Trên tàu TGV, Max bày trò mua vui cho Logicielle bằng cách làm biến mất một đồng xu ngay trước mắt cô. Rồi anh lừa cô chơi vài ba ván bài. Anh chàng thường xuyên lui tới một câu lạc bộ ảo thuật rồi học mấy trò ảo thuật nghiệp dư.
– Anh sẽ khiến tôi kinh ngạc Max ạ, cô thở dài, nếu bẻ khóa được cái phần mềm quỷ quái kia…
Ngay khi họ vừa ra khỏi khoang tàu điều hòa, cái nóng liền ập xuống họ.
Họ đi thăm Omnimax và rất nhiều các phòng chiếu phim đa phương tiện khác với những cái ghế vừa rung vừa xoay để người xem có ảo giác về chuyển động.
Họ rời phòng chiếu phim trong tâm trạng phấn khích, vui vẻ và hồ hởi.
Họ kết thúc buổi sáng bằng suất phim nổi Đôi cánh của lòng can đảm. Mỗi lần đeo chiếc kính đặc biệt bằng thủy tinh phân cực, hình nổi như có thể chạm vào được. Mỗi lần máy bay cất cánh hoặc lượn trên thung lũng, họ có cảm giác chóng mặt như thật. Các diễn viên, nhờ vào loạt ảnh chụp giao thoa tạo hiệu ứng như đang ở ngay sát khán giả, gần đến nỗi một số người giơ tay ra mong chạm được vào các nhân vật trong suốt trước mặt.
Tầm một giờ chiều, họ tránh nóng tại một nhà hàng trong công viên. Nơi này cũng chật cứng như nêm. Logicielle xoa xoa mắt vì vẫn còn bị choáng bởi không gian và màu sắc.
– Thật tiếc là phim đó ngắn quá! Cô nói. Theo tôi, đó quả là mô hình điện ảnh của tương lai. Chắc không đến mười năm nữa tất cả các phòng chiếu phim sẽ đều trang bị những thiết bị hỗ trợ đó.
– Tôi e là không thể đâu cô ạ, một người lạ mặt ngồi ăn ngay cạnh họ lên tiếng.
Anh ta mang một huy hiệu ghim trên áo sơ mi.
– Đầu tiên, phải nói là chi phí làm phim này rất lớn. Thêm nữa là đeo cái kính thủy tinh phân cực đó khiến người xem cảm giác không thoải mái. Điều cuối là mắt rất nhanh bị mỏi. Nếu bộ phim kéo dài quá bốn mươi phút, nó sẽ vượt qua mức giới hạn có thể chịu đựng được của mắt người. Nếu quá ngưỡng, người xem phải tăng cường khả năng tập trung và sẽ nhanh chóng bị kiệt sức.
Max và Logicielle lúc lắc đầu không trả lời.
– Tôi tên là Bruno Della Chiesa. Tôi phụ trách kỹ thuật của Futuroscope. Các bạn biết đẩy, phim nổi chiếu ngoài rạp cũng không mới mà! Ngày bé, tôi vẫn chơi với một cái ống nhòm nhìn hình nổi bằng cách soi vào các tấm ảnh. Rất nhiều phương pháp đã được thử nghiệm. Các bạn có thể tìm thấy một vài phương pháp ở lối ra, bên thư viện của Futuroscope.
Điện thoại di động của Bruno Della Chiesa reo lên. Anh ta xin phép họ, trả lời, rồi mỉm cười đi xa dần.
Logicielle và Max dành cả buổi chiều đi thăm những khu vực khác. Tối đến, họ đi về hướng lối ra. Một đám đông nghịt người đang vội vã dồn về phía cửa quay. Rồi ngay sau đó, họ dừng lại: hướng dẫn viên đang đếm lại quân số của một nhóm gồm năm mươi đứa trẻ.
– Được đấy, Max lẩm nhẩm, chắc là sẽ tắc lâu đây? Lại còn phải bắt tàu nữa chứ! Kiên nhẫn đợi, Logicielle nhìn hướng về thư viện. Cô mải suy nghĩ, mắt nhìn lơ đãng; cô nhìn thấy rõ hình ảnh phản chiếu của hướng dẫn viên đang hoa tay múa chân bên trên đầu bọn trẻ. Bất ngờ, một con thằn lằn lớn màu xanh xuất hiện ngay trước mặt cô! Con vật bất thình lình xuất hiện, sừng sững nổi lên đến nỗi có thể chạm vào được, con vật leo trên một đống đá lổn nhổn; nó nhô cái đầu với hai nhánh lưỡi mảnh chẻ đôi lên.
Sững sờ, Logicielle thụt lùi lại, thúc cùi chỏ vào Max, tay dụi mắt.
– Này… em ổn chứ? Em sao thế?
– Nhìn đi, Max! Ở đó, trong tủ kính ấy!
Cô chỉ tay về phía ảo ảnh đã biến mất. Thay vào đó, cô thấy một quyển sách; bìa sách là một loại tranh trừu tượng, gồm nhiều hình dáng, đường nét và chấm màu hỗn độn nối tiếp nhau mà nhìn bình thường không có nghĩa gì hết.
– Cái gì? Max hỏi. Em muốn chỉ cho anh cái gì? Cuốn sách cũ đó hả? Hình ảnh tương tác không gian ba chiều ư?
– Vâng. Anh nhìn cái bì… Không! Nhìn ngay phía trên cái bìa ấy, bóng của mấy người phản chiếu trong gương ấy!
– Ừ, thì sao?
– Anh phải nhìn thấy một con thằn lằn. Nổi hẳn lên ấy!
Logicielle cố gắng tập trung nhìn lại như lần đầu tiên. Không ăn thua. Cô bị ám ảnh bởi cái bìa sách mà mắt cô vừa ghi nhớ dù không hề muốn.
– Max… Anh nhìn thấy chưa?
– Chưa. Cái đó quan trọng thế cơ à?
Đám đông đã dịch chuyển về phía lối ra nhưng Logicielle không chịu nhúc nhích. Đằng sau cô, những lời phản đối khó chịu bắt đầu rộ lên.
– Logicielle? Đi nào, xin em đấy!
– Chờ tôi chút, Max.
Cô bước vội về phía hiệu sách rồi vài phút sau đã rời khỏi đó với quyển sách lúc trước trên tay.
Ngồi đối diện với Max trên chuyến tàu cao tốc TGV, Logicielle có vẻ bị mê hoặc. Cô cầm quyển sách trên tay và tập khám phá bí mật đằng sau những hình ảnh có vẻ như không ăn nhập với nhau nhưng nếu nhìn theo một cách nhất định, đột nhiên sẽ hiện lên một vật hoặc một quang cảnh nào đó.
– Max… Đây rồi, tôi thấy rồi!
– Ừ? Nếu em muốn mắt bị lác thì em tuyệt đối thành công rồi đấy, quả là như thế đấy!
Logicielle đặt quyển sách xuống ghế ngồi ngay cạnh Max. Má cô ửng hồng vui sướng, cô lắc lắc đầu rồi tự nói với mình.
– Này! Maxime nói, em thực sự như đứa trẻ con ấy. Chẳng có gì cũng vui được!
– Max… mấy hình ảnh này không làm anh nhớ đến cái gì à?
Cô giơ quyển sách ra trước mắt anh chàng.
– Không. Không… không hẳn, sao thế?
– Nó giống cái hình ảnh khởi động của phần mềm TTCT trên máy vi tính như hai giọt nước vậy.
Khi chiếc mô tô dừng lại trước cửa tòa nhà của Logicielle, đã gần nửa đêm.
– Ê, anh làm gì đấy? Cô hỏi Max vì trông thấy anh ta đang tắt máy.
– Tất nhiên: anh lên phòng với em.
– Anh đùa hả? Không có chuyện đó đâu!
– Nghe này, Logicielle, anh rất hiểu em: thế nào em cũng sẽ ngồi trước cái máy OMNIA 3 cả đêm để thử cái phần mềm chết tiệt bằng cách dán mắt như kẻ điên vào màn hình. Anh không muốn có chuyện gì xảy ra với em, anh không thể để em một mình được!
– Đảm bảo với anh là tôi kiệt sức rồi. Tôi cũng đã thức dậy lúc năm giờ như anh. Tôi sẽ không dùng máy vi tính ngay bây giờ đâu.
– Em thề với anh đi?
– Chắc chắn là không dùng trước sáng mai, hứa đấy. Anh về đi, và cứ an tâm nhé.
Cô lại gần anh chàng, thì thầm:
– Max… em cảm ơn anh vì ngày hôm nay. Em hôn anh được chứ?
Nói là làm, cô hôn vào chiếc mũ bảo hiểm mà Max chưa kịp nhấc ra. Rồi cô đi về phía căn hộ mà không quay đầu lại.