Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mang Em Trở Lại

Chương 1

Tác giả: Sharon Sala

Ngoại ô Arkansas, 1973

Một vạt bụi bị thổi tung lên đằng sau chiếc xe buýt chở học sinh màu vàng tươi đang lừ đừ đi xuống con đường nhỏ của tiểu bang Arkansas, đưa trả những đứa trẻ của thị trấn Calico Rock về với gia đình.

Tháng Chín năm nay thật khô cằn. Hàng cây xanh bên lề con đường nhỏ mà chiếc xe buýt đang đi phủ đầy bụi bặm. Những thân cây già nua, khẳng khiu phải vật lộn giành chỗ đứng với những cây non đang đâm chồi mọc rễ. Trên mặt đất bên dưới, các bụi cây nhỏ mọc um tùm, xum xuê, bám chặt vào vị trí của mình trên ngọn núi một cách bền bỉ, mãnh liệt.

Bầu trời xanh nhạt đến nỗi gần như biến thành màu trắng, và vầng dương đang tỏa nắng xuống chiếc xe buýt chứa đầy nhóc bọn trẻ, trông y như những hạt đậu bị lèn trong một chiếc hộp thiếc. Mồ hôi chảy đầm đìa xuống tóc và mặt chúng trong lúc chúng tán chuyện. Chúng chẳng mấy bận tâm tới cái nóng, bởi vì hôm nay là thứ sáu, và chúng đang về nhà.

Nhưng mặc dù bên trong xe buýt rất náo loạn, vẫn có một đứa trẻ khác thường, như cô bé Victoria Lancaster sáu tuổi chẳng hạn. Cô bé đang ngồi một mình trên ghế, lặng lẽ suy ngẫm về những sự kiện trong ngày hôm nay và tha thiết mong được nhìn thấy nhà mình.

Đêm qua cô bé Tory đã trải qua rất nhiều sự kiện lần đầu tiên. Cô bé cùng bảy bé gái khác đã tham gia Bữa tiệc đồ ngủ[1] của Mary Ellen Wiggin. Với Tory, đó là lần đầu tiên cô bé ngủ ở một nơi không phải là nhà của mẹ – và lại còn không có Búp bê Cưng của nó nữa. Thế mà nó không khóc. Không khóc một lần nào.

[1] Các bé gái được bố mẹ cho phép đến ngủ ở nhà một bạn gái khác, cùng thức đêm chơi đùa trong bộ đồ ngủ.

Khi chiếc xe buýt bắt đầu phanh lại, nó nhìn lên. Mấy anh em nhà Broyle đang xuống. Tức là sắp đến lượt Tory rồi. Miệng nó mím lại khi nghĩ về đêm qua. Nó không thể chờ nổi để kể cho mẹ nghe về bữa tiệc của Mary Ellen. Xúc xích wiener[2] rồi đến kẹo dẻo nướng, rồi cả những câu chuyện ma rùng rợn được kể sau khi đã tắt hết đèn đóm nữa chứ – sợ nhưng mà vui. Mẹ sẽ rất tự hào về nó vì đã không đòi về nhà.

[2] Tên một loại xúc xích của Đức.

Chiếc xe buýt phanh kít lại và Tory tóm chặt lấy cái túi giấy màu nâu trên đùi mình. Quần áo đi học bẩn của ngày hôm qua, và cả bộ đồ ngủ của cô bé đều đựng trong đó. Trên váy nó có một vệt nước xốt cà chua và ở vạt trước có dính chút kẹo dẻo, nhưng nó không lo lắm.

Mẹ sẽ không bao giờ la mắng nó vì những chuyện như thế. Thực ra, hiếm lắm mẹ mới to tiếng, và khi bà cáu thì thường là với Ollie.

Tory thở dài, nhớ lại khoảng thời gian Ollie còn chưa đến sống với họ và ước gì mọi chuyện trở lại như xưa. Ollie lúc nào cũng trêu nó là bám váy mẹ. Khi nó về nhà, nó sẽ cho ông ta thấy. Nó đã trải qua cả một đêm xa nhà đấy. Bọn trẻ con không thể làm thế được!

Đang lên kế hoạch nói chuyện với Ollie thì một tiếng hét vang lên bên trai cô bé: “Tory có bạn trai. Tory có bạn trai.”

Tory quay người lại và lè lưỡi, giận dữ lườm một thằng bé ở đằng sau nó. Lại là cái thằng Arthur Beckham cụ non và ngu ngốc. Chỉ mới chưa đầy sáu tuần học lớp một mà cô bé đã phát hiện ra rằng bọn con trai càng lớn càng ngớ ngẩn.

Khi bị thằng bé cười vào mặt, nó xoay người lại, mặt đỏ tưng bừng và hơi sốc vì sự táo bạo của mình. Khi nào lên lớp bốn, nó chắc chắn sẽ không nhắm vào bọn trẻ con bé hơn như Arthur đang làm.

Một lần nữa chiếc xe buýt bắt đầu chậm lại. Tory liếc ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe dừng hẳn rồi rít lên. Khi trông thấy mái nhà quen thuộc của mình, nó bấu vào ghế ngồi đằng trước để giữ thăng bằng rồi đứng dậy. Arthur Beckham làm mặt hề trêu nó khi nó đi qua chỗ thằng bé, nhưng Tory quá háo hức về nhà nên chẳng buồn nghĩ đến thằng nhỏ lần thứ hai. Khi cô bé bước ra khỏi xe buýt, một cơn gió nhẹ khẽ tốc viền váy nó lên, nhưng nó không để ý. Chân vừa chạm đất, cô bé đã bắt đầu chạy.

Một con bướm màu da cam và đen lượn lờ ngay trên đầu Tory, lướt theo ngọn gió với vẻ duyên dáng tinh tế, nhìn bên ngoài cứ như là hai đứa đang có một cuộc đua vậy. Hình ảnh tưởng tượng ấy nảy ra trong đầu cô bé và nó nhấc cao chân lên chạy hết tốc lực. Ánh mặt trời buổi chiều bị giữ lại trên những lọn tóc dài vàng rực của nó. Nếu có ai đó chứng kiến thì hẳn họ sẽ tưởng tượng ra mình đang trông thấy một vầng hào quang trên đầu cô bé con. Nhưng lúc ấy đã là chiều muộn, và kể cả khi có người coi cô bé là thiên thần đi nữa thì khá lắm nó cũng chỉ là một thiên thần lôi thôi lếch thếch mà thôi.

Trên đầu gối cô bé có một vết xước, trên vạt váy trước có một vết bẩn sót lại từ bữa trưa, còn giày và bít tất thì bám một lớp bụi mỏng khi đôi chân bé bỏng khuấy tung con đường nhỏ về nhà. Chiếc túi giấy nâu cô bé vẫn cầm chặt trên một tay đã bị rách miệng và sắp tung ra, nhưng giờ thì việc đó cũng chẳng quan trọng nữa. Cô bé đã gần về tới nhà rồi.

Ngay khi chân Tory đặt lên bậc thềm trước, con bướm liền hướng sang trái. Cô bé cười phá lên, gọi mẹ thật to và cầm cánh cửa lưới mà kéo.

“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con về rồi! Mẹ nhìn con này! Con đã chạy đua với bạn bướm và…”

Cô bé dừng phắt lại khi âm vang giọng nói của chính mình đi từ căn phòng trống này sang phòng trống khác, lơ lửng như một ký ức xấu xa không chịu biến đi. Một luồng gió nóng tới từ hướng nào đó đằng sau lưng cô bé, làm tung vạt váy của nó và xô lớp vải vào đôi chân trần, Tory bước thêm một bước rồi một bước nữa, một bước nữa vào trong, không ý thức được chiếc túi nâu đã rơi tuột khỏi những ngón tay nó xuống sàn nhà.

Mọi thứ đã biến mất, từ những tấm rèm màu xanh bạc phếch trên cửa sổ cho đến đồ đạc từng được kê trên sàn nhà. Trái tim cô bé lỡ một nhịp. Kể cả khi đôi mắt nó đang nhìn thấy sự thật, trái tim nó vẫn không chịu chấp nhận.

“Mẹ ơi?”

Tory nghiêng đầu, lắng nghe giọng nói quen thuộc của mẹ, nhưng tất cả những gì nó nghe thấy là tiếng động cơ của chiếc xe buýt chở học sinh ở xa xa.

Nó lại gọi lần nữa, giọng run run “Mẹ ơi? Mẹ ơi? Con về rồi.”

Sự im lặng bên ngoài tiếng gọi của cô bé thật ma quái, nó làm tiếng chim trên cái cây gần cửa sổ nhà bếp như vang vọng hơn. Đâu đó bên trong căn nhà, cô bé nghe thấy tiếng một chú dế gáy, và trái tim nó nảy lên. Mẹ rất ghét có dế trong nhà. Bất kỳ phút nào bà cũng có thể lao vào trong phòng để đuổi nó đi. Con bé quay ra ngưỡng cửa, đôi mắt to màu xanh đong đầy nước mắt và nỗi hoảng loạn. Nhưng không có gì chuyển động, và không có ai bước vào.

Nó lại gọi lần nữa. “Mẹ ơi… mẹ ở đâu đấy?”

Tất cả những gì Tory nghe thấy là nhịp tim đập thình thịch, lấn át cả giọng nói của chính nó. Nó chạy vào phòng ngủ của mình, thánh đường duy nhất mà nó biết. Nếu nó nằm cuộn tròn trên giường và ôm Búp bê Cưng vào lòng, chắc chắn mẹ sẽ về nhà.

Nhưng căn phòng này cũng trống trải như thế. Đứng trên ngưỡng cửa, cô bé bắt đầu run rẩy. Mồ hôi túa trên trán nó, đọng thành giọt ở môi trên. Chiếc giường nhỏ của nó – trước vẫn được trải ga màu hồng nhạt, đã biến mất. Tệ hơn thế, Búp Bê Cưng chẳng còn tăm tích đâu cả.

Gần như bị kích động, cô bé bắt đầu xoay vòng vòng, những ngón tay bé nhỏ nắm lại thành đấm khi nó bắt đầu lầm rầm “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi” như thể nếu nó nói những lời đó đủ nhiều, mẹ sẽ xuất hiện lại vậy.

Hoảng loạn, ánh mắt cô bé di chuyển tới chỗ cánh cửa tủ để mở. Tất cả mọi thứ đều đã biến mất, kể cả đôi giày mới để đi học trường Chủ nhật của nó. Mất hết! Mọi thứ và mọi người đều đã biến mất. Nó bắt đầu đi lòng vòng trong bốn căn phòng nhỏ của ngôi nhà ốp gỗ, chạy ào vào phòng rồi lại chạy ra trong lúc tâm trạng kích động tăng dần lên, vừa chạy vừa hét tên mẹ nó hết lần này đến lần khác cho tới khi cô bé Tory Lancaster chẳng còn lại gì ngoài một tiếng thét.

Tiếng một chiếc ô tô đi ngang qua con đường trước mặt ngôi nhà khiến cô bé chạy ra cửa, nhưng khi nó đi qua mà không hề có dấu hiệu chậm lại, cô bé đột nhiên thấy sợ hãi vô cùng. Cô độc! Nó cô độc! Chỉ sau khi lùi sát đến tận góc phòng cô bé mới dừng lại, đôi mắt trống rỗng mở lớn, nhìn chằm chằm ra xung quanh. Những giọt nước mắt đã khô cạn trên đôi gò má. Cô bé từ từ ngồi xuống sàn, ánh mắt gắn chặt vào cửa nhà. Chiều ngả sang tối, tối ngả sang đêm, nhưng Tory Lancaster không hề cử động. Cô bé cứ chờ… chờ cho mẹ nó về nhà.

Chính tiếng cánh cửa đóng dù rất khẽ nhưng dễ nhận đã kéo Brett Hooker ra khỏi một giấc ngủ chập chờn và khiến anh với tay lấy khẩu súng để trên bàn cạnh giường. Trong vòng vài giây anh đã chuyển từ trạng thái mơ màng ngái ngủ sang hoàn toàn tỉnh táo, thả khẩu súng và ngăn kéo rồi đóng sập nó lại.

Cô ấy đã về!

Nhịp đập điên cuồng của tim anh bắt đầu chậm lại, trở về với tốc độ bình thường. Anh chống người trên một khuỷu tay, nhìn đăm đăm vào ngưỡng cửa để mở và chấp nhận phần yếu đuối trong mình khi cứ chịu đựng một người đàn bà giống dân lang thang hơn là người yêu, đồng thời tự hỏi cái gì ở cô đáng để anh làm như vậy.

Vật gì đó rơi xuống sàn phòng khách, tiếp theo là tiếng chửi thề khe khẽ. Vài giây sau, một âm thanh dễ nhận khác vẳng xuống hành lang và lọt vào phòng ngủ. Anh cứng người. Cô đang di chuyển trong căn hộ, về phía phòng ngủ – về phía anh.

Anh nằm lại và nhắm mắt, mong cho cô mau mau lên. Đã lâu quá anh không được ôm cô vào lòng đến mức anh thấy nhức nhối.

Chiếc túi nặng nhất trong đống túi đựng máy ảnh của Tory Lancaster sắp trượt khỏi vai trong lúc cô tra chìa vào ổ. Không để phí một cử động nào, cô vừa xoay chìa vừa kéo lại nó lên vai.

Cánh cửa lặng lẽ mở ra. Cô bước vào trong, dừng lại trên ngưỡng cửa, không ý thức được rằng mình đang nín thở. Nếu có một chiếc gương ở đó, hẳn cô sẽ ngạc nhiên khi biết vẻ sợ hãi mơ hồ trên mặt mình, Chỉ sau khi nghe được những âm thanh quen thuộc về đêm trong căn hộ của Brett Hooker, cô mới đóng cửa lại sau lưng và thư giãn. Cô trượt những chiếc túi đựng máy ảnh xuống rồi nhẹ nhàng thả túi vải thô sang bên cạnh, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tory đứng đó trong im lặng, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc trên tường, ước lượng tiếng vòi nước nhỏ giọt trên bồn rửa bát, tận hưởng tiếng ù ù của động cơ tủ lạnh, cảm nhận sự hiện diện của Brett, mặc dù cô còn chưa nhìn thấy mặt anh.

Không hề biết trò chơi mà trong tiềm thức vẫn luôn trêu đùa với trái tim mình, nỗi sợ nhạt dần trong mắt cô và Tory bắt đầu bình tĩnh lại, Brett có nhà. Đúng như lời anh đã hứa. Nhưng trong lòng Tory Lancaster vẫn luôn có một chút hoài nghi mà cả thời gian cũng không cách nào xoá được. Mặc dù những lần rời xa người đàn ông này và ngôi nhà của anh đã là một phần trong cuộc đời một nhà báo ảnh tự do như cô, nhưng chính cái cách biến khỏi đời anh mới nói lên sự thật là Tory thiếu khả năng cam kết đến mức nào. Brett đã hứa sẽ luôn luôn chờ đợi, nhưng trong vô thức cô vẫn cứ liên tục kiểm nghiệm lời hứa của anh, sự thủy chung của anh.

Hít vào thật sâu, Tory nhắm mắt để tận hưởng bầu không khí. Nó ấm áp và chào đón. Cô run lên vì một niềm khao khát bất chợt, dang rộng hai cánh tay rồi ôm lấy mình bên trong những bức tường an toàn, như thể đang cuộn mình trong một chiếc chăn cũ thân quen. Cuối hành lang bên tay trái, đột nhiên có tiếng ván giường cọt kẹt. Một sự khẩn nài bất ngờ khiến cô đặt tay lên cúc áo sơ mi.

Brett!

Mới sáu tuần kể từ lần cuối cô trông thấy anh mà cảm giác như đã sáu tháng. Nỗi khao khát được cảm nhận những cơ bắp chắc nịch của anh và sức mạnh cơ thể anh lao vào trong mình khiến Tory bủn rủn vì ham muốn. Cô xoay người và vấp ngón chân vào một chiếc bàn nhỏ cạnh lối đi. Một tiếng chửi thề khe khẽ thoát ra khỏi đôi môi trong lúc cô vươn tay giữ thăng bằng cho chiếc bình hoa đang chao đảo trên kệ.

Giữ được nó rồi, hai bàn tay Tory trở lại với những chiếc cúc áo, rồi đến thắt lưng và khuy quần bò. Trong bóng tối thân thuộc của nhà Brett Hooker, cô bắt đầu cởi đồ, để lại một dải quần áo đánh dấu đường đi của mình. Khi bước qua ngưỡng cửa phòng ngủ, cô đã khỏa thân. Việc cuối cùng cô làm là thả tóc xuống. Nó tràn ra khỏi bàn tay Tory, đổ xuống cổ rồi phủ lên hai vai như một tấm rèm satin dày dặn, màu vàng sáng chỉ hơi tương phản với làn da mượt mà, trắng ngần của cô một chút.

Rùng mình vì niềm ham muốn không bao giờ có thể gọi tên, Tory nhìn người đàn ông đang ngủ trên giường, vật lộn với nỗi cô đơn đau đớn trong lồng ngực mình. Taị sao? Nếu cô đã yêu anh nhiều đến thế, tại sao cô vẫn cứ bỏ anh ở lại? Tory nhắm chặt hai mắt và khẽ nguyện cầu.

Chúa ơi, đừng để con làm hỏng chuyện này.

Và rồi cô nhìn lên, Brett đang đi về phía cô trong bóng tối, những bước chân của anh chậm rãi nhưng đều đặn, mái đầu nghiêng nghiêng báo trước cho ý định của anh. Khi anh dang rộng vòng tay, cô liền lao vào. Và khi anh luồn tay vào mái tóc dài của cô, kéo chúng cho đầu cô ngửa lên đón lấy miệng anh, cô cảm nhận được một cơn giận dữ không lời.

“Tory, Tory. Chúa ơi, nhưng anh nhớ em.”

Lời thì thầm của anh phá tan sự tĩnh lặng đang bao bọc quanh họ. Những giọt nước mắt chực trào ra khi cô dâng hiến mình cho cơn đói khát của anh. Tên cô trên môi anh vừa là lời cầu nguyện, vừa là tiếng reo mừng. Và Brett bế bổng cô lên để mang cô lại giường anh.

“Em cũng nhớ anh.” Tory khẽ nói.

Giọng anh gay gắt khi đè cô bên dưới cơ thể cứng rắn, khao khát của mình. “Chứng minh đi.”

Tory thở dài, cảm thấy nhu cầu của anh đang căng lên trên đùi mình. Giờ cô đã ở lãnh địa quen thuộc. Cô đẩy vai anh, bắt anh cho cô quyền kiểm soát. Anh làm theo với một tiếng rên miễn cưỡng. Nhưng khi cô đã ngồi lên người anh và dùng tay đón lấy anh, cô nghe thấy anh lại rên lên, rồi cảm thấy anh thư giãn. Chỉ khi đó cô mới biết rằng mọi chuyện sẽ ổn.

Những cú vuốt ve của Tory làm đam mê dày lên cho đến khi sự kiểm soát của Brett đột nhiên vỡ vụn. Anh chống một khuỷu tay lên, thì thầm những lời hứa mà đến tận ba năm sau ngày họ bên nhau vẫn làm cô đỏ mặt. Trước khi cô có thể cử động, anh đã lật cô nằm ngửa, hai bàn tay anh ở giữa đùi cô. Phần còn lại của đêm trở thành một chuỗi những lần thăng hoa mãnh liệt, làm cô vừa yếu ớt vừa run rẩy, rồi lại nài xin thêm nữa.

Một lần nào đó trong số những lần ấy, Brett cũng lên cùng với cô, anh chiếm lấy cô nhanh và mạnh, sự kiểm soát của anh bay biến cùng với phần tâm trí tỉnh táo còn lại của Tory.

Ngày đã gần rạng, Brett nhìn xuống người đàn bà đang ngủ say trong vòng tay mình rồi lại nhìn lên trần nhà, ra lệnh cho bản thân không được cử động. Anh không muốn huỷ hoại thiên đường quý giá đang có trong giây phút này, giây phút cô an toàn trên giường mình, biết rằng cô vẫn còn sống và lành lặn.

Thời gian vẫn trôi qua.

Lúc Tory mở mắt, ánh sáng ban mai đang tràn vào phòng. Trong một giây, tất cả những gì cô nhìn được là một nhúm lông ngực cùng với một bên đầu ngực màu nâu đậm, nhưng chừng đó cũng đủ để cô nhớ ra mình đang ở đâu. Bên cạnh Brett.

Chậm rãi vươn vai như một chú mèo lười, cô nhắm mắt lại và hít đầy mùi hương của người đàn ông bên cạnh mình, tận hưởng thứ mùi nam tính đặc biệt của riêng anh, cũng như mùi ân ái vẫn còn vương lại trên cơ thể họ sau cuộc mây mưa. Cô dụi vào người anh khi giọng nói trầm, ngái ngủ của Brett phá vỡ sự im lặng giữa họ.

“Cũng đến lúc rồi đấy.”

Tory hôn cằm anh khi nhìn lên, như một cách xin lỗi. “Cuốc xe quá dài, và anh thì chẳng cho em ngủ mấy. Cứ như là em không dậy nổi ấy.”

“Anh không nói về chuyện mình ngủ dậy muộn. Anh đang nói về chuyện rốt cuộc em đã chịu về.”

Tory cứng người. Đây không phải là cách mà các buổi sáng sau chuyện ấy của họ thường diễn ra. Rồi cô nhớ lại sự tức giận đã cảm nhận được ở Brett đêm qua. Một nỗi sợ hãi cũ đột ngột cuộn lên trong bụng nhưng cô gạt nó sang bên, Với một nụ cười dễ dãi, cô vươn tay lên ôm lấy má anh, ngưỡng mộ hình dáng sống mũi, đôi gò má và khuôn hàm mạnh mẽ, cũng như hàng lông mày đen rậm và lông mi phối màu hoàn hảo phủ bóng trên đôi mắt màu xanh choáng vàng của anh qua cặp mắt của một người nghệ sỹ. Cô dò tay theo đường viền dưới môi anh, kiểm nghiệm độ gợi cảm của nó bằng gờ móng tay, rồi hôn vào nơi mà mình vừa mới trêu đùa.

“Nhưng em luôn luôn về mà.”

Brett xoay hai tay Tory, kẹp cô xuống dưới người anh.

“Cho đến lúc này thôi,” anh nói một cách gay gắt. cảm thấy ghét chính mình vì đã đặt nỗi sợ hãi kia vào mắt cô, nhưng anh vẫn cần phải thúc ép, vì anh muốn cô nói ra điều gì đó để giải toả nỗi bức bối trong lòng mình. Sự bức bối ấy đã đến từ nỗi sợ hãi của chính anh, rằng một ngày nào đó cô sẽ bỏ anh mà không bao giờ trở lại.

Tory nén tiếng kêu, cố giật hai cổ tay ra khỏi gọng kìm của anh nhưng không thành công.

“Brett, đừng!” cô nài xin.

Việc đó chỉ vô vọng. Anh rất khoẻ, và trong giây phút ấy anh quá giận dữ nên không nghe thấy gì ngoài giọng nói của chính mình.

“Em biết không Tory, anh thấy tò mò.”

Cô lo lắng nhấp nhổm bên dưới người anh. “Về chuyện gì?”

“Chuyện này sẽ còn tiếp tục bao nhiêu lâu nữa.”

Một nỗi sợ không tên đột ngột loé lên trong óc cô. Tim cô nảy lên khác thường và máu bắt đầu rút khỏi mặt, nhưng Tory không biết trông mình ra sao, mà nếu có biết cô cũng không quan tâm. Toàn bộ sự tập trung của cô đã để vào trong người đàn ông bên trên và chủ đề cuộc nói chuyện của họ.

“Chuyện gì còn tiếp tục bao lâu cơ?”

Anh cười gần như chế nhạo. “Em biết rồi còn gì. Chuyện Tory quyết định mọi thứ còn Brett thì phải lãnh chịu hậu quả ấy.” Những ngón tay anh siết chặt lại, giọng anh cao dần. “Quỷ tha ma bắt em đi, Victoria, em giả vờ giả vịt quá đấy.”

Cô không nói được gì, không cử động được. Một sự mệt mỏi bệnh hoạn dâng lên từ đầu ngón chân cô lên đến tận cổ và cô biết rằng khi nó tới đích, cô sẽ chết.

Nhưng Brett vẫn còn đang chìm trong giận dữ nên không thấy được nỗi hoảng loạn trên mặt cô.

“Em biết không… Thỉnh thoảng em đi mà không thèm để lại một tờ giấy nhắn cho anh. Đa số lần em còn không buồn gọi điện, và nếu có gọi thì em chẳng bao giờ hỏi anh đang làm gì, thậm chí là anh có bị ốm không. Thông thường cái anh nhận được từ em chỉ là một lời nhắn vô tích sự trên máy trả lời tự động.”

Brett cúi trên người cô, giật mở ngăn kéo của chiếc bàn cạnh giường rồi thò tay vào trong. Vài giây sau, một cơn mưa những cuộn băng cassette nhỏ đổ xuống đầu cô.

“Em có biết chúng là gì không?”

Nước mắt đã đong đầy, chắn tầm nhìn của Tory trước cơn giận của Brett. Cô lắc đầu.

“Những lời nhắn của em. Chúng đấy. Chính xác là trong khoảng một năm trở lại đây. Và em có biết tại sao anh giữ chúng không?”

Cô lại lắc đầu, làm nước mắt lăn dài trên má.

Giọng anh nghẹn ngào khi ném cuộn băng cuối cùng lên giường. “Bởi anh không thể ghi đè lên chúng, vì sợ rằng chúng sẽ là những lời cuối cùng anh nghe được từ em.”

“Ôi, Brett, em xin lỗi. Em…”

“Quỷ tha ma bắt, Tory, tại sao em không giữ liên lạc? Em có bao giờ nghĩ là anh có thể đã chết và được chôn trước cả khi em biết không? Có thể một ngày nào đó em về nhà và anh sẽ không ở đó. Rồi em sẽ…”

Khi mắt cô trợn ngược, Brett nuốt lại lời giận dữ cuối cùng của mình. Tiếng kêu dâng lên đến cổ họng, rồi thoát ra khỏi miệng cô là một cái gì đó ở giữa thét và gào – một tiếng kêu anh chưa từng nghe thấy. Anh nhăn mặt trước âm thanh ấy, cố tìm ra Tory mà anh quen trong tiếng khóc tuyệt vọng cao chói lói như trẻ con ấy. Trong suốt thời gian kêu gào, cô chỉ nói đi nói lại một điều:

“Nhưng anh đã hứa. Anh đã hứa sẽ yêu em. Anh không được nuốt lời, bởi vì anh đã hứa.”

Cơn hoảng loạn của cô làm Brett quên cả giận. Anh đã quen Victoria Lancaster được bốn năm, sống cùng cô ba năm, và anh chưa bao giờ, không một lần nào, nhìn thấy cô mất kiểm soát như thế này.

Hốt hoảng vì điều mình đã vô tình gây ra, anh kéo cô vào lòng, đung đưa người cô trên ngực mình, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi kinh hoàng của cô.

“Anh xin lỗi, em yêu. Anh xin lỗi. Đừng khóc. Làm ơn đừng khóc. Anh không bao giờ nói là anh không yêu em cả. Tất nhiên là anh yêu em. Em là thế giới của anh. Em là cuộc đời anh.”

Tory tóm chặt hai cánh tay Brett, nhìn vô hồn vào mặt anh. Trong giây phút đó, anh có một cảm giác kì lạ là cô đang nhìn vào đâu đó trong tâm trí mình, chứ không phải nhìn vào anh.

Phải mất đến gần một giờ đồng hồ Brett mới làm Tory bình tĩnh lại được, nhưng cô không chịu nhìn anh. Brett không biết đó là do cô thấy xấu hổ với cơn bột phát của mình hay bị tổn thương bởi những lời anh đã nói. Khi cô xoay người tránh xa anh, lòng anh thắt lại.

“Victoria.”

Cô trả lời rất khẽ. “Sao?”

“Anh yêu em.”

Cô xoay người lại, vòng hai tay quanh cổ Brett và ôm anh tuyệt vọng đến mức khó hiểu. Vài giây sau, cô thả anh ra cũng đột ngột như khi ôm anh rồi nhìn đi chỗ khác. Brett thở dài. Có điều gì đó đang diễn ra mà anh không hiểu nổi, và rõ ràng là cô không có tâm trạng kể lể.

“Anh đi tắm đây. Vài phút nữa anh quay lại.” Brett nói.

Cô chăm chú nhìn Brett đi. Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại sau lưng anh, Tory nhìn lên trần nhà, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Rồi, như thể chưa có chuyện gì bất thường xảy ra, cô ra khỏi giường và đi vào phòng khách để lấy túi của mình. Nhưng cô chỉ có quần áo bẩn để suốt cả tuần và không có đồ lót nào sạch, vì thế cô trở lại phòng ngủ, chiếm dụng một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần thun sạch sẽ của Brett.

Tory khá cao nhưng chẳng là gì so với chiều cao của Brett. Chiếc áo sơ mi của anh trên người cô thừa cả chục phân chiều dài và ống tay trùm qua cả khuỷu tay cô, còn ống quần anh thì dài quá mắt cá chân cô. Quần áo xộc xệch sai chỗ hết cả, nhưng ở bên trong thứ gì đó thuộc về Brett, cô cảm thấy bình yên kỳ lạ. Dùng một đôi tất dài của anh làm dép đi trong nhà, Tory thu đống quần áo bẩn và đi vào bếp. Cô sẽ giặt quần áo trong lúc nấu bữa sáng.

Một lúc sau, Brett đi ra, quan sát cẩn thận chiếc túi đã trống rỗng, cũng như đống chăn ga nhàu nhĩ. Anh đứng đó một lát, sốt ruột lắng nghe âm thanh sự hiện diện của cô. Chính mùi thơm của cà phê mới xay đã làm anh bớt căng thẳng. Đi theo mùi ấy vào bếp với hy vọng tìm được Tory, Brett lại chỉ trông thấy quần áo bẩn của cô để trên sàn nhà cạnh máy giặt.

“Tory?”

Cô không trả lời. Anh bước ra khỏi nhà bếp, nghĩ rằng có thể cô đang ở ngoài ban công, nhưng anh dừng bước khi nghe thấy tiếng lanh canh quen thuộc của kim loại va vào nhau. Tấm biển nghiêng nghiêng treo trên phòng tối cho anh biết cô ở đâu.

Đừng Làm Phiền.

Và đúng là như thế thật. Ý nghĩa của cánh cửa đóng chặt giữa họ không chỉ là ngẫu nhiên. Không suy nghĩ gì, Brett vươn tay ra, úp lòng bàn tay lên cánh cửa rồi choãi rộng những ngón tay trên bề mặt gỗ như đang cố bám lấy Tory theo cách duy nhất mà cô cho phép.

Vài giây sau, anh quay đi với một tiếng thở dài nặng nề để vào bếp. Anh cần cà phê, và anh cần phải nhanh lên nếu không sẽ muộn giờ làm.

Chiếc bánh mì vòng để từ ngày hôm qua và một ly cà phê làm thành bữa sáng của Brett. Rồi anh quay về phòng ngủ, tâm trí đã bắt đầu hướng tới những việc phải làm ngày hôm nay.

Với tư cách là một điều tra viên cho Văn phòng Công tố hạt Oklahoma, công việc của anh không bao giờ nhàm chán. Và trong vài ngày vừa qua, toàn bộ lực lượng điều tra cũng như phòng cảnh sát Oklahoma đã phải ra ngoài truy tìm nhân chứng mất tích cho phiên toà xử một vụ giết người.

Vị công tố viên đầu tiên của hạt, ông Don Lacey quyết tâm giành chiến thắng tại phiên toà này, và bằng việc đó chứng minh mối dây liên hệ đã bị nghi ngờ từ lâu giữa sự việc trên với một người địa phương tên Romeo Leeds. Tất cả cảnh sát đều nghi Leeds đứng đằng sau rất nhiều hoạt động tội phạm trên toàn khu vực, nhưng cho đến nay họ vẫn chưa chứng minh được gì.

Buộc tội được Manny Riberosa, bị đơn trong phiên toà sắp tới, là cơ hội tốt nhất họ có trong hàng năm trời nay. Là một tên côn đồ nổi tiếng sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì tiền, Riberosa từ lâu đã bị nghi là cánh tay mặt của Leeds. Mà người đàn ông bị giết lại là địch thủ đáng gờm nhất của Leeds. Nếu họ có thể chứng minh Riberosa phạm tội giết người đúng như cáo trạng, họ sẽ có được mối liên hệ cần thiết để theo đuổi Leeds. Và tìm ra sợi dây ấy chính làm một phần công việc của Brett.

Brett lấy một chiếc áo sơ mi sạch trong tủ quần áo rồi đứng trước gương để mặc. Nhưng anh không nhìn vào hình ảnh mình trong gương. Anh nhìn vào hình phản chiếu của chiếc giường đằng sau lưng và tình trạng của đống chăn ga, nhớ lại cái cách làm tình gần như tuyệt vọng của mình và Tory. Hàm siết lại, anh bỏ áo vào trong quần, rồi với lấy chiếc cà vạt, luồn nó vào dưới cổ áo sơ mi.

Đúng là một cách điên khùng để yêu một người đàn bà. Chờ đợi và hy vọng cô ta sẽ không quên trở về.

Anh cúi tới gần gương hơn, đảm bảo cà vạt đã thẳng thớm và cổ áo cài khuy cẩn thận. Thêm một thứ nữa là anh sẽ ra khỏi đây. Anh mở ngăn kéo bàn cạnh giường và lấy ra khẩu súng. Khẩu Glock, sản xuất tại Áo, hai nòng tự động, nằm nhẹ bẫng trên tay. Anh trượt nó vào trong bao rồi gài vào thắt lưng. Anh cầm áo khoác và hướng ra phòng khách. Nhưng khi đi ngang qua phòng tối, anh dừng bước, nhìn chăm chú vào cánh cửa cô đã đóng lại giữa họ. Anh tha thiết muốn gọi tên cô, nhưng anh tôn trọng nhu cầu riêng tư của người yêu đến mức không muốn chen ngang vào việc cô đang làm.

Với một trái tim nặng nề, Brett mở cửa và bước ra ngoài, khẽ đóng nó lại sau lưng.

Bình luận