Những lời của Lâm Hân làm Diễm Thu thờ thẫn. Cô không phải không biết, hận thù sẽ làm cho mình mù quáng. Chỉ là…nếu mà không hận, Diễm Thu sẽ còn lý do gì để tồn tại trên thế gian này?
Không ai nói cho cô biết phải làm sao để đối phó cùng hoàn cảnh. Từ nhỏ đến lớn, Diễm Thu là một cô gái chỉ quen sống trong sự bao bọc. Thiệu Hằng nắm lấy yếu điểm của cô rất tốt. Vì lúc nào cũng lo sợ phải đối diện với sự thật, sợ bị Hạo Thiên khinh rẻ, sợ mọi người nhìn mình đầy thương hại nên cô để mặc mối quan hệ của mình và Thiệu Hằng cho số phận đẩy đưa…
Diễm Thu có thương Vọng Thiên không, cô cũng không biết. Nhưng bây giờ nhìn lại thì quả thật, thái độ lạnh lùng của Vọng Thiên với mẹ là rất dễ hiểu. Không cho đi làm sao có ngày nhận lại? Cô chưa hề ôm con, nhìn con bằng ánh mắt dịu dàng, tình yêu tận đáy lòng của một người mẹ, bảo sao con cô lại chẳng tránh né Diễm Thu.
– Xin lỗi…Xin lỗi…Tôi…
– Cô không có lỗi gì với tôi hết.
Lâm Hân quỳ xuống ôm lấy Diễm Thu vào lòng. Cô khinh cô ấy song cũng cảm thấy, Diễm Thu đáng thương biết bao nhiêu….Bàn tay gầy guộc nhẹ lau những dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, Lâm Hân nhẹ nhàng:
– Cô cũng không chỉ xin lỗi Vọng Thiên bằng lời nói được. Từ nay cô Lâm hãy làm một người mẹ tốt. Đừng để Vọng Thiên phải tìm hình ảnh mẹ ở những người khác. Họ dù thương yêu Vọng Thiên thế nào thì cũng không thể có tình mẫu tử tự nhiên như cô và Vọng Thiên được. Dù bây giờ Vọng Thiên đã 6 tuổi, hiểu biết nhiều hơn người khác song cô vẫn có thể xóa dần như ký ức không vui của nó. Tôi nghĩ, chỉ cần cô Lâm cố gắng, Vọng Thiên nhất định sẽ có một tuổi thơ trọn vẹn hơn mà.
Diễm Thu không phải là người xấu…Chỉ là chưa ai chỉ ra cho cô ấy thấy những sai lầm của bản thân thôi.
– Tôi về…
– Anh tiễn em.
Hạo Thiên đưa Diễm Thu ra cửa. Hôm nay anh mới thấy một Diễm Thu cô đơn và yếu đuối. Hạo Thiên chợt nhớ đến những ngày thơ ấu. Không phải Diễm Thu không sai lầm. Chỉ là mỗi lần cô sai, sẽ có anh đứng sau che chở, nghĩ cách giải quyết mọi hậu quả. Ba mẹ cô cũng vậy. Cho nên với những sai lầm, vấp váp Diễm Thu thường có khuynh hướng để cho người khác tự giải quyết hoặc là cố tình tìm cách che giấu đi với những người thân. Chuyện cùng Thiệu Hằng là một ví dụ. Thì ra yêu thương một người không chỉ là bao bọc, chở che tất cả mọi điều vì họ. Hai con người chẳng thể lúc nào cũng ở bên nhau được. Hạo Thiên tuy thương yêu Diễm Thu đến đâu cũng không thể chăm chút, cứu nguy cho cô mọi nơi mọi lúc. Hãy để người mình yêu thương vấp ngã, hãy chỉ cho họ con đường đứng dậy nhưng đừng bao giờ dẹp hết chông gai trên đường của họ. Ta không đủ sức cũng không thể làm nổi chuyện ấy đâu.
– Em về nhé, Tiểu Diễm.
– Anh Thiên…Em về!
Chiếc xe mà Thiệu Hằng dặn dò đã đứng chờ Diễm Thu từ lúc nào. Cô phải trở về với cuộc sống thực. Chồng của Diễm Thu là Thiệu Hằng, người Diễm Thu đã hận bấy nhiêu năm. Nhưng anh cũng là cha của con cô, là một người quan trọng không thiếu được trong cuộc đời của Vọng Thiên.
Tiễn Diễm Thu đi rồi, Hạo Thiên trở vào trong phòng. Tâm trạng anh rất phức tạp. Thì ra mọi chuyện lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy sao? Lâm Hân không chỉ là một cô gái hiền lành và an phận…Quan trọng là thú nhận của cô lúc nãy “chưa yêu Hạo Thiên thật sự…Lâm Hân cần anh vì anh là cha của con cô.” Lòng Hạo Thiên mơ hồ có một sự lo lắng âm ỉ…Hôn nhân có thể tồn tại lâu dài khi người ta chỉ cần nhau?
– Em…
– Cô ấy về rồi à?
– Ừ.
Lâm Hân không hỏi gì thêm nữa. Cô thu dọn thêm một chút rồi trở vào phòng. Hạo Thiên đã lên giường. Hơn 2 giờ sáng. Không khí trở nên yên tĩnh như chưa hề xảy ra một chuyện gì.
– Hân Hân này…
– Dạ?
– Em…
Hạo Thiên định nói chuyện với Lâm Hân vì nhiều chuyện. Song lúc nhìn vào mắt cô lại thấy không cần nữa. Lâm Hân cần anh, thế tại sao phải cân phân suy nghĩ. Người đàn ông tốt nhất là tìm mọi cách tạo cảm giác an toàn cho người phụ nữ. Lâm Hân cần Hạo Thiên vì cô tin anh, tin Hạo Thiên sẽ cùng cô nuôi dạy hai đứa trẻ. Đôi khi tình yêu không phải là tất cả, nhất là đối với những người từng thương tổn vì yêu.
– Em mệt không?
– Không mệt lắm. -Lâm Hân cười nhẹ – Mồng Một ba mẹ nói chúng ta phải đi thăm họ hàng nữa. Em chuẩn bị quần áo cho anh sẵn rồi.
– Ừ.
– Thôi ngủ đi anh. Mai em phải dậy sớm nữa…
Lâm Hân nhanh chóng nhắm mắt. Hạo Thiên trằn trọc một chút rồi cũng ngủ thiếp đi…Mối quan hệ của hai đang dần thay đổi. Lâm Hân không chỉ là cần Hạo Thiên nữa….Quyết tâm giữ lấy anh làm chồng, làm cha của hai đứa con càng lúc càng mạnh mẽ…Mái gia đình nhỏ đang từ từ hoàn thiện, càng lúc càng sẽ được xây thêm vững chắc hơn.