Vu Tiệp cố nhìn xuống để che giấu vẻ bàng hoàng, lòng dấy lên một nỗi chua xót. Tấn Tuyên đang đứng đó, ánh mắt toát lên vẻ bình thản mà cô không hiểu nổi, anh đến báo cô biết quyết định của mình ư? Hay định đến để trách mắng sự phản bội của cô?
Vu Tiệp thẳng lưng, tiếp tục tiến đến, dù anh muốn gì thì cô cũng chỉ có thể chấp nhận, cô đã không cần anh nữa. Thế nên anh và cô đã không còn quan hệ.
Đúng lúc Vu Tiệp định đi lướt qua anh thì Tấn Tuyên đã lên tiếng gọi: “Vu Tiệp!”
Vu Tiệp khựng lại, quay sang nhìn anh, ánh mắt toàn là sự thù địch cố ý tạo nên, cô phải chán ghét anh, chán ghét anh đã đối xử với cô như thế, nhưng rõ ràng là cô đã chém vào tim anh những vết thương trước cơ mà.
Tấn Tuyên thấy vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt cô thì hơi ngẩn ngơ, nhưng dần dần biến đổi, chỉ có điều không toát lên vẻ phẫn nộ mà Vu Tiệp đang mong chờ, anh chỉ mỉm cười, khiến nét mặt của Vu Tiệp đông cứng, anh cười cái gì?
“Em thật sự định bỏ mặc anh đấy à?” Giọng nói quyến rũ của Tấn Tuyên vang lên, Vu Tiệp luống cuống chân tay, tóm lại là anh muốn gì? Hôm ấy, anh chỉ muốn ăn thịt cô, mà bây giờ vẻ mặt anh lại khiến cô bối rối.
Tấn Tuyên đưa tay ra định nắm lấy tay cô, Vu Tiệp giật bắn mình giấu tay ra sau lưng, ánh mắt vẫn ánh lên vẻ ngờ vực.
Tấn Tuyên cười khẽ, bất lực đưa tay chụp lấy tay cô lần nữa: “Em còn định trốn anh đến bao giờ?”.
Vu Tiệp sững người, cô đứng rất gần anh nên mùi vị quen thuộc ấy lại bao bọc lấy cô. Bên tai vọng tới tiếng xì xào bàn tán khiến Vu Tiệp đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy anh ra, hạ giọng uy hiếp: “Buông tôi ra!”
Tấn Tuyên lại tiến sát hơn, thì thầm vào tai cô: “Anh sẽ không bao giờ buông em ra”.
Tim cô nhói lên, mi mắt giật giật, Vu Tiệp thở gấp rồi quay mặt đi, anh nói thế là ý gì? Anh không định buông tha cô ư?
Tấn Tuyên vòng tay, ngang ngược ôm chặt cô kéo ra khỏi trường.
Vu Tiệp hoảng hốt túm lấy tay anh: “Anh định làm gì?”
Tấn Tuyên nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, vẻ bỡn cợt lại hiện ra, anh nhướn môi cười ranh mãnh: “Đòi lại những gì em nợ anh”.
Vu Tiệp lạnh người, co rúm lại, quả nhiên là anh đến tìm cô để đòi nợ. Tấn Tuyên kiêu ngạo tự phụ như thế, làm sao chấp nhận chuyện bị cô đá được, anh sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Vu Tiệp bị Tấn Tuyên lôi đến một quán ăn kiểu Tây, Tấn Tuyên đặt một phòng riêng rồi lôi cô vào trong. Tấn Tuyên tự tiện quyết định hai phần ăn, phục vụ gật đầu ghi lại rồi đóng cửa bỏ đi.
Trong tích tắc cửa khép lại, Tấn Tuyên mới nhìn sang Vu Tiệp, anh cười thầm khi thấy rõ vẻ thấp thỏm băn khoăn của cô, mèo hoang lại cuống quýt lên rồi.
Tấn Tuyên lôi một chiếc hộp ra khỏi túi. Điện thoại Nokia? Vu Tiệp ngẩn người, Tấn Tuyên lên tiếng: “Em đi làm lại sim chưa?”
Anh mua di động mới cho cô? Vu Tiệp nhìn anh, lòng thấp thỏm không đoán được Tấn Tuyên định làm gì?
“Hôm ấy, anh quên nhặt lại sim cho em.” Tấn Tuyên khẽ cười, đẩy chiếc hộp đến cho cô, vẻ hoang mang trong mắt cô khiến anh xót xa, mèo hoang nhỏ bị dọa đến chết khiếp rồi.
Chiếc di động này là cho cô? Sim điện thoại? Cô cũng quên bằng mất, mấy hôm nay không dùng điện thoại, người nhà gọi đến, cô đều nói là điện thoại hỏng rồi.
“Nếu chưa thì mai anh đưa em đi làm lại”. Tấn Tuyên móc điện thoại ra, lấy pin rồi lại lắp vào chiếc điện thoại mới, ấn nút mở máy, một lúc sau, màn hình sáng lên. “Em thử xem có thích không?”, Tấn Tuyên đẩy di động đến trước mặt cô nói.
Vu Tiệp vẫn ngồi đờ ra nhìn anh, do dự, mãi một lúc sau mới đón lấy, nhìn màn hình hiển thị mà run rẩy, lời chào khi mở máy là “Chỉ yêu mèo hoang nhỏ!” khiến tay cô run run, màn hình chao đảo, mắt bỗng cay cay.
“Tự tôi mua được” Vu Tiệp đưa trả lại, cô chỉ còn cách làm ra vẻ lạnh nhạt, phải từ chối dứt khoát.
Tấn Tuyên đưa tay lên nhưng không đón lấy di động mà dịu dàng nắm tay cô, đặt điện thoại vào tay cô, ánh mắt sâu như hồ nước: “Tiểu Tiệp, đừng đẩy anh ra nữa”.
Vu Tiệp thót tim, cảm giác chua xót ngập tràn, sao anh còn tha thứ cho cô?
“Đừng giả vờ như em không quan tâm, anh không muốn nếm trải nỗi đau ấy nữa”. Tấn Tuyên nắm chặt tay Vu Tiệp, khẽ kéo cô về phía mình, tiếp tục: “Anh biết em làm vậy chỉ vì muốn khuyên anh đi Singapore”.
Vu Tiệp run run, sao anh biết? Hôm ấy, anh đã nổi trận lôi đình, thậm chí còn định cưỡng đoạt để trừng phạt sự phản bội của cô mà? Ai đã nói cho anh biết? Lâm Ngữ Âm, không thể, cô gái đó không đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ chịu thôi; nhóc Trịnh càng không thể, cậu ấy biết nỗi khổ tâm của cô, nếu đã diễn vở kịch này cùng cô thì tuyệt đối sẽ không phá hỏng. Vậy thì là ai? Chẳng lẽ tự anh đoán ra? Không thể nào!
Tấn Tuyên xót xa: “Sao em lại nhẫn tâm đối xử với anh như thế? Tại sao không nói thẳng với anh?”
Vu Tiệp mím môi, quên mất mình định nói gì: “Em…”. Anh đã biết rồi, vậy anh có đi không? Nếu anh không đi thì phải đối phó với người nhà thế nào đây?
Tấn Tuyên thấy vẻ do dự, băn khoăn của cô thì xót xa đứng dậy, sang ngồi cạnh rồi khẽ ôm cô vào lòng, tựa cằm lên mái tóc cô, nói: “Cô bé ngốc, còn có anh mà? Tại sao cứ phải chịu đựng một mình?”
Nghe thấy vậy, nỗi chua xót của Vu Tiệp càng dâng trào. Cô sợ, sợ sự phản kháng của anh sẽ khiến mọi người đau buồn hơn, sợ anh phản đối sẽ bức Lâm Ngữ Âm ra tay nặng hơn, sợ sau này anh sẽ hối hận vì sự bồng bột nhất thời của mình.
“Em làm anh đau lòng quá, một mình kết án tử hình với tình yêu của chúng ta, lại không cho anh cơ hội kháng cáo, sao em nhẫn tâm thế hả?” Tấn Tuyên xiết chặt vòng tay, ôm cô trọn vẹn. “Tiểu Tiệp, em bất công quá.”
Vu Tiệp vùi mặt vào lòng anh, nước mắt lặng lẽ trào ra. Xin lỗi, xin lỗi…
Tấn Tuyên buông cô ra, khẽ nâng cằm cô lên. Gương mặt cô như phiến lá được cơn mưa đầu mùa thấm ướt, những giọt nước mắt trong suốt vẫn đọng trên rèm mi khiến Tấn Tuyên vừa rung động vừa thương xót. Cô đã chịu những áp lực mà anh không biết được, cô ngốc quá, ngốc quá, sao lại lén lút gành vác mọi thứ?
Đôi môi dịu dàng hôn lên mắt cô, nuốt lấy giọt nước mắt đang sắp rơi xuống kia, mằn mặn, đăng đắng như nỗi đau trong lòng họ. Đều do anh không bảo vệ được cô, biết rõ cô mềm lòng, sẽ lùi bước, thế mà anh lại lôi kéo cô cùng phản kháng lại gia đình, anh sai rồi.
Vu Tiệp run rẩy đón nhận nụ hôn vô cùng dịu dàng của anh, nước mắt không kìm được tuôn trào như suối, anh không trách cô, anh vẫn yêu cô, hổ thẹn và ân hận càng dằn vặt cô hơn. Đứng đối tốt với cô như thế, cô không trả nổi, không cho nổi những gì anh cần, cô chỉ là một con bé nhút nhát mà thôi.
“Cộc, cộc, cộc…” Có người đang gõ cửa. Vu Tiệp kinh hoàng mở mắt, rơi ngay vào đôi mắt thâm tình của Tấn Tuyên, trong ấy ngập tràn tình yêu say đắm khiến cô run rẩy, vội vàng cúi mặt xuống trốn tránh.
Tấn Tuyên nhìn ra cửa, phục vụ đang mang thức ăn vào. Tấn Tuyên gật đầu, ra hiệu cho người ta mang vào, quay lại thì thấy Vu Tiệp đang cúi gằm mặt, anh nắm nhẹ tay cô để tỏ ý an úi. Phục vụ đặt thức ăn xuống rồi rời đi nhanh chóng.
Tấn Tuyên rút một tờ khăn giấy, nâng mặt Vu Tiệp lên, rồi khẽ khàng lau nước mắt cho cô: “Xin lỗi, lại khiến em phải khóc, anh đã nói sẽ không để em khóc nữa.”
Vu Tiệp không nén nổi nỗi đau trong lòng, ôm chặt cổ Tấn Tuyên, òa khóc nức nở. Đừng, đừng tốt với cô như thế.
Tấn Tuyên ngẩn người rồi mỉm cười, cũng ôm cô thật chặt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô đã trở về vòng tay anh rồi.
Vu Tiệp dựa vào lòng Tấn Tuyên khóc mãi, bao uất ức chất chồng mấy hôm nay như được dòng nước mắt rửa sạch. Sự chỉ trích của gia đình, vẻ cầu xin của dì Châu, khí thế đàn áp của Lâm Ngữ Âm, sự phiền muộn của Tấn Tuyên, tất cả tất cả những chuyện cô bất lực đều tuôn trào ra ngoài theo dòng nước mắt.
Tấn Tuyên ôm chặt Vu Tiệp, để mặc cô khóc. Cô đã mệt quá rồi, khóc đi, khóc rồi sẽ tốt hơn.
Mãi một lúc sau, khó khăn lắm Vu Tiệp mới ngưng khóc, khẽ nấc nghẹn nhưng không dám ngẩng lên, vẫn gục vào lòng anh.
Tấn Tuyên vuốt ve lưng cô: “Khóc lâu quá rồi, có cần uống nước rồi tiếp tục không?”
Vu Tiệp nghe thế thì không nhịn được cười.
Tấn Tuyên đỡ cô dậy: “Đỡ hơn chưa?”. Khóe môi nhướn lên thành một nụ cười, ánh mắt ngập tràn vẻ dịu dàng khiến Vu Tiệp thấy an ủi nhiều hơn, cô khẽ gật đầu.
“Nhìn này, tiết kiệm khăn giấy”. Tấn Tuyên khẽ cười, chỉ vào mảng áo ướt đẫm của mình.
Vu Tiệp càng ngượng ngùng, mặt mỗi lúc một đỏ, lúng túng đan tay vào nhau, nhìn chằm chằm vào áo anh.
“Ngốc quá, đùa thôi.” Tấn Tuyên cười khẽ, ôm lấy cô, khẽ cắn vành tai cô. “Anh đã là của em rồi, một chiếc áo thì đáng gì”.
Tai Vu Tiệp đỏ bừng, anh… anh nói bậy gì thế, cô xấu hổ không dám nhìn anh.
Tấn Tuyên thấy Vu Tiệp không còn buồn bã nữa thì nhẹ nhõm thả cô ra, không chọc cô nữa, nếu không mèo hoang lại chạy mất: “Được rồi, không ăn thì dạ dày anh lại phản đối đấy. Anh chưa ăn trưa.”
Vu Tiệp thấp thỏm, lo lắng nhìn anh: “Tại sao không ăn?”
“Không gặp được em nên không ăn nổi.” Tấn Tuyên thoáng chốc chuyển sang vẻ ủ rũ, Vu Tiệp thấy thế thót tim, lại bắt đầu đùa giỡn rồi.
“Thật, hai hôm nay anh chưa ăn bữa nào ra hồn, bây giờ đói quá.” Tấn Tuyên nói một cách nghiêm túc, khóe môi nhướn lên, mắt hau háu nhìn món ăn trước mặt.
Vu Tiệp nhìn gương mặt nghiêng nghiêng rất đẹp trai của anh, cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nhất định mấy hôm nay anh đã rất đau khổ, buồn phiền.
“Tấn Tuyên, em xin lỗi”, Vu Tiệp khẽ lên tiếng.
“Chấp nhận, chỉ nói không thì vô ích, phải bù đắp bằng hành động.” Tấn Tuyên vừa gắp thịt vừa liếc nhìn cô.
Vu Tiệp giật mình, anh muốn bù đắp cái gì? “Gì cơ?”
Tấn Tuyên nuốt một miếng thịt bò, uống một ngụm canh rồi quay lại nhìn cô, chậm rãi thốt ra một câu: “Đêm nay ở với anh”.