Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lá Nằm Trong Lá

Chương 3

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Bọn tôi không rủ cô Hiền và cô Mười xuống cầu Hà Kiều ngồi hóng mát nữa nhưng hằng tuần vẫn kéo nhau lên tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường thăm hai cô.

Có lẽ nhờ vậy tôi luôn được cô Hiền cho điểm cao mỗi khi dò bài, dù suốt một năm học tôi chỉ thuộc mỗi một bài đầu tiên nói về lá và rễ cây.

Hồi bút nhóm Mặt Trời Khuya chưa ra đời, thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn chưa lên chức trưởng ban báo chí nhà trường, tôi bị cô Hiền kêu lên bảng và dò đúng bài này. Dĩ nhiên tôi đọc làu làu và lãnh điểm 10 ngon lành.

Đến khi thằng Thọ bày ra trò làm đặc san, thường xuyên xin nghỉ tiết của cô để “đi làm báo” thì tôi không thèm tụng bài sinh vật nữa. Chép bài thì tôi vẫn mượn tập tụi bạn để chép nhưng chép xong tôi vứt tập vào ngăn bàn, không thèm ngó ngàng gì đến nó.

Cô Hiền dễ dãi khi tụi tôi xin nghỉ tiết dạy của cô, nhưng cột điểm hằng tháng không thể để trống, vì vậy hôm nào tụi tôi không “đi làm báo”, cô lần lượt kêu tám mống trong ban báo chí lên bảng, không sót một đứa nào.

Khi cô kêu đến tên tôi, dĩ nhiên tôi rất run.

Cô lật tập, ngay bài mới nhất, kêu tôi đọc.

Tôi gí gí mũi giày xuống nền nhà, mặt đỏ tới mang tai.

Thấy tôi đứng lâu lắc, có vẻ như đang nghĩ ngợi xem nên mở miệng hay cứ lì ra như thế cho đến khi có trống đổi tiết, cô Hiền ngước mắt nhìn tôi:

– Sao thế? Hôm qua em không học bài à?

– Thưa cô, hôm qua em đi ăn giỗ ạ.

Tôi lí nhí đáp, bụng đã sẵn sàng ôm tập về chỗ.

Nhưng cô Hiền có vẻ không nỡ đuổi tôi. Cô không muốn thi sĩ Cỏ Phong Sương mất mặt trước bạn bè.

Tôi gằm đầu và nghe tiếng cô bay trên mái tóc:

– Thôi, em đọc bài tuần trước cũng được.

– Bài tuần trước em cũng không thuộc ạ. – Tôi đáp, giọng xấu hổ, nhưng ý tứ thì giống như đố cô làm gì được em.

Cô Hiền không làm gì tôi thật. Lần thứ hai, giọng cô đầy nhẫn nại:

– Vậy cô cho em đọc bài tuần trước nữa!

– Bài tuần trước nữa… cũng vậy, thưa cô! – Tôi nhắm mắt lại, ấp úng thú nhận, ước gì có thể chui được xuống đất ngay lúc đó.

Sau một phút ngẩn ngơ, cô Hiền thở hắt ra:

– Thôi, em thuộc bài nào thì đọc bài ấy!

Trước sự rộng lượng bất ngờ của cô, tôi nhanh nhẩu đọc bài về lá và rễ cây. Tôi không dám đọc to, sợ tụi bạn ngồi dưới nghe thấy sẽ kiện cáo lôi thôi.

Hôm đó, tôi được cô Hiền cho 9 điểm, mặc dù tôi đọc một bài cũ rích và giọng tôi phát ra từ một âm vực thấp đến độ tôi ngờ rằng cô không thể nào nghe thấy.

Từ bữa đó, tôi không sợ cô Hiền kêu trả bài nữa.

Những lần bọn tôi đến thăm cô, cô và tôi đều không nhắc gì đến chuyện đó và tháng sau tôi lại tiếp tục thì thầm đọc bài lá và rễ cây khi bị cô kêu lên bảng.

Tóm lại, suốt một năm học môn sinh vật, tôi chỉ thuộc độc nhất mỗi một bài. Đó là vốn lận lưng của tôi, lần nào bị cô Hiền gọi trả bài, tôi cũng véo von về lá và rễ cây. Đến mức, những lần sau thấy tôi lò dò đi lên, cô chỉ đưa tay cầm lấy cuốn tập và hất đầu chiếu lệ “Em đọc đi!”, chẳng buồn nói bài nào vì cô biết thừa nếu cô bảo tôi đọc bài khác chắc chắn tôi sẽ ngất xỉu giữa lớp.

Có lần không kềm được, tôi đem chuyện cô Hiền ưu ái tôi khoe với tụi bạn trong bút nhóm và sung sướng thấy tụi nó tròn xoe mắt vì ngạc nhiên, sau đó mặt đứa nào đứa nấy xám đi vì ghen tị. Thằng Thọ phun nước bọt:

– Tao sẽ kiện!

Tất nhiên tôi biết nó chỉ nói chơi.

o O o

Giữa năm học, bút nhóm Mặt Trời Khuya bất ngờ có thêm một thành viên mới. Đó là thằng Lợi.

Lợi ở miệt ngoài. Ba mẹ nó sống bằng nghề đào vàng trên núi, nửa đêm hầm bất ngờ bị sập, ba mẹ nó bị chôn vùi trong đất đá cùng hàng chục người khác, đào bới mấy ngày mới moi được xác.

Sau một đêm, ba anh em nó đột ngột mồ côi ba mẹ, chẳng biết bấu víu vào đâu. Bà con thương tình cưu mang, bác nó đem đứa em kế nó về bảo bọc, đứa út được bà cô dắt về nhà. Riêng nó, cả tuần lễ sau mới có ông cậu họ ở xa tới xin nhận nó về nuôi.

Chuyện này mãi về sau, khi đã chơi thân với nhau và Lợi đã trở thành nhà văn Mã Phú trong bút nhóm Mặt Trời Khuya, nó mới bùi ngùi kể cho tôi nghe.

Hôm đầu tiên, Lợi rụt rè đi theo thầy hiệu phó vào lớp, chẳng đứa nào biết gốc gác lai lịch của nó, cũng chẳng biết nó có tài viết văn. Chỉ thấy đó là đứa có thân hình dong dỏng, gương mặt nhàu nhò, lúc nào cũng như sắp òa ra khóc.

Học trò mới Lưu Thành Lợi ngồi ở bàn chót với ba đứa khác, nhưng từ lúc vô học đến khi có trống tan trường, nó chẳng buồn bắt chuyện với ai. Ngày nào cũng vậy, nó như con ốc không chui ra khỏi vỏ, vô lớp là chúi mặt vào tập.

Thời gian đầu bọn tôi chẳng quan tâm đến Lợi, thực ra muốn quan tâm cũng chẳng biết quan tâm gì ở một đứa cứ im thít suốt buổi như thế. Trông nó còn chán hơn cả cái cột đình.

Chỉ đến khi bài tập làm văn tháng đó được phát ra, bài của nó được điểm cao nhất và vinh dự được thầy Chinh đọc lên cho cả lớp nghe, bọn tôi mới biết Lợi là viên ngọc quý.

Ba chữ “viên ngọc quý” là do Thọ đặt cho Lợi.

Giờ ra chơi, Thọ triệu tập tôi, Hòa và Sơn trong quán cà phê trước cổng trường, chui vào xó xỉnh kín đáo quen thuộc để không đứa nào nhìn thấy cả bọn đang ti toe bập thuốc.

Đợi cà phê bưng ra, Thọ lôi từ trong túi áo điếu thuốc lẻ nhăn nheo chắc vừa đánh cắp được của mẹ nó hồi sáng, quẹt que diêm vào gót giày đánh xoẹt một tiếng cho lửa xòe ra rồi thản nhiên gí que diêm cháy đỏ vào đầu mẩu thuốc.

Nó rít một hơi, nhắm mắt ngửa cổ nhả khói lên trần nhà với phong cách rất ư là nghệ sĩ, rồi gật gù:

– Lớp mình có một viên ngọc quý.

Biết thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn khoái mào đầu theo kiểu lửng lơ, ba đứa tôi im lặng nhìn nó, nín thở chờ nó nói tiếp.

Thọ quét mắt một vòng, chậm rãi:

– Thằng Lợi chính là viên ngọc quý đó.

Sơn chớp mắt:

– Tại nó học giỏi văn hở mày?

– Chính xác! – Thọ gật đầu, nó nheo mắt nhìn bọn tôi – Tụi mày có biết tại sao học giỏi văn là viên ngọc quý không?

Hòa gãi cổ:

– Vì mai mốt nó sẽ trở thành Khái Hưng, Thạch Lam…

Thọ đập tay xuống mặt bàn đánh “chát” khiến ba đứa tôi giật bắn. Nhưng không phải nó nổi giận mà đó là hành động bày tỏ sự tán thưởng với câu trả lời của thằng Hòa:

– Mày nói đúng lắm, Trầm Mặc Tử!

Hòa chưa kịp toét miệng sung sướng, Thọ hùng hồn giải thích:

– Thằng Lợi có mọi phẩm chất để trở thành một nhà văn lớn trong tương lai, nhưng với điều kiện ngay từ bây giờ nó phải được nuôi dưỡng trong bầu không khí văn chương sôi động.

Tôi hiểu ngay ý Thọ:

– Mày muốn rủ nó gia nhập bút nhóm?

– Đúng vậy! – Thọ huơ điếu thuốc vẽ một vòng tròn lập lòe trong không trung, nãy giờ mải bận bịu chuyện kết nạp thành viên, nó quên bẵng việc ép tụi tôi hút thuốc lá – Mặt khác, bút nhóm tụi mình cũng cần một cây bút như nó. Bọn mình chỉ rặt thi sĩ, cần bổ sung một văn sĩ cho nó… cân đối!

Lúc Thọ quyết định thế, Lợi chưa khoác lên người cái bút danh mỹ miều Mã Phú.

o O o

Thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn uốn ba tấc lưỡi để thuyết phục “viên ngọc quý” nhưng xem chừng “viên ngọc quý” vẫn e dè. Chỉ đến khi Thọ trưng ra cuốn sổ sáng tác của bút nhóm Mặt Trời Khuya thì Lợi mới lung lay.

Hôm đầu tiên ôm cuốn sổ về nhà, Lợi giữ ba ngày, đến ngày thứ tư nó đem lên trả.

Thọ cầm lấy cuốn sổ, mắt sáng trưng. Nhưng sau khi lật tới lật lui, chẳng thấy chữ nào của thằng Lợi, Thọ sầm mặt:

– Sao thế mày?

Lợi nhìn xuống đất:

– Tao chẳng biết viết gì.

Tôi đứng bên cạnh, ánh mắt đi qua đi lại giữa Thọ và Lợi một cách lo lắng, thấp thỏm chờ thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn thốt ra tiếng “Ngu!” quen thuộc.

Nhưng khác với điều tôi chờ đợi, Thọ không mắng Lợi, cũng có thể muốn mắng lắm nhưng nó kềm lại được. Dẫu sao Lợi cũng là học trò mới, không phải bạn bè thân thiết như tôi, Sơn hay Hòa mà muốn nặng lời lúc nào cũng được. Chưa kể, bút nhóm Mặt Trời Khuya đang thiếu văn sĩ trầm trọng, Thọ không muốn làm mếch lòng Thạch Lam tương lai.

– Mày cầm về đi! – Sau một lúc ngẫm nghĩ, Thọ giúi cuốn sổ vào lại trong tay Lợi, tặc lưỡi – Chừng nào viết được gì đó, mày hãy trả cho tao!

Lợi không chịu cầm lấy cuốn sổ. Nó nhìn thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn bằng ánh mắt van nài:

– Nhưng tao…

– Không “nhưng” gì hết! – Thọ nhún vai, một cử chỉ cho biết còn lâu thằng Lợi này mới hòng từ chối được – Mày cứ nghe tao đi. Tao biết mày là đứa có tài.

Thọ đập tay lên vai Lợi, động viên:

– Tao biết mày viết được mà. Mày viết thể loại nào cũng được. Thậm chí mày có thể sáng tác truyện cổ tích, truyện thần thoại, truyện trinh thám… Tùy!

– Viết đi, Lợi! – Tôi phụ họa – Tao học văn giỏi như mày, tao sáng tác truyện từ khuya rồi!

Hai đứa tôi đã nói đến nước đó, Lợi không thể không nghe.

Nó nhăn nhó cầm cuốn sổ nhét vào túi xách, chép miệng:

– Được rồi. Tao sẽ cố!

o O o

Để thằng Lợi toàn tâm toàn ý hơn nữa cho việc sáng tác, hôm sau Thọ xin cho nó vào ban báo chí của lớp và của trường.

Lợi đồng ý ngay, nhưng cuốn sổ các-nê thì nó vẫn giữ rịt.

Bọn tôi hỏi thì nó bảo đang viết. Hỏi viết gì thì nó không nói.

Lợi cũng chẳng chịu nghỉ học tiết sinh vật để “đi làm báo” với bọn tôi.

Tôi kéo tay nó, nó trì lại, bảo:

– Tao thích học.

– Kệ nó đi! – Thọ hất đầu ra hiệu cho tôi – Nó không thích nghỉ học thì thôi!

Trong thời gian đó, bọn tôi phải lo dàn xếp những chuyện rắc rối xảy ra với các nàng thơ nên mặc Lợi muốn làm gì thì làm, kể cả chuyện gai mắt nhất là nó không thèm nghỉ tiết sinh vật của cô Hiền như bọn tôi.

Rắc rối đầu tiên đến từ Thỏ Con.

Một chủ nhật nọ tôi rủ thằng Hòa đến nhà Thỏ Con chơi, mới tới đầu ngõ đã thấy trong nhà nó thấp thoáng mấy đứa con trai lạ mặt.

Thỏ Con đang ngồi tiếp chuyện vui vẻ với đám này, nhác thấy tôi và Hòa, nhanh nhẩu chạy ra mời hai đứa tôi vô.

Chiếc bàn khách nhà nó có bốn chiếc ghế. Thỏ Con ngồi một chiếc, ba người khách của nó ngồi ba chiếc, tôi và Hòa phải đặt mông ngồi ké trên bộ ván kế đó.

Nhưng chuyện đó không làm tôi bực mình bằng chuyện mấy tên kia cứ thản nhiên buông lời tán tỉnh Thỏ Con, coi tôi và Hòa như hai cục gạch không có khả năng hiểu bọn họ nói gì.

Ba anh chàng này cũng là dân thị trấn, con ông A ông B ông C, Thỏ Con giới thiệu thế. Tôi biết ông A, ông, ông C nhưng không biết con của họ. Cả ba đều trạc mười tám tuổi, học lớp mười hai ngoài thành phố, do thị trấn quê tôi chưa mở cấp ba.

Suốt nửa tiếng đồng hồ dộng vô tai tôi toàn những câu khó nghe kinh khủng:

– Anh thấy em càng lớn càng xinh!

– Hôm nào đi Tiên Nông chơi với bọn anh nhé!

Toàn những lời nhố nhăng vậy mà Thỏ Con cứ ngồi toét miệng ra cười làm tôi sôi máu.

Tôi kéo tay Hòa:

– Xuống nhà dưới ngồi chơi!

Hòa chắc cũng đang bất bình giùm tôi. Tôi vừa mở miệng, nó đứng bật dậy ngay.

Hai đứa đùng đùng kéo nhau xuống nhà dưới, chẳng thèm nói tiếng nào với Thỏ Con và ba vị khách.

Tôi ngồi trên võng, nó ngồi trên chiếc chõng tre, chìa hai bộ mặt hầm hầm vào mắt nhau như xem thử đứa nào xịt khói ra đằng mũi trước.

Một lát, Thỏ Con chạy xuống:

– Sao hai bạn ngồi đây?

Tôi cáu:

– Muốn tụi này đi về hả?

– Ơ…

Thỏ Con ngân lên một tiếng ngân dài.

– Ơ gì mà ơ? – Tôi cay đắng – Hay bạn muốn tụi này ở lại nghe mấy tay kia tán nhăng tán cuội?

– Người ta nói gì kệ người ta chứ! – Thỏ Con đỏ mặt – Tôi có thích nghe đâu!

– Không thích mà ngồi nhe răng ra cười như đười ươi!

– Lịch sự mà!

– Hừ, lịch sự! Đồng lõa thì có.

Thỏ Con có vẻ muốn chuộc lỗi với tôi. Nó ngồi lì ở nhà dưới, bỏ mặc ba vị khách loay hoay trên kia.

Tôi hơi nguôi nguôi được một chút, chợt nhớ một chuyện liền đưa mắt nhìn quanh:

– Ba mẹ bạn đâu?

– Đi vắng rồi.

– Thế còn Út Năm?

– Em mình qua nhà bạn.

Tôi cắn môi, nghe máu nóng bốc lên đầu:

– Thế là bạn rủ bọn người kia đến nhà?

Bạn nói bậy! – Thỏ Con nhăn mặt – Tôi không thèm nói chuyện với bạn nữa!

Nói xong, nó quay mình chạy lên nhà trên.

Hành động của Thỏ Con chẳng khác gì dầu đổ vô lửa. Tôi đứng phắt lên khỏi võng, đá chân vào chân Hòa:

– Về!

o O o

Đi một quãng xa, đầu tôi từ từ nguội dần. Gió ngoài đồng trống thổi mơn man đầu cổ tóc tai giúp tôi bắt đầu nhận ra trí thông minh của tôi vừa rồi đã bị cơn nóng giận làm cho vón cục lại.

Tôi liếc thi sĩ Trầm Mặc Tử đang trầm mặc bên cạnh, tặc lưỡi:

– Bậy quá mày!

– Ờ, Thỏ Con bậy thiệt! – Hòa phụ họa.

– Không! Tao bậy chứ không phải nó!

Hòa trố mắt như thể tôi vừa nói tiếng Ấn Độ.

Tôi thở dài:

– Tụi kia đến chơi chắc do vô tình thôi.

– Dĩ nhiên là vô tình!

Thằng Hòa lại nhanh nhẩu hùa theo khiến tôi chán ngán không buồn mở miệng nữa. Đã có lúc tôi định quay lại nhà Thỏ Con để làm hòa với nó nhưng lòng tự ái đã kềm chân tôi.

Hòa thấy tôi làm thinh, nó cũng ngậm miệng luôn.

Kể từ lúc đó, hai đứa lủi thủi và câm nín đi bên nhau như hai chiếc bóng. Mãi tới tận nhà.

Hôm sau đến lớp, Thỏ Con không thèm nói chuyện với tôi.

Giờ ra chơi, Thọ tập họp ban báo chí để phân công công việc, Thỏ Con vẫn góp mặt, nhưng từ đầu đến cuối tuyệt không nhìn tôi lấy một cái.

Khi đám con gái giải tán, Thọ lừ mắt nhìn tôi:

– Mày với Thỏ Con có chuyện gì hả?

Có thằng Hòa đứng đó, tôi không thể chối. Tôi “ừ” và tặc lưỡi kể cho nó nghe chuyện xảy ra hôm qua.

Nghe xong Thọ nhún vai, kết luận gọn lỏn:

– Ngu!

– Ngu á? – Tôi gãi má, tròn mắt nhìn nó.

– Thực ra thì mày không ngu! – Thọ gật gù – Phải nói là… quá ngu mới đúng!

Không để tôi kịp phản ứng, Thọ chặn họng luôn:

– Thứ nhất, mày không nên đổ tội lên đầu Thỏ Con một cách vô lối như vậy. Thứ hai, mày là Cỏ Phong Sương. Thi sĩ thì phải bao dung, độ lượng, có tấm lòng rộng rãi như trời bể, không thể vì một chuyện cỏn con và không rõ đầu đuôi mà xù lông nhím lên với… người tình như một tên du côn hạng bét!

Tôi không biết Thỏ Con có phải là “người tình” của tôi không (thực lòng tôi thấy nó chẳng có gì giống như vậy). Nhưng tôi biết hôm qua tôi đã mất bình tĩnh. Tôi quá nóng nảy. Tôi đã nói với Thỏ Con những lời lẽ mà một thi sĩ không được phép nói.

– Bây giờ tao phải làm sao? – Cuối cùng, sau một hồi nhắm mắt lại cho bớt sốc, tôi mở mắt ra nhìn Thọ, cầu cứu.

– Thi sĩ không bao giờ nói những lời chanh chua, đanh đá. Thi sĩ mở miệng là nói ra thơ!

Thọ nói vòng vo, nhưng tôi hiểu:

– Tao phải làm thơ xin lỗi nó?

– Đúng vậy. – Thọ cười khì khì – Khi nào thằng Lợi đưa lại cuốn các-nê, mày chép bài thơ vô đó. Tao sẽ chuyền cho Thỏ Con xem.

Thi sĩ Cỏ Phong Sương chưa kịp nghĩ ra những vần thơ để làm hòa với Thỏ Con đã tới lượt thi sĩ Hận Thế Nhân gây chuyện với nàng thơ của nó.

Trong bốn nàng thơ của bọn tôi, nhà của Xí Muội ở xa nhất. Nó ở tuốt trên Vinh Huy, xa mãi về phía Tây. Muốn tới nhà nó phải băng qua hai chiếc cầu, rồi đánh một vòng quanh chân đồi đất đỏ toàn sim và mua, sau đó phải vòng vèo khoảng ba chục phút men theo các con ngõ nhỏ chạy luồn dưới các rặng tre xanh ngắt và kéo dài tưởng như vô tận.

Nhưng hễ chớp được xe honda của các ông bố, nếu không đi rừng đi suối bọn tôi lại rủ nhau chạy lên chơi nhà Xí Muội.

Trong bốn nàng thơ, Xí Muội là đứa xinh nhất. Mắt nó to ơi là to, miệng nó cười tươi và hiền, lại khoe răng khểnh trông duyên tệ. Tất nhiên bọn tôi thích kéo lên chơi nhà Xí Muội không phải vì nhan sắc của nó, đơn giản vì nó là nàng thơ của thằng Sơn.

Điều hấp dẫn bốn chàng thi sĩ chính là khu vườn nhà Xí Muội. Vườn nhà nó rộng mênh mông, lại lắm cây ăn trái: chuối, xoài, ổi, đu đủ, nhãn lồng, lêkima… Chạy dọc bên hông nhà nó là các vồng khoai tươi tốt, các vạt đậu phộng, rau muống xanh um và các loại ra thơm như húng, quế. Ao cá ở phía sau nhà, ngo ngoe vài cọng sen nhưng cá nhiều vô kể. Cách ao cá một quãng, kế hàng rào là vạt mía dày với những thân mía chen chúc trông như những cô gái mảnh khảnh đứng túm tụm thi nhau xõa tóc.

So với các ngôi nhà chật chội trong thị trấn, nhà Xí Muội là một vương quốc quyến rũ đối với bọn tôi.

Tới chơi nhà nó có cảm giác như đi dã ngoại, đi nghỉ hè, hết nướng khoai tới nấu chè, hết nhổ đậu phộng, bẻ mía đến câu cá, trò nào cũng mê tơi.

Riêng với thằng Sơn, mê tơi nhất có lẽ là nhỏ Nguyệt, em của Xí Muội. Đó chính là mầm mống của rắc rối.

Bọn tôi đều biết Xí Muội có một cô em gái, dù chưa gặp mặt bao giờ. Nguyệt mười bốn tuổi (bằng tuổi với tôi và thằng Hòa), tức là nhỏ hơn thằng Sơn và Xí Muội một tuổi.

Từ bé, nhỏ Nguyệt đã ở với chú thím ngoài thành phố, hiếm khi về nhà. Cũng có thể tháng nào nó cũng về nhưng những lúc nó về bọn tôi lại không có mặt ở nhà Xí Muội.

Hên làm sao (hay xui làm sao?), hôm đó nó về thăm nhà đúng vào lúc bốn đứa tôi đang kéo lên Vinh Huy.

Nghe cả bọn rú ga ầm ĩ trước sân, Xí Muội hớn hở chạy ra. Tôi nhìn vào nhà, thoáng thấy một cô gái mặc áo hoa từ phòng khách hấp tấp chạy vào buồng trong.

– Ai trong nhà vậy, Xí Muội? – Tôi hỏi khi bật chống xe.

– Em gái mình đó.

Cả bốn cái miệng cùng đồng thanh:

– Ôi!

– Gì mà “ôi”?

Sơn cười:

– Lần đầu gặp mặt thì kêu “ôi” chứ sao!

Lúc bọn tôi vào nhà, nhỏ Nguyệt vẫn trốn trong buồng. Chắc nó mắc cỡ. Xí Muội kêu năm lần bảy lượt nó vẫn không chịu thò mặt ra.

– Em mình ngại gặp người lạ. – Xí Muội phân trần – Tính nó hay xấu hổ!

Hôm đó, rốt cuộc chỉ có thằng Sơn là thấy mặt em gái Xí Muội. Lúc tôi, Thọ, Hòa và Xí Muội bẻ mía sau vườn, nó vẫn ở lì trong nhà ôm cuốn sách to sù sụ cắm mặt ngồi đọc.

Sơn ngồi bám mặt bàn chắc chẳng có âm mưu gì. Nhưng khi em gái Xí Muội từ trong buồng chạy ra, lẩn nhanh xuống bếp thì nó nhìn thấy.

Nó kể với tôi là nhỏ Nguyệt xinh lắm, xinh hơn Xí Muội gấp sáu lần, mặc dù tôi chẳng hiểu nó căn cứ vào đâu để đưa ra con số đó. Nó bảo lúc nhỏ Nguyệt từ trong buồng chạy ra, cô bé giật bắn cả người khi nhìn thấy nó. Có lẽ cô bé tưởng các ông anh bà chị đã kéo hết ra sau vườn. “Chào em”, lúc đó thằng Sơn vui vẻ buột miệng và được đáp trả bằng cái gật đầu và nụ cười bẽn lẽn của Nguyệt. Chỉ vậy thôi mà nó nói trái tim nó muốn rớt ra ngoài.

Bữa đó, cho đến khi ra về thằng Sơn không gặp lại nhỏ Nguyệt thêm lần nào nữa. Sau khi bất ngờ chạm mặt Sơn, nhỏ Nguyệt trốn mất biệt, chẳng biết trốn ở xó xỉnh nào vì thằng Sơn giả vờ chạy xuống bếp nướng khoai mấy lần vẫn không thấy em gái Xí Muội đâu.

Nếu chỉ có vậy thì đã chẳng thành chuyện. Đằng này, sau khi trông thấy Nguyệt, Sơn chả còn tâm trí đâu chúi mắt vô sách nữa. Lợi dụng lúc bọn tôi đang lúi húi sau vườn còn nhỏ Nguyệt lặn mất tăm dưới bếp, nó bắt đầu táy máy chồng tập trước mặt. Đó là tập học của Nguyệt, chắc nó đem từ thành phố về để tranh thủ học bài và lúc bọn tôi chưa ùa vô thì nó đang ngồi học đằng bàn.

Thằng Sơn lục lọi chắc vì tò mò thôi, nó bảo với tôi là nó chỉ muốn xem nhỏ Nguyệt viết chữ đẹp xấu thế nào, không ngờ nó phát hiện một xấp ảnh của nhỏ Nguyệt kẹp trong tập, loại ảnh 3×4 để làm thẻ học sinh, như vớ được một hũ vàng, thế là nó lén lút chôm ngay một tấm.

Lẽ ra cái trò đạo chích đó chẳng có ma nào biết nếu thằng Sơn không nhét tấm ảnh nhỏ Nguyệt vô bóp, lại ở ngay ngăn bọc nhựa ngoài cùng, với mục tiêu hắc ám là thỉnh thoảng mở ra ngắm cho đỡ nhớ. Đúng là cái thằng đại ngu, ăn vụng mà không biết chùi mép!

Trong một lần ban báo chí tám đứa đi ăn chè, Sơn móc bóp lôi tiền ra góp phần, long ngóng thế nào đánh rơi chiếc bóp ngay chân nàng thơ của nó.

Sơn chưa kịp nhặt, Xí Muội đã thò tay lượm lên. Oái ăm làm sao cái bóp lại bung ra ngay lúc đó, ngay trước mặt Xí Muội và tôi tin rằng nếu Xí Muội từng thấy ma một lần trong đời thì gương mặt của nó lúc đó có lẽ chẳng thấm tháp gì so với lúc nó nhìn thấy tấm hình em gái nó trong bóp thằng Sơn.

Đôi mắt Xí Muội bình thường đã to, bây giờ nó trố lên khiến nó trông như bị động kinh. Miệng nó há ra, răng khểnh biến đâu mất, và kinh khủng nhất là có vẻ như nó sẽ không bao giờ ngậm miệng lại được nữa.

Không chỉ Xí Muội, tôi, Thọ và Hòa cũng không tin vào bất cứ cái tai nào trong hai cái tai đang giần giật của mình khi Xí Muội run run cất giọng khào khào như bị nghẹt mũi sau khi đã tìm lại được tiếng nói:

– Sao hình em tôi lại ở đây?

o O o

Không nói thì ai cũng biết trong cái ngày u ám đó, nhỏ Xí Muội có vẻ phù hợp với bút danh Hận Thế Nhân hơn là “người yêu” của nó, mặc dù nó chưa từng viết một câu thơ nào.

Thằng Sơn tất nhiên giống như người ngậm hột thị, mặt nó méo như không thể nào méo hơn khiến cái mũi như bị lệch qua một bên và bằng bộ mặt biến dạng như vừa chui ra từ lò ép, nó ngắc ngứ thanh minh:

– À… à… hôm lên chơi nhà Xí Muội… thấy tấm ảnh này nằm dưới đất… chẳng biết của ai nên tôi cất vào bóp…

Như bất bình cho bạn, Hạt Dưa nhếch môi “đế” một câu:

– Rồi giữ luôn?

– Đâu có. – Mặt thằng Sơn bắt đầu nhuộm màu ráng chiều, và nó tiếp tục lắp bắp – Tôi định đưa lại cho Xí Muội… nhưng rồi quên mất…

Dĩ nhiên, chẳng ai tin lời Sơn. Cả ba đứa con trai bọn tôi cũng không tin. Nên tôi chẳng hề ngạc nhiên khi Xí Muội hứ một tiếng:

– Có ma mới tin ông!

Ném vào mặt thi sĩ Hận Thế Nhân một câu, Xí Muội đứng phắt lên khỏi ghế, đùng đùng bỏ đi một nước.

Như có hiệu lệnh, Cúc Tần, Thỏ Con, Hạt Dưa xô ghế rọt rẹt, đứng lên theo.

– Này… này…

Mặc thằng Thọ la hoảng, ba nàng thơ kiên quyết ủng hộ nàng thơ thứ tư. Cúc Tần thậm chí như phát khùng:

– Không “này, này” gì hết. Mấy ông cùng một giuộc với nhau, tụi tôi còn lạ gì!

Bỏ mặc bọn tôi ngớ ra với nhau như bốn thằng thộn, ba nàng thơ hấp tấp kéo nhau ra cửa, vấp chân lịch kịch vào bàn ghế dọc lối đi vì bước quá nhanh, động tác gợi đến cảnh những người lành lặn đang vội vã tránh xa bọn ghẻ lở.

Trong góc quán lúc này khung cảnh nghẹt thở như trước giờ bắn giết: thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn lừ lừ quay nhìn thi sĩ Hận Thế Nhân bằng ánh mắt lạnh lẽo gấp mấy lần cái bút danh của nó. Ngay cả tôi và Hòa cũng vậy. hai đứa tôi đóng đinh vô mặt thằng Sơn bằng những tia nhìn bén nhọn đến mức nếu thằng Sơn không phải là người giỏi chịu đựng chắc chắn nó sẽ lăn đùng ra giữa quán khi bị sáu tia nhìn chòng chọc cùng lúc xuyên qua.

Không khí quanh chiếc bàn lúc này ngột ngạt như đang ủ trong một tấm mền dày – trong tấm mền đó thằng Sơn cố rút người thật gọn, như tìm cách chôn mình thật sâu vào lòng chiếc ghế mây để tránh bị lôi ra xét xử.

– Mày làm sao thế hả Sơn? – Hòa bất thần rên lên.

-Tao… tao có làm sao đâu… – Tiếng thằng Sơn lí nhí nghe như tiếng dế vẳng lên từ dưới chân bàn.

– Thằng ngu! – Thọ gầm gừ – Đời mày chẳng còn việc gì để làm nữa hay sao mà đi nhét tấm ảnh của em gái con Xí Muội vô bóp hả?

– Tao tình cờ nhặt được… định đem trả… – Giọng Sơn như hết hơi, thều thào đến tội.

– Đem trả cái đầu mày! – Thọ nạt ngang. Tôi nghe rõ tiếng nghiến răng trèo trẹo của nó – Mày tưởng bọn tao đứa nào cũng ngu như mày hả?

Nhớ đến lời xỉa xói oan ức “mấy ông cùng một giuộc với nhau” của con nhỏ Cúc Tần khi nãy, tôi nghe máu nóng bốc lên đầu:

– Mày dựng vở “Tình chị duyên em” làm chi cho tụi tao bị vạ lây hả Sơn?

– Tụi mày… tụi mày…

Bị ba mũi giáp công cùng một lúc, con nhà Sơn mặt xanh như đít nhái. Có vẻ như nó sắp òa ra khóc tới nơi. Nhưng Sơn không khóc. Phút chót, như ăn phải thuốc liều, nó đột ngột hét lên:

– “Tình chị duyên em” cái khỉ mốc! Tao có tình cảm gì đặc biệt với Xí Muội đâu! Toàn tụi mày gán ghép cho tao!

o O o

Thằng Sơn đóng vai người nông dân nổi dậy. Tiếng thét phẫn nộ như bị kềm nén lâu ngày của nó chẳng khác nào tiếng kêu đòi tự do.

Ờ nhỉ, tôi âm thầm nhủ bụng, mình và Thỏ Con thực ra cũng có gì với nhau đâu. Đi chơi chung cả đám thì vui vẻ thật, lúc nào cũng ríu ra ríu rít như chim, nhưng những lúc chẳng may chỉ có hai đứa với nhau, tôi và nó cứ lúng ta lúng túng, vắt óc như vắt chanh cũng chẳng nghĩ ra chuyện để nói.

Hôm trước gặp đám con ông A, ông B, ông C ở nhà Thỏ Con, tôi có sửng cồ với nó chắc cũng chẳng phải ghen tuông gì. Chỉ là cảm thấy tự ái thôi. Hơn nữa, cái đám đó lấc cấc quá, coi tôi và thằng Hòa như con nít (mà có khi là con nít thật!), lại nói câu nào câu nấy như dùi chọc vào tai, có tượng đất mới không cáu tiết.

Càng ngẫm nghĩ, tôi càng thông cảm cho Hận Thế Nhân. Ờ, tự nhiên bắt nó chung thủy với người nó không hề yêu thì tội nó quá. Nó có lấy bút danh Hận Thế Nhân cũng không có gì quá đáng.

Không biết Thọ và Hòa có nghĩ giống tôi không mà chẳng thấy đứa nào hé môi.

Trong khi Hòa đưa tay gãi gáy thì Thọ sờ cằm tư lự.

Thằng Sơn sau khi hét tướng thấy mọi người im ru thì hơi hoảng, lại rút người vào ghế và nút chặt miệng lại.

Tôi biết, nếu có đứa nào lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong lúc này, đứa đó phải là thằng Thọ, không chỉ vì nó là trưởng ban báo chí và trưởng bút nhóm mà còn vì nó là đứa đầu têu ra trò yêu đương này.

Cuối cùng Thọ cất giọng, đúng như tôi nghĩ, nhưng nó không phun ra tiếng “ngu” ưa thích cũng không mắng sa sả như mọi lần. Nó nói một câu nguội ngắt không tương xứng chút nào với những gì vừa diễn ra đến mức tôi ngờ nó mượn giọng nói của ai:

– Thế mày không có tình cảm gì với Xí Muội thật à?

– Tao chỉ coi nó như bạn bè bình thường thôi.

Sơn đáp, nhỏm người lên, sung sướng khi không thấy thằng Thọ chì chiết theo thói quen.

Thọ chớp mắt, vẫn giọng du dương:

– Thế nhỡ nó yêu mày thì sao?

– Làm gì có! – Sơn cao giọng, nó gân cổ trông như chuẩn bị thề.

– Thôi, khỏi thề! – Thọ khoát tay, dễ dãi, điều hiếm có ở một đứa lúc nào cũng áp chế người khác như nó – Tao tin mày.

Nó thình lình quay sang tôi:

– Còn mày thì sao, Cỏ Phong Sương? Mày và Thỏ Con vẫn chỉ là bạn bè thôi đó chứ?

o O o

Hôm đó, sau khi thi sĩ Lãnh Nguyệt Hàn chất vấn, vặn vẹo một vòng và nghe ba thi sĩ còn lại thành thật khai báo, tôi ngạc nhiên nhận ra mấy đứa kia đều giống hệt mình, nghĩa là chẳng đứa nào yêu đương cái con khỉ gì hết.

Ngay cả Thọ cũng ngập ngừng thú nhận:

– Ờ, tao và Hạt Dưa cũng chẳng đứa nào có gì với đứa nào.

Ba đứa tôi vừa thở phào, Thọ đã nhướn mắt, nghiêm nghị:

– Nhưng như vậy không có nghĩ là tụi mày cho phép mình muốn làm gì thì làm.

Như để bắt bọn tôi chú ý, Thọ dùng ngón trỏ vẽ loăng quăng trong không khí và lên giọng:

– Không yêu, không có nghĩa là tụi mình không tôn trọng tụi nó.

Thọ nhìn tôi qua khóe mắt, nhếch môi:

– Mày không muốn Thỏ Con cười cợt với mấy thằng kia thì nó cũng vậy. Chưa kể với con trai, tụi con gái còn sĩ diện hơn gấp chục lần. Mày không biết tự ái của tụi nó to như cái đình sao!

Thọ co chân đá vô chân thằng Sơn dưới gầm bàn:

– Còn thằng ngu này, nếu mày có thích em gái con Xí Muội thì cũng không nên lộng hình nó vô bóp và mang kè kè bên người theo cái kiểu “lạy ông con ở bụi này” thế. Bộ toilet nhà mày không có chỗ nào cất giấu hả?

Sau khi được Thọ giáo dục về “tụi mình và tụi nó” (theo cái kiểu các nhà quân sự vẫn giảng giải về “địch và ta”) và cách ứng xử với các nàng thơ sao cho khôn ngoan, đầu óc ba đứa tôi sáng ra và bút nhóm Mặt Trời Khuya vui vẻ giải tán.

Ra tới cửa, tôi khều Thọ:

– Còn vụ bài thơ sao hở mày? Tao có phải làm nữa không?

Tôi hỏi và hồi hộp chờ ở nó một cái lắc đầu.

– Sao không làm? – Thọ quắc mắt – Nãy giờ tao nói những gì, mới đó mày đã quên sạch rồi sao?

Cái cách Thọ nhìn tôi như thể nhìn một thằng người bằng gạch khiến tôi vừa ra khỏi quán đã ba chân bốn cẳng chạy đi kiếm thằng Lợi.

Trong khi tôi thấp thỏm không rõ Lợi đã viết chữ nào trong cuốn sổ các-nê chưa và nó có tiếp tục bỏ cuốn sổ ở nhà hay không thì nó đã toét miệng cười khi nhìn thấy tôi và nhanh nhẹn thò tay vô ngăn bàn lôi cuốn sổ chìa ra:

– Tao xong rồi nè.

Tôi cầm lấy cuốn sổ, tò mò lật tới trang có sáng tác của Lợi.

Tôi trố mắt nhìn vào nhan đề truyện tô đậm bằng bút đỏ: CHÀNG CHĂN NGỰA CỦA NHÀ VUA, ngạc nhiên hỏi:

– Mày viết truyện cổ tích à?

– Thằng Thọ bảo tao muốn viết thể loại gì cũng được mà. – Lợi nhìn tôi, có vẻ chột dạ vì tưởng tôi chê bai nó.

– À không! – Tôi đập tay lên vai Lợi như bằng cái đập đó dập tắt sự lo lắng của nó – Đúng rồi, mày muốn viết gì tùy mày!

Trong một lúc, tôi quên bẵng tôi nôn nóng lấy cuốn sổ là để chép thơ tạ tội với Thỏ Con.

Tôi cũng quên bẵng trống vào học vang lên đã lâu và thầy Chinh đang sang sảng giảng bài trên bảng.

Cầm cuốn các-nê về chỗ ngồi, tôi mãi mê chúi mắt vào bài văn xuôi đầu tiên của bút nhóm Mặt Trời Khuya.

Bình luận