“Đang bay trên Ferrari với bạn à, March?” Clive giễu cợt khi March đặt cốc cà phê lên bàn anh ta.
Khi mới bắt đầu làm hai năm trước, March đã sớm biết việc pha trà rót nước suốt ngày hiển nhiên là công việc của lễ tân. Nhưng trên thực tế, chỉ sau vài tuần làm việc, March đã phát hoảng vì khối lượng công việc dưới danh nghĩa ấy.
Thực ra, nếu ai biết rõ thì Clive và Michelle rất tính toán khi thuê thêm người, họ muốn để March làm mọi việc lặt vặt hơn là thuê thêm một nhân viên mới. Với lại, thuê mướn sẽ làm giảm lợi nhuận của họ! March lùi lại, ngây thơ đón cái nhìn chế nhạo của anh ta. “Tôi không biết xe Ferrari cũng biết bay đấy”, cô nhẹ nhàng đáp lại thái độ châm chích của anh ta.
Cô chưa bao giờ thấy làm việc cho Clive thoải mái cả, mà suốt mấy tháng gần đây, anh ta cứ hay tán tỉnh mỗi khi Michelle không ở văn phòng khiến cô càng thấy bực bội hơn. Hiển nhiên, chuyện Will Davenport xuất hiện ngày hôm qua đã không làm cho tình trạng khó chịu này dễ chịu hơn chút nào!
“Hay đấy”, Clive không đùa cợt, cười khẩy “Cô…”
“Thôi trêu cô ấy đi, Clive”, Michelle cắt ngang, giọng quở trách nhẹ nhàng. “Tối qua Clive bảo là em có bạn trai mới, March.” Cô ta quay sang phía March đầy vẻ quan tâm.
March chưa bao giờ có thể hiểu nổi làm sao mà hai con người khác biệt nhường này không những có thể làm việc cùng mà lại còn sống với nhau tới tận mười năm. Trong khi Clive xấc xược và ăn nói bỗ bã thì Michelle lại trầm tính và tế nhị. Trong khi Clive có vẻ ngoài bóng bẩy như minh tinh màn bạc thì Michelle lại khá quê mùa, tóc nâu, mắt nâu, nét mặt hơi nhạt nhẽo trừ khi cử động.
Đúng là sức hút của hai cực trái dấu, March gạt đi không để ý sau vài tháng làm việc ở đây. Michelle có lẽ đã hoàn toàn bị choáng ngợp khi một người đẹp trai như Clive để ý đến mình. Còn Clive, như March đã biết quá rõ, có lẽ hưng phấn vì là kẻ hấp dẫn hơn trong cặp đôi. Có lẽ anh ta thích cảm giác được mọi phụ nữ ở quanh đều thấy mình không thể cưỡng nổi, và bất kỳ phụ nữ nào không thấy vậy đều nhanh chóng trở thành mục tiêu tấn công cho miệng lưỡi sắc sảo của anh ta.
Bao gồm cả March!
Chỉ sau hai tuần làm việc tại văn phòng, bỏ qua nhu cầu tiền bạc, March đã có thể vui vẻ mà viết đơn nghỉ việc. Nhưng Michelle dịu dàng, lại quá đối lập, quá tán dương mọi điều March làm khiến cô không muốn làm người phụ nữ ấy thất vọng. Thật may mắn, chuyện đó xảy ra không quá thường xuyên đến mức cô phải ngồi một mình với Clive trong phòng, và anh ta thường cư xử đúng mực khi có Michelle bên cạnh.
“Anh ấy trông thế nào?” Michelle quan tâm hỏi, đôi mắt nâu sáng lên ấm áp khi March đưa ly trà.
“Will không phải là bạn trai của em”, March gạt đi, gần như không nhìn lại người đàn bà kia. “Em… anh… anh ấy là một người bạn của gia đình”, cô vội vàng bịa ra – ôi, thì rõ ràng anh ta là bạn của Max, và vì Max đã gần như là một thành viên của gia đình cô…! “Anh ấy chỉ ở với bọn em vài tuần thôi”, cô tùy tiện thêm vào.
Chuyện này nhắc cô nhớ ra là mình còn phải lo chuyện giấy tờ cho một khách hàng thuê nhà trong hai tuần với Carter và Jones.
“Theo anh thấy thì nụ hôn ngày hôm qua không phải dành cho bạn bè”, Clive thăm dò.
March tỉnh bơ nhìn anh ta. “À, tôi đảm bảo với anh, đấy là bạn bè mà.” Will đúng là đồ chết giẫm khi hôn cô đầy chiếm hữu như thế trước mặt Clive!
Phải công nhận là lúc ấy cô cũng thấy cảm ơn thái độ chiếm hữu đó của anh nếu như chuyện đó không làm cho công việc với Clive trở nên khó thở hơn bình thường.
“Em có thêm tin gì về khu đất Hanworth không, March?” Michelle khẽ khàng chuyển đề tài.
Tuy nhiên, cũng không hẳn là chuyển đề tài vì giờ March biết Will là kiến trúc sư của Jude Marshall!
“Cũng không hẳn ạ.” Cô nhíu mày, cảm thấy ấm lòng vì Michelle đã quan tâm. Chính Michelle là người đầu tiên nói cho cô biết ý định của Jude Marshall với khu đất Hanworth. “Em chắc là mình phải đợi rồi.”
“Cá nhân mà nói thì anh thấy mấy chị em đúng là hâm khi không bán”, Clive chán ghét bảo cô. “Người đàn ông đó chắc hẳn đã đưa ra lời đề nghị quá hời cho một cái trang trại gần như vô giá trị.”
Gã đàn ông ăn nói thiếu suy nghĩ này làm March giận điên lên, hai mắt cô tóe lửa, gò má nóng rực. “Với tôi thì nó không hề vô giá trị…”
“Chị nghĩ là anh Clive không có ý xấu đâu”, Michelle hối lỗi xen vào. “Đó là nhà em, dĩ nhiên là nó có giá trị với em. Chỉ đáng tiếc là nó lại nằm giữa đất của Hanworth như thế”, cô đồng cảm nói thêm.
“Đáng tiếc” không hẳn là cụm từ mà March định dùng! “Em…”
“Chào buổi sáng!”, một giọng nói vui vẻ cất lên làm March sững người khi nhận ra. “Anh đang tự hỏi xem em có rảnh để ăn trưa sớm không, March?” Will Davenport vui vẻ hỏi khi bước vào văn phòng.
March từ từ quay lại nhìn, không thể giấu nổi sự ngạc nhiên trước vẻ trơ tráo của người đàn ông này. Tối qua họ đã chia tay nhau chẳng hề vui vẻ chút nào và cô tin mình đã nghĩ thông suốt về việc không gặp anh ta nữa. Vậy mà anh ta lại đến đây, vui vẻ mời cô ăn trưa cứ như cả hai người họ là bạn thân của nhau không bằng.
Với lại, sau những gì cô đã nói với Clive và Michelle lúc nãy, cái kiểu này đích thị sẽ làm cho mọi người nghĩ họ là một đôi cho mà xem!
“Đi đi, March”, Michelle giục. “Dù sao cũng gần mười hai giờ rồi.” Cô cười khích lệ sau khi nhìn Will đầy tán dương.
Rõ ràng điểm yếu của Michelle là đàn ông đẹp trai, March cáu kỉnh nhận định, miễn cưỡng thừa nhận rằng sáng nay trông Will vô cùng điển trai trong bộ đồ jean màu đen và áo chui đầu màu lơ y chang màu mắt. Anh cũng đang cười với March như thể chuyện tối qua chưa hề xảy ra!
Nhưng mà cô còn lựa chọn nào khác đâu ngoài việc thu dọn áo khoác và túi xách để đi ăn trưa với anh? Hay ít nhất cũng tỏ ra là đi ăn trưa với anh, bời vì khi họ ra ngoài, cô sẽ bảo cho anh ta biết phải làm gì với bữa trưa.
“Nhớ quay lại lúc một giờ đấy”, Clive khó chịu bảo cô. “Trưa nay tôi sẽ đưa Michelle đi ăn trưa để kỷ niệm mười năm ngày cưới”, anh ta nhại thêm.
“Muộn vài phút cũng không sao đâu”, Michelle nháy mắt xoa dịu March.
March theo Will xuống phố, chẳng nói lấy một lời. Có lẽ bởi cô biết một khi mình bắt đầu nói thì sẽ không thể nào dừng được – mà sẽ chẳng có câu nào dễ chịu cả!
Đêm qua cô hầu như không ngủ được vì cứ mải nghĩ tới giây phút trong vòng tay Will, nửa tức giận vì chuyện đã xảy ra nửa lại mong muốn nó xảy ra lần nữa. Đúng là phi logic, March biết vậy, nhưng dù sao đó vẫn là những gì cô nghĩ.
Việc May tra hỏi đủ đường lúc March trở về từ căn phòng của Will cũng chẳng giúp cô khá hơn chút nào. Dĩ nhiên, March chẳng kể cho chị tí gì chuyện cô ở trong vòng tay của Will Davenport, chỉ khẳng định là anh quả thực đang làm kiến trúc sư cho Jude Marshall. Nhưng điều đó cũng chẳng làm cho May thôi suy đoán, đặc biệt là khi March quay lại mà không mang theo tách đường đáng ra cô đi để lấy về!
“Dễ thương như bộ cánh này vậy”, Will trêu chọc, “Em định cứ im lặng suốt bữa trưa luôn à?”.
March quay lại trừng mắt nhìn anh. “Tôi không có gì để nói với anh hết”, cô thốt lên. “Và chúng ta sẽ không ăn trưa với nhau đâu!” Cô phẫn nộ nói thêm.
“Ôi.” Trông anh khá thất vọng.
Cô thở dài sốt ruột. “Tôi đi với anh lúc này chỉ vì nếu làm khác đi thì sẽ phải giải thích rất rầy rà.”
“Anh có thể đối phó với mấy chuyện phức tạp mà”, Will đảm bảo với cô. “Với lại anh đã đối phó với em suốt ba ngày nay rồi!” Anh chế giễu thêm.
“Không phải chuyện với anh”, cô bực bội bảo, ước gì tim mình đập lại bình thường, ước gì mình không quá để ý đến những hành động thân mật với người đàn ông này tối hôm trước.
Mặc dù vậy, Will toét miệng cười với vẻ quan tâm trong sáng cứ như thể chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.
“Tôi vừa giải thích rằng anh là một người bạn của gia đình xong thì anh bước vào cửa”, cô bực bội nói.
“A, tay chân của Jude Marshall được thăng một bậc rồi”, anh tỉnh bơ nói.
March cảm thấy hai má ửng hồng khi anh nhắc lại lời miệt thị mà cô đã cố tình ném vào mặt anh tối hôm trước. “Có tật giật mình”, cô thốt lên gay gắt.
“Anh không nghĩ mình từng đội mũ”, Will ý nhị nhận xét. “Cũng có khi hồi anh học cấp hai…”.
“Tôi không nói nghĩa đen”, March mất kiên nhẫn cắt lời. Anh cười tủm tỉm nhìn cô đang bối rối ra mặt. “Vui lên nào, March”, anh thúc giục khi cô tiếp tục nhăn nhó. “Rõ ràng trông May chẳng còn chút ác cảm nào lúc anh uống cà phê sáng với cô ấy”, anh vui vẻ đế thêm.
“Thì rõ là chị May vị tha hơn tôi!” Cô trừng mắt nhìn anh, không ngạc nhiên vì chuyện anh gọi đến trang trại để gặp May buổi sáng, hay chuyện chị cô mời anh uống cà phê. Dường như May không nhìn nhận vấn đề giống March.
May cũng không ở trong vòng tay người đàn ông này, không quên hẳn đi trang trại – và mọi thứ khác – như khi cô được anh hôn và vuốt ve. Như khi cô hôn và vuốt ve anh!
Đó không phải bởi cô hoàn toàn ngây thơ – cô cũng từng có vài người bạn trai, từng tin mình có tình cảm với một hay hai người trong số họ. Nhưng chưa bao giờ cô đáp lại họ như đáp lại Will, thậm chí bây giờ cô còn biết mình muốn yêu anh, muốn nằm trong tay anh, trần trụi khi họ yêu nhau. Đó chỉ là một lý do nữa để cô nổi giận với anh.
“Có lẽ”, lúc này Will rầu rĩ thừa nhận. “Cô ấy có điện thoại từ tay đạo diễn lúc anh đang ở đó; buổi diễn thử của cô ấy đã chuyển sang ngày mai rồi. Ngôi sao phim ảnh cũng phải làm gì đó ở chốn thôn quê trong tuần tới chứ.”
March cau có nhìn anh. “Tôi chắc chị May hoàn toàn có thể kể cho tôi nghe chuyện của chị ấy vào tối nay, khi tôi về nhà.”
Anh nhún vai. “Chị cả của em bị ấn tượng là em không thích chị ấy theo đuổi nghiệp diễn.”
Cô trợn mắt. “Đúng là vớ vẩn!”, cô giận dữ thốt lên. “Anh bịa chuyện”, cô kết tội bừa.
Chắc là chị May không tin vậy chứ…?
Will nhìn xoáy vào cô, qua giọng nói ngập ngừng ấy, hiểu rằng cô không chắc chắn lắm. Mà cũng đúng, nếu buổi nói chuyện của anh với May sáng nay là cơ sở để đánh giá.
Việc Max đính hôn với cô em út nhà Calendar hiển nhiên đã làm lung lay ý định giữ lại trang trại của mấy chị em. May tin rằng Max, một khi đã cắt đứt hoàn toàn với Jude, sẽ đến London làm việc và January sẽ đi cùng cậu ta. Will cũng thấy suy đoán này có vẻ khôn ngoan. Khi May có khả năng được mời đóng phim cuối năm nay thì chỉ còn lại March. Anh biết May đang nghiêm túc cân nhắc việc từ chối lời mời đóng phim để hỗ trợ March.
Đó là lý do Will tới thị trấn sáng nay và làm chuyện đã làm…
Mặc dù có lẽ tốt hơn hết là anh không nên đề cập chuyện này với March vội. Đợi xem phản ứng thế nào đã. Xét cho cùng thì anh có thể nhầm…
Anh cảm thấy áy náy và mất tập trung sau khi March rời đi tối qua, mấy bản đồ án đang làm trước khi March tới chẳng có chút nào đáng khích lệ cả. Cuối cùng, anh trèo lên gác mái và nhìn những bức tranh mà March một mực bảo đó không phải là tranh vẽ.
Chúng đẹp.
Thực ra còn hơn cả đẹp.
Đến mức mà trước khi tới thị trấn, Will đã bọc luôn sáu bức lại để gửi cho một người bạn đang làm chủ một phòng trưng bày tại London. Theo anh biết thì March thậm chí còn chẳng ngó ngàng gì đến các tác phẩm của mình nên cô không nhớ một nửa tá trong số đó cũng không phải không có khả năng. Nếu ý định của Will đúng đắn…
Anh không nghĩ cách đó sẽ làm March thấy anh độc đoán. Đó là lý do anh không định kể cho cô những gì mình đã làm cho đến khi nghe phản hồi từ Graham.
Nữ chúa của nhà Calendar hẳn phải là ai khác. Will nhận định như vậy sau khi dành thời gian xem những bức tranh của March, bởi hẳn cái ông Yorkshire thô kệch, cha của các cô không phải là người truyền gene nghệ thuật cho họ.
“Anh ấy hả?”, anh nhẹ nhàng hỏi March.
“Chứ còn gì nữa”, cô cau mày. “Tôi chẳng làm gì khác ngoài việc động viên chị May theo đuổi cơ hội này. Anh nghe tôi nói rồi đấy nhé.”
“Nhưng mà em lại vô cùng cứng đầu khi nhất quyết không chịu bán trang trại”, Will phiền não chỉ ra.
“Lẽ ra tôi phải biết là mọi thứ đều xoay về chuyện đó chứ”, March chán ghét ngắt lời. “Anh không nghĩ ra được chuyện khác à?” Cô khinh miệt nói thêm.
Anh rất nghi ngờ là cô muốn biết về những suy nghĩ đã làm anh mất ngủ đêm qua!
Làm sao anh có thể ngủ được khi đầu óc và các giác quan đều tràn ngập hình bóng March, tràn ngập nỗi băn khoăn cô sẽ cảm thấy thế nào trong vòng tay anh, tràn ngập nỗi mong muốn được yêu cô xiết bao?
“Ồ, thi thoảng anh có suy nghĩ kỳ lạ về đồ ăn”, anh trả lời cho xong. “Mà nói về…”
“Anh đang nói về đồ ăn à… tôi thì không đâu”, March chanh chua đáp lại. “Tôi còn chưa ăn miếng sandwich từ hôm qua…”
“Ôi, giờ mà ăn thì ghê chết đi được”, Will nhăn nhó thốt lên. “Nhưng anh rất vui được đến quầy sandwich nào đó nếu em muốn”, anh xoa dịu, cùng lúc dẫn cô vào quầy sandwich họ sắp đi qua. “Thậm chí anh còn để em mời anh bữa trưa nay, nếu em thấy mình phải làm thế”, anh hơi thách thức.
Hả! Cái này làm cô bối rối, gương mặt hiện rõ những cảm xúc mâu thuẫn nhau: Đáp lễ anh hôm qua, và như vậy không cảm thấy mắc nợ anh, tranh đấu với mong muốn được bảo anh đi mà làm gì với bữa trưa lần thứ hai này.
Khi cô đẩy cửa vào quầy bán sandwich, dẫn anh vào trong, anh biết cảm xúc đầu đã thắng. Thật là may cho anh. Bởi vì, lúc này đây, anh hoàn toàn mất hết khả năng lựa chọn các cách để ở bên March, điều mà anh rất muốn.
“Này em biết không, anh cứ gặp sếp em là lại càng thấy hắn khó ưa”, Will nhăn mặt bảo cô khi họ vừa ngồi xuống và gọi món sandwich cùng đồ uống. “Hắn giống kiểu người sẽ trở mặt khi không đạt được mục đích của mình.”
March nhìn anh qua rèm mi cụp xuống. “Ngược với…?”, cô giễu.
Anh quả quyết lắc đầu trước câu mỉa mai của cô. “Trở mặt không phải là tính cách của anh”, anh cam đoan ngắn gọn. “Quyết đoán, ngạo mạn, thì có thể…”
“Có thể á?”, cô khinh khỉnh nhại lại.
“Nếu được đảm bảo”, anh cười cười thừa nhận. “Nhưng trở mặt? Không, anh không nghĩ mình như vậy.” Anh lắc đầu lần nữa.
March nhìn anh không chớp trong vài phút trước khi từ từ thư giãn, cô cười rầu rĩ. “Không, tôi cũng không nghĩ vậy”, cô thất vọng thừa nhận.
“Cảm ơn em.” Will nghiêng đầu cảm ơn. “Thế Carter có làm gì với mấy câu hỏi về đánh giá bất động sản mà em dành cho anh hôm qua không?”
Anh quay trở lại đề tài ban đầu quá bất ngờ khiến March không kịp có thời gian để che đi nỗi kinh ngạc – ngay cả khi cô có thể che giấu, cái này thì phải nghi ngờ – cô cáu kỉnh nhìn thẳng vào anh.
“Thêm cả lén lút vào với quyết đoán và ngạo mạn nữa”, cô cộc lốc nói.
Anh nhún vai. “Có không?”
March không nhìn anh nữa, rõ ràng cô đã nhận ra cảm xúc của mình dễ đọc chừng nào. “Đó chỉ là mấy câu hỏi vắn tắt”, cô khàn giọng gạt đi. “Chẳng chỉ cụ thể ai”, cô khẳng định thêm.
“Thêm từ lảng tránh vào danh sách sức hút của em”, Will tỉnh queo đáp.
Cô nhướng cặp mày, nụ cười lấp ló sau khóe miệng nhìn đã muốn hôn. “Tôi có danh sách những ‘sức hút’ cơ à?”, cô trêu chọc.
“Ừ, có”, Will tán đồng, biết cô cố tình đổi chủ đề nhưng lúc này anh lại muốn để cô làm vậy. “Em có muốn anh đọc chúng ra cho em không?” Anh nhướng cao cặp lông mày nhìn cô gợi ý.
“Ờ… không”, cô vội vàng quyết định, tựa vào ghế khi đồ ăn thức uống của họ được đem tới, trông nhẹ nhõm hơn hẳn khi bị cắt ngang.
Anh chẳng trách cô được. Nếu anh ngồi nói về các ưu điểm của March thì không khí sẽ rất ngượng ngùng. Thêm vào đó, đây cũng không đúng lúc và đúng chỗ…
Khi đang ngồi đây với March, ăn trưa với cô bất kể thái độ miễn cưỡng rõ ràng của cô, anh bắt đầu thấy hơi lo về chuyện gửi mấy bức tranh đi London. Đêm qua, mọi thứ có vẻ rất đơn giản: Gửi các bức tranh cho Graham và đợi phê bình nghệ thuật của anh ấy. Nhưng giờ đây, có March ngồi cách vài phân, anh chẳng còn chắc chắn về các hành động của mình nữa.
Dĩ nhiên, chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu Graham cùng ý kiến với March về khiếu nghệ thuật của cô, nhưng nếu Graham cùng ý kiến với Will, thì anh phải nói chuyện với March về mấy bức tranh, về những gì anh đã làm. Nhìn cô lúc này, anh biết vượt qua cái tính cách gai góc của cô chẳng dễ dàng gì!
“Cái sandwich đó không hợp khẩu vị anh à? Sao anh cứ nhăn nhó vậy”, March giải thích khi thấy anh nhìn khó hiểu. “Ta có thể đổi cho nhau nếu anh muốn. Anh có thể dùng món xốt trứng của tôi nếu thích còn tôi ăn cá ngừ cũng ngon”, cô nhẹ nhàng đề nghị.
“Không hạnh phúc nào hơn khi hiến dâng mình cho hạnh phúc người khác… hay đàn bà, và mọi thứ?” Anh nhe răng ra cười.
“Chỉ là miếng sandwich thôi mà, Will”, cô đáp khô khốc.
Anh nở rộng nụ cười. “Này, em có biết ngồi bên em rất vui không?”
“Cái này thì liên quan gì đến đổi sandwich chứ?”, cô đốp chát – dù rằng vẻ hài lòng đang hiện trên hai má ửng hồng.
“Cá ngừ ngon mà”, anh gạt đi. “Nhưng anh rất vui vì mình lại là Will. “Ông Davenport’ nghe cứ như em đang nói với cha anh ấy.” Anh nhăn mặt.
“Anh có cha mẹ sao?” March quan tâm hỏi.
Will bật cười. “Thế em nghĩ anh được chế tạo ra à?”, anh đùa cợt khi thấy vẻ mặt bối rối của cô.
Cô nhìn anh chê trách. “Ý tôi là, cha mẹ anh còn sống chứ?”
“À, bữa trước anh gặp thì họ vẫn còn.” Anh gật gù. “Cũng mới tuần trước. Cha anh là bác sĩ đã về hưu”, rồi vội vàng nói tiếp khi thấy March chuẩn bị đốp lại. “Mẹ anh là y tá.”
“Chuyện tình ở nhà thương”, March đăm chiêu.
“Anh chẳng biết nữa… anh chưa bao giờ hỏi.” Will nhún vai rầu rĩ.
“Ôi, con trẻ đâu quan tâm”, cô chế giễu.
“Này quý cô, trừ phi tôi nhầm chứ tôi còn lớn hơn cô mấy tuổi đấy”, anh đáp tỉnh queo.
“Gần bằng ông Methuselah.” Cô gật gù, đôi mắt xám lục lấp lánh ánh cười.
“Ôi, anh không già đến thế!” Anh nhăn nhó. “Em có gì phản đối đàn ông hơn tuổi hay sao?”
“Thế anh có gì phản đối đàn bà trẻ tuổi hay sao?”, cô đốp lại, màu trên hai má không còn ửng lên vui vẻ nữa vì trông cô bối rối khi câu chuyện trờ nên thân mật.
“Trong trường hợp đặc biệt này thì… không.” Anh cười nồng nhiệt, rất vui vẻ với câu chuyện.
March nuốt xuống khó khăn, cô uống một ngụm cà phê, lảng tránh ánh mắt anh lần nữa. “Vậy cha mẹ anh đều làm ngành y mà anh lại thành kiến trúc sư thì không lạ hay sao?”, cô đột ngột đổi chủ đề sang cha mẹ anh.
“Cũng không hẳn… anh vừa nhìn thấy máu là đã xỉu rồi!”, anh thú nhận, mặt mày nhăn nhó mát tự nhiên.
March sửng sốt trong giây lát rồi phá lên cười, hai mắt cô láp lánh, đôi lúm đồng tiền nhỏ xíu lộ ra duyên dáng hai bên khóe miệng.
Cô vẫn khúc khích cười làm Will có cơ hội thưởng thức tiếng cười của cô. Kể cả là cười anh! Anh cũng không lấy làm phiền muộn gì nếu điều đó khiến March cười.
“Như thế không tốt à?”, cuối cùng anh hỏi với vẻ thảm thương.
“Cũng không hẳn.” Cô lắc đầu, vẫn cười. “Tôi chỉ đang nghĩ anh vụng về thế nào trong nông trang thôi. Đây đang là thời điểm bận rộn. Hầu như bọn cừu cái đã đẻ con hết, sắp tới lại có bê con. Nhưng ít ra tôi cũng biết không nên đến chỗ nào nhờ vả nếu có biến chứng gì!”, cô trêu thêm.
“Không sao đâu, trừ phi em muốn chạy qua chỗ anh lúc bọn nó đang đẻ”, anh khẽ thừa nhận.
“Tôi nghĩ chúng ta quá giờ rồi, chắc anh không phiền”, cô lạnh nhạt nói, hai mắt mở to khi nhìn xuống đồng hồ đeo tay. “Gần một giờ rồi, tôi phải quay lại.”
Giọng cô có vẻ tiếc nuối, hay là do anh mong thế? Có lẽ là vế sau, anh nhận định, nhưng người ta cũng có thể mơ mộng chứ?
“Ít ra thì một sếp của em cũng nói em không phải vội mà”, anh nhắc cô. “Mà em còn chưa ăn xong”, anh chỉ ra.
“Thực sự tôi không đói lắm.” March đẩy chiếc đĩa đựng nửa miếng sandwich ra, uống cạn cốc cà phê rồi đứng lên. “Anh biết rồi đấy, có vài người còn phải làm việc”, cô thêm vào với giọng chanh chua thường thấy, rồi bước qua quầy thu ngân để trả tiền bữa trưa.
Will để cô làm vậy, hiểu tính kiêu hãnh trong cô và cũng không muốn gây thêm chuyện sau những gì anh đã làm. Hơn nữa, việc này khiến anh có cơ hội được ngắm nhìn cô, say sưa ngưỡng mộ đôi chân dài nuột nà, bờ hông đung đưa nhẹ nhàng.
Mặc dù vậy, anh chẳng vui lắm khi nhận thấy cũng có vài gã đàn ông trong quán đang nhìn y chang mình! Nhưng công bằng mà nói, March dường như chẳng hề để ý đến đám đàn ông đang ngưỡng mộ mình, không nhìn dọc ngó ngang, cô băng qua phòng và cùng Will ra ngoài.
“Có thể anh sẽ xỉu khi thấy máu”, Will khẽ khàng bảo cô khi họ cùng nhau xuống phố, “nhưng mặt khác anh xem bệnh khá giỏi. Nếu có khi nào em cần”, anh trầm giọng nói.
March liếc ngang anh dò xét. “Tôi sẽ ghi nhớ”, cuối cùng cô đáp nhẹ nhàng.
Will chẳng rõ chuyện đang gì xảy ra tại văn phòng môi giới bất động sản Carter và Jones nhưng anh chắc chắn có chuyện. Anh cũng rõ, dù cô đã lảng tránh chủ đề rất nhiều nhưng March cũng biết có chuyện. Và Will chắc chắn những gì đã nói về Clive Carter, gã đàn ông kia trông như thể sẽ trở mặt khi bị cản trở.
Nhưng Will hiểu, với tính cách hay nổi cáu thế này, anh cũng không thể làm thêm được gì nếu đề nghị giúp March.
Nhưng điều ấy không có nghĩa là anh không để ý đến chuyện này, cho dù chỉ từ xa…