Tối muộn ngày Chủ nhật mới quay trở về Paris, Logicielle lại thức rất khuya làm việc với máy vi tính. Cô cho vào máy toàn bộ dữ liệu thu thập được. Không có bất cứ giải pháp nào xuất hiện. Phần mềm của cô gạch dưới những dữ kiện còn thiếu về nạn nhân.
– Đồng ý! Cô lầm bầm với cái màn hình. Tao sẽ lấy những dữ liệu cụ thể từ bác Germain. Mày muốn thế hả?
Chiếc máy vi tính cũ lặng im, nó không có chức năng điều khiển bằng giọng nói. Liệu cô có thích một cuộc đối thoại to tiếng được lập trình sẵn không nhỉ? Cô không chắc: tiếng người thu sẵn để trả lời cho những câu hỏi của cô không thể biến cái máy thành người đối thoại thực thụ được. Ngày mai, nếu cô có tránh được Maxime suốt buổi sáng, thì cô vẫn sẽ phải đối phó với những câu hỏi của anh ta trong bữa trưa. Nhà cô quá xa để về ăn cơm trưa; và cô không ghét gã đồng nghiệp đó đến độ từ chối thẳng thừng việc đối đầu với hắn hằng ngày.
– Cuối tuần vui vẻ chứ? anh ta hỏi bằng giọng dửng dưng, ông bạn già Germain ổn chứ?
Một giờ sau, Maxime đã tường tận cả những chi tiết nhỏ nhất của vụ án. Anh ta còn có phần tỏ ra hứng thú hơn cả Logicielle trong việc tìm lời giải cho bí mật về OMNIA 3.
– Em tính giải quyết vụ này thế nào?
– Tôi chẳng tính giải quyết gì hết! Cô trả lời, giọng bực bội. Tôi đã đủ nhiều việc ở đây rồi; chẳng có lý do gì phải tiêu tốn ngày Chủ nhật để bới ra điều tra cho vui cả đâu!
Tuy nhiên, chiều hôm sau, ngay khi vừa hoàn thành xong một bản báo cáo dài dằng dặc thì cô nghe có tiếng khịt mũi ngay phía trên chỗ mình ngồi. Ngẩng đầu lên, cô nhận thấy khuôn mặt không máy dễ chịu của cảnh sát trưởng Delumeau.
Do trời quá nóng, chiếc áo sơ mi trắng xắn lên tận khuỷu tay ông đang mặc trông chẳng khác tấm ga trải giường vừa được lôi ra từ máy vắt quần áo là bao; cấp trên của cô cầm trên tay một bản fax vừa nhận.
– Vụ này là thế nào hả Logicielle? Tỉnh trưởng vừa cho tôi hay là cô tạm thời được biệt phái đến Dordogne để nhận nhiệm vụ quan trọng phải không?
Logicielle tóm tắt sự việc cho ông; Delumeau ngắt lời cô:
– Nghe này. Tôi không yêu cầu cô giải thích vụ này, mà tôi muốn nghe cô nói xem làm thế nào cô có thể vừa hoàn thành đống hồ sơ của mình ở đây vừa điều tra cái vụ mới này ở đầu kia của nước Pháp. Rồi đến khi có nhiều thông tin hơn, cô còn luôn luôn hoàn thành được nhiệm vụ nữa không, hả?
– Cảnh sát trưởng, ông nghe tôi đã…
Ông ta không muốn nghe thêm gì nữa. Ông ta bỏ đi đầy tức giận sau khi đã ném tờ fax vào thùng rác.
Tối hôm đó, Logicielle lên mạng tìm cách liên lạc với Germain. Câu trả lời hiện ra ngay lập tức: người đối thoại không kết nối mạng.
Cô thở dài. Rõ ràng là ông thanh tra khó làm quen với hệ thống mạng và việc ông chấp thuận mua một cái máy vi tính đã là cả một điều kỳ diệu rồi. Trong khi cô soạn một tin nhắn gửi vào hòm thư của ông thì Maxime gọi cô trên mạng. Cô ngắt kết nối mà không thèm trả lời.
Một giờ sau, chuông điện thoại kêu. Cô nhấc máy, định mắng cho tên đồng nghiệp một trận.
– Logicielle à? Bác Germain đây. Bác vừa ở Miramont về. Nghi ngờ của chúng ta đã được xác nhận: không có một cái chết khả nghi nào trước màn hình vi tính xảy ra ở Pháp nữa ngoài những nạn nhân ở Périgord. Bác cũng tìm hiểu được rằng những chiếc OMNIA 3 của hai nạn nhân đầu tiên cũng có ổ đọc HDX. Tất nhiên, không thể lấy cái đĩa đã sử dụng vì mấy cái máy đó đã được gửi về nơi sản xuất. Carrier và Maruani đều ở tuổi 49 và 50. Hai bà vợ góa đều khẳng định chồng họ không dùng amphetamin. Tuy nhiên họ cho phép bác tìm kiếm trong tủ thuốc. Ở nhà bà Carrier, bác tìm thấy một hộp Taminox còn nguyên. Ngược lại, bác chẳng tìm thấy gì ở nhà Maruani. Có thể ta cần lệnh khám nhà để tìm kiếm tỷ mỉ hơn chăng…?
– Không ích gì đâu, bác Germain ạ. Có lẽ chúng ta phải lấy một biệt danh nào đó để trao đổi trên Internet: có một tên quấy rối không ngừng làm phiền cháu trên mạng. Hoặc không thì… bác có một cái minitel đúng không?
Trên mạng Telecom có một hệ thống máy chủ cũ giá phải chăng: RTEL 1. Cô hướng dẫn ông cách cài đặt để họ có thể kết nối trên mạng mỗi tối sau mười rưỡi. Cô giải thích với ông rằng Delumeau không ủng hộ lệnh tạm thời thuyên chuyển công tác từ bên văn phòng tỉnh trưởng gửi sang.
– Tốt thôi, Germain thở dài. Bác sẽ hủy yêu cầu và tự giải quyết một mình. Bác không muốn vì lỗi của bác mà cháu bị lãnh đạo để ý.
Logicielle nhập các thông tin mới vào máy. Cô yêu cầu phần mềm liên kết chúng với tất cả các dữ liệu trước đó và một bản tổng hợp tạm thời hiện lên màn hình:
Năm nạn nhân đều là đàn ông trạc ngũ tuần đã chết trong vòng ít nhất khoảng một tháng trước máy tính OMNIA 3 có ổ đọc HDX. Họ sống ở các thành phố lân cận. Bốn người trong số họ sử dụng amphetamin.
– Chết tiệt! Sao mình không tìm hiểu kỹ mấy cái file dữ liệu cuối cùng mà Antoine Bron đã sử dụng nhỉ? Nếu ông ta sử dụng phần mềm giống của Lavigne, tức là phần mềm TTCT nổi tiếng thì sao nhỉ?
Cô hoàn toàn không biết hai nạn nhân đầu tiên làm việc gì với máy vi tính: những chiếc máy đó đã được gửi trở lại nhà máy. Còn chiếc OMNIA 3 của ông Sauzon, cô sẽ chẳng bao giờ truy cập được vào nội dung vì mật khẩu truy cập đã theo ông ta xuống mồ.
Đã quá khuya để cô gọi điện cho Germain. Cô gửi cho ông một bản fax yêu cầu ông quay trở lại Bergerac tiến hành xác minh một số nghi vấn.
Nửa đêm, cô tỉnh giấc, thoạt tiên cô những tưởng là do trời quá nóng. Cô chợt nhận ra mình đã đi ngủ mà quên tìm câu trả lời cho một câu hỏi. Một câu hỏi vào ba giờ sáng đột ngột đóng đinh vào tâm thức cô: tại sao ông Sauzon lại phải sử dụng mật khẩu?