữ bên cạnh tôi mới chụp ảnh.”
“Nhưng cô có máy ảnh. Luật nói tất cả máy ảnh phải để lại ngoài cổng, và nếu phát hiện ra sẽ bị tịch thu một tuần.”
Shala nín thở và tự hỏi mình có nên nói cho ông ta biết cô là ai và lý do cô ở đây hay không. Ôi, Chúa ơi, cô không muốn giới thiệu mình bằng cách này! “Xem này, tôi thừa nhận là mình đã phá luật, và tôi xin lỗi. Nhưng tôi không hề chụp ảnh, nên nếu ông có thể đưa tôi chiếc máy ảnh…”
“Không thể đưa máy ảnh cho cô. Sky giữ máy ảnh.”
“Sao anh ta lại giữ chiếc máy ảnh đó? Sky là ai?”
“Nó xử lý những chuyện này. Cô nói chuyện với Sky đi.”
Shala muốn thốt ra vài từ ngữ bậy bạ chết đi được, nhưng việc được ông bà nuôi dạy đã thấm nhuần trong cô lòng tôn kính người lớn tuổi, dù họ có bất hợp tác, cứng rắn, khó chịu đến phát rồ đi nữa. Nhận ra mình sẽ chỉ hoài công, cô quyết định hoàn toàn trung thực. “Xem này, tôi ở Precious, Texas này, do được thị trưởng của các ông mời. Tôi đang giúp thị trấn tăng lượng khách du lịch. Ông ấy muốn tôi tìm những thứ ‘quý giá’ của thị trấn các ông, và vụ… vụ mất máy ảnh đáng xấu hổ này không hề quý giá tí nào. Ông hiểu không?”
Lông mày ông Redfoot nhăn lại. “Cô hãy chờ một tuần. Nói chuyện với Sky. Đưa tặng phẩm và nó có thể sẽ trả máy ảnh cho cô. Dẫu vậy, cuộn phim thì tôi chắc nó hủy rồi.”
“Cuộn phim? Tặng phẩm?” Cô hít một hơi thở sâu nữa, tìm kiếm sự bình tĩnh mà hiện giờ không tồn tại ở bất kỳ đâu trong mã vùng cảm xúc của cô hết. “Máy ảnh của tôi là loại kỹ thuật số, và mọi bức ảnh tôi chụp trong ba ngày qua đều nằm trong đó. Nếu anh ta mà làm gì thẻ nhớ của tôi, tôi…” Cô thở ra. “Tôi có thể nói chuyện với anh ta không? Làm ơn đi. Đi mà. Đi maaaaaaaà!”
Người đàn ông già trông có vẻ mềm lòng. Suýt thôi. “Một tuần. Cô cứ bảo Sky là cô muốn lấy lại máy ảnh. Sky là người công bằng. Nó sẽ trả máy ảnh cho cô. Có lẽ nó sẽ đòi tặng phẩm. Một phụ nữ từng đánh giày cho nó để lấy lại máy ảnh. Cô làm những gì Sky yêu cầu, và nó sẽ công bằng với cô.”
Sự tức giận sục sôi trong cô. “Tuần tới tôi sẽ không ở đây. Tôi cần máy ảnh của tôi, và tôi cần nó ngay bây giờ. Và tôi sẽ không đánh giày của bất kỳ tên đàn ông nào hết. Việc tôi sẽ làm là gọi cảnh sát.”
“Đây là đất của người da đỏ. Cảnh sát không giúp ích được gì đâu. Nhưng cô cũng biết điều đó, phải không?”
Cô biết, nhưng trong cơn điên cô thường quên hết mọi chuyện. Và cô đang cực kỳ điên đây. Vì lý do nào khác mà cô lại đối đầu với đúng người mà cô cần giành được cảm tình chứ? Nhưng đã quá muộn rồi. Cô sẽ sửa chữa mọi chuyện sau. Ngay lúc này đây, cô cần máy ảnh của mình.
“Xem này, tôi sẽ không đánh giày của bất kỳ ai để…”
“Vậy thì cô không muốn máy ảnh của mình nhiều lắm đâu.” Ông Redfoot quay người bỏ đi.
Shala gọi tên ông ta, hy vọng cô nhớ đúng. “Làm ơn đi. Tôi thật sự cần máy ảnh của tôi.” Khi ông ta đối mặt với cô, cô có thể thề là sự thông cảm tràn ngập trong đôi mắt xám mờ của ông. “Làm ơn đi,” cô lặp lại.
“Cô đúng là một phụ nữ khó hiểu. Cô có vẻ là một cô gái tốt, nhưng cô không tuân theo luật. Cô nói cô không chụp ảnh, nhưng Sky không nói dối. Cô nói cô muốn máy ảnh của mình, nhưng cô lại nói cô sẽ không làm việc để lấy lại nó. Tôi hy vọng tôi đúng về cô. Mắt Xanh.”
Mắt Xanh? Và đúng về cái gì? Người đàn ông này nói chuyện như một thầy cúng da đỏ và Shala nghi ngờ rằng đó chỉ là một phần diễn xuất. “Đó là máy ảnh của tôi. Tôi không cần làm việc để lấy lại nó.”
Mái tóc xám của ông ta lay động trong làn gió nóng bức. “Cả vùng đất này là của chúng tôi, và giờ người da trắng tức giận vì chúng tôi không trả thuế cho những thứ ít ỏi chúng tôi còn lại.”
Shala chớp mắt. Bằng cách nào đó máy ảnh của cô lại bị lôi vào việc các hiệp ước hòa bình xa xưa đi theo chiều hướng xấu. Giờ thì cô biết mình không thể thắng cuộc tranh luận này, không phải với ông Redfoot, nhưng việc từ bỏ không nằm trong gien của cô. “Xem này…”
“Mắt Xanh, cô cần học cách tuân thủ luật. Tôi chắc chắn Sky sẽ dạy cô.” Lắc đầu, ông Redfoot bỏ đi.
Shala quay lại với cậu nhóc đã gọi bốn người lớn tuổi đến nói chuyện với cô. Cậu ta tựa người vào quầy vé, mồm há hốc, mắt dán vào ngực cô. Sự chú ý của cậu ta quay lại, nhưng ảnh hưởng của cô đối với cậu nhóc đã bị cô nhận thấy. Cô cười với cậu ta, không ngại tán tỉnh để đạt thứ mình muốn. “Cậu có thể vui lòng gọi… Sky không? Tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
Trái táo Adam của cậu ta nhấp nhô. “Anh Gomez đã đi rồi. Tuần sau sẽ quay lại. Như ông Redfoot đã nói, Sky là người công bằng.”
Được rồi, cậu nhóc này hẳn đã được huấn luyện tính ngoan cố. Là thế, hoặc cô đã quên mất cách tán tỉnh. Cân nhắc chuyện mấy năm rồi cô không tán tỉnh, vụ này chắc là trường hợp sau. Rồi cô nhận ra: “Sky Gomez? Đó là tên anh ta à?”
Cậu nhóc có vẻ mặt đau đớn như cá rời mặt nước. Cậu ta bắt đầu nói gì đó, nhưng Shala không quanh quẩn gần đó mà nghe.
“Sky Gomez,” cô nhắc lại khi đi nhanh ra ô tô của mình. Precious, Texas, chẳng lớn hơn một hạt cát. Bằng cách nào đó, theo con đường nào đó, cô sẽ tìm ra anh chàng này và lấy máy ảnh của cô lại. Là thế, hoặc cô sẽ chôn anh ta trong đống phân trộn gần nhất.