“Ra ngoài đi, chị May, làm ơn đi mà”, March rên lên khi cửa phòng ngủ mở ra, cô nằm dài trên giường, mặt vùi vào gối. “Em thực sự không muốn nói về điều này nữa”, cô nghẹn ngào.
“Em có thể không muốn nói về điều này”, Will Davenport là người trả lời, anh đứng cạnh giường và nhìn xuống cô trong cơn thịnh nộ khi March nhanh chóng xoay tròn người ngước nhìn với đôi mắt mở to đầy vẻ khó tin. “Nhưng anh chắc chắn mình muốn làm điều đó!”, anh nói thẳng thừng, đôi mắt mang một màu xanh nhạt lạnh lẽo.
March vội vàng gạt nước mắt khỏi gò má, ngồi dậy nhìn anh. “Và anh đã quen thành công trong việc khiến người khác làm theo những gì mình muốn, phải thế không?”, cô nói đều đều. “Anh và Jude Marshall.”
Gương mặt anh tối sầm đáng lo ngại. “Nói chuyện rõ ràng nào, March”, anh điên tiết gầm lên. “Jude Marshall không phải là con quái vật mà em đã xây dựng trong tâm trí mình. Và anh cũng thế”, anh cứng rắn nói thêm.
Hai mắt cô mở to vì câu tuyên bố cuối cùng. Đối với cô, Will không phải là một con quái vật, có thể là nhiều thứ khác nhưng chưa bao giờ là thế.
Cách đây vài phút, cô đã nhìn thấy anh ở dưới lầu, dấu tay của cô vẫn còn hằn đỏ trên má anh và cô biết rằng mình đã yêu anh. Không thể chối bỏ. Không thể cứu vãn. Không thể thay đổi!
Và biết rằng cô đã yêu anh bất chấp mọi thứ, biết rằng không có tương lai nào dành cho họ và điều đó đang khiến trái tim cô vỡ ra thành ngàn mảnh.
“Em…”
“Anh chưa nói xong, March”, Will xẵng giọng cắt lời, đôi mắt sáng giận dữ. “Em rất thích nói ra ý kiến của mình.” Miệng anh cong lên giễu cợt. “Bây giờ đến lượt anh.”
Cô nuốt mạnh xuống. “Được rồi.”
Anh nhăn mặt đau khổ. “Một March Calendar bình tĩnh phục tùng… đáng kinh ngạc làm sao! Anh cho rằng quả là hy vọng hão huyền nó có thể kéo dài…?”
Cô nhún vai. “Có lẽ thế”, cô trĩu lòng thừa nhận.
Nụ cười của anh không mang ý hài hước. “Cô ấy nghèo nhưng là một người thật thà. Đó chỉ là một trong những trích dẫn vô nghĩa, March”, anh chán ghét nói tiếp khi thấy đôi mắt cô lóe lên bất bình. “Tất cả mọi thứ hẳn phải là bãi mìn với em sao, March?”, anh mệt mỏi nói thêm.
“Từng từ phải được cân nặng và đong đếm trước khi nói ra nếu nó là nguyên nhân khiến em cảm thấy mình bị xúc phạm ư?”
Khi đang nói chuyện với cô, nó thật sự như thế nào? March nhăn mày tự hỏi. Cô đã trở nên quá nóng giận, quá phòng bị, khiến tất cả mọi người phải cẩn thận những gì họ nói quanh cô sao? Hay chỉ có Will cảm thấy thế…?
“Đừng bận tâm.” Anh thiếu kiên nhẫn lắc đầu. “Anh đã nhận thức rõ không có bất cứ điều gì mình làm hay nói trong vài phút kế tiếp sẽ tạo ra sự khác biệt rất mong manh trong quan điểm của em về anh…”
“Vậy tại sao anh còn nói ra?”, cô nhẹ nhàng xen vào.
“Bởi vì nó sẽ khiến anh cảm thấy tốt hơn!” Will trả lời, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng ngủ. “May đã nói cho anh nghe những gì đã xảy ra với em ở chỗ làm ngày hôm nay…”
“Chị ấy không có quyền!” March nổi cáu. Càng ít người biết được những gì đã xảy ra ở văn phòng địa ốc ngày hôm nay càng tốt!
“Cô ấy có quyền, chết tiệt!” Will đầy tức giận nạt cô. “Chị ấy là chị gái của em, chị ấy lo lắng cho em.”
March lắc đầu. “Không cần. Em sẽ kiếm một công việc khác và rồi sau đó…”
“Bây giờ ai là người đang lẩn trốn hả, March?” Will thách thức. “Cả em và anh đều biết em không thể bỏ chỗ làm đó như vậy. Từ những gì em đã nói với anh, Carter rõ ràng đang phạm luật. Em thật sự định chỉ rời đi và để hắn không phải chịu trách nhiệm gì hết sao?”
Nếu chỉ có Cilve liên quan thì câu trả lời chắc chắn sẽ là không, nhưng còn có Michelle… Michelle ngọt ngào, đơn giản, một người luôn đối xử tốt với cô.
March hếch cằm lên quả quyết. “Em không có bất cứ bằng chứng nào cả. Clive tìm thấy tập tài liệu em đã cất trong ngăn kéo bàn làm việc. Đây giờ có lẽ hắn ta đã tiêu hủy nó”, cô rầu rĩ.
Nhiều tháng nay, cô muộn phiền vì các bất động sản bị một tập đoàn nào đó thâu tóm thông qua văn phòng môi giới, để rồi vài tháng sau chúng tái xuất hiện trên thị trường và được bán với giá hời hơn đáng kể.
Ôi, cô biết thời điểm này thị trường nhà đất đang bùng nổ tăng trưởng, nhưng dẫu sao nó cũng xảy ra quá thường xuyên, một tháng một lần theo đánh giá của cô, tất cả dường như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Phản ứng của Clive đối với tập tài liệu cô giữ chỉ xác nhận suy nghĩ đó.
“Em ắt hẳn có đủ thông tin lưu lại trong đầu để đến sở cảnh sát với những nghi ngờ của mình”, Will đốc thúc.
Đúng vậy, có lẽ còn hơn là đủ kìa. Nhưng phải cân nhắc đến Michelle…
Will lắc đầu phẫn nộ. “Rõ ràng anh không thể ép buộc em làm bất cứ điều gì về việc này”, anh khó chịu. “Mặc dù trước đây anh chưa bao giờ nghĩ em là một kẻ nhát gan”, anh chế giễu.
Hai má của March ửng đỏ vì tức giận, cô trừng mắt nhìn anh. Anh không hình dung được mình đang nói gì, không một chút nào.
“Cuộc sống đầy những bất ngờ, không phải thế sao?”, cô gạt bỏ gay gắt.
Will hít một hơi tức giận, “Ừ, đây là một bất ngờ khác dành cho em! Graham Whitford là chủ phòng trưng bày Gratord ở London… nó có bất cứ ý nghĩa gì với em không?”
Đôi mắt cô mở to. Dĩ nhiên nó có ý nghĩa với cô. Phòng trưng bày Gratord là một trong những phòng trưng bày tư nhân uy tín nhất ở London, được những nhà sưu tập tranh trên toàn thế giới bảo trợ, là phòng trưng bày đi đầu trong việc khám phá những bức tranh giàu nghệ thuật của những họa sĩ mới…
Và Graham Whitford, chủ của phòng trưng bày đó, vừa đề nghị triển lãm tác phẩm của cô…!
“Anh có thể nhìn thấy nó có ý nghĩa với em.” Will gật đầu hài lòng, ánh mắt tỏ vẻ thiếu nhẫn nại. “Em thật sự nghĩ một người đàn ông có bản lĩnh như thế sẽ mạo hiểm thanh danh tổ chức triển lãm cho một họa sĩ vô danh không có tài năng sao?”
Khi anh nói như thế…!
“Tệ hơn nữa”, Will nghiến răng cay nghiệt. “Em nghĩ rằng một người đàn ông có bản lĩnh như thế sẽ nhận tiền xúi bẩy để đánh đổi danh tiếng không chỉ của phòng trưng bày mà còn của chính cậu ta bằng việc triển lãm cho một họa sĩ bất tài sao?”
March co rúm người đau đớn khi toàn bộ những lời nói của anh như tát vào mặt cô, giống như những gì cô đã làm với anh lúc nãy.
Graham Whitford thật sự nghiêm túc về đề nghị tổ chức buổi triển lãm tác phẩm của cô!
Cô nuốt xuống khó khăn, bàn tay run rẩy đẩy tóc ra khỏi gò má tái nhợt. “Có thể em đã sai về điều đó…”
“Có thể sao?” Will gầm lên.
March liếm môi. “Em… Em…”
“Có thể em đã sai về nhiều thứ, March”, Will tiếp tục không chút thương xót với câu trả lời ngập ngừng của cô. “Đặc biệt là anh. Em biết, anh đến vùng này thực sự không biết rằng mình sẽ trở thành người nổi tiếng tạm thời. Nó đơn giản chỉ xảy ra.” Anh nhún vai. “Vì những lý do khác nhau, con người chống lại sự thay đổi.”
“Anh…”
“Vì những lý do khác nhau, họ chống lại sự thay đổi”, anh lặp lại khô khốc, nét mặt tàn nhẫn. “Và những lý do rất thường thấy đó hoàn toàn phù hợp…”
“Là lý do của em”, cô kiên quyết nói xen vào.
“Có thể”, anh thừa nhận. “Nhưng đó là lý do để em khiến cuộc sống của anh khổ sở sao? Để em trở nên thô lỗ và gây trở ngại mọi lúc? Để em nghi ngờ mọi động cơ của anh sao?
“Anh làm việc cho Jude Marshall!”, cô đốp lại.
“Thời điểm này thì đúng, anh làm việc cho cậu ta.” Anh gật đầu nhanh. “Nhưng anh đã đề nghị làm việc với em trong vấn đề này”, anh lạnh lùng nhắc. “Cách đây vài ngày, anh đã đề nghị em và anh có thể cùng làm việc với nhau để đề ra một bản vẽ mà cả hai đều hài lòng. Nhưng em quá bận với những cảm xúc giận dữ và đau buồn vì bản thân, đó… không có lần nào nữa”, anh cảnh báo nghiêm khắc khi March tức giận đứng lên, anh với tay ra túm chặt lấy cánh tay và giữ cô đứng bất động trước mình. “Em là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp trong cuộc đời mình, March”, anh thở ngắt quãng. “Nhưng, không nghi ngờ gì, em cũng là người phụ nữ ngu ngốc nhất!”
Cô mở miệng để phản đối nhưng không có từ nào được thốt ra. Will thực sự nghĩ cô là người phụ nữ đẹp nhất mà anh ấy từng gặp trong đời mình…?
“Ôi, hãy xuống địa ngục cùng với điều này.” Will thở dài phẫn nộ. “Đây là một điều nữa để thêm vào danh sách những lý do khiến em căm ghét anh!”, anh nói với giọng khó chịu trước khi miệng anh chạm mạnh vào miệng cô.
Đó là nụ hôn của tức giận, của thất vọng, của cảm giác hoàn toàn bất lực.
Nhưng đó là nụ hôn March đáp trả…
Cô yêu người đàn ông này, yêu anh hơn bất cứ ai và bất cứ điều gì. Và không bao lâu nữa, anh sẽ bước ra khỏi đời cô và cô sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Cô khẽ thổn thức, đôi môi đáp lại sự đam mê không thể nào chối cãi, Will buông cánh tay của cô ra và kéo cô tựa sát vào cơ thể rắn chắc của mình để khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.
March vòng tay quanh eo anh, ấn người sát vào, chỉ muốn mình trở thành một phần của anh, để quên đi tất cả mọi thứ ngoại trừ Will và tình yêu vô bờ mà cô cảm nhận về anh.
Điều đó khiến cô cảm thấy sửng sốt khi Will thô bạo kéo cô ra vài giây sau đó để kiên quyết đi đến bên kia phòng ngủ, biểu hiện của anh dứt khoát hơn từ trước đến giờ. March nhìn anh một cách dò xét.
“Ôi không, em đừng như thế.” Anh mỉm cười tự chế giễu khi lắc đầu. “Em có thể cảm thấy mình có lý do để căm ghét anh, March. Nhưng anh không có ý định cũng trao cho em lý do thương tiếc anh!”
Gương mặt của cô tái nhợt, đôi mắt tối lại. “Nhưng em…”
“Graham và anh sẽ rời đi ngay khi anh lấy vài món đồ của mình”, Will nhanh chóng cắt ngang lời phản kháng của cô. “Anh không nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa, vì thế tạm biệt em”, anh đột ngột kết thúc.
Tạm biệt.
Đó là từ buồn nhất trong toàn bộ những từ ngữ tiếng Anh.
Đặc biệt khi March sẽ nói điều đó với người đàn ông cô biết mình yêu hơn tất thảy…!
Cô đã phải lòng Will mặc cho mối liên hệ của anh với Jude Marshall. Mặc cho tất cả bản năng của cô. Hay bởi vì chúng…
“Anh nghĩ rằng em đã nói đủ rồi, không phải thế sao, March?”, anh khó chịu, đôi mắt xanh trống vắng bởi phẫn nộ đã giảm đi ít nhiều. “Nhưng Graham có thể khoan dung hơn anh… nhất là nếu nói đến việc khám phá một họa sĩ mới tài năng. Vì thế, anh chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui nói chuyện với em nếu như em thay đổi suy nghĩ về lời đề nghị cho buổi triển lãm.”
Mặc dù cơn tức giận của anh hướng về phía cô nhưng March biết Will đã quá rộng lượng khi nói điều này. Bởi anh không cần phải làm thế, không cần phải làm thêm bất cứ điều gì cho cô. Đặc biệt khi cô đã đáp lại anh không gì ngoài sự vô ơn.
Cô rất muốn khóc, rất muốn chịu thua nỗi đau khủng khiếp vì sự ra đi của Will. Nhưng điều đó sẽ thiếu công bằng với anh, đúng vậy, sau tất cả những gì cô đã bắt anh phải hứng chịu.
Ngoài ra, cô không nghĩ mình có thể chịu được việc nhìn thấy sự thương hại của anh nếu như anh nhận ra lý do nỗi đau của cô…
“Cảm ơn anh”, cô thì thào một cách run rẩy. “Em… chúc anh có một chuyến đi trở về London tốt đẹp”, cô lúng túng.
Miệng anh méo xệch buồn bã. “Cảm ơn em. Về sự việc ở văn phòng…”
“Em sẽ… suy nghĩ về nó.” Cô nhanh chóng gật đầu, vẫn không chắc mình phải làm gì.
Will nhăn mặt. “Dù thế nào đi nữa, nếu nó được phơi bày ra ánh sáng và bất cứ ai tìm ra em đã biết về nó, em có thể – anh chỉ đang nói là có thể – bị xem như kẻ đồng lõa. Ít nhất là bị buộc tội làm sai lệch tiến trình xét xử của tòa án vì giữ kín sự việc”, anh cảnh báo khi cô tính phản đối.
March liếm môi. Cô đã nghĩ đến khía cạnh đó, biết rằng mình thực sự không có bát cứ lựa chọn nào ngoài việc đến sở cảnh sát khai báo những gì đã tìm ra. Nó chỉ không phải là điều cô muốn làm.
Cô gật đầu. “Em sẽ… thu xếp việc đó.”
“Tốt.” Will đột ngột gật đầu. “Hãy cẩn thận”, anh thì thầm nhẹ nhàng.
Anh sẽ đi. Thực sự sẽ đi. Và cô không thể nói điều gì hay làm gì để ngăn anh lại.
“Cả anh nữa”, cô khàn giọng thì thào.
Anh khẽ đóng cửa phòng ngủ lại, tiếng bước chân nhỏ dần vài giây sau, tiếp theo là tiếng thì thầm trong phòng bếp, sau đó là tiếng cửa ngoài đóng lại. Và Will đã đi.
March muốn đuổi theo anh, nói cho anh biết cô hối tiếc về thái độ của mình như thế nào, cô muốn anh ở lại nhiều ra sao, cô… Cái gì chứ? Yêu anh nhiều đến mức nào? Điều đó sẽ thật sự không công bằng. Nhất là khi Will không cảm thấy giống như cô.
Anh ấy làm sao có thể? Khi cô là người “thô lỗ và thích gây cản trở” với anh. “Khiến cuộc sống của anh trở nên khổ sở” hầu như mọi lúc kể từ ngày anh đến.
Nước mắt khẽ rơi xuống má, May bước vào phòng ngủ vài phút sau, nét mặt dịu đi khi nhìn thấy March trong nước mắt.
“Ôi, March!” May nghẹn ngào ôm lấy cô.
Ôi March, quả thực cô tạo ra sự lộn xộn này. Sự hỗn độn không thể tha thứ.
“Cậu có chắc đây là điều đúng đắn không?” Will rời mắt khỏi việc ném đồ đạc vào trong túi trong giây lát để nhìn Graham khi cậu ta ngồi trên ghế nhăn nhó nhìn mình.
“Chuyện đúng đắn là ngay từ đầu không nên đến đây”, anh vừa gằn giọng vừa tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Cậu biết mình không muốn điều đó mà”, Graham khiển trách.
“Ồ, mình không muốn sao?” Anh quay phắt lại, cơn tức giận không lẫn vào đâu. “Toàn bộ tình cảnh này ngay từ đầu đã không thể nào xảy ra. Nhưng chỉ bởi vì March. Cô ấy là người phụ nữ quá quắt nhất mà mình từng gặp trong đời!”
Graham nhăn mặt. “Cô ấy có… hơi nóng nảy”, anh ta thừa nhận.
“Hơi?” Will khinh miệt. “Cô ấy thô lỗ, mỉa mai, trực tính…”
“Xinh đẹp”, Graham nhẹ nhàng xen vào. “Người xinh đẹp cần làm những gì tốt đẹp… hay những thứ đại loại như thế”, Will bực tức khi Graham nhướng mày xem thường. “Tại sao cô ấy không thể giống như May… Vẫn xinh đẹp nhưng tinh tế và biết lẽ phải?”
Graham kìm hãm nụ cười. “Bởi cậu không yêu May.”
Hai mắt của Will mở to căm phẫn vì câu nói cuối cùng. “Mình cũng không yêu March”, anh tuyên bố chắc nịch.
“Thật sao?”, bạn anh khẽ trầm ngâm.
“Không, mình không yêu cô ấy”, Will quả quyết. “Chết tiệt, thậm chí việc có một cuộc nói chuyện đơn giản với cô ấy cũng biến thành cuộc đối chất!”
“Nhưng cũng đáng thôi, mình chắc chắn”, Graham trêu.
Will nghĩ đến những cơ hội anh đã giữ March trong vòng tay, hôn cô, vuốt ve cô, cảm nhận làn da mềm mịn như lụa của cô trên người mình…
“Có thể”, anh miễn cưỡng thừa nhận, cơn tức giận bắt đầu tan dần.
Bên cạnh đó, ai là người khiến anh tức giận nhất: March; vì cô đã trở nên quá mức vô lý hay chính bản thân anh bởi cảm nhận về cô theo cách anh đã làm? Không phải là anh chấp nhận câu nói của Graham về chuyện anh yêu cô, làm sao có thể yêu một người mà anh cảm thấy bị chèn ép suốt phân nửa thời gian hai người biết nhau?
Bởi vì phân nửa thời gian còn lại, anh chỉ muốn ôm lấy cô, chăm sóc cô, bảo đảm không có gì và không có ai có thể làm hại cô…!
Anh không yêu March Calendar! “Không”, anh kiên quyết xác định. “Càng sớm rời khỏi đây, mình sẽ càng thích hơn.” Anh quay người kéo khóa túi đồ. “Mình thật sự ước rằng mình chưa bao giờ gặp March Calendar!”
“Chào, March”, Graham nhẹ nhàng chào hỏi phía sau anh. “Chúng tôi có thể làm gì cho cô?”
“Rất khôi hài, Graham”, Will lầm bầm chua chát. “Không phải cậu đã quá già để làm những trò lừa đảo của bọn thanh niên như thế hay sao?”, anh chế nhạo khi quay người lại.
March đứng ngay ngưỡng cửa, gương mặt trắng bệch như tuyết, hai mắt chìm trong bí ẩn tối tăm khiến người khác không thể nói chúng có màu gì. Cô có nghe thấy lời tuyên bố của anh trước khi Graham thông báo sự có mặt của cô hay không!
“Ai đang trở thành thằng nhóc thiếu niên ở đây chứ?” Graham khẽ thì thầm khi tò mò nhìn cả hai người.
Nếu sàn nhà có thể nứt ra và nuốt chửng lấy anh, Will biết mình sẽ cảm kích điều đó. Nhưng dĩ nhiên, không có gì như thế, và anh phải đối mặt với March sau khi tuyên bố thẳng thừng rằng anh ước mình chưa bao giờ gặp cô!
“March…”
“May muốn anh nhận cái này.” March đi đến bàn bếp và đặt một phong bì xuống bàn.
Cô thật sự không muốn chạm vào anh, Will khẳng định, cơn tức giận của anh đang quay trở lại vì ác cảm thể hiện một cách rõ rệt mà cô dành cho anh. “Đó là gì?”, anh cáu kỉnh.
March nhún vai. “Chi phiếu tiền thuê phòng tuần thứ hai. Bọn em không muốn nó”, cô thêm vào một cách kiên định khi Will định phản đối. “Anh sẽ không ở lại đây vì thế hai chị em em không có quyền lấy nó.”
Nói rằng anh cảm thấy giống như mình bị tát vào mặt lần thứ hai trong buổi tối nay có lẽ là hơi quá, nhưng anh cảm thấy như thể bây giờ cả May cũng đứng về phía em gái mình để chống lại anh.
“Tốt thôi”, anh khó chịu, không động đến chiếc phong bì trắng.
Và anh cũng không lấy nó, anh sẽ để nó lại trên bàn sau khi rời đi. Nhưng không nghi ngờ gì chị em nhà Calendar sẽ tìm cách xuyên tạc hành động đó để khiến anh một lần nữa trở thành kẻ xấu. Anh dường như không thể thắng họ.
March quay sang Graham, thái độ cứng ngắc của cô biến mất khi trao cho anh ta nụ cười nuối tiếc.
“Tôi tin mình cũng nợ anh một lời xin lỗi. Khi nãy đáng lẽ tôi không nên nói những điều như thế với anh.” Cô nhăn mặt. “Chỉ là…”
“Trong chuyện này bạn tôi đã sai, như thường lệ”, Graham chấp nhận, đứng lên, hoàn toàn phớt lờ tiếng khịt mũi phản kháng của Will. “Bây giờ tôi nhận ra việc mình có mặt ở đây đã là một điều gì đó khiến cô bị sốc”, anh ta đồng cảm với March. “Tôi sẽ đưa cô danh thiếp của mình.” Anh lấy ra một cái từ ví và đưa cho cô. “Hãy cân nhắc và gọi cho tôi nếu như cô quyết định tiến tới buổi triển lãm, được chứ?”, anh ta động viên.
Ít nhất Will không phải là kẻ ngớ ngẩn bởi thái độ động viên nhẹ nhàng của Graham, anh biết bạn mình đủ rõ để hiểu rằng cậu ta không từ bỏ ý định thuyết phục March tiến hành buổi triển lãm, hiểu rằng khi đã “phát hiện” ra cô thì cậu ta sẽ không để cô biến mất.
Về mặt này, Will cảm thấy vui mừng cho March, anh biết bất cứ buổi triển lãm tác phẩm nào mà Graham tiến hành cho cô chắc chắn sẽ thành công. Nhưng trên khía cạnh tiêu cực, nếu March chấp thuận buổi triển lãm đó, nó đồng nghĩa với việc cô sẽ tiếp tục có mặt trong cuộc sống của Will cho dù anh có muốn hay không. Graham là bạn cũ và có ý nghĩa với anh, Will là cha đỡ đầu cho cô gái út của cậu ta và như thế trong tương lai, khi hai người đàn ông gặp nhau thể nào Graham cũng sẽ nhắc đến March.
Nhưng suy nghĩ sau là một quan điểm ích kỷ và tốt nhất chỉ để bản thân biết thôi…
“Nhận lấy danh thiếp đi, March”, anh khuyên cô bằng giọng khô khan.
“Nếu anh chắc chắn không phiền…?” Cô nhìn anh dò xét.
Will cười nhạt. “Chính anh là người mang cả hai đến với nhau, tại sao anh phản đối chứ?”
March nhún vai. “Có thể chứ bởi vì anh ước rằng mình chưa bao giờ gặp em”, cô đáp trả như mọi khi, chân mày nhướng lên giễu cợt.
Vậy là cô đã nghe thấy câu tuyên bố cuối cùng của anh trước khi Graham thông báo sự hiện diện của cô! Anh đã nghĩ có thể cô nghe thấy nhưng March vừa mới thẳng thừng xác nhận nó.
Anh không thể làm được gì để chối bỏ nó? Đặc biệt khi đó là sự thật! Vì nhiều lý do khác nhau…
Anh lắc đầu rầu rĩ. “Không bao giờ có một cái lỗ cho em chui xuống khi em muốn!”
March cười lạnh. “Gia nhập câu lạc bộ đó đi”, cô đáp lại một cách bí ẩn trước khi trở lại với Graham. “Cảm ơn anh vì điều này.” Cô ngụ ý tấm danh thiếp mà anh ta đã đưa. “Tôi chưa chắc chắn nhưng… dù sao tôi sẽ gọi và để anh biết.”
“Được mà.” Graham gật đầu.
“Không, nó không phải thế”, Will mạnh mẽ xen vào. “March, em có thể không bao giờ tìm được cơ hội nào khác giống như thế này”, anh nôn nóng nói khi cô nhìn anh với vẻ dò hỏi.
“Em biết điều đó”, cô khàn giọng thừa nhận. “Nhưng có… những suy nghĩ khác để cân nhắc, trước khi em đi đến bất cứ quyết định nào.”
Will muốn hỏi cho ra lẽ các cân nhắc đó là gì, nhưng anh hiểu rằng mình đã bị tước quyền hỏi bởi thực tế anh đã tuyên bố thẳng thừng về việc ước mình chưa bao giờ gặp cô và bởi March đã vô tình nghe được. Hơn nữa, khả năng luôn phải gặp lại anh có thể là một trong những cân nhắc ấy!
Miệng anh mím lại. “Chỉ là đừng để Graham chờ quá lâu, March”, anh nói ngắn gọn.
Cô hờ hững liếc anh một cái trước khi quay lại với Graham. “Tôi thực sự biết ơn sự quan tâm của anh”, cô cả quyết với sự ấm áp nhiều hơn những gì vừa thể hiện với Will.
Và anh thực sự có thể khiển trách cô vì điều đó, sau những gì cô đã nghe được sao?
Nhưng không có cách nào để anh rút lại những điều đã nói mà không khiến tình huống trở nên tồi tệ hơn. Nếu điều đó có thể xảy ra!
Anh thực sự phải rời khỏi đây, rời xa March, ngồi một mình, bình tĩnh và xem chính xác cảm giác mình dành cho cô là gì. Bởi vì anh vừa nhận ra rằng việc rời khỏi cô gần như chắc chắn là việc khó nhất mà anh từng làm trong đời mình!
Nhưng anh phải rời xa cô. Vì lợi ích của cả hai.
Nhưng bây giờ, March là người rời đi, đưa tay lên chào tạm biệt trước khi lẳng lặng khép cửa lại phía sau.
“Nếu như mình không phải là một người đàn ông đã kết hôn thì…” Graham thì thầm tán dương.
“Nhưng cậu đã kết hôn rồi”, Will nhắc sắc lẻm, một mũi tên của cái gì đó, cái gì đó đau đớn, đang bắn xuyên qua anh khi thấy sự ngưỡng mộ của một người đàn ông khác dành cho March. “Và vẫn còn đúng như thế”, anh thêm vào với sự hài lòng.
Graham nghiêng đầu thấu hiểu. “Nhưng cậu không phải”, cậu ta dài giọng đáp trả. “Và mình có thể nói rằng cậu sẽ không mãi duy trì như thế đâu.”
Will lắc đầu chán nản. “Đi nào, Graham.” Anh nhấc túi đồ cùng cặp đựng tài liệu lên. “Rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Bạn anh khẽ cười khúc khích khi cùng anh đi đến cửa. “Cậu có thể chạy đi nhưng không thể che giấu”, cậu ta đáp lại đầy ẩn ý.
Will nheo mắt trừng trừng nhìn cậu ta, không thể tỏ ra ngớ ngẩn trong một lát. “Mình sẽ không thẩm định nhận xét đó với một câu trả lời. Chỉ khuấy động nó thôi”, anh nói cứng.
Graham vẫn cười khúc khích khi anh ta bước xuống những bậc thang bằng kim loại.
Trái lại, Will không thể nhìn thấy bất cứ sự khôi hài nào về tình cảnh này, anh đang nấn ná liếc nhìn lần cuối về phía nhà cô trước khi bước vào xe.
Đèn trong phòng bếp vẫn sáng và Will có thể dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh hai chị em, ngồi trong phòng bếp, uống trà hay cà phê và tán gẫu cùng nhau.
March sẽ làm gì về chuyện của Clive Carter?
Hai chị em sẽ bán trang trại này chứ?
May sẽ nhận vai diễn trong bộ phim đó nếu được mời chứ?
March sẽ chấp nhận lời đề nghị của Graham về buổi triển lãm tác phẩm của cô chứ?
Chỉ trong vài ngày, anh đã hoàn toàn bị lôi kéo vào cuộc sống của chị em nhà Calendar. Và với sự ra đi đột ngột này, anh sẽ từ bỏ quyền nhận được câu trả lời cho một trong những câu hỏi đó…