Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mười Tội Ác – Tập 2: Hiện Trường Vụ Án

Phần 7: Canh Người Cá

Tác giả: Tri Thù

Lời dẫn

“Tôi không biết ai là người sẽ đến!” Anh ta nói bằng giọng chắc chắn, “Nhưng người đó đã lên đường rồi!” – Garcia Marquez.

 

Bất cứ nơi nào trên thế giới cũng có những ngôi nhà khu biệt thự bị ma ám. Mọi người truyền tai nhau những câu chuyện ma từng xảy ra ở đó. Ở nước ngoài có những cơ quan chính thức được lập ra để nghiên cứu về các hiện tượng kì lạ mà khoa học hiện đại không thể giải thích được, như: UFO[1], ngoại cảm, giác quan thứ sáu, và những hình ảnh các linh hồn xuất hiện trong các bức ảnh. Số lượng những bức ảnh có ma cũng nhiều không kém gì ảnh chụp được UFO. Khoa học không thể giải thích được các hiện tượng này, nhưng cũng không ai dám hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của nó.

Trong ngày hội khoa học Edinburgh của nước Anh, nhà tâm lí học, giáo sư Wiseman dẫn đầu một nhóm nhỏ các nhà khoa học chuyên nghiên cứu về các hiện tượng khó giải thích gửi lời mời tới toàn thế giới, hi vọng mọi người sẽ gửi cho họ những bức ảnh mà người chụp cho rằng đã chụp được ma. Dựa vào những bức ảnh này, nhóm nghiên cứu sẽ tiến hành các phân tích sâu hơn, với mục đích kiểm chứng việc trên đời có tồn tại những hiện tượng siêu nhiên hay không?

Sau khi tiến hành kiểm tra tính chân thực của các bức ảnh, các nhà khoa học đã chọn ra mười bức ảnh ma kì lạ nhất, trong số đó có hai bức ảnh đến từ Trung Quốc.

Một bức ảnh được chụp tại một trong bốn ngôi nhà ma nổi tiếng nhất chốn kinh thành. Ngôi nhà đó thường được gọi với cái tên “Cựu Lầu” nghĩa là “ngôi nhà xưa cũ”, nằm trên đường trục chính của khu Triều Dương Môn. Có người kể lại rằng, từng có một vài người dân công mất tích tại đó. Trên mạng Renren[2] một số sinh viên từng tổ chức một cuộc “thám hiểm” nhằm vào khu Cựu Lầu này. Họ dùng máy quay ghi lại toàn bộ quá trình rồi tải lên mạng. Trong số những bức ảnh chụp được ở đó, có một bức ảnh từng làm chấn động cư dân mạng một thời gian dài. Từ trong bức ảnh có thể thấy rõ hình một khuôn mặt ma quái thấp thoáng trên một khung cửa sổ của ngôi nhà.

Bức ảnh còn lại không rõ địa điểm, mà người gửi cũng không để lại tên tuổi của mình.

Bức ảnh được chụp vào lúc chập tối, ánh sáng mập mờ. Trong ảnh là một hang núi âm u, trước cửa hang có một đám khói bay lập lờ. Nhưng điều đáng nói ở đây là đám khói đó tụ lại thành hình một mặt người. Bức ảnh là một tổ hợp ảnh chụp liên tục, ghi lại cả quá trình “người khói” mờ ảo đó từ từ bay vào trong hang rồi biến mất.

Khi phóng to bức ảnh lên, có thể nhận ra các động tác của “người khói” diễn ra rất liền mạch, “người khói” từ từ bay lùi vào trong động, thế tay đặt rất khó hiểu và có phần quái dị. Cuối cùng “người khói” đưa tay vẫy vẫy như đang gọi người phía ngoài: “Lại đây nào! Vào đây chơi!”

Ngày 26 tháng 02 năm 2009, một nhóm QQ gồm bảy người yêu thích thám hiểm hẹn nhau đến “điều tra” một hang động mà mọi người đồn rằng có ma.

Hang động đó nằm sâu trong một ngọn núi lớn ở phía nam Trung Quốc. Trên núi, khắp nơi là những cây cổ thụ cao chọc trời và gần như không có dấu chân con người đặt tới. Trước cửa hang, những cây dây leo phủ kín như một tấm rèm, không ai có thể đoán được bên trong đó có gì. Một người thích đi du lịch mạo hiểm đã tìm ra hang động này. Sau khi chụp lại những bức hình kì lạ ở đây trở về, người đó đã đột ngột bị tai biến và chết một cách đầy khó hiểu. Những người trong nhóm QQ đã quyết định đến hang động đó để tìm hiểu sự thật.

Trong bảy người này có bốn nữ và ba nam, họ là: Hàn Đại Như Yên, Miêu Nhan, Gia Giai, Á Đồ, Bộ Thủ Hỏa, Vọng Vân, Vương Bất Tài.

Hàn Đại Như Yên, mọi người thường gọi ngắn gọn là Như Yên, ba mốt tuổi, nhân viên văn phòng làm việc tại Quảng Châu, là người nhiều tuổi nhất trong nhóm. Cô là một phụ nữ xinh đẹp có lúm đồng tiền đáng yêu, thích chơi game trực tuyến. Vẻ đẹp hút hồn của cô làm chao đảo không ít các chàng trai trong nhóm.

Thông thường cô rất hiếm khi đi chơi, nhưng cũng đã có vài lần đi du lịch theo kiểu thám hiểm. Đối với người phụ nữ này, việc rời khỏi các tòa cao ốc nơi thành thị, đặt chân đến nơi thâm sơn cùng cốc quả là một trải nghiệm hiếm có và đầy hấp dẫn.

Miêu Nhan, một cô gái 9X đến từ Nam Kinh, mới vào đại học năm đầu. Cô có đôi mắt to đáng yêu và một khuôn mặt ưa nhìn. Mỗi khi đến trường cô thường đeo một chiếc ba lô sau lưng, trên ba lô treo một con búp bê nhỏ. Cô gái trẻ này rất hiếu kì với những sự việc thần bí. Mặc dù bài tập của kì nghỉ đông vẫn chưa làm hết! Nhưng cô nói dối gia đình về ngày khai giảng, rồi theo nhóm bạn tham gia chuyến du lịch thám hiểm lần này.

Á Đồ là người Đại Liên, sinh viên năm bốn sắp ra trường, mọi thứ gánh nặng học tập gần như đã không còn, cộng thêm sở thích tham gia các hoạt động thám hiểm, càng khiến cô sinh viên hoạt bát và láu cá này cảm thấy hưng phấn. Nhưng chỉ có duy nhất một vấn đề, cô là một kẻ “mù đường” và thường xuyên bị lạc. Có lần cô bị lạc đường trên núi tuyết, nhưng may mắn được cảnh sát cứu hộ tìm thấy và đưa về, hình ảnh cô gái gặp nạn trông tiều tụy như người sắp chết từng trở thành tiêu điểm trên các trang tin tức mạng. Á Đồ ăn nói rất quái gở nếu chỉ nghe tiếng thôi, mọi người sẽ nghĩ rằng cô là một cô gái rất hay nhõng nhẽo và đỏng đảnh.

Gia Gia là du học sinh tại New Zealand, từ nhỏ sống trong cuộc sống sang giàu, là một tín đồ hàng hiệu. Về kinh nghiệm đi thám hiểm, cô trước giờ chỉ dừng lại ở việc “đàm đạo trên mặt giấy” chứ chưa có chút kinh nghiệm thực tế nào. Trong thời gian về nước nghỉ tết, cô lấy hết can đảm đăng kí tham gia đợt thám hiểm hang động bí ẩn lần này. Cô gần như không có chút kiến thức nào về thám hiểm, không mang theo bất cứ một trang thiết bị hỗ trợ cuộc sống dã ngoại nào, trong va li của cô chỉ toàn đồ ăn, quần áo và đồ dưỡng da trang điểm.

Vọng Vân, ba mươi tuổi, là một kĩ sư địa chất. Anh đeo một cặp kính mắt dày, trông rất có học thức và lịch sự, nhưng dáng vẻ có phần phong trần và từng trải. Trong nhiều năm nay, công tác thăm dò địa chất đưa anh đặt chân đến vô số những vùng núi hiểm trở và hoang vu, thậm chí là sang tận châu Phi xa xôi. Con người này có sở thích chụp ảnh, trên tay anh lúc nào cũng mang theo chiếc Laica M9. Giá trị của chiếc máy ảnh này có thể sánh với một chiếc xe ô tô, chẳng phù hợp chút nào với mức lương bèo bọt của anh hiện giờ. Ước mơ lớn nhất của anh là chụp được một bức ảnh gây chấn động cả thế giới.

Vương Bất Tài, gần ba mươi tuổi nhưng vẫn còn độc thân, quê Chiết Giang, và đang theo ngành thiết kế xây dựng, một người rất yêu thích du lịch ba lô, từng một mình đi xuyên vùng Tạng Bắc không một bóng người. Vương Bất Tài thích sống cuộc sống dã ngoại, không giấu giếm việc mình có ác cảm và thù hận với thế giới và với phụ nữ.

Bộ Thủ Hỏa, người Đông Bắc, tốt nghiệp học viện điện ảnh, thường ngày ít nói, tính tình hướng nội và độc lập. Anh hay vác theo một bộ máy quay, đã từng thực hiện một số phim tài liệu về những động vật quý hiếm trong tự nhiên. Ước mơ của anh ta là trở thành một diễn viên điện ảnh.

Bảy người bạn hẹn nhau tập hợp tại thị trấn nhỏ phía dưới chân núi. Thị trấn này kinh tế tương đối phát triển, có rất nhiều các tiệm ăn bán các món hoang dã nổi tiếng, thu hút không ít người có tiền và quan chức đến thưởng thức. Các thực khách tập trung ở đây đông như trẩy hội, không khí lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt. Cả nhóm để hành lí lại trong nhà nghỉ trong thị trấn, mua những vật dụng cần thiết như dây thừng, đèn pin, dụng cụ phá đá, đinh móc đá, ròng rọc, la bàn, lều, túi ngủ v.v… để phục vụ cho chuyến thám hiểm sắp tới. Tất nhiên, không thể nào thiếu được thuốc và lương thực.

Bốn cô gái xinh đẹp và ba chàng trai kinh nghiệm thám hiểm đầy mình, họ đeo ba lô lên và thẳng tiến về phía hang động thần bí.

Mọi người đã quen nhau trên QQ từ trước nên dù đây là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng họ vẫn tương đối thân thiết. Bốn cô gái tỏ ra vô cùng hứng khởi, dọc đường còn vừa đi vừa hát vô cùng vui vẻ. Ba chàng trai chỉ cười theo và kể về những kinh nghiệm thám hiểm của mình. Sau một buổi sáng leo bộ mệt mỏi và gian nan, cuối cùng họ đã đứng trước cửa hang động.

Bảy “nhà thám hiểm” đứng trước cửa hang chụp ảnh làm kỉ niệm, Như Yên và Gia Gia cười toe toét, còn Á Đồ và Miêu Nhan giơ hai ngón tay làm duyên.

Vọng Vân dặn dò cả nhóm: “Trong quá trình thám hiểm có thể xảy ra rất nhiều tình huống nguy hiểm, mọi người phải nhớ kĩ không được tách ra đi một mình trong hang động, nhớ chưa?”

Vương Bất Tài phát biểu: “Chúng ta nên chọn ra một người làm đội trưởng, nhưng tôi có ý kiến… không chọn nữ nhé!”

Bộ Thủ Hỏa nói: “Tôi là con trai, nhưng cũng không muốn làm đội trưởng đâu!”

Miêu Nhan ngây thơ nói: “Ai đẹp trai nhất, người ấy sẽ là đội trưởng. Còn nếu không thì tung dép để chọn người vậy.”

Á Đồ đỏng đảnh lên tiếng: “Vọng Vân làm đội trưởng đi, anh ấy là giỏi nhất, còn hai anh toàn là mấy ông chú quái dị thôi!”

Vọng Vân chấp nhận vai trò đội trưởng, mọi người xếp thành hàng dọc, ba chàng trai lần lượt đứng đầu, cuối và giữa đoàn để bảo vệ các thành viên nữ. Mọi người bật chiếc đèn trên mũ bảo hộ, rồi mỗi người cầm trên tay một thanh sắt, từ từ và cẩn thận bước vào trong, bắt đầu cuộc thám hiểm.

Hang động thần bí, bóng đêm trước mặt khiến bất cứ một người ưa mạo hiểm nào cũng không tránh khỏi cảm giác hồi hộp và nổi da gà. Rất nhanh chóng, mọi người đã quen với môi trường bóng tối, tâm lí cũng dần bình tĩnh trở lại. Những đoạn nham thạch trong động đan xen vào nhau, có những tảng đá trông như hình cây nấm khổng lồ, có những tảng lại giống như những bông hoa sen chồng lên nhau thành nhiều lớp. Những đoạn rễ cây cổ thụ xuyên qua vách động rủ xuống chắn đường, lòng của dòng sông ngầm đã khô cạn ngoằn ngoèo và khúc khuỷu, khiến việc đi lại vô cùng khó khăn. Những chỗ ẩm ướt được phủ một lớp rêu mềm. Đường trong động được chia thành nhiều nhánh, các động nhỏ cũng rất nhiều. Sau khi lách qua một khe đá hẹp, không gian bỗng mở rộng trước mặt cả đội hiện ra một hang động lớn.

Điều không thể ngờ tới là, ở phía cuối hang động, cả đội nhìn thấy có ánh lửa bập bùng.

Cho rằng mình hoa mắt, cả nhóm đứng yên bất động, rồi không ai bảo ai, tất cả cùng chiếu đèn về hướng có ánh sáng phát ra nhưng vẫn không nhìn rõ đó là gì. Đội trưởng Vọng Vân bảo mọi người tắt hết đèn đi. Trong bóng tối, bảy đôi mắt căng ra nhìn về phía xa.

Lúc này, họ mới nhìn rõ, trong hang động không bóng người này, có thứ gì đó đang bốc cháy.

Bộ Thủ Hỏa hét lên một tiếng lớn, tiếng hét vọng lại từ hang động cũng rất to.

Tất cả những ai hiểu về thám hiểm đều biết rằng, nếu tiếng vọng lại của một hang động lớn như thế, nghĩa là phía trước đã hết đường, còn nếu tiếng vọng nhỏ và có phần vang xa nghĩa là vẫn còn đường đi tiếp.

Mọi người lại bật đèn lên, cố gắng thở đều rồi từ từ tiến về phía trước.

Tại đoạn cuối của hang động, có một vài thứ đồ như bát và lọ. Trên một chỗ khoét vào thành động, có đặt một cái nồi lớn, bên dưới là lửa, kinh hãi hơn nữa, trên nồi có một người.

Cả đội ai nấy đều há hốc miệng nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Một lúc lâu sau, tất cả mới đồng thanh hét lên sợ hãi.

Cả đội co rúm vào một chỗ, tâm trạng hết sức bất ổn, Miêu Nhan và Á Đồ sợ hãi đến phát khóc. Rất dễ dàng nhận ra rằng họ đã bắt gặp hiện trường một vụ án mạng. Khi gặp phải tình huống này, không được phép đụng vào bất cứ thứ gì, mà phải bảo vệ hiện trường, để tiện cho cảnh sát trong quá trình phá án. Bảy người trong nhóm thám hiểm không dám nhìn thẳng vào nồi, Gia Gia rút điện thoại ra định báo cảnh sát 110 mới phát hiện ra trong hang không có sóng. Mọi người cố gắng hết sức để trấn tĩnh lại, bàn kế hoạch ứng phó với tình hình. Họ quyết định để Vương Bất Tài và Như Yên rời khỏi hang, xuống dưới thị trấn để báo cảnh sát, những người còn lại ở lại bảo vệ hiện trường.

Bộ Thủ Hỏa bật máy quay phim, rồi hướng về phía chiếc nồi. Vọng Vân cũng bật máy ảnh, ghi chép lại những dấu vết tại hiện trường. Đây đều có thể trở thành chứng cứ và đầu mối quan trọng giúp cảnh sát.

Á Đồ đã sợ đến rã rời chân tay, nói: “Em sắp nôn mất thôi!”

Miêu Nhan vừa khóc lóc vừa nói: “Em xin mọi người đấy, mọi người đưa em ra khỏi chỗ này đi! Bảo vệ hiện trường có phải là nhiệm vụ của chúng ta đâu.”

Gia Gia lắp bắp không ra hơi: “Như Yên, Vương Bất Tài, hai người nhanh lên đi, chân em nhũn ra không bước nổi nữa rồi!”

Vọng Vân vẫn bình tĩnh, nói: “Tôi nhìn rõ rồi. Đó là một phụ nữ.”

Bộ Thủ Hỏa bỗng đặt chiếc máy quay xuống, nói: “Mọi người giữ im lặng, rất có thể hung thủ còn ở cách đây không xa.”

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, ngọn lửa đã tắt ngúm.

Như Yên và Vương Bất Tài dẫn đường, Họa Long, Bao Triển và Tô My dẫn đầu một đội cảnh sát nhanh chóng chạy tới hang động. Tổ chuyên án bấy giờ đang tham dự một hội thảo kĩ thuật trinh sát tại thành phố này. Xảy ra vụ án, phía cảnh sát địa phương có thông báo nhờ sự giúp đỡ của tổ chuyên án để giải quyết vụ việc. Nhận được tin từ phía đồn cảnh sát, giáo sư Lương quyết định một mình tiếp tục cuộc hội thảo, để ba người còn lại giúp đỡ phía cảnh sát địa phương đến kiểm tra hiện trường.

Nhìn thấy cảnh sát đến, những người còn lại trong hang động thở phào nhẹ nhõm, rồi vội ném hết những vũ khí phòng thân mà nãy giờ họ đều nắm chặt trên tay.

Tô My tới an ủi cả đoàn, rồi hỏi từng người một để lấy lời khai.

Bao Triển và Họa Long dẫn theo đội cảnh sát đi kiểm tra hiện trường. Nạn nhân là nữ giới, tầm hai mươi tuổi, bị giết một cách dã man, mặt mũi đã không còn nguyên dạng. Theo những phân tích sơ bộ, có thể hung thủ từng sống một thời gian trong hang động này. Sau khi gây án, hung thủ để xác nạn nhân trong nồi, châm lửa và bỏ ra ngoài. Ngay sau đó, đội thám hiểm đã vào và chứng kiến cảnh tượng này.

Sau khi lấy lời khai xong, đội thám hiểm định ra về nhưng Họa Long đã ngăn họ lại và tịch thu các thiết bị mà họ mang theo.

Bao Triển giải thích: “Khi chưa có sự cho phép của phía cảnh sát, không ai được phép rời khỏi đây.”

Họa Long ra lệnh: “Các cô cậu tích cực hợp tác một chút, nộp điện thoại và chứng minh thư cho tôi.”

Vọng Vân phản ứng lại: “Sao lại như thế? Tại sao không để cho chúng tôi đi?”

Như Yên nói: “Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn dẫn cảnh sát đến đây, tôi chẳng muốn quay lại chỗ quái quỷ này làm gì cả.”

Vương Bất Tài tức giận, lớn tiếng: “Cảnh sát các anh lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Việc này thì có liên quan gì đến chúng tôi chứ?”

Á Đồ hùa theo: “Đúng thế. Các anh có nhầm không đấy? Chúng tôi là những người đi báo án, các anh cũng đã thẩm vấn cả nửa ngày rồi còn gì.”

Miêu Nhan nhút nhát lên tiếng: “Chú cảnh sát ơi! Mấy hôm nữa là cháu khai giảng rồi! Cháu còn phải đi học nữa. Cháu xin các chú, cho chúng cháu về đi ạ.”

Bộ Thủ Hỏa cười khẩy một tiếng, nói: “Cảnh sát các anh chẳng lẽ lại kém thông minh đến thế sao? Đến ai là hung thủ ai không phải cũng chẳng phân biệt nổi.”

Bao Triển nói: “Chúng tôi phải làm rõ xem trong số các cô các cậu có ai đến đây từ trước không?”

Cả đội nhao nhao nói, chẳng phân thứ tự, nhưng tất cả đều khẳng định họ tập hợp nhau dưới chân núi rồi cùng nhau đến hang động này.

Bỗng nhiên, Gia Gia ngẩn người, nói: “Không đúng? Hình như tớ từng đến đây rồi!”

Á Đồ tròn mắt nhìn Gia Gia có phần sợ hãi, bấu lấy vạt áo của Như Yên.

Các thí nghiệm khoa học đã chứng minh, con người ngoài thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác, thì còn một giác quan đặc biệt khác gọi là “giác quan thứ sáu”. Giác quan thứ sáu là một khả năng đặc biệt giúp chủ thể cảm nhận được những thứ xung quanh. Với mỗi người khác nhau, sự nhạy cảm của giác quan thứ sáu cũng khác nhau. Ví dụ, một giấc mơ ta từng mơ bỗng một ngày xuất hiện trong thế giới hiện thực. Hoặc khi một người khi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có những dự cảm vô cùng chính xác, và họ, phát hiện ra mình rất thân thuộc với cảnh vật ở đó.

Gia Gia nói rằng, cô có một cảm giác rất quen thuộc, dường như trước đây đã từng tới nơi này.

Bao Triển hỏi: “Cô đến đây khi nào? Đã nhìn thấy những gì ở đây?”

Gia Gia nhắm mắt lại, nói: “Em cảm thấy… em nằm trong một chiếc nồi rất lớn, xung quanh có rất nhiều cảnh sát. Em không động đậy được, chỉ trôi nổi trong nồi nước. Nước càng ngày càng nóng, đến tận khi em mất hết cảm giác. Cảnh sát vội vớt em ra khỏi nồi, mắt em vẫn còn mở.”

Bao Triển, Họa Long, Tô My không ai bảo ai, cùng nhau quay lại nhìn về phía chiếc nồi, đội cảnh sát địa phương đang đưa thi thể nạn nhân ra. Nạn nhân không nhắm mắt, ánh mắt đang nhìn về phía họ.

Từng xảy ra rất nhiều vụ án trong các hang động, ví dụ như vụ hai xác chết trong hang đá huyện Thanh Thủy, hay vụ vùi xác trong hang Thảo Kiều. Hai vụ án này có vai trò đặc biệt trong lịch sử phá án của Trung Quốc, và là hai ví dụ tham khảo quan trọng cho phía cảnh sát khi xảy ra những vụ án trong hang động như thế này.

Tổ tiên của loài người có một giai đoạn lịch sử dài sống trong hang động, ăn lông ở lỗ. Những bản tính hoang dã của loài người bị thế giới văn minh bó buộc, đẩy xuống đáy sâu tâm hồn mỗi con người. Những tà tính đó rất dễ bị đánh thức khi con người ta sống trong hang động. Một con người bình thường khi vào trong hang động, nhìn thấy những hòn đá nhọn hoặc những đoạn cây vừa tầm, rất có thể sẽ trỗi dậy những ý niệm tà ác trong tâm hồn, rồi dẫn đến hành vi giết người.

Bất kể ban ngày hay ban đêm, trong hang động luôn chỉ có một màu đen tối tăm. Đây thực sự là nơi thích hợp để hung thủ chọn làm hiện trường gây án.

Địa hình đặc biệt của hang động làm gia tăng khó khăn cho việc phá án. Bao Triển, Họa Long và Tô My không tìm thấy đầu mối nào có giá trị tại hiện trường.

Chỉ phát hiện trong những thứ bát bát lọ lọ kia đựng muối, dầu, tương, mắm. Việc hung thủ xử lí xác chết như thế này có thể có ba động cơ chính sau đây:

Thứ nhất, làm thực phẩm.

Thứ hai, phá hủy chứng cứ.

Thứ ba, gây hoang mang, hoặc vì một nguyên nhân khác.

Kết quả giám định pháp y cho biết, vết thương chí mạng của nạn nhân nằm ở vùng ngực, do một vật nhọn đâm trúng.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là một vụ giết người. Hung thủ là kẻ đã mất hết nhân tính, tình tiết vụ án vô cùng nghiêm trọng, thủ đoạn tàn nhẫn. Phía cảnh sát thu thập tất cả các chứng cứ tại hiện trường, bao gồm cả nồi, bát, lọ và cả xác nạn nhân đưa về để giám định thêm.

Đường hầm là nơi ở của những kẻ lang thang, ống nước rỗng là chỗ của những người không nhà cửa. Phía cảnh sát địa phương phán đoán rằng có một quái nhân sống trong hang động này. Nhưng có một điều kì lạ, rằng ngoài những đồ dùng liên quan đến việc nấu nướng, thì không có dấu hiệu nào của quần áo hay đồ dùng hàng ngày cả.

Chẳng lẽ đây chỉ là nhà bếp thôi sao?

Bao Triển, Họa Long và Tô My tiến hành phân công công việc. Phía cảnh sát địa phương trước tiên đưa xác nạn nhân và các chứng cứ liên quan xuống núi, sau đó chia làm ba nhóm. Nhóm thứ nhất nhanh chóng tiến hành công tác giám định, dựng lại khuôn mặt để xác định danh tính nạn nhân. Nhóm thứ hai điều tra tại các khu xung quanh hang động, tìm kiếm những kẻ tình nghi. Nhóm thứ ba quay trở lại hang động, tiếp tục công tác tìm kiếm chứng cứ. Công việc chính tiếp theo là tìm ra quần áo nạn nhân và hung khí giết người vì tại hiện trường không hề tìm thấy.

Bao Triển, Họa Long, Tô My đưa bảy người của đội thám hiểm rời khỏi hang, định đưa họ đến đồn cảnh sát tiếp tục điều tra.

Nhưng khi ra khỏi hang động, họ không đi theo đường cũ, mà chọn một lối khác.

Bao Triển mất một tiếng đồng hồ để phác họa sơ bộ lại bản đồ phân bố của hang động, trong đó có tất cả những đường dẫn tới hiện trường tìm thấy xác nạn nhân. Trên đường vừa đi vừa tìm kiếm những di vật có thể còn sót lại của nạn nhân. Do số lượng cảnh sát có hạn, những người trong đội thám hiểm cũng được yêu cầu tham gia vào công tác tìm kiếm. Nếu có thể tìm thấy điện thoại di động của nạn nhân thì có thể lập tức xác nhận được danh tính người đó. Nhưng do hang động tương đối rộng, địa hình phức tạp như mê cung, nên mọi người đều phải vô cùng cẩn thận tỉ mỉ khi tìm kiếm.

Miêu Nhan nói: “Chú cảnh sát ơi! Hung thủ có thể trở lại bất cứ lúc nào, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!”

Họa Long cười, bảo: “Hung thủ tự sa vào lưới thì tốt quá!”

Bao Triển an ủi: “Mấy cô cậu ở với chúng tôi là an toàn nhất rồi, không phải lo đâu!”

Như Yên lên tiếng: “Tôi từng học ngành luật, chúng tôi là các nhân chứng, không phải là kẻ bị tình nghi, các anh dựa vào đâu mà khống chế chúng tôi?”

Á Đồ thở dài: “Coi như là chúng ta giúp đỡ họ vậy! Có lần tôi không tìm được đường về nhà, còn chặn cả xe cảnh sát lại nhờ giúp mà.”

Vọng Vân đồng tình: “Đúng! Nếu nói là cảnh sát nhờ chúng ta giúp đỡ, thì tôi còn chấp nhận được.”

Tô My quay sang hỏi: “Cô gái mặc đồ thể thao màu hồng kia, em tên là gì?”

Gia Gia trả lời: “Em là Gia Gia, đến từ New Zealand!”

Tô My tỉ tê: “Tôi cũng có lần có cảm nhận tương tự như em. Khi đến một nơi hoàn toàn xa lại, gặp những người chưa từng quen biết, nhưng lại có cảm giác như thấy họ ở đâu đó rồi.”

Bộ Thủ Hỏa nói: “Nếu hung thủ có quay lại đây, thấy đông người thế này, chắc cũng chạy từ lâu rồi.”

Vương Bất Tài hùa theo: “Chứ còn gì nữa! Nếu không phải có chúng ta phát hiện ra, chắc giờ này hắn đang đánh chén rồi ấy chứ!”

Miêu Nhan gắt gỏng: “Ông chú ơi! Tôi muốn ói ra rồi đây này!”

Á Đồ cũng tỏ ra khó chịu: “Vương Bất Tài, anh nói nghe ghê quá!”

Bộ Thủ Hỏa bỗng lên tiếng: “Trên ngực nạn nhân có một hình xăm hoa hồng, hình xăm đó sao nhìn quen thế nhỉ?”

Vọng Vân nói: “Đúng thế, lúc chụp ảnh lại tôi cũng để ý thấy hình xăm đó.”

Như Yên nghĩ một lát rồi nói: “Hoa Hoa trong nhóm QQ của chúng ta cũng có một hình xăm như thế!”

Bao Triển, Họa Long và Tô My nghe thấy thế liền dừng bước, nhìn về phía Như Yên.

Như Yên giải thích, trong nhóm chát của họ có một người tên là Hoa Hoa, lấy tên trên mạng là Đóa Hoa Độc. Cô ấy và bạn trai của mình đều rất ưa thích các hoạt động ngoài trời. Chuyến thám hiểm lần này họ vốn cũng đăng kí tham gia, nhưng khi tập hợp ở dưới chân núi thì không thấy cô ấy đến, điện thoại cũng không gọi được. Khi tổ chức đi thám hiểm, thường xuyên có những người đăng kí nhưng không tham gia, nên mọi người cũng không để ý lắm. Những người khác trong đội cũng nói thêm, ở giữa ngực Hoa Hoa có xăm hình một bông hoa hồng. Cô ấy từng gửi trong nhóm chát một bức ảnh không lộ mặt, nhưng có thể thấy một hình xăm bông hồng, nên mọi người đều nhớ.

Bộ Thủ Hỏa nói: “Tôi còn nhớ cô ấy nói mình xăm bông hoa hồng đó vào ngày Valentine nữa.”

Họa Long hỏi: “Dáng người của Hoa Hoa và nạn nhân có tầm như nhau không?”

Á Đồ trả lời: “Em còn chẳng dám nhìn vào cái xác cơ.”

Vọng Vân giải thích: “Thực ra, chúng tôi đều chưa từng gặp Hoa Hoa, chỉ thấy hình xăm của cô ấy trong bức ảnh thôi.”

Bao Triển hỏi tiếp: “Bông hoa hông đó trông như thế nào?”

Vương Bất Tài lấy điện thoại của mình ra, tìm lại bức ảnh của Hoa Hoa. Đó là một bức ảnh không lộ diện, mà chỉ chụp hình xăm là chính. Mấy cô gái quay ra chỉ trích Vương Bất Tài là kẻ háo sắc, còn lưu cả bức ảnh hở hang của Hoa Hoa vào trong điện thoại. Vương Bất Tài hơi ngượng ngùng, giải thích rằng mình yêu nhiếp ảnh, từ góc độ đó nhìn vào, thì đây là một bức ảnh rất đẹp, nên mới lưu lại.

Bông hoa hồng đẹp nhất là bông hoa nở trước ngực, vì trái tim ẩn giấu sau đó chính là món quà tuyệt vời cho ngày lễ tình nhân. Nhưng giờ người con gái đó đã đi xa mãi mãi.

Họa Long trừng mắt nhìn Vương Bất Tài, hỏi: “Chẳng phải tôi đã yêu cầu các cô cậu giao hết điện thoại và chứng minh thư rồi sao? Tại sao cậu không chịu nộp?”

Vương Bất Tài nhún vai, nói: “Lúc ấy người đông, anh quên mất tôi thì tôi còn nộp làm gì!”

Bao Triển nhìn kĩ bức ảnh trên điện thoại của Vương Bất Tài. Sau khi xăm mình, nếu không tiến hành phẫu thuật, thì không thể xóa hết vết xăm được. Mặc dù thi thể nạn nhân đã bị hủy hoại nghiêm trọng, hình xăm cũng đã mờ nhạt rất nhiều, nhưng từ những đường nét và màu sắc còn sót lại cũng có thể thấy sự giống nhau đến khác thường so với hình xăm trong bức ảnh, vị trí xăm hình cũng rất ăn khớp.

Họa Long và Tô My cũng quan sát bức ảnh, rồi gật đầu. Theo kinh nghiệm điều tra cho thấy, nạn nhân rất có thể chính là Hoa Hoa.

Những người trong đội thám hiểm ban đầu cảm thấy kinh ngạc, rồi sau đó có buồn bã. Họ không thể tin được rằng nạn nhân của vụ án lại chính là một người trong nhóm chát. Thường ngày họ vẫn nói chuyện rất nhiệt tình, thân thiết như anh em ruột thịt.

Vốn đã hẹn nhau cùng đến hang động thám hiểm, nhưng ai ngờ lại thấy cô chết thảm như thế. Không khí bỗng nhiên trầm xuống, mọi người có chút buồn bã, một cảm giác khó tả lan tỏa khắp nơi.

Miêu Nhan bỗng nhiên bật khóc: “Đó không phải là Hoa Hoa, cô ấy không đến đây, phải không?”

Á Đồ cũng rưng rưng, nói: “Sao lại có thể là cô ấy được chứ? Chắc mọi người nhầm lẫn ở đâu đó rồi!”

Như Yên cố giữ bình tĩnh, an ủi: “Cảnh sát sẽ có cách để làm rõ sự việc. Hi vọng đó không phải là Hoa Hoa. Đó là một cô gái tốt, tôi cũng rất quý cô ấy.”

Gia Gia có phần kích động: “Thiếu gì người xăm ở ngực, xăm hình hoa hồng cũng có phải chỉ mình Hoa Hoa đâu… Nhưng mà, sao tự nhiên em lại cảm thấy buồn thế này?”

Vương Bất Tài, Vọng Vân, Bộ Thủ Hỏa đều không lên tiếng. Họ đã quan sát thi thể nạn nhân ở khoảng cách rất gần. Mặc dù không dám khẳng định, nhưng họ đều có một dự cảm không tốt.

Mọi người vẫn tiếp tục tiến về phía cửa hang. Đến một đoạn rẽ, Á Đồ nói muốn đi vệ sinh, rồi cứ thế chạy vào một đoạn đường rẽ.

Cô gái nhát gan này càng nghĩ đến chuyện vừa rồi càng sợ, suýt nữa không nhịn được, mọi người đứng ở chỗ cũ chờ để bớt xấu hổ, Á Đồ tắt đèn trên chiếc mũ bảo hộ, cô ngồi xuống một đống đá vụn trong đường rẽ.

Một lát sau, Á Đồ hình như nhìn thấy thứ gì đó, hoặc gặp phải nguy hiểm gì không rõ, cô bỗng hét lên một tiếng rất lớn: “Á…!”

Cả nhóm không biết có chuyện gì xảy ra. Mấy cậu thanh niên định chạy vào, nhưng lại thấy không tiện, đành thôi.

Như Yên, Miêu Nhan, Gia Gia vội hỏi vọng vào trong xem đã xảy ra chuyện gì.

Á Đồ chạy ra, khuôn mặt đau đớn, loạng quạng lao về phía mọi người, chỉ kịp nói một câu rồi ngất lịm: “Rắn độc cắn…”

Khát vọng sống khiến con người ta không để ý đến cả sự ngượng ngùng. Khi gặp phải nguy hiểm, nhất định phải dùng những từ ngữ đơn giản và dễ hiểu nhất để thông báo với mọi người. Cả nhóm vội vàng đỡ Á Đồ dậy, Bộ Thủ Hỏa cõng cô bé rồi cả nhóm vội chạy ra khỏi hang. Bộ Thủ Hỏa đặt Á Đồ xuống một phiến đá, ngoài trời đã tối sầm. Do khoảng cách đến bệnh viện gần nhất dưới chân núi cũng tương đối xa, nếu không chữa trị kịp thời, thì chỉ còn nước nhìn Á Đồ trúng độc mà chết.

Bao Triển, Họa Long và Tô My cũng bó tay, không biết phải giải quyết thế nào. Nọc độc của rắn thường phát tác rất nhanh, cô gái này nhất định không thể trụ nổi quá lâu.

Tô My hỏi: “Có ai mang theo hộp cứu thương không?”

Vọng Vân chỉ vào ba lô của mình, nói: “Ở đây có dầu gió, dầu tràm, Vân Nam bạch dược, băng vết thương, thuốc chống viêm và thuốc giảm đau.”

Bộ Thủ Hỏa nói cộc lốc: “Mấy thứ đấy làm quái gì được? Chẳng lẽ lại dán lên vết thương.”

Vương Bất Tài nói: “Trước tiên cởi đồ của Á Đồ ra để xem vết thương thế nào đã.”

Như Yên phát biểu ý kiến: “Trong lúc cấp bách này, cứ hút máu độc ra đã rồi tính.”

Miêu Nhan xua tay, nói: “Ôi, ai có kinh nghiệm thì hút độc đi, tôi chịu thôi.”

Vương Bất Tài nói: “Giờ này còn nghĩ nhiều thế làm gì. Không thì để tôi hút độc cũng được.”

Vọng Vân đồng tình: “Đúng đấy! Cứu người là quan trọng nhất lúc này.”

Họa Long giờ mới lên tiếng: “Các cô các cậu xem phim nhiều quá rồi à. Hút máu độc à?”

Bao Triển nói: “Trước tiên phải xem đó có phải là rắn độc không đã. Cứ mở ra xem vết thương rồi tính.”

Bộ Thủ Hỏa tỏ vẻ rất am hiểu: “Phải đi hái thuốc. Thông thường nơi có rắn độc sống đều có cây cỏ trị độc.”

Gia Gia chuẩn bị cởi quần áo Á Đồ ra, cô quay lên nhìn mọi người rồi nói: “Đàn ông con trai quay hết mặt ra kia đi.”

Á Đồ vẫn hôn mê bất tỉnh. Mấy cô gái kiểm tra vết cắn. Vết cắn không hề bị sưng tấy, cũng không thấy dấu hiệu bầm tím hay nổi mụn nước, chỉ có một hàng nốt răng nhỏ và đều. Thông thường vết răng rắn độc thường có hai nốt to và sâu, người bị cắn sẽ có hiện tượng dãn đồng tử, co giật hoặc xuất huyết.

Tô My soi thử đồng tử của Á Đồ. Các biểu hiện lâm sàng cho thấy cô không có dấu hiệu trúng độc. Có lẽ vừa rồi cô chỉ bị rắn thường cắn, nhưng vì quá sợ hãi nên đã ngất đi.

Tô My cúi người xuống, nhẹ nhàng vỗ vào hai bên má của Á Đồ, sau đó bấm nhân trung của cô. Một lát sau, Á Đồ đã từ từ tỉnh lại.

Mấy cô bạn túm lại an ủi. Vương Bất Tài vốn có nhiều kinh nghiệm sống dã ngoại nói, nhìn vết thương thấy không giống bị rắn độc cắn, có lẽ chỉ là rắn thường thôi.

Như Yên đưa chân đá Vương Bất Tài một cái, mắng mỏ: “Đồ lưu manh! Ai cho anh nhìn trộm hả?”

Vương Bất Tài dửng dưng: “Vọng Vân và Bộ Thủ Hỏa cũng nhìn còn gì!”

Á Đồ tĩnh tâm lại một lúc rồi mới lên tiếng. Cô vừa thở hổn hển vừa kể với mọi người một sự việc đáng sợ.

Lúc cô đi vệ sinh đã làm một con rắn nằm trong kẽ hang tỉnh giấc. Nó cắn Á Đồ không buông, đuôi còn định cuốn lấy chân cô gái. Trong lúc hoảng sợ, Á Đồ đưa tay giật con rắn ném ra xa, rồi bỏ chạy. Trong lúc chạy cô đá phải vật gì đó như một hòn đá. Quay đầu nhìn lại thì thấy giữa đống đá như có một chân người.

Bao Triển và Họa Long đưa cả nhóm trở về chỗ Á Đồ đi vệ sinh. Vương Bất Tài và Bộ Thủ Hỏa phát hiện thấy một con rắn nằm trong đống đá vụn, họ đập chết con rắn rồi vứt sang một chỗ khác. Vọng Vân vừa ném đá vừa lẩm bẩm: “Có phải mày không con rắn thối kia! Mày đúng là đồ rắn lưu manh!”

Trong đống đá vụn, có một đôi giày leo núi lộ ra ngoài, trông giống như bên trong đang vùi một xác người vậy.

Bao Triển đeo găng tay vào, rồi bắt đầu bới đống đá vụn. Một lát sau, họ phát hiện trong đó có vùi một số quần áo phụ nữ, giày, và cả một túi xách.

Trong túi xách tìm thấy một chiếc điện thoại. Đó chính là vật chứng chứng thực suy đoán của mọi người, nạn nhân chính là Đóa Hoa Độc. Quần áo và đồ đạc ở đây đều là của cô ta, chứng tỏ nạn nhân không thể là một người nào khác. Mấy cô gái bắt đầu bật khóc. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cái xác, họ đều thấy vô cùng sợ hãi và run lẩy bẩy.

Bao Triển xem lại nhật kí cuộc gọi trong điện thoại của nạn nhân. Cuộc gọi cuối cùng là của Bộ Thủ Hỏa gọi cho Hoa Hoa vào hai ngày trước. Bộ Thủ Hỏa giải thích rằng cậu gọi điện hỏi Hoa Hoa có tham gia chuyến thám hiểm nữa hay không.

Họa Long quan sát Bộ Thủ Hỏa thật kĩ. Chàng thanh niên có vẻ cô độc và âm trầm này rất ít nói, thích quay các thước phim tài liệu về động vật hoang dã. Trong máy quay của cậu ra còn có cả đoạn phim quay lại hiện trường vụ án. Liệu rằng đây có phải là một kịch bản do cậu ra dựng lên hay không?

Họa Long bất ngờ hỏi: “Theo cậu, người và động vật có gì khác nhau?”

Bộ Thủ Hỏa trả lời: “Tôi không hiểu anh đang hỏi gì.”

Họa Long nghiêm giọng: “Trả lời thẳng vào vấn đề.”

Bộ Thủ Hỏa trả lời: “Con người đạo mạo, hiên ngang, nhưng cũng ích kỉ, dã man, so với dã thú cũng chẳng khác là mấy. Một khi rơi vào tình thế bất lợi, thì rồi cũng lộ rõ bản chất xấu xa của mình ra.”

Trên nền đất còn phát hiện nhiều vết máu khác. Rất có thể hung thủ đã giết chết nạn nhân ở đây, vùi quần áo và đồ đạc vào đống đá, sau đó vác xác nạn nhân ra hiện trường.

Gia Gia bỗng nhiên thốt lên: “Ơ, loại băng vệ sinh này cùng hãng em hay dùng mà.”

Bao Triển lật qua lật lại những bức ảnh trong điện thoại của Hoa Hoa. Trong đó có rất nhiều những bức ảnh tự chụp, với những kiểu tạo dáng của giới trẻ bây giờ. Bao Triển xem một vài bức, rồi bỗng run rẩy cầm không vững. Từ trước tới nay không có gì khiến anh phải sợ hãi như thế, đến cả những vụ thảm án cũng không khiến anh có cảm giác như lúc này.

Họa Long và Tô My nghi rằng trong chiếc điện thoại có ghi lại cả quá trình gây án, vội chạy tới xem.

Khi nhìn thấy những bức ảnh trong đó, họ cũng không thể không lạnh gáy.

Ba người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Bao Triển bỏ chiếc điện thoại vào trong túi đựng vật chứng, rồi đưa mắt nhìn một lượt những người trong đội thám hiểm.

Anh dừng lại nhìn thẳng vào mặt Gia Gia.

Thấy ánh mắt lạ lùng của Bao Triển, Gia Gia bỗng tái mặt, rồi trong tích tắc cô đã có những hành động vượt ngoài sức tưởng tượng.

Trước mặt mọi người, Gia Gia bỗng kéo xoẹt khóa áo thể thao xuống, giật chiếc áo sang một bên, khiến mọi người giật mình sợ hãi.

Như Yên gào lên: “Em điên rồi hả?”

Gia Gia chỉ vào ngực mình, kêu: “Đau! Đau quá! Sao ở đây lại đau thế này? Có phải là có con dao nào đâm ở đây không? Đau quá!” Mọi người xung quanh đều á khẩu, nhìn Gia Gia một cách lạ kì, rồi lắc đầu bảo không có con dao nào cả.

Gia Gia nhắm mắt lại, nói: “Nhưng đau lắm! Em có thể nhìn thấy hình ảnh bạn ấy rất đau khổ, rất khó chịu. Em nhìn thấy rõ lắm! Thậm chí em còn biết bạn ấy đang nghĩ gì. Nhưng, bạn ấy chết rồi đúng không? Vì sao em lại thấy đau như thế này? Đau đến tận xương tủy. Cảm giác này suốt đời em không thể quên được: Mọi người có nhìn thấy vết thương ở ngực em không? Em biết, vết thương đó sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất được.”

Bao Triển hỏi: “Người mà em nhìn thấy, trông như thế nào?”

Gia Gia trả lời: “Trông giống hệt như em!”

Họa Long hỏi tiếp: “Là cô gái bị giết ở đây phải không?”

Gia Gia trả lời: “Chính là em! Em nhìn thấy chính mình!”

Tô My nổi da gà khắp người: “Đừng dừng lại! Tiếp tục kể cho chị biết, em còn nhìn thấy gì nữa?”

Gia Gia nói: “Chính tại chỗ này! Em nằm trên một tảng đá lạnh lẽo, trên ngực cắm một con dao. Một con rắn bò qua mặt em, em rất sợ hãi, nhưng không thể nào kêu lên được, cũng không có cách nào động đậy. Con rắn đó vừa thè lưỡi, vừa bò ngang người em, một cảm giác rất lạnh lẽo, lạnh như chính thân thể của em vậy. Rồi con rắn bò vào kẽ hang, biến mất!”

Mọi người cùng nhìn về phía cuối của đường rẽ, rồi chiếu đèn thăm dò. Đó là một khe động hẹp, phía cuối đường còn có một lối rẽ. Họa Long và Bao Triển cẩn thận đi tới cuối đường, lách qua khe hở trên vách đá rồi lại rẽ sang đường bên cạnh. Trước mặt họ xuất hiện một hàng rào lưới sắt. Mắt lưới rất nhỏ, che kín lối vào bên cạnh còn có một cánh cửa lưới sắt bị khóa.

Họa Long tiến lại, rồi đưa chân đạp rách cánh cửa sắt. Mọi người chui qua vết rách vào bên trong. Mọi người đều nhận ra nhiệt độ trong cái hang khác hẳn với những nơi khác. Bên ngoài hang tương đối ấm áp, nhưng trong này lại vô cùng lạnh lẽo. Trên nền hang là đất mềm, cả đoàn tiến về phía trước. Đến đoạn rẽ phải, phía trước mặt họ bỗng hiện ra một hang đá rộng thênh thang.

Hang đá rất cao, phía trên là những thạch nhũ hình chuông rất lớn. Mọi người chỉ mải nhìn phía trên mà không để ý dưới nền. Họa Long dẫn đầu cả đoàn, bỗng dưng anh đá phải vật gì đó. Mọi người cúi xuống nhìn sát mặt đất có những sợi bông, xếp thành hình lưới phủ kín khắp cả nền. Có thể mờ ảo nhận ra, khu vực giữa hang cũng có những sợi bông đang treo lủng lẳng thứ gì đó.

Vọng Vân: “Hình như là treo thịt thì phải!”

Như Yên: “Không phải là thịt xông khói, nhìn giống lạp xưởng thì đúng hơn.”

Miêu Nhan: “Lạ thật, những sợi này dùng để làm gì nhỉ?”

Vương Bất Tài: “Tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này.”

Bộ Thủ Hỏa: “Để câu cá chăng? Nhưng bên dưới có phải hồ cá đâu.”

Á Đồ: “Chúng ta rời khỏi đây thôi! Em còn phải về tiêm phòng nữa.”

Gia Gia: “Em vẫn còn thấy đau lắm.”

Tô My: “Trông có vẻ rất cổ quái, mọi người cẩn thận một chút.”

Bao Triển: “Hình như ở đây đang nuôi thứ gì đó.”

Họa Long: “Chúng ta tiến lại xem sao.”

Cuối cùng, cả đội đã nhìn rõ tất cả. Bỗng nhiên, mặt đất sụt xuống, họ rơi vào một thung lũng rất sâu.

Thung lũng này vụm như hình hồ lô, mặt đất xung quanh tơi xốp nên không thể bám vào để trèo lên được. Nhưng điều khiến họ kinh hoàng nhất là khi họ phát hiện ra mình đã rơi vào một thung lũng rắn! Những con rắn cuốn vào nhau ngủ đông thành từng cụm chi chít. Rắn to rắn nhỏ, đủ các màu sắc, ngủ yên bất động.

Mặc dù phải qua vài ngày nữa mới đến ngày chúng tỉnh giấc, nhưng giờ đã có vài con rắn nằm đó, ngóc cổ, mở mắt nhìn đoàn người vừa rơi xuống.

Nhưng cũng may mắn vì có những con rắn này, mà không ai bị thương. Miêu Nhan và Á Đồ hét lên thất thanh rồi không ngừng giẫm chân vì sợ hãi.

Vọng Vân lôi ra lọ dầu gió, xịt khắp nơi. Bộ Thủ Hỏa và Vương Bất Tài nhặt cành cây gãy đâm rắn ra xa, lấy một khoảng đất trống để cả nhóm đứng vào. Gia Gia trên mặt dính đầy đất, trông tiều tụy vô cùng.

Bao Triển và Họa Long cố gắng trấn an tinh thần, trong khi Tô My đang mất bình tĩnh, họ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Họa Long nghĩ ra một cách. Anh yêu cầu mấy người nam giới xếp thành hình một chiếc thang, để Họa Long trèo lên, rồi dùng dây kéo mọi người ra khỏi thung lũng rắn.

Chẳng mấy chốc, một chiếc thang bằng người đã được dựng lên. Họa Long cắn cuộn dây thừng trong miệng rồi cẩn thận trèo lên trên. Phần đất phía trên vẫn đang sụt xuống.

Họa Long chống hai tay xuống nền đất, bò nửa người lên trên. Đang lúc sắp đại công cáo thành, phía trên miệng thung lũng bỗng xuất hiện một người đàn ông. Người đó giơ một phiến đá lớn định đập xuống, Tô My vội vàng hét lên nhắc nhở Họa Long cẩn thận, nhưng đã không kịp nữa. Phiến đá đập lên đầu Họa Long, máu rịn ra, người đó lại tiếp tục đập một lần nữa, Họa Long chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngất lịm.

Người đó kéo “xác” Họa Long lên trên, thu hết súng và còng tay rồi đẩy “xác” anh xuống thung lũng.

Họa Long ngã xuống, nằm bất động. Bao Triển và Tô My chạy lại kiểm tra hơi thở, mới biết anh chỉ ngất đi. Đội thám hiểm bắt đầu chửi rủa, không biết kẻ trên kia là ai? Và hắn muốn gì? Vì sao lại đánh người như thế?

Người đó trên lưng đeo một khẩu súng săn hai nòng, trên tay còn có súng của Họa Long, hắn ngồi xuống bên tảng đá phía trên thung lũng chờ đợi.

Ánh đèn của đội thám hiểm soi lên, người đàn ông đó đeo một chiếc mặt nạ pha lê trong suốt. Hắn tháo mặt nạ xuống, mọi người chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt hắn, nửa bên kia hình như đã bị loài mãnh thú nào đó cắn đến biến dạng. Khuôn mặt đó thực chẳng khác gì một khuôn mặt quỷ.

Miêu Nhan hỏi một cách ngây thơ: “Ông cứu chúng tôi lên được không?”

Người nửa mặt cười nham hiểm, khuôn mặt càng thêm tà ác. Hắn nói bằng giọng đanh sắc: “Các ngươi phải nghe lời ta.”

Vương Bất Tài chửi: “Mẹ kiếp! Mày cứ đợi đấy! Bọn tao người đông thế mạnh. Đợi bọn ra thoát ra được sẽ cho mày một trận!”

Người nửa mặt chĩa súng về phía thung lũng, nhưng lại phát hiện ra mình không biết cách mở chốt an toàn. Vương Bất Tài thấy hắn chuẩn bị nổ súng thì vội vàng tìm chỗ chạy. Người nửa mặt không cười nữa, rồi lắc lắc đầu, bỏ khẩu súng ngắn vào trong túi, vòng tay ra phía sau lấy khẩu súng săn hai nòng. Hắn chĩa thẳng xuống dưới, rồi nói với những người trong thung lũng: “Bọn bay, giơ hết tay lên cho tao!”

Bộ Thủ Hỏa vẫn cứng đầu: “Ở đây có cảnh sát, ông đừng có mà làm bừa.”

Người nửa mặt hỏi: “Đứa nào là cảnh sát?”

Bao Triển xua tay ra hiệu cho Bộ Thủ Hỏa đừng lên tiếng, nhưng Bộ Thủ Hỏa vẫn chỉ về phía Bao Triển và Tô My. Người nửa mặt ngắm thẳng vào Tô My và Bao Triển, quát: “Tao đếm đến ba, không giơ thì ăn đạn.”

Tô My quát lại: “Thằng khốn! Rốt cục mày muốn gì?”

Người nửa mặt không nói không rằng, chỉ bắt đầu đếm: “Một…”

Bao Triển nói: “Được! Chúng tôi sẽ nghe theo ông! Ông cứ bình tĩnh đã.”

Người nửa mặt xem những người dưới thung lũng giống như những con mồi không còn đường thoát.

Như Yên chống đối lại rồi chạy tới chỗ Á Đồ, hai người quay ra mắng chửi người nửa mặt và nhất định không chịu làm theo lệnh hắn nữa. Người nửa mặt chĩa súng về phía hai cô gái, rồi chỉ sau hai tiếng nổ, Như Yên và Á Đồ đã bị hắn hại chết.

Người nửa mặt nghiêm mặt cảnh cáo cả hội: “Tao bảo làm gì thì làm theo. Đứa nào cãi lời thì cứ nhìn đấy!”

Những kẻ giết người man rợ này luôn luôn mang trong mình một sự quyết tâm. Khi chúng đã khống chế được nạn nhân, tâm lí phạm tội sẽ dần biến hóa thành tâm lí chiến đấu, và nạn nhân trở thành những tù binh của chúng. Lúc này, những người trong thung lũng rắn chính là tù binh của người nửa mặt.

Bao Triển phân tích sơ bộ rằng người nửa mặt này có sở thích bắt giữ tù nhân. Sau khi hắn nổ súng bắn chết Như Yên và Á Đồ, Bao Triển phán đoán rằng hắn sẽ tiếp tục thực hiện các hành động biến thái tiếp theo. Hắn giết người có thể là để nuôi rắn. Những con rắn ở đây rõ ràng là có người nuôi dưỡng, và chủ của chúng chính là người nửa mặt. Phần thịt treo trong hang đá, và cả xác người trong nồi có thể cũng chính là mồi của rắn. Thông thường, rắn chỉ ăn các động vật nhỏ và còn tươi như chuột, gà con, ếch nhái v.v… Nếu người nuôi cho rắn ăn đồ đã chết, chúng sẽ tuyệt thực, nên cần có những cách nhử mồi để chúng nghĩ rằng đó là mồi sống. Bao Triển cho rằng những sợi bông kia được dùng để treo đồ ăn. Khi những con rắn tỉnh lại, chúng sẽ chui ra ngoài, khi bò có thể chạm vào sợi dây khiến đồ ăn dịch chuyển. Rắn sẽ nhầm tưởng đó là con mồi sống.

Như Yên và Á Đồ bị bắn một cách đột ngột, những người còn lại đều chết lặng không ai nói lên lời.

Người nửa mặt nhìn về phía thung lũng, cười quái đản: “Thế nào hả? Đã biết sự lợi hại của ta chưa?”

Vọng Vân quỳ sụp dưới đất, chắp tay cầu xin: “Đại ca! Xin tha cho em, Chúng em sẽ nghe lời đại ca hết. Xin đại ca đừng nổ súng nữa.”

Miêu Nhan nhìn xác hai bạn, chỉ biết bịt miệng để không khóc thành tiếng, sợ chọc tức kẻ giết người man rợ trên kia.

Bao Triển nghĩ việc quan trọng nhất bây giờ là phải tranh thủ thời gian. Trong số mấy người bọn họ, Họa Long là người có sức chiến đấu nhất giờ đây đã bất tỉnh nhân sự, cảnh sát chắc đã đang trên đường đến.

Đặc điểm của những kẻ thích bắt cóc là thời gian giam giữ tương đối dài, có thể kéo dài đến mấy ngày liền. Bao Triển cố gắng bình tĩnh hết sức, nói với người nửa mặt: “Chúng tôi đều nghe theo anh hết. Anh muốn chúng tôi làm gì nào?”

Người nửa mặt lên tiếng hỏi: “Kẻ mới chết là gì của các ngươi?”

Vương Bất Tài trả lời: “Bạn!”

Bộ Thủ Hỏa vội bổ sung thêm: “Bạn bình thường thôi!”

Người nửa mặt tỏ ra hơi thất vọng, nói: “Nếu là người thân thì tốt!”

Tô My lén đá vào người Họa Long cho anh tỉnh lại. Quả nhiên, phương pháp đó đã có tác dụng.

Họa Long tỉnh lại, ôm đầu đau đớn, nhưng tứ chi không còn đủ sức để đứng dậy, đầu đau như búa bổ, có phần buồn nôn. Bao Triển nhắc nhở Họa Long nằm yên giả chết.

Người nửa mặt tiếp tục yêu cầu: “Mấy tên con trai, thử đánh nhau xem, để xem đứa nào giỏi nhất.”

Vương Bất Tài rên rỉ: “Làm gì còn sức lực nữa đại ca ơi!”

Người nửa mặt nói: “Hê hê! Bọn bay đói hả? Thế thì ăn rắn đi, ta cho không đấy!”

Miêu Nhan cầu xin: “Xin ông! Xin ông tha cho chúng tôi đi!”

Người nửa mặt không đủ kiên nhẫn nữa, nhắc lại: “Bảo thử đánh nhau đi cơ mà. Đánh mạnh vào, như bọn gấu táp nhau ấy, nếu không tao sẽ cho chúng bay ăn đạn.”

Vương Bất Tài và Vọng Vân đành làm theo. Bao Triển và Bộ Thủ Hỏa cũng vờ đánh nhau vài cái. Người nửa mặt ngồi phía trên xem, nhưng thấy cuộc ẩu đả không được chân thực cho lắm nên vô cùng thất vọng, lệnh cho mấy người họ phải dùng sức nhiều lên. Bầy rắn bên cạnh xuất hiện một cơn xáo động. Một con rắn cắn Gia Gia, cô bé chỉ cau mày một cái rồi thở dài một hơi lạnh lẽo. Hoàn cảnh hiện tại khiến cô không thèm quan tâm đến việc có bị rắn cắn hay không nữa. So với bầy rắn, kẻ nửa mặt trên kia còn nguy hiểm gấp bội phần.

Bao Triển nói thầm với Bộ Thủ Hỏa: “Đánh tôi thật mạnh vào.”

Bộ Thủ Hỏa nói: “Để làm gì?”

Bao Triển giơ nắm đấm giáng một cú mạnh vào cằm Bộ Thủ Hỏa. Sự tức giận nổi lên, Bộ Thủ Hỏa giơ tay quyền, đấm Bao Triển chảy máu miệng. Bao Triển vồ lấy một con rắn dưới đất, dùng làm vũ khí chiến đấu với Bộ Thủ Hỏa. Hai người vừa đánh nhau vừa chửi rủa. Người nửa mặt cười lên sung sướng. Bao Triển vứt con rắn đi, rồi dùng một ngữ khí tức giận nói với người nửa mặt: “Ê! Có dao không? Tôi phải giết hắn!”

Người nửa mặt ném xuống một con dao Mông Cổ còn trong vỏ, nói: “Có! Đứa nào còn sống sót đến cuối cùng, tao sẽ thả đứa ấy ra. Tao đã nói là làm.”

Sau này, khi giáo sư Lương hỏi họ đã làm cách nào để thoát khỏi thung lũng rắn đó, Bao Triển kể lại như sau:

Lúc đó, những người trong đội không ai có một tấc vũ khí trong tay, lại không có chỗ nào để thoát ra ngoài, bên trên thung lũng còn có người nửa mặt cầm súng uy hiếp. Kẻ mất nhân tính này rất thích nhìn một tập thể tự tàn sát lẫn nhau. Bao Triển lợi dụng điểm đó tìm cách lấy được công cụ thoát thân: Dao.

Khi gặp phải một kẻ đại ác, chỉ còn có thể nghĩ cách hàng phục hoặc giết chết đối phương mới mong tìm được đường thoát. Họa Long sau khi nghỉ ngơi một lúc đã bình phục trở lại. Rất nhanh chóng, anh nhận ra tình huống nguy hiểm trước mắt. Khi con dao rơi xuống thung lũng, anh lập tức nhặt nó lên. Bao Triển ra hiệu cho mọi người đồng loạt chiếu đèn vào mắt người nửa mặt. Người nửa mặt đưa tay lên chắn ánh sáng khiến vùng bụng hở ra. Họa Long không chờ Bao Triển phải nhắc nhở, lập tức rút dao, hết sức bình sinh phóng dao về phía người nửa mặt.

Dưới ánh sáng của đèn chiếu, mục tiêu hiện ra rõ mồn một. Phi dao là một kĩ năng bắt buộc đối với cảnh sát vũ trang và đặc chủng binh. Họa Long là huấn luyện viên cảnh sát vũ trang, nên khả phi dao của anh đã đạt đến mức tuyệt kĩ. Hơn thế, trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ cần một sai sót nhỏ, cả nhóm người có thể sẽ phải chết dưới họng súng của kẻ sát nhân, vì thế Họa Long không thể không dồn hết sự tập trung vào đó, Người nửa mặt trúng thương, ngã xuống thung lũng rắn, nhưng vẫn cố gắng bò dậy. Đang trong lúc cố gắng đứng lên, hắn đã bị cả nhóm quây lại, giáng cho một trận thập tử nhất sinh. Đến khi cảnh sát dưới núi lên tới nơi, hắn chỉ còn vài hơi thở thoi thóp.

Cảnh sát địa phương đưa tất cả ra khỏi thung lũng rắn. Người nửa mặt được đưa xuống bệnh viện thị trấn cấp cứu tại bệnh viện, người nửa mặt được phẫu thuật và hưởng những đãi ngộ cao nhất, hai bốn trên hai bốn có cảnh sát canh giữ.

Một cô y tá đi dọc hành lang, hỏi một cảnh sát: “Trong đó là cán bộ cao cấp ạ?”

Cảnh sát lắc đầu trả lời: “Không phải!”

Cô y tá hỏi tiếp: “Thế tại sao phải mời chuyên gia hội chẩn, rồi còn được dùng thuốc tốt nhất, lại còn có cảnh sát bảo vệ suốt ngày đêm nữa? Chí ít cũng phải là một quan chức nào đó chứ.”

Một cảnh sát khác trả lời: “Hắn là một tên súc sinh, không bằng loài cầm thú. Tội ác mà hắn gây ra có thể khiến cô phát khóc đấy.”

Rất nhanh chóng, phía cảnh sát đã điều tra ra thân phận của người nửa mặt. Người này từ khi sinh ra đã là một quái thai, mẹ của hắn vì khó đẻ mà qua đời. Các bác sĩ nhi gọi hắn là “em bé cá heo”. Đây là một hiện tượng dị tật bẩm sinh hiếm gặp, đặc điểm chính là đôi chân của đứa trẻ bị dính liền, nhìn như chân của loài cá heo dưới biển.

Người nửa mặt từ lúc lọt lòng đã mồ côi mẹ, lớn lên cùng cha. Sau khi phẫu thuật tách chân xong, dáng đi của hắn hơi giống loài tinh tinh, bước đi nặng nề, cơ thể lúc nào cũng nghiêng một bên. Người nửa mặt chưa bao giờ được đi học. Hắn lớn lên trong tự nhiên cùng với người cha làm nghề săn bắn. Cha hắn trước đây từng nuôi ếch, rồi nuôi chồn để bán cho các quán dưới thị trấn. Năm người nửa mặt mười sáu tuổi, cha hắn nhờ người kiếm được mấy con cá sấu định nuôi trộm sau này bán lấy tiền. Sau lần một con cá sấu tấn công làm hỏng nửa mặt, hắn bắt đầu phải đeo chiếc mặt nạ Pha lê cho tới tận bây giờ. Sau khi cha mất, người nửa mặt sống một mình trên núi. Năm hai sáu tuổi, hắn nuôi gà rừng, năm hai chín tuổi nuôi báo, năm ba ba tuổi nuôi rắn. Người nửa mặt cảm thấy thù hận những vị khách du lịch leo núi, vì hắn nghĩ họ đã quấy rầy cuộc sống của hắn.

Khi cảnh sát đi điều tra các khu vực lân cận, dân chúng cho biết hắn từng chĩa súng hăm dọa một nhóm người đi hái lượm.

Người nửa mặt rất sống cô độc, hắn thích cuộc sống cùng các loại động vật hơn là với con người. Hắn có một con chó săn lúc nào cũng bên cạnh, không bao giờ rời xa nửa bước. Hắn căm ghét cả những người bán thịt động vật hoang dã ở dưới núi, nhưng lại không có cách nào sống được nếu không làm nghề cung cấp hàng hóa cho họ. Một hôm, con chó săn thân thiết của hắn bỗng lăn ra chết. Theo những gì tổ chuyên án phân tích, đây có thể là nguyên nhân ban đầu dẫn đến hành động man rợ của hắn.

Mấy hôm sau, khi người nửa mặt đã tỉnh lại, dù chưa bình phục nhưng đã có thể nói chuyện, giáo sư Lương và lực lượng cảnh sát đã đến tiến hành thẩm vấn sơ bộ.

Giáo sư Lương: “Con chó săn của cậu tên gì?”

Người nửa mặt: “Sơn Pháo.”

Giáo sư Lương: “Giống tên người cha đã mất của cậu à!”

Người nửa mặt: “Tôi từ lâu đã chẳng muốn sống nữa rồi.”

Giáo sư Lương: “Vì thế nên cậu giết người? Dùng cách thức giết người dã man như thế? Cho xác nạn nhân vào nồi?”

Người nửa mặt: “Cô gái đó không phải do tôi giết hại!”

Giáo sư Lương: “Nói thật cho cậu biết, chúng tôi tìm thấy trên chuôi dao dấu vân tay của một người khác, cậu có thể nói cho chúng tôi biết đã có chuyện gì xảy ra không?”

Người nửa mặt ngậm miệng không nói, quay đầu sang một bên, tỏ thái độ dù chết cũng không hé răng.

Giáo sư Lương lấy ra một chiếc điện thoại, chính là chiếc mà Bao Triển đã tìm thấy trong đống đá vụn của Đóa Hoa Độc, trong đó có một số bức ảnh tự chụp. Bao Triển từng bị những bức ảnh trong đó làm cho run sợ, Họa Long và Tô My sau khi thấy cũng tỏ vẻ thất kinh.

Trong chiếc điện thoại rốt cục ẩn chứa bí mật gì mà khiến tổ chuyên án cảm thấy sợ sệt như vậy?

Giáo sư Lương giơ bức ảnh trong điện thoại cho người nửa mặt nhìn. Người nửa mặt nghiến răng nghiến lợi định cắn lấy tay giáo sư Lương nhưng bị hai cảnh sát hai bên giữ lại. Giáo sư Lương xem từng bức ảnh một, đến tận trang cuối cùng mới thôi.

Giáo sư Lương nói với người nửa mặt: “Cậu thấy chưa? Cậu có tin rằng trên đời này… có ma không?”

Người nửa mặt trợn tròn mắt, toàn thân tự động co rúm về phía sau, hắn đã nhìn thấy một hình ảnh không thể tin nổi.

Bức ảnh cuối cùng được chụp trong một căn phòng ở cục cảnh sát. Đóa Hoa Độc đứng thẳng, khuôn mặt tái nhợt, cô đang khóc, hai hàng lệ lăn trên gò má. Phía sau cô có hình một cái nồi lớn, còn có cả những chứng cứ phát hiện được trong hang động. Tất nhiên đây là bức ảnh do phía cảnh sát dựng lên sau này, và cũng có thể nói rằng, cô gái trong ảnh này vốn đã chết, và lẽ ra đã là một linh hồn rồi.

Người nửa mặt không thể tin nổi vào mắt mình rằng người chết có thể sống lại. Xác chết vẫn có thể đứng dậy và đi lại. Giáo sư Lương dùng kế dương đông kích tây, không ngừng đề cập đến vấn đề hồn ma trở về báo oán. Người nửa mặt đã sụp đổ tinh thần hoàn toàn.

Xuất phát từ tâm lí sợ ma quỷ báo thù, hắn đã quyết định khai báo toàn bộ sự thật với phía cảnh sát.

Trong bức ảnh cuối cùng, người đứng đó chính là Gia Gia.

Gia Gia và Đóa Hoa Độc nhìn giống nhau như một.

Khi Bao Triển nhìn thấy những bức ảnh tự chụp trong điện thoại của Hoa Hoa, xác định được danh tính nạn nhân trong nồi nhưng đồng thời cũng phát hiện ra Gia Gia và Hoa Hoa trông giống nhau như hai giọt nước, Bao Triển và Tô My, Họa Long đều vô cùng kinh ngạc. Ngoài việc tráo tử thi ra, chỉ còn một khả năng nữa, đó là Gia Gia và Hoa Hoa là hai chị em sinh đôi.

Khi Gia Gia rơi vào trong thung lũng rắn, trên mặt cô đầy một lớp đất bẩn thỉu và xấu xí, nên người giấu mặt đã không nhận ra cô. Hoa Hoa chỉ từng gửi một bức ảnh không lộ diện vào trong nhóm chát, còn Gia Gia thì chưa bao giờ. Chuyến thám hiểm này chính là cơ hội để họ gặp gỡ nhau, các thành viên khác cũng không hề biết họ là một đôi chị em song sinh.

Tất nhiên, bản thân Gia Gia cũng không biết về chuyện đó. Khi nhìn thấy những bức ảnh trong album, cô cũng thấy bất ngờ và sợ hãi, vì cô vừa nhìn thấy một “chính mình” trong ảnh.

Gia Gia luôn phủ nhận việc mình có chị em gái. Bố mẹ cô đều sống ở New Zealand, và cô là con một, không có chị em nào.

Tô My nói: “Có những sự việc, có thể bố mẹ em đã cố ý giấu đi. Sao em không hỏi thử bố mẹ xem.”

Gia Gia gọi điện cho bố mẹ mình. Sau cú điện thoại cô ôm mặt khóc nức nở, sau một hồi lâu mới thút thút nói: “Em là chị gái, Hoa Hoa là em gái của em, chúng em là hai đứa trẻ sinh đôi.”

Một nơi trong quá khứ, nơi mà ta nên quên lãng, có chú bướm vỗ cánh bay lên giữa một rừng cánh hoa rơi rụng.

Những cánh hoa ấy được một cô thiếu nữ nhặt lên, ép vào trang sách, cất trên giá cao. Sau này, cô gái mang cuốn sách đến một nơi rất xa. Một chàng trai mượn cuốn sách về, rồi khi trả lại, cô gái phát hiện ra trên những cánh hoa héo tàn, chàng trai đã vẽ lên thành hình một trái tim đẹp tuyệt. Và từ đó, họ bắt đầu yêu nhau, đến nhiều năm sau đó, họ sinh đôi hai bé gái đáng yêu.

Đôi cánh bướm khẽ đập nhẹ khiến một cuộc tình bắt đầu. Hai cô bé đáng yêu và bụ bẫm chào đời.

Có cuộc tình nào không bắt đầu bằng một nhân tố ngẫu nhiên chứ?

Một chút chậm chạp, một câu nói giản đơn đến không thể đơn giản hơn được nữa, một cơn mưa, một trận tuyết, một bóng hình, một nhúm cánh hoa. Ngày hôm đó, chỉ vì chúng ta tình cờ đến cùng một nơi mà đã gặp gỡ, rồi yêu nhau, rồi cưới nhau.

Cũng vì sự tình cờ như thế, mà trên hòn đảo Tường Vi mọc lên hai cây hoa Anh Đào.

Cũng vì sự tình cờ như thế, mà trên dòng đời xuôi ngược, có thêm một đôi trai gái yêu thương nhau.

Mỗi người đều là một hòn đảo Tường Vi.

Bố mẹ của Hoa Hoa và Gia Gia đều là những kẻ si tình. Trong những năm tháng đó, các cuộc vận động lên rừng xuống biển diễn ra khắp nơi, đã có đến mười tám triệu sinh viên rời bỏ thành phố, đến với các vùng biên cương và nông thôn, ở đó có những tháng ngày tuổi thơ của họ, có những kỉ niệm suốt đời không quên. Sau khi kì thi đại học được tổ chức trở lại, họ trở về thành phố của chính mình, và viết rất nhiều thư từ cho nhau.

Năm 1988, họ kết hôn, nhưng chẳng bao lâu đã ly hôn. Khi bố mẹ chia xa, Hoa Hoa và Gia Gia mới ba tháng tuổi. Bố đưa Gia Gia ra nước ngoài, còn mẹ ở lại tại một thành phố miền bắc nuôi dưỡng Hoa Hoa thành người.

Bố mẹ giấu cả hai về việc họ từng ly hôn, và bắt đầu cuộc sống mới.

Từ trước đến nay, Gia Gia chưa từng bao giờ biết được rằng mình có một người em gái.

Còn Hoa Hoa, chưa bao giờ có cơ hội được gọi một tiếng “chị ơi!”

Hai đứa trẻ từ đó mỗi người một nơi. Bố Gia Gia đã tái hôn sau đó. Sau nhiều năm cố gắng, sự nghiệp làm ăn xuyên quốc gia của ông ngày một lớn mạnh, Gia Gia từ nhỏ đã được sống trong cảnh nhung lụa giàu sang. Mẹ của Hoa Hoa ở vậy suốt đời, nuôi cô con gái của mình khôn lớn, hai mẹ con sống dựa vào nhau. Khi Hoa Hoa phát hiện ra những đứa trẻ khác đều có bố, chỉ một mình mình không có, cô bé hỏi mẹ.

Mẹ cô trả lời: “Bố con đã chết rồi! Sau này khi con tìm chồng, nhất định phải chọn thật kĩ, xem đó có phải là kẻ mặt người dạ thú hay không?”

Hoa Hoa hỏi: “Mẹ ơi! Mẹ có nhớ bố không? Bố con trông thế nào ạ?”

Người mẹ lần lục khắp các rương hòm, tìm thấy một chiếc hộp sắt đã khóa. Hoa Hoa nghĩ rằng trong đó có ảnh của bố, nhưng khi mở ra, thì trong đó là một cuốn sách cũ. Mẹ cô vẫn giữ cuốn sách sau bao nhiêu năm. Ở trang sách cuối còn ép những cánh hoa Anh Đào khô.

Những đứa trẻ gái trong gia đình đơn thân đều là những nàng tiên cá. Chúng phải uống nước biển vừa mặn vừa chát để lớn lên. Sau những gian khổ không phải ai cũng hiểu ấy, chúng sẽ nhìn thấu hơn về cuộc sống, thấy những nguy hiểm ẩn giấu trong đó. Nhìn thấy rõ những con cá mập đang lập lờ trên những con đường đêm. Lòng tự tôn và sự kiên cường tạo cho họ một vỏ bọc, trong lòng có những viên trân châu sáng chói, nhưng bên gối vẫn phải khóc vì người.

Hoa Hoa vào đại học, rồi thích một cậu bạn. Cô bé lấy hết can đảm kể với mẹ. Người mẹ nổi trận lôi đình, rồi cằn nhằn cô suốt mấy ngày liền, mối tình đầu của cô đã chết yểu như thế đấy. Mãi tận cho tới khi tốt nghiệp, Hoa Hoa cũng không có thêm người bạn trai nào nữa. Cô thích đi du lịch một mình, khi một mình đến những nơi xa lạ, sẽ không còn cảm thấy cuộc sống bị bó buộc gì nữa.

Cô luôn cảm thấy có ai đó đang đợi cô ở một nơi xa lắm Gia Gia cũng rất yêu thích du lịch. Trong lòng cô cũng có chút dự cảm rằng mình sẽ gặp một ai đó quan trọng. Khoa học đã chứng minh rằng, có rất nhiều cặp song sinh có những sở thích và tính cách giống nhau.

Có một cặp chị em sinh đôi ở Thượng Hải, khi làm bài thi đều được cùng mức 479 điểm. Các nhà báo vì muốn kiểm tra những đặc điểm tâm lý của trẻ sinh đôi, mà từng đến tận nhà để phỏng vấn, họ phát hiện điểm số của hai cô bé đều tương đối đồng đều. Khi mẹ nhìn vào bảng điểm của chị, cũng có nghĩa đang nhìn vào bảng điểm của em. Thậm chí, thế mạnh và điểm yếu của họ trong các môn học cũng như nhau. Có một điều khó giải thích là trong một lần làm văn, đến đầu bài của hai chị em cũng giống nhau, và đoạn đầu cũng viết không sai một chữ.

Tại Mỹ có một cặp song sinh lạc khi còn nhỏ. Người anh thường bị những người lạ nhầm thành người em. Lúc đầu, anh ta tưởng rằng ở đâu đó có một người trông giống hệt mình, nhưng sau đó, anh ta nhận được một cú điện thoại, và khi hai người vừa cất tiếng, thì mọi thứ đều đã rõ. Giọng nói của họ cũng giống nhau như đúc người em cũng thường xuyên bị nhầm thành người anh. Sau khi liên lạc được với nhau, họ quyết định gặp mặt. Hai người kinh ngạc phát hiện ra rằng họ không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà đến loại thuốc lá, loại bia thường uống của họ cũng giống nhau.

Rất nhiều cặp song sinh có những trải nghiệm như thế. Mặc dù mỗi người sống ở một nơi riêng biệt nhưng họ đều hiểu nửa còn lại đang nghĩ gì.

Gia Gia và Hoa Hoa mặc dù cỗ xe vận mệnh hoàn toàn khác nhau, nhưng hai cỗ xe ấy rồi sẽ có ngày gặp nhau.

Một lần nọ, Gia Gia về nước đi thăm ông bà nội. Hoa Hoa đi từ trường học về nhà. Họ ngồi trên hai chuyến tàu điện ngầm khác nhau. Họ không sống trong cùng một thành phố, họ không lên tàu cùng một nơi, nơi xuống tàu cũng chẳng phải cùng một chỗ. Nơi cần đến của họ cũng không giống nhau, nhưng hai chiếc xe đã dừng lại ở cùng một trạm nhỏ, Hoa Hoa đưa mắt ra phía ngoài xe nhìn một lát, phía đối diện, trên chiếc tàu điện ngầm dường như cũng có một đôi mắt đang nhìn về phía cô.

Người con gái trên xe đó chính là Gia Gia.

Tại trạm dừng bé nhỏ nhưng đầy ý nghĩa này, họ đã cùng lúc nhìn thấy đối phương, cùng lúc nhìn thấy một người giống mình như đúc.

Họ cảm thấy vô cùng hiếu kì, cả hai đều có cảm giác tim đập không ngừng, nhưng rồi lại tự an ủi rằng đó có lẽ là bóng mình in trên cửa sổ con tàu đối diện mà thôi hoặc có thể do hoa mắt, hoặc… cô gái kia chỉ là trông giống mình thôi.

Những con tàu chẳng mấy chốc đã lại lăn bánh vút đi, họ gặp nhau trong tích tắc, và rồi từ đó chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại.

Hai cô gái trẻ, giống như hai trái Anh Đào trên cành bị số phận đẩy đến những nơi khác nhau.

Một người mãi vì một người mà giữ gìn nhan sắc.

Một người mãi vì một người mà để lại những kỉ niệm.

Câu chuyện về sự linh cảm của những cặp song sinh thực sự rất khó giải thích. Hoa Hoa và Gia Gia đều rất thích ăn Anh Đào, bạn trai của họ cũng liên quan đến Anh Đào.

Gia Gia mỗi khi mua Anh Đào đều phải đi ngang qua một ngã ba thường xuyên xảy ra tai nạn, một chiếc xe suýt nữa đâm phải cô, khiến những trái Anh Đào rơi đầy đường. Từ trên xe bước xuống một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Chàng trai không ngừng xin lỗi, rồi cúi xuống giúp cô nhặt những trái Anh Đào rơi vào giỏ. Nhặt đến trái cuối cùng, hai bàn tay của họ chạm vào nhau, và từ đó, tình yêu bắt đầu.

Hoa Hoa từng một mình đến Lệ Giang du lịch. Khi đến một sườn dốc ngoại ô, cô nhìn thấy một cây Anh Đào đang nở rộ, dưới gốc cây có một chàng trai đang ngồi nghỉ ngơi. Giây phút ấy, cô không biết rằng tình yêu đang đến gần, chỉ cảm thấy bỗng dưng trời bừng sáng, trong xanh hơn mọi khi, hương vị mùa xuân có pha chút hương kẹo ngọt. Chàng trai đeo một chiếc ba lô, hình như cũng đi du lịch. Trong ba lô lộ ra một tấm biển, có ghi hàng chữ “Từ chối sự lạnh lùng, hãy cùng ôm chân thật”. Hoa Hoa biết rằng, tại các thành phố lớn đều có những hội “cái ôm yêu thương” kiểu này, họ đứng ở các ngả đường, giơ cao khẩu hiệu hi vọng mọi người hãy cùng sống chân thành với nhau.

Hoa Hoa cảm thấy hiếu kì, tiến lại hỏi: “Anh có phải là thành viên của hội cái ôm yêu thương không? À, là do tôi từng đọc được trên mạng ấy mà!”

Chàng trai trả lời: “Đúng thế. Người Trung Quốc vốn dĩ rất hướng nội và có phần ngại ngùng, thậm chí là khép kín. Mỗi bà mẹ đều nói với những đứa con của mình, rằng không nên nói chuyện với người lạ. Nhưng chúng tôi nghĩ rằng, giữa những con người với nhau không thể sống mãi trong cảnh lạnh lùng và cảnh giác như thế được, chúng ta phải yêu thương và tin tưởng lẫn nhau hơn nữa mới phải.”

Chàng trai đứng dậy, giữa ánh sáng mặt trời, nở nụ cười rạng rỡ, rồi mở rộng cánh tay với Hoa Hoa. Do dự một hồi, rồi Hoa Hoa cũng cười và bước lại. Đó là lần đầu tiên họ ôm nhau.

Gió xuân thổi qua, một cơn mưa những cánh hoa Anh Đào rơi xuống, vương đầy trên tóc và vai hai người.

Chúng ta không có cách nào đưa những cánh hoa Anh Đào trở lại trên cây, đưa lại với những chùm hoa được nữa.

Một cái ôm đã diễn ra như thế. Bất cứ một mối tình nào cũng đều có những sự bắt đầu kì lạ như vậy.

Hoa Hoa và bạn trai của mình yêu nhau nửa năm, họ nói chuyện với nhau qua mạng hàng ngày, mỗi tháng gặp mặt một lần. Hoa Hoa không kể với mẹ về chuyện tình yêu của mình nữa, vì cô lo sợ mẹ sẽ phản đối. Cô không thể quên được cảnh mẹ nghiến răng nói với cô: “Con phải nhìn kĩ xem đó có phải là một kẻ mặt người dạ thú hay không!”

Hoa Hoa tham gia vào một nhóm những người thích du lịch thám hiểm, Gia Gia cũng gia nhập nhóm vài ngày trước khi chuyến đi đến hang đá của họ bắt đầu.

Vốn dĩ, đôi chị em song sinh này có thể đã có một cuộc trùng phùng thật đẹp. Có thể tưởng tượng ra được sự kinh ngạc của họ khi nhìn thấy đối phương. Họ đều thích du lịch, đều thích đến những nơi xa xôi, cũng có thể chính là để tìm kiếm một nửa bị thất lạc kia. Thế nhưng bi kịch đã xảy ra, Hoa Hoa và bạn trai đến sớm hơn hai ngày, những người khác hai hôm sau mới tới địa điểm tập hợp dưới chân núi.

Nếu con bướm ấy không vỗ cánh, những cánh hoa có lẽ đã chẳng lìa cành, sẽ không có những cánh hoa ép trong trang sách, sẽ không có bi kịch của ngày hôm nay.

Ngày xảy ra vụ án mạng, Hoa Hoa và bạn trai mình đến xem hang động đó. Họ tìm một người bản địa dưới núi để làm hướng dẫn viên, hỏi thăm vị trí hang động.

Người hướng dẫn viên nói: “Năm mươi tệ!” Bạn trai Hoa Hoa nói: “Được! Đưa chúng tôi đến hang động đó, rồi đưa xuống núi.” Ba người họ đi lên khu núi hoang vu không dấu chân người. Khi đến cửa hang động, hướng dẫn viên đứng ngoài để hai người tự vào trong. Họ cầm theo đèn pin vào thám hiểm hang động. Bạn trai Hoa Hoa bỗng nổi lên ý định thử cuộc sống như thời nguyên thủy sống trong hang.

Hoa Hoa do dự một hồi, nhưng bạn trai vẫn kiên quyết làm theo ý mình.

Người hướng dẫn viên què một bên chân, chạy vội vào trong hang tìm hai người khách. Người nửa mặt nuôi rắn trong hang, hướng dẫn viên là người bản địa, từng quen với người nửa mặt, lúc đó họ có nói chuyện với nhau vài câu phía ngoài hang động, hướng dẫn viên muốn người nửa mặt gỡ mặt nạ xuống. Người nửa mặt rất thích cuộc sống hoang dã, vì chỉ ở đó hoặc ở trong hang, anh ta mới không cần đeo mặt nạ ngụy trang, chỉ khi gặp khách du lịch hoặc người dân dưới núi, anh ta mới đành phải đeo vào, để khỏi khiến đối phương phải sợ chết khiếp. Người nửa mặt vừa bỏ mặt nạ ra, hướng dẫn viên đã cười nói: “Tôi biết vì sao bố anh chết rồi. Chắc chắn là bị anh dọa chết khiếp.”

Người nửa mặt đáp: “Không phải thế!”

Hướng dẫn viên vẫn cố lải nhải: “Nếu ông ấy mà chui được từ dưới mồ lên, nhìn thấy bộ mặt này của anh, chắc lại sợ mà chết đi lần nữa.”

Người nửa mặt tức giận quát: “Còn nói nữa tôi giết anh đấy!”

Hướng dẫn viên nhún vai cười nói: “Tôi mà phải sợ anh à, đồ nửa mặt! Nghe nói anh còn có một thằng em sinh đôi nữa đúng không? Lúc vừa đẻ ra đã chết yểu rồi. Hay là nó cũng bị anh dọa chết khiếp từ lúc còn trong bụng mẹ thế?”

Hai người cãi nhau qua lại, người nửa mặt mỗi lúc một tức giận hơn. Anh ta chĩa súng về phía người hướng dẫn viên. Hướng dẫn viên sợ hãi chạy vào trong động, người nửa mặt chạy đuổi theo phía sau, rồi bắn chết hắn ngay trước mặt Hoa Hoa và bạn trai. Sau khi sự việc xảy ra, cảnh sát tìm được thi thể của hướng dẫn viên trong một vũng nước đọng trong hang.

Trong thâm tâm mỗi con người đều tiềm ẩn những nhân tố ác, có thể khiến họ giết người không chớp mắt. Người nửa mặt tay trái cầm đèn, tay phải giơ súng, ép đôi nam nữ về phía đống đá vụn. Hai người cầu xin tha mạng, người nửa mặt vốn định giết người diệt khẩu, nhưng bỗng nổi lòng từ bi, quyết định thả một người đi.

Hai người co ro trong góc hang, Hoa Hoa khóc lóc cầu xin, rồi ôm chặt lấy bạn trai mình. Bạn trai cô cầm chiếc dao Mông Cổ, tay run lẩy bẩy.

Người nửa mặt chĩa súng về phía họ, nói: “Hai đứa mày, chỉ được sống một đứa. Nếu mày giết con bé đó mày sẽ được sống.”

Bạn trai Hoa Hoa nói với hắn: “Dù tôi giết chết cô ấy, ông cũng sẽ giết chết tôi thôi, tôi biết thừa.”

Người nửa mặt trả lời: “Không đời nào. Mày cũng là kẻ giết người rồi, cũng giống như tao thôi, tao sẽ thả cho mày đi.”

Cái ác trong con người có những lúc không thể lí giải được. Dưới họng súng, bạn trai Hoa Hoa vì mạng sống của mình mà do dự cầm dao. Hai người họ đều thấy người nửa mặt dùng súng bắn chết hướng dẫn viên, cả hai chắc sẽ đều phải chết.

Sau này, cảnh sát tìm thấy bạn trai Hoa Hoa trong một khách sạn tại một khu du lịch. Con người từ chối sự lãnh đạm, muốn mở rộng vòng tay ôm lấy mọi người xung quanh này, người thanh niên thời thượng này, đã bốc hơi khỏi trần gian. Khi bị cảnh sát tìm thấy, anh ta đang nửa tỉnh nửa điên, quỳ trước một ngôi chùa, không ngừng đập đầu xin vị hòa thượng trong chùa thu nhận.

Phía cảnh sát liên lạc với mẹ Hoa Hoa thông báo về cái chết của cô con gái. Nhưng có một cô gái y hệt Hoa Hoa đã đứng trước cửa nhà chờ đợi. Gia Gia quỳ sụp dưới đất, gào khóc gọi “Mẹ” khiến tất cả mọi người ở đó đều cảm động đến rơi lệ. Người mẹ nước mắt rơi lã chã không cất lên lời.

Tổ chuyên án tiến hành điều tra sâu hơn về thân thế của người nửa mặt. Họ phát hiện ra người quái thai này còn có một người em sinh đôi nữa. Khi người mẹ sinh hai anh em ra, nói chính xác hơn là một đứa trẻ đã chết từ lúc trong bụng mẹ.

Một chú bướm trên cành Anh Đào lại vỗ cánh bay, vài cánh hoa lại rụng rơi xuống đất.

[1] UFO: Viết tắt của từ tiếng Anh “Unidentified Flying Object”, nghĩa là vật thể bay không xác định.

[2] Một trang mạng xã hội phổ biến tại Trung Quốc, tương tự Facebook.

Bình luận