Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

MỜ ÁM

Chương 1: Đừng chọc tức tôi

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian
Chọn tập

“Lại nấp ở đây nhìn trộm ai thế?”, một giong nói cợt nhả từ phía sau vọng đến. Vu Tiệp không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Cô giữ vẻ mặt vô cảm tiếp tục nhìn bữa tiệc thân mật của gia đình dưới lầu, trong lòng hứ lên một tiếng, giao tiếp cũng rộng thật đấy.

Ân hồn không tan sau lưng lại tiến sát hơn, kề sát vào tai cô khiến cả người cô co rúm lại. Cô né sang trái một cách chán ghét, cô cực kỳ ghét sự gần gũi thân mật như thế này với người khác, cảm giác đó khiến cô muốn nổi da gà.

Mặt anh đã áp vào bên má phải của cô, nhìn theo ánh mắt cô xuống phía dưới lầu, khóe môi dần dần nhếch lên: “Một đứa trẻ con”.

Vu tiệp liếc anh một cái, tôi là trẻ con thì anh là gã đàn ông trung niên rồi chắc. Không thèm quan tâm đến anh nữa, cô định vượt qua anh để về phòng.

Thế nhưng, một cánh tay chắc khỏe đã dang ra trước mặt, cản đường đi của cô. Chẳng phải cô đã sớm quen rồi à? Sao anh ta lại dễ dàng tha cho cô được. Cô khẽ nghiến răng hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn xem anh còn muốn giở trò gì.

“Sao đi nhanh thế? Không nhớ anh chút nào à?” Tấn Tuyên hoàn tàn không sợ hãi trước đôi mắt lạnh lùng của cô, nụ cười trên khóe môi anh càng lúc càng rộng hơn, mèo hoang nhỏ cành lớn càng thú vị thật.

Vu Tiệp khẽ “hừ” một tiếng, nhớ à? Ngày nào Vu Lâm cũng báo cáo tin tức mới nhất của anh thì việc nhớ hay không cũng có gì khác nhau đâu. Thật không hiểu nổi tâm trạng đa sầu đa cảm dạo gần đây của Vu Lâm từ đâu mà ra, suốt ngày chị ấy ai oán rằng người con trai này lại bị kẻ khác cướp mất. Đúng là vớ vẩn, xem ra cô gái gần đây nhất của anh ta quá yếu, chắc chắn chưa cho anh ta ăn no nên mới để anh ta còn tâm trạng đến làm phiền mình thế này.

“Tránh ra”. Cô không hơi đâu mà quan tâm vì lần nào đụng mặt anh, cô đều gặp xui xẻo. Tại sao thái độ của cô đã rõ ràng như vậy mà anh ta vẫn không chịu hiểu rằng cô rất ghét anh ta cơ chứ?

Anh buông cánh tay xuống, cười khẽ ra hiệu cho cô đi qua.

Xem như anh ta biết điều. Vu Tiệp liếc anh một cái rồi đi thẳng về phòng mình.

Vu Tiệp mở cửa phòng rồi lách người vào, vừa định đóng cửa thì Tấn Tuyên đã lướt qua trước mặt, chen luôn vào trong, còn tiện người đè lên, đóng sập cửa lại.

“Anh vào đây làm gì?”, Vu tiệp tức giận khẽ hét lên.

“Sợ em chán nên vào chơi với em.” Tấn Tuyên cười đắc ý, đôi mắt hơi nheo lại, ánh lên sắc xanh lục gian xảo.

“Anh biến ngay, nếu không tôi kêu lên đó.” Thấy nụ cười đắc ý trên khuôn mặt anh, Vu Tiệp càng thêm căm hận. Cái con người này, chẳng lẽ không nhìn thấy tôi ghét anh thế nào sao?

“Kêu ai, Vu Lâm?” Anh điềm nhiên quay người lại, đi về phía giường của cô rồi ngồi phịch xuống một cách thoải mái. Trang phục màu đen của anh rất tương phản với chiếc giường trắng tinh của cô, đôi mắt khẽ nheo lại: “Anh rất vui lòng được phục vụ:.

Vu tiệp cố gắng hít một hơi thật sâu, nén cơn giận. Cô biết anh đang suy tính gì, nếu Vu Lâm biết được anh vào phòng cô, chắc chắn sẽ quậy cho long trời lở đất, còn bố mẹ nhất định sẽ nghĩ rằng cô đeo bám Tấn Tuyên.

Tuy cô chưa nghĩ ra cách gì nhưng lại không muốn để Vu Lâm có cơ hội mượn cớ làm càn. Chị ấy không có bản lĩnh tranh cướp với những cô gái bên cạnh anh ta nên lần nào cũng chỉ biết ích kỷ với cô. Chỉ cần thấy Tấn Tuyên và cô nói với nhau một câu thôi là chị ấy đã làm ầm lên cả mấy ngày khiến cô chẳng muốn về nhà. Không đáng, nếu phải đối diện với những trò kinh dị của Vu Lâm thì cô thà can tâm chịu đựng sự quấy rối của Tân Tuyên còn hơn. Dù sao anh ta cũng chẳng dám làm gì cô.

Không đếm xỉa gì đến anh nữa, cô bước về phía bàn học, cầm quyển Hồng lâu mộng trên bàn lên, lật đến trang đã được đánh giấu, nhét tai nghe MP3 vào tai rồi cúi đầu lặng lẽ xem sách.

Tấn Tuyên chống tay trên giường nhìn Vu Tiệp ngồi đối diện, hoàn toàn xem anh như người vô hình, cầm sách lên bắt đầu đọc.

Anh cười khẽ, mèo hoang nhỏ lại biết thu móng vuốt rồi. Anh thảnh thơi thả mình xuống, thoải mái nằm trên giường nghiêng người ngắm cô. Cô luôn có cách khiến anh thấy hứng thú, anh thích lúc cô thò móng vuốt và thể hiện gương mặt yếu ớt không cam chịu khuất phục mỗi khi bị chọc giận. Không ngờ, mới mấy tháng không gặp mà cô đã học được cách thu người lại trước anh, không mắc lừa để bị anh chọc giận nữa.

Chiếc giường này vẫn rất thoải mái, cả chiếc chăn cũng tỏa ra một mùi hương chỉ thuộc về cô, mùi cỏ thơm nhè nhẹ. Từ nhỏ, cô thích mỗi mùi hương này, giấy kẹp sách, tinh dầu, sữa dưỡng da, sữa tắm, thậm chí tủ quần áo của cô cũng tràn ngập hương cỏ thơm.

Tấn Tuyên khé nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được hương cỏ thơm nhẹ nhàng này bao bọc. Lần nào trêu cô xong anh cũng tìm thấy cảm giác bình yên ở cô một cách kỳ lạ. Anh thích cái cảm giác được ở gần bên cô thế này.

Vu Tiệp ngẩng đầu lên, lắc lắc cổ, trong lòng buồn bực, sao Tấn Tuyên không thấy quấy rối cô nữa? Lại còn để cô đọc hết cả trang sách? Thấy lạ, co liền quay đầu lại.

Không phải chứ> Đêm qua đã mệt quá rồi hay sao nên bây giờ lại ngủ trên giường cô thế hả? Vu tiệp hừ nhẹ một tiếng, đàn ông quả nhiên còn động vật hơn cả động vật.

Co dựa lưng vào ghế chăm chú nhìn. Anh ta rất đẹp trai ư? Tại sao cô không thấy thế? Đôi mắt dài, lông mày cũng rất đẹp, không phải kiểu lông mày sâu róm, mũi cũng không được coi là thẳng lắm vì mũi Trịnh Phong còn cao và thẳng hơn, da cũng tàm tạm, không thô ráp như những người đàn ông bình thường, cũng không có mụn, thứ duy nhất khiến cô phải khen ngợi có lẽ là cái miệng của anh, nét môi hoàn mỹ, lúc nào cũng đỏ tươi, khi cười gian thì vẽ ra một đường gợi cảm khiến người ta cứ muốn đấm cho vài cái vào đó thật mạnh bởi làm gì có đôi môi đàn ông nào đẹp đến thế đâu.

Đàn ông không cần đẹp trai, chỉ cần là cao thủ cưa gái thì đã quá đủ. Đó là lập luận của Vu Lâm.

Vu Lâm rất thích ca ngợi Tấn Tuyên lên tận trời xanh, lại còn ngày ngày nhẩm tính xem số bạn gái anh thay đổi trong vòng một tháng để làm chỉ số hấp dẫn.

Bà chin ngốc nghếch! Lăng nhăng là lăng nhăng, cái gì mà chỉ số hấp dẫn cơ chứ.

Mấy đứa con gái đó không cướp đi đoạt lại thì không thấy vui hay sao? Người đeo bám theo anh càng nhiều thì họ lại cành tranh đoạt hăng hái hơn ư? Họ còn cho rằng người nào được ở bên anh lâu nhất thì là người thắng cuộc nữa chứ.

Loại đàn ông này, đáng lẽ nen hủy nhan sắc đi mới phải. Anh ta chẳng phải tuyệt đỉnh đẹp trai gì cho lắm, chỉ biết dựa vào mỗi cái miệng hư và làn da xấu xí để làm bọn con gái hồn xiêu phách lạc nhưng lại đắc ý quá đáng.

Từ nhỏ, cô đã không thích tiệc tùng thế này nhưng Vu Lâm thì ngược lại, mỗi lần sinh nhật đều như mừng năm mới vậy, mời tất cả bạn bè thân thiết đến quậy phá một bữa, đương nhiên không lần nào thiếu được tên sói này!

Nhà họ Tấn và nhà họ Vu đã quen thân với nhau từ đời ông bà. Tấn Tuyên là con trai duy nhất của nhà họ Tấn, nhà họ Vu cũng chỉ có hai đứa con gái nên Tấn Tuyên trở thành con trai của cả hai nhà như một lẽ tất nhiên. Mức độ thân thiết cũng như phiền phức mà anh ta gây lại thì khỏi nói cũng biết. Mỗi lần chú Tấn giận đến mức muốn động tay động chân là anh ta liền chạy sang trốn sau lưng bố cô là có thể thoát được một trận đòn nhừ tử.

Năm nay, Tấn Tuyên hai mươi sáu tuổi, Vu Lâm hai mươi hai tuổi, còn Vu Tiệp hai mươi mốt tuổi.

Từ khi Vu Tiệp bắt đầu hiểu chuyện thì Tấn Tuyên chính là ác quỷ của cô, nhưng lại là thiên thần của Vu Lâm.

Cũng chính vì Vu Lâm quá sùng bái Tấn Tuyên mà không biết từ khi nào, nỗi khốn khổ của Vu Tiệp cứ kéo dài đến tận hôm nay một cách lạ lùng.

Từ nhỏ, Vu Tiệp đã là một đứa trẻ kỳ quặc, kỳ quặc đến nỗi bố mẹ cô cũng cảm thấy chắc chắn cô bị đột biến gen. Không giống với Vu Lâm được thừa hưởng ngoại hình đẹp đẽ từ họ, tính cách cũng ngọt ngào đáng yêu, tât nhiên chỉ đáng yêu khi không có Vu Tiệp vì chỉ cần Vu Tiệp xuất hiện thì Vu Lâm sẽ quên hết tiêu chuẩn thực nữ để soi mói Vu Tiệp.

Mà thái độ của Vu Tiệp lúc nào cũng thờ ơ, lạnh lùng, không phải cô không muốn cãi nhau với Vu Lâm mà là lười mở miệng cãi vã thôi. Sự thiên vị của bố mẹ trong mắt cô là rất đáng buồn cười nhưng cô luôn có cách để tìm thấy sự yên tĩnh trong thế giới riêng của mình. Thậm chí sự hờ hững của cô cũng khiến bố mẹ có lúc tưởng cô mắc chứng tự kỷ.

Tất nhiên, Vu Lâm coi cô là cái gai, cô cũng không thể thoát được mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình và với tên sói Tấn Tuyên này được.

Từ nhỏ, ba người đã bên nhau, Vu Lâm luôn kéo tay Tấn Tuyên lúc đó đang vuốt ve mái tóc của Vu Tiệp xuống. Vu Tiệp lúc đầu còn gạt mạnh tay anh ra, về sau cô cũng quen dần, biết rằng trò đùa dai của Tấn Tuyên vốn không cần cô phải động thủ vì Vu Lâm sẽ nhảy chồm ra để kéo Tấn Tuyên đi mất.

Cô cũng sớm quen với cảnh Vu Lâm lắc lắc tay Tấn Tuyên, trách móc anh chỉ quan tâm đến Vu Tiệp mà không quan tâm đến mình.

Và thái độ dữ dằn của cô càng khiến Tấn Tuyên đắc ý mà chọc ghẹo nhiều hơn. Không biết nah có ý gì nhưng hình như anh rất thích thú với trò tranh chấp giữa hai chị em cô nên Vu Tiệp luôn cẩn thận để không bị mắc lừa, không bị rơi vào bẫy của anh.

Đáng tiếc là không phải cứ họ Vu là trí tuệ đều giống nhau.

Trò đùa của Tấn Tuyên lần nào cũng khiến Vu Lâm bị mắc lừa. Anh không còn trêu chọc Vu Tiệp trước mặt Vu Lâm nữa mà lén khiêu khích cho Vu Tiệp nổi giận, sau đó lại như vô tình nhắc chuyện đó trước mặt Vu Lâm. Động vật đơn bào như Vu Lâm thoáng chốc đã bị gạt, và rồi thẹn quá hóa giận nhảy chồm đến trước mặt bố mẹ, chỉ trích Vu Tiệp cứ quấn lấy Tấn Tuyên dụ dỗ anh không ngó ngàng gì đến mình.

Trẻ con!

Cũng may, cuối cùng năm nay Vu Tiệp đã được ở trong ký túc xá của trường. Học ở thành phố có một điểm bất lợi, đó là không thể cả nửa năm không về nhà, không thể muốn làm gì thì làm. Bố mẹ sợ cô ở ngoài hư hỏng nên bắt cô phải ở nhà. Năm nay, bố mẹ thấy cô đã là sinh viên năm thứ ba, mọi thứ đều tốt đẹp nên mới đồng ý cho cô chuyển vào trường để trải nghiệm cảm giác ở ký túc xá. Cuối cùng, cô cũng có thể trốn được hai người thần kinh kia.

Năm nay, Vu Lâm tốt nghiệp nên cô đã bắt đầu bận rộn với công việc thực tập.

Vu tiệp không cần nghĩ cũng biết chị mình chỉ muốn vào công ty của Tấn Tuyên, làm đồng nghiệp của anh ta.

Cứ để hai người này cách xa cô, cho cô sống nốt quãng đời sinh viên của mình thật vui vẻ thì càng tốt.

Khó khăn lắm mới yên ổn được nửa năm, bậy mà hôm nay cô lại phải gặp con sói này trong sinh nhật của Vu Lâm.

Anh ta muốn ngủ tới bao giờ đây? Chắc chăn mấy cô gái dưới lầu kia đang tìm anh ta muốn điên lên rồi.

Vu tiệp trừng mắt nhìn Tấn Tuyên đang ngủ say sưa trên giường mình, trong lòng bỗng cười thầm. Anh ta muốn yên tĩnh, cô không thể để như thế được.

Cô bước lại gần, lấy chân đạp đạp vào chân anh đang buông thõng bên mép giường.

Không có động tĩnh gì, cố thở ra một hơi, sao tên này ngủ say thế nhỉ? Đó là giường của cô mà!

Cô lại đạp mạnh một cái nữa, rồi day day, cô nhìn mặt anh, vẫn không có động tĩnh gì. Cô không tin anh có thể ngủ say như vậy.

Đúng lúc cô chuẩn bị đạp một phát chí mạng thì đột nhiên chân cô như bị thứ gì đó tóm chặt, cả người mất trọng tâm, lảo đảo xuống giường, cô giật mình kêu thét lên.

Người cô xoay mòng mòng rồi đổ ập xuống người Tấn Tuyên, sau lưng bị một cánh tay vòng ôm rất chặt. Anh tỉnh rồi!

Cô vừa định bảo anh buông tay thì Tấn Tuyên đã nhanh chóng lật người, đè cô xuống dưới. “Anh…”

Chưa kịp nói hết câu cô đã bị gương mặt anh kề sát tới làm cho điếng hồn quên cả mở miệng.

Theo phản xạ, Vu tiệp quay mặt đi nhưng môi anh đã kịp ép xuống gò má nhẵn mịn của cô. Anh ta dám lén tấn công cô!

“Dậy mau!” Cô trừng mắt nhìn rồi thử đẩy anh sang một bên để thoát khỏi vòng kìm kẹp.

“Chẳng phải em muốn hôn nên mới gọi anh dậy à?” Tấn Tuyên chỉ cần hơi vận sức đã ghìm chặt được hai chân cô, khiến cô không cử động nổi, anh đè mạnh người xuống khiến giữa hai người không còn khe hở nào.

“Chết đi.” Thật sự cô rất muốn đấm vào bản mặt tươi cười của anh ta một cái. Biết bao cô gái đánh nhau đến toạc đầu chỉ để được anh ta ôm vậy mà anh ta còn chê không đủ hay sao mà còn đến đây chọc giận cô.

“Móng vuốt của mèo hoang nhỏ vẫn sắc thật.” Tấn Tuyến hài lòng ngắm vẻ phẫn nộ trên mặt cô. Cứ tưởng cô đã thùy mị rồi, thì ra vẫn cần phải rèn luyện nhiều hơn. Thú vị thật, anh thích ngắm nhìn sự tức giận dần lan tỏa trên gương mặt cô, nó như một đóa hồng đầy gai vậy.

“Dậy mau!” Cô không quen với việc gần gũi người khác như thế, đã vậy lại còn bị cả người anh đè lên, hô hấp cũng đã bắt đầu khó khăn, lớp vải mỏng manh không thể ngăn cách hơi nóng hừng hực từ người anh phả ra thấm vào da cô, sứ nóng ấy không ngừng tăn lên khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

“85B.” Anh làm ra vẻ không hề nghe thấy, miệng lẩm bẩm nhưng ánh mắt lại liếc vào cổ cô.

Thấy sự bất thường trong ánh mắt anh, Vu Tiệp đột ngột hiểu ra trong đầu anh đang nghĩ trò gì. Đồ sói háo sắc!

Cô vận hết sức đẩy anh thật mạnh, thừa dịp anh lăn sang một bên, cô vội vã chống cự để ngồi dậy, tháo chạy khỏi cái giường đáng sợ này. Nhưng, chân cô vẫn chưa thoát ra khỏi mép giường thì đã bị anh ôm chặt lấy eo, cả người cô lại ngã vào lòng anh. Thấy vậy, Tấn Tuyên khẽ xiết chặt, khóa chặt cô trông vòng tay mình.

“Anh rất nhớ hình ảnh em thời thơ ấu.” Tay Tấn Tuyên ôm càng chặt hơn, không hề muốn cô rời khỏi mình.

“Anh mà không buông ra, tôi sẽ cắn đó”, cô cau mày trợn mắt nói. Tất nhiên là cô nhớ rồi, bị anh bắt nạt đến nỗi không trốn đi đâu được, thời thơ ấu bị anh hãm hại đến nỗi bị bố mẹ phạt đứng suốt, và cả sự ghen tỵ điên cuồng của Vu Lâm… tất cả đều do anh ta, cái tên đại họa này mà ra.

“Rất vui lòng để em cắn.” Anh cười khẽ, nụ cười gian xảo đắc ý như một con cáo nhìn thấy con thỏ bị mắc mưu, đã đứng bên vòng dụ dỗ của mình, sắp sửa nhảy vào trong hố bẫy đến nơi rồi.

“Tấn Tuyên, anh mà không buông ra, tôi sẽ gọi Vu Lâm.” Vu Tiệp nghiễn răng kèn kẹt uy hiếp. Anh ta cũng sợ sự khủng bố của Vu Lâm, cô biết rõ điểm này hơn ai hết.

Anh cúi xuống, áp sát vào mặt cô, hơi thở nóng hực phả lên mặt cô, cô cố gắng cắn răng không để người mình run lên.

“Lúc này mà gọi cô ấy thì mất vui đấy.” Ánh mắt cười cợt của Tấn Tuyên hiện lên trong mắt cô, rèm mi đen óng rung rinh khiến cô choáng váng, chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt anh thì mọi thứ trước mắt cô đã tối sụp.

Môi anh đã phong kín tiếng kêu thảng thốt trong lòng cô!

Vu Tiệp sợ hãi, đấm vào vai anh thùm thụp, hai tay giật mạnh tóc anh. Cô muốn kéo mặt, kéo môi anh ra xa nhưng anh không hề động đầu mà chỉ gạt tay cô, kẹp xuống bên mình rồi tiếp tục mơn trớn môi cô. Anh đã không còn hài lònh với sự thân mật của môi và môi, chiếc lưỡi nóng hổi đã chui vào trong miệng, đưa đấy trước hàm răng cô.

Hơi nóng toàn thân thiêu đốt lý trí, cô chỉ biết mình tuyệt dối không thể hé miệng ra, không thể để anh ta được nước làm tới! Cô hoảng loạn điên cuồng, chỉ cảm thấy môi mình ướt đẫm, đôi mắt nhức nhối rất khó chịu. Cô tuyệt đối không thể chịu thua, cô cắn chặt răng, nhắm nghiền mắt nhưng sự đau nhức trong mắt cứ day đi day lại khiến tròng mắt càng nhức nhối hơn, tay cô cũng đẩy anh mạnh hơn.

Tấn Tuyên chết tiệt! Có giỏi thì đừng để tôi dậy, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận!

Tấn Tuyên tỏ rõ sự không hài lòng trước phản khánh đó, anh dùng hết sức bóp eo cô một cái, đau đến nỗi cô kêu lên thất thanh, miệng đã mở ra, thoáng chốc bị anh chiếm giữ lấy hoàn toàn. Cuối cùng anh cũng thỏa mãn trước sự đầu hàng của cô, thừa thắng xông lên, hôn thật cuồng nhiệt lên môi cô, cuốn lấy lưỡi cô thật mạnh. Miệng cô đã hoàn toàn bị anh chiếm đóng, mùi vị đàn ông của Tấn Tuyrn tràn ngập khoang miệng, cướp đi toàn bộ hơi thở của cô. Cô lắc đầu thật mạnh nhưng không thể thoát khỏi sự đeo bám của anh nên cô hạ quyết tâm, nghiên răng lại, cắn thật mạnh lên môi anh.

Vị tanh của máu ngập tràn trong miệng, cuối cùng đã ngăn cản sự chiếm đoạt của anh.

Khóe môi dính máu, Vu Tiệp ngoảnh mặt sang bên, cố gắng hít thở, phẫn nộ kêu lên: “Dơ bẩn!”. Cứ nghĩ đến việc anh ta ôm ấp không biết bao nhiêu cô gái, cô đã thấy chán ghét đến lộn mửa. Chẳng phải từ trước giờ anh ta vẫn thích mấy chuyện tự nguyện đó sao? Tại sao bây giờ lại phải ép uổng cô chứ?

Tấn Tuyên lạnh lùng trừng mặt nhìn cô, hồi lâu mới nhếch môi cười, hừ khẽ: “Em sẽ quen thôi”.

Anh cúi đầu ép đôi môi dính máu của mình xuống môi cô cho đến khi máu cũng nhuộm đỏ khóe môi cô rồi chảy vào kẽ răng, tiếp xúc với đầu lưỡi, gợi lên mùi vị mặn mặn nồng nồng.

“Cộc… cộc… cộc… cộc…”

Tiếng gõ cửa liên hồi vang lên, Vu Tiệp hoảng hốt đẩy Tấn Tuyên ra. Cuối cùng Vu Lâm cũng tìm ra, sao không sớm một chút đi?

Vu Tiệp trợn trừng mắt nhìn môi Tấn Tuyên vẫn còn dính máu, còn anh lại nhìn ra phía ngoài, cười cười với cô, chỉ có Vu Lâm mới đến quấy rối anh vào lúc này thôi.

Tấn Tuyên đưa tay lên chùi vết máu bên khóe miệng, lườm cô một cái rồi liến nehj môi, nuốt hết tàn dư vào miệng.

Vu Tiệp nhìn ra ngoài cửa, bây giờ để Vu Lâm vào thì đêm nay chắc chắn không ngủ nổi, thôi xong, đành về trường sớm vậy. Dù sao sinh nhật Vu Lâm năm nào cũng như nhau, cô không quan tâm chuyện dềnh dàng này.

Cô đứng dậy ra mở cửa, nhưng tay lại bị kéo lại. Cô định nổi giận thì ngón tay anh đã vuốt ve môi cô, lau sạch vết máu của anh trên khóe môi, cô trừng trừng nhìn, hất tay anh ra.

Dường như Vu Lâm đã rất sốt ruột, cô liền giật tung cửa bước vào. Vừa định mở miệng trách mắng thì Vu Lâm phát hiện ra Tấn Tuyên bước ra từ sau lưng Vu Tiệp, miệng cô bỗng như bị nhét trứng gà, há hốc thành hình chữ O.

Vu Tiệp khẽ đếm nhẩm trong lòng, 1… 2… 3… kêu thét.

Quả nhiên, tiếng kêu thét cao đến quãng tám của Vu Lâm bắt đầu phát tác.

“Tấn Tuyên, sao anh lại ở trong phòng nó?”

Vu Tiệp nghiêng người để Tấn Tuyên đi ra, anh còn khẽ mỉm cười với mình, cô chỉ muốn đá cho anh một cái, để anh dẫn Vu Lâm xuống lầu phắt cho rồi!

Cô sập mạnh cửa lại! Nhốt tiếng kêu thét của Vu Lâm và những lời nói ngon ngọt dỗ dành của Tấn Tuyên lại bên ngoài!

Chọn tập
Bình luận
× sticky