Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mạnh Hơn Sợ Hãi

Chương 13

Tác giả: Marc Levy

Elias Littlefield ngồi đầu một chiếc bàn dài, yêu cầu lần lượt từng cộng sự nói. Ông ta chăm chú hết sức lắng nghe họ. Tài liệu thì rất nhiều và cuộc họp đã kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Điện thoại của Elias rung lên, ông ta kín đáo nhìn vào màn hình, cầm điện thoại và đứng dậy cáo lỗi.

Ông ta đi qua cánh cửa cuối phòng họp và vào ngồi trong văn phòng của mình. Ông ta xoay ghế ngồi để chiêm ngưỡng tấm nhìn trước mặt rồi mới yêu cầu người đầu dây bên kia nói chuyện.

– Knopf vừa đi rồi, bà ta nói.

– Lão già ấy muốn gì vậy?

– Muốn biết hai người được ông ta bảo vệ ấy có tới gặp tôi không. Tôi đã làm theo đúng mệnh lệnh của ông, tôi đã nói sự thật với ông ta.

– Bà có cho họ xem bức ảnh không?

– Bản sao thôi, với địa chỉ sau khung ảnh đã được thay đổi như ông yêu cầu.

– Không ai nghi ngờ gì chứ?

– Sau khi họ đi khỏi, ta đã tráo lại bức ảnh mà Knopf từng giao cho tôi, phòng trường hợp ông ta đến lấy nó, nhưng hiện tại ông ta chưa làm thế. Có lẽ tôi chưa bao giờ nghi ngờ ông ta hành động đơn độc, khi ông ta tới tìm tôi vào hôm qua.

– Chúng tôi có một phần trách nhiệm trọng chuyện ấy. Knopf thuộc trường phái cũ, ông ta không bao giờ chấp nhận chuyện bị ra rìa sau khi thuyên chuyển tới đây.

– Ông ta sẽ trở nên thế nào?

– Đừng lo lắng cho ông ta, chúng tôi sẽ lại cho ông ta nghỉ hưu thôi, giờ ông ta vô hại rồi. Cảm ơn vì buổi tối hôm nay.

Lorraine Gordon ngắt máy và quay lại chăm lo cho các vị khách. Elias quay lại phòng họp.

– Không lâu nữa Knopf sẽ tới đây, tôi muốn ai vào vị trí người nấy trước khi ông ta tới. Việc đặt thiết bị nghe lén chúng ta làm tới đâu rồi?

– Không thể đặt dưới nhà ông ta được, ông ta quá dày dạn kinh nghiệm nên không thể không nhận ra, cũng không thể trở lại căn hộ của ông ta. Bạn đời ông ta làm việc tại nhà, và nếu người này vắng mặt thì quản gia sẽ trông chừng.

– Hãy xoay sở để cả hai người họ đều ra khỏi nhà, cứ châm lửa, nếu cần, Tôi muốn chúng ta ghi lại được mọi cuộc trò chuyện dù là nhỏ nhất của ông ta, thậm chí cả những câu ông ta hát trong phòng tắm, Baker và gã nhà báo thì sao?

– Chúng tôi đã theo dõi họ từ cửa câu lạc bộ. Họ đang ẩn náu trong trụ sở báo The New York Times, chúng tôi đang giám sát mọi lối ra.

– Bốn người các vị, Elias vừa quay sang phía người phụ nữ và hai người đàn ông ngồi bên trái vừa nói, các vị đi Na Uy ngay ngày mai. Hãy chia thành hai nhóm. Khi mục tiêu xuất hiện tại bảo tàng, hãy ra tay. Knopf sẽ tới chỗ cất giữ của ông ta, tại nơi mà ông ta hy vọng gặp được chúng, hãy chặn ông ta lại, nhưng nhẹ nhàng thôi. Nếu có chút may mắn, ông ta sẽ bị tóm cùng tập tài liệu.

– Ông nghĩ là ông ta thật sự biết tài liệu đó ở đau sao? Người đàn ông ngồi bên phải Elias hỏi. Sao ông ta không đi tìm nó trước để giao nó lại cho chúng ta?

– Vì ông ta chưa bao giờ có ý định đó. Knopf không phải một kẻ phản bội. Ông ta hẳn sẽ không bao giờ quay lưng với chúng ta nếu tính mạng cô ả Suzie Baker kia không bị đe dọa. Nhưng ai trong số chúng ta chẳng có gót chân Achille, điểm yếu của ông ta, đó chính là thượng nghị sĩ Walker. Knopf yêu ông ấy và luôn cư xử không khác gì một con chó trung thành với ông ấy. Vả lại, tôi ngờ rằng đến giờ Knopf vẫn còn yêu. Tôi cũng muốn ông ta khác đi lắm, muốn mọi chuyện thế nào vẫn nguyên thế ấy, và chúng ta không có lựa chọn nào khác là bắt cả cái thế giới chật chội này câm miệng. Một khi đã bị bắt quả tang phạm tội, Knopf sẽ ngoan ngoãn quay về hàng ngũ thôi, đó là một người có lương tri.

– Thế còn người chung sống với ông ta? Người đàn ông ngồi bên phải Littlefield hỏi tiếp.

– Đến khi các anh hoàn thành công việc đặt thiết bị nghe lén, chúng ta sẽ biết người đó có biết chuyện hay không, rồi sẽ tính.

– Ông không nghĩ là nên nới lỏng sự tự do cho họ à? Một người tham dự khác chen ngang. Nếu họ không thể xuất cảnh được thì ông muốn họ tới tận đảo Oslo bằng cách nào đây?

– Tin tôi đi, Knopf sẽ bày cho họ cách đi. Nếu chuyện ra đi của họ quá dễ dàng, ông ta sẽ thấy bất an.

*

Ngủ dưới đất không khiến Suzie thấy phiền phức gì cả, nhưng Andrew thì bị đau vùng thắt lưng. Anh nhăn nhó xoa xoa hai bên hông.

– Chúng ta có thể thử đi qua Canada, anh vừa nói vừa cúi xuống nhìn vào màn hình máy tính của Dolorès.

– Thử cái gì?

– Mexico sẽ an toàn hơn. Từ đó chúng ta có thể đi tới tận Guatemala và lên tầu tại Guatemala City đi về châu Âu. NSA không cài cắm nhiều ở Nam Mỹ.

– Sáu ngày, thậm chí bảy để tới được đích? Thật điên rồ.

– Sân bay JFK cũng cám dỗ tôi lắm chứ, chúng ta sẽ có mặt tại Oslo vào ngày mai, hoặc là chết, mà khả năng này cao hơn hẳn.

– Tôi có thể sử dụng điện thoại này mà không gặp nguy cơ gì chứ? Suzie hỏi.

– Từ sau vụ Watergate, đường điện thoại của các nhà báo đã được an toàn, tôi không nghĩ chính phủ lại đùa giỡn với việc nghe lén đường dây của tờ The New York Times, như thế quá nguy hiểm với họ. cô muốn gọi cho ai?

– Văn phòng du lịch của tôi, Suzie vừa đáp vừa nhìn Andrew với ánh mắt thách thức.

– Văn phòng đó mở cửa từ 5 giờ sáng à?

*

Stanley nhìn đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường và thấy bực mình. Ông càu nhàu và đạp chăn xuống tận chân rồi mới ra khỏi giường. Ông chui người vào áo choàng ngủ và hét một tiếng “Tới đây” trong lúc điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông.

– Mình quên gì à? Ông gỏi ngay khi nhấc máy.

– Suzie đây, Stanley, tôi cần nói chuyện với Arnold.

– Cô có ý thức về giờ giấc không vậy?

– Chuyện khẩn cấp mà.

– Có khi nào không phải chuyện khẩn cấp với cô chứ?

– Đừng gác máy, Stanley, chuyện lần này rất nghiêm trọng vì có liên quan cả đến Arnold. Đánh thức ông ấy dậy đi và chuyển máy cho ông ấy, tôi cầu xin ông đấy.

– Ông ấy chưa về và sẽ không về trong nhiều ngày nữa. Tôi có chút ngạc nhiên thú vị khi được báo tin đó qua một tin nhắn trên hộp thư thoại. Và cô đang nghi ngờ chuyện tôi không biết ông ấy ở đâu. Cô muốn gì ở ông ấy?

– Muốn ông ấy giúp tôi tới Oslo càng nhanh càng tốt, và khi tôi nói càng nhanh càng tốt, tức là một cuộc chạy đua thực sự với thời gian đấy.

– Ờ, thế thì cứ đi máy bay ấy!

– Không phải theo đường thông thường, việc đó là không thể.

Stanley quấn dây điện thoại quanh các ngón tay và nhìn bức ảnh chụp ông cùng Arnold đặt trên chiếc bàn một chân. Bức ảnh được chụp tại Belize, trong những ngày nghỉ hiếm hoi mà họ thống nhất được với nhau và thêm nữa, Stanley gần như chắc chắn rằng Knopf không tình cờ mà chọn địa điểm đến này.

– Nếu tôi giúp cô tới Na Uy, liệu có cơ may nào là cô sẽ chuyển hẳn tới đó không? Na Uy rất đẹp, có lẽ cô sẽ hạnh phúc ở đó, cô rất thích giá lạnh mà.

– Nếu ông giúp tôi, Stantley, tôi hứa với ông là ông sẽ không bao giờ mắc mớ chuyện gì với tôi nữa, cả Arnold cũng không.

– Có Chúa chứng giám! Để tôi xem xét chuyện đó và tới gặp tôi trước sân patin ở Công viên Trung tâm trong một giờ nữa.

Sau khi ngắt máy, Stanley chộp lấy khung ảnh đặt trên chiếc bàn một chân và lẩm bẩm với người bạn đời:

– Tôi hy vọng là mình giữ lời, ông bạn già, bởi vì nếu không, chính tôi sẽ không còn ở đây khi mình trở về.

*

Công viên vẫn chìm trong màn đêm trong trẻo. Những người đi bộ hiếm hoi đã có mặt trên các lối đi dạo. Có thể nhìn thấy hơi thở ngưng đọng hơi nước của họ như đi trước họ theo từng bước chạy. Stanley bước chậm rãi trước sân trượt patin để chống chọi cái lạnh. Ông nhảy dựng lên khi Suzie đặt tay lên vai ông.

– Chết tiệt, đừng có làm cái trò đó, trái tim tôi mỏng manh lắm.

– Xin lỗi, lúc này tôi phải kín đáo.

– Cô lại gây chuyện gì vậy? Ôi, mà đừng nới gì với tôi hết, tôi không muốn biết.

– Ông đã có thể…

– Cô gấp lắm, phải không? Vậy thì hãy để tôi nói.

Stanley nhìn qua vai Suzie.

– Cái gã đang rình rập chúng ta từ sau gốc cây kia là ai?

– Một người bạn.

– Hắn ta trông quá lố bịch. Hãy tới trình diện ở cửa hàng Atlantic Aviation tại sân bay Teterboro vào lúc 11 giờ, dưới cái tên là bà Clarks. Nếu cô đi cùng gã khờ nom như khỉ kia, cô chỉ cần xem anh ta như là vệ sĩ của cô. Một người đàn ông sẽ ra đón hai người và làm mọi cách để hai người lên được máy bay mà không bị ai kiểm soát.

– Rồi sau đó?

– Sau đó, cô cứ tin ở tôi và ngày mai cô sẽ có mặt tại Oslo.

– Cảm ơn, Stanley.

– Đừng cảm ơn tôi, tôi cho rằng đó chính là điều Arnold chờ đợi ở tôi. Tôi làm điều này là vì ông ấy, không phải vì cô, ngay cả khi thật buồn là hai chuyện đó cũng từa tựa như nhau. Tạm biệt, Suzie.

Stanley đút hai tay vào túi áo và đi khỏi. Ông đi qua bên cạnh cái cây mà Andrew đang nấp phía sau và thì thào với anh khi đi qua:

– Trông anh thật nức cười, anh bạn!

Và Stanley biến mất sau màn sương mù dày đặc phủ kín công viên.

– Được rồi, Suzie nói khi tới chỗ Andrew, chúng ta có vé tới Na Uy rồi.

– Mấy giờ, điểm xuất phát ở đâu?

– 11 giờ tại Teterboro, tôi sẽ giải thích vơi anh trên đường đi.

Andrew rút từ trong túi ra chiếc phong bì của Simon và đưa mười tờ 100 đô la cho Suzie.

– Hãy bắt một chiếc taxi, cửa hàng bán đồ thùng Nolita mở cửa úc 8 giờ sang, hãy mua quần áo ấm cho hai chúng ta. Trong lúc chờ đợi, hãy ghé vào một tiệm tạp hóa và mua những đồ vệ sinh cần thiết, hai đèn pin, biết đâu sẽ cần dùng, và tất cả những thứ mà cô cho là hữu dụng.

– Phải gấp đôi chỗ này. Suzie vừa đếm tiền vừa nói.

– Tôi bảo cô mua áo len và bàn chải đánh răng cho chúng ta, chứ không phải mua một bộ smoking và váy dạ hội!

– Thế còn anh, anh đi đâu trong lúc tôi đi chợ?

– Không liên quan đến cô. Đến 8 giờ 45 phút thì tìm tôi tại địa chỉ này, anh vừa nói vừa nguệch ngoạc lên sổ tay. Tôi sẽ chờ cô trên vỉa hè.

*

Quán cà phê chật ních cảnh sát mặc đồng phục, điều dó chẳng có gì khác thường với một quán cà phê đối diện chuồng ngựa của cánh sát cưỡi ngựa.

Valérie đẩy cửa bước vào, khuôn mặt cô kín như bưng khi cô nhận ra Andrew ngổi bên quầy bar.

Cô chào hỏi nhiều người trong lúc tìm đường đi về phía quầy bar và len vào cạnh Andrew. Viên cảnh sát đang uống cà phê nhường chỗ cho cô và lại ngồi cạnh vài đồng nghiệp bên một bàn.

– Anh làm gì ở đây vậy? cô lẩm bẩm.

– Anh đến thăm em.

– Anh chọn không đúng chỗ rồi. Anh đang bị truy lùng, ảnh của anh bị găm trên tường ngay cổng vào sở cảnh sát, cùng đồng đảng.

– Đồng nghiệp của em nhìn thế giới trên lưng ngựa rồi, chẳng ai để tâm đến anh cả. Ai có thể hình dung nổi một kẻ bị truy lùng lại sẵn lòng lao đầu vào miệng sói chứ?

– Anh đã làm gì vậy, Andrew?

– Anh đang quan tâm tới một hồ sơ mà nó lại khiến nhiều quan chức cấp cao thấy phiền.

– Argentina chưa đủ với anh à?

– Anh cần em, Valérie.

– Anh cần em giúp gì à? Vì thế mà anh tới đây sao?

– Không, anh cần em để có thể sống. Anh nhớ em, anh muốn em biết điều đó trước khi anh đi.

– Anh đi đâu?

– Xa.

– Thế khi nào anh về?

– Anh không biết, lần này còn nguy hiểm hơn cả Argentina.

Valérie đặt tách cà phê của cô xuống, chăm chú nhìn những cuộn khói bốc lên từ đó.

– Em không muốn nữa, Andrew, em không bao giờ muốn phải qua đêm trên ghế bệnh viện để cầu nguyện mong anh thức dậy nữa. Tất cả những người vội vã tới bên giường anh đều hỏi em xem anh có chịu đau đớn trong lúc hôn mê không, chẳng bao giờ hỏi em thì thế nào. Em thì sao, em chịu đựng trong im lặng, khi nhìn anh, em tự nhắc mình nhớ rằng vào ngày cưới của chúng ta, anh đã yêu một người khác.

– Sự hiện diện của em là lý do duy nhất giữ anh lại. Anh biết là em ở đó, có đôi lúc anh nghe thấy giọng nói của em. Anh đã lấy hết sức bình sinh để thoát khỏi đó và xin em tha thứ. Anh không thể nhúc nhích được và lại càng không thể nói. Vào cái ngày mà rốt cuộc anh cũng mở mắt trở lại, em không còn ở đó. Anh biết việc mình làm, và anh thấy hối tiếc, nhưng anh không bao giờ lừa dối em. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để đến một ngày em tha thứ cho anh. Andrew nói. Em nghĩ anh không muốn trở thành một người đàn ông tốt hơn, người mà em muốn chung sống trọn đời hay sao?

– Giờ vẫn quá sớm, hoặc đã quá muộn, em không biết nữa, cô lẩm bẩm.

Andrew nhìn chiếc đồng hồ trên quầy bar.

– Anh phải đi rồi, anh thở dài. Em cứ ở đây, anh chỉ muốn nói với em những điều ấy trước khi ra đi.

– Nói với em điều gì, rằng anh xin lỗi ư?

– Rằng anh thuộc về em.

Andrew đứng dậy và đi ra phía cửa. Anh xô phải một viên cảnh sát và xin lỗi anh ta. Viên cảnh sát nhìn anh với vẻ lạ lùng và Valérie lập tức đứng dậy đi ra chỗ họ.

– Đi thôi anh, cô vừa nói vừa kéo cánh tay Andrew.

Cô vỗ vai viên cảnh sát, hỏi thăm anh ta rồi kéo Andrew ra khỏi quán cà phê.

– Cảm ơn em, Andrew lẩm bẩm trên vỉa hè.

– Vì chuyện gì?

Một chiếc taxi đổ trước mặt họ. Suzie ló ra sau cửa kính. Valérie nhìn cô.

– Anh sẽ biến đi cùng cô ta sao?

Để trả lời, Andrew gật đầu và mở cửa xe.

– Anh muốn biết phải làm gì để em tha thứ cho anh chứ, đừng đi.

– Hôm nay, em không còn là nạn nhân nữa, Valérie, vì anh mới là người yêu em.

Andrew nhìn cô chăm chú một hồi lâu, rồi anh cụp mắt và bước lên taxi.

Khi chiếc ô tô đã đi xa, anh ngoái lại nhìn cô qua cửa kính sau.

Valérie vẫn đứng đó, đơn độc bên cột đèn đường, và trước khi taxi rẽ vào góc phố, anh thấy cô trở vào quán cà phê.

*

Cô băng qua căn phòng như người máy và lại ngồi xuống trước tách cà phê. Viên cảnh sát mà Andrew xô phải lại chỗ cô.

– Gã đó là ai vậy? Trông gã cứ có cảm giác thế nào ấy.

– Một người bạn thời thơ ấu, nhưng thời thơ ấu của tôi xa xôi quá rồi.

– Tôi có thể làm gì đó giúp cô không, Valérie? Trông cô khác lắm.

– Tối nay anh đưa tôi đi ăn tối nhé?

*

– Đồ đạc ở trong cốp xe, Suzie nói. Anh đúng là ranh ma khi chọn quán đó. Lẽ ra anh nên bảo tôi vào bên trong đón anh, như thế chắc sẽ còn kín đáo hơn nữa.

– Cô có thể im lặng cho đến khi chúng ta tới sân bay không?

Suzie giữ im lặng trong suốt hành trình. Họ băng qua cầu George Washington, và Andrew nhìn Mahattan cứ xa dần hơn bao giờ hết.

Suzie trình diện tại quầy cửa hàng Atlantic Aviation dưới họ Clarks như Stanley yêu cầu. Cô nhân viên lễ tân yêu cầu họ chờ trong phòng khách. Một lúc sau, một người đàn ông tới tìm bọn họ.

– Theo tôi, anh ta vừa nói vừa đưa họ ra khỏi tòa nhà.

Họ đi dọc hàng rào quay quanh các trang thiết bị của cảng hàng không. Một chiếc xe kéo đỗ cách đó hơi xa một chút. Người đàn ông nhấc tấm bạt phủ chiếc xe đẩy hành lí mà ông ta đã xếp xong, quăng hai túi xách của họ vào trong và bảo họ ngồi lên đó rồi hạ tấm bạt xuống.

Chiếc xe chuyển động. Ngồi xếp bằng với túi xách đặt trên đầu gối, Andrew và Suzie nghe thấy tiếng kèn kẹt phát ra từ một cánh cửa sắt trượt trên rãnh và chiếc xe tăng tốc.

Nó đi ngược lên mặt đường trải nhựa và sau cùng dừng lại dưới chân một chiếc máy bay Gulfstream, mang số hiệu của Texas.

Người đàn ông giúp họ xuống khỏi xe hành lý và chỉ cho họ cánh cửa ở tầng hầm máy bay. Tại vị trí đỗ này, người dừng từ bên trong nhà ga không thể nhìn thấy cánh cửa đó.

– Đi theo lôi đó, và cứ ở yên sau máy bay cho tới khi cất cánh. Chiếc máy bay này được phê chuẩn lịch trình tới Halifax. Trên đường đi, cơ trưởng sẽ yêu cầu đổi hướng về Saint-Pierre-et-Miquelon. Hai người hãy quay lại tầng hầm khi mấy bay đỗ lại và nó sẽ lại cất cánh sau khi kế hoạch mới bay tới Oslo được đề xuất. Trong suốt quá trình hạ cánh xuống Na Uy, cơ trưởng sẽ thông báo có trục trặc kỹ thuật và yêu cầu cho phép hạ cánh xuống một sân bay nằm cách Oslo ba mươi cây số. Hai người hãy rời khỏi máy bay, một xe con sẽ đến đón hai người và hai người có thể xuống xe ở đâu tùy ý. Sau đó là việc của hai người. Có câu hỏi gì không?

– Không, Suzie đáp.

– Một điều cuối cùng này nữa, người đàn ông vừa nói tiếp vừa chìa một phong bì đưa cho Suzie, có người yêu cầu chuyển cho cô thứ này. Khi đến đảo Oslo, hãy mua tờ Herald Tribune và đọc mục quảng cáo. Tôi cho là cô biết điều đó có ý gì. Chúc lên đường may mắn và hoàn thành nhiệm vụ.

Andrew và Suzie bước lên băng chuyền kim loại đang chạy lên hầm máy bay. Người đàn ông đóng cảnh cửa lại và ra hiệu cho phi công. Các động cơ phản lực bắt đầu hoạt động và máy bay lăn dần ra phía đường băng.

Bình luận