Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Món Quà Bí Ẩn

Chương 12

Tác giả: Cecelia Ahern

Quá nhanh

Lou biết anh đã quá say để tán tỉnh người phụ nữ hấp dẫn luôn nháy mắt với anh trong quán bar. Trên đường lảo đảo từng bước đến bàn cô, anh vấp té vào người bạn của cô và làm rượu đổ lên váy. Không phải váy của người phụ nữ xinh đẹp, hấp dẫn kia mà là váy của người bạn đi cùng.

Trong khi lầm bầm điều gì đó tựa như lời xin lỗi thì anh bất chợt nhận ra “người phụ nữ xinh đẹp” kia có vẻ như khá nhếch nhác. Khi bạn say như Lou Suffern, thì biên giới giữa sự nhếch nhác và niềm mê tình dục rất mong manh. Anh cũng đã mất đi khá nhiều nét lịch lãm, quyến rũ hợp thời trang so với lúc mới bước vào quán. Những giọt whisky và coca đã làm bẩn chiếc áo sơ mi trắng và bẩn cả cái nơ khá là hợp mốt của cô. Đôi mắt xanh của anh, đôi mắt từng làm cho bao phụ nữ cảm giác như là đang rơi từ trên cao thẳng xuống mặt hồ nước xanh biếc, giờ đây đang đỏ ngầu đờ đãn, vì thế mà chẳng tạo ra được hiệu ứng khát khao thèm muốn. Khi cố tình cởi trần cô bằng ánh mắt của mình, đôi mắt anh trở nên gian giảo. Anh đã quá say, không thể làm bất cứ điều gì hơn với cô hay với người bạn của cô, người mà anh đụng phải khi từ toilet ra, cố lau sạch vết rượu đỏ mà anh đã làm đổ trước đó. Sự chọn lựa hợp lý nhất cho anh vào lúc này là đi bộ về chỗ đậu xe rồi lái xe về nhà.

Phải mất nhiều hơn hai mươi lăm phút so với thường lệ anh mới đến được tầng hầm chỗ giữ xe ở tòa nhà văn phòng. Khi vào tầng hầm lạnh lẽo và tối tăm, anh nhận ra là mình… quên mất vị trí đỗ xe. Anh đi một vòng bãi, nhấn nút trên chiếc chì khóa hy vọng sẽ nghe tiếng báo động và thấy ánh đèn chớp tắt của chiếc xe.

Thật không may, anh mãi lòng vòng đến nỗi quên luôn việc mình đang đi tìm chiếc xe. Cuối cùng anh cũng nhận ra ánh đèn và nhíu mắt tập trung tìm được đến chiếc Porche.

“Chào cưng”, anh tì tay theo chiếc xe, không phải vì quá yêu thích nó mà chỉ vì anh đi không vững. Anh “hôn” chiếc xe một cái và leo vào bên trong. Ngồi lên ghế rồi, anh mới nhận ra mình ngồi bên phía ghế không có tay lái. Anh lại làm cái viecj ngớ ngẩn là bước trở ra ngoài và đi vòng qua phía bên kia. Anh bước vào cái ghế phía bên kia, ổn định chỗ ngồi. Anh cảm thấy những cột xi măng dưới tầng hầm như đang lắc lư. Anh mong nó sẽ không ngã vào xe anh.

Anh loay hoay cố đút chìa khóa xe vào ổ khóa. Cuối cùng thì nó đã vào được. Anh khoái trá với tiếng của động cơ, sau khi nhấn chân ga. Mơ màng một lát anh mới nhớ tới việc phải quan sát đường đi. Vừa nhớ ra chuyện đó và nhìn mũi xe, Gabe đang đứng bất động.

“Chúa ơi!”. Lou la lên, nhấc chân khỏi chân ga, dừng xe lại, đập mạnh tay vào cửa kính. “Anh điên à? Muốn tự sát à!”. Gương mặt Gabe lờ mờ trước mặt khiến Lou không biết có phải anh ta cười hay không. Anh nghe tiếng gõ, giật mình. Và khi nhìn lên thì thấy Gabe đang săm soi anh qua cửa sổ bên tay trái. Động cơ vẫn nổ.

Lou hạ cửa sổ một chút.

“Chào”.

“Chào Gabe”, anh đáp trả một cách buồn ngủ.

“Anh có muốn tắt máy xe không Lou?”.

“Không. Không, tôi sẽ lái xe về nhà”.

“Tôi không nghĩ anh nên lái xe về nhà. Anh ra khỏi xe đi, tôi sẽ gọi taxi đưa anh!”

“Không, không thể để chiếc Porche ở đây. Người ta sẽ lấy mất. Những tên trộm cắp. Những gã vô gia cư”. Anh lắp bắp một cách cuồng loạn, không hiểu chính xác mình nói gì. “Ồ, sao anh không lái xe đưa tôi về nhà?”

“Không, tôi không nghĩ đó là ý kiến hay, Lou. Ra đi nào! Tôi sẽ gọi taxi cho anh”, Gabe nói và mở cửa xe.

“Không, không cần taxi. Lou nói líu nhíu, vô số xe. Anh nhấn chân ga và chiếc xe chồm lên với cánh cửa mở, sau đó dừng lại, lại chồm lên, rồi dừng lại. Gabe trợn tròn mắt.

“Được rồi”, Gabe nói to khi thấy Lou lại bắt đầu lái. Chiếc xe bò rề sắp đến dốc lớn. “Tôi nói, được rồi”, anh ta hét lớn lên. “Tôi sẽ đưa anh về nhà”.

Lou lách mình bước qua cần số, ngồi vào ghế kế bên trong khi Gabe ngồi vào ghế tài xế. Anh ta không cần phải chỉnh lại ghế ngồi hay kính chiếu hậu vì anh ta và Lou có cùng chiều cao.

“Anh biết lái không?”, Lou hỏi.

“Biết”.

“Anh từng lái loại xe này?”. Lou hỏi một cách khoái trá. “Anh có một chiếc Porche thế này đậu ở bãi xe nhà anh à?”. Anh cười phá lên với vẻ bỡn cợt.

Nhưng Gabe chẳng để tâm. “Cài dây an toàn đi Lou”. Gabe lờ đi những lời bình luận vô ý vô tứ của anh và tập trung lái xe đưa Lou về nhà. Nhiệm vụ này rất quan trọng, thật sự rất quan trọng.

Bình luận