Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nắm Lấy Tay Em

Chương 16: Trẻ con

Tác giả: Tiểu Văn

Hôm nay Ba Hạo Thiên lại bận bịu chuyện gì đó nên ra ngoài từ sáng sớm, trong nhà chỉ còn có Lâm Hân. Cô Hiểu Dung có hẹn với bạn, ông bà nội lại cùng nhau đi chợ Tết, Khải Hoa và Khải Lạc ra ngoài sân chơi với nhau. Sân rất rộng nên cả hai anh em đều thích. Khải Lạc thích chơi nhất là trò trồng cây, còn Khải Hoa ôm trong lòng con mèo Tiểu Đồng. Hôm qua dọn dẹp nhà kho cô út bất ngờ nhìn thấy nó co ro trong một góc, chắc là mèo hoang lạc mẹ. Nhưng Tiểu Đồng dạn người và không hung dữ. Khải Hoa cho nó ăn cơm xong thì cứ quấn quýt quanh cô bé. Ông bà nội và ba mẹ không phản đối, cho phép Khải Hoa nuôi Tiểu Đồng ngay.

– Anh hai ơi, Tiểu Đồng liếm tay em nè.

Tiếng Khải Hoa ríu rít không ngớt. Trước đây cả hai anh em chưa bao giờ được nuôi gì cả. Nhà nghèo, mẹ vất vả đi làm từ sáng sớm. Khải Hoa rất thích động vật nhỏ, có lần còn mang bánh cho con chó nhà chú Trần. Song cả hai đều ý thức, nuôi thêm động vật là mẹ phải kiếm tiền thêm cho nó, vì vậy có thích cũng để trong lòng.

Tiểu Đồng không cha không mẹ, sống bơ vơ côi cút trong nhà kho ẩm thấp, mới nhìn là Khải Hoa đã thương ngay.

– Meo….meo…

Tiểu Đồng bất ngờ vùng chạy. Khải Hoa đuổi theo. Khải Lạc cũng vội vứt mớ cây nhỏ đang trồng chạy theo em gái.

– Meo…

Bản năng của động vật trước đồ ăn nhanh thật hay sao ấy. Khi cả hai anh em ra tới ngoài cửa đã nhìn thấy Tiểu Đồng giương đôi mắt tròn xoe nhìn một cậu bé nhai ngon lành ổ bánh. Đúng là đồ tham ăn. Giọng nói trong trẻo của Khải Hoa cất lên làm Vọng Thiên cũng giật mình.

– Anh gì ơi, anh bắt con mèo lại giùm em với. Con mèo đó là của em.

…Trẻ con có những cách làm quen mà người lớn không hiểu được. Vọng Thiên đi theo hai anh em nhà Khải Lạc vào trong sân. Sau đó ngồi thẫn ra nhìn cả hai quay lại hoạt động bình thường. Khải Lạc tiếp tục trồng cây còn Khải Hoa gãi gãi cổ Tiểu Đồng. Chơi với con mèo một lát, nhìn thấy Vọng Thiên hết nhìn mình lại nhìn anh trai mà không nói gì, Khải Hoa cất tiếng:

– Để em đem Tiểu Đồng vào nhà cho nó ngủ rồi ra chơi với anh nha.

Còn lại hai đứa bé trai. Khải Lạc đã trồng xong một hàng cây nhỏ. Cậu bé hỏi nhanh:

– Anh trồng không?

Vọng Thiên lại lắc đầu. Khải Lạc vừa đào tiếp một cái hố nhỏ khác, vừa hỏi tiếp:

– Anh sợ dơ hả?

Vọng Thiên gật đầu. Khải Lạc lại nói như phân bua:

– Không dơ lắm đâu. Một lát mình đi rửa tay.

Dường như bị thu hút bởi lời mời mọc đơn giản đó, Vọng Thiên đến gần hơn. Cậu bé cũng bắt đầu đào đào xới xới rồi sau đó dường như không hài lòng với cái xẻng Khải Lạc đưa cho, Vọng Thiên lấy cái kéo trong người ra, đào bới. Mũi kéo nhọn cộng thêm sức lực Vọng Thiên mạnh nên cái lỗ được đào lên rất nhanh. Khải Lạc nhìn Vọng Thiên, trầm trồ:

– Kéo của anh cứng ghê đó.

Vọng Thiên không nói gì. Vẻ ngưỡng mộ hiện rõ trên mặt Khải Lạc làm cậu bé thấy hưng phấn, bất chợt cất giọng:

– Kéo dùng để đâm người xấu đó…Kéo phải bén mới đâm chết người xấu được.

Nếu một người lớn mà nói câu ấy, đương nhiên sẽ là vấn đề lớn. Nhưng trẻ con nói câu ấy, đối tượng nghe lại là một đứa trẻ khác, vấn đề khác hẳn. Khải Lạc dù trưởng thành trước tuổi, cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Cậu bé hơi nhướng mắt lên, nhẹ nhàng:

– Nhưng đâm chết người xấu mình sẽ bị cảnh sát bắt đó. Anh sẽ không còn gặp mẹ nữa đâu.

Trong đầu óc non nớt của Khải Lạc, mẹ thiêng liêng và quan trọng. Lúc nào mở mắt ra cũng thấy mẹ. Ba tuy rất tốt nhưng gần đây mới thấy. Còn mẹ, chưa bao giờ mẹ bỏ mặc Khải Lạc- Khải Hoa.

Vọng Thiên lại khác. Mẹ hay khóc…Khi cãi nhau với mẹ xong là ba giận dữ. Ba uống rượu đến say mèm. Mẹ để mặc ba nằm trên giường, bỏ vào phòng đóng cửa. Mẹ chỉ thỉnh thoảng mới ôm Vọng Thiên. Nhưng vòng tay mẹ rất lạnh, không ấm áp như ba.

– Anh không cần gặp mẹ – Vọng Thiên buông từng tiếng -Mẹ rất xấu…Anh chỉ muốn gặp ba thôi.

…Lâm Hân kiên nhẫn chắp vá các sự kiện do con trai, con gái thi nhau kể. Đứa trẻ trước mặt cô chỉ khoảng 6-7 tuổi, mặt mũi sạch sẽ tươm tất. Áo mặc nhìn là biết hàng hiệu, nhất định không phải là con nhà nghèo, bị bỏ rơi phải lang thang:

– Bé ơi, con tên là gì?

Vọng Thiên không đáp. Cậu bé không bao giờ nói chuyện với người lạ. Cô này không phải là Khải Hân, Khải Lạc. Người lớn rất khó hiểu, người lớn biết chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.

– Anh nói, anh mang kéo đi tìm kẻ xấu -Khải Lạc nhỏ giọng – Nhưng con nói anh rồi…Anh làm vậy sẽ không được gặp mẹ nữa. Anh nói, anh không cần gặp mẹ. Nhưng anh không muốn không được gặp ba.

Ai nói, thế giới của trẻ con đơn giản chứ? Lâm Hân thở dài…Cô vuốt tóc cậu bé. Theo bản năng nó tránh ngay, nhìn cô bằng cặp mắt đề phòng.

– Trời sắp tối rồi con đi một mình không tiện. Tối nay con ở lại nhà cô nhé, sáng mai cô sẽ nhờ chú đưa con về nhà…Hoặc là báo cảnh sát đi tìm ba mẹ con, có được không?

_________________

Bình luận