Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 2

Tác giả: Suzanne Brockmann

McCade đã định cạo râu khi đến Phoenix. Nhưng khi nhìn vào tấm gương nhà tắm sáng hôm ấy, anh không thể chịu được ý nghĩ sẽ phơi trần bộ mặt đau khổ của mình cho thiên hạ xem.

Sandy đã đặt chuông báo thức cho anh lúc mười giờ. Như vậy anh sẽ có đù thời gian tắm và ăn gì đó trước cuộc gặp trù bị lúc mười một rưỡi ở văn phòng cô.

Khi McCade mặc chiếc quần bò cứng đờ vào, anh khẽ lắc đầu, ngạc nhiên với chính mình. Sao anh chưa đi cho rồi?

Suốt buổi sáng anh vẫn do dự giữa các lựa chọn của mình. Phương án A: anh có thể nhảy lên xe biến khỏi thành phố nhanh gọn như lúc tới, tuy đã hứa với Sandy sẽ quay phim cho cô. Dĩ nhiên lúc hứa như vậy anh đâu có biết cô đang mê mẩn gã khác… Phương án B: anh có thể ở lại và toàn tâm toàn ý phá hoại nỗ lực lọt vào mắt gã luật sư của cô, sau đó hạ gục cô khi đang thất tình. Phương án C: anh có thể tiếp tục thực hiện vai trò bạn thân lâu năm và giúp đỡ Sandy.

Anh có thể giúp Sandy lọt vào tầm ngắm của một người đàn ông tốt bụng giàu có, người có thể tặng cho cô cuộc sống cô luôn muốn – cuộc sống thượng lưu danh giá – cuộc sống mà McCade sẽ không bao giờ có thể tặng cho cô, bất kể anh có bao nhiêu tiền trong nhà băng đi nữa.

Anh hoàn toàn có thể mua đường vào chốn thượng lưu, nhưng Chúa chứng giám, chẳng bao giờ anh muốn làm thế. Và điều đó chính là vấn đề. Sandy thì luôn muốn một lối sống văn minh, tao nhã, một sự công nhận đi kèm với giàu sang. McCade không muốn thế. Anh có thể trả tiền mua loại rượu ngon nhất thế giới, nhưng thật lòng anh không thích món đó. Nước lọc hay bia là ổn rồi.

Chung quy là ở chỗ McCade hài lòng với bản thân mình. Anh thích công việc mình làm, thích mặc áo quần thoái mái, và chuyện sở hữu gần nửa triệu đô trong tài khoản ngân hàng chẳng thay đổi điều gì, cùng lắm là thương hiệu bia anh mua hay những chốn anh viếng thăm trong kỳ nghỉ. Hẳn nhiên anh thích sống tự do tự tại mà không phải nơm nớp lo bị đuổi ra khỏi nhà như ngày trước. Hẳn nhiên anh thích có tiền chi cho phim ảnh, âm nhạc và bất kỳ ý thích bất chợt nào. Nhưng anh thấy không cần thiết phải khoe sự giàu có của mình như dán nhãn, quỷ tha ma bắt, dứt khoát anh không muốn. Và lần cuối McCade nghiệm thấy thì áo khoác da đen không hề được hoan nghênh ở câu lạc bộ thượng lưu của vùng.

Nhưng đấy là cuộc sống Sandy muốn.

Trong bếp, đôi ủng và áo khoác của anh còn ẩm, nhưng anh vẫn đi ủng vào và lấy chiếc kính râm khỏi túi áo khoác.

Ngọn gió Arizona nóng bức thổi khô mái tóc dài của McCade khi anh chậm rãi lái chiếc Harley vào đườngIndian School, rồi hướng về phía đông vào đường Scottsdale, phố 44, nơi công ty sản xuất phim của Sandy tọa lạc. Giờ là tháng tư ở Phoenix, và cả đường lẫn vỉa hè đều nóng đến bỏng chân. Trong bóng râm nhiệt độ phải suýt soát 32°. Mà đấy là mùa hè vẫn chưa đến.

Khi McCade lái xe vào bãi đỗ của công ty Video Enterprises, anh đi đến quyết định là chưa quyết định gì hết. Anh cần phải chờ xem chính xác thì cái gã James Austin đệ-thập-tứ-thập-tam-khỉ-gió này ra làm sao trước khi tán đồng hay phản đối. Ngoài ra, nếu muốn biến thì anh sẽ phải nghĩ ra một lý do hợp lý để giải thích cho Sandy. Đến giờ này chắc chắn cô đã đưa phần việc của anh vào dự án rồi.

Anh mở cửa trước của tòa nhà văn phòng và bước vào hành lang tối mát rượi điều hòa nhiệt độ. Trong khi đi thang máy lên tầng hai, anh bỏ kính, treo hờ một gọng vào cổ áo phông đen.

Cửa thang máy mở ra, McCade nhìn thẳng vào hình phản chiếu của mình trong chiếc gương lớn treo trên tường. Anh suýt không nhận ra chính mình. Tóc tai, râu ria bờm xờm kết hợp với chiều cao cùng cơ bắp ấn tượng khiến anh trông như bảo vệ của một quán rượu dành cho dân cưỡi xe máy, hoặc một khách hàng dứt khoát cần được tống cổ.

McCade bước dọc hành lang vào phòng họp chính – phòng hành động khẩn cấp, như anh thích gọi. Căn phòng thoáng đãng, rộng rãi với những ô cửa sổ to đùng trông ra cảnh sa mạc bên ngoài. Chiếc bàn bầu dục lớnđặt giữa tấm thảm có tông màu nâu dễ chịu, bao quanh nó là hơn một tá ghế tiện nghi.

“Tôi có thể giúp gì anh?” Trợ lý của Sandy, Frank Williamson, chặn đứng McCade ngay trước khi anh vào phòng.

“Chào Frank,” McCade nói, và đằng sau cặp kính, đôi mắt anh chàng trẻ tuổi mở tròn ra ngạc nhiên.

“McCade, lạy Chúa tôi, có khi anh sẽ sốc khi biết điều này, nhưng người anh ngập trong râu tóc đấy.”

McCade nhăn nhở. “Đây là phiên bản mới của tôi đó. Cậu nghĩ sao?”

Frank khoanh tay quan sát McCade. “Tôi nghĩ rằng đối với một anh chàng thường xuyên làm đàn bà con gái chết ngất trên đường thì trông anh như quỷ ấy,” rốt cuộc cậu ta nói. “Sao vậy? Anh mới đi làm ăn trên hoang đảo về à?

McCade cũng khoanh tay. “Frank. Khi người ta nói ‘Cậu nghĩ sao?’ thì người ta không thật lòng muốn biết cậu nghĩ sao đâu. Chưa bao giờ nghe từ ‘tế nhị’ à?”

“Tế nhị là dành cho các quý bà lớn tuổi vừa mới làm tóc xong,” Frank bảo. “Không phải dành cho người có thể đóng thế cho Arnold Schwarzenegger như anh.” Cậu chàng hạ giọng, “Này nhé, kể từ lần cuối anh ở đây, sếp tôi chưa đi hẹn hò với ai đâu.”

Cả hai người đàn ông cùng quay đầu nhìn qua phòng, tới nơi Sandy đang đứng bên cửa sổ chuyện trò với một người đàn ông hẳn phải là James.

Trái tim McCade chùng xuống khi anh nhận thấy chất liệu và kiểu dáng đắt tiền của bộ cánh rõ ràng là được may đo của gã ta. Nó còn chùng xuống hơn nữa khi anh nhận ra bộ đồ vừa vặn với gã thế nào. Gã là người cao to, chỉ thấp hơn chiều cao gần mét chín của McCade một chút, và vóc dáng gã cũng giống anh – vạm vỡ, vai rộng, eo hẹp, hông gọn. James khẽ quay đầu và McCade thoáng nhìn thấy mặt gã. Đường nét đẹp như được chạm trổ, sống mũi dài đầy vẻ quý tộc. Cằm khỏe khoắn, cặp môi gần như mềm mọng. Gần như thôi, không hoàn toàn thế.

Khốn kiếp! Với mớ tóc đen dợn sóng cắt gọn ghẽ cùng cặp mắt sẫm, ảnh thằng cha này nên được để trong từ điển minh họa cho từ người trong mộng.

“Việc anh có thể giữ quan hệ trong sáng với một người như sếp tôi hẳn phải là một trong những điều bí ẩn nhất thế giới đấy, McCade.” Frank liếc xuống tập hồ sơ của mình rồi nhìn đồng hồ. “Ngồi đi anh bạn, chúng ta sắp bắt đầu rồi.”

McCade băng qua phòng tới bàn hội thảo và ngay lập tức ngồi vào chiếc ghế bên trái ghế đầu bàn, nơi anh biết Sandy sẽ ngồi.

Anh ngắm nhìn cô chuyện trò với James. Bờ vai căng thẳng, dáng vẻ gượng gạo. Dường như cô không thể nhìn thẳng vào mắt gã ta. Trời đất, cô đang bối rối. Đôi tay runrẩy, rồi lại túm chặt đống hồ sơ đang cầm như thể chúng là phao cứu sinh vậy.

Trong khi McCade quan sát, cô liếc nhìn đồng hồ rồi nói gì đó với James với nụ cười yếu ớt. Nó chỉ hơi hơi giống nụ cười rạng rỡ năm-trăm-oát vốn dĩ của cô. McCade lắc đầu. Trừ khi cô thả lỏng mình ra, nếu không thằng cha này sẽ chỉ thấy một Sandy cứng nhắc, căng thẳng, một bản sao khô khốc của con người cô mà thôi. Và với mái tóc được búi chặt, chiếc áo khoác và chân váy xanh dương quá-đỗi-bảo-thủ, cô cũng sẽ không kiếm được điểm nào nếu xét về diện mạo. Không phải là cô không đẹp, anh mau lẹ tự đính chính. Đẹp chứ. Cô chỉ không đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành như anh biết cô hoàn toàn có thể thôi.

Sandy đã thấy anh ngồi bên bàn, và nụ cười ngay tức khắc trở nên ấm áp hơn.

“Trời ạ, sáng nay em đã mất công kiếm dao cạo râu và để lên bồn rửa mặt cho anh đấy,” cô nói nhỏ khi ngồi xuống cạnh anh.

McCade trỏ tay vào râu. “Anh đang định nuôi một bộ râu dài thật dài.” Anh cười. “Như mấy anh chàng ở ban nhạc ZZ Top ấy!”

Nhưng sự chú ý của cô lập tức biến mất khi James ngồi xuống bên phải cô, đối diện McCade qua bàn.

Quỷ tha ma bắt, thằng cha này trông còn ưa nhìn hơn khi ngó gần. Trong lúc McCade nhìn James, ánh mắt gã gặp ánh mắt anh. Trong một giây ngắn ngủi McCade thấy sự không tán thành, hoặc có ỉẽ đó là sự khinh miệt trong đôi mắt sẫm của gã, đi kèm với một đống nghi ngờ.

Đó là cái nhìn không thể nhầm lẫn được, nó nói rõ rằng James không tin trên đời lại có kẻ có bề ngoài trông như McCade.

Đồ hẹp hòi, McCade nghĩ.

Gã James Vandenberg đệ tứ này chẳng khác gì lũ trẻ cấp ba đã hếch mũi khinh rẻ Sandy và McCade bao nhiêu năm về trước, chỉ bởi bề ngoài của họ, bởi họ không thể có tiền mua quần bò kiểu cách lẫn áo quần đắt tiền.

Sandy không thấy điều ấy sao? Nhưng sau đó anh chợt nhớ ra – bất chấp sự đối đãi tồi tệ họ nhận được, Sandy vẫn luôn thầm mong được đám tinh túy trong trường chấp nhận. Bằng cách có được sự quan tâm và trái tim James, cô sẽ giành được điều cô hằng muốn.

Sandy đã chờ một gã như James suốt cả đời.

Cơn sóng ghen tuông ào qua McCade làm anh gần như nghẹn thở.

Anh chộp một bản kế hoạch quay phim Sandy mới chuyển qua.

McCade cố hết sức lờ James đi trong khi anh yên lặng đọc. Sandy đã chỉ định anh trong vai trò người quay phimdi động, ống kính sáng tạo của cô trong mỗi một sự kiện. Có máy quay cầm tay, anh sẽ không bị bó buộc ở một địa điểm cố định; anh có thể quay cận cảnh nhân vật, hoặc chọn những góc máy thú vị. Đó là công việc ưa thích của anh trong một dự án như thế này, và cô biết vậy. Rõ ràng cô quan tâm đến anh – chỉ không đúng cách anh muốn.

Anh hít một hơi sâu và đọc cảnh quay đầu tiên được lên lịch vào tối thứ bảy. Sự kiện gây quỹ bầu cử, bữa dạ tiệc khiêu vũ diễn ra ở Pointe, một trong những khu nghỉ dưỡng cao cấp nhất Phoenix. Harcourt sẽ đọc bài diễn văn mà Sandy muốn ghi lại cho bài giới thiệu ngắn trên sóng phát thanh.

“Nếu có câu hỏi hay vấn đề nào trong khi quay mà cả Frank lẫn tôi đều không có mặt,” Sandy nói, “thì hãy trao đổi với ngài Vandenberg đây.”

“Cứ gọi tôi là James,” gã chỉnh cô với nụ cười quyến rũ. Nhưng cái liếc mắt gã dành cho McCade thì dường như nói: đích thực ta là ngài Vandenberg cho những kẻ trông như ngươi.

“Được rồi, mọi việc là thế nhé,” Sandy nói, kết thúc cuộc họp. “Hẹn gặp mọi người vào thứ bảy.”

Sandy ngồi lại một lát khi mọi người rời phòng, sắp xếp lại đống tài liệu trước khi nhét vào cặp táp. McCade vẫn ngồi nguyên bên trái cô, rõ ràng không định đi đâu cả. Với mái tóc rẽ ngôi để xõa quanh vai và bộ râu xồm xoàm, trông anh có hơi hướng bước ra từ Kinh Thánh, như thể anh là một trong số các vị tông đồ bước ra từ bức tranhBữa tối cuối cùng vậy. Ngoại trừ hình xăm rồng trên bắp tay phải của anh, cô vừa nghĩ vừa mỉm cười, không biết có vị tông đồ nào xăm mình không nhỉ?

“Được rồi, tôi nghĩ tôi đã có mọi thứ mình cần,” James kéo cô ra khỏi mơ tưởng. “Tôi sẽ gặp cô vào tối thứ bảy. Theo lịch làm việc thì cô sẽ bắt đầu lúc năm giờ hả?”

“Chúng tôi sẽ ở đó.” Sandy cười lại với gã.

“Ồ, tôi suýt quên.” James với tay vào túi áo trong lấy ra một phong bì nhỏ. “Ngài Harcourt bảo tôi đưa cô vé mời cho bữa dạ tiệc sau bài phát biểu tối thứ bảy.”

“Ồ, tôi không biết nữa.” Sandy cắn môi. “Tôi không thật sự…”

“Cô ấy sẽ đến, cảm ơn.” McCade khéo léo giật phong bì khỏi tay James rồi nhét vào trong cặp của cô.

“McCade là bạn thân thời phổ thông của tôi,” Sandy bảo James. “Và anh ấy cũng tình cờ là người quay phim giỏi nhất cả trong và ngoài Hollywood. May mắn cho chúng ta có anh ấy làm việc trong dự án này.”

McCade có thể thấy James đang đánh giá lại mình khi họ bắt tay.

“Hân hạnh được gặp anh.” Đôi mắt sẫm của gã ấm áp hơn nhiều so với khi chúng dò xét McCade qua bàn trong suốt cuộc họp.

Thằng cha này có cả tấn rưỡi sức mê hoặc. Và gã có thể bật tắt nó như vòi nước.

“Gặp hai bạn vào thứ bảy.” Sau khi cười với Sandy lần nữa, gã bước đi.

Sandy gặp ánh mắt McCade và cười nhăn nhó. “Úi chà,” cô nói. “Em thấy đau lòng quá.”

McCade cũng thế.

“Vậy anh nghĩ sao?” cô hỏi, đóng cửa phòng họp lại để đảm bảo sự riêng tư.

Anh ngồi lên cạnh bàn, khoanh tay trước ngực. “Hắn ta có vẻ…” Giả tạo à? Hay giảo hoạt? Hay nghiêm túc? Hay vô vị? Tất cả những từ ấy dường như đều thích đáng, nhưng anh không dám thốt ra lời nào. Thay vì thế anh nhún vai.

Sandy bật cười,khoanh tay lại. “McCade, anh có tài ăn nói đấy. Anh có nghĩ…” cô chợt do dự. “Anh có nghĩ anh ấy biết đến sự tồn tại của em không?”

McCade ngó xuống sàn, sau đó liếc nhìn cô. “Nói thật á?”

“Không, nói dối đi, McCade,” cô ngoa ngoắt. “Tất nhiên là nói thật rồi, đồ ngốc…”

“Nếu em muốn hắn ta để ý đến thì em sẽ phải bỏ thêm công sức đấy.”

“Chắc em quên đi là xong.”

Sandy bước lùi hai bước, giật mình bởi giọng anh đột nhiên trở nên phẫn nộ: “Em là một phụ nữ lộng lẫy, thông minh, vui tính, gợi cảm, đáng khao khát đến khó tin,”McCade nổi cáu, “và một tên khốn như James Vandenberg cần phải tạ ơn ngôi sao may mắn của hắn ngay cả khi em chỉ hạ cố liếc mắt đến hắn ta thôi. Còn nếu em muốn hắn… Mà em muốn chứ?”

Sandy ngậm miệng và gật đầu.

“Tốt,” McCade nói kiên quyết. “Em sẽ có hắn. Bắt đầu từ thứ bảy, hắn sẽ để ý đến em, cực kỳ để ý.”

Túm lấy tay cô, anh kéo cô ra cửa. Sandy chỉ kịp chộp chiếc cặp trên bàn trước khi anh lôi cô ra hành lang về phía thang máy.

“Chúng ta đi đâu đấy?” cô hỏi.

“Em sẽ nghỉ chiều nay.”

“Em không thể cứ thích là…”

“Có,” McCade nói dứt khoát. “Em có thể.”

***

Sandy đang ngồi ngó vào gương trong khi anh bạn Tony của McCade tấn công mái tóc cô với cây kéo. “Nhưng em không muốn uốn tóc,” cô nói đầy thù địch. “Em đã làm một lần rồi, nhớ không McCade? Trông em cứ như bị điện giật ấy. Nó xoăn tít thò lò suốt mấy tháng trời.”

“Lần đó có phải là anh uốn cho em không hả, người đẹp?” Tony hỏi. Tiếng lách cách của cây kéo ngưng bặt, anh ta nhìn thẳng vào cô trong gương. Tony là người lực lưỡng cao to như con gấu, bề ngang cũng ấn tượng như chiều cao. Anh ta mặc chiếc áo trùm kiểu phẫu thuật màu xanh nhạt phủ qua chiếc quần trắng thùng thình cùng đôi sandal.

Màu sắc mát mẻ của bộ đồ anh ta mặc vô cùng ăn nhập với nội thất trang trí kiểu Art Deco của hiệu cắt tóc. Tường sơn màu be hồng, viền bằng màu nước biển nhạt. Quầy tiếp tân sáng bóng cùng tông với màu viền. Mọi thứ sạch bong đến lấp lánh.

“Có phải anh không?” Tony hỏi lại.

“Không,” cô chầm chậm nói.

“Vậy là yên tâm rồi nhé.” Anh ta tặng cô nụ cười thiên thần và cắt tiếp.

Sandy nhìn McCade, anh đang dựa lưng vào quầy, tay khoanh trước ngực.

“Nhỡ em ghét nó thì sao?” cô hỏi.

“Không đâu,” Tony hứa. “Công chúa hạt đậu à, anh có thể cam đoan đấy.”

McCade đã gặp Tony ở Hollywood trong một phim trường. Anh đã kể cho Sandy rằng khá nhiều phụ nữ nổi tiếng đã giao mái tóc làm nên thương hiệu của mình vào đôi tay lành nghề của Tony, và anh ta chưa từng để bất cứ ai thất vọng cả. Tony chuyển đến Scottsdale vì bệnhhen suyễn, và nhiều khách hàng ở Hollywood của anh thà chọn chuyến bay ngắn tới Arizona còn hơn là thử các thợ cắt tóc khác ở Los Angeles.

“McCade, cậu sẽ là người tiếp theo đấy,” Tony bảo anh. “Mốt Robinson Crusoe dứt khoát là qua rồi, bạn yêu.”

“Hôm nay thì không được, Tony,” McCade trả lời. “Không có thời gian.”

“Chỉ mất trọn mười lăm phút thôi,” Tony nói. “Trong khi chờ Sandy uốn tóc.”

“Nhưng em chưa đồng ý…” Sandy bắt đầu.

“Không, tớ sẽ đi mua sắm,” McCade ngắt lời. “Tớ sẽ cập nhật tủ quần áo cho Sandy.”

Sandy ngỡ ngàng cười. “Anh á? Anh sẽ mua cho em quần áo mới á?”

Nụ cười của anh đầy kiên định. “Anh biết đàn ông thích gì.”

“Đó mới là điều em sợ.”

“Cứ uốn tóc đi. Anh sẽ quay lại đón em… Lúc nào nhỉ Tony?”

“Hai tiếng nữa.”

“Sau hai tiếng nữa.” McCade nói.

“Anh còn không biết em mặc cỡ gì mà,” Sandy phản đối.

“Em mặc quần áo cỡ chín,” anh nói. “Giầy cỡ tám. Áo lót cỡ 34B”

“Ồ, tuyệt, McCade,” Sandy líu lưỡi. “Sao anh không thông báo cho cả thiên hạ biết đi? Mấy quý cô đang ngồi dưới máy sấy chưa nghe thấy đâu!”

Nhưng anh đã bước chân ra cửa, giơ một tay lên vẫy chào.

“Sẵn sàng uốn chưa?” Tony hỏi, nụ cười nở trên khuôn mặt tròn trĩnh.

“Thật tình anh nghĩ trông sẽ được à?” cô hỏi.

Tony ngoác miệng cười. “Cưng, ‘được’ không phải là từ trong đầu anh đâu.” Anh ta nâng mái tóc dài thẳng của cô lên. “Hình dung xem. Những lọn dập dờn mềm mại ôm quanh mặt em. Tóc em sẽ được thổi hồn. Chỉ cần em hất đầu một cái là sẽ khiến McCade phát điên. Anh chàng sẽ không thể nào rời tay khỏi em đâu. Hứa đấy.”

“McCade và em chỉ là bạn thôi,” Sandy nói.

“Phải rồi.” Nụ cười hiểu biết của Tony cho hay anh ta chẳng tin tí nào hết.

Sandy lắc đầu với tiếng cười. “Làm đi,” cô nghe lòng mình giục giã. “Hãy làm đi.”

***

McCade chất túi đồ cuối cùng vào khoang để hành lý trên xe Sandy rồi đi về phía hiệu cắt tóc của Tony. Tâm trạng anh đang rất tệ, ắt là do việc ghé vào cửa hàng cuối cùng – tiệm đồ lót trong khu thương mại. Ý nghĩ mình sẽ chọn cho Sandy mấy món đồ lót hấp dẫn mà chẳng bao giờ được thấy nàng mặc chúng khiến anh rầu rĩ. Và ý nghĩJames Vandenberg rồi sẽ được thấy đám ren lụa lộng lẫy ấy trên làn da mềm mại của nàng khiến anh phát điên lên.

Thế quái nào mà anh lại làm việc này nhỉ? Vì anh yêu Sandy. Vì anh muốn nàng hạnh phúc. Vì một phần trong anh vẫn hy vọng rằng nàng sẽ quay người lại, vòng tay quanh cổ anh và tuyên bố nàng không thể nào yêu James được, bởi vì anh, McCade, mới là người sở hữu trái tim nàng.

Đúng rồi đấy. Cứ mơ đi, McCade.

Anh kéo cửa bước vào tiệm của Tony. Một luồng khí mát phả vào anh ngay khoảnh khắc anh thấy cô, và may là thế, nếu không có lẽ anh đã lăn ra ngất bởi ngọn lửa đang nuốt trọn mình.

Tóc Sandy rẽ lệch sang một bên, uốn lọn nhẹ nhàng ôm quanh gương mặt xinh đẹp. Chúng đổ qua bờ vai xuống lưng, những lọn tóc phản chiếu ánh sáng tưởng như phát quang lấp loáng. Trời ơi, tóc cô dày thật. Được uốn mềm, chúng trở nên quyến rũ, bồng bềnh trải từ cổ xuống.

Cô đang ăn một que kem vị cam vani nhãn hiệu Creamsicle, vừa ngồi trên quầy vừa chuyện trò với Tony và vị khách tiếp theo của anh. McCade ngẩn ra nhìn, bị mê hoặc khi lưỡi cô đón một giọt kem rớt xuống nơi chót. Đúng lúc ấy cô ngước lên bắt gặp anh.

McCade phải nhìn đi nơi khác vì sợ sẽ tự bốc cháy mất. Anh hít sâu khi tiến về chỗ cô và cố gắng mỉm cười. “Trông em tuyệt quá. Không phải anh đã bảo em rồi sao?”

“Không.” Cô chuyển sự chú ý về que kem. “Anh chưa bảo mà.”

Vị khách của Tony là một quý bà luống tuổi có cặp lông mày được kẻ vẽ kỹ lưỡng, mái tóc trắng thưa đang ẩm và được vuốt thẳng trên đầu. Bà ta nhìn qua gương hết Sandy lại tới McCade.

“Quý ngài bạn cô cần cắt tóc đấy,” bà ta nói. “Cạo râu nữa.

“Về vấn đề tóc tai thì anh ấy ương bướng như trẻ con,” Sandy bảo bà như thể McCade không đứng trước mặt cô.

“Bên dưới đám râu tóc đó thì cậu ta cũng không đến nỗi khó nhìn đâu,” người phụ nữ quyết định, “nhưng tôi thật lòng không nghĩ cậu ta là tuýp người cô thích, cô gái thân mến.” Bà nghiêng sát vào Sandy và hạ giọng như thể McCade không nghe được lời mình. “Loại như cậu ta không xứng với một quý cô trẻ đẹp như cô.”

Từ cử chỉ ngón tay đánh vòng của Tony phía sau đầu người phụ nữ có thể thấy anh ta ngụ ý rằng bà ta vẫn điên như thường, tuy nhiên lời nói ấy vẫn gây nhức nhối. McCade quay đầu, không muốn Sandy thấy vẻ tổn thương trong mắt anh.

“Ồ, bà nhầm rồi,” anh nghe cô nói nghiêm túc. “Đàn ông như Clint McCade hiếm có lắm. Tôi đã mất mười lăm năm mới tìm thấy một người có thể sánh được với anh ấy đấy.”

Miệng McCade cười nhăn nhó khi anh lắc đầu. Bạn tốt Sandy. Trung thành bất kể ra sao. “Thôi nào cô bạn.Xử lý cây kem cho xong đi. Tony, tớ nợ cậu một lần nhé.”

“Không, không, người đẹp.” Tony gọi với khi họ đang tiến ra cửa. “Tớ đã nợ cậu một lần, nhớ không? Giờ ta hòa.”

Khi họ rời khỏi tiệm tóc, McCade lướt tay qua những lọn tóc mới của Sandy, quá nhẹ đến mức cô còn không biết.

“McCade.” Giọng Tony làm anh dừng chân, quay lại, đóng cánh cửa vào. “Sandy là một cô gái tốt.”

“Tớ biết.” McCade nhìn qua cửa kính khi cô chui vào xe.

“Cô ấy bảo hai người chỉ là bạn bè.”

“Đúng vậy.”

Tony cười. “Ờ, và mẹ tớ là Giáo hoàng đấy.”

***

McCade liệng một ôm đầy các túi đồ xuống chiếc giường lớn của Sandy, đoạn ngước nhìn cô và cười toe. “Anh sẽ đi lấy phần còn lại.”

“Còn nữa á?” Nhưng anh dã đi rồi.

Lắc đầu, cô lần lượt mở các túi đồ, lôi ra một bộ sưu tập các bộ cánh sang trọng, phần lớn là váy. Khi ngó đám váy áo nằm trên giường, cô nhận ra miệng mình đang há hốc. Rồi cô bắt đầu cười.

Không bao giờ, chưa bao giờ có chuyện cô tự tay mua những món đồ này. Chẳng phải vì chúng xấu hay lòe loẹt, thực ra tất cả đều khá lịch lãm – không có hạt cườm lấplánh hay đồ trang trí bắt sáng. Chỉ có điều cô luôn thích những bộ cánh bình thường giản dị hơn, kiểu đồ sẽ khiến cô chìm vào đám đông. Và đấy chính là vấn đề. Cô quá thường xuyên chìm vào đám đông. Sandy trông mớ váy lần nữa. Không được nữa rồi. Dứt khoát là không.

Cô mở mấy túi khác và thấy toàn giày – tất cả đều là giày cao gót với đủ sắc màu để kết hợp với đám váy.

Sau đó cô mở đến chiếc túi chứa đồ lót và vội vàng đóng lại. Rồi lại chầm chậm mở ra, cho tay vào kéo ra một thứ bé xíu bằng lụa đen.

McCade vào phòng, cô đung đưa món đồ đen nhỏ tí trên ngón tay. “Anh không thật lòng mong em mặc thứ này chứ hả McCade?”

“Anh sẽ không mua nếu không mong em mặc.” Anh ngồi xuống cạnh cô trên giường. “Anh nghĩ thứ bảy em nên mặc cái váy trắng.”

Rồi anh bắt đầu mở một chiếc trong đám túi mới mang vào. Đồ trang điểm. McCade đã mua phấn mắt, phấn má, son và…

“Ơ kìa, sao em còn chưa mặc thử?” Anh liếc nhìn cô mất hết kiên nhẫn, như thể anh nghĩ cô đã phải thay xong váy rồi.

“McCade…”

“Em muốn được để ý, đúng không nào?”

Sandy gật đầu. Mặc dù rất chậm rãi. Miễn cưỡng.

“Coi nào Kirk, chỉ là mặc một cái váy thôi. Nếu em ghét thì có ai bắt em mặc đâu.”

“Quá đúng,” cô lẩm bẩm, nhưng vẫn cầm chiếc váy lên. Chất vải mềm rũ, hiển nhiên được cắt may khéo léo. Cô chưa từng dám thử thứ gì như thế trước đây. Nó sẽ ôm sát cơ thể cô, bám vào từng đường cong, thu hút mọi ánh nhìn.

Nhưng chẳng phải đó chính là mục đích sao? Cô thoáng thấy bộ tóc mới uốn rực rỡ của mình trong gương phòng khách, và đột nhiên muốn thấy mình ra sao trong chiếc váy này, chỉ vậy thôi.

McCade lại ngồi xuống giường, rõ ràng không có ý tránh đi, vì vậy cô cầm cái váy và đi ra cửa.

“Sandy.”

Cô quay lại thấy anh cười. “Đừng quên cái này.” Anh mở túi đồ lót và ném một món đồ trắng nhỏ đến khó tin cho cô.

***

Sandy chậm rãi thay đồ trong căn phòng nhỏ cô dùng làm văn phòng. Không có gương nên cô không thể thấy toàn thân mình trông thế nào. Nhưng cô ngó xuống làn vải trắng phẳng lì che phủ hông và bụng. Cảm giác thật tuyệt. Và lạy Chúa! Không hiểu chiếc áo lót McCade mua thiết kế thế nào mà nó lại tạo khe ngực cho cô. Khe ngực thực sự, thề-có-Chúa!

Có tiếng gõ nhẹ trên cửa. “Cảnh sát chân đây. Cô quên quần tất và giày đấy.”

Cô mở cửa, McCade đứng đó, một tay cầm chiếc quần tất trong mờ, một tay cầm đôi giày trắng cao chót vót. Ánh mắt anh du hành lên xuống người cô một cách từ tốn đầy tán dương. Sandy bắt chéo tay đầy phòng thủ qua ngực mình.

“Oa. Trông em…”

Cô lấy quần tất cùng đôi giày rồi đóng sầm cửa trước mặt anh.

Chiếc quần tất là loại mỏng nhất cô từng thấy. Cô từ từ cuộn nó lên hai chân rồi đi giày vào, cố không nghĩ về Cô bé Lọ Lem. Nhưng đôi giầy trắng vừa khít, dễ chịu, mặc dù chúng tăng thêm chiều cao vốn đã là mét tám của cô.

Sandy mở cửa, thấy McCade vẫn đứng chờ. Anh chộp tay cô và kéo cô về phía bếp.

“Chờ đã, McCade,” cô phản đối. “Em còn chưa tự nhìn mình trong gương nữa và…”

Anh đẩy cô ngồi xuống một chiếc ghế.

“…em còn chưa quen đi giày cao thế này với lại…”

Anh đã bày ra cả đống đồ trang điểm mới mua lên bàn ăn. Giũ một tấm ga trải giường sạch, anh phủ nó quanh cổ cô.

“Váy trắng mà,” anh giải thích. “Để khỏi dây bẩn lên đấy.”

“McCade…” Sandy khựng lại. Cô hít sâu, cố gắng làm ra vẻ tỉnh táo và có kiểm soát. “Clint, anh đang làm gì vậy?

Dưới ánh đèn sáng tỏa trên đầu, anh đang nhìn cô đầy phê phán. “Anh sẽ trang điểm cho em,” anh nói gần như lơ đãng trong khi săm soi mặt cô. Đoạn anh mỉm cười, nhìn vào mắt cô. “Em không cần nhiều dâu, vốn dĩ trông em đã ổn rồi. Anh sẽ chỉ làm nổi bật những gì em sở hữu thôi.”

“Anh á…”

“Anh kiêm nhiệm làm trợ lý trang điểm trong một số dự án nhỏ. Tất nhiên là không chính thức, và chỉ trong những vụ việc không có công đoàn thôi.” Nụ cười của anh trở nên tự mãn rành rành. “Jim Fabrizio, chuyên viên trang điểm ở Hollywood…”

“Em biết Fabrizio là ai,” Sandy nói.

“Ông ấy bảo rằng nếu lúc nào bỏ quay phim thì anh có thể làm việc chính thức cho ông ấy.”

“Ồ, tài năng của anh ít thật đấy nhỉ, McCade?”

“Ngửa đầu ra và nhắm mắt vào,” anh ra lệnh. “Và cả miệng nữa, đồ cứng đầu.”

Sandy ngoan ngoãn vâng lời, cô cảm thấy anh chạm vào mặt khi đánh lớp nền mỏng lên da. Bất chấp dáng người vạm vỡ, bàn tay anh vô cùng khẽ khàng, vô cùng dịu dàng. Cô mở mắt và thấy cặp mắt anh đang cách mình chỉ mấy phân, ánh nhìn mãnh liệt. Anh đang đứng hầu như phủ lên cô. Anh hơi di chuyển và đôi chân bắt chéo của cô tiếp xúc với lớp vải bò trên đùi anh. Nhưng anh không lui, còn cô thì chẳng có chỗ nào mà lui.

Vì vậy cô lại nhắm mắt, ráng thả lỏng. Giọng anh êm ái khi khẽ giải thích mình định làm gì, hoặc khi bảo cô dịch đầu. Hơi thở anh nóng bỏng và ngọt ngào phả vào mặt cô.

“Được rồi,” cuối cùng McCade nói khi cởi tấm ga khỏi người cô. “Chỉ một việc nữa thôi, giữ nguyên đầu đấy…”

Nhưng mắt Sandy bật mở khi cảm thấy tay anh giữa hai bầu ngực mình. “McCade!”

Anh đang nửa quỳ, nửa ngồi xổm phía trước, phần lớn thân dưới của anh ép vào chân Sandy khi anh nghiêng tới. “Yên nào Kirk,” anh ra lệnh khi khẽ cọ phấn giữa ngực cô. “Đây là mẹo lâu đời của Hollyvvood đấy. Nó sẽ khoe mặt tiền của em.” ,

Sandy ráng tảng lờ cảm giác đôi tay anh trên cơ thể mình. Cô ráng tảng lờ nhận thức đột ngột về từng phần cơ thể vững chãi của McCade cũng đang áp vào mắt cá và bắp chân cô. “A ha,” cô nói, cố gắng đến tuyệt vọng để gây sự với anh. “Bằng chứng đây rồi. McCade, cuối cùng anh cũng cho em thấy bằng chứng. Bao nhiêu năm qua anh vẫn gạt đi khi em khẳng định rằng dáng em như con trai, nhưng câu vừa xong cũng như công nhận rồi.”

“Còn lâu.” Anh đặt tay dưới cằm cô, bắt cô nhìn anh. “Anh luôn nghĩ em hoàn mỹ, Sandy, và đừng bao giờ quên điều đó.”

Cô chằm chằm nhìn anh, bị mắc kẹt bởi ánh nhìn dữ dội trong đôi mắt ấy. Anh vẫn đứng cách cô chỉ vài phân, và cô có thể thấy những đốm nâu lục li ti trộn lẫn trong màu ngọc xanh biển. Con ngươi anh được bao quanh bởi một vòng vàng mỏng. “Mắt anh đẹp quá, McCade à,” cô thở, và rồi thấy chúng giãn ra.

Đây là lúc anh sẽ hôn cô, nếu mà anh là bất cứ ai trên đời, trừ chính anh, Clint McCade.

Quả vậy, anh chớp mắt, cười, rồi đứng dậy. “Lại đây,” anh chỉ đạo.

Sandy cố không lảo đảo trên đôi gót cao lênh khênh khi theo McCade ra hành lang. Anh bước lui khi đến cửa phòng ngủ của cô, ra hiệu cho cô vào trước.

Cô bước ba bước vào phòng, rồi khựng lại khi thấy mình trong chiếc gương lớn treo trên cửa tủ quần áo.

“Lạy Chúa tôi.” Sandy chầm chậm bước về phía hình ảnh của mình. Cô thật… xinh đẹp. Chiếc váy trắng vừa khít, khiến cơ thể cô trông thon thả nữ tính chứ không gầy nhom như cô thường nghĩ. Phần chân váy ngắn khiến cặp chân cô thon dài miên man. Và cô phải thừa nhận rằng đôi giày gợi cảm chết đi được. Mái tóc phủ một sắc vàng rực rỡ quanh mặt và xuống lưng cô. Còn khuôn mặt nữa! Đôi mắt đẹp kỳ lạ, hàng mi dày sẫm, cặp môi đỏmọng hoàn hảo tôn lên làn da trắng. Sandy hạ mắt xuống thấp hơn tới cổ váy trễ phía trên. Chúa ơi, Người có thấy không? Bầu ngực con thật đầy đặn và gợi cảm.

Cô có thể thấy McCade trong gương khi anh khoanh tay dựa người vào khung cửa.

“McCade, anh đúng là thầy phù thủy.” Cô quay lại nhìn anh.

Anh lắc đầu. “Đâu có, anh chỉ biết hàng nào thì dùng bao bì nấy thôi mà.”

Cô nhìn lại mình lần nữa. Khi sự sững sờ trôi qua, thực tế quay về. Cô khẽ cau mày. “Em chỉ… không mặc thế này được.”

McCade đứng thẳng lên. “Sao không?”

“À…” Cô cố tìm lý do. “Em mà đi đôi giày này thì sẽ cao quá.”

“Ôi thôi nào, Kirk…”

“Không, thật đấy, McCade. Nhìn em xem. Em cao tận mét tám.”

“Chiều cao tuyệt đẹp,” anh phản pháo. “Thế thì có sao?”

“Em sẽ cao hơn mọi người mất.”

“Em sẽ không cao hơn James.” Anh sải ba bước dài đến bên Sandy. “Anh ta cao bằng anh mà, phải không?”

“Thấp hơn một tí.”

“Chỉ một tí thôi.” Anh kéo cô vào vòng tay mình, như thể họ sắp nhảy cùng nhau. Anh ôm cô thật chặt, đầy thân mật vào cơ thể khỏe mạnh săn chắc của mình. “Thấy không, em sẽ phù hợp hoàn hảo với anh ta. Anh ta sẽ rất thích khi không phải cúi quá thấp để hôn em.”

McCade nhìn xuống người phụ nữ trong lòng mình. Lạy Chúa, anh sẽ chết nếu được ôm Sandy như thế này trong mấy tiếng. Nàng đang đăm đăm nhìn anh như thể anh phát điên rồi, đôi mắt mở lớn, cặp môi mềm hé mở trong ngạc nhiên. Ôi trời, cảm giác nàng áp vào anh tuyệt như thiên đường vậy. Anh luồn các ngón tay qua mái tóc lụa là của nàng, muốn nàng quá đỗi…

Anh đẩy Sandy ra và nhét hai tay vào túi quần bò, cầu nguyện rằng cô chưa để ý sự căng cứng nơi anh. Chết tiệt! Bằng cách nào đó anh xòe ra được nụ cười nhăn nhở và cố gắng nhìn vào mắt cô.

“Em sẽ khiến hắn đổ đứ đừ, Kirk. Tin anh về vụ này đi.”

Cô liếc trở lại gương, nhưng nhanh chóng rời đi. “Em vẫn không mặc thế này vào thứ bảy được,” cô nói, giọng tiếc nuối.

“Không.” McCade lại khoanh tay. “Em tiêu cực quá. Thử nghĩ theo hướng tích cực xem…”

“Nếu em có bạn hẹn thì còn đỡ. Chứ còn ăn mặc thế này mà chỉ có một mình…” Cô nhăn mặt. “Ôi chà, anh biết không? Em sẽ không biết để hai tay vào đâu nữa.” Cô lén nhìn lại gương. “Chân em cũng vậy, lạy trời.”

“Anh sẽ đi cùng em.”

“Và mặc áo khoác da với quần bò á? Ở Los Angeles thì có thể, McCade, nhưng đây là Phoenix mà!”

“Không, nói thật đấy.” McCade càng nghĩ về chuyện này càng thấy thích hơn. Anh sẽ đưa cô đến buổi tiệc khoa trương đó. Anh sẽ có cơ hội nhảy với cô, và ôm cô. “Nếu em xuất hiện với một người hẹn hò thì em sẽ thêm phần hấp dẫn trong mắt gã James già đó. Em biết đấy, người ta luôn muốn chơi đồ của người khác mà.”

“Ồ, tuyệt, McCade, anh nói thế thì em còn biết từ chối thế nào,” cô nói mỉa mai khi ngồi xuống cạnh giường.

“Em hiểu ý anh mà.”

Cô ngước nhìn anh, chân gõ gõ xuống sàn. “Anh sẽ phải cạo râu.”

“Xong.”

“Và cắt tóc.”

McCade cào tay qua tóc. “Anh thích để thế này. Tóc dài là phong cách.

“Theo quy tắc của câu lạc bộ thượng lưu thì không.” Cô nhìn xuống đám móng tay, giả vờ kiểm tra vết xước trên lớp sơn bóng.

Anh nhìn cô một lúc lâu. Anh muốn đi. Thực sự muốn. Có thể James Vandenberg đang hẹn hò với ai đó.Có thể gã không thích các cô nàng tóc vàng. Có thể nếu Vandenberg biến đi…

“Được rồi,” anh nói. “Vì em, anh sẽ cắt tóc.”

Sandy đứng dậy, toe toét. “Và em sẽ chọn đồ cho anh, y như anh chọn mớ này cho em vậy.”

“Được rồi, nhưng em cũng chẳng có cơ hội chọn nhiều đâu,” anh bảo. “Dạ tiệc thì phải đóng bộ.”

“Ừ, nhưng khi người ta nói đóng bộ thì người ta không có ý là áo da đâu, McCade.”

Có thể Sandy sẽ nhảy với mình và nhận ra rằng nàng không muốn ở cùng ai khác. Có thể…

McCade cười, và đây là nụ cười thực sự đầu tiên.

Bình luận