Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mặt Trời Mọc Trong Bóng Hoàng Hôn

Chương 7: Nữ sinh trường học viện cảnh sát

Tác giả: Mộc Tử Lãng

Ngày 21 tháng 2 năm 2016.

Ngày đầu tiên quay lại sở cảnh sát nhưng công việc vẫn thật nhiều. Trước đây trong đội tôi giữ chức đội phó, anh Mạnh là đội trưởng. Vì vậy có vẻ những vụ án nghiêm trọng đều do tôi và anh ấy phụ trách. Gần đây có ba người bị sát hại, nhưng một người có vẻ đã sắp điều tra ra, còn hai người hôm qua giao cho anh Mạnh và tôi, cùng năm đồng nghiệp khác. Vụ án mạng lần này được báo chí và nhân dân quan tâm rất nhiều.

Khoảng chín giờ sáng, chúng tôi tổ chức họp.

Gian phòng họp khá tối để mọi người nhìn rõ máy chiếu. Trên màn hình là hình ảnh hai nạn nhân, một già, một trẻ đầy thương tích cùng vết bầm tím.

“Nạn nhân thứ nhất: Phạm Hữu Niên, 74 tuổi, nam, dân tộc Kinh, quốc tịch Việt Nam. Theo điều tra sơ bộ, nạn nhân không có con, chỉ có một cô cháu gái họ tên Dương Hương Anh. Cô cháu gái họ là sinh viên khoa điều tra hình sự trường Học viện cảnh sát năm cuối – 23 tuổi. Nạn nhân kinh doanh tiệm ăn nhỏ cùng cháu gái của mình. Ông ta có vốn, đứa cháu gái có công, hai người sống cùng nhau bình đẳng, không hề xảy ra xích mích.”

Hình ảnh một cô gái được chiếu lên màn hình. Đúng! Chính là cô ấy – Hương Anh – người con gái có đôi mắt u buồn. Sự đời tưởng như không hề liên quan gì đến nhau, nhưng cuối cùng luôn luôn có một sự gắn kết với nhau thật gần. Có lẽ vì là học sinh trường Học viện cảnh sát nên cô ấy dễ dàng nhận ra súng chuyên dụng của tôi.

“Nạn nhân thứ hai: Hoàng Minh Phương, 11 tuổi, nữ, dân tộc Kinh, quốc tịch Việt Nam. Theo điều tra sơ bộ, nạn nhân không có bố, mẹ là người Việt nhưng cô ta không hề quan tâm đến con gái của mình. Phương sống với bà nội, thỉnh thoảng chị họ đến thăm. Chị họ là Dương Hương Anh – cháu gái họ của Phạm Hữu Niên.”

Điện trong phòng được bật lên, trở lại với thứ ánh sáng khó chịu. Tôi đã xem kĩ hồ sơ vụ án, đứng dậy tóm tắt báo cáo của tổ pháp y và tổ pháp chứng.

“Nạn nhân thứ nhất – hiện trường vụ án A. Theo báo cáo của bác sĩ pháp y Phùng Khánh Dương, nạn nhân đã chết được 5 ngày trước khi thi thể được phát hiện, tức ngày 15 tháng 2 năm 2016, nhưng không bốc mùi. Mùi hôi thối tại hiện trường chúng ta cần phải điều tra thêm. Theo báo cáo của tổ pháp chứng, bên cạnh nạn nhân có máu của chính nạn nhân, ở gần cửa sổ có dấu giày dính máu, không tìm thấy hung khí. Dấu giày cỡ 43, giày nam. Phỏng đoán hung thủ cao khoảng một mét bảy, sau khi giết người trèo qua cửa sổ để chạy trốn. Đằng sau tiệm An An đang thi công, có lẽ nạn nhân bị giết lúc vắng người, tiện cho hung thủ chạy thoát. Tiệm ăn An An là hiện trường thứ nhất của vụ án Phạm Hữu Niên.”

Tôi hắng giọng, tiếp tục nói:

“Nạn nhân thứ hai – hiện trường vụ án B. Từ báo cáo tổ pháp y, nạn nhân chết được hơn hai tiếng trước khi thi thể được phát hiện, tức sáng ngày 20 tháng 2 năm 2016. Theo báo cáo của tổ pháp chứng, Hoàng Minh Phương đang bị sốt nhẹ, trong nhà tìm thấy thuốc sốt. Hiện trường không hề có dấu tích của giằng co. Theo cách thức giết người, phỏng đoán hai nạn nhân cùng bị sát hại bởi một hung thủ.”

Sau khi tóm tắt xong, tôi ngồi xuống. Cả đội đều chăm chú nghe và phân tích báo cáo, tài liệu về vụ án đang cầm trong tay. Anh Mạnh đứng dậy phân công chúng tôi làm việc.

“Hiện giờ nhân chứng cùng vật chứng của chúng ta vô cùng ít, chúng ta cần tích cực hơn những vụ án lần trước. Cậu Khánh, cậu Minh điều tra mẹ của nạn nhân Hoàng Minh Phương và bà nội của nạn nhân. Cậu Hùng, đội phó Hiên điều tra Dương Hương Anh. Hai người còn lại đến sở giao thông xem camera ghi hình trước cửa tiệm ăn.”

Chúng tôi cùng đồng thanh:

“Rõ.”

Hùng lái chiếc xe đen của tôi đi trên đường, tôi vẫn đang xem thông tin về vụ án, về Dương Hương Anh. Học không giỏi lắm, điểm huấn luyện hơi thấp. Chúng tôi im lặng, không nói gì.

Đường Hà Nội trong nắng trưa vàng rực, tấp nập xe cộ cùng người qua lại. Xe đi qua khu nhà tôi, tôi thấy bóng Hương Anh đang đứng trước cửa phòng tôi.

“Hùng, dừng xe lại.” – Tôi nói với cậu ấy.

Hùng ngay lập tức phanh xe, cậu ấy với tôi cộng tác rất tốt. Hùng không hỏi tôi lý do gì cả, cậu ấy biết khi làm việc tôi không bao giờ làm những điều vô bổ.

Tôi và Hùng đi lên tầng ba, đến căn phòng của tôi. Nhìn thấy Hương Anh hình như có chuyện gì đó rất gấp, lòng tôi mơ hồ lo lắng. Nhưng theo nguyên tắc công việc, tôi không nên hỏi gì lúc này. Chúng tôi chưa lên tiếng, Hương Anh đã đi lại chỗ tôi.

“Anh có thể giúp tôi không? Bà ngoại tôi sau cái chết của em họ thì bệnh tim tái phát, bà vừa nhập viện nhưng tôi không có tiền phẫu thuật cho bà.” – Cô ấy nói vội vã, trên khuôn mặt là sự lo lắng bất an.

Hùng nhìn tôi, cậu ấy không nói gì. Tại sao cô ấy lại tìm đến tôi? Là do nghèo túng hay lấy sự cảm thương ấy che giấu đi tội ác của mình đây? Tôi không có nhiều tiền, muốn giúp cũng rất khó. Nhưng nhìn thân ảnh tựa như yếu đuối đang chăm chú nhìn tôi, tôi có chút không đành. Vả lại, tôi không tin cô ấy sẽ giết người, ngay chính bản thân tôi cũng không rõ lí do là gì nữa.

“Hùng, em giúp cô ấy được không?” – Tôi hơi ái ngại khi hỏi cậu ấy.

“Được. Tôi sẽ tạm thanh toán chi phí cho ca phẫu thuật, nhưng cô cần về sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra vụ án của Phạm Hữu Niên cùng Hoàng Minh Phương.” – Hùng nói.

Hương Anh gật đầu, mặt giãn ra một chút.

Hùng là cảnh sát nhưng gia thế cậu ấy cũng không tồi. Bố cậu ấy là chủ một nhà nghỉ tư nhân, tiền kiếm được hằng ngày cũng không phải ít. Nhưng Hùng không thích nghề đó, cậu ấy luôn hướng đến chính nghĩa – hướng đến ánh sáng mặt trời. Vì chúng tôi thân nhau nên hầu như việc tôi nhờ cậu ấy đều giúp.

Tôi lái xe quay về sở cảnh sát, cả đoạn đường chúng tôi rơi vào trong im lặng, cái sự im lặng đến mịt mờ.

Trong phòng lấy khẩu cung, ánh đèn vàng vẫn thường khiến người ta có cảm giác ngột ngạt nhưng với tôi đã không còn khó chịu nữa. Ở đây có lắp camera ghi hình cùng máy ghi âm, tất cả hình ảnh và âm thanh đều được anh Mạnh theo dõi ở phòng quản lý. Tôi nhìn cô ấy, nhìn ánh mắt buồn buồn ấy, không hiểu sao thấy cảm thương. Nhưng trực giác nói cho tôi biết, đó không phải là tình cảm nam nữ, có lẽ đó là tình anh em, tình bạn.

Hùng ngồi bên cạnh tôi, chịu trách nhiệm ghi chép tài liệu và lời khai.

“Cô Dương Hương Anh, vào ngày 15 tháng 2 năm 2016, cô đã đi đâu và làm những gì? Có ai làm chứng không?” – Tôi bắt đầu hỏi.

“Sau khi đóng cửa tiệm vào tối ngày 14 tháng 2, tôi về nhà trọ nghỉ. Lúc đó tôi vẫn trong những ngày nghỉ Tết nên không có nhiều việc hay bài tập buổi tối. Sáng sớm hôm sau ông ấy gọi điện cho tôi, nói là đóng cửa tiệm vì lỗ vốn nên tôi không tới nữa. Sức khoẻ ông ấy vẫn rất tốt so với những người cùng lứa tuổi, vì thế tôi cũng không bận tâm lắm. Tình cảm giữa chúng tôi không quá tốt, chỉ theo nguyên tắc chủ và người làm. Hơn nữa chiều hôm ông ấy chết tôi phải đi học buổi đầu tiên của năm mới.”

Người bình thường khi cho lời khai có thể bình tĩnh và kể tường tận như vậy sao? Lời của Hương Anh rất chi tiết, được sắp xếp theo thời gian, cứ như đã liệu trước và suy nghĩ lời khai vậy.

Tôi hỏi tiếp:

“Sáng ngày 20 tháng 2 năm 2016 cô đã đến nhà Hoàng Minh Phương đúng không?”

“Đúng vậy.” – Cô ấy vẫn bình tĩnh.

“Cô đến đó làm gì?”

“Tôi nghe ngoại nói Phương bị sốt, bà cần chăm sóc em ấy nên nhờ tôi mua chút đồ.”

Vẫn thật bình tĩnh. Kỳ thật tôi nhìn không ra sơ hở trong lời nói ấy. Ngồi bên cạnh tôi, Hùng đang ghi nốt những dòng cuối.

Theo luật mà nói, Hương Anh là người cuối cùng tiếp xúc với cả hai nạn nhân, rất có thể là hung thủ. Nhưng dấu giày ở hiện trường là của nam, tuy vậy không loại trừ khả năng cô ấy đi giày nam vào đó. Tôi nhìn ánh mắt cô ấy, bình tĩnh, điểm chút buồn man mác, ẩn sâu trong đó là sự mạnh mẽ mà chẳng mấy ai nhìn ra.

“Cô Dương Hương Anh, cô là người cuối cùng tiếp xúc với hai nạn nhân, lại có tình cảm không quá tốt với Phạm Hữu Niên, không có chứng cứ ngoại phạm. Chúng tôi sẽ tạm giam cô trong vòng 48 tiếng và tiếp tục điều tra.”

Hương Anh không nói gì, khẽ gật đầu.

Một ngày làm việc của tôi trôi qua như vậy, lâu lắm tôi mới bận rộn với công việc, khá mệt mỏi.

Theo thói quen, tôi tắm xong rồi mua đồ ăn ở tiệm gần nhà, pha một ly cà phê đen ấm nóng. Trên bàn có đặt hai khẩu súng chuyên dụng của cảnh sát, một của Thanh trước đây, một của tôi hiện giờ. Súng của Thanh đã bị tịch thu, nhưng thực chất nó vẫn ở đây. Không phải vì thứ tôi đưa cho cảnh sát là súng giả, vì cảnh sát cùng cơ quan giám định đâu phải để không. Đó là súng thật, cũng là súng chuyên dụng, nhưng không phải của Thanh.

***

Một ngày nắng ấm năm 2013, khi ấy tôi và Thanh vẫn là đồng nghiệp. Tổ chúng tôi điều tra một vụ buôn bán vũ khí phi pháp, khi đó tôi vẫn còn trẻ, cũng nóng nảy như Thanh ngày đó.

Tôi và chú Phùng lái xe theo dõi một đám người có liên quan tới vụ án, và cũng rất có thể trong đó có tên chủ mưu. Đến một ngôi nhà hoang, chúng đang dỡ kho hàng xuống thì tôi định tiến lên, cũng may chú Phùng ngăn tôi lại. Tình cảm giữa tôi và chú vốn rất tốt, chú không có con nên coi tôi, Thanh và Hùng như con như cháu của chú vậy. Khi đó chú đã sắp về hưu.

Khi bọn chúng đang trao đổi điều kiện và tiền, không biết vì lí do gì chúng phát hiện ra chúng tôi. Phát súng ấy trúng bụng chú. Tôi và chú vừa núp bên ngoài vừa bắn trả. Chú không cầm cự được nữa, đưa súng cho tôi:

“Hiên, thằng tóc vàng đáng chết, không phải vì nó buôn bán vũ khí mà nó giết chết cả nhà luôn yêu thương nó chỉ vì tiền. Sau này, cháu nhất định phải bắt được nó… nếu không… dùng súng bắn chết nó…”

Lời nói chú yếu dần rồi bất tỉnh, ra đi. Tôi biết mình hiện không thể làm gì khác, nhận lời chú, cất súng vào bên hông phải.

Tiếng súng vang lên liên tục, tôi cố gắng vừa lẩn trốn vừa cầm súng của mình bắn chết hai tên trong số đó. Tôi nấp ở một cái cây to, trước đó đã liên hệ qua máy bộ đàm với cảnh sát trưởng. Chúng không thấy tôi nữa, một tên trong đó nói, nghe có vẻ là đại ca:

“Ở đây không an toàn, chuyển hàng lên xe rồi rút.”

Lúc đó tôi mới để ý xe tải của chúng đỗ ở cách đó không quá xa, tôi dùng súng bắn thủng lốp xe tải, định bắn phát thứ hai thì một viên đạn bay đến gần tôi, cũng may tôi nhanh nhẹn nằm xuống đất, núp ở cây. Kẻ bắn tôi định tiếp thêm phát súng nữa, tôi biết trong súng tôi chỉ còn lại ba viên đạn, không thể đấu với hắn quá lâu. Tôi quyết định mạo hiểm.

Tôi đứng dậy, vẫn lẩn ở chỗ đó. Sau đó tôi nghiêng người, phi ra theo đường xiên, cùng lúc đó tôi nhắm đầu hắn, bắn trúng điểm giữa hai mi mắt. Tôi ngã xuống nền đất bụi, cơ thể có sự đau nhức nhưng do được huấn luyện nên không đáng lo ngại.

Tiếng xe cảnh sát vang lên, tôi biết cảnh sát trưởng đã đến và bao vây ở đó. Chiếc xe tải không quá lớn, một bánh bị tôi bắn trúng nên chỉ chạy được một đoạn ngắn, vừa kịp cảnh sát đến nơi. Tôi thở phào, bước ra, đến gần họ.

“Không sao chứ?” – Anh Mạnh hỏi tôi.

“Em không sao.” – Tôi cười đáp lại anh.

Thanh đang chĩa súng vào bọn chúng, gương mặt cô ấy nghiêm túc vô cùng, nhưng nhìn kĩ có thể thấy thoáng qua sự lo lắng. Nghe tôi nói với anh Mạnh như vậy, Thanh nhẹ nhõm hơn, chăm chú nhắm mục tiêu.

Cả đội chúng tôi cùng đặc công đều bao vây ở đó. Chúng tôi mang được lô hàng trái phép và mấy tên đó về sở để xử lí, đáng tiếc sau đó tôi phát hiện tên tóc vàng và tên đại ca đó đã trốn thoát bằng một chiếc xe con.

Chú Phùng ra đi, súng mất, mọi người, ngay cả cấp trên đều nghĩ bị cướp mất súng, hơn nữa tôi cũng không khai lời của chú. Bởi tôi biết, một khi nói ra, chú sẽ bị tước bỏ danh hiệu “liệt sĩ”.

Sau này, trong khi làm nhiệm vụ, tôi vô tình gặp lại tên tóc vàng đó, tặng cho hắn một phát súng đúng ý nguyện của chú Phùng. Hắn chính là cháu của chú ấy, ăn trộm tiền của bố mẹ, bị phát hiện rồi cầm dao đâm chết chính bố mẹ của mình. Khi đó tổ pháp chứng chưa chuyên sâu, còn nhiều hạn chế nên hắn vẫn nhởn nhơ.

Có phải cảnh sát chúng tôi buồn cười lắm không? Giết người nhưng vẫn nêu cao chính nghĩa. Nhưng đối với tôi, điều đó không sai, tôi giết hắn là không sai!

Bình luận
× sticky