Action 1Diệp Chính Thần sắp kết hôn với Tiểu Băng, đây là tin tức gây sốc nhất mà Lăng Lăng nghe được trong thế kỷ này.
“Sao có thể như vậy chứ?” Lăng Lăng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, lại ngắm nghía cái vẻ mặt điềm đạm của vị giáo sư kia, thấy không có vẻ gì là đùa cợt, cô liền nói: “Chắc anh nhầm rồi, Tiểu Băng đã đính hôn với anh chàng thanh mai trúc mã của cô ấy, tuyệt đối không thể lấy Diệp Chính Thần được.”
Dương Lam Hàng móc từ trong túi ra một tấm thiệp mời có in hình ảnh cưới, đưa tới trước mặt cô. Diệp Chính Thần vẫn điển trai như thế, còn Tiểu Băng thì đang cười, trông vô cùng hạnh phúc… Phía dưới tấm thiệp mời có ghi rõ tên họ của cô dâu, chú rể: “Diệp Chính Thần & Bạc Băng”.
Thấy bà xã đáng yêu của mình vò đầu bứt tai tỏ ra hết sức khó hiểu, Dương Lam Hàng bật cười, nhớ đến tình cảnh mình gặp Diệp Chính Thần ở Nhật Bản ba năm về trước.
Khi đó anh và Lăng Lăng vừa làm lành với nhau, hai người đang đi dạo trong khuôn viên trường Đại học Osaka. Lăng Lăng khoác tay anh mà không hề ngần ngại, không phải né tránh ánh mắt của người khác. Khi đi ngang qua một quán cà phê, Lăng Lăng đột nhiên dừng bước, hậm hực nhìn đôi nam nữ đang ngồi trong đó,
Dương Lam Hàng đang muốn hỏi xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào thì cô đã chạy vào trong, đứng trước bàn của đôi nam nữ đó, không cho đối phương kịp phân bua đã cầm cốc nước chanh trên bàn lên, hắt thẳng vào mặt anh chàng đẹp trai kia.
Anh chàng kia không né tránh, cũng không tức giận, dòng nước chảy trên khuôn mặt anh ta, từng giọt, từng giọt rơi xuống bàn, rất giống với những giọt nước mắt.
“Diệp Chính Thần! Anh là đồ khốn!” Lăng Lăng cũng không để ý việc trong quán cà phê có vô số cặp mắt khác đang nhìn, lớn tiếng chất vấn: “Không ngờ anh vẫn còn gặp cô ta. Lúc trước anh đã hứa với tôi thế nào?”
Những hành động và lời nói của Lăng Lăng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng một cô gái bắt quả tang người yêu cặp bồ với cô gái khác, Dương Lam Hàng vừa đuổi theo đến cửa cũng đứng ngây người…
“Lần đó anh không ngừng thề thốt với tôi rằng sẽ một lòng một dạ với Tiểu Băng, cắt đứt hết quan hệ với cô gái này… cho nên tôi mới giúp anh giấu giếm, anh… anh…” Lăng Lăng tức giận đến nỗi giọng nói cũng run rẩy: “Anh có biết không hả? Lúc chuẩn bị đi, Tiểu Băng đã gọi cho tôi, vừa khóc vừa nói rằng cô ấy không bỏ được anh, không thể rời xa anh, vậy mà anh lại đối xử với cô ấy như thế này!”
Diệp Chính Thần vẫn không nói gì, khuôn mặt điển trai cũng không tỏ vẻ gì cả, nhưng hai bàn tay buông thõng bên người nắm lại, càng lúc càng chặt hơn.
“Lăng Lăng…” Dương Lam Hàng bước tới, ôm lấy cô đang run rẩy, nhẹ nhàng nói: “Thôi nào, chúng ta đi thôi!”
“Em không đi, em phải nói cho rõ ràng mọi chuyện mới được.”
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.”
“Em không ép anh ta, là anh ta luôn mồm nói rằng anh ta sẽ không bao giờ làm Tiểu Băng bị tổn thương nữa…”
Dương Lam Hàng hết cách, đành kéo Lăng Lăng ra khỏi quán cà phê để cô bình tĩnh lại một chút.
“Em không nên tin anh ta. Nếu em sớm nói cho Tiểu Băng biết chuyện anh ta còn có cô gái khác, Tiểu Băng cũng sẽ không bị tổn thương sâu sắc như vậy…” Lăng Lăng áy náy nói.
“Em không nói là đúng đấy… Tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài không hiểu được đâu”, Dương Lam Hàng nói.
Nhìn qua ô cửa kính của quán cà phê, Dương Lam Hàng thấy Diệp Chính Thần vẫn ngồi ở đó, không hề động đậy như một bức tượng được tạc từ gỗ.
Nếu Dương Lam Hàng nhớ không nhầm, khi anh vừa tốt nghiệp về nước đã từng gặp người này trong một bữa tiệc giao lưu, Trác Siêu Nhiên còn giới thiệu bọn họ với nhau: “Đây là Diệp Chính Thần, con trai duy nhất của tư lệnh quân khu X…”
Diệp Chính Thần lúc đó mặc quân phục, trên người tỏa ra khí khái hào hùng…
Action 2
Chẳng mấy khi có được một buổi tối nhàn hạ, vậy mà Dương Lam Hàng lại phải buồn bực ngồi nhìn Lăng Lăng chuyên tâm nghiên cứu thiệp mời.
Cô vừa tắm xong, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, mái tóc hơi ẩm xõa trên vai, từng giọt nước chảy xuống theo bờ vai thon còn chưa mờ dấu hôn, hương thơm tỏa ra làm lay động lòng người…
Tối nay, vị giáo sư nào đó cố ý từ chối một bữa tiệc, muốn về nhà bầu bạn với bà xã đã phải cô đơn nhiều ngày, thực hiện trách nhiệm của một ông chồng tốt. Đâu ngờ, cả buổi tối Lăng Lăng lại tập trung vào việc khác, chẳng thèm để ý đến anh. Đôi chân thon dài, nõn nà của cô đưa qua đưa lại trước mặt anh, những viên ngọc trai trắng muốt trên mắt cá chân không ngừng lắc lư làm lay động lòng người. Anh không thể nào kìm nén được, đặt lên vai Lăng Lăng một nụ hôn thật sâu.
“Đừng đùa nữa, người ta đang nghiên cứu một vấn đề rất quan trọng, anh đi viết báo cáo đi!”
Vị giáo sư nào đó bị đả kích nghiêm trọng: “Bây giờ anh không có báo cáo nào để viết cả.”
“Vậy thì đi đọc tài liệu, nghĩ xem còn dự án nào có thể xin về không.”
“…”
Vị giáo sư nọ quả thực không thể nhịn thêm được nữa, liền đưa tay kéo bà xã đáng yêu vào lòng: “Em đã xem thiệp mời suốt cả tối rồi, rốt cuộc là đang nghiên cứu cái gì vậy?”
“Em đang ngẫm nghĩ xem Diệp Chính Thần nghĩ gì, em lo Tiểu Băng sẽ bị anh ta lừa một lần nữa…”
“Anh ta nghĩ gì thì quan trọng lắm sao?” Tay vị giáo sư nọ lẳng lặng luồn vào trong chiếc khăn tắm quấn hờ của cô, đầu ngón tay mơn man dọc theo bờ eo thon thả. Trong thời khắc đẹp đẽ thế này, việc một người đàn ông khác nghĩ gì quả thực không quan trọng. Quan trọng là người đàn ông ở ngay trước mắt này đang muốn làm gì. Nhưng cô nàng nào đó lại không chịu hiểu cho điều này, gạt phắt cánh tay đang mò mẫm trên người mình ra, rồi lại bò khỏi lòng ông xã, tiếp tục công việc nghiên cứu của mình.
“Em thực sự muốn biết lý do à?”
“Hả? Anh biết sao?” Lăng Lăng ngước mắt nhìn anh lần đầu trong suốt buổi tối nay.
Dương Lam Hàng tạm vứt cái vẻ ngoài nho nhã, lịch thiệp qua một bên, giật lấy tấm thiệp mời trong tay Lăng Lăng, xoay người đè cô xuống sofa. Trong lúc giằng co, lôi kéo, chiếc khăn tắm rớt xuống, cơ thể cô lộ ra trước mặt anh…
Dương Lam Hàng chăm chú nhìn cô gái trong lòng, đây là bà xã của anh, chỉ thuộc về một mình anh.
Nếu chưa từng trải qua sự khát khao và kìm nén lâu dài, sẽ khó có thể hiểu được cảm giác khi thỏa mãn tốt đẹp đến nhường nào.
Lăng Lăng có lẽ không hiểu, nhưng là đàn ông, Dương Lam Hàng hoàn toàn có thể hiểu được tại sao sau ba năm Diệp Chính Thần lại quay về, giành lấy người phụ nữ đã có chồng chưa cưới, đó là bởi anh ta đã khao khát quá lâu, đã kìm nén quá lâu.
Dương Lam Hàng mỉm cười nói: “Đối với loại đàn ông như Diệp Chính Thần, không có được người phụ nữ mà mình yêu, chắc chắn anh ta sẽ không cam tâm.”
“Anh ta yêu Tiểu Băng ư? Vậy tại sao anh ta còn đi lại thân mật với Dụ Nhân?”
“Bởi vì… anh ta là một người lính…”
Lăng Lăng kinh ngạc, hai mắt tròn xoe. “Người lính á?”
“Muốn biết đáp án không? Thầy Dương có thể nói cho em biết, có điều…”
Sao Lăng Lăng lại không hiểu kiểu ám chỉ này, cô chớp chớp cặp mắt quyến rũ.
“Anh lại định dùng quy tắc ngầm với em phải không?”
“Em cũng có thể lý giải rằng đây là nghĩa vụ em cần làm.”
“Nghĩa vụ cái gì chứ?” Lăng Lăng cười ngọt ngào, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của Dương Lam Hàng. “Em vẫn thích quy tắc ngầm hơn.”
Anh áp mặt xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, không cho cô nghỉ ngơi chút nào…
Mưa gió làm mịt mù một đêm khuya lạnh lẽo. Đầu ngón tay mơn man mái tóc mượt mà. Hai người dán chặt vào nhau trên chiếc sofa. Niềm sung sướng, hạnh phúc đơn thuần nhất khiến họ bay tới tận nơi chân trời, rồi lại chìm xuống vực sâu hun hút…
Action 3
Cuộc ái ân nồng thắm dừng lại giữa cơn mưa gió bão bùng, Dương Lam Hàng nằm trên người Lăng Lăng, không nỡ rời khỏi cơ thể mềm mại, ấm áp ấy. Cô ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập thình thịch, tỉ tê nói: “Hàng… Em vẫn muốn có một đứa con.”
Nhắc đến con cái, sắc mặt Dương Lam Hàng lại u ám, anh lặng im không nói gì. Thực ra, họ cũng đã từng có một đứa con. Mỗi ngày họ đều hưng phấn chờ đợi ngày đứa bé chào đời, không ngờ khi đứa bé được năm tháng tuổi thì đột nhiên bị dị tật. Sau khi hội chẩn, các chuyên gia đưa ra kết luận, vì họ tiếp xúc với các thiết bị phóng xạ lâu ngày, trong thời kỳ thụ thai lại không bồi dưỡng cơ thể cho tốt, do đó ngay từ khi đứa bé được hình thành đã có khiếm khuyết rồi…
Dương Lam Hàng đưa Lăng Lăng tới gặp tất cả các danh y và các chuyên gia, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được đứa bé. Tuy bác sĩ nói, chỉ cần họ bồi dưỡng cơ thể cho tốt thì vẫn có thể có con bình thường, nhưng cả hai đều không muốn nhắc tới chuyện này…
Lăng Lăng biết, việc mà Dương Lam Hàng cần làm quá nhiều, anh không thể rời những thiết vị và vật liệu thí nghiệm đó… Cô vẫn chờ, một năm, hai năm, rồi ba năm… Nhưng anh dường như muốn ở trong phòng thí nghiệm cả đời.
“Em thật sự muốn có con…” Lăng Lăng khẩn khoản van nài.
“Nhưng cơ thể của anh…”
“Bác sĩ nói là có thể nghỉ ngơi, bồi dưỡng cơ thể mà, ba tháng là đủ rồi.” Lăng Lăng nhận ra sự khó xử của Dương Lam Hàng, cũng biết muốn thụ thai trong vòng ba tháng là rất khó, thậm chí có thể phải cần tới ba năm.
“Nếu quả thực không có thời gian thì thôi vậy, đợi khi nào anh không bận nữa rồi tính.” Cô thở dài buồn bã, rời khỏi lòng anh, đi vào phòng tắm, để những giọt nước mắt trôi đi theo dòng nước.
Lấy được Dương Lam Hàng, tất cả mọi người đều nói cô may mắn, và cô cũng tin chắc rằng mình là một người may mắn, có điều bất cứ sự may mắn nào cũng đều phải trả giá.
Khi cô đi ra khỏi phòng tắm, Dương Lam Hàng đứng ở cửa phòng tắm chờ cô: “Lăng Lăng…”
“Dạ!” Cô gượng cười, dù nụ cười đó có vẻ chua xót.
Anh ôm ghì cô vào lòng: “Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ cố hết sức không đến phòng thí nghiệm, được không?”
Cô mỉm cười, nước mắt ướt mi.
Action 4
Nam Châu, Tứ Xuyên.
Tại cửa khách sạn cao cấp nhất của thành phố Nam Châu, không có chiếc cổng hình cầu vồng treo bóng bay rực rỡ, cũng không có chữ “hỷ” lớn thể hiện sự mừng vui, chỉ có duy nhất một dòng thông báo: “Vì nguyên nhân đặc biệt nên hôm nay khách sạn tạm ngừng việc kinh doanh.” Ngoài cửa khách sạn có bốn anh cảnh vệ mặc quân phục, không cho người không liên quan vào.
Lăng Lăng từng tham gia rất nhiều buổi hôn lễ, có buổi hôn lễ lãng mạn, có buổi hôn lễ xa hoa, cũng có buổi hôn lễ khá trầm lặng, nhưng trầm lặng đến mức này thì chưa từng thấy bao giờ.
Sau một hồi kiểm tra nghiêm ngặt, Lăng Lăng và Dương Lam Hàng mới được đi vào khách sạn, rồi họ nhìn thấy cô dâu, chú rể đang thổi bóng bay.
“Cố thổi thêm chút nữa đi anh, vẫn nhỏ quá”, cô dâu phàn nàn.
“Thật phiền phức, anh không thổi nữa đâu!” Chú rể nhét luôn quả bóng bay đã thổi một nửa vào tay cô dâu. “Em thổi đi!”
“Anh cầm đi, cầm đi! Toàn là nước bọt của anh, bẩn chết đi được.”
“Bẩn á?” Anh chàng điển trai nào đó nở nụ cười mờ ám, nét cười xấu xa ấy vẫn có thể làm vô số cô nàng điên đảo. “Em cũng đâu phải là chưa từng nếm thử…”
“Anh…” Hai má cô dâu lập tức đỏ bừng, cô hậm hực vứt luôn cả túi bóng bay trước mặt anh chàng đẹp trai kia. “Diệp Chính Thần, anh mau thổi cho xong chỗ bóng bay này đi, nếu không thì không kết hôn nữa.”
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em đừng có lấy việc kết hôn ra dọa anh!”
“Thế anh có thổi không?”
“Anh… anh cũng có nói là không thổi đâu…” Anh chàng đẹp trai vừa thổi bóng bay vừa oán trách: “Là tên khốn nào ăn no rửng mỡ nói hôn lễ phải do mình tự trang trí thì mới là hôn lễ thực sự nhỉ, @# ¥%…”
Từ sau lần chia tay ở Nhật Bản, thoáng cái đã mấy năm, giờ gặp lại, tựa như đã trải qua một kiếp.
Lăng Lăng rất muốn hỏi Tiểu Băng xem tại sao cô ấy lại quay lại Diệp Chính Thần, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô không muốn hỏi gì nữa.
Thời gian cùng với những trải nghiệm khiến tình yêu không còn ngây thơ và lãng mạn nữa, nhưng tình cảm lắng đọng từ ngày xưa thì không bao giờ thay đổi. Dù có phải trải qua những thăng trầm như thế nào, chỉ cần có thể đến với người mình yêu, đó chính là kết cục hoàn mỹ nhất.