Evie ló đầu ra ngoài cửa. “Jason!” cô thét gọi đứa cháu trai 14 tuổi. “Không cưỡi ngựa lung tung nữa. Ngừng ngay!”
“Ôi, vâng,” cậu miễn cưỡng đáp lại, và Evie thụt đầu vào, dù sao thì cô cũng để mắt đến cậu. Cô yêu đứa bé này nhưng không bao giờ quên rằng cậu chỉ là 1 đứa trẻ, với cuộc dạo chơi chạy nhảy loanh quanh như bọ chét với sức lực khó điều khiển và sự vụng về lúc đến tuổi dậy thì. Cháu gái cô, Paige, bằng lòng với việc ngồi ở trong với cô, trong không khí êm ả, nhưng đôi bạn thân của Jason qua đến, và bây giờ chúng ở ngoài bến tàu, làm trò hề. Evie sợ bất cứ hay tất cả chúng ngã xuống nước vào bất cứ lúc nào.
“Họ ngớ ngẩn quá,” Paige nói bằng tất cả sự khinh dễ của 1 đứa bé 13 tuổi có thể tụ họp, điều đã quá nhiều.
Evie mỉm cười với cô. “Chúng sẽ trở nên tốt hơn với lứa tuổi này.”
‘Họ sẽ khá hơn,” Paige lo ngại nói. Cô bé kéo cặp chân dài, non nớt lên cái ghế bập bênh và quay về với cuốn truyện lãng mạn thanh thiếu niên cô đang xem. Nó là đứa bé gái xinh đẹp, Evie nghĩ, xem xét những đường nét thanh tú trên gương mặt trẻ con, khuôn mặt vẫn còn mang vài nét ngây thơ của tuổi trẻ. Paige có mái tóc sẫm màu, giống cha cô bé, và 1 cấu trúc xương tốt nhất sẽ hoàn thiện trong thời kỳ này. Jason thì thoải mái hơn em cậu, Jason cũng thoải mái hơn với mọi người.
1 chiếc thuyền thong thả cập vào bến và dừng lại trước những máy bơm khí đốt. Evie đi ra ngoài để chăm sóc khách hàng của cô, 2 cặp vợ chồng trẻ đã trải qua quá nhiều thời gian trên sóng nước, đánh giá sự rám nắng của họ. Sau khi họ trả tiền và bỏ đi, cô kiểm tra Jason và bạn bè cậu lần nữa, nhưng trong lúc này chúng đang đi thong thả dọc theo bến tàu và cố nhịn bất cứ trò vui đùa ầm ĩ nào. Hiểu những cậu bé trẻ tuổi vì cô cũng từng vậy, cô không nghĩ rằng sự việc theo hướng quá trễ.
Thêm 1 ngày nóng như thiêu nữa. Cô liếc nhìn ánh mặt trời trong suốt trong bầu trời không mây; không có khả năng mưa để làm dịu mọi thứ. Dù cô ở bên ngoài chỉ vài phút, cô có thể cảm thấy tóc bám vào sau cổ cô khi cô mở cửa văn phòng và bước vào trong. Làm sao mà nhưng cậu bé có thể đứng ngoài đó trong hơi nóng này, ít ra làm gì đó cũng tích cực như trò hề mạnh mẽ của chúng?
Cô khựng lại lúc đi vào, không thấy đường trong giây lát bởi di chuyển từ ánh nắng chói chang vào nơi lờ mờ. Paige đang nói chuyện với ai đó, giọng cô bé hăm hở khác thường với 1 cô bé trầm lặng lúc bình thường trừ những thành viên trong gia đình. Evie có thể thây người đàn ông đang đứng trước quầy thu tiền, nhưng đó là thêm 1 lúc trước khi tầm nhìn của cô rõ ràng đủ cho cô nhận ra dáng cao gầy và bờ vai rộng của anh. Cô vẫn không thể nhìn thấy nét mặt của anh 1 cách rõ ràng, nhưng tuy nhiên nhận ra sự hoảng hốt rất nhỏ rộn lên trong cô, và cô cố gắng điều chỉnh hơi thở “Ông Cannon.”
“Chào.” Ánh mắt chăm chăm màu xanh xám của anh lướt xuống dưới, ung dung xem xét cặp đùi cô, bị phô ra hôm nay, vì hơi nóng quá ngột ngạt nên cô mặc quần sooc. Cái nhìn kiểm tra nhanh chóng khiến cô cảm thấy không thoải mái, và cô lướt vào sau quầy thu tiền để gọi mua gas và dùng tiền trong ngăn kéo.
“Tôi giúp gì được cho anh?” cô hỏi, mà không nhìn anh. Cô biết Paige đang nhìn họ bắng vả lanh lợi, thích thú không giấu diếm có lẽ do sự khác biệt trong thái độ của Evie khác cách cô thường đối xử với khách.
Anh phớt lờ sự lạnh nhạt trong lời nói của cô. “Tôi đã mang thuyền đến.” Anh ngừng lại. “Cô vẫn còn 1 chỗ neo đậu trống chứ?”
“Tất nhiên.” Công việc là công việc, Evie nghĩ. Cô mở 1 ngăn kéo và lôi ra hợp đồng cho thuê. ‘Nếu anh ghi đầy đủ cái này, tôi sẽ chỉ anh đến chỗ neo tàu. Hôm trước anh ở đây, anh có thấy chỗ đặc biệt nào anh thích không?”
Anh liếc xuống tờ giấy trên tay. “Không, chỗ nào cũng được,” anh lơ đãng trả lời khi anh đọc nhanh hợp đồng. Nó đơn giản và dễ hiểu, phí thuê mướn và những nguyên tắc chung. Ở cuối tờ giấy là chỗ dành cho 2 chữ ký, của anh và của cô. “Còn bản sao nữa đâu?” anh hỏi, người kinh doanh trong anh ngăn anh ký vào cái gì mà không giữ 1 bằng chứng về nó.
Cô nhún vai và lấy ra 1 bản sao của hợp đồng cho thuê, lấy tờ anh nắm trên tay và lót tờ giấy than giữa 2 tờ giấy. Mạnh mẽ cô ghim chúng lại với nhau và đưa lại chúng tận tay anh. Nín cười, Robert nhanh chóng điền vào chỗ trống, ghi tên và địa chỉ và thời hạn anh định mướn bến. Sau đó anh ký vào phía dưới, đưa lại mẫu đơn cho cô và rút ví ra. Giao kèo nhỏ buộc ở quầy thu tiền nói rõ rằng bến tàu chấp nhận mọi thẻ tín dụng, nên anh rút 1 cái và để nó lên quầy. Cô vẫn không nhìn anh lúc cô chuẩn bị 1 thẻ tàu nhỏ. Robert nhìn cô với vẻ tham lam che đậy tốt. Trong 3 ngày từ lúc anh lần đầu gặp cô, anh quyết định rằng cô có lẽ không thể ở 1 mình như anh nghĩ lúc đầu hay có ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh. Anh đã lầm. Trong khoảnh khắc anh bước vào bến tàu và nhìn thấy cô qua tấm kiếng cửa số dày lúc cô bơm gas, sự căng thẳng đã cuộn xoắn ruột anh cho đến khi anh chỉ vừa đủ thở. Cô vẫn ngọt ngào, quý giá và khêu gợi như 1 nữ thần ngoại giáo, và anh thèm khát cô.
Anh đã đạt được nhiều trong 3 ngày đó. Thêm 1 quân cờ quan trọng chuyển động cùng với Mercer, anh đã mua 1 chiếc thuyền, 1 chiếc xe và 1 ngôi nhà ven sông. Mất 2 ngày cho người bán tàu để trang bị chiếc thuyền, nhưng anh có quyền sở hữu nhà nhanh hơn, dọn đến trong trước buổi chiều. Nhà Realtor vẫn không hồi phục do quyết định tấn công ố ạt của anh. Chỉ là Robert không quen bị cản trở; trong thời điểm ghi lại những vật hữu ích bị phụ thuộc, công việc giấy tờ hoàn tất, dịch vụ dọn dẹp từ Huntsville ép đưa nơi này hoàn toàn sạch sẽ, và trang bị mới được lựa chọn và chuyển giao. Anh cũng để kế hoạch khác vào công việc đang tiến hành, công việc sẽ đưa Evie Shaw và Landon Mercer vào bẫy.
Lặng thinh Evie trao anh thẻ tàu để ký. Anh ký nguệch ngoạc và đưa nó lại cho cô lúc nhưng tiếng la hét từ bên ngoài khiến cô chóng mặt. Robert nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy vài cậu bé đùa ầm ĩ trên bến tàu. “Xin lỗi,” Evie nói, và đi qua mở cửa.
“Họ sẽ nhận được ngay,” Paige nói to với vẻ thỏa mãn rõ ràng, quỳ gối trên ghế bập bênh.
Ngay khi Evie chạm cánh cửa, Jason vui vẻ đẩy 1 đứa bạn của cậu, cậu ta lập tức xô mạnh lại, với vẻ thích thú. Jason đã quay đi, và cử động đẩy cậu tới trước; đôi giày của cậu trượt lên nơi ẩm ướt nguy hiểm gần rìa bến tàu. Đôi tay của cậu bắt đầu quạt 1 cách buồn cười khi cậu cố đảo ngược chiều, nhưng chân cậu đá ra từ phía dưới và cậu chấp chới trong không trung, trên mặt nước.
“Jason!”
Cậu ở quá sát bến tàu. Evie thấy điều đó ngay lúc cô phóng nhanh qua cánh cửa, tim cô trồi lên miệng. Cô nghe tiếng va chạm ghê tởm khi đầu cậu va phải cạnh bến tàu. Thân thể mảnh khảnh của cậu ủ rũ rơi vào giữa không trung, chỉ nửa giây sau cậu rơi xuống nước, lập tức chìm xuống dưới mặt nước.
1 cậu bé hét lên, với giọng đang bể tiếng trẻ con. Evie bắt gặp cái nhìn thoáng qua lúng túng của chúng, những gương mặt đột nhiên kinh hãi khi cô vật lộn với đoạn đường qua không khí dày đặc, quá nóng. Bến tàu dường như quá xa, và cô không có vẻ tiến triển nào, dù là cô có thể cảm thấy chân mình huỳnh huỵch trên sàn gỗ. Cô điên cuồng tìm kiếm dấu vết nơi Jason chìm xuống, nhưng không có gì, không có gì cả….
Cô lao xuống nước, lao vụt xuống, bơi mạnh mẽ đến nơi cô nhìn thấy cậu mới đây. Cô lờ mờ nhận ra tiếng sóng vỗ phía xa, nhưng cô lờ đi, mọi sự chú ý của cô là chạm tới Jason trong lúc này. Đừng để nó quá muộn. Chúa ơi, đừng để quá muộn. Cô vẫn nghe tiếng cái đầu đẫm nước của cậu va vào bến tàu. Cậu có thể đã chết, hoặc tê liệt. Không. Không phải Jason. Cô từ chối mất cậu; cô không thể mất cậu. Cô không thể chịu đựng điều đó thêm nữa.
Cô lấy hơi sâu và lặn xuống, ép cô lao qua làn nước, bàn tay tìm kiếm liều lĩnh của cô vươn ra. Tầm nhìn trong lòng sông không được tốt; cô sẽ phải xác định vị trí cậu chủ yếu bằng xúc giác. Cô chạm vào phần đáy bùn lầy và bám dọc theo nó. Cậu phải ở đây! Có cái trụ của bến tàu mờ mờ, cho cô biết rắng cô không còn xa nơi cậu rơi xuống.
Phổi cô bắt đầu đau nhức, nhưng cô không nổi lên. Đó là những giây phút quý giá, những giây phút mà Jason không có.
Có thể đợt sóng đã đánh dạt cậu vào dưới bến tàu.
Cô đạp chân mạnh mẽ, đẩy cô vào làn nước tối hơn dưới bến tàu. Bàn tay mò mẫm của cô rà soát làn nước phía trước. Không có.
Phổi cô đang bốc cháy. Sự cần thiết hít vào gần như không thể kháng cự lại. Dứt khoát cô đấu tranh với sức đẩy khi cô ép mình hướng xuống để cảm nhận dọc theo phần đáy lần nữa.
Có cái gì đó lướt qua tay cô.
Cô chộp lấy, và giữ chặt mảnh vải. Bàn tay khác của cô, mò mẫm, bắt được 1 cánh tay. Sử dụng sức lực còn lại của mình, cô kéo mạnh vật nặng mềm rũ ra khỏi bóng tối của bến tàu và yếu ớt quẫy lên trên. Tiến lên trên chậm chạp 1 cách khó nhọc, nản lòng; phổi cô đang đòi không khí, thị lực của cô giảm dần. Chúa ơi, cô tìm thấy jason chỉ để chết đuối với cậu , vì cô không có sức để đưa cô và cậu nổi lên sao?
Rồi bàn tay mạnh mẽ túm lấy cô, ôm chặt bên sườn bằng sức lực làm nó thâm tím, và cô được đẩy lên trên hết sức cấp bách. Đầu cô trồi lên mặt nước, và cô hít vào dữ dội, nghẹt thở và thở hổ hển.
“Tôi đưa cô lên,” 1 giọng nói trầm, điềm tĩnh vang lên bên tai cô. “Tôi đưa cả 2 lên. Chỉ cần thả lỏng dựa vào tôi.”
Cô có thể là bất cứ việc gì khó khăn khác. Cô được đỡ bởi 1 cánh tay cứng như sắt khi anh sải khoảng ngắn đến cầu cảng. Mấy cậu bé quỳ gối, vươn bàn tay háo hức xuống về phía anh. “Chỉ cần giữ cậu ấy thôi,” cô nghe Cannon ra lệnh. “Đứng cố kéo cậu ấy lên. Để tôi làm. Và 1 trong 2 cậu gọi 911 đi.”
“Con gọi rồi,” Evie nghe Paige nói, giọng cô bé chập chờn và nhỏ.
“Giỏi lắm.” Giọng anh thay đổi thành mệnh lệnh nhanh nhẹn, những từ sát bên tai cô. “Evie. Tôi muốn cô bám vào bờ cầu. Cô làm được không?”
Cô vẫn thở hổn hển, không thể nói, nên cô gật đầu.
“Bỏ Jason ra. Mấy cậu kia đang giữ cậu bé, nên cậu bé sẽ không sao. Làm đi.”
Cô vâng lời, và anh để tay cô lên bờ cầu. Cô bám vào tấm gỗ 1 cách dứt khoát khi anh trèo lên khỏi mặt nước. Cô gạt làn tóc ra khỏi mắt bằng 1 tay lúc anh quỳ xuống và trượt 2 bàn tay vào dưới cánh tay của Jason. “Nó có thể bị tổn thương tủy sống,” cô rên rĩ.
“Tôi biết.’” Mặt Robert dữ tợn. “Nhưng nó không thở. Nếu chúng ta không đưa nó lên đây và làm CPR, nó sẽ tắt thở.”
Cô nuốt vào khó khăn và lại gật đầu. Nhẹ nhàng ở mức có thể, Robert nhấc Jason khỏi nước, những bắp cơ ở cánh tay và vai anh hằn dưới chiếc áo sơ mi đẫm nước. Evie mang vẻ đau đớn nhìn sự tĩnh lặng của Jason, mặt tái xanh, và rồi cô cũng nâng mình lên khỏi nước, sử dụng sức lực mà cô không hiểu sao mình vẫn còn khỏe. Cô đổ sụp lên cầu cầu cảng cạnh Jason, sau đó lê trên đầu gối. “Jason!”
Robert cảm thấy 1 nhịp đập ở cổ cậu bé và xác định vị trí mạch đập yếu ớt. Bớt căng thẳng, anh nói, “nó có mạch rồi,” rồi cúi xuống trên thân thể mềm rũ, sóng soài, bóp chặt lỗ mũi cậu khép lại và dùng bàn tay kia đè xuống cằm cậu, bắt miệng cậu há ra. Anh đặt miệng mình lên đôi môi tái xanh lạnh lẽo và thận trọng, mạnh mẽ, thổi hơi anh vào. Bộ ngực mỏng manh gồ lên. Robert nhấc miệng ra, và không khí ào ra khỏi cậu, ngực cậu xẹp xuống trở lại.
Evie vươn ra, rồi ép mình lùi lại. Cô không thể làm điều gì mà Robert chưa làm, và cô vẫn còn quá yếu và quá run đến nỗi cô không thể làm điều đó tốt được. Cô cảm thấy như thể cô đang nghẹt trong đau đớn và tuyệt vọng, tràn ngập bức thiết phải làm gì đó, bất cứ thứ gì. Tai cô đang ù ù. Cô muốn ản thân chết đi hơn là không giúp đỡ nhìn người cô yêu thương chết từ từ trước mắt cô.
Robert lặp đi lặp lại quá trình đó, kể cả câm lặng. Anh tập trung cao độ vào điều anh đang làm, không để ý đến những đứa trẻ đang khiếp hãi tụ tập quanh họ, không để bản thân nghĩ đến sự im lặng của Evie, sự yên tĩnh của cô. Ngực đứa bé đang nhô lên với mỗi một hơi thở tác động vào cậu, có nghĩa oxy đang vào phổi cậu. Tim cậu đang đập, nếu cậu không bị thương ở đầu hay tổn thương tủy sống, cậu sẽ ổn, chỉ cần cậu bắt đầu thở lại được. Những giây trôi qua. 1 phút. 2 phút. Rồi bất ngờ ngực cậu bé phập phồng, và cậu bắt đầu nghẹt lại. Robert lùi lại nhanh chóng.
Jason thình lình chấn động, lăn ra bên hông và đụng phải Evie khi cậu nghẹn thở và nôn khan. Cô nghiêng người lắc lư, mất thăng bằng, không thể tự bấu víu. Tay của Robert vung ra ngang qua Jason để đỡ cô, những ngón tay gầy nắm cánh tay cô và ngăn cô không rơi xuống nước lần thứ 2. Không phải bỏ nhiều sức, anh kéo cô qua chân Jason, kéo cô về phía anh.
Nước tuôn ra từ lỗ mũi và cái miệng há ra của Jason. Cậu lại ho và hít vào, sau đó đột ngột phun lên 1 lượng nước sông.
“Ơn Chúa,” Robert nói êm ả. “Không bị thương.”
“Không sao rồi.” Evie thoát khỏi sự kìm kẹp của anh. Nước mắt thiêu đốt mắt cô khi cô cúi người lần nữa bên hông Jason. Nhẹ nhàng cô chạm vào cậu, vuốt ve cậu, và để ý thấy sau đầu cậu có màu đỏ của máu. “Con sẽ ổn thôi, cưng,” cô thì thầm lúc kiểm tra vết cắt. “Không có gì mà vài vết khâu không thể gắn lại.” Cô liếc nhìn lên và thấy khuôn mặt đẫm nước mắt, trắng bệch của Paige. “Paige, lấy cái khăn tắm cho dì. Cẩn thận đó! Đừng có chạy.”
Paige hít sâu và tiến về phía bến tàu. Cô bé chính xác là không chạy, chỉ vì nó gần đây.
Đợt ho của Jason giảm bớt, và cậu nằm nghiêng kiệt sức, hít không khí. Evie vuốt cánh tay cậu, nhắc lại rằng cậu sẽ khỏe lại.
Paige trở lại với cái khăn, và nhẹ nhàng Evie ấn nó vào vết cắt sâu, làm máu ngưng chảy. “D-dì Evie?” Jason rên rĩ, giọng cậu khàn gần như không ra tiếng.
“Dì đây.”
“Con ngồi dậy được không?” cậu hỏi, bắt đầu lúng túng do sự chăm sóc của cô.
“Dì không biết,” cô trả lời chung chung. “Con ngồi được không?”
Chậm chạp, cẩn thận, cậu nâng người thành tư thế ngồi, nhưng cậu còn yếu, nên Robert quỳ xuống để đỡ cậu, dời để 1 bắp chân khỏe mạnh ra sau lưng Jason. “Đầu con đau,” Jason rên rĩ.
“Chú nghĩ vậy,” Robert nói bằng giọng điềm tĩnh, gần như ân cần. “Cháu va đầu vào bờ cầu cảng.” Nhưng người cá than khóc, nhanh chóng đến gần hơn. Mắt Jason lung linh khi cậu nhận rõ tiếng ồn ào ở ngoài xa đang được hình thành.
Rón rén cậu vói tay ra sau và chạm vào đầu. Nhăn mặt, cậu để tay xuống bên hông. “Mẹ sẽ bị bí tiểu luôn,” cậu nói rầu rĩ.
“Mẹ không chỉ có 1,” Evie trả lời. “Nhưng chúng ta sẽ giải quyết chuyện giữa chúng ta sau.”
Cậu trông bối rối. Cậu cố tách khỏi sự chống đỡ của Robert nhưng không làm được nhiều. Sau đó những y tá đến nơi, hối hả xuống cầu cảng, mang theo hộp thiết bị y tế của họ. Robert lùi lại và kéo Evie theo với anh, cho y tá nơi làm việc. Paige rụt rè và lòn cánh tay cô quanh eo Evie, nhủi sát vào và giấu mặt cô tựa vào cái áo sơ mi ướt đẫm của Evie bằng bản năng của 1 đứa trẻ tìm sự yên tâm. Việc đơn giản là Robert vòng tay anh quanh họ, và Evie quá mệt mỏi, quá tê liệt, để phản đối. Cô đứng yên ngoan ngoãn trong cái ôm của anh. Sức mạnh của anh bao bọc cô; hơi ấm của anh an ủi cô. Anh đã cứu mạng của Jason, và có thể thậm chí cả của cô, vì cô không chắc cô có thể đưa Jason lên mặt nước mà không có sự giúp đỡ của anh. Nếu vậy, cô hoàn toàn muốn chết đuối với anh hơn là để anh đi và cố cứu sống cô mà trả giá bằng mạng sống của anh.
Jason được kiểm tra nhanh chóng; những y tá bắt đầu chuẩn bị chở cậu đi bệnh viện. “Vết cắt sẽ phải được khâu lại,” 1 người nói với Evie. “Gần như cậu ta bị chấn động, nên tôi sẽ không lạ nếu họ giữ qua đêm là ít .”
Evie cựa quậy trong cái ôm của Robert. ‘Tôi phải gọi Rebecca,” cô nói. “Tôi còn muốn đi với nó tới bệnh viện.”
“Tôi sẽ chở cô,” anh nói, thả cô ra. “Cô sẽ cần quay về.”
“Rebecca có thể chở tôi,” cô nói khi vội vàng đi về văn phòng, cả Robert và Paige theo sau cô vào trong. Cô với lấy điện thoại, rồi do dự, bóp trán. “Không được, chị ấy sẽ ở lại với Jason. Đừng bận tâm. Tôi có thể tự lái.”
“Đương nhiên cô có thể lái,” anh nói êm ái. “Nhưng cô sẽ không làm vậy, bởi vì tôi sẽ chở cô.”
Cô trao anh vẻ mặt quẩn trí lúc quay số điện thoại của chị cô. “Đó không cần thiết – Becky. Nghe này, Jason trượt ngã ở cầu cảng và tét đầu. Nó sẽ ổn thôi, nhưng nó cần được khâu lại, và y tá đang đưa nó tới bệnh viện. Họ mới rời khỏi thôi. Em sẽ gặp chị ở đó. Được, em sẽ mang Paige theo em. Được. Chào.”
Cô gác máy, rồi nhấc ống nghe và quay số khác. “Craig, Evie đây. Anh có thể tới bến bến tàu cỡ 2 tiếng không? Jason bị tai nạn, và tôi sẽ đi cùng với nó tới bệnh viện. Không, nó ổn. 5 phút nữa? Tuyệt. Giờ tôi đi liền.”
Sau đó, di chuyên nhanh nhẹn, cô lấy ví tiền dưới quầy và moi chùm chìa khóa. Nhanh như chớp, Robert chụp tay cô và điềm nhiên lấy chìa khóa từ sự níu chặt của cô. “Cô quá run,” anh nói bằng giọng nhẹ nhàng, không xiêu lòng. “Cô gần chết chìm. Đừng chống lại tôi trong việc này, Evie.”
Rõ ràng là cô không có sức để chống lại anh vì xâu chìa khóa. Nản chí, cô đưa nó còn hơn là bỏ phí thời gian. “Được rồi.”
Cô lái chiếc mui trần 4 bánh lái tiện dụng, cứng cáp, điều khiển kéo mấy chiếc thuyền lên đoạn đường hạ thủy. Paige phóng về trước để trườn vào trong, như thể sợ mình sẽ bị bỏ phía sau nếu cô không đến trước họ. Evie chỉ dễ chịu là đứa trẻ tự động lướt tới giữa chỗ ngồi, vị trí của cô bé giữa Evie và Robert và vội vàng cài thắt lưng.
“Đi thẳng,” cô buột miệng không kềm lại khi cô cài thắt lưng cho mình.
Anh trao cô nụ cười dịu dàng khi khởi động. “Tôi có thể điều khiển được mà.”
Dĩ nhiên, anh lái còn hơn cả được. Anh sang số với sự thành thạo trôi chảy của người biết chính xác việc mình đang làm. Tim Evie đập hơi mạnh vì cô thử tưởng tượng cảnh Robert Cannon vụng về ở điểm nào đó.
Cô ép mình phải nhìn ra đường, hơn là nhìn anh, lúc cô hướng dẫn đường tới bệnh viện. Cô không muốn nhìn anh, không muốn phải cảm nhận cái nguyên sơ tác động sâu bên trong cô. Anh đang sũng nước, tất nhiên, mái tóc đen của anh dán sát vào đầu và cái áo sơ mi lụa trắng dính sát thân hình cơ bắp của anh như làn da thứ 2. Sự gầy gò của anh là dối gạt; chiếc áo sơ mi ẩm ướt để lộ ra bề rộng của vai và ngực anh, và những bắp cơ rắn chắc, uyển chuyển của bụng và lưng anh. Cô nghĩ đến hình ảnh anh, vẻ ngoài của thân thể anh, gần như khắc sâu vào tâm trí cô vĩnh viễn, tuy mọi thứ xảy ra trong 15 phút trước. Chỉ 15 phút? Nó dường như là suốt đời.
Anh chạy nhanh, đậu vào bãi đậu xe bệnh viện phía sau bên phải xe cấp cứu. Bệnh viện nhở nhưng mới, và anh không thể chê phản ứng của nhân viên. Jason được nhanh chóng đẩy vào phòng kiểm tra trước khi Evie có thể chạm vào để nói với cậu.
Robert kiên quyết nắm cánh tay cô và chỉ chỗ cho cô và Paige ngồi trong khu vực chờ. “Ngồi đây đi,” anh nói, và dù giọng anh đã êm dịu, thì giọng điệu không thể mủi lòng đó ở trong nó lần nữa. “Tôi sẽ lấy cà phê. Cháu thì sao, cháu bé?” anh hỏi Paige. “Cháu uống nước ngọt nhé?”
Paige gật đầu câm lặng, rồi lắc đầu. “Con cũng uống cà phê nha, dì Evie?” cố bé thì thầm. “Con lạnh. Hay chắc cho con socola nóng.”
Evie gật đầu đồng ý, và Robert sải bước đến bên máy bán hàng tự động. Cô vòng cánh tay quanh Paige và kéo cô bé sát lại, biết rằng cô bé bị cú sốc khi thấy anh cô gần như sắp chết. “Đừng lo, cưng. Mai Jason sẽ về nhà, chắc thế, kêu ca về chứng nhức đầu của nó và kéo con lên tường.”
Paige hít mạnh nước mắt vào. “Con hiểu rồi. Lúc đó con sẽ phát khùng với anh ấy, nhưng bây giờ con chỉ muốn anh ấy không bị gì thôi.”
“Nó sẽ không sao. Dì hứa.”
Robert trở lại với 3 cái ly, 1 ly đầy socola nóng và 2 ly kia là cà phê. Evie và Paige lấy ly của mình, và anh ngồi vào cái ghế nên cạnh Evie. Khi cô hớp từng ngụm cà phê nóng, cô nhận ra anh đã tùy tiện cho đường vào. Cô nhìn thoáng anh và thấy anh đang quan sát cô, đo lường phản ứng của cô. “Cô uống đi,” anh nói 1 cách dịu dàng. “Cô cũng hơi sốc đó.”
Vì anh nói đúng, nên cô vâng lời mà không tranh cãi, bao những ngón tay lạnh cóng của cô quanh ly với nỗ lực làm ấm chúng. Bộ đồ ẩm ướt của cô lạnh 1 cách khó chịu trong không khí điều hòa của bệnh viện, và cô vừa kềm được 1 cơn rùng mình. Anh cũng sẽ bị lạnh, cô nghĩ, nhưng biết rằng anh không rùng mình. Tay anh chạm tay cô, và cô cảm nhận hơi ấm phát ra dù quần áo anh ướt đẫm.
Dù ít nhưng anh cảm thấy cơn rùng mình từ cô. “Tôi sẽ lấy mền cho cô,” anh nói, rồi đứng lên.
Cô nhìn anh đến gần bàn và nói chuyện với y tá. Anh lịch sự, giản dị, chỉ trong khoảng 30 giây anh trở lại với 1 cái mền trong tay. Anh có bầu không khí chỉ huy tự nhiên, cô nghĩ. 1 cái nhìn trong đôi mắt màu lục lạnh lẽo đó là mọi người hối hả tuân lệnh anh.
Anh khom người để kéo tấm mền bao quanh cô, và cô để anh làm. Ngay khi anh làm xong, cánh cửa phòng cấp cứu đu đưa mở ra và chị cô, Rebecca, vội vàng bước vào, trông căng thẳng và hoảng sợ. Nhìn thấy Evie và Paige, chị đổi hướng đến gặp họ. “Xảy ra chuyện gì vậy?” chị gặng hỏi.
“Giờ cậu bé ở trong phòng điều trị,” Robert trả lời thay Evie, giọng nói trầm ấm cũng êm dịu như khi anh nói với Paige. “Cậu ta sẽ bị khâu vài mũi ở phía sau đầu, và bị nhức đầu trầm trọng. Họ chắc sẽ giữ lại qua đêm, nhưng những tổn thương tương đối nhỏ.”
Rebecca hướng đôi mắt nâu sắc sảo vào anh và hỏi thẳng thừng, “Ai đây?”
“Là Robert Cannon,” Evie trả lời, ráng bình tĩnh ló ra lúc cô giới thiệu. “Anh ấy lôi cả em và Jason lên. Anh Cannon, đây là chị tôi, Rebecca Wood.”
Rebecca đánh giá bộ quần áo ướt của Robert, rồi nhìn Evie, thấy sự căng thẳng trên gương mặt xanh mét của em chị. “Chị sẽ gặp Jason trước,” chị nói bằng vẻ quả quyết thường khi. “Sau đó chị muốn biết chính xác việc đã xảy ra.” Chị quay đi và bước đều về phía y tá, tự giới thiệu và được hướng dẫn tới phòng điều trị nơi Jason nằm.
Robert ngồi xuống bên cạnh Evie. “Chị cô ở bộ phận quân đội nào vậy?” anh hỏi, gây ra tiếng cười khúc khích lo lắng của Paige.
“Tôi nghĩ đó gọi là bản năng làm mẹ,” Evie trả lời. “Chị ấy bắt đầu rèn luyện tôi lúc nhỏ.”
“Chị ấy lớn hơn, tôi đoán chừng.”
“5 tuổi.”
“Nên cô luôn là ‘cô em gái nhỏ’ đối với chị ấy.”
“Tôi không để ý.”
“Tôi chắc cô không chú ý. Uống cà phê đi,” anh nhắc nhở, nhấc ly của anh và giữ nó trên môi cô.
Evie uống, rồi nhìn anh hài hước. “Anh không tệ với vai trò là con gà mái mẹ.”
Anh cho phép mình cười nhẹ. “Tôi tự chăm sóc mình.” Những lời nói là lời đe dọa khôn khéo – và là cảnh báo, nếu cô còn đủ tinh khôn để nghe được.
Cô không độp lại rõ ràng, rằng cô không phải “của anh”; thay vì vậy cô rút lui, dìm lưng vào ghế và nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trước. Sự thoát chết của Jason đã mang quá nhiều kỷ niệm xa xưa tràn về khiến cô khó mà đối phó với bất cứ gì ngay lúc này, hơn cả Robert Cannon. Ngay bây giờ, điều cô muốn hơn hết là lê vào giường và kéo mền phủ đầu, tách khỏi mọi người đến khi cô cảm thấy có khả năng đương đầu với nó lần nữa. Có lẽ lúc đêm xuống, hay vào ngày mai, cô sẽ ổn. Lúc ấy cô sẽ lo lắng về tình thế anh đã chở cô và về sự chiếm hữu dịu dàng mà cô không thể chống lại. Đối với Cannon, Evie đang bắt đầu tới mối liên kết nhẹ nhàng với ấn tượng sâu sắc của ý muốn để không điều gì thay thế cá tính của anh. Anh có thể bảo vệ và tốt bụng, nhưng anh không thể bị ngăn trở.
Họ ngồi im lặng đến khi Rebecca ra khỏi phòng điều trị để quay lại với họ. “Họ sẽ giữ nó qua đêm,” chị nói. “Nó bị chấn động nhẹ, 1 vết xước lớn sau đầu và 10 mũi khâu. Nó cũng không nói chính xác cái gì xảy ra, trừ việc lầm bầm nó cảm thấy thế nào. Nó đang cố giấu chị điều gì vậy?”
Evie ngập ngừng, cố lựa chọn điều đúng đắn để kể cho Rebecca, và để Paige đủ thời gian nói to. “Scott, Jeff và Patrick đến bến thuyền, và họ làm mọi hành động ngớ ngẩn ngoài cầu cảng. Dì Evie kêu Jason ngồi xuống, nhưng họ không nghe. Jason đẩy Patrick, và Patrick đẩy anh ấy lại, và Jason trượt ngã, và va đầu vào cầu cảng, rồi chìm xuống nước. Dì Evie lặn xuống sau đó, và dì ở dưới đó hoài, chú Cannon gắng sức tìm cả 2 người họ. Sau đó dì Evie nổi lên, và dì giữ Jason, chú Cannon kéo họ lên cầu cảng. Jason không thở được, mẹ à, và dì Evie cũng gần chết đuối. Chú Cannon đã phải hô hấp nhân tạo cho Jason, và thì Jason bắt đầu ho và nôn, rồi mấy cán bộ y tế đến. Con gọi 911,” cô bé kết thúc vội vàng.
Rebecca trông sửng sốt 1 chút với những từu ngữ tuôn ra từ đứa con trầm lặng của chị nhưng nghe thấy sự khiếp sợ bị che dấu dưới sự nói huyên thuyên. Chị ngồi xuống bên cạnh Paige và ghì chặt cô. “Con làm rất đúng,” chị khen ngợi, và Paige thở dài nhẹ nhõm chút ít.
Rebecca xem xét gương mặt buồn rầu, nhợt nhạt của Evie. “Nó sẽ ôn thôi,” chị nói vững dạ. “Ít ra là bây giờ. Ngay khi nó bình phục, chị sẽ giết nó. Lúc này thì chưa, chị nghĩ chị sẽ để nó nghỉ hè. Sau đó chị sẽ làm thịt nó.”
Evie mỉm cười. “Nếu nó còn sống sau mọi chuyện, em muốn thay đổi nó.”
“Thỏa thuận vậy đi. Giờ, chị muốn em về nhà và bỏ bộ quần áo ướt nhẹ đó ra. Em trông còn tệ hơn Jason nữa.”
Một nụ cười, lúc này, dễ dàng hơn. “Được, cám ơn.” Nhưng cô biết cặp mắt sắc bén của Rebecca đã thấy bên dưới bề ngoài và sự chấp nhận là sự căng thẳng của cô.
“Tôi sẽ tiễn cô ấy,” Robert nói, đứng dậy và giục Evie đứng lên. Cô muốn phản đối, cô thật tình muốn thế, nhưng cô quá mệt mỏi, thần kinh cô quá căng thẳng, nó đã quá nỗ lực. Nên cô đành tạm biệt Rebecca và Paige, và bảo họ hôn Jason giúp cô; rồi cô nhượng bộ và để anh đưa cô rời khỏi tòa nhà và băng qua bãi đậu xe tải. Cô bỏ cái mền phía sau, nhưng hơi nóng khô buổi chiều rọi lên cô như phát sáng, và cô rùng mình thích thú.
Cánh tay Robert siết chặt eo cô. “Cô còn lạnh à?”
“Không, tôi khỏe,” cô lẩm bẩm. “Hơi nóng thật tốt.”
Anh mở cửa xe và nhấc cô đặt vào chỗ ngồi. Sức mạnh trong bàn tay và cánh tay anh, sự thoải mái mà anh nhấc cô lên, làm cô rùng mình thêm lần nữa. Cô nhắm mắt và dựa đầu vào cửa sổ, vì khao khát không cho anh vào cũng nhiều như sự mệt mỏi không cưỡng lại được.
“Cô không thể ngủ,” anh nói lúc ngồi vào ghế tài xế, giọng anh pha thêm sự thích thú. “Cô phải chỉ tôi đường về nhà cô.”
Cô ép mình mở mắt và ngồi lên, và hướng dẫn anh cặn kẽ, bình tĩnh. Ở Guntersville không mất bao xa để đi bất cứ đâu, và không quá 15 phút sau anh ngừng xe trên lối vào nhà cô. Cô nhìn rõ cánh cửa nhưng lóng ngóng đến nỗi anh đã ở đó trước khi cô xoay xở được, mở nó và đỡ cô bẳng bàn tay rắn chắc bên dưới khuỷu tay cô. Cô ra ngoài, miễn cưỡng để anh theo cô vào nhà mà không thể không chấp nhận. Tốt nhất là đi tắm và thay đồ thật nhanh và vượt qua nó.
Anh đi vào phía sau bên phải cô. “Anh ngồi đi,” cô tự động mời khi cô đi về phía phòng ngủ. “Tôi đi khoảng 15 phút.”
“Tôi còn ướt nhem,” anh nói. “Nhưng trong khi đó. Tôi sẽ ra ngoài sàn tàu, nếu cô thấy ổn.’
“Đương nhiên,” cô nói, cười lịch sự với anh mà không thật sự nhìn anh, và thoát vào phòng ngủ cá nhân của cô.
Robert nhìn cánh cửa đóng lại chu đáo. Cô quá đề phòng anh đến nỗi cô thậm chí không thể nhìn anh dù là cô có thể làm. Đó không là sự hưởng ứng anh thường khi từ 1 phụ nữ, có Chúa mới biết cô có lý do để cảnh giác, cho giả định của anh mà cô biết mối quan hệ của anh với PowerNet. Cô không thể làm điều gì đáng trach hơn nếu anh bắt quả tang cô. Anh có thể lựa chọn chịu đựng và để thời gian tước hết nguy hại của cô, nhưng anh đã có kế hoạch sẽ ép buộc vấn đề xảy ra, nên anh quyết định giảm bớt sự nghi ngờ của cô bằng cách khác, được xác định, dự tính cố gắng quyến rũ cô. Dù sao anh đã có kế hoạch quyến rũ cô; anh sẽ làm mạnh thêm sức ép 1 cách dễ dàng.
Anh nghe tiếng nước bắt đầu chảy. Anh không thể đòi hỏi cơ hội tốt hơn để quan sát chung quanh, và anh nắm bắt lợi thế.
Ngôi nhà khoảng 40 năm, anh nghĩ, nhưng đã được tu sửa lại nên bên trong rộng rãi và hiện đại hơn, với xà nhà lộ ra và sàn gỗ sáng bóng. Cô có tay trồng trọt; thực vật trong nhà đủ kích cỡ chiếm lĩnh mỗi bề mặt căn phòng. Anh có thể nhìn vào trong nhà bếp từ nơi anh đứng ở phòng khách, và xa hơn nữa là sàn tàu, với 2 cánh cửa kiểu Pháp đang mở. 1 cầu cảng hướng từ boong dưới tới nhà thuyền.
Đồ đạc của cô ngăn nắp và đủ tiện nghi, nhưng chắc chắn không sang trọng. Không vội vàng, anh đến bên cái bàn nắp cuộn lớn, lỗi thời và cẩn thận lục soát nó, phát hiện không có cái gì đáng quan tâm, không phải là anh mong tìm ra thứ gì. Thật không phù hợp là cô đủ ngu ngốc để bỏ anh trong phòng với cái bàn không khóa nếu cái bàn ấy chứa thứ bị buộc tội. Anh nhìn qua bản kê thu chi tiền của khách hàng của cô nhưng không tìm ra khoản tiền lớn bất thường nào, ít ra là ở ngân hàng cá nhân này hay bản kê cụ thể này.
Có 1 khung hình nhỏ trên bàn. Anh cầm lên và xem xét 2 người trong hình. Evie, đúng vậy – 1 Evie rất trẻ, nhưng đã rực rỡ với vẻ quyến rũ. Người con trai này, anh ta chỉ là đứa trẻ, chắc là chồng cô, đã chết khoảng 12 năm. Robert xem xét khuôn mặt người con trai kỹ càng hơn, tươi cười, hạnh phúc và phải, sùng bái. Nhưng có chàng trai nào có bất kỳ ý nghĩ là làm sao điều khiển nhục dục mà cô gái trong tay anh ta là hiện thân? Dĩ nhiên không; điều chàng thiếu niên sẽ có? Đứng yên, Robert cảm thấy bất ngờ và đau nhối khó chịu của lòng ghen tị với chàng trai chết đã lâu, vì sự giàu có dù ít ỏi là của anh ta. Evie yêu anh ta, đủ để cô vẫn còn đeo nhẫn cưới sau ngần ấy năm.
Anh nghe tiếng vòi nước tắt và đặt bức ảnh lại chỗ cũ, rồi nhẹ nhàng tránh khỏi cái bàn. Cô có 1 chỗ ở tử tế, không quá mức, nhưng ấm cúng và dễ chịu. Cũng có nhiều sự cách biệt, mà mấy căn nhà hiện hữu không có ngoại trừ những căn ở xa bên bờ hồ. Mặt nước rất xanh, phản chiếu cả màu xanh của núi và màu xanh thẫm của bầu trời hình cái bát. Buổi chiều trôi qua, và mặt trời giờ thấp hơn, nhưng vẫn trong và thiêu đốt. Bầu trời bắt đầu sạm màu sớm, và mùi thơm cỏ cây tươi tốt sẽ trở nên nồng hơn. Vào buổi chạng vạng màu tía làm đỡ bớt hơi nóng, không khí sực nức mùi kim ngân và hoa hồng, cây thông và bãi cỏ mới cắt. Thời khắc nơi đây chậm hơn; mọi người không hối hả từ công việc đến việc khác. Anh thậm chí còn thấy mọi người ngồi trên hiên nhà của mình, đọc báo hay bắn đậu, thỉnh thoảng vẫy tay với khách qua đường. Đương nhiên, người Ne York và những thành phố lớn khác sẽ nói rằng người dân địa phương nơi đây không có gì để vội vã, nhưng từ cái anh đã thấy họ chịu đựng sự bận rộn; họ chỉ không mang vào bất cứ sự hối hả nào.
Anh nghe thấy Evie đến mở cánh cửa kiểu Pháp. “Tôi xong rồi,” cô nói.
Anh xoay người và nhìn cô. Mái tóc mới gội của cô vẫn còn ướt, nhưng cô đã tết lại và buộc dây lên nên chúng không làm ướt áo sơ mi của cô. Cô đã thay quần sooc jean, và mặc áo thun hồng khiến làm da vàng đồng của cô bừng sáng. Nhưng má cô vẫn hơi tái, và vẻ mặt cô căng thẳng.
“Cô có 1 nơi thật dễ chịu,” anh nói.
“Cám ơn. Tôi thừa kế từ ba mẹ chồng của tôi.”
Dù anh đã biết câu trả lời, đây là lúc hỏi thêm thông tin; sẽ lạc lõng nếu anh không hỏi. “Cô cưới rồi à?” anh hỏi.
“Ở góa.” Cô xoay người bước vào nhà, và Robert theo sau cô.
“À. Tôi xin lỗi. Bao lâu rồi?”
“12 năm.”
“Tôi thấy bức hình trên bàn. Chồng cô hả?”
“Phải, là Matt.” Cô ngừng lại nhìn về phía tấm hình, và nỗi buồn khôn tả làm mắt cô tối lại. “Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ.” Rồi cô dường như trấn tĩnh và mạnh mẽ bước tới cửa. “Tôi cần quay lại bến tàu.”
“Nhà tôi cách đây khoảng 5 dặm,” anh nói. “Tôi tắm và thay đồ không lâu đâu.”
Cô lấy cái khăn từ xe và lau khô ghế ngồi trước khi vào trong. Cô thậm chí không bực mình phản đối anh việc tiếp tục sở hữu chìa khóa của cô; sẽ là vô nghã, dù cô lúc này rõ ràng bình tĩnh đủ để lái xe 1 cách an toàn.
Quần áo anh khô đủ để chúng chỉ vừa âm ẩm, còn hơn là ướt sũng, nhưng cô biết chúng bất tiện. Đồ của cô chắc chắn cũng vậy. Lương tâm cô cắn rứt. Anh không chỉ cứu mạng Jason cũng như mạng cô, cũng tốt, và làm bản thân anh bị quấy rầy nhiều để thấy cô được chăm sóc. Bất kể thế nào anh làm cô lo lắng, cô biết rằng cô sẽ không bao giờ quên được hành động nhanh nhẹn hoặc tính kiên quyết điềm tĩnh của anh.
“Cám ơn,” cô nói êm ái, nhìn chăm chú phía trước. “Jason và tôi chắc không thể làm được mà không có anh.”
“Có thể là mất bình tĩnh,” anh nói, tiếng nói thờ ơ trơn tru. “Cô đã đẩy mình quá xa đến nỗi cô không thể mang cậu bé lên được. Cô không nảy ý nghĩ là để cậu bé đó và nổi lên để thở à?”
“Không.” 1 từ thẳng thừng. “Tôi không thể làm thế.” Anh liếc nhìn nét mặt nghiêng bên của cô, thấy sự căng thẳng đậm hơn trong vẻ mặt cô và khéo léo thay đổi đề tài. “Chị cô thật sự sẽ nghiền nhỏ thằng bé trong kỳ nghỉ hè à?”
Evie bật cười, âm thanh hơi khàn đó đi thẳng vào ruột anh. “Tôi đoán nó sẽ gặp may nếu đó là mọi thứ chị ấy làm. Nó đang lãng phí thời gian, nhưng tôi đã bảo nó ngừng chơi và nó không nghe lời tôi.”
“Vậy nó đã vi phạm phép tắc chủ yếu à?”
“Cỡ đó.”
Robert mong có vài lời về người đàn ông trẻ trung của anh, về hành động trách nhiệm và kết quả hợp lý của những hành động liều lĩnh, nhưng anh không đề cập nó với Evie. Cô rõ ràng rất che chở cho cháu trai và cháu gái mình, và dù cô sẽ không nói rằng nó không phải là việc của anh, cô không thích nó. Cuộc nói chuyện của anh với Jason sẽ là bí mật.
Khi anh ngừng xe ở lối vào căn nhà mới của anh, Evie nhìn xung quanh với vẻ quan tâm. “Nơi này được rao bán gần 1 năm rồi,” cô nói.
“Vậy thì tôi may mắn là không ai thắng tôi, đúng chứ?” Anh bước ra và đi vòng qua mở cửa cho cô. Dù cô không chờ anh thực hiện phục vụ ở bệnh viện, đó là tình trạng khẩn cấp; cô cũng không đợi lúc họ đến nhà cô, nếu cô có khả năng mở cửa. Anh có ấn tượng mạnh khi ấy lúc cô muốn cài chốt trong và nhốt anh bên ngoài. Bây giờ, dù thế nào, cô chờ đợi với không khí tự nhiên của 1 nữ hoàng, như thể anh chỉ đang làm điều anh sẽ làm. Cô có thể mặc quần jean, áo thun và mang giày, nhưng điều đó không giảm bớt nữ tính của cô 1 chút nào; cô trông chờ hành động quy phục trai tráng. Robert luôn ưu tiên đối đãi phụ nữ bằng cử chỉ lịch sự nhỏ nhặt nhưng không cố nài khi đối tác của anh phản đối. Anh thích thú và bị mê hoặc bởi vẻ vương giả của Evie, đúng điệu bộ miền Nam.
Anh bối rối về dấu hiệu tế nhị này lúc anh dẫn cô vào nhà. Dù cô vẫn rất đề phòng anh, hiển nhiên ở mức độ nào đó sự phản kháng của cô đã yếu đi. Trạng thái đề phòng thít chặt cơ bắp của anh, nhưng anh cố ý chịu đựng nó. Bây giờ không phải lúc. Chưa đến lúc.
“Cứ tự nhiên như ở nhà trong khi tôi tắm,” anh nói thân mật, mỉm cười uể oải lúc đi về phía phòng ngủ, căn phòng dưới hành lang mé bên phải. Anh không chắc rằng cô sẽ làm đúng như thế lúc anh tắm, tận dụng thời cơ để khám xét nhanh.
Evie đứng giữa phòng khách sau khi anh đi, quá hồi hộp để “tự nhiên như ở nhà.” Cô nhìn quanh, cố làm bản thân sao lãng. Căn nhà ngổn ngang và hiện đại, 1 kết hợp của gạch và gỗ đỏ, rõ ràng lớn gấp 3 lần nhà cô. 1 cái lò sưởi bằng đá đồ sộ chiếm hẳn vách tường bên trái, ống khói hướng lên trên tới tận trần nhà thánh đường. 2 cái quạt trần trắng thổi gió nhè nhẹ. Đồ đạc hợp thời nhưng trông ấm cúng, vừa cỡ với chiều cao của anh.
Phòng khách tách biệt với phòng ăn bởi chậu cây cao vừa thắt lưng là cây dương xỉ lộng lẫy sum suê. 2 cái cửa sổ to lớn để lộ ra tầng trên, được trang bị bằng mấy cái ghế tiện nghi, 1 cái bàn xếp và thêm nhiều thực vật. Do dự cô bước vào phòng ăn để nhìn tốt hơn. Nhà bếp mở ra phía tay phải, nơi sáng bóng không chê vào đâu được với hầu hết thiết bị dụng cụ có giá trị. Cả máy pha cà phê trông như là người dùng sẽ rất cần để làm việc. Có 1 nơi ăn sáng yên tĩnh ở phía xa nhà bếp, bị choán chỗ bởi 1 cái bàn be bé với phần mặt bằng gốm trắng. Cô có thể mường tượng anh ngồi đó vào mỗi sáng, đọc báo và uống cà phê. 2 cánh cửa kiểu Pháp, xa hơn trang trí công phu và kiểu cách hơn của cô, phía đầu góc ăn sáng lên tầng trên. Cô muốn thăm dò thêm nữa nhưng cảm thấy quá bối rối trong lãnh thổ của anh. Thay vào đó cô rút về phòng khách lần nữa.
Robert đang tắm và mặc đồ. Để cô nhìn quanh mọi thứ cô muốn; thực tế cô sẽ không tìm ra bất cứ tín hiệu nguy hiểm nào có thể giúp làm giảm bớt nghi ngờ của cô. Cô sẽ bắt đầu lơi ra, đó chính xác là cái anh cần.
Phần lớn đàn ông, có thể là hầu hết, sẽ di chuyển trong lúc họ ở nhà cô; cô mất thăng bằng, có thể bị tôn thương. Anh đã có cơ hội, anh chọn lựa nắm bắt nó, đi vào trong cô trong lúc cô trần truồng. Nhưng anh đã quyết định chờ đợi, biết cô giờ sẽ thoải mái hơn vì tình huống nguy hiểm và kích thích nhất đã qua. Anh không tán tỉnh cô khi ấy, vì cô sẽ không mong anh làm vậy lúc này. Và từ lúc đó cô sẽ không sẵn sàng xử trí lời tán tỉnh, câu trả lời của cô nói thành thực mà sẽ không thận trọng.
Cuối cùng anh ngừng la cà và quay lại phòng khách. Trước sự ngạc nhiên của anh, cô vẫn đang ngồi gần như chính xác nơi anh để cô ở đó, và 1 chút căng thẳng mất dần khỏi gương mặt cô. Cô quay lại nhìn anh. Đôi mắt vàng nâu đáng yêu của cô vẫn thẫm màu với nỗi đau khổ thầm kín đã sâu xa hơn tình tiết của Jason, đau buồn như điều đó đã xảy ra.
Robert ngừng lại khi cách cô vài bước, quan sát đôi mắt buồn rười rượi đó. Rồi anh hoàn toàn di chuyển về phía trước bằng sự nhanh chóng phong nhã không cho cô thời gian để lẩn tránh anh, và giữ cô trong tay anh. Anh nghe thấy từng hơi thở theo bản năng của cô, nhìn thấy sự hoảng hốt lan rộng trong mắt cô khi cô ngẩng đầu phản kháng, sự phản kháng bị bao phủ khi miệng anh phủ kín miệng cô.
Cô giật mình trong tay anh, và anh nhẹ nhàng điều khiển hành động, kéo cô dựa chắc chắn vào anh. Anh cẩn thận không làm đau cô nhưng tăng thêm sức ép miệng anh đến khi anh cảm thấy miệng cô đầu hàng và mở ra. Chất ngọt ngào của môi cô truyền rung cảm dọc theo thần kinh anh, siết chặt cơ bắp anh và làm căng phồng dục tình của anh. Anh giữ miệng cô bằng lưỡi của anh, ôm cô đứng yên vì sự chiếm hữu nhục dục, chuyển động lặp đi lặp lại, đến khi cô rùng mình và lả đi trong tay anh, môi cô bắt đầu bám sát môi anh.
Sự hưởng ứng ngập ngừng của cô khiến đầu óc anh choáng váng, và với sự sửng sốt của mình, anh phải chật vật duy trì sự chế ngự. Nhưng cô thấy tuyệt trong tay anh, tệ thật, tất cả những đường cong mềm mại ngọt ngào với những mặt phẳng cơ bắp rắn chắc của thân thể anh. Miệng cô ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì anh từng nếm qua trước đây, và hành động hôn cô giản đơn đang khuấy động anh tới mức không thể tin được.
Anh không muốn ngừng lại. Anh không có ý định làm gì hơn là hôn cô, nhưng anh không mong đợi tính mãnh liệt của sự hưởng ứng của anh. Miệng anh đè nghiến xuống miệng cô, đòi hỏi nhiều thêm nữa. Anh nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng không tự chủ trong cổ họng cô; rồi tay cô giơ lên quàng quanh cổ anh, và cô ép toàn bộ thân thê dựa vào anh. Niềm hân hoan đàn ông tinh khiết, nguyên thủy gầm vang trong anh với bằng chứng khuấy động của chính cô. Anh có thể cảm thấy vú cô, tròn và chắc, núm vú cứng cáp dựa vào ngực anh, và anh luồn tay vào áo cô khum tròn 1 bên, ngón tay cái của anh chà xát đỉnh núm vú xuyên qua làn dây áo ngực mỏng của cô. Thân thể cô uốn cong, hông cô gấp gáp dựa mạnh vào anh…và rồi đột nhiên cô quyết tâm, hoang mang, cố oằn người thoát ra.
Anh thả cô ra, dù mỗi tế bào trong cơ thể anh đang gào thét thêm nữa. “Từ từ,” anh cố nói, nhưng lời nói khẽ, dữ dội và hơi thở anh không đều. Anh cố điều chỉnh cam đoan thêm lần nữa. “Anh sẽ không làm đau em, em yêu.”
Evie bước lùi khỏi anh, mặt cô nhợt nhạt nhưng môi cô sưng phồng và đỏ hồng vì nụ hôn của anh. Cô ép mình không lùi lại, để đứng vững và đối mặt với anh. Sức hút nhục dục đàn ông của anh gần như quá mạnh, cám dỗ cô bước vào vòng tay đó lần nữa, để đầu hàng sự chi phối mãnh liệt đó. Cô cảm thấy sụp đổ ý thức; anh nguy hiểm đối với cô hơn lần đầu cô hoài nghi.
“Phải, anh sẽ,” cô thì thầm. Răng cô lập cập. ‘Sao anh làm điều này? Anh muốn gì ở em?”