Evie nghe tiếng thang máy ngừng lại và cúi xuống sinh vật bé bỏng đáng yêu đang loạng choạng bám vào ghế ở phòng ngoài. “Ba về đấy,” cô thì thầm, và ngắm đôi mắt to của con gái cô đảo vòng quanh thích thú. Cô chỉ mới kiềm bản thân không kéo đứa bé vào vòng tay; thỉnh thoảng tình yêu trào dâng đến nỗi cô nghĩ cô sẽ nổ tung vì sức mạnh của nó.
Cửa thang máy trượt mở, và Robert bước ra, ánh sáng mơ hồ rực sáng trong đôi mắt màu xanh nhạt của anh khi anh thấy vợ con đang đợi mình. Với tiếng kêu ríu rít vui sướng, đứa trẻ buông người khỏi ghế và lao vào anh, mỗi một bước đi chập chững không vững đều có thể mang họa. Robert hoàn toàn trắng bệch, quăng vội chiếc cặp rơi uỵch, và quỳ 1 gối xuống để đón cô bé vào vòng tay anh. “Trời đất ơi,” anh nói, kinh ngạc. “Con bé biết đi rồi kìa!”
“Từ 2 tiếng đồng hồ nãy giờ rồi,” Evie nói, mỉm cười khi Angel nắm lấy cà vạt của cha cô bé bằng bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm và bắt đầu bập bẹ với anh. “Nó làm tim em ngừng đập mỗi lần con bé lảo đảo trên nền nhà đấy.”
“Nó còn bé quá. Nó chỉ mới 7 tháng chứ mấy.” Thất kinh, anh nhìn xuống mái đầu nhỏ bé, phủ ít tóc tơ sẫm màu, lủi vào ngực anh. Anh kinh hoàng khi bé bắt đầu biết trườn lúc được 5 tháng. Nếu được, Robert sẽ giữ đứa con yêu của anh như 1 đứa bé nhỏ dại trong vòng tay đến năm 5 tuổi đầu đời. Con bé, thế nhưng, hạnh phúc hoàn toàn không biết nỗi hốt hoảng của anh vì sự liều lĩnh của mình.
Vẫn giữ đứa trẻ, anh ôm Evie trong 1 nụ hôn dài, nụ hôn nhanh chóng làm tăng thân nhiệt mặc gánh nặng của anh, người cố chọc ngón tay giữa miệng họ. Họ đặt tên bé là Jennifer Angelina, tương lai sẽ gọi bé là Jenna, nhưng thay vào đó bé được gọi là Angel từ ngày được sinh ra. Tuy nhiên bé chỉ là thiên thần khi bé buồn ngủ; trong lúc tỉnh táo, bé có tinh thần dũng cảm của 1 kẻ liều lĩnh.
Evie bám vào miệng anh 1 lúc lâu, tay cô ghì chặt tóc anh để giữ anh lại. Cô đã mong anh về nhà cả ngày nay, cảm giác run rẩy, phấn khích và hơi hoảng hốt.
“Anh nói đúng,” cô thì thào.
Anh ngẩng đầu lên, và đôi mắt xanh sáng rực. “Anh hả?”
Cô cười phá lên và cấu anh. “Anh biết anh đúng mà.” Họ định có thêm đứa con nữa ngay khi có thể. Cả mang thai và sinh con đều dễ dàng đối với cô, và dù họ quyết định rằng 2 đứa là đủ cho ngôi nhà họ đang xây, cả 2 người đều muốn họ ở gần nhau.
3 tuần trước, họ đã có những đêm khóa chặt vào nhau, mải miết trong đam mê không hề mất đi suốt 16 tháng cưới nhau. Khi họ thức dậy lúc bình minh, theo thông lệ yêu ban sáng của họ, Robert đã nhìn xuống cô bằng đôi mắt xanh ngái ngủ và nói, “tối qua chúng ta đã có em bé rồi.”
Cô cũng nghĩ thế, bản năng của cô thậm chí còn biết trước khi kết quả thử thai cô nhận được vào sáng hôm đó, như thể cô có thể cảm nhận trọng lượng nhỏ bé, tuyệt vời đó trong tử cung cô, đập rộn ràng cùng cuộc sống.
Cô ngả đầu dựa vào bờ vai rộng của anh, nhớ lại nỗi kinh hoàng khi cô biết mình có thai lúc đầu. Chấp nhận yêu Robert đòi hỏi tất cả dũng khí của cô, nhưng giờ đây đã có người nào đó để yêu thương, người nào đó là 1 phần của cô, 1 phần của Robert. Cô sẽ không phòng thủ chống lại sinh linh bé nhỏ này nữa, và cô nghĩ cô sẽ đập tan nỗi khiếp sợ. Nhưng Robert hiểu cô cảm thấy thế nào, đã thấy nỗi sợ trong mắt cô và không rời cô cả ngày. Anh gọi cho Felice và báo anh sẽ không đến văn phòng, hủy mọi công việc, và cả ngày ôm Evie trong lòng hay làm tình với cô. Cách giải quyết của anh, cô nghĩ 1 cách hài hước, đã chôn vùi cô cùng với điều cô đã có được trong hoàn cảnh đó; phương cách ấy lại thành công rực rỡ.
Angel cố nhấc mình thoát khỏi tay anh. Thở dài, anh thả Evie ra để cúi xuống và đặt bé đứng trên đôi chân mũm mĩm. Ngay khi anh thả bé ra, bé vút ra như tên lửa lắc lư. Evie lao vào vòng tay anh, nhưng cả 2 vẫn trông chừng đứa con biết đi sớm của mình khi bé bắt đầu khám phá vết nứt lý thú trên sàn nhà bằng gỗ cứng.
Evie ngả đầu vào ngực anh, yên lòng bởi tiếng tim anh đập đều đều mạnh mẽ bên tai cô. Không hề chìm ngập trong công việc và đòi cô sắp xếp thời gian theo anh, như anh đã nói, thay vì thế Robert lại sắp xếp lại kế hoạch làm việc của anh để anh có mọi lúc ở bên cô và Angel. Cô biết anh là người mạnh mẽ đến đáng sợ, nhưng thay vì hoang mang khi anh tập trung vào cô, thì cô lại rực rỡ. Robert không phải là người yêu đương nông nổi; khi anh yêu, là đem mọi phần của con người anh theo cùng.
Tay anh di chuyển đến bụng Evie và ấn nhẹ vỗ về. “Em khỏe chứ?” anh dịu dàng hỏi.
Cô ngẩng đầu và cười rạng rỡ với anh. Tình yêu của anh làm hồi sinh sức khỏe của cô, xua tan những hình bóng. “Em chưa lúc nào khỏe hơn lúc này cả.”
Robert hôn cô, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô và tình trạng ham muốn dễ chịu, quen thuộc bùng lên trong cơ thể họ. “Anh yêu em, Evangeline,” anh nói, kéo cô sát vào anh. Yêu cô là điều thỏa mãn nhất, vui sướng nhất mà anh từng làm. Cô cần mọi thứ của anh và trao cho anh tất cả con người cô, và đôi khi anh lại bối rối bởi mối quan hệ phong phú giữa họ. Anh đã đúng, yêu Evangeline đã lấy hết mọi thứ anh có, con tim và linh hồn của anh.