Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Mạo Danh

Chương 53

Tác giả: Jeffrey Archer

Danny lấy cặp hồ sơ có ghi nhãn Davenport từ trên giá xuống đặt lên bàn làm việc. Anh lật trang đầu ra.

Davenport, Lawrance, diễn viên – trang 2 – 11.

Davenport, Sarah, luật sư – trang 12 – 16.

Duncan, Charlie, nhà sản xuất – trang 17 – 20.

Anh giở đến trang 17. Một diễn viên phụ nữa chuẩn bị tham gia vào vở diễn tiếp theo của Lawrence Davenport. Danny bấm số của nhà sản xuất.

“Charles Duncan Production xin nghe.”

“Vui lòng cho gặp ông Duncan.”

“Tôi cần thông báo người gọi là ai ạ?”

“Nick Moncrieff.”

“Tôi sẽ nối máy cho ông, thưa ông Moncrieff.”

“Tôi đang cố nhớ xem chúng ta đã gặp nhau ở đâu,” giọng tiếp theo ở đầu dây bên kia nói.

“Tại Dorchester, trong buổi tiệc hạ màn của Tầm quan trọng của sự chân thật.”

“À phải, tôi nhớ ra rồi. Vậy tôi có thể giúp gì được ông?” một giọng nói có vẻ hoài nghi vang lên.

“Tôi đang cân nhắc tới việc đầu tư vào chương trình tiếp theo của ông,” Danny nói. “Một người bạn của tôi đã bỏ ra vài nghìn bảng vào vở Sự chân thật và nói với tôi rằng anh ta đã kiếm được một món lời kha khá, vì thế tôi nghĩ bây giờ là thời điểm hợp lý để tôi…”

“Ông không thể chọn được thời điểm nào tuyệt hơn để gọi đâu,” Duncan nói. “Tôi đang có trong tay đúng thứ dành cho ông đây, ông bạn thân mến. Tại sao không tới Ivy cùng ăn trưa với tôi, như thế chúng ta có thể trao đổi một chút?”

Liệu có ai thực sự bị cắn câu bởi câu đó không, Danny thầm nghĩ. Nếu đúng là thế, chuyện này sẽ còn ngon lành hơn anh từng nghĩ. “Không, hãy để tôi được mời ông, ông bạn thân mến,” Danny nói. “Chắc ông đang rất bận, vì vậy vui lòng gọi điện cho tôi khi nào ông thu xếp được thời gian.”

“Chà, khéo làm sao,” Duncan nói. “Tôi mới vừa hủy một cuộc hẹn vào ngày mai, vì thế nếu ông rảnh…”

“Tôi hoàn toàn tự do,” Danny nói, trước khi hoàn tất chiếc bẫy. “Tại sao ông không đến gặp tôi tại quán quen của tôi nhỉ?”

“Quán quen của ông?” Duncan nói, nghe không có vẻ hào hứng lắm.

“Phải, đến Palm Court Room ở Dorchester. Một giờ được không?”

“À vâng, tất nhiên rồi. Tôi sẽ đến đó gặp ông lúc một giờ,” Duncan nói. “Ông là Sir Nicholas có phải không ạ?”

“Gọi tôi là Nick được rồi,” Danny nói, trước khi gác máy và ghi thêm một dòng vào lịch làm việc của mình.

***

Giáo sư Amirkhan Mori mỉm cười hiền hậu khi bước vào giảng đường đông chật người. Các bài giảng của ông luôn có đông người tới nghe, không phải chỉ vì ông truyền đạt tới người học nhiều kiến thức và hiểu biết, mà còn vì ông đã thành công trong việc chuyển tải chúng một cách hài hước. Phải mất một thời gian Danny mới nhận ra ông rất thích khuấy động lên các cuộc tranh biện và thảo luận bằng cách đưa ra những nhận định thái quá để xem phản hồi tạo ra từ các sinh viên.

“Rất có thể sẽ tốt hơn cho sự ổn định kinh tế của nước ta nếu John Maynard Keynes không bao giờ ra đời. Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì đáng giá ông ta từng đạt được trong đời mình.” Hai mươi cánh tay giơ lên.

“Moncrieff,” ông nói. “Anh có thể đưa ra một ví dụ nào về một di sản mà Keynes có thể tự hào không?”

“Ông ta đã thành lập nhà hát Arts của Cambridge,” Danny nói, hy vọng có thể đáp lại giáo sư bằng đúng trò chơi của ông.

“Ông ta cũng đã diễn vai Orsino trong Đêm thứ mười hai khi còn là một sinh viên ở King’s College,” Mori nói. “Nhưng đó là chuyện trước khi ông ta đi đến chứng minh với cả thế giới rằng việc các quốc gia giàu có đầu tư và ủng hộ các nước đang phát triển đem lại ý nghĩa về mặt kinh tế.” Chiếc đồng hồ treo trên tường sau lưng ông điểm một giờ. “Tôi đã có quá đủ với các vị rồi,” giáo sư nói, rồi bước xuống bục giảng rồi biến mất sau cánh cửa quay trong tiếng cười và những tràng vỗ tay.

Danny biết anh sẽ không có cả thời gian để ăn qua loa bữa trưa tại căng tin nếu không muốn đến muộn buổi trình diện với người giám hộ, nhưng khi hối hả bước ra ngoài giảng đường, anh bắt gặp giáo sư Mori đang đợi ngoài hành lang.

“Tôi không biết chúng ta có thể nói chuyện một chút được không, Moncrieff,” Mori nói, và không đợi câu trả lời đã lao đi dọc hành lang. Danny đi theo giáo sư vào văn phòng của ông, chuẩn bị bảo vệ quan điểm của anh về Milton Friedman, vì anh biết bài luận cuối cùng của mình đã không đồng điệu với những gì giáo sư thường nói về chủ đề đó.

“Ngồi xuống đi, chàng trai,” Mori nói. “Tôi rất muốn mời cậu một ly, nhưng nói thật tôi chẳng có thứ gì đáng uống cả. Nhưng giờ hãy nói về việc quan trọng hơn. Tôi muốn biết liệu cậu đã nghĩ đến chuyện đăng ký tham gia cuộc thi viết luận tranh giải Jennie Lee Memorial chưa?”

“Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó,” Danny thừa nhận.

“Vậy thì cậu nên suy nghĩ đi,” giáo sư Mori nói. “Cậu là sinh viên xuất sắc nhất trong khóa của mình, điều đó chưa hẳn đã nói lên gì nhiều, nhưng tôi vẫn nghĩ cậu có thể đoạt giải. Nếu cậu có thời gian, cậu cần suy nghĩ nghiêm túc về điều đó.”

“Cuộc thi đó có yêu cầu cam kết gì không?” Danny hỏi, học hành vẫn chỉ là ưu tiên số hai của anh trong cuộc sống.

Ông giáo sư cầm một cuốn sách mỏng nằm trên bàn làm việc lên, giở trang đầu tiên ra và bắt đầu đọc thành tiếng. “Bài luận không được ngắn hơn một nghìn từ, và không quá hai mươi nghìn, viết về một chủ đề do người dự thi lựa chọn, và phải nộp bài vào cuối học kỳ kết thúc vào dịp lễ thánh Michael.”

“Tôi rất vui vì ông đã cho rằng tôi đủ trình độ để tham dự,” Danny nói.

“Tôi chỉ ngạc nhiên tại sao các thầy giáo của cậu tại Loretto lại không khuyên cậu đến học đại học ở Edinburgh hay Oxford thay vì nhập ngũ.”

Danny những muốn giải thích cho giáo sư rằng chưa có ai tại trường dạy nghề Clement Attlee từng đến học ở Oxford, kể cả ông hiệu trưởng.

“Có thể cậu sẽ muốn suy nghĩ thêm,” giáo sư nói. “Hãy cho tôi biết khi cậu đã quyết định xong nhé.”

“Chắc chắn tôi sẽ làm vậy,” Danny nói khi đứng dậy ra về. “Xin cảm ơn giáo sư.”

Quay trở ra hành lang, Danny cắm đầu cắm cổ chạy về phía lối ra. Khi lao qua cửa trước, anh nhẹ nhõm trông thấy Al Mập đang đợi bên chiếc xe.

Danny ngồi ngẫm nghĩ về những gì giáo sư Mori vừa nói trong khi Al Mập lái xe theo phố Strand, đi qua The Mall trên con đường tới Notting Hill Gate. Anh ta liên tục phá vỡ giới hạn tốc độ vì không muốn ông chủ của mình tới muộn cuộc trình diện. Danny đã nói rõ anh thà nộp tiền phạt chạy quá tốc độ còn hơn phải trải qua thêm bốn năm nữa ở Belmarsh. Thật không may, Al Mập vừa dạt xe vào lề đường thì bà Bennett cũng từ trên xe bus bước xuống. Bà nhìn chằm chằm qua cửa xe trong khi Danny cố thu mình lại nấp sau thân hình ngoại cỡ của Al Mập.

“Bà ta chắc sẽ nghĩ anh vừa đi cướp ngân hàng,” Al Mập nói, “và tôi là tay lái xe phụ trách việc đào tẩu.”

“Đúng là tôi vừa cướp một ngân hàng thật,” Danny nhắc lại với anh ta.

Danny phải đợi ngoài phòng tiếp đón lâu hơn thường lệ trước khi bà Bennett xuất hiện trở lại và ra hiệu gọi anh vào văn phòng của mình. Khi anh đã yên vị trên chiếc ghế nhựa kê đối diện với chiếc bàn mặt formica, bà nói, “Trước khi tôi bắt đầu, Nicholas, có lẽ anh nên giải thích chiều nay anh đã tới đây bằng xe của ai vậy?”

“Đó là xe của tôi,” Danny đáp.

“Vậy còn lái xe là ai?” bà Bennett hỏi.

“Anh ta là tài xế riêng của tôi.”

“Làm sao anh có khả năng sở hữu một chiếc BMW và có tài xế riêng trong khi nguồn thu nhập duy nhất mà anh khai báo là khoản trợ cấp dành cho sinh viên?” Bà hỏi.

“Ông nội tôi đã mở một tài khoản tín dụng cho tôi với mức chi trả thu nhập mỗi tháng là một trăm nghìn bảng và…”

“Nicholas,” bà Bennett nghiêm giọng, “những cuộc trình diện này là cơ hội để anh trình bày một cách chân thực và thẳng thắn về những khó khăn đang gặp phải để tôi có thể đưa ra lời khuyên và sự trợ giúp. Tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa để trả lời thành thật câu hỏi của mình. Nếu anh tiếp tục xử sự một cách thiếu nghiêm túc như vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đề cập đến việc này trong báo cáo tiếp theo của tôi gửi lên Bộ Nội vụ, và chúng ta đều biết hậu quả của nó ra sao. Tôi đã nói đủ rõ chưa?”

“Vâng, thưa bà Bennett,” Danny nói, nhớ lại những gì Al Mập đã nói với anh khi anh ta gặp phải tình huống tương tự với người giám hộ. “Hãy nói cho họ những gì họ muốn nghe, ông chủ thân mến. Như thế đời sẽ dễ thở hơn.”

“Tôi hỏi lại anh lần nữa. Ai là chủ sở hữu chiếc xe anh đã dùng để tới đây chiều nay?”

“Người cầm lái chiếc xe,” Danny nói.

“Người đó là bạn anh? Hay anh làm việc cho anh ta.”

“Tôi quen anh ta khi còn ở trong quân đội, và vì tôi đang bị muộn nên anh ta đã đề nghị đưa tôi đi.”

“Anh có thể cho tôi biết anh còn nguồn thu nhập nào khác ngoài khoản trợ cấp dành cho sinh viên không?”

“Không, thưa bà Bennett.”

“Nghe có vẻ giống sự thật hơn rồi đấy,” bà Bennett nói. “Anh có thấy chỉ cần anh hợp tác là mọi thứ sẽ trở nên suôn sẻ thế nào không? Bây giờ anh còn điều gì cần trao đổi với tôi không?”

Danny định kể cho bà về cuộc gặp của anh với ba nhà ngân hàng Thụy Sĩ, kể lại cho bà toàn bộ cuộc giao dịch bất động sản anh đang cố gắng thực hiện, hay tiết lộ cho bà ý định anh đã dành sẵn trong đầu cho Charlie Duncan. Rồi anh đi đến quyết định, “Giáo sư của tôi muốn tôi tham gia cuộc thi viết luận tranh giải Jennie Lee Memorial, và tôi không biết bà có thể cho tôi lời khuyên nào không.”

Bà Bennett mỉm cười. “Anh có nghĩ việc đó sẽ giúp củng cố cơ hội trở thành giáo viên của anh không?”

“Tôi nghĩ là có,” Danny nói.

“Vậy tôi khuyên anh nên tham gia dự thi.”

“Tôi rất biết ơn bà vì lời khuyên, bà Bennett.”

“Không có gì,” bà đáp. “Nói cho cùng, tôi có mặt ở đây để làm vậy mà.”

***

Chuyến ghé thăm đường Mile End không dự kiến trước vào lúc nửa đêm của Danny đã thổi bùng lên trở lại những hồi ức mà những kẻ bị tù chung thân thường gọi là những bóng ma ám ảnh của họ. Quay lại Old Bailey giữa ban ngày ban mặt có nghĩa là anh phải đối mặt với một thách thức còn lớn hơn nhiều.

Khi Al Mập lái xe rẽ vào St Paul’s Yard, Danny ngước mắt nhìn lên bức tượng đứng sừng sững trên đỉnh Tòa án Đại hình trung ương: một người phụ nữ đang cố cân nhắc nặng nhẹ giữa hai đĩa cân. Khi Danny lướt qua lịch công việc của mình để xem anh có thể ăn trưa cùng Charlie Duncan không, anh chợt nhớ ra mình đã có kế hoạch làm gì sáng hôm đó. Al Mập lái xe qua lối vào dành cho công chúng, rẽ phải ở cuối con đường và vòng ra phía sau tòa nhà, rồi đậu xe bên ngoài một cánh cửa có biển đề Lối vào cho khách tham quan.

Sau khi đã qua kiểm tra an ninh, Danny bắt đầu bước lên những bậc thang dốc bằng đá dẫn lên các dãy hành lang trông xuống các khoảng sân khác nhau của khu nhà. Khi anh leo lên tầng trên cùng, một nhân viên tòa án mặc áo choàng dài tới hỏi anh muốn tới dự tòa ở phòng xét xử nào.

“Số bốn,” anh nói với người nhân viên, anh này chỉ tay vào một lối đi dẫn xuống lầu hai ở bên phía phải. Danny đi theo chỉ dẫn của anh ta và tới được khu ghế ngồi dành cho công chúng. Một nhóm nhỏ người đến dự xét xử – gia đình và bạn bè của bị cáo, cùng một số kẻ tò mò – đang ngồi trên một băng ghế trên hàng đầu tiên nhìn xuống phía tòa. Anh không đến ngồi cạnh họ.

Danny không hề quan tâm đến kẻ bị xét xử. Anh đến để quan sát đối thủ của mình thể hiện bản thân trên lãnh địa sở trường của gã. Anh đi tới một chỗ ngồi ở góc hàng ghế sau. Như một gã sát thủ thiện nghệ, anh có được tầm nhìn hoàn hảo về phía con mồi của mình khi bắt tay vào việc, trong khi Spencer Craig buộc phải quay người lại sau và ngước mắt nhìn lên trên khu ghế ngồi của công chúng ở trên cao mới có cơ hội trông thấy anh, và ngay cả trong trường hợp đó, Danny sẽ chẳng khác gì một chiếc bóng thoáng qua không để lại chú ý nào.

Danny theo dõi từng cử chỉ của Craig, giống như một võ sĩ quyền anh thường làm trong khi đương đầu với đối thủ trên võ đài, tìm kiếm những sơ hở, phát hiện những điểm yếu. Craig bộc lộ ra rất ít chi tiết như vậy với một đôi mắt chưa qua đào luyện. Khi buổi sáng đó trôi dần đi, đã có thể thấy rõ gã là một kẻ khéo léo, thông minh và tàn nhẫn, những vũ khí tối cần thiết cho nghề nghiệp gã theo đuổi; nhưng gã cũng có vẻ sẵn sàng đẩy xa giới hạn tận dụng những điểm mềm dẻo của luật pháp đến sát giới hạn của việc phá vỡ khuôn khổ nếu điều đó có thể đem lại lợi thế cho mình, như Danny được biết với cái giá phải trả vô cùng đắt. Anh biết khi đến lúc phải đối đầu trực diện với Craig, anh cần phải đạt được mức độ sắc bén nhất của mình, vì kẻ thù này sẽ không chịu buông xuôi cho tới khi đã bị bóp nghẹt hết hơi thở cuối cùng.

Danny cảm thấy giờ đây anh đã biết gần như tất cả những gì cần biết về Spencer Craig, và điều này chỉ càng khiến anh thận trọng hơn. Trong khi Danny có lợi thế có chuẩn bị trước cũng như yếu tố bất ngờ, anh cũng có bất lợi khi dám bước chân vào đấu trường mà Craig có thể nói đã quen thuộc từ khi mới chào đời, trong khi anh mới chỉ làm quen được vài tháng. Với mỗi ngày anh trải qua trong vai diễn của mình, nó càng lúc càng trở thành một hiện thực, đến mức vào lúc này, không còn ai mà anh tiếp xúc còn nghi ngờ về việc anh chính là Sir Nicholas Moncrieff. Nhưng Danny luôn nhớ Nick từng viết trong nhật ký của mình rằng bất cứ khi nào bạn phải đối mặt với một kẻ thù khôn khéo, bạn cần lừa hắn rời khỏi địa bàn quen thuộc của hắn, khiến hắn không còn cảm thấy tự tin, vì đó chính là thời điểm bạn có cơ hội tốt nhất để khiến hắn bị bất ngờ.

Danny đã thử nghiệm những kỹ năng mới của mình hàng ngày, nhưng làm cho mình được mời tới một bữa tiệc hạ màn một vở kịch, tạo ra ấn tượng anh là một khách hàng quen thuộc tại Dorchester, dắt mũi một anh chàng môi giới nhà đất non choẹt đang cố sống cố chết tìm cho mình một hợp đồng, cũng như thuyết phục một nhà sản xuất sân khấu rằng anh có thể sẽ đầu tư vào chương trình sản xuất mới nhất của anh ta đều chỉ là những trận mở màn cho một giải đấu lâu dài trong đó chắc chắn Craig được coi là hạt giống số một. Nếu Danny để mất cảnh giác dù chỉ trong khoảnh khắc, kẻ đang ngạo nghễ thể hiện mình trước tòa dưới kia sẽ không ngần ngại ra đòn một lần nữa, và lần này gã sẽ đảm bảo chắc chắn Danny bị đưa trở lại Belmarsh trong suốt phần đời còn lại.

Anh cần phải dụ gã vào một bãi lầy, nơi gã không còn hy vọng thoát thân. Charlie Duncan có thể giúp được anh tước đi của Lawrance Davenport những khán giả vốn thần tượng gã; Gary Hall thậm chí có thể khiến Gerald Payne phải bẽ mặt trước đồng nghiệp và bạn bè; nhưng sẽ cần nhiều hơn thế rất nhiều để đảm bảo Spencer Craig phải chấm dứt sự nghiệp thực thi công lý của gã, để gã không còn được ngồi phán xét trên ghế chủ tọa phiên tòa, đội tóc giả và mặc áo choàng đỏ, được mọi người trân trọng thưa gửi bằng danh xưng “ngài”, mà thay vào đó phải đứng trên ghế bị cáo và bị tuyên án giết người bởi một bồi thẩm đoàn gồm những công dân cùng quốc tịch.

Bình luận