Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Marriage: To Claim His Twins

Chương 2

Tác giả: Penny Jordan

Đó – cô đã vừa nói ra điều đó. Thách đấu với anh ta, có thể nói là thế, và gửi đến anh ta lời khiêu chiến của cô.

Trong sự im lặng theo sau đó, Ruby có thể nghe thấy tiếng tim mình đập khi cô nín thở, chờ đợi Sander từ chối yêu cầu của cô – bởi cô biết rằng anh ta sẽ từ chối nó, và vì anh ta không chấp nhận điều đó, anh ta chắc chắn buộc phải lùi bước và chấp nhận rằng các con cô sẽ ở cùng cô.

Cố gắng không nhượng bộ cơn run rẩy đang xâm chiếm cơ thể cô, Ruby hầu như không thể tin nổi cô thực sự đã có can đảm để nói ra những lời đó. Cô có thể đọc được trên nét mặt của Sander rằng những yêu cầu của cô đã làm anh ta sốc, dù anh ta đã nhanh chóng giấu đi những phản ứng đó.

Kết hôn, Sander xem xét một cách nhanh chóng, cân nhắc những lựa chọn của anh trong đầu. Anh muốn các con mình. Không một chút do dự nào về điều đó và càng không nghi ngờ gì chúng là của anh. Kết hôn với mẹ của chúng sẽ đảm bảo những quyền lợi liên quan tới bọn trẻ của anh nhưng nó cũng đem lại cho Ruby quyền lợi liên quan đến tài sản của anh. Đó mới chính là cái cô ta cần. Chẳng chóng thì chầy, sau cuộc hôn nhân với anh sẽ là một cuộc ly hôn và một khoản tiền bồi thường ly hôn khổng lồ. Anh đã đi guốc trong bụng cô ta. Dù vậy, cô ta vẫn làm anh bất ngờ – mặc dù anh tự chế giễu mình rằng đáng ra anh phải chuẩn bị trước cho những đòi hỏi của cô ta. Suy cho cùng thì anh là một người đàn ông rất giàu có.

‘Tôi có lời khen cho đầu óc kinh doanh nhạy bén của cô đấy,’ anh nói cộc lốc, bằng cái giọng dửng dưng để giấu đi cơn giận anh đang cảm thấy. ‘Cô từ chối lời đề nghị ban đầu của tôi về một khoản bồi thường hào phóng dưới cái vỏ một người mẹ tận tâm, nhưng thực tế cô đã lên kế hoạch đánh cược lớn hơn.’

‘Điều đó không đúng,’ Ruby kịch liệt phản đối, bất ngờ trước cái cách anh ta suy diễn từ lời đề nghĩ của cô. ‘Tiền của anh chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả, Sander, không một chút nào’ cô nói với anh một cách thành thực nhất, và thêm vào ‘- ngay cả anh cũng vậy. Đối với tôi, cái thực tế là anh chỉ thích nhìn nhận mọi thứ theo hướng vật chất giải thích một cách dễ hiểu lý do vì sao tôi không sẵn lòng để cho con tôi ở gần anh bất cứ nơi nào trừ phi tôi ở đó.’

‘Đó chỉ là những gì cô nghĩ, nhưng còn về những gì chúng cảm thấy thì sao?’ Sander hỏi dồn. ‘Một người mẹ tốt sẽ không bao giờ cư xử một cách ích kỷ như thế. Cô ta sẽ đặt những lợi ích của con mình lên trên hết.’

Anh ta đảo ngược tình thế mới chóng vánh làm sao, Ruby nhận ra. Những lý lẽ mà cô đưa ra để làm khó dễ anh ta, những điều mà cô đã tự tin rằng sẽ khiến anh ta phải rút lui trong cuộc đấu khẩu này, giờ lại trở thành một con dao hai lưỡi mà anh ta sử dụng đầy thành thục để chống lại cô, anh ta lường trước được những gì cô tưởng là chắc chắn để rồi biến chúng thành vô dụng.

‘Tôi… chúng cần có mẹ-’ cô bắt đầu.

‘Chúng cũng là con trai tôi,” Sander cắt ngang một cách giận dữ. ‘Và tôi muốn có chúng. Dù tôi có phải cưới cô để thuận tiện hóa điều đó thì cũng đành vậy thôi. Đừng tưởng tôi nhầm, Ruby. Tôi quyết tâm sẽ lấy lại những đứa con trai của mình.’

Những lời phản bác của anh khiến cô kinh ngạc. Cô đã tưởng rằng anh ta sẽ từ chối, sẽ rút lui và ra đi để mẹ con cô được yên – mọi thứ trừ việc kết hôn với cô. Sander đã lật tẩy cô và tước đi của cô sự tự vệ.

Giờ đây Ruby có thể nhìn thấy một thực tế mà cô chưa từng thấy trước đó. Sander thực sự muốn bọn trẻ và anh ta sẽ làm mọi cách để có được chúng. Anh ta giàu có, quyền thế, và thừa sức chu cấp về mặt vật chất cho chúng. Liệu cô có cơ hội nào để giữ chúng ở lại với cô nếu ra tòa? Khả năng cao nhất cô có thể mong đợi là được chia sẻ quyền giám hộ, với hai đứa trẻ bị giành đi giật lại giữa bố mẹ chúng, giữa hai ngôi nhà, và đó là điều cuối cùng cô muốn. Tại sao Sander lại phát hiện ra anh ta là cha chúng? Số phận vẫn chưa đủ phũ phàng với cô như nó vốn đã như vậy hay sao?

Kết hôn với anh ta, điều cô chẳng hề mong muốn, giờ xoay chuyển đẩy ngoạn mục thành tấm lá chắn mà cô buộc phải thừa nhận rằng cô có thể cần đến nếu như cô vẫn muốn tiếp tục sống với các con của cô – điều mà cô cho là đúng đắn.

Kết hôn với anh ta không chỉ mang đến cho các con cô một người cha, cô chợt nhận ra trong cơn run rẩy ngày càng lớn dần, mà còn bảo vệ quyền lợi của cô với tư cách là một người mẹ. Chỉ cần họ kết hôn, bọn trẻ sẽ có cả bố lẫn mẹ.

Cả bố lẫn mẹ. Ruby nuốt xuống một cách đau đớn. Chẳng phải đúng là cô đã mất bao đêm thức trắng vì lo cho tương lai của bọn trẻ với những ảnh hưởng của việc không có sự dẫn dắt của người cha?

Chỉ là hình bóng người cha, không phải một người cha thật sự. Cô chưa từng tưởng tượng Sander có mặt trong cuộc đời họ – không phải sau những tuần lễ đau đớn đầu tiên vì buộc phải chấp nhận rằng cô chẳng là gì của anh ta.

Cô không định bỏ cuộc, mặc dù vậy. Cô sẽ chiến đấu với anh ta bằng tất cả sức lực của mình vì các con cô.

Cô ngẩng đầu, nói với anh ta một cách ghê tởm, ‘Tốt thôi. Lựa chọn là của anh, Sander. Nếu anh thực lòng muốn có hai đứa trẻ vì chúng là con anh, và vì anh muốn chúng biết đến anh và can thiệp vào cuộc đời chúng, thì anh phải chấp nhận rằng tách chúng khỏi tôi sẽ gây ra cho chúng những tổn thương nặng nề về mặt tình cảm. Anh sẽ hiểu, cũng như tôi, dù điều đó có khiến anh khó chịu như thế nào, rằng trẻ con cần sự che chở từ bố mẹ chúng – những người được tin là dành cho chúng – và sẽ luôn ở bên chúng. Anh sẽ phải sẵn sàng hy sinh giống như tôi đang làm để đem đến cho chúng cảm giác được bao bọc từ cha mẹ – những người hết lòng vì chúng cũng như vì nhau thông qua hôn nhân.’

‘Hy sinh ư?’ Sander hỏi. ‘Tôi là một tỷ phú. Tôi không nghĩ là có nhiều phụ nữ coi việc kết hôn với tôi như một sự hy sinh.’

Anh ta thực sự nghĩ thế ư? Nếu vậy, nó chỉ càng chỉ ra rằng cô đã đúng khi muốn đảm bảo rằng các con cô lớn lên sẽ hiểu được có những thứ trong cuộc sống còn quan trọng hơn nhiều so với tiền.

‘Anh thật là thô lỗ,’ cô nói. ‘Có biết bao người phụ nữ sẽ thấy kinh sợ bởi những gì anh vừa nói – những người coi trọng tình yêu hơn tiền, những người giống như tôi – đặt con cái lên hàng đầu, những người sẽ tránh xa một kẻ như anh. Tôi không cần tiền của anh, và tôi luôn sẵn sàng ký vào bất cứ văn bản nào xác thực điều đó.’

‘Oh, cô sẽ làm điều đó. Không nghi ngờ gì,’ Sander cam đoan với cô một cách cay nghiệt. Cô ta tưởng rằng anh sẽ tin vào những lời dối trá của cô ta và sự không hứng thú giả tạo của cô ta với tiền của anh sao? ‘Tôi sẽ không đời nào bỏ rơi các con tôi trong sự chăm sóc một người mẹ mà sớm muộn gì chẳng có chốn dung thân – một người mẹ mà sẽ dựa vào tiền trợ cấp để cho chúng cái ăn cái mặc – một người mẹ đã từng ăn mặc như một con điếm và bán thân cho người đàn ông cô ta chẳng quen biết.’

Ruby lùi lại như thể anh ta vừa thụi vào cô vậy, nhưng cô vẫn xoay sở để hỏi lại, ‘Vậy anh tốt đẹp hơn tôi sao? Hay cái sự thật là anh là đàn ông còn tôi là phụ nữ làm thế nào đó lại đồng nghĩa với cách cư xử của tôi tồi tệ hơn của anh? Tôi khi đó chỉ là một đứa con gái 17 tuổi, còn anh là một người trưởng thành.’

Một cô gái 17 tuổi. Bực mình bởi lời nhắc nhở đó, Sander bật lại. ‘Cô chắc chắn đã không ăn mặc như một nữ sinh – hay một cô gái ngây thơ. Và cô mới là người gạ gẫm tôi chứ không phải ai khác ở đó.’

Và giờ anh sắp kết hôn với cô ta. Sander không muốn kết hôn với bất cứ ai – nói chi một người đàn bà như cô ta.

Những gì anh chứng kiến trong cuộc hôn nhân của cha mẹ anh, sự cay đắng và oán giận giữa họ, đã khiến anh thề không bao giờ kết hôn. Lời thề ấy là khởi nguồn của sự bất hòa gay gắt giữa anh và ông nội anh, một kẻ chuyên quyền luôn tin rằng ông ta có quyền bán rẻ chính con cháu của ông ta thông qua hôn nhân như thể chúng chỉ là một trong những chiếc tàu ông ta sở hữu.

Từ chối lời đề nghị của Ruby sẽ tạo cho cô ta một lợi thế. Cô ta có thể và không nghi ngờ gì sẽ dùng sự từ chối của anh để chống lại anh trước tòa. Nhưng bản tính ngoan cố và cái ý định vượt mặt anh của cô ta đã khiến quyết tâm giành lại con anh trở nên vững vàng hơn – kể cả khi nó đồng nghĩa với việc phải chơi xấu để đạt được điều đó. Một khi họ sống trên đảo của anh, những luật lệ ở đó sẽ đảm bảo rằng anh, cha của bọn trẻ, mới có quyền giữ chúng.

Tiếng đỗ xe quen thuộc bên ngoài và tiếng cửa mở khiến Ruby lờ đi Sander để chạy vội ra cửa. Cô chợt nhớ ra bây giờ là mấy giờ, và đó là giờ hai đứa sinh đôi được đón từ trường về bởi nhà hàng xóm mà vẫn cùng cô thay phiên đưa đón bọn trẻ đi học. Mở cánh cửa, cô chạy vội xuống lối đỗ xe để cảm ơn họ và giúp bọn trẻ xuống xe, gom lại những chiếc cặp sách và hộp cơm trưa như cô vẫn thường làm, cằn nhằn không rứt như một cô gà mái vì cả hai đứa đều không cài chặt áo khoác bất kể sự thật là giờ mới chỉ là tháng Ba và trời vẫn lạnh.

Giống nhau y hệt, trừ một cái nốt ruồi nhỏ phía sau tai phải của Freddie, hai cậu bé đứng yên hết nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi đắt tiền đang ở trước nhà mình, rồi lại nhìn Ruby.

‘Đó là xe của ai ạ?’ Freddie hỏi, mắt tròn xoe.

Ruby không thể trả lời con. Tại sao cô lại không để ý đến giờ giấc và tống khứ Sander trước khi bọn trẻ về nhà chứ? Giờ chúng chắc chắn sẽ đặt những câu hỏi – những câu hỏi mà cô không thể trả lời một cách thành thực – và cô ghét ý tưởng phải nói dối chúng.

Freddie vẫn đợi cô trả lời. Nặn ra một nụ cười trấn an, cô nói với cậu bé, ‘Chỉ là của… ai đó thôi. Đi nào, vào nhà với mẹ trước khi các con lạnh cóng vì không cài áo khoác như thế kia.’

‘Con đói lắm. Bọn con có thể ăn bánh mì nướng với bơ lạc không ạ?’ Harry hỏi cô đầy hy vọng. Bơ lạc đang là món khoái khẩu của cu cậu.

‘Cứ biết vậy,’ là câu trả lời của Ruby khi cô đẩy nhẹ chúng vào căn phòng trước mặt cô. ‘Lên lầu đi, các con,’ cô bảo cả hai đứa, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể kể cả khi chúng đang đứng và nhìn chằm chằm vào Sander, người dường như đang choán hết cả tiền sảnh.

Anh ta cao, khoảng hơn 6 feet, và trong hoàn cảnh khác cô sẽ cười khi thấy cái cách Harry nghiêng qua nghiêng lại để nhìn anh ta. Freddie, mặt khác, đột nhiên trở thành người đàn ông trong gia đình vì cậu già giặn hơn. Cậu tiến đến bên mẹ, như thể tìm kiếm một cách bản năng sự che chở của cô, và một cuộc đối thoại câm lặng giữa hai người họ khiến thằng bé còn lại cũng lùi về bên còn lại của cô y hệt.

Những giọt nước mắt không mong muốn làm mắt Ruby cay xè. Những cậu bé cưng của cô. Chúng không đáng phải chịu đựng điều này, và đó là lỗi của cô vì đã để mọi chuyện cứ xảy ra như thế. Trước khi có thể kiềm chế bản thân mình cô quỳ xuống một bên gối, vòng tay ôm lấy những đứa con, giữ chặt chúng với cô. Freddie lúc nào cũng là đứa nhạy cảm hơn, mặc dù cậu bé cố kiềm chế điều đó, và cậu chạy đến bên cô ngay lập tức, dụi mặt vào cổ cô và ôm ghì lấy cô, trong khi Harry liếc nhìn Sander – thằng bé muốn đến với anh ta ư? Ruby tự hỏi một cách khổ sở – trước khi làm giống hệt em trai mình.

Sander không thể di chuyển. Từ giây phút anh nhìn thấy hai cậu bé anh đã biết rằng chẳng có gì anh không dám làm cho chúng – kể cả việc dâng cho chúng trái tim anh. Tác động gần như tuyệt đối của tình yêu anh dành cho chúng chẳng khác nào một cơn thủy triều, một cơn sóng thần mà có thể cuốn phăng đi mọi thứ. Chúng là con anh – một phần của gia đình anh, một phần của dòng máu chảy trong anh, một phần của cơ thể anh. Chúng phải là của anh. Còn bây giờ, quan sát chúng, anh nhận ra ngay lập tức chúng cảm thấy như thế nào về mẹ của chúng. Anh đã thấy cử chỉ bảo vệ mà chúng nhận lấy và trái tim anh ngập tràn hãnh diện khi thấy bản năng đàn ông trong chúng.

Một kỷ niệm cũ gợi lên trong anh: ánh nắng mặt trời gay gắt ập lên cái đầu trần của anh, những giọng nói giận giữ cao vút của cha mẹ anh lên anh. Anh cũng đã chạy về phía mẹ anh, giống như cái cách bọn trẻ chạy về phía mẹ chúng, nhưng không có một vòng tay yêu thương nào ôm lấy anh. Thay vì thế, mẹ anh quay đi, đi thẳng về phía xe của bà, đóng sầm cửa xe sau khi bà vào trong, bỏ lại anh, lốp xe nghiến trên nền sỏi, làm cuộn lên một cơn mưa bụi. Anh lại chạy về phía cha, nhưng ông cũng quay đi khỏi anh và bước về phía ngôi nhà. Cha mẹ anh đã quá mải mê chạy theo cuộc sống riêng của họ và oán giận lẫn nhau vì phải giành thời gian cho anh.

Sander nhìn xuống các con anh – và cả mẹ chúng.

Anh và cô ta là tất cả những gì các con anh có. Anh nghĩ về bố mẹ mình, và nhận ra trong một đợt dâng trào cảm xúc mới rằng anh sẽ làm mọi thứ để trao cho các con anh những gì anh chưa từng có.

‘Vậy thì kết hôn. Nhưng tôi báo trước đó sẽ là cuộc hôn nhân kéo dài cả đời người. Đó là giới hạn những gì tôi có thể làm vì chúng,’ anh nói với cô trong khi nhìn vào các con của anh.

Nếu cô không đang ôm bọn trẻ Ruby nghĩ rằng cô có thể ngất đi vì sốc – vì sửng sốt và mất hết can đảm. Cô dò tìm trên khuôn mặt Sander một vài dấu hiệu rằng anh ta thực sự không định nói thế, nhưng tất cả những gì cô có thể thấy là ý chí không thể làm lay chuyển.

Hai đứa trẻ xoay cánh tay cô để nhìn lại Sander. Chúng ngay lập tức đặt câu hỏi.

‘Lên lầu đi, cả hai đứa,’ cô nhắc lại, cởi bỏ những chiếc áo khoác hải quân bằng vải len thô. ‘Thay đồng phục của các con sau đó đi rửa tay nhé.’

Bọn trẻ va mạnh vào Sander, thận trọng tránh anh, trước khi lên gác cùng nhau – một cặp con trai cứng cáp, khỏe mạnh với thân hình chắc nịch của những cậu bé trai và những đường nét của cha chúng bên dưới những mái đầu xoăn tít tối màu.

‘Sẽ có hai điều kiện,’ Sander tiếp tục một cách lạnh lùng. ‘Một là cô sẽ phải kí vào một bản hợp đồng tiền hôn nhân. Cuộc hôn nhân của chúng là là vì lợi ích của con cái chứ không phải vì lợi ích của tài khoản ngân hàng của cô.’

Kinh hoàng và tổn thương bởi những bằng chứng rõ ràng của việc anh ta đánh giá thấp như thế nào về cô, Ruby nén lại niềm kiêu hãnh của mình – dù sao thì cô làm điều này vì bọn trẻ – và hỏi qua hàm răng nghiến chặt, ‘Thế còn điều kiện thứ hai?’

‘Lời cam kết là cô đang dùng thuốc tránh thai. Tôi vừa thấy bằng chứng của việc cô ít để ý đến điều đó như thế nào. Tôi không muốn thêm bất cứ đứa trẻ nào được thụ thai một cách sơ suất như hai đứa bé đã từng.’

Giờ thì Ruby đã quá giận dữ để kìm nén cảm xúc.

‘Không có gì phải bàn về điều đó. Điều cuối cùng tôi muốn là chia sẻ cái giường với anh.’

Cô ta dám khẳng định điều đó, sau cái cách cô ta đã cư xử ư?

Cơn giận của cô đã kích động tính tự ái của Sander thành một nhu cầu hoang dại là trừng phạt cô ta.

‘Nhưng cô sẽ phải chia sẻ nó, và cô sẽ van nài tôi thỏa mãn ham muốn tình dục mà tôi từng chứng kiến ở cô. Nỗi thèm khát khoái cảm của cô đã được rèn giũa bởi vòng tay của quá nhiều đàn ông mặc dù cô có thể thể kiểm soát được nó lúc này.’

‘Không! Điều đó không đúng.’

Ruby có thể cảm nhận được mặt cô đang nóng bừng lên. Cô không cần những lời nhắc nhở về cái cách phóng đãng mà cô không chỉ hiến dâng bản thân cho anh ta mà còn khuyến khích anh ta chiếm lấy cô. Những ký ức của cô về đêm đó đã in sâu vào tâm trí cô mãi mãi. Không giác quan nào của cô có thể quên vai trò của cô trong sự bẽ bàng đó – cái cách mà giọng cô nức nở và cao vút lên trong nỗi ham muốn đến đau đớn mà kết quả là một chuỗi những tiếng hét lên vì khoái lạc được thỏa mãn đến giờ vẫn vang vọng trong tai cô, đôi tay cô ráo riết đòi hỏi chạm vào và khám phá cơ thể anh, đôi môi đói khát của cô mơn trớn da thịt anh và nếm những nụ hôn của anh, sự kích động hoang dại mà hương thơm của làn da anh gửi tới cô. Mỗi cảm xúc đó đều tiếp thêm vào cơn sóng ham muốn nhục dục đầy hoang dại đã đưa cô đến tận cùng của vũ trụ và vượt ra ngoài nó, đến một nơi của sự đánh mất bản thân tuyệt đối mà cô không hề muốn quay trở lại.

Rùng mình để thoát khỏi những ký ức đang bủa vây cô, Ruby đáp lại một cách chắc chắn, ‘Đó không khác gì một… sai lầm.’ Tay cô nắm chặt lại trong một sự phòng thủ quyết liệt trước cái nhìn nhạo báng của anh. ‘Và đó là sai lầm mà tôi không bao giờ muốn mắc phải một lần nữa. Tôi chưa từng nghĩ đến việc chia sẻ cái giường của anh một lần nữa.’

Sự cự tuyệt của cô giải phóng cơn giận của Sander. Cô đang nói dối, anh đảm bảo điều đó, và anh sẽ chứng minh nó cho cô thấy. Anh không phải một gã tự phụ, nhưng anh biết phụ nữ thấy anh hấp hẫn, và Ruby chắc chắn đã làm mọi thứ cô ta có thể vào đêm đó để khiến anh hiểu rằng cô ta muốn anh. Lẽ ra anh sẽ chẳng bao giờ xem xét đến việc ngủ với cô ta – anh muốn thực hiện chuyến đi săn của riêng mình – nhưng sự bướng bỉnh của cô chẳng khác nào mảnh đá trong giày của anh, bào mòn sự kháng cự của anh và đổ thêm dầu vào cơn lửa giận đang bừng lên trong anh. Đó là lý do vì sao anh đã mất kiểm soát. Bởi vì ông nội anh. Không phải vì bản thân Ruby, hay vì những tiếng rên rỉ khuấy động của cô trên da anh, chứng minh một cách không thể chối cãi rằng anh đã không biết đến bất cứ điều gì ngoại trừ ham muốn chiếm hữu cô. Anh vẫn nhớ cách cô hét lên khi anh đi sâu vào cô, như thể những gì cô đang trải qua là một thứ gì đó hoàn toàn mới mẻ với cô. Cô đã bám chặt lấy anh, nức nở những tiếng thỏa mãn trên da anh khi cô run rẩy và giật lên với anh.

Tại sao anh lại nghĩ đến điều đó vào lúc này?

Sự tàn nhẫn trong cơn giận của anh bị châm ngòi bởi cả tham vọng hôn nhân của cô ta và cách cô ta phủ nhận những lời kết tội của anh, khiến anh không nhận ra sự đau xót trong giọng nói của cô. Trước khi anh có thể kiềm chế bản thân mình, anh đã túm lấy cô và chiếm hữu miệng cô bằng một nụ hôn cháy bỏng, chứa đầy niềm kiêu hãnh lẫn giận dữ.

Quá bất ngờ để có thể phản kháng lại sự chiếm hữu của anh, vào lúc cô nhận biết được điều gì đang diễn ra thì đã quá muộn. Sự căm phẫn của Ruby trào lên đầy thách thức, đủ mãnh liệt để lấn át sự tự chủ của cô và vật lộn với sự khao khát trừng phạt cô đến cháy bỏng của Sander. Khao khát anh ta là thứ cuối cùng cô mong đợi, nhưng, điều tồi tệ là, sự cướp bóc dữ dội của miệng anh lên của cô đã trở thành chiếc chìa khóa cho cánh cửa mà cô tưởng rằng đã bị hủy hoại bởi những gì anh đã làm để khiến nó không bao giờ mở ra nữa. Mở nó ra dễ dàng một cách khủng khiếp.

Điều này không nên xảy ra. Nó đáng lẽ không xảy ra. Nhưng, nhục nhã thay, nó đã.

Sự hoang mang trong cô đang chống lại khao khát đang thiêu hủy cô, chiếm lấy và lấn át cô một cách nhanh chóng như thể một dòng dung nham nóng chảy đang tuôn ra trong cô, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của chúng. Môi cô tách ra dưới áp lực điên cuồng từ cái lưỡi đòi hỏi của Sander, tiếng rên tuyệt vọng vì ham muốn buột ra khỏi cổ họng cô. Cô có thể cảm thấy đam mê trong nụ hôn của Sander, vật cương cứng kích động của cơ thể anh, nhưng thay vì cảnh báo cô những nhận thức ấy chỉ càng đốt cháy thêm ham muốn của chính cô, làm nhen nhóm những cảm xúc vốn đã rộn ràng nơi nữ tính của cô.

Đâu đó trong cơn sóng giận dữ đang kích thích anh, Sander có thể nghe thấy một giọng nói từ thâm tâm mách bảo anh rằng đây là cách mà chuyện này xảy ra trước đây – vẫn là những nhu cầu mãnh liệt, đau đớn, tuyệt vọng và sự kích động đang giam hãm anh lúc này. Đáng ra anh không thể để mình ham muốn cô. Điều đó đáng lẽ luôn luôn không xảy ra. Thế mà giờ đây, như một tạo vật được hư cấu, dị dạng một cách ghê tởm, tưởng rằng đã bị chôn vùi và khóa chặt mãi mãi, khao khát của anh đã đạt được sức mạnh phi thường để phá tan những xiềng xích đang giam hãm nó. Lưỡi anh nghiến ngấu sự sốt sắng đầy háo hức của cái miệng mềm mại của cô và cơ thể anh đã cứng lên, mong đợi sự hưởng ứng từ nơi riêng tư nhất của cô nếu anh không dừng lại….

Ruby run lên vì đê mê khi lưỡi Sander đẩy vào lưỡi cô một cách dứt khoát và nhịp nhàng. Bên dưới quần áo cô, hai núm vú sưng phồng lên và cứng ngắc, sự nhức nhối ngay lập tức quét qua cô. Tay Sander khum lấy ngực cô ra, buộc cô gầm gào trong cổ họng. Cô đã quá sẵn sàng, háo hức, ẩm ướt, sự đáp ứng nồng nhiệt của cô được tạo ra là để cạm bẫy, Sander nhận ra. Nếu anh không dừng lại bây giờ, anh sẽ không thể ngăn bản thân mình tiếp tục cái họ đã bắt đầu, lột sạch quần áo trên cơ thể cô trong nỗi khao khát được cảm thấy làn da cô với từng động chạm của anh, chôn sâu bản thân anh trong cô và cảm nhận cơ thể cô quấn quanh anh, chiếm lấy anh như anh đã làm với cô, cả hai người họ đều bị cuốn đi bởi sự dày vò nhức nhối mà anh chắc chắn luôn cảm thấy một cách đáng nguyền rủa mỗi khi anh chạm vào cô.

Anh tìm thấy những chiếc cúc trên áo cô, cởi chúng một cách vội vã. Cảm giác tay anh trên cơ thể cô kéo Ruby trở về quá khứ. Khi đó, anh lột trần cô một cách thành thạo và nhanh chóng, giữa những nụ hôn gợi tình đầy khoái lại đã làm tan chảy lý trí của cô, để lại cô kháo khát nhiều hơn, như những gì anh đang làm bây giờ. Tay trái anh luồn vào giữ lấy tóc cô để anh có thể nếm sự ngọt ngào ấm áp nơi chuyển tiếp giữa cổ và vai cô.

Ruby cảm nhận sự nóng bỏng trong hơi thở anh trên làn da trần của cô. Lửa như đang bùng lên trong cô – ngọn lửa ham muốn của khát khao bị chối bỏ dâng lên trong cô, thiêu rụi đi sự chống cự của cô. Những cơn rùng mình vô thức vì khoái lạc nóng bỏng đang gợn lên trong cô. Áo của cô bị mở tung, ngực cô bị phơi bày trước cái nhìn chằm chằm của Sander.

Anh không nên làm điều này, Sander tự cảnh báo mình. Anh không nên nhượng bộ những nhu cầu của lòng kiêu hãnh. Nhưng đó là tất cả những gì anh đang làm. Sức nóng đang tràn qua tĩnh mạch của anh chỉ có thể gây ra bởi cơn tự ái nhức nhối, không phải bởi bất cứ thứ gì khác.

Ngực cô hoàn hảo như anh vẫn nhớ, hai nụ nhỏ sẫm màu sáng lên những vầng hào quang rực rỡ tương phản với sắc tái trên làn da cô. Anh quan sát chúng phập phồng theo nhịp thở gấp của cô, vun đầy bàn tay anh khi anh khum lấy một bên, vừa vặn một cách hoàn hảo như thể chúng được sinh ra để được giữ trong bàn tay anh vậy. Bên dưới cái vuốt ve của ngón tay cái của anh, núm vú cô cứng ngắc lại. Sander nhắm mắt, nhớ lại trong căn phòng khách sạn chiếc nụ nhỏ ấy đã vươn lên đáp lại từng động chạm của anh như thể nào, van nài sự quan tâm của ngón tay cái và ngón trỏ của anh trước tiên, sau đó đến môi và lưỡi anh. Sự đáp ứng của cô thật hoang dại và rõ rệt, vật đàn ông của anh sưng lên và cương cứng.

Anh không muốn cô, không hẳn là thế, nhưng lòng kiêu hãnh của anh đang đòi hỏi trừng phạt cô, bác bỏ lời tuyên bố rằng cô không muốn anh.

Ruby có thể cảm nhận bản thân cô đang trở về quá khứ. Một tiếng rên phản đối để lộ sự đau đớn của cô.

Đột nhiên Sander đẩy cô ra khỏi anh ta, quay lại thực tế với lý trí.

Họ đứng nhìn nhau, đấu tranh để kiểm soát ham muốn mạnh mẽ trong hơi thở của họ, ham muốn trong nhu cầu của họ.

Bị phơi bày một cách chân thực trong đôi mắt thù địch của Ruby, nó thực tế đã tác động mạnh mẽ lên họ.

Cả hai người họ đều cảm nhận được sức mạnh cũng như sự nguy hiểm của nó. Ruby có thể trông thấy ý nghĩ đó trong mắt Sander, đồng thời cô biết rằng anh cũng nhìn thấy sự phản chiếu của nó trong chính mắt cô.

Áp lực của sự xấu hổ làm cô đau đớn.

Gương mặt Ruby bị rút cạn màu sắc, đôi mắt cô mở to vì chấn động trên khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Sander cũng bị sốc bởi tính mãnh liệt trong sự đam mê vừa bộc phát từ một nơi nào đó để đe dọa sự tự chủ của anh – nhưng anh che giấu điều đó giỏi hơn Ruby, và anh không có tâm trạng nào để moi ra bất kì sự thương hại nào cho Ruby. Anh vẫn đang chiến đấu với nhận thức không hay ho gì rằng anh muốn cô ta nhiều như thế nào.

‘Cô sẽ phải dùng thuốc tránh thai,’ anh nói với cô cộc lốc. Trái tim anh bắt đầu đập thình thịch trong nhận thức rằng những lời anh nói có ý nghĩa gì và mời mọc điều gì, và sự đau đớn ở phần cơ thể đang cương lên của anh đang đe dọa sự tự chủ của anh, nhưng bằng cách nào đó anh buộc bản thân mình phải từ chối thỏa mãn những ham muốn của chính anh, để tiếp tục. ‘Tôi sẽ không gánh chịu bất cứ hậu quả nào nếu cô không làm điều đó.”

Cô chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối, Ruby nghĩ một cách run rẩy – và không chỉ yếu đuối về mặt thể chất, mà cả về mặt cảm xúc và tinh thần nữa. Trong khoảng thời gian vài phút ngắn ngủi, tấm lá chắn bảo vệ mà cô dệt lên quanh mình đã bị xé toạc, phơi bày cô cho nỗi sợ hãi đỉnh điểm bởi cảm giác yếu đuối mà cô tưởng rằng có thể kìm nén và chế ngự được. Cô không nên để bản thân mình ham muốn Sander, để rồi bị kích động bởi anh ta. Hoàn toàn không nên.

Sự phản ứng lại những gì vừa diễn ra đang bắt đầu. Cô cảm thấy muốn ốm, choáng váng, không thể cử động chính xác, rã rời vì sự xung đột giữa ham muốn của cơ thể cô và nỗi hổ thẹn và thất vọng mà cô nên thấy về cái ham muốn ấy… Những suy nghĩ hoang dại ùa vào tâm trí cô. Có khi cô nên hỏi bác sĩ không chỉ một đơn thuốc tránh thai mà cả một liều thuốc để cưỡng lại Sander nữa – thứ gì đó có thể phá hủy khao khát của cô với anh ta? Cô cần một loại thuốc vì điều đó sao? Chắc chắn cái cách mà anh ta vừa nói với cô, cách mà anh ta đối xử với cô, đã là quá đủ để đảm bảo rằng cô miễn cưỡng với ý tưởng để anh ta chạm vào cô, đúng không? Có chắc là lòng tự trọng của cô và sự bẽ bàng mà anh ta chất lên cô đủ mạnh để bảo vệ cô?

Cô không nên lấy anh ta. Không phải lúc này. Sự hoảng hốt lấp đầy cô.

‘Tôi vừa nghĩ lại rồi,’ cô nói với anh một cách hấp tấp. ‘Về… về chuyện chúng ta kết hôn.’

Sander nhăn mặt. Phản ứng tức thì của anh với lời tuyên bố của cô ta là một cơn sóng mãnh liệt của quyết tâm ngăn cản cô đổi ý. Vì quyền lợi của các con anh. Không phải thứ gì khác. Và chắc chắn càng không phải vì cơn đau vẫn đang đánh vào anh.

‘Vậy là sau cùng thì tương lai con của chúng ta không quan trọng như những gì cô thừa nhận phải không?’ anh hỏi đầy thách thức.

Cô đã mắc bẫy rồi, Ruby thừa nhận, mắc vào chính cái bẫy mà cô đã giăng ra. Tất cả những gì cô có thể làm là bám lấy hy vọng mong manh là bằng cách nào đó cô có thể lấy lại sức mạnh để kháng cự lại đam mê mà anh ta có thể gợi lên trong cô một cách dễ dàng.

‘Tất nhiên nó có quan trọng,’ cô bật lại.

‘Vậy thì chúng ta sẽ lấy nhau, và cô sẽ chấp nhận những giới hạn và điều kiện của tôi.’

‘Và nếu tôi từ chối?’

‘Thì cô sẽ phải xoay xở đủ trò để lấy lại các con cô từ tôi.’

Đó chính là những gì anh ta muốn, Ruby có thể đảm bảo. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu chấp nhận những đòi hỏi của anh ta.

Anh đã thắng cô, Sander biết, nhưng dư vị của chiến thắng không ngọt ngào như anh tưởng.

‘Những yêu cầu được đặt ra với tôi là do quyền của tôi (The demands placed on me by my business), có nghĩa là mọi thỏa thuận được hoàn tất càng sớm càng tốt. Tôi sẽ thu xếp mọi thủ tục hành chính cần thiết về bản hợp đồng tiền hôn nhân mà tôi sẽ yêu cầu cô ký cũng như về lễ cưới. Cô phải-’

Một tiếng va đập mạnh đột ngột trên lầu, theo sau bởi tiếng kêu thất thanh vì đau, khiến cả hai người họ đâm bổ về phía cầu thang.

Lo lắng về sự an toàn của bọn trẻ, Ruby lao qua Sander, hấp tấp chạy lên cầu thang về phía căn phòng của bọn trẻ, không để ý rằng Sander đang theo sát cô khi cô đẩy cánh cửa phòng và thấy Harry đang khóc nức nở trên sàn còn Freddie đang ôm khư khư lấy một trong số những chiếc ô tô đồ chơi của chúng.’

‘Freddie đẩy con,’ Harry bảo cô.

‘Không, con không làm thế. Em ấy đang cố lấy cái xe của con.’

‘Để mẹ xem nào,’ Ruby bảo Harry, rà soát một cách nhanh chóng để chắc rằng không có vết thương thực sự nào trước khi ngồi gần lại và quay ra Freddie. Nhưng thay vì chạy đến bên cô để được dỗ dành, Freddie đứng trước Sander, người hiển nhiên đã theo cô vào phòng, nhìn anh như thể tìm kiếm sự ủng hộ của anh, và Sander ôm Freddie trong tay như thể đang bảo vệ cậu bé.

Nỗi xúc động mãnh liệt xiết chặt lấy cổ họng cô – đau đớn vì bọn trẻ vẫn còn nhớ rằng không có một người cha, tội lỗi vì cô là nguyên nhân của điều đó, tổn thương vì cô yêu chúng vô vàn nhưng chỉ tình yêu của cô không thể đem lại cho chúng những thứ chúng cần để trở thành những chàng trai hiểu biết, và hổ thẹn vì chính lòng tự cao của cô.

Tay đặt một cách đầy che chở trên vai con trai anh, Sander nhìn chăm chú vào Ruby. Các con anh cần anh, và không gì – càng không phải một người phụ nữ như Ruby – có thể ngăn anh đến bên chúng.

Lờ đi không khí giữa hai người lớn, Freddie nhắc lại, ‘Đấy là ô tô của con.’

‘Không phải. Nó là của con,’ Harry cãi.

Cuộc tranh cãi kéo sự chú ý của Ruby trở lại với chúng. Bọn trẻ yêu thương nhau, dù thỉnh thoảng chúng vẫn cãi nhau chỉ vì một món đồ chơi, như thể là mỗi đứa đang cố ra oai với đứa kia. Đấy là kiểu của con trai, những bà mẹ khác sẽ quả quyết với cô như thế, nhưng Ruby ghét phải nhìn thấy chúng bất hòa.

‘Ta có ý này.’ Giọng Sander nhẹ nhàng, và không một chút hống hách nào như cái cái cả hai đứa đột nhiên nhìn lại anh. ‘Nếu cả hai hứa là sẽ không cãi nhau vì cái xe nữa, ta sẽ mua thêm một cái mới cho mỗi đứa, và các con sẽ không phải chơi chung nhau nữa.’

Ruby nuốt xuống một cách giận dữ, bản năng người mẹ trong cô đã lấn át sự xúc phạm mà cô cảm thấy về Sander như một người phụ nữ. Những gì anh ta đang làm rõ ràng là một kiểu mua chuộc. Bởi vì cô không có tiền để mua mỗi thứ cho từng đứa, cô đã khắc sâu vào chúng sự cần thiết của việc chia sẻ lẫn nhau, và giờ, chỉ với một nhúm từ ngữ, Sander đã khuyến khích bản năng sở hữu của bọn trẻ với lời đề nghị của anh ta.

Cô có thể thấy trong cái nhìn háo hức ở hai cặp mắt hổ phách rằng những nguyên tắc về sự chia sẻ đã bị quên đi thậm trí trước khi Harry hỏi Sander một cách hớn hở, ‘Khi nào… khi nào chúng cháu có thể có những chiếc xe ạ?’

Harry giờ đã đứng lên, chạy đến tham gia với người anh sinh đôi của cậu bé và dựa vào chân kia của Sander một cách thoải mái trong khi cậu bé nhìn anh đầy mong đợi, những từ ngữ của cậu nhảy lộn xộn khi cậu bé nói với Sander, ‘Cháu muốn một cái xe giống hệt cái ở ngoài cửa…’

‘Cả cháu nữa,’ Freddie đồng tình, quyết không để bị vượt hơn và đòi lại vị trí từ cậu anh trai.

‘Ta sẽ đưa cả hai con và mẹ các con tới London.’

Đây là tin mới với Ruby, nhưng cô chẳng có cơ hội để nói bất cứ điều gì vì Sander đã tiếp tục.

‘Có một của hàng đồ chơi rất lớn ở đó, nơi mà chúng ta có thể tìm thấy những chiếc xe của các con – nhưng chỉ khi các con hứa với ta sau này sẽ không tranh giành nhau đồ chơi nữa.’

Hai cái đầu gật lia lịa để đồng ý, và hai nụ cười toe toét (watermelon grins) giống hệt nhau nở ra trên khuôn mặt hai cậu bé của cô khi chúng nhìn Sander một cách tôn sùng.

Ruby vật lộn để kiềm chế cảm xúc của cô. Nhìn thấy các con với Sander, quan sát cách chúng phản ứng với anh, làm cô hiểu một cách ấn tượng hơn cả một nghìn cuộc đấu khẩu có thể làm rằng chúng đang bỏ lỡ điều gì nếu thiếu anh ta – không phải về mặt vật chất, mà là về tình cảm.

Đó có phải là trí tưởng tượng của cô không, hay có phải là thật không khi cô nghĩ rằng chúng dường như đang đứng đó cao lớn hơn, nói năng tự tin hơn, thậm chí những cử chỉ điệu bộ của chúng cũng được sao chép một cách tự nhiên từ cha chúng? Một cơn đau nhói lấp đầy cô. Chúng không còn là những đứa trẻ nữa rồi, những đứa trẻ của cô, dựa dẫm hoàn toàn vào cô; chúng đang lớn lên, và những phản ứng của chúng với Sander chứng minh cái mà cô đã biết trước – chúng cần một hình mẫu đàn ông trong cuộc đời. Cô đã trông đợi một cách tuyệt vọng vào sức mạnh của tình mẫu tử luôn dạt dào trong cô, nhưng đầu cô vẫn ngẩng cao đầy tự hào khi cô đáp lại cái nhìn thách thức một cách âm thầm của Sander.

Ruby tự động chìa tay ra vuốt ve những sợi tóc xoăn đen rối bù đúng lúc Sander làm y hệt. Tay họ chạm vào nhau. Ngay lập tức Ruby giật tay lại khỏi sự động chạm đó, không thể ngừng cảm giác thân mật đang ùa vào tâm trí cô. Đã có lúc đôi tay của Sander chạm vào cô thân mật hơn rất nhiều so với bây giờ, giữ lấy cô và chiếm hữu cô với sự kết hợp đầy uy lực của những cái vuốt ve và sự khuấy động rất đàn ông, và cả một thứ gì đó nữa mà trong sự thiếu kinh nghiệm và ngây thơ của mình, cô đã tự nhủ đó là niềm đam mê cháy bỏng dành cho bản thân cô và chỉ riêng cô mà thôi, nhưng điều đó tuyệt nhiên không phải như vậy.

Thực tế đó khiến cho mọi cảm xúc của cô bị tổn thương một cách tồi tệ. Đó là những động chạm duy nhất từ đàn ông mà cô từng biết. Những ký ức cô tưởng rằng có thể niêm phong mãi mãi giờ đang chực trỗi dậy. Những kỉ niệm bị đánh thức bởi nụ hôn mà Sander đã đặt vào cô khi nãy. Ruby run lên vì ghê tởm chính sự yếu đuối của cô, nhưng nó đã quá muộn. Những hình ảnh mà trí nhớ của cô đang gợi lại sẽ không thể phủ nhận – những hình ảnh về đôi tay của Sander trên cơ thể cô, âm thanh của hơi thở anh lên tai cô và sau đó là da thịt cô. Nhưng, không, cô không được nghĩ về những điều đó. Thay vào đó cô phải cứng rắn. Cô phải chống lại khả năng kích động cô của anh ta. Cô không còn là cô gái trẻ đó nữa, cô là một người phụ nữ, một người mẹ, và những nhu cầu của các con cô phải được đặt lên trên bản thân cô.

Bình luận
× sticky