Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

“Belly, con đã gọi cho bố chưa đấy?” – mẹ hỏi

“Chưa ạ”

“Mẹ nghĩ con nên gọi cho bố, báo với bố là mọi thứ ở đây vẫn ổn.”

Tôi đảo mắt một vòng, ngao ngán trả lời:” Con e là bố cũng đang chẳng có mặt ở nhà và lo lắng gì đâu.”

“Thì dù sao cũng nên gọi báo cho bố một tiếng”

“Sao mẹ không bảo anh Steven gọi ý” – tôi cãi bướng.

” Mẹ không bảo anh gọi bởi vì anh và bố sẽ có hai tuần cùng đi thăm thú các trường đại học với nhau. Còn con thì khác, hai bố con sẽ không được gặp nhau cho tới cuối mùa Hè này”

Sao mẹ cứ phải suy nghĩ và lo lắng hộ cho người khác nhiều như thế nhỉ? Mẹ là người duy nhất tôi biết sau khi ly hôn vẫn giữ được mối quan hệ tốt với chồng cũ và cân bằng mọi chuyện.

Mẹ đứng dậy đưa cho tôi cái điện thoại, trước khi rời khỏi phòng:” Gọi cho bố con đi “. Mẹ luôn đi ra khỏi phòng mỗi khi tôi gọi điện cho bố, để hai bố con có thể thoải mái trò chuyện với nhau. Mẹ cứ làm như là tôi có bí mật gì muốn chia sẻ với bố – mà không thể kể trước mặt mẹ – lắm không bằng.

Thay vì bấm máy gọi cho bố, tôi đặt điện thoại trở lại bàn. Đáng ra bố phải là người gọi cho tôi trước, chứ không phải chiều ngược lại. Bố là bố cơ mà, còn tôi mới chỉ là một đứa trẻ con. Nói chung các ông bố không thuộc về căn nhà mùa Hè này. Kể cả bố tôi lẫn chú Fisher. Tất nhiên thỉnh thoảng họ cũng có ghé qua chơi nhưng đây không phải “nhà” của họ. Họ không thuộc về nơi đây. Căn nhà này không có ý nghĩa với họ như chúng tôi, các bà mẹ và đám trẻ con.

Bình luận