Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Khom Lưng Vì Anh

Chương 46

Tác giả: Lục Manh Tinh

Từ Nam Nho tuy rằng tính tình có chút lạnh lùng, nhưng danh tiếng của vị thầy giáo này trong trường lại không tồi. Một mặt là vì năng lực của anh đích thực mạnh, mặt khác là vì anh luôn nho nhã lịch sự với đồng nghiệp.  

Giang Nhĩ Nghị cùng Từ Nam Nho xem như cũng có chút giao tình, trước kia có cùng nhau dạy chung một lớp, lúc có cuộc họp cũng nói vài câu với nhau. Anh luôn cho rằng với tính tình của Từ Nam Nho sẽ tuyệt đối không gần gũi với học sinh, cho nên anh tuyệt đối không nghĩ đến, vậy mà Từ Nam Nho lại cùng học trò của mình ở bên nhau…

Việc này đúng là điên đảo thế giới quan của anh!!

“Dịch, Dịch Tích à, em và Thầy Từ thật sự…”

Dịch Tích mỉm cười nhìn vị giáo viên: “Thầy yên tâm, tuy lúc còn đi học em có ý với thầy ấy, nhưng sau khi tốt nghiệp thì bọn em mới phát sinh chuyện này”.

“A? Tôi, ý tôi không phải vậy”. Giang Nhĩ Nghị xấu hổ ho hai cái, “Tôi muốn nói, nha đầu này đúng là có năng lực”.

Dịch Tích: “Đó là do thầy dạy tốt”.

Giang Nhĩ Nghị: “… Bậy bạ”.

“Ha ha ha”.

Sau đó, lúc đi thăm xong cố vấn học tập, Dịch Tích, Hoàng Vi và Cát Tề Thụy cùng đi đến phòng dạy của Từ Nam Nho. Lúc bọn họ đến còn cách giờ tan học 5 phút, cửa phòng học không đóng, Dịch Tích nhìn một cái liền thấy Từ Nam Nho đứng trên bục giảng.

Sơ mi trắng quy củ, cặp mắt kính không gọng, yên tĩnh lạnh lùng, đẹp đến muốn lấy mạng. Dịch Tích và Hoàng Vi nhìn nhau, hai người cũng giống như lúc còn học năm tư mà phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái. Nhưng vì đang đứng trước cửa phòng học, hai người đều đè thấp âm thanh.

Cát Tề Thụy: “…”

Lúc gần tan học, Từ Nam Nho thấy Dịch Tích. Dịch Tích làm động tác khẩu hình, Từ Nam Nho tạm dừng một lát, lúc này mới quay đầu lại tiếp tục giảng bài. Chỉ là đám học sinh đều phát hiện, thầy giáo luôn không nói không cười của họ đột nhiên nhếch khóe môi lên.

“?”

Xảy ra chuyện gì rồi?

Tiếng chuông vang lên, Từ Nam Nho nói câu tan học rồi nhanh chóng thu dọn sách đi ra ngoài.

Vừa đi ra phòng học đã bị người nào đó nhào vào lòng, nhưng mà người này còn biết đúng mực, ôm một chút liền buông ra: “Vừa rồi anh nghe được em nói gì sao!”

Từ Nam Nho hắng giọng: “Không nghe thấy”.

“Em nói anh rất đẹp trai, không nghe sao! Khẩu hình của em không rõ ràng sao?”

Từ Nam Nho: “… Đi thôi”.

“Thật sự là đẹp trai mà! Thầy à, anh có muốn treo cái bảng đen ở nhà không, lúc tâm trạng em không tốt thì anh giảng bài cho em nghe”.

Từ Nam Nho: “?”

Hoàng Vi: “Cậu đó, cái ý tưởng quái đản gì đó”. Sau khi thở ra một câu nói đứng đắn giáo huấn cô, Hoàng Vi lại lặng lẽ nói, “Có chuyện tốt như vậy thì nhớ gọi tớ”.

Dịch Tích đánh Hoàng Vi một cái, lúc này, học sinh trong lớp cũng lục tục đi ra.

Đám học sinh vừa rồi đứng xa xa đã thấy thầy Từ của bọn họ sau khi ra khỏi phòng học liền bị một người phụ nữ nhào vào lòng, tuy rất ngắn ngủi, nhưng xác thật là ôm.

Trong nhất thời, đám nữ sinh tan nát cõi lòng rớt đầy đất, mà đám nam sinh sôi nổi bàn tán muốn chạy ra nhìn xem người phụ nữ kia ra sao.

“Bạn gái Thầy Từ đó”.

“Lúc trước nghe bên Lý Công nói bạn gái thầy xuất hiện, không ngờ lại là thật!”

“Thật xinh đẹp”.

“Thầy Từ của tớ vậy mà bị ôm!!!”

“Vừa nãy lúc giảng bài thầy Từ còn cười trộm, các cậu thấy không?”

“Thấy, đúng là thiên hạ kỳ quan”.

… …

Đám học sinh bàn luận sôi nổi không hề ảnh hưởng đến Từ Nam Nho, anh nhìn Dịch Tích nói: “Buổi tối ăn cơm với mấy người bạn, đi cùng anh đi”.

Dịch Tích nghe anh nói tự nhiên như vậy, cho rằng là đám Chu Hưng Trạch, cô tùy ý gật đầu: “Được”.

“Ừm”.

Từ Nam Nho đi về phía trước, đám người Dịch Tích cũng đi theo sau.

Buổi chiều ở trường học có một buổi văn nghệ hoành tráng, cựu học sinh và giáo viên của trường đều được mời tham gia, bởi vì vị trí cố định, nên Dịch Tích không thể ngồi chung với Từ Nam Nho.

Lúc tiết mục biểu diễn được một nửa, Dịch Tích và mấy người cựu học sinh dựa theo kế hoạch nhà trường đi lên bục phát biểu vài lời. Nếu như bỏ đi thân phận đại tiểu thư nhà họ Dịch, địa vị hiện tại của Dịch Tích trong tập đoàn Dịch Thị cũng được xem như là người thành công, đủ để lên bục nói vài lời với đám học đệ học muội.

Mà lúc này dưới đài.

“Ô? Người này không phải là người mà buổi sáng ở cửa phòng chờ thầy Từ sao?”

“Đúng vậy! Chuyện gì vậy! Vậy mà là học tỷ?!”

“Lúc trước thầy Từ có dạy học sinh đó sao?”

“Con mẹ nó chứ, sư đồ luyến?!”

“Sớm biết Thầy Từ chấp nhận học sinh, lão tử đã sớm nhào vào!!!”

“Bạn học này, cậu nhìn xem gương mặt học tỷ trên kia ra sao, còn cậu thì ra sao”.

“A”.

… …

Sau đó Dịch Tích đi xuống đài, ngồi trở lại vị trí ban đầu, phía sau cô là vị trí ngồi của mấy học sinh trong trường.

“Học tỷ”. Có người đột nhiên vỗ vai cô.

Dịch Tích quay đầu lại nhìn, là một bạn học nữ khá dễ thương: “Sao vậy?”

“Học tỷ, chị, chị là bạn gái của Thầy Từ sao”.

Dịch Tích hơi ngẩn người: “Em là học trò lớp anh ấy?”

Nữ sinh vội vàng lắc đầu, cầm lấy di động của mình: “Chị xem, trong vòng bạn bè có người nói, người này là học trò của thầy ấy”.

Dịch Tích bật cười: “Xem ra tin tức này truyền đi nhanh thật”.

Nữ sinh sau khi nghe xong có vẻ mặt kích động: “Vậy là thật sao, học tỷ à, em rất sùng bái thầy Từ, tuy nhìn qua thì thầy ấy có chút hung dữ”.

Dịch Tích tán đồng mà gật đầu: “Trước kia chị cũng cảm thấy anh ấy không dễ tiếp cận”.

“Vậy, vậy ngày thường lúc thầy ấy ở cùng chị cũng rất hung dữ sao!”

Dịch Tích nghĩ nghĩ, cố ý nói: “Đúng vậy, nhưng hung dữ, anh ấy…”.

“Ai rất hung dữ?” Lời nói còn chưa dứt, đỉnh đầu đã truyền đến âm thanh quen thuộc kia. Dịch Tích không ngẩng đầu nhìn, mấy nữ sinh ngồi phía sau kích động khẽ kêu.

“Từ, thầy Từ!”

Dịch Tích hơi đổ mồ hôi, nhếch khóe môi ngẩng đầu nhìn Từ Nam Nho: “Sao anh lại tới đây”.

“Không đến chẳng lẽ để mặc em ngồi đây nói xấu anh sao”.

Dịch Tích: “… Không phải em chỉ nói giỡn thôi sao”.

“Phải không, anh còn tưởng rằng em thật sự cảm thấy anh rất hung dữ đối với em”. Từ Nam Nho lúc dứt lời thì trong đôi mắt lộ ra chút ý cười.

Ánh mắt đám học sinh ngồi sau sáng ngời, ngồi ăn cẩu lương mà hai người ngầm phát ra.

Từ Nam Nho và người bên cạnh Dịch Tích chào hỏi nhau rồi thay đổi chỗ ngồi. Anh bình tĩnh ngồi xuống cạnh cô, sau đó nhìn thẳng về bục phát biểu.  

Dịch Tích nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”

Từ Nam Nho: “Cái gì”.

“Đột nhiên anh ngồi đây làm gì”.

“Nhàm chán”.

“Ừm?”

“Tiết mục nhàm chán”.

Lúc này trên bục phát biểu đúng là có thầy giáo nào đó cất tiếng hát vang, Dịch Tích hết sức vui mừng: “Chẳng lẽ ngồi cạnh em thì tiết mục hay hơn sao”.

“Vậy thì lại không,” Từ Nam Nho nghiêng tầm mắt nhìn cô, mười phần tự nhiên như cũ: “Chỉ là thời gian không có khó qua nữa”.

Dịch Tích chớp mắt, cười hì hì ôm chầm cánh tay anh: “Sao anh lại có suy nghĩ giống em!”

Từ Nam Nho không chút do dự vạch trần cô: “Phải không, vậy sao vừa rồi em không đi qua kia ngồi cạnh anh”.

Vẻ mặt Dịch Tích hoảng sợ: “Người ngồi cạnh anh là trưởng khoa có biết không! Em với thầy ấy từng có hiềm khích có biết không! Lỡ như thầy ấy còn nhớ rõ em thì làm sao giờ? Cho nên em không qua đâu”.

Đầu mày Từ Nam Nho nhíu lại: “Hiềm khích?”

“Ừ… Lúc học năm hai, vì một số nguyên do mà em cho người phá trang web của trường, viết mấy chữ trên trang chủ, sau đó trưởng khoa còn muốn cấm túc em, nhưng chuyện này nhanh chóng bị ba em đè xuống… Khụ khụ, dù sao trưởng khoa nhất định hận em, nếu không cẩn thận gặp được ở trường thì thầy ấy dùng ánh mắt giết em mấy trăm lần rồi”.

Từ Nam Nho: “Em viết gì mà ông ấy tức giận như vậy”.

Dịch Tích xua tay, chột dạ nói: “Cũng chẳng có gì, lúc đó còn trẻ tuổi nông nổi… Nhưng hiện tại em tuyệt đối biết sai rồi”.

Từ Nam Nho nhìn cô một cái: “Nói”.

Dịch Tích: “Thật không có gì cả…”

Ánh mắt Từ Nam Nho trở nên nghiêm khắc.

Dịch Tích sợ hãi, nhỏ giọng “hừ” một tiếng: “Chẳng qua chỉ viết ‘lỗ mũi Trần Quốc Vĩ đúng là lớn’ mà thôi”.

Từ Nam Nho: “…”

Trần Quốc Vĩ là tên đầy đủ của trưởng khoa, vẻ ngoài của ông ấy cũng bình thường, nhưng cái lỗ mũi đúng là vô cùng hấp dẫn sức chú ý của người khác, lúc Dịch Tích còn học ở trường thì học sinh toàn khoa vô cùng ghét ông ấy. Bởi vì trưởng khoa này luôn đặt ra một số quy định kỳ quái, làm cho mấy cô ở phòng ngủ mà ngủ cũng không yên, ăn cũng không ngon, chọc cho mọi người đều ở sau lưng gọi ông ấy là “lỗ mũi to tìm đường chết”.

Mà bản thân trưởng khoa lại vô cùng để ý chuyện lỗ mũi to này, nên sau khi Dịch Tích hack trang web trường còn ở trước mặt toàn trường nói thẳng vấn đề này, việc này làm cho sự căm phẫn của ông ấy lên mức đỉnh điểm.  

Lúc Từ Nam Nho nghe cô nói những lời này rõ ràng hơi ngẩn người, tuy anh không quá chú ý mấy chuyện bát quái của trường, nhưng ngẫu nhiên cũng nghe được học sinh trong lớp gọi Trần Quốc Vĩ như vậy.

Đương nhiên, không một ai dám như người bạn gái này của anh mà ồn ào quậy phá như vậy.

“Em đúng là…”

“Này, anh đừng lên lớp em, lúc đó hành vi của em còn nhỏ nên không hiểu chuyện, không liên quan đến em bây giờ!”

Khóe miệng Từ Nam Nho hơi nhếch lên, thiếu chút nữa không thể kiềm chế mà bật cười.

Người này… Đúng là khắp nơi gây hoạ.

“Không lên lớp em,” Từ Nam Nho lần nữa nhìn về phía sân khấu, trong giọng nói có chút ý vị thâm trường, “Nhưng cũng không giúp được em”.

“A? Giúp gì?”

Từ Nam Nho lại nghiêng tầm mắt nhìn cô, Dịch Tích bị nhìn đến mức ngứa ngáy: “Anh đang nói gì vậy”.

“Không có gì”.

“Dụ người khác tò mò!”

Sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, Dịch Tích cùng đám Hoàng Vi nói lời tạm biệt, sau đó cùng Từ Nam Nho đi đến bữa tiệc của bạn anh.  

“Tiểu bảo bối của Ngô Loan Phong còn ở cạnh anh ta sao?”

Từ Nam Nho vừa lái xe vừa nói: “Hình như còn”.

“Vậy tối nay chẳng phải là không thể không nghe trò chơi bảo bối của bọn họ sao”.

“Hôm nay không gặp họ”.

“A? Vậy gặp ai?”

“Đồng nghiệp”. Từ Nam Nho nghiêng đầu nhìn cô, “Đồng nghiệp ở Thành Nguyễn”.

“…”

**

Sắp đến cửa phòng bao, Dịch Tích đột nhiên lùi bước.

“Nếu không thì em… Không đi nữa”.

Từ Nam Nho: “Vốn dĩ anh cũng không muốn đi, nhưng hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, không từ chối được”.

“Vậy anh đi, em về nhà trước”.

“Nhưng hôm nay anh đã đáp ứng với người ta mang người nhà đến”.

“Em không phải người nhà!”

Từ Nam Nho híp mắt: “Cái gì?”

Dịch Tích hắng giọng: “Ý em là…Trước tiên thì tối nay em buông xuống cái danh hiệu người nhà này, ngày mai nhặt lại”.

“Suy nghĩ của em cũng hay nhỉ”.

Mặt Dịch Tích đầy đau khổ, lúc định nói thêm gì nữa thì cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra.  

“Ồ? Nam Nho, cậu đến rồi sao lại đứng ngoài cửa thế kia”.

Dịch Tích nhìn người trước mắt, trong lòng yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.

Quả nhiên là có lỗ mũi to ở đây!!

Bình luận