Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khom Lưng Vì Anh

Chương 26

Tác giả: Lục Manh Tinh

Lúc tiết học kết thúc, Dịch Tích đi từ dãy cuối về phía bục giảng.  

Dung nhan kiều diễm, dáng người thướt tha, quần jean ôm lấy đôi chân thon dài của cô, làm cho người khác thoáng nhìn đều không thể rời mắt. Đám sinh viên ngồi phía dưới không chớp mắt nhìn Dịch Tích, mọi người đều bàn tán xôn xao về cô, nhưng hỏi đi hỏi lại cũng không ai biết cô là ai, mọi người đều chưa từng nghe qua trong trường có một đàn chị học năm tư nào như vậy.

“Hết tiết dạy rồi đúng không thầy?” Dịch Tích dựa vào chỗ bên cạnh bục giảng, nghiêng đầu nhìn Từ Nam Nho.

Từ Nam Nho đang sắp xếp lại sách vở, anh đưa mắt nhìn cô: “Càn quấy”.

“Sao lại càn quấy? Thầy nói lúc nãy sao? Em nói thật mà, cậu ấy không hề nghe giảng, chỉ lo hỏi số điện thoại của em”.

Động tác của Từ Nam Nho dừng một chút: “Cho rồi sao?”

“Gì?”

“Tôi nói số điện thoại”.

“Tất nhiên là không rồi”.

“Một cậu nhóc thì có gì đáng để cho số”.

“Vậy như thế nào mới là đáng?”

Dịch Tích cười khẽ: “Cái này à, hợp với khẩu vị thì mới cho, thầy xem, giống như thầy lúc trước rất hợp khẩu vị của em, nên ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã cho rồi”.

Từ Nam Nho nhìn cô: “À, trước kia”.

“Đúng vậy, trước kia”. Dịch Tích nhẹ nhàng nhón chân, thấp giọng nói: “Bây giờ khẩu vị của em đổi rồi”.

Từ Nam Nho dừng lại, nét mặt lạnh lùng cầm sách lên: “Đi thôi”.

“Này, cứ vậy mà đi à, thầy đợi em với”.

“Làm gì mà đi nhanh vậy!”

“…”

Đám học sinh nhìn bóng dáng hai người rời đi, sau đó lại nháo nhào lên.

“Tình huống gì vậy? Cô gái kia là ai?”

“Con mẹ nó chứ, người đẹp như vậy”.

“Đẹp chỗ nào, giống hồ ly tinh thì đúng hơn”.

“Không phải là bạn gái của thầy chứ?”

“Thật hay giả vậy?”.

“Thầy ấy đúng là may mắn”.

“Này, thầy ấy là của tớ nhé!”

“Cậu đừng có mơ mộng viển vông nữa”.

Từ Nam Nho đưa Dịch Tích đến một câu lạc bộ tư nhân.

“Xin chào ngài Từ”. Người đứng trước cửa tiếp đón nhanh chóng dẫn đường cho hai người.

“Bọn họ đều tới rồi sao?”

“Đã tới rồi, Tổng giám đốc Đồng đã căn dặn nếu thấy ngài tới thì lập tức dẫn đến phòng ăn”.

“Ừ”.

Dịch Tích vẫn đi theo sau Từ Nam Nho, đi được một lát thì người trước mắt dừng lại.  

“Sao vậy?”

Từ Nam Nho xoay đầu: “Khoác tay tôi”.

Dịch Tích hơi ngây ra, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: “Được”.

Hai người sóng vai nhau đi vào phòng.

Lúc này trong phòng đã có vài người, Dịch Tích quét mắt nhìn thấy trong phòng có năm nam hai nữ, ai nấy đều ăn mặc lịch sự.

“Con mẹ nó Từ Nam Nho, vậy mà cậu lại đem theo phụ nữ đến?” Người đàn ông mặc sơ mi đen đặt ly thủy tinh xuống bàn, vẻ mặt khó tin đi về phía anh, “Chuyện gì đây, mới hai ngày trước tôi còn nói muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, vậy mà hôm nay đã đưa đến trước mặt tôi?”

Sắc mặt Từ Nam Nho lạnh lùng: “Còn không phải vừa lúc nhắc nhở cậu đừng chõ mũi vào chuyện chung thân đại sự của tôi sao”.

“Ồ, đúng là không thể xem thường”. Người đàn ông mặc áo sơ mi đen âm thầm đánh giá Dịch Tích, “Em gái thật xinh đẹp, cậu đào đâu ra bảo bối này vậy”.

Dịch Tích nhìn anh ta mỉm cười, Từ Nam Nho đi lướt qua anh ta, cùng Dịch Tích đi về phía trước.

“Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi”. Từ Nam Nho vừa kéo ghế cho Dịch Tích vừa nói với mọi người.

“Không sao không sao, đến là được rồi, chúng tôi còn chưa bắt đầu”. Người đãi tiệc sinh nhật tối nay là Đồng Hải Dương ra hiệu cho nhân viên phục vụ đem món ăn lên.

Lúc ngồi xuống Dịch Tích nhìn người đối diện là Chu Hưng Trạch, trong mắt người kia lộ rõ vẻ ngạc nhiên, còn cô lại đắc ý cười.

“Hai người bắt đầu từ khi nào vậy?” Cuối cùng anh ta cũng không nhịn được tò mò mà hỏi.

Mấy năm nay Chu Hưng Trạch vẫn nghe tin tức của Dịch Tích từ Lâm Mẫn, lại không ngờ rằng quanh đi quẩn lại thì bọn họ vẫn ở bên nhau.

“Đúng đấy, cậu có bạn gái từ khi nào vậy?” Người đàn ông sơ mi đen cũng hỏi theo.

“Gần đây”. Từ Nam Nho tự mình rót cho Dịch Tích ly trà, tiếp tục nói, “Cô ấy tên Dịch Tích. Dịch Tích, người này là Ngô Loan Phong”.

Người đàn ông sơ mi đen vẫy tay: “Chào người đẹp”.

Dịch Tích cười đáp lại: “Xin chào”.

“Nhân vật chính ngày hôm nay là Đồng Hải Dương”.

Lúc bị gọi tên, anh ta đứng dậy đưa tay với Dịch Tích, Dịch Tích cũng đứng dậy bắt tay anh ta: “Anh Đồng sinh nhật vui vẻ”.

“Cảm ơn cô Dịch, ba cô là Dịch Thành Hành đúng không?”

Dịch Tích hơi nhướng mày: “Đúng vậy”.

“Hân hạnh”.

Từ Nam Nho giới thiệu một vòng, người cuối cùng là Chu Hưng Trạch.

Từ Nam Nho: “Anh ấy…”

Dịch Tích: “Chu Hưng Trạch, em biết”.

Từ Nam Nho gật đầu: “Vậy không cần giới thiệu nữa”.

Ngô Loan Phong: “Ô, Lão Chu, hai người biết nhau sao?”

Chu Hưng Trạch gật đầu: “Mấy năm trước đã quen biết “.

Ngô Loan Phong khoa trương mở to mắt: “Mấy năm trước đã quen? Vậy sao cậu không giới thiệu cô ấy với tôi ngay lúc đó?”

Chu Hưng Trạch trợn mắt nhìn anh ta: “Giới thiệu cho cậu làm gì, người ta cũng không có hứng thú với cậu”.

Ngô Loan Phong: “Sao cậu biết cô ấy không có hứng thú với tôi, tôi mà thua kém Từ Nam Nho sao?” Nói xong anh ta lại nhìn Dịch Tích, ánh mắt chân thành: “Kém nhiều lắm sao?”

Dịch Tích chớp chớp mắt: “Muốn nghe lời nói thật sao?”

Ngô Loan Phong: “…”

Mọi người trong phòng đều bị câu nói này làm cho bật cười, ngay cả khuôn mặt của Từ Nam Nho cũng tràn đầy nét cười.  

Trong phòng còn có hai người phụ nữ xinh đẹp, sau khi Dịch Tích quan sát một lúc cũng không thấy bọn họ nói chuyện với nhau, xem ra không phải là bạn bè thân thiết, có lẽ cũng được người khác dẫn đến.

“Sao lại không ăn?” Từ Nam Nho nói chuyện với bạn xong quay đầu hỏi cô.

Dịch Tích uống một ngụm nước trái cây: “Em không đói”.

Thật ra không phải là không đói, mà là có chút buồn nôn, tuy buổi trưa ăn ít, nhưng giờ nhìn mấy món ăn trước mắt cũng không hề muốn ăn.

“Giờ này mà em còn chưa đói sao?” Từ Nam Nho nghĩ một lát, lại nói: “Giảm cân sao?”

Dịch Tích trợn mắt: “Thầy nhìn thấy em giống giảm cân không?”

Từ Nam Nho mím môi, gắp một chút bánh ngọt cho cô: “Vậy ăn một chút để lót bụng đi, lát nữa tiệc xong thì ra ngoài ăn mấy món thích ăn”.

Dịch Tích nhìn anh: “Thầy cũng biết quan tâm người khác sao?”

Từ Nam Nho: “Thiếu hiểu biết”.

Dịch Tích: “?”

Dịch Tích hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn gắp khối bánh ăn vào.

Dịch Tích cắn một miếng bánh, vị ngọt ở đầu lưỡi nhanh chóng tan ra, cô bỗng dưng cứng đờ, cảm giác buồn nôn lập tức ập đến.

Cô mặc kệ ánh mắt khó hiểu của người khác, tức khắc đứng dậy chạy ra ngoài.

Quẹo trái rồi quẹo phải, cuối cùng cũng tìm được nhà vệ sinh, Dịch Tích không nhịn được nữa mà nôn ra những thứ có trong dạ dày.

Từ Nam Nho cũng chạy theo Dịch Tích, lúc đến nơi đã thấy cô đang mở vòi nước, gương mặt nhợt nhạt chống tay vào bồn rửa mặt.

“Dịch Tích?” anh đưa tay xoa xoa lưng cô, “Khó chịu không?”

Dịch Tích cảm thấy cảm giác buồn nôn dần dần đỡ hơn: “Có chút buồn nôn”.

“Đi bệnh viện xem xem”.

“Không cần, nôn ra cũng khỏe nhiều rồi”.

“Sắc mặt của em không tốt”, Từ Nam Nho kéo cổ tay Dịch Tích, “Quay về lấy đồ, theo tôi đến bệnh viện”.

Mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm họ, thấy hai người bước vào nhanh chóng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Dịch Tích ngại ngùng nói: “Xin lỗi, chắc là ăn phải gì đó nên bụng không tốt”.

“Nôn sao?” Chu Hưng Trạch hỏi.

Dịch Tích gật đầu.

Từ Nam Nho cầm lấy áo khoác và túi xách của Dịch Tích: “Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, các cậu cứ tiếp tục đi”.

Ngô Loan Phong: “Đồ ăn có độc sao, vậy chúng tôi không ăn nữa”.

“Nói bậy, chúng tôi đều không sao”.

Ngô Loan Phong nghĩ một chút, cười nói: “Hoặc là có thai nên mới nôn?”

Chu Hưng Trạch phì cười: “Cậu bị thần kinh à”. Trong phòng không ai có biểu cảm giống anh, mọi ánh nhìn nghi hoặc đều hướng về Dịch Tích.

Chu Hưng Trạch cũng cứng đờ, anh ngây ngốc nhìn cô: “Thật sao?”

Dịch Tích vội vàng xua tay: “Sao có thể?”

Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Từ Nam Nho.

Từ Nam Nho chậm rãi cúi đầu nhìn vào mắt Dịch Tích: “Dịch Tích, em…”

“Không thể nào”.

Anh hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Dịch Tích, có chút bất lực nói: “Được, nếu không có thì cũng nên đến bệnh viện kiểm tra dạ dày của em một chút”.

Dịch Tích cầm lấy túi xách trên tay Từ Nam Nho, gật đầu với mấy khuôn mặt ngơ ngác rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.  

Từ Nam Nho lái xe đến bệnh viện, Dịch Tích ngồi bên cạnh ghế lái phụ.

“Dừng xe”.

Từ Nam Nho nghiêng đầu nhìn cô: “Bây giờ?”

Từ Nam Nho đỗ xe bên lề đường: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”

“Bên kia có nhà thuốc”.

Lời nói chưa dứt thì Từ Nam Nho đã hiểu, cô vẫn có chút nghi ngờ về câu nói đùa của Ngô Loan Phong, để đề phòng thì vẫn nên kiểm tra một chút.

“Lần đó không có đeo bao”. Dịch Tích nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em cũng không uống thuốc”.

Từ Nam Nho trầm mặc: “Tôi đi mua”.

“Ừm”.

Dịch Tích nhìn Từ Nam Nho xuống xe đi đến nhà thuốc gần đó, sau đó lại thấy anh cầm một túi nhỏ đi ra.

Cả một quá trình trôi qua, đầu óc cô vẫn luôn trống rỗng.

Từ Nam Nho lái xe đến bệnh viện, lúc cô đi đến nhà vệ sinh kiểm tra mà trong đầu vẫn còn mơ màng. Cô cầm túi đồ đi vào nhà vệ sinh, một lát sau lại đi ra.

Từ Nam Nho vẻ mặt hơi lo lắng: “Sao rồi?”

“Em ra đây xem giấy hướng dẫn”.

“…”

“Em chưa dùng qua”. Dịch Tích đột nhiên bực bội.

Từ Nam Nho: “Tôi biết”.

“Phiền phức”. Dịch Tích cầm lấy giấy hướng dẫn lên đọc, đem toàn bộ đồ trong tay nhét vào tay Từ Nam Nho.

Xem một lúc lâu cô mới hiểu ra, cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh lần nữa.

Từ Nam Nho đứng bên ngoài đợi, đợi một lúc cũng không thấy cô đi ra nên đi sang bên cạnh ngồi chờ, không hiểu vì sao ngồi không được thoải mái, anh lại đi về phía cửa nhà vệ sinh nhìn.

Không thấy Dịch Tích đi ra, chỉ thấy một bà thím từ trong đi ra: “Nhìn đi đâu đấy nhóc?”

Từ Nam Nho: “…”

“Người trẻ tuổi bây giờ đúng là”. Bà thím lẩm bẩm mấy câu rồi bỏ đi.

Từ Nam Nho thở dài một hơi, lúc ngẩng đầu thì thấy Dịch Tích bước ra.

Cô cúi đầu, hai tay đặt sau lưng, chầm chậm đi về phía anh. Nhịp tim của Từ Nam Nho nhanh chóng đập như điên: “Dịch Tích, chẳng lẽ là…”

“Không có thai!” Dịch Tích đột nhiên ngẩng khuôn mặt đưa đám lên, cười rực rỡ, “Thật sự là không có thai! Con mẹ nó chứ làm em hết hồn!”

Từ Nam Nho nhìn cây que kia, đúng thật là… không có.

“Tốt quá tốt quá, đúng là dọa chết em rồi, thầy nói xem lỡ như em có con với thầy thì phải làm sao đây”. Vẻ mặt của Dịch Tích lúc này hoàn toàn là biểu cảm may mắn khi thoát nạn, “Ông trời phù hộ! Đúng là quá may mắn!”

“…”

Dịch Tích cảm tạ ông trời xong nhìn sang Từ Nam Nho, sắc mặt của anh lúc này đã đen như đít nồi.

Dịch Tích thu lại nụ cười: “Thầy cũng bị dọa đến phát ngốc rồi đúng không”.

Từ Nam Nho im lặng nhìn cô, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.

Dịch Tích: “?”

Từ Nam Nho đi vài bước mới phát hiện cô không đi theo, anh quay đầu trách mắng: “Đứng đó làm gì, còn không qua đây”.

Dịch Tích đứng im, vẻ mặt ngơ ngác: “Sao thầy hung dữ vậy?”

Từ Nam Nho im lặng hai giây, nhanh chóng thu lại vẻ mặt muốn ăn thịt người: “Qua đây, đừng có vui đến phát ngốc rồi chút lại nôn”.

Dịch Tích: “Thầy mới là người vui đến muốn nôn”.

Bình luận