Action 1Âm báo tin nhắn vang lên, Lăng Lăng lập tức bỏ mẫu vật trong tay xuống, cầm điện thoại lên xem, lại là tin nhắn chúc mừng của bạn bè: “Sinh nhật vui vẻ!”
Ôi! Cô cũng muốn vui vẻ lắm chứ, đáng tiếc ông xã kiêm ông chủ của cô giờ chẳng rõ tung tích, cô làm sao mà vui cho nổi.
“Sư tỷ?”
“…” Cô nhìn màn hình điện thoại mà ngẩn ngơ. Anh đã đồng ý với cô, đợi đến ngày sinh nhật của cô, bất kể có bận rộn thế nào anh cũng sẽ dành cả một ngày để hẹn hò với cô…
Kết quả là đến một tin nhắn cũng chẳng có…
Một bàn tay đang cầm mẫu vật được đưa tới trước mặt cô. “Sư tỷ?”
“Chị xem mẫu vật này mài như thế đã được chưa?”
Cô cầm lấy mẫu vật, đưa nó lên trước ánh mặt trời nóng rực giữa trưa, quan sát kỹ càng. “Vết xước hơi sâu, nhất định là cậu mài mạnh quá rồi, phải nhẹ hơn một chút.”
“Em đã mài rất nhẹ rồi.”
Lăng Lăng ngó nhìn cánh tay to lớn, rắn chắc của cậu sư đệ điển trai này, hoàn toàn tán đồng với lời của cậu ta.
“Phải nhẹ hơn chút nữa.”
Cậu sư đệ điển trai tỏ vẻ chịu thua.
“Đi theo tôi…” Lăng Lăng cầm mẫu vật, đi tới chỗ chiếc máy mài trong phòng thí nghiệm, đặt mẫu vật vào giữa hai ngón tay cậu ta, nắm lấy bàn tay cậu ta, nhẹ nhàng đặt lên tờ giấy ráp đang xoay với tốc độ chậm: “Cậu cảm nhận một chút đi, cần dùng lực thế này này!”
Ánh mắt Lý Gia Bình dừng lại trên khuôn mặt của Lăng Lăng hồi lâu.
“Tìm được cảm giác chưa?”
“Tìm được rồi.” Khuôn mặt điển trai của cậu ta hơi đỏ lên. “Sư tỷ… Hôm nay là sinh nhật chị phải không?”
“Ừ.” Lúc này cô đang tập trung để kiểm soát lực tay.
“Tối nay chị có rảnh không?”
“Rảnh, có chuyện gì à?”
“Em mời chị bữa cơm nhé!” Anh chàng điển trai khẽ cười ngượng ngùng. “Quãng thời gian này may mà có chị giúp đỡ nhiều…”
Lăng Lăng đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào.
Một tiếng ho chợt vang lên, Lăng Lăng lập tức ngoảnh đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng tao nhã đang đứng ở cửa phòng thí nghiệm, nhìn cô và cậu sư đệ điển trai kia, mà nói một cách chính xác hơn là đang nhìn hai bàn tay của họ.
Cô lập tức rụt tay về. Cô thề rằng cô không hề cố ý, tất cả đều là vì sự nghiệp nghiên cứu khoa học thần thánh mà thôi…
“Bạch Lăng Lăng, em đến phòng làm việc của tôi một chút!” Khuôn mặt vị giáo sư nào đó đang sa sầm.
Lăng Lăng thì lại tỏ ra hết sức hưng phấn, vội vã chạy về phía cửa, vừa chạy vừa không quên ngoảnh đầu, bỏ lại một câu: “Xin lỗi nhé, tối nay tôi không rảnh rồi…”
Action 2
Lăng Lăng gõ cửa, rồi bước vào phòng làm việc của vị giáo sư nào đó, vẻ mặt đầy ấm ức. Cô đang định mở miệng thì một cánh tay đã dang ra, ôm chầm lấy cô, kéo cô vào lòng… Cô lập tức quên cả việc cần anh giải thích, chỉ còn biết thần hồn điên đảo vì người trước mặt.
“Hàng…” Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mà cô nhung nhớ, cằm anh đã hóp đi nhiều, sắc mặt thì trắng bệch, cô nhìn mà xót xa. Anh luôn như vậy, một khi làm việc là bạt mạng, không chịu nghĩ đến bản thân. Cô dịu dàng hỏi: “Anh có mệt lắm không?”
Anh lắc đầu: “Không mệt!”
“Có nhớ em không?”
Một đôi môi mềm mại ập xuống, nói với cô đáp án mà cô muốn.
Nụ hôn nóng bỏng, say sưa đó khiến cảnh tượng trong căn phòng trở nên ướt át, đã sắp đến giới hạn phải cấm trẻ em xem rồi.
Nhưng điện thoại của vị giáo sư nào đó lại bất ngờ đổ chuông, anh không thể không buông cô ra, hắng giọng, rồi ấn nút nghe.
“Xin chào, Giáo sư Trần.”
“…”
“Thời gian vừa rồi tôi ở trong vùng cấm của quân khu, tín hiệu bị chặn.”
“…”
“Vâng, có chuyện gì thế? Thầy nói đi!”
“…”
“Chắc không có vấn đề gì, tôi cần xem số liệu một chút…”
“…”
“Bây giờ ư?” Vị giáo sư liếc mắt nhìn bà xã lúc này đã mặt mày đỏ ửng, ánh mắt đê mê trong lòng mình. “Hôm nay tôi không có thời gian, để mai đi.”
“…”
“Tôi hiểu, nhưng…”
Thấy khuôn mặt vị giáo sư lộ vẻ khó xử, Lăng Lăng biết đây nhất định là một chuyện rất quan trọng, liền giúp anh chỉnh lại chiếc áo hơi xộc xệch, dịu dàng nói: “Anh cứ đi đi, nhưng buổi tối nhớ về nhà ăn cơm đấy!”
Vị giáo sư nói vào điện thoại một cách kiên quyết: “Tám giờ sáng mai tôi nhất định sẽ qua bên đó.”
Sau đó, anh gác máy.
Lăng Lăng vuốt ve cổ áo của vị giáo sư, ánh mắt đầy vẻ quyến rũ: “Giáo sư Trần giục anh gấp vậy, nhất định là có chuyện rất quan trọng, sao anh không đi?”
“Em cho rằng vào lúc này mà anh còn có tâm trạng để đi xem mấy cái số liệu thí nghiệm kia sao?”
“Giáo sư Dương, anh bắt đầu sa đọa rồi.”
“Anh đã sa đọa từ lâu rồi…”
Action 3
Những tia sáng nhỏ xíu xuyên qua các khe cửa chớp chiếu vào trong phòng, trên sàn đá cẩm thạch trắng tinh phản chiếu hai bóng hình đang quấn quýt.
Mấy tiếng gõ cửa dè dặt đột ngột vang lên mà không kiêng nể gì.
Lăng Lăng buồn bực rời khỏi lòng vị giáo sư nào đó, chỉnh lại đầu tóc, định vỗ vỗ mặt cho bớỉ nóng, nhưng lại phát hiện lòng bàn tay mình còn nóng hơn.
Dương Lam Hàng hít thở để lấy lại nhịp thở bình thường, giọng nói vẫn hờ hững: “Mời vào!”
Lý Gia Bình cầm một tập tài liệu bước vào, nhìn về phía Lăng Lăng một chút, rồi mới kính cẩn nói với Dương Lam Hàng: “Thầy Dương, những tài liệu nhập học này cần thầy ký tên ạ!”
“Được.” Dương Lam Hàng cầm bút, chẳng mấy chốc đã ký xong, rồi lại hỏi: “Em làm quen với thiết bị thí nghiệm chưa?”
“Đều biết sử dụng rồi ạ, cũng nhờ có sư tỷ quan tâm…”
Lăng Lăng thầm than: “Sư đệ à, sư tỷ đây có lỗi với cậu, sư tỷ quên chưa nói với cậu, sư tỷ có một ông xã bụng dạ hết sức hẹp hòi. Hầy! Hãy cầu trời phù hộ đi nhé!”
“Ừ.” Dương Lam Hàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi đang có một dự án liên kết cần người, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu qua đó tìm hiểu một chút về dự án.”
Anh chàng đẹp trai tỏ vẻ không hiểu: “Nhưng sư tỷ đã giúp em lập kế hoạch nghiên cứu rồi ạ, em với chị ấy cùng làm một đề tài.”
“Không sao, đề tài của cô ấy, tôi sẽ sắp xếp người khác.”
Lý Gia Bình lại ngó qua phía Lăng Lăng, thấy cô im lặng không nói gì, tất nhiên không dám nói gì nữa: “Vâng, được ạ!”
Lý Gia Bình cầm tập tài liệu, rời khỏi phòng.
“Thầy Dương, thế này gọi là cậy thế ức hiếp người khác, đúng không nhỉ?”
Vị giáo sư nào đó thản nhiên trả lời: “Thế này gọi là đề phòng.”
“Đề phòng á? Anh đề phòng cậu ta hay là đề phòng em?”
“Một mũi tên trúng hai đích.”
“Anh trở nên hẹp hòi, nhỏ mọn như thế từ lúc nào vậy? Em chẳng qua chỉ dạy cậu ta mài mẫu vật, không phải lúc trước anh cũng dạy em như vậy sao?”
Vị giáo sư nọ cầm tay cô thật chặt:
“Anh đã nói với em chưa nhỉ? Nắm tay em rất dễ chịu…”
“Chưa nói, có điều, anh từng nói nắm chỗ khác của em còn dễ chịu hơn…”
“Lăng Lăng, mình về nhà đi!”
“Chờ chút, em phải đi thu dọn đồ đạc đã.”
“Anh chờ em ở dưới kia.”
Action 4
Lăng Lăng chạy thẳng về phòng thí nghiệm, Lý Gia Bình vẫn đang tập trung cao độ mài mẫu vật, cô chào một tiếng, rồi tức tốc thu dọn đồ.
“Sư tỷ.” Lý Gia Bình kìm nén hồi lâu, cuối cùng mới không kìm được nói: “Em nghe nói thầy Dương đã có vợ.”
“Ừ, sao?” Cô đương nhiên biết điều này, mà không ai có thể biết rõ hơn cô.
“Thầy Dương rất yêu vợ, lúc ở trong quân đội, thầy vì quá mệt mà bị ốm, nhưng vẫn lo lắng cho vợ, nhất định phải quay về thăm vợ một chút mới thấy yên tâm.”
Lăng Lăng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang rọi tới, khiến mắt cô cay cay.
“Sư tỷ… Em không có ý gì khác, em…”
Cô biết Lý Gia Bình đã nhận ra biểu hiện khác lạ của cô, sợ tình cảm của cô không có kết quả, cho nên mới nói với cô những điều này. Cậu ta quả thực là một sư đệ không tồi.
“Cảm ơn cậu đã nói với tôi những điều này”, Lăng Lăng mỉm cười nói. “Trong cuộc đời này việc đúng đắn nhất tôi từng làm chính là nhận lời làm vợ của anh ấy!”
Trong ánh mắt thảng thốt của Lý Gia Bình, Lăng Lăng nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm. Vừa thấy Dương Lam Hàng, cô lập tức nói ngay: “Anh bị ốm mà không cho em biết, rốt cuộc anh có coi em là vợ của anh không vậy?”
“Anh chỉ bị cảm lạnh chút thôi, bây giờ đã khỏe hẳn rồi.”
“Anh còn muốn gạt em à? Đêm nay ngủ ở phòng khách nhé!”
Vừa nghe nói phải ngủ ở phòng khách, vị giáo sư nào đó không đánh đã tự khai: “Anh không gạt em, ban đầu anh bị cảm lạnh, nhưng vì không điều trị kịp thời nên mới bị sốt…”
“Sau đó thì sao?” Lăng Lăng nghiêm mặt hỏi.
“… Rồi anh bị viêm phổi. Có điều, giờ đã khỏi, khỏi hẳn rồi.”
Lúc đó có vài sinh viên đi ra từ tòa nhà của khoa Vật liệu, Dương Lam Hàng lén kéo tay Lăng Lăng, dỗ dành: “Đừng giận nữa mà, có gì thì về nhà nói.”
“Về nhà cái gì? Đi bệnh viện thành phố!”
“…”
“Anh phải qua đó kiểm tra sức khỏe toàn diện, chỉ cần có một chút vấn đề, em sẽ cho anh ở trong bệnh viện luôn.”
Action 5
Ở bệnh viện cả buổi chiều, phiếu xét nghiệm xếp dày cả tập, Lăng Lăng hỏi han từng bác sĩ một để xác định tình trạng sức khỏe vị giáo sư nào đó hoàn toàn tốt, sau đó mới cho phép anh về nhà với điều kiện phải cam đoan sẽ chú ý đến sức khỏe của bản thân.
Vừa về đến nhà, thú tính trong người vị giáo sư nọ lập tức nổi lên, anh bế thốc cô đi vào phòng tắm, sau đó cởi quần áo của cô một cách thuần thục.
“Anh làm gì thế?” Cô nàng nào đó biết rõ còn cố hỏi.
“Trong bệnh viện có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, phải tắm rửa sạch sẽ mới được.”
Quần áo lần lượt được trút xuống, anh không ngừng trao cho cô những nụ hôn nóng bỏng. Cô nhiệt tình đáp lại, thân hình mềm mại quấn chặt lấy anh. Dương Lam Hàng không kiềm chế được nữa, chỉ muốn cô và anh được hòa vào làm một…
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại của anh đột ngột đổ chuông, tiếng nhạc chuông đặc biệt cho biết người gọi là hiệu phó Chu. Nén ngọn lửa lòng đang chực bùng cháy, Dương Lam Hàng tắt vòi nước, đưa tay với lấy chiếc điện thoại. Anh nhấn nút nghe, nói với giọng khàn khàn: “Chào thầy Chu…”
Anh hơi hắng giọng, nói tiếp: “Dạ vâng, em về rồi ạ… Đã giải quyết xong rồi… Vâng, kết quả kiểm tra đã có, tất cả đều đạt yêu cầu…”
Lăng Lăng nhìn người đàn ông trước mặt, mỗi lần anh suy tư đều toát lên vẻ cuốn hút khiến người ta thần hồn điên đảo. Dù là trong tư thế mờ ám như hiện giờ, anh vẫn giữ được vẻ thanh cao của một bậc đức cao vọng trọng.
Cô nở một nụ cười xấu xa, len lén bò lên người anh, bám vào thân thể anh, rồi từ từ ngồi xuống. Một ngọn lửa nóng bỏng đâm xuyên vào người cô, lấp đầy nỗi nhớ nhung bao ngày qua.
Cùng lúc đó, cô cảm nhận được toàn thân Dương Lam Hàng cũng chợt căng cứng, anh cắn chặt răng nhìn cô, nét mặt vừa khổ sở vì phải kìm nén vừa khát khao đến tột cùng…
Hiệu phó Chu lại hỏi trong điện thoại: “Kết quả kiểm tra thế nào? Cường độ chống uốn có thể đạt đến bao nhiêu?”
Im lặng mười giây, cuối cùng Dương Lam Hàng mới trả lời: “Dạ… Hình như có thể đạt đến 1000 MPa.”
“Hình như?” Hiệu phó Chu rõ ràng là không quen với cách dùng từ này cho lắm.
Lăng Lăng bật cười, từ từ nhổm người rồi lại hạ xuống…
Bàn tay cầm điện thoại của Dương Lam Hàng bỗng nắm chặt: “… Thầy Chu, hiện giờ em có chút việc quan trọng, để lát nữa em gọi lại cho thầy nhé!”
Không chờ hiệu phó Chu ở đầu bên kia trả lời, anh cúp điện thoại rồi tắt máy.
“Đừng mà, em biết sai rồi…”
Sau đó, trong phòng tắm chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đầy đê mê không dứt…