Căn cứ vào mức độ giàu có của Sander, Ruby đã phần nào dự liệu được họ sẽ bay trên chuyến hạng nhất đến đảo – nhưng những gì cô chưa hề nghĩ đến là họ đang bay trên một chiếc phi cơ cá nhân sang trọng đến mức không tưởng, và họ là những hành khách duy nhất trên chuyến bay đó. Nhưng đó chính xác là những gì đã xảy ra, và lúc này, khi hay cậu nhóc được người quản gia đưa đến ngồi với phi cơ trưởng trong vài phút, cô và Sander là những người duy nhất trong cabin, với những chiếc ghế da màu kem và tấm thảm trắng nhạt.
‘Số tiền để sở hữu và chi trả cho những thứ như thế này có thể nuôi sống hàng trăm gia đình nghèo,’ Ruby không thể kìm nén bản thân mà buột miệng.
Lời nhận xét của cô, và hàm ý buộc tội trong đó, làm Sander cau mày. Anh chưa một lần nghe mẹ mình bày tỏ sự quan tâm đến ‘những gia đình nghèo’, và thực tế là Ruby đã làm điều đó như thể một nhát cắt bén ngọt lên lớp da định kiến của anh đối với cô – thứ gì đó nhỏ nhặt và chẳng có ý nghĩa gì xét ở một mặt nào đó, nhưng là thứ gì đó mà anh không thể phủ nhận, cho dù anh muốn điều đó như thế nào.
Đáp lại sự hoài nghi của chính mình, anh nhận ra bản thân anh đang bào chữa cho vị trí của mình bằng cách đáp lại, ‘Tôi không thực sự sở hữu nó. Tôi chỉ nằm trong một bộ phận nhỏ những doanh nhân cùng chia sẻ và thuê nó khi họ cần. Còn về việc bảo trợ những người nghèo – chúng tôi sáng lập trên đảo một tổ chức để đảm bảo rằng không ai bị đói và bất cứ đứa trẻ nào cũng được tiếp cận với một nền giáo dục phù hợp với trình độ và khả năng của chúng. Chúng rôi cũng cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe miễn phí và chế độ lương hưu hợp lý – hai dự định sau cùng được thực hiện trên cương vị của cha tôi.’
Nhưng thực ra vì lẽ gì anh phải bận tâm đến việc phân trần mọi thứ anh đã làm cho Ruby?
Trời đã tối khi chuyến bay của họ cuối cùng cũng hạ cánh trên đảo, bóng tối bao trùm mọi thứ quanh họ chỉ trừ những gì họ nhìn thấy trong ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn trên đường băng khi họ bước xuống từ máy bay và được chào đón bởi cái ôm dịu dàng mà niềm nở của màn đêm Địa Trung Hải.
Một cơn gió nhẹ thổi làm rối bù mái tóc của hai cậu bé khi chúng níu lấy hai tay của Ruby, bỗng dưng thấy lạ lẫm và bỡ ngỡ với chính mình. Một chiếc xe điện theo kiểu xe chạy sân golf là phương tiện họ dùng để di chuyển trong đoạn đường ngắn tới sảnh đợi, nơi mà Sander bắt tay với những nhân viên đang đợi để chào đón anh trước khi đưa họ ra phía chiếc xe limo đang đợi ở bên ngoài. Chính Sander là người bế bọn trẻ đang say ngủ vào chiếc xe, đặt Harry trong lòng anh và rồi vòng cánh tay còn lại quanh Freddie, trong khi để mặc Ruby ngồi một mình. Cánh tay cô dường như trở nên hụt hẫng khi thiếu đi bọn trẻ, và cô cảm thấy bản năng người mẹ thôi thúc cô đến với chúng, nhưng cô kìm nén điều đó, vì không muốn đánh thức chúng lúc này, khi chúng còn đang ngủ.
May mắn thay, cơn đau đầu và chứng buồn nôn mà nó gây ra cho cô đã không quay lại, mặc dù cô vẫn không cảm thấy hoàn toàn chắc chắn.
Chiếc xe lướt nhanh trên con đường thẳng tắp trước khi gần như bẻ ngoặt sang một con đường khác quanh co hơn, Ruby có thể thấy ở một bên đường là mặt biển lấp lánh dưới ánh trăng. Bên kia đường là một bức tường đá dựng đứng, thứ mà gần như đóng vai trò một bức tường bảo vệ pháo đài cổ xưa, với một chiếc cổng chào – nơi họ lái xe xuyên qua, bỏ lại những tòa nhà đồ sộ và men theo một con phố hẹp mở rộng dần về phía quảng trường lớn trang nghiêm và mà Ruby đã từng nhìn thấy trên mạng.
‘Đây là quảng trường lớn của thành phố, với Cung điện Hoàng gia ngay trước mắt chúng ta,’ Sander giới thiệu cho cô.
‘Đó có phải là nơi chúng ta sẽ sống không?’ Ruby bồn chồn hỏi lại.
Sander lắc đầu.
‘Không. Cũng điện bây giờ chỉ được sử dụng trong những dịp trọng đại, với chức năng như một trụ sở hành chính. Sau khi ông tôi qua đời, tôi sở hữu nhà riêng ở ngay ngoại ô thành phố. Tôi không bận tâm đến sự phô bày và những nghi thức trang trọng. Đời sống của người dân đảo mới là thứ quan trọng đối với tôi, cũng như nó đã từng với cha tôi. Tôi không thể mơ đến việc có được sự tôn trọng của họ nếu như tôi không trao cho họ sự tôn trọng từ chính mình.’
Ruby quay mặt khỏi anh. Những lời lẽ của anh cho thấy kiểu tính cách mà cô ngưỡng mộ, nhưng sao cô có thể cho phép mình ngưỡng mộ Sander chứ? Đã quá đủ tồi tệ khi mà anh ta có thể khuấy động cô về mặt thể xác bất chấp sự tổn thương về mặt tinh thần của cô.
‘Thành phố hẳn rất cổ kính,’ cô nói thay vào đó.
‘Đúng vậy,’ Sander đồng tình.
Như thường lệ, mỗi khi anh quay trở lại đảo sau một chuyến đi xa, anh luôn bị giằng xé bởi những cảm xúc đối lập nhau. Anh yêu hòn đảo và những người dân sống ở đây, nhưng anh cũng có những kí ức đau đớn suốt thời thơ ấu ở đây mà anh luôn phải đấu tranh với chúng.
Trong nỗ lực xua đuổi những kí ức đó để chú tâm vào thứ gì đó khác, anh nói với Ruby, ‘Người Phê-ni-xi[8] và người Ai Cập giao thương tại đây, cũng giống như họ vẫn làm với nước láng giềng Cộng hòa Síp của chúng ta. Giống như Cộng hòa Síp, chúng tôi cũng có những quặng đồng đỏ trữ lượng lớn ở đây, và quyền sở hữu hòn đảo luôn trong tình trạng tranh chấp gắt gao trong suốt những cuộc chiến tranh Ba-tư. Cuối cùng một cuộc hôn phối liên minh giữa hai thế lực đối lập đã đưa cuộc chiến vào hồi kết. Đó là phương thức truyền thống mà mọi cuộc tranh chấp lãnh thổ chấm dứt ở đây-’ Anh ngừng lại để nhìn cô khi anh nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Ruby.
Ruby rùng mình, không thể ngừng bản thân mình buột miệng, ‘Điều đó chắc hẳn là thảm họa cho những cô dâu nghèo bị ép buộc phải kết hôn.’
‘Không phải chỉ phái cô mới có quyền ghét cay ghét đắng một cuộc hôn phối được dàn xếp.’
Giọng Sander đay nghiến đến mức hai cậu nhóc ngọ nguậy phản đối anh trong giấc ngủ của chúng, chuyển sự chú ý của Ruby sang các con cô, mặc dù cô vẫn cố khăng khăng đầy phòng thủ, ‘Về mặt lịch sử mà nói, một người đàn ông lúc nào cũng có nhiều quyền lợi trong hôn nhân hơn một người phụ nữ.’
‘Quyền được tự do lựa chọn là thiêng liêng trong tâm trí của cả hai giới và cần được tôn trọng hơn bất kì thứ gì khác,’ Sander vặc lại.
Ruby nhìn trả anh trong sự hoang mang. ‘Sao anh có thể nói ra điều đó sau cái cách anh ép buộc tôi…?’
‘Cô mới chính là người bám lấy hôn nhân.’
‘Vì tôi không còn lựa chọn nào khác.’
‘Luôn có một lựa chọn nữa.’
‘Không phải cho một người mẹ. Cô ấy sẽ luôn đặt con cái lên hàng đầu.’
Giọng cô chất chứa lời cáo buộc rằng những gì Sander tự nói với chính anh đều không đúng, và cái nhìn giễu cợt mà anh đang gửi tới cô cũng vậy, khiến mặt Ruby nóng bừng lên khi cô nhớ lại cái cách mà cô đã ngủ quên như thế nào, để lại bọn trẻ không chút tự vệ.
Quay mặt khỏi cô, Sander nghĩ trong giận dữ rằng Ruby có thể nghĩ rằng cô đã lừa gạt anh bằng việc khẳng định lý do cô buộc anh phải kết hôn với cô là vì muốn bảo vệ các con cô, nhưng anh thừa biết rằng chính cái thực tế là cô ta tin rằng cưới anh sẽ đem lại cho cô ta một phần của cải anh mới là lý do. Đấy mới thực sự là những gì cô ta muốn bảo vệ.
Nhưng cô đã ký vào một bản hợp đồng tiền hôn nhân ngăn cản cô ta đưa ra bất cứ yêu sách nào về khoản tiền anh phải bồi thường nếu họ ly hôn, một giọng nói trong thâm tâm anh bào chữa cho cô một cách miễn cưỡng. Biết đâu cô ta nghĩ rằng mình có thể bác bỏ bản hợp đồng tiền hôn nhân, Sander phản biện lại. Nhưng các con của cô yêu cô, giọng nói đó chỉ ra. Chúng sẽ không thể hiện tình yêu và lòng tin nếu cô là một người mẹ tồi. Anh đã từng yêu mẹ anh vào tuổi bọn trẻ, Sander thừa nhận. Nhưng anh đã hầu như không bao giờ để mắt đến mẹ mình hay dành thời gian với bà. Bà luôn là một người là kỳ cục, một người mà anh khao khát được nhìn thấy, và vì thế cái lúc mà anh nhìn thấy bà, bà đã khiến anh lo ngay ngáy vì muốn làm bà hài lòng, và cảnh giác với những cơn thịnh nộ bất thình lình nếu anh có vô tình chạm vào những bộ đồ đắt tiền của bà. Anna, người quản gia hiện giờ, đã từng hơn cả một người mẹ đích thực của anh – không chỉ với anh, mà với tất cả ba anh em.
Khi Anna còn ở với họ, Ruby sẽ ở với bọn trẻ trong toàn bộ thời gian. Về lý mà nói anh phải thừa nhận rằng không phải ai cũng có thể vào vai một bậc phụ huynh chu đáo vào mọi lúc nếu đó chỉ là đóng kịch. Một bà mẹ yêu cả tiền và các con cô ta thì sao nhỉ? Liệu điều đó có khả thi không? Điều đó xúc phạm Sander khi anh thậm chí tự hỏi chính mình câu hỏi đó. Chuyện quái gì đang diễn ra với anh vậy? Anh thừa hiểu cô ta là loại người gì – tại sao bây giờ anh nên tìm ra những lý do để nghĩ tốt cho cô ta chứ?
Sander quay người khỏi Ruby và nhìn về phía màn đêm bên ngoài cửa kính xe. Hai cậu nhóc đang nằm dựa vào anh một cách thoải mái và ấm áp. Các con anh, và anh yêu chúng tuyệt đối và hoàn toàn chắc chắn, cho dù mẹ chúng là ai hay loại người gì. Chính vì lợi ích của chúng mà anh mới tìm một vài điểm tốt ở con người cô ta, vì quyền lợi của các con anh mà thâm tâm anh mới thử bảo vệ ý tưởng rằng cô ta là một bà mẹ tốt – vì những gì một người cha chu đáo sẽ không muốn cho các con mình, nhất là khi người cha ấy hiểu rằng đó chính là việc có một người mẹ vô tâm.
Đó là trí tưởng tượng của cô, hay bọn trẻ thực sự đã nghiêng về phía Sander nhiều hơn về phía cô? Ruby nhìn chằm chằm một cách khổ sở qua cánh cửa xe ngay kề bên cô. Trong lúc họ trò chuyện, họ đã bỏ lại thành phố và giờ đang đi dọc theo một con đường khác ven biển, với biển ở ngay một bên đường. Nhưng ở chỗ mà khi nãy là những vách đá sừng sững giờ thì bây giờ là đất đai trải ra mềm mại hơn về phía xa xa con đường.
Đã quá muộn và quá ích kỉ để cô ước giá như Sander không quay lại trong cuộc đời cô, Ruby thừa nhận trong khi sự yên lặng giữa họ đang lớn dần, lấp đầy bởi sự khinh thường mà Sander dành cho cô và giam giữ cô trong cảm giác tội lỗi từ trước đến giờ của chính cô. Đó là cảm giác ăn năn vì đã mang thai hai đứa trẻ một cách quá bất cẩn và khinh suất – thứ phần nào đưa cô đến đây, Ruby thừa nhận. Tội lỗi và khát khao mang đến cho những cậu bé của cô một tuổi thơ hạnh phúc, không có bóng tối bao trùm và được chở che trong một gia đình được bảo vệ bởi cha mẹ kính yêu mà chính cô đã từng được trải nghiệm cho đến cái chết của cha mẹ cô. Nhưng sự bao bọc đó đã bị tước đoạt khỏi cô. Trái tim cô bắt đầu đập thình thịch trong sự pha trộn của nỗi đau bị gợi lại và niềm hy vọng mãnh liệt rằng các con cô sẽ không bao giờ phải chịu đựng những gì cô đã từng phải trải qua.
Ở bên của anh trên chiếc xe bọc da sang trọng, Sander chăm chú nhìn đăm đăm vào màn đêm – một viễn cảnh tối tăm bị chiếm giữ bởi những bóng ma quá khứ của chính anh. Vào thời ông của anh, con cái sống trong cung điện, bất lực trong việc chuyện trò với cha mẹ chúng hay ông của chúng trừ khi những người lớn đó chủ định đạt được điều đó. Chẳng thế mà bất chấp việc duy trì khoảng cách giữa chính ông với Sander và anh chị em của anh, ông nội anh bằng cách nào đó vẫn biết được từng chi tiết về cuộc sống của những đứa cháu của mình, thường xuyên cho gọi họ đến để ông có thể liệt kê những thiếu sót của họ cũng như những khuyết điểm và những trò trẻ con ngớ ngẩn vặt vãnh của họ.
Em gái và em trai anh đã từng rất sợ ông của họ, nhưng Sander, đứa lớn nhất và cũng là người thừa kế đế chế vận tải của ông nội anh sau này, đã sớm học được rằng cách tốt nhất để đối phó với ông của anh là đương đầu với ông. Lòng kiêu hãnh của Sander đã được mài dũa bằng những hòn đá mài là chính những lời nhạo báng và chế giễu từ ông của anh, và ông đã không ngừng thách thức Sander chứng tỏ bản thân với ông trong khi không mảy may hối hận vì đã cổ xúy cho tính tự ái của chính mình để duy trì địa vị của ông.
Một trường nội trú ở Anh và tiếp theo đó là trường đại học đã đem đến cho anh quãng nghỉ quý báu khỏi những áp lực và đe dọa từ phía ông nội mình, nhưng chính khoảng thời gian sau khi Sander tốt nghiệp đại học và bắt đầu khởi nghiệp trong chính công ty của gia đình mới là lúc những mâu thuẫn giữa họ bắt đầu bùng nổ.
Việc duy trì gia đình và cơ nghiệp đã luôn là tất cả những gì ông nội anh bận tâm. Con trai ông và những đứa cháu của ông chỉ là những con tốt thí để tiến đến mưu đồ đó. Sander đã từng lớn lên trong những lời giáo huấn của ông mình về hằng hà sa số những phẩm chất của những vị nữ thừa kế mà Sander sẽ được cho là sáng suốt nếu cầu hôn, nhưng từ những gì anh học được từ mẹ mình, cộng thêm cái tôi cố hữu của anh và khoảng thời gian anh rời đảo khi còn học ở trường phổ thông và trường đại học, đã khiến Sander quyết tâm không để ông của anh trói buộc anh vào hôn nhân như ông đã từng làm với cha của anh.
Đã từng có rất nhiều cuộc tranh cãi giữa họ về chủ đề đó, và ông nội anh luôn ngoan cố thao túng và ép buộc Sander vào những cuộc gặp mặt hết người phụ này đến người phụ nữ khác – những người mà ông cho là thích hợp với vai trò làm mẹ của người thừa kế tiếp theo. Cuối cùng, điên tiến và phát ốm vì những nỗ lực chèo kéo và sự thúc ép của ông, Sander đã tuyên bố với ông của anh rằng ông đang lãng phí thời gian vì anh sẽ không bao giờ có ý định kết hôn, bởi anh đã có một người thừa kế từ em trai mình.
Kể từ đó ông nội anh đe dọa sẽ tước quyền thừa kế của anh, và Sander đã thách ông làm điều đó, tuyên bố với ông rằng anh sẽ tìm một công việc nơi chính những đối thủ của họ. Tình trạng đó kéo dài vài tuần lễ, đem đến cho Sander cảm giác rằng cuối cùng thì ông của anh đã nhận ra rằng anh sẽ không chịu bị điều khiển như cha mẹ mình đã từng để ông kiểm soát. Trớ trêu thay, ngay trong thời gian trước chuyến công tác dài ngày tại Anh của Sander để gặp một số đối tác quan trọng tại Manchester, anh đã phát hiện ra rằng ông nội anh đang lên kế hoạch để lợi dụng sự vắng mặt của anh nhằm xúc tiến một cuộc hứa hôn đầy triển vọng giữa anh và một góa phụ trẻ tuổi của người chủ doanh nghiệp vận tải khác. Ngoài ra, Sander được biết rằng cô nàng góa phụ trẻ tuổi được biết đến với một chuỗi tình nhân và thói nghiện ma túy nặng, nhưng chẳng có nhược điểm nào trong số đó có thể gây được hứng thú cho ông nội anh.
Hiển nhiên là Sander đã đối chất với ông nội anh, và cả hai người họ nổi điên với nhau không ai kém ai. Ông của anh đã không chịu lùi bước, và Sander đã cảnh cáo ông rằng nếu như ông còn truyền đi bất cứ lời tuyên bố nào trước công chúng thì anh sẽ công khai bác bỏ tuyên bố đó ngay lập tức.
Vào lúc anh đặt chân đến Manchester, cơn giận của Sander đã không hề thuyên giảm và quyết tâm sống cuộc sống của riêng mình càng được củng cố – đến mức mà anh đã quyết định rằng khi trở về Hy Lạp anh sẽ cắt đứt mọi quan hệ với ông của anh và thành lập doanh nghiệp cạnh tranh từ bàn tay trắng.
Và chính trong tâm trạng đó, tràn ngập với một sự kết hợp đáng sợ của những cảm xúc, anh đã gặp Ruby. Anh có thể thấy cô ngay tức khắc, đang quan sát anh từ phía bên kia của quán bar chật cứng, mái tóc vàng của cô được cố tình làm rối ý khi đôi môi tô son bóng của cô bĩu ra đầy chủ ý. Chiếc váy ngắn cô đang mặc để lộ đôi chân thon, và chiếc áo ngực bó chặt đã bị kéo lên để khoe vòng eo nhỏ nhắn của cô, và đường cong mềm mại tròn đầy của ngực cô phơi bày một cách lộ liễu. Nói tóm lại cô trông chẳng khác gì so với hàng tá đàn bà say xỉn, phóng đãng và dễ dãi khác – những người đặc biệt thích lê la đến hộp đêm này vì nó là nơi được biết đến như sào huyệt của những cậu chàng cầu thủ bóng đá suy đồi và những người bạn đồng hành của họ.
Lý do duy nhất khiến Sander ở đó là để gặp gỡ một người bạn biết được những người mà Sander cho là có thể sẵn sàng thiết lập với doanh nghiệp còn non trẻ trong dự định của anh một số giao dịch. Trong khi ở đó, Sander nhận được điện thoại từ một người bạn, cố thuyết phục anh đừng làm gì chống lại những quyền lợi tốt nhất của mình. Ngay lập tức Sander đã hiểu rằng bằng cách nào đó ông của anh đã đánh hơi được những gì anh đang dự định, và rằng kẻ nào đó đã phản bội anh. Cơn thịnh nộ – với ông nội anh, với tất cả những con người trong đời anh mà anh đã tin tưởng nhưng lại chính là những người quay lưng lại với anh – đã lấn át anh, bùng lên trong tĩnh mạch của anh, đập dữ dội chống lại tất cả những sự kìm nén như thể dòng dung nham nóng chảy của một ngọn núi lửa đang lớn dần trong anh cho đến khi nó không thể ngăn lại được nữa, sức mạnh của nó phun trào giải phóng dòng dung nham đáng sợ nhấn chìm lên mọi thứ trên đường đi của nó. Và Ruby đã nằm trên quỹ đạo của cơn thịnh nộ đó, một vật hiến tế sẵn sàng cho cơn giận dữ của anh, quá chào đón anh sử dụng cô cho bất kỳ mục đích nào mà anh lựa chọn.
Tất cả những gì phải làm để mang cô về phía anh chỉ là cái nhìn giễu cợt chậm rãi đầy chủ ý. Cô đã dựa sát vào anh trong đám đông đang xô đẩy tại quán bar, hơi thở của cô có mùi vodka và da cô toát ra mùi hương của xà phòng. Anh vẫn nhớ cái nhận thức ấy đã khiến anh ngập ngừng như thế nào. Những cô gái khác xung quanh cô nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền. Anh đã đề nghị mua cho cô đồ uống và cô gật đầu, nhìn anh với đôi mắt mở to đói khát một cách công khai đến nỗi sự thiếu tự chủ của cô càng châm lửa cho cơn giận dữ trong anh. Anh tự hỏi mình tại sao những cô gái như cô lại thích thú với việc sử dụng thân thể để chu cấp cho chính họ thay vì sử dụng bộ não, dâng hiến bản thân họ cho đàn ông không phải theo cách lộ liễu vì tiền bạc mà vì mơ mộng rằng họ có thể kết thúc bằng việc trở thành bạn gái của một người đàn ông giàu có.
Ồ, sẽ chẳng có chỗ trống nào trong đời anh cho một cô ‘bạn gái’, nhưng ngay lúc đó đã có một sự say mê, một sự căng thẳng bên trong anh rằng anh hiểu giá trị sử dụng của cơ thể cô theo cách bản năng nhất, và anh có thể làm những gì để được xoa dịu. Anh với tới ly của mình – không phải ly đầu tiên tối nay – uống cạn trong một ngụm, trước khi quay sang cô và nói một cách cộc cằn, ‘Đi nào.’
Một cú xóc trên đường đánh thức bọn trẻ, và câu hỏi ‘Chúng ta đã đến nơi rồi ạ?’ của Harry kéo dòng suy nghĩ của Sander từ quá khứ trở về hiện tại.
‘Gần đến rồi,’ anh đáp lại. ‘Chúng ta sắp sửa rẽ vào lối đỗ xe trước nhà đây.’
Và trong khi anh nói, chiếc xe rẽ ra khỏi con đường một góc lớn đến mức Ruby trôi tuột trên chiếc ghế da, gần như va đầu vào phía nên kia của chiếc xe. Không giống cô, mặc dù vậy, bọn trẻ an toàn, được bao bọc bởi đôi tay của Sander đang siết chặt quanh chúng từ giây phút chiếc xe bắt đầu bẻ lái. Sander yêu bọn trẻ, nhưng anh chẳng hề yêu cô.
Nỗi đau chộp lấy Ruby khi cô mất cảnh giác. Cô không ghen tỵ với chính các con mình, phải không? Hẳn là không. Điều cuối cùng mà cô muốn là vòng tay Sander xung quanh cô, cô tự nhủ một cách giận giữ khi họ lái xe qua hai cánh cổng sắt lộng lẫy và đi dọc theo lỗi đỗ xe được viền hai bên bằng những cây bách và thắp sáng bởi hệ thông đèn từ mặt đất.
Phía cuối lối đi là một khu hình chữ nhật trải sỏi, và phía sau nó là ngôi biệt thự, được chiếu sáng một cách kín đáo nhằm bộc lộ những đường nét hiện đại mà duyên dáng cũng như kích thước của nó.
‘Anna, người quản gia, sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho cô và bọn trẻ. Bà và Georgious, chồng bà, người vừa lái xe đưa chúng ta đến đây, sẽ chăm nom cho ngôi nhà và những khu vườn. Họ có nhà riêng phía sau của gara, nơi nằm tách biệt với ngôi nhà,’ Sander thông báo cho Sander trong lúc chiếc xe nghiến lạo xạo khi dừng lại trên mặt sỏi.
Gần như ngay lập tức cánh cửa chính của ngôi biệt thự mở được mở ra bởi một người phụ nữ cao, đậm người với mái tóc tối màu đã điểm bạc và vẻ bình thản.
Nó gửi đến Ruby một cơn đau dữ dội của cảm xúc khi thấy cái cách bọn trẻ tự động đặt tay vào bàn tay của Sander mà không phải của cô khi chúng đi cùng với cha về phía cô. Nụ cười chào đón của cô dành cho Sander là biểu hiện của tình yêu và hạnh phúc, và Ruby quan sát trong ngỡ ngàng khi Sander đáp lại cô cái ôm ấm áp với thiện cảm rành rành. Không hiểu vì sao đó không phải là điều mà cô đã nghĩ tới. Anna – Ruby cho rằng người phụ nữ đó là Anna – dường như với Sander còn hơn là một người chỉ đơn thuần trông nom ngôi nhà của anh.
Lúc này bà đang cúi mình để chào hai cậu bé, không áp đảo chúng bằng những cái ôm theo cách Sander đã làm với cô, Ruby để ý một cách hài lòng, mà thay vào đó đợi họ đi về phía bà.
Sander đẩy nhẹ bọn trẻ về phía trước và bảo chúng, ‘Đây là Anna. Bà đã chăm sóc bố khi bố còn nhỏ, và giờ bà sẽ chăm sóc các con.’
Ngay lập tức bản năng người mẹ của Ruby dâng lên. Các con cô không cần đến Anna hay bất kỳ ai khác chăm sóc chúng. Chúng đã có cô. Cô tiến về phía trước, đặt một bàn tay lên vai của các con mình, và hầu như nguôi giận khi Anna mỉm cười ấm áp và đồng tình với cô, như thể chấp nhận những gì cô vừa làm hơn là nhìn nhận nó như một lời thách thức hay cảnh báo.
Khi Sander giới thiệu cô với Anna với tư cách là vợ anh, rõ ràng là Anna đã dự đoán trước điều này. Anh đã nói gì với gia đình mình và những người mà anh quen biết về bọn trẻ? Anh đã giải thích như thế nào về sự thật rằng anh có chúng một cách hoàn toàn ngoài ý muốn – và cả về cô nữa? Ruby không biết nhưng cô dám chắc là Anna ít ra đã vui vẻ chào đón bọn trẻ với vai trò các con của Sander. Rõ ràng là bà đã sẵn lòng yêu thương và nuông chiều chúng, và sắp sửa bị chúng khống chế.
‘Anna sẽ đưa mọi người đi xem một vòng quanh nhà và mang cho cô và các con thứ gì đó để ăn,’ Sander thông báo cho Ruby.
Anh nói gì đó bằng tiếng Hy Lạp với Anna, người đang tươi cười với anh và gật đầu một cách sôi nổi, và rồi anh rời đi, sải chân trên nền đá vôi trắng của tiền sảnh và biến mất sau một trong những cánh cửa gỗ sậm màu đặt giữa những bức tường trắng.
Thứ cảm xúc đang bủa vây cô lúc này không phải là cảm giác mất mát chứ? Cảm giác bị bỏ rơi? Niềm mong mỏi Sander quay lại, bởi nếu không có anh thì tổ ấm nhỏ của họ không còn hoàn hảo nữa? Bởi nếu thiếu anh cô cũng không còn là chính mình?
Ngay khi những lời lẽ phản bội đó thì thào trong tâm trí cô, Ruby củng cố quyết tâm phủ nhận chúng. Nhưng chúng đã để lại dư âm vang vọng mà không dễ gì lắng dịu, nhắc cô nhớ về tất cả những gì cô từng phải chịu đựng khi lần đầu tiên trong đời cô trở nên ngờ nghệch đủ để tưởng rằng anh quan tâm đến cô.