Đầu dây bên kia, giọng nói Hứa Man Lâm cất lên:
“Anh hai, anh đã ngủ chưa?”
“Chưa.” Vừa đáp lời em gái, Hứa Khuynh Quyết vừa chống gậy đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Giọng Man Lâm bắt đầu tỏ ra lo lắng:
“Có chuyện gì không anh? Sao ngủ muộn vậy?”
“Không có.” Khuynh Quyết mím chặt môi, từng động tác chậm chạp đến chiếc giường lớn.
“Vậy thì tốt rồi.” Man Lâm thở phào nhẹ nhõm. Cô nói tiếp, “Ba bảo anh mai về họp mặt gia đình”.
Thật ra, Hứa Man Lâm không nói cho Khuynh Quyết biết rằng bữa tiệc này được tổ chức để chào đón Dụ Cẩn Quỳnh chính thức bước vào nhà họ Hứa với tư cách con dâu.
“Anh không có thời gian.” Hứa Khuynh Quyết lạnh nhạt đáp, đôi mắt nhắm chặt.
Man Lâm thở dài trả lời:
“Biết ngay mà. Dù sao em đã nói rồi đó. Coi như đã thực hiện xong nhiệm vụ.” Làm người đưa tin cho hai cha con này thật là một công việc lao tâm khổ tứ mà kết quả chẳng đâu vào đâu.
Cúp điện thoại, Khuynh Quyết lần đường đến phòng tắm. Lúc tắm xong bước ra, anh nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một lớn hơn. Đồng hồ đã điểm mười một rưỡi. Anh vớ lấy chiếc điện thoại, nghĩ một lúc, quyết định nhấn nút tắt máy.
Ở phòng đối diện, Thẩm Thanh vẫn còn thức đến tận nửa đêm. Cô muốn gọi điện cho Khuynh Quyết xem anh còn giận không, ai ngờ lần đầu gọi thì nghe tiếng máy bận. Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh thử lại lần nữa thì điện thoại đã tắt, chỉ nghe giọng nói lễ phép của nhân viên tổng đài “Sorry…”. Cô càng thấy như có tảng đá nặng đang đè lên ngực. Lúc này, người nói “sorry” là cô mới đúng! Đáng tiếc là không có cơ hội.
Bên ngoài, mưa vẫn rả rích rơi. Thẩm Thanh buồn bã nằm trên giường, lấy gối bịt hai tai lại, rồi mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh buộc tóc cao, ôm ba lô, vội vã ra khỏi nhà. Hậu quả của một ngày dậy muộn là cô không đủ thời gian thực hiện dự định mà tối qua, trước khi ngủ cô đã chắc mẩm trong lòng: phải gặp Khuynh Quyết để nói lời xin lỗi với anh.
Ra khỏi bến xe điện ngầm, Thẩm Thanh hớt ha hớt hải bước trên nền đường ẩm ướt, cuối cùng cũng đến được cơ quan đúng giờ. Trong lòng còn vướng mắc chuyện nhưng chân tay lại vì thế mà nhanh nhẹn hẳn lên. Với lại, hôm trước đã chuẩn bị khá đầy đủ những thứ mà công việc của ngày hôm nay cần, nên Thẩm Thanh nhanh chóng giải quyết xong xuôi mọi công việc. Bốn giờ chiều, hầu hết các phóng viên đều đi tác nghiệp. Thẩm Thanh cũng tìm cho mình một lý do chính đáng để rời khỏi cơ quan sớm hơn ngày thường.
Trên đường về nhà, cô ghé vào siêu thị mua một lô thức ăn, dự định hôm nay làm một bữa ra trò để bù lỗi lầm ngờ nghệch mà hôm trước mắc phải. Vừa đến sân chung cư, cô đã thấy một chiếc xe con màu đen bóng đỗ ngay phía trước.
Một người đàn ông tay cầm ô từ trong xe bước xuống. Thẩm Thanh nhận ra ngay, đó chính là người trung niên đã giải tán đám phóng viên tối qua.
“Cô Thẩm. Chào cô. Tối qua mới gặp.” Vẫn là nụ cười lịch sự, nho nhã, người đó cất tiếng chào Thẩm Thanh trước.
Thẩm Thanh bình tĩnh chào đáp lại.
Người trung niên vẫn giữ thái độ rất lễ độ, ông giơ tay làm động tác “mời” về phía Thẩm Thanh.
“Ông Hứa muốn gặp cô.”
Thẩm Thanh đứng bất động một hồi, hơi nghiêng đầu vẻ hoài nghi. Thấy vậy, người đàn ông tiếp tục bổ sung:
“Một lát nữa nhị thiếu gia cũng sẽ đến. Xin cô yên tâm.”
Thẩm Thanh thầm nghĩ, “Chắc ông ta nói vậy để cô không nghi ngờ”. Nhưng dù có tiền đi chăng nữa, không nhất thiết phải khoa trương đến thế.
Cô cũng chẳng phải người nổi tiếng hay cao sang gì, đâu cần phái người đến đón quá long trọng như thế.
Ông Hứa! Tất nhiên Thẩm Thanh biết đó chính là người lớn tuổi nhất nhà họ Hứa. Nhưng sao cô phải đến gặp ông ta?
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh chớp mắt, ngây ngô hỏi:
“Tôi và ông Hứa không quen biết gì, sao tôi phải đến đó?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ.” Người đàn ông trung niên cười gượng, gương mặt hết sức kiên nhẫn, ông nói tiếp:
“Nhưng theo tôi, đã là bạn của thiếu gia, được mời đến ăn cơm, cô cũng không nên từ chối.”
Lúc này Thẩm Thanh cũng phá lên cười.
“Thôi được rồi, nhưng cũng phải đợi tôi mang đống đồ đạc này lên phòng cất đã chứ?” Thẩm Thanh gật đầu, nhìn đống thức ăn cô phải tay xách nách mang nói khó với ông ta.
“Để trong xe cũng được mà. Lát nữa tôi lại đưa cô về.”
Người đàn ông nói dứt câu, cánh cửa xe bật mở.
“Vậy cảm ơn ông nhiều.” Thẩm Thanh không muốn nhiều lời. Cô cụp ô rồi bước lên xe.
Chiếc xe chạy bon bon tiến về phía khu biệt thự ở ngoại ô. Ngồi trong xe, Thẩm Thanh liếc nhìn phong cảnh bên ngoài qua những giọt mưa nhạt nhòa. Cô bình thản đón đợi điều sắp xảy đến, dù biết đây không đơn giản chỉ là đến dự một bữa tiệc. Những hành động kỳ lạ của nhà họ Hứa làm cô tò mò muốn biết nguyên do.
Suốt quãng đường, Thẩm Thanh nghĩ về mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa cha con Khuynh Quyết. Chắc phải có nguyên nhân gì đây, nếu không tại sao ông ta lại có những hành động kỳ lạ như thế.
Ở nhà, Khuynh Quyết bật ti vi nghe hết đoạn tin tức thời sự ban chiều, lòng tự nhủ giờ này chắc Thẩm Thanh đang trên đường về nhà.
Suy nghĩ ấy làm anh bất giác giật mình, không biết từ khi nào, cô gái vừa dịu dàng vừa “ngoan cố” ấy lại xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Anh lấy tay ấn vào thái dương vẫn âm ỉ đau từ ban trưa, rồi rót một cốc nước. Vừa đưa lên miệng thì nghe thấy chuông điện thoại:
“Nhị thiếu gia.”
“… Có chuyện gì không?” Khuynh Quyết lạnh lùng hỏi. Kỳ thực, không cần phải hỏi anh cũng biết cuộc điện thoại gọi đến vào lúc này vì lý do gì.
“Chủ tịch muốn gặp thiếu gia.”
Khuynh Quyết ngồi xuống ghế. Cùng một câu nói, anh không muốn phát ngôn hai lần, vì vậy chỉ thờ ơ đáp lại:
“Lần sau đừng mất công gọi điện đến nữa.”
Vừa lúc Khuynh Quyết định kết thúc cuộc gọi thì giọng nói từ đầu dây bên kia làm anh dừng lại:
“Cô Thẩm cũng đang có mặt ở đây. Hy vọng cậu sẽ đến, cả nhà đang đợi…”
Khuynh Quyết gấp mạnh điện thoại, lạnh lùng đứng dậy.
…
“… Chủ tịch, cậu ấy cúp máy rồi.”
“Không sao. Anh ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Hứa Triển Phi ngồi ung dung trên ghế.
Người đàn ông trung niên vừa đón Thẩm Thanh đến bước ra khỏi phòng, cánh cửa lớn khép lại.
Trong căn phòng rộng còn lại hai người. Thẩm Thanh ngước nhìn gương mặt người đàn ông uy nghiêm trước mặt, cô chau mày thắc mắc:
“Như vậy là sao?”
Vô duyên vô cớ đón cô đến, rồi bỏ cô ở lại đây. Cuộc điện thoại của người trung niên giống như quản gia ban nãy với Hứa Khuynh Quyết có nhắc đến cô.
Thẩm Thanh biết mình không phải ngốc nghếch, cho dù đoạn đầu cuộc điện thoại cô không nghe thấy gì, song cũng đã đoán được đến tám, chín phần câu chuyện.
Rõ ràng Hứa Khuynh Quyết không muốn đến. Nhưng những người này hình như muốn dùng cô làm công cụ để bắt anh phải xuất hiện.
Vô duyên vô cớ bị “mời” đến đây, dự định cũng bị phá hỏng khiến cô không thoải mái. Bây giờ, họ lại muốn cô làm gì nữa? Chính vì vậy, khi nói chuyện cùng ông Hứa Triển Phi, Thẩm Thanh tỏ ra đầy miễn cưỡng và tức giận.
Ngược lại, Hứa Triển Phi ra vẻ không để ý đến chuyện đó. Ông xua xua tay, đưa cốc trà lên miệng rồi nhã nhặn nói:
“Cô uống đi, trà sắp nguội rồi đấy.”
Thẩm Thanh tự nhủ với lòng mình phải cố giữ thái độ có văn hóa. Cô đưa cốc nước lên uống một cách chiếu lệ, sau đó hít một hơi dài và kiên nhẫn hỏi:
“Bác gọi cháu đến đây có việc gì không?” Lúc này, giọng nói của cô đã dịu dàng, nhỏ nhẹ như vốn có.
Hứa Triển Phi đưa mắt nhìn nhưng không hướng vào Thẩm Thanh, gương mặt đầy ẩn ý thoáng nét cười:
“Cô Thẩm và Khuynh Quyết có quan hệ thế nào?”
“Bạn bè thôi ạ.” Thẩm Thanh trả lời rành mạch.
“Chỉ là bạn bè, đơn giản thế thôi sao?”
Hứa Triển Phi dồn hết ánh mắt vào Thẩm Thanh, vẻ không tin lắm.
“Nếu không tin, vậy bác nghĩ bọn cháu có quan hệ thế nào ạ?”
Thẩm Thanh cười, lễ phép đáp lại tuy trong lòng không thoải mái. Bị một người mới quen được vài phút chất vấn về mối quan hệ với Khuynh Quyết, dù người đó là ba cô thì cô cũng không hài lòng.
“Cô Thẩm không cần quá cảnh giác như vậy. Tôi cũng chỉ tiện hỏi thôi.”
Hứa Triển Phi thuộc kiểu người biết điều khiển cảm xúc, ông mỉm cười. Nhìn ánh mắt của Thẩm Thanh, ông đã hiểu đôi điều.
Cô nhướn mày, không muốn tiếp tục vấn đề vô vị này nữa, bèn hỏi:
“Anh Hứa Khuynh Quyết có đến không ạ?”
Thực tình, cô mong anh không đến. Như vậy cô có thể đường hoàng rời khỏi nơi đây.
Ai ngờ Hứa Triển Phi gật đầu, nói với Thẩm Thanh chắc như đinh đóng cột:
“Chắc nó sắp tới nơi rồi.”
Ngàn lần không mong muốn, nhưng nghe câu nói đó, Thẩm Thanh chỉ biết cố kìm lòng lại. Ít ra, nếu muốn về thì cũng phải đợi Hứa Khuynh Quyết đến rồi cùng về.
Thời gian chậm chạp trôi. Thẩm Thanh ngồi trong thư phòng, hai tay đặt lên đầu gối, không nói thêm gì với Hứa Triển Phi, cô lặng lẽ nhìn cảnh vật vào đêm qua cửa sổ.
Quả đúng như lời Hứa Triển Phi. Ngay sau đó, người quản gia thông báo qua hệ thống âm thanh:
“Nhị thiếu gia đã tới.”
“Chúng ta đi thôi!” Hứa Triển Phi đứng dậy trước, bảo Thẩm Thanh theo ông xuống lầu.
Thẩm Thanh cùng Hứa Triển Phi rời khỏi thư phòng. Cô thấy lòng nặng trĩu. Nếu cô không nhìn nhầm thì hình như nụ cười ban nãy của ông Hứa Triển Phi có điều gì đó rất kỳ lạ. Nụ cười đó như ẩn chứa sự đắc thắng của chủ nhân.
Thẩm Thanh xuống lầu, thấy hai người con gái và một người con trai đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Chính là Hứa Quân Văn, Hứa Man Lâm và một cô gái có gương mặt khá quen. Nhìn điệu bộ cô gái đang ngồi sát vào Hứa Quân Văn như thế, Thẩm Thanh ngầm đoán ra thân phận của cô ta.
Ba người họ nghe tiếng bước chân liền đứng dậy, giữ phong thái của một đại gia tộc và sự uy nghi của nhà họ Hứa. Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh, cả Quân Văn và Man Lâm đều sững sờ.
“Thẩm Thanh!” Hứa Quân Văn lên tiếng trước với giọng điệu không thể tin nổi.
“Đã lâu không gặp anh.” Thẩm Thanh gật đầu, cười nói.
Nhìn gương mặt anh, Thẩm Thanh thấy kỳ lạ là mình không hề xao động như trước đây. Điều đó chứng tỏ, tình cảm cô dành cho anh đã phai nhạt đi từ lúc nào không hay.
Hứa Man Lâm đứng phía sau nhìn ngó xung quanh, khi chắc rằng Hứa Khuynh Quyết không có mặt, cô mới đến gần Thẩm Thanh, nói nhỏ:
“Chỉ mình chị đến sao?”
“Ừ.” Khẽ gật đầu, Thẩm Thanh không muốn giải thích gì nhiều.
Cô cũng chẳng còn tâm trạng nào để nhìn vẻ mặt càng lúc càng khó hiểu của Hứa Man Lâm. Cô chỉ nghĩ, rõ ràng họ vừa nói Hứa Khuynh Quyết đã đến, nhưng sao vẫn không thấy anh ấy đâu.
Đang ngờ vực thì cánh cửa màu vàng nhạt bị đẩy vào. Ngoài người phục vụ mặc bộ đồ màu trắng ra, còn có Hứa Khuynh Quyết với bộ quần áo đen, đeo kính râm đang đứng đó.
“Nhị thiếu gia!”
Người quản gia đứng đợi ở cửa, đưa tay định dìu Hứa Khuynh Quyết nhưng lại bị gạt ra.
“Thẩm Thanh ở đâu?” Vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Khuynh Quyết lạnh lùng hỏi.
“Tôi đây!”
Thẩm Thanh nhanh chóng lên tiếng, rồi không ngần ngại chạy ra khỏi phòng khách đến bên Khuynh Quyết.
Khi cảm thấy bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay mình, gương mặt anh mới dịu đi phần nào, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng khó hiểu. Anh chỉ đứng đó mà không nói gì thêm.
Thẩm Thanh lo lắng nhìn anh, chưa bao giờ cô thấy anh lạnh lùng đến thế. Thậm chí Thẩm Thanh còn cảm thấy cơn giận dữ trong anh đang tuôn trào.
Vì thế, cô càng siết chặt tay anh hơn rồi nhẹ nhàng nói “Tôi đã ở đây rồi”.
Trong phòng khách, tất cả đều tỏ ra vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, sững sờ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Hứa Triển Phi hắng giọng ho lên một tiếng, phá vỡ không khí im lặng. Ông vẫy tay về phía Thẩm Thanh, bình thản nói “Cùng vào ăn cơm thôi”. Nói xong, ông khẽ liếc đôi tay của Thẩm Thanh và Khuynh Quyết đang nắm chặt rồi đi vào phòng ăn.
Từ khi nào, con trai ông lại để cho người khác nắm tay mình như một thói quen thế? Vị trí của Thẩm Thanh trong lòng Khuynh Quyết, quả nhiên ông đoán không sai.
Nghe Hứa Triển Phi nói vậy, Thẩm Thanh ngẩng đầu nhìn Khuynh Quyết, chờ đợi ý kiến của anh.
Nhưng Hứa Khuynh Quyết nói với giọng lạnh nhạt như trước:
“Tôi không tới đây để ăn cơm.”
Nói xong, anh kéo tay Thẩm Thanh quay người bước đi.
“Cậu tức giận vì tôi đưa cô ta đến đây sao?” Hứa Triển Phi cao giọng.
“Nếu không muốn, cậu có thể không đến cơ mà.”
Lời nói vừa dứt, Hứa Khuynh Quyết cũng dừng bước. Khẽ gật đầu, anh thờ ơ đáp lại:
“Những việc như thế này, hy vọng ông đừng lặp lại nữa.”
Sợ quá! Thẩm Thanh tặc lưỡi.
Tuy cô không mấy thiện cảm với Hứa Triển Phi, nhưng không ngờ cuộc nói chuyện giữa hai cha con họ lại căng thẳng đến vậy.
Cô ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khuynh Quyết, đoạn muốn xem thái độ của Hứa Triển Phi ra sao. Nhưng chưa kịp ngoái đầu lại, cô đã bị Khuynh Quyết lôi đi xềnh xệch.
Trời vẫn còn mưa. Ra khỏi nhà họ Hứa, Thẩm Thanh bị đẩy vào trong chiếc xe đã đậu sẵn ngoài cánh cổng sắt. Mọi việc xảy ra nhanh đến mức Thẩm Thanh không thể tin nổi Khuynh Quyết lại thông thuộc nơi này đến vậy.
Trời mưa làm không khí trong xe cũng lạnh hơn hẳn. Thẩm Thanh định co hai tay lại cho đỡ lạnh mới biết tay trái vẫn nằm gọn trong tay Khuynh Quyết. Cô thấy hơi lạ khi bàn tay anh đang siết chặt.
Quay sang nhìn, cô mới phát hiện gương mặt anh nhợt nhạt hơn bình thường. Cô vội ghé lại gần, lay lay cánh tay anh.
“Này!”
Một lúc sau cô mới nghe Khuynh Quyết đáp lại:
“Gì vậy?”
Nghe anh đáp dù rất khẽ nhưng Thẩm Thanh cũng thấy nhẹ lòng. Cô rất sợ khi anh lạnh lùng và nói chuyện với giọng điệu cứng nhắc như ban nãy.
Cúi đầu, nhìn hai bàn tay vẫn nắm chặt, cô khẽ động ngón tay, “Anh đừng giận nữa mà”.
Khuynh Quyết lấy lại vẻ mặt bình thường, anh lim dim mắt, nói:
“Tôi có giận đâu.”
“Vậy sao ban nãy thái độ của anh lại thế?” Thẩm Thanh cắn môi, “Lần đầu tôi thấy anh giận dữ như vậy đấy!”.
Khuynh Quyết nhướn mày, trầm ngâm một hồi rồi đáp:
“Sao cô đồng ý đến đó?”
Nghĩ mình không có lý do gì để dễ dàng đi cùng người ta, Thẩm Thanh vẫn trả lời vẻ vô tội:
“Họ nói anh cũng đến mà.”
Thực ra vẫn còn một lý do nữa mà Thẩm Thanh không nói – đó là nhà của anh, có gì mà cô phải sợ!
“Vì tôi sẽ đến nên cô quyết định đi sao?” Hứa Khuynh Quyết chau mày, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời.
“Đúng vậy.” Thẩm Thanh nhẹ nhàng đáp lại. Dù sao đó cũng là một lý do.
Hứa Khuynh Quyết không nói tiếp. Anh mím môi quay mặt đi.
Chiếc xe từ tốn lăn bánh được vài chục phút, Thẩm Thanh ngắm phong cảnh ẩn hiện qua làn mưa. Cuối cùng, cô cũng lên tiếng:
“Hôm nay anh đến để đón tôi sao?”
Thẩm Thanh hỏi mà tim đập thình thịch. Nghĩ đến việc Hứa Khuynh Quyết chịu đến nơi mà anh muốn đoạn tuyệt, rồi cảnh anh nắm tay cô đi trước sự ngơ ngác của bao nhiêu người, cô cảm thấy tất cả như trong phim vậy.
Cô nghiêng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của anh. Đợi mãi mới nghe anh “ừ” một tiếng, coi như câu trả lời.
Chớp chớp mắt, Thẩm Thanh thấy lòng rộn ràng, vui vẻ gật đầu.
“Xem ra tôi cũng quan trọng đấy chứ.”
“Biết vậy là tốt.” Lần này, Khuynh Quyết trả lời rất nhanh.
“Sao cơ?” Thẩm Thanh sững sờ.
Cô mở to mắt quay sang nhìn anh. Trong xe không có đèn, nét mặt của Hứa Khuynh Quyết lờ mờ không rõ, cô chỉ thấy đôi mắt ấy đang hướng về phía trước.
Anh ấy, có phải anh ấy vừa khẳng định cô rất quan trọng với anh?
Thẩm Thanh hắng giọng, dè dặt động đậy bàn tay còn đang nắm chặt tay anh như muốn xác nhận lại:
“Anh nói vậy là ý gì?”
“Ý… ý gì?”
Lần này Khuynh Quyết cũng quay hẳn mặt lại.
Anh đang đùa mình ư? Nghe câu trả lời lạnh nhạt mà tim cô như muốn hét lên. Vốn dĩ muốn bỏ qua chuyện này, nhưng với tính cách của mình, cô không dễ dàng để mọi chuyện trôi qua mà không rõ đầu đuôi cơ sự.
Hơn nữa vì thực tình muốn biết, cô nhấn giọng, rành mạch hỏi lại từng chữ.
“Anh vừa nói ‘biết vậy là tốt’ là có ý gì?”
Khuynh Quyết không đáp.
Khoang xe lập tức yên ắng trở lại, đến mức có thể nghe rõ tiếng mưa rơi bên ngoài.
Thẩm Thanh thấy bối rối vô cùng, thậm chí còn cảm thấy bác tài ngồi phía trước cũng như đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, lại còn liếc cô qua gương xe nữa chứ.
Cô nghiến chặt răng, định từ bỏ câu hỏi gây mất mặt này thì đúng lúc xe đi ngang qua khu trung tâm mua sắm sầm uất nhất khu vực. Ánh sáng đèn đường hiện lên mông lung qua làn mưa.
Ánh sáng tràn vào khoang xe, Thẩm Thanh thấy rõ nét cười ẩn hiện trên bờ môi mỏng của Khuynh Quyết.
Lần này không đợi cô tự hiểu, Hứa Khuynh Quyết đã lên tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng:
“Anh nói ‘biết vậy là tốt’ nghĩa là em thực sự quan trọng đối với anh.”
Lần này, Thẩm Thanh như chết lặng, cảm giác mọi thứ trước mắt nhòa hẳn đi, hai má ửng hồng. Cô nhìn vào đôi mắt mêng mang vô định nhưng đầy mê hoặc của anh, không nói được lời nào.
Không nghe thấy Thẩm Thanh trả lời, Khuynh Quyết nhắm mắt, kiên nhẫn hỏi lại.
“Em vẫn chưa hiểu sao?”
Không biết vì anh biểu đạt không rõ ý, hay do cô gái ngồi cạnh anh tỏ ra ngốc nghếch nữa.
Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, Hứa Khuynh Quyết bất giác nắm chặt bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh hơn, nhíu mày hỏi:
“Sao vậy?”
Anh nói mà không hề suy nghĩ đến phản ứng của Thẩm Thanh, hoặc thực sự nội dung của nó làm cô xúc động đến mức không nói nên lời. Hay cô chỉ muốn hai người giữ mức quan hệ bạn bè bình thường.
“Hả?”
Thấy sắc mặt Khuynh Quyết biến đổi, Thẩm Thanh lấy lại tinh thần.
Lời của anh đã nói lên tất cả. Những sự việc trước đó, giọng điệu của anh lúc này và đôi tay siết chặt không rời… Nếu vẫn không hiểu, chẳng phải là cô quá ngốc hay sao?
Trước khi nghe lời khẳng định của Khuynh Quyết, Thẩm Thanh đã nhen nhóm hy vọng trong lòng, nhưng sự việc diễn ra như vậy, cô không khỏi bất ngờ.
“Cái này…” Thẩm Thanh do dự không biết nên nói gì.
“Sao nào?” Nghe thấy Thẩm Thanh lên tiếng, Khuynh Quyết từ tốn hỏi lại.
Thẩm Thanh dừng lại một chút rồi cắn nhẹ môi, ngập ngừng nói tiếp.
“Từ quan trọng mà anh vừa nói, có thể hiểu đó là yêu không?”
Mấy từ cuối cùng, Thẩm Thanh cố hạ giọng thật khẽ vì sợ bác tài nghe thấy. Nếu là cô, nghe thấy một đôi nam nữ nói về vấn đề ấy chắc sẽ rất buồn cười.
Thẩm Thanh vừa dứt lời, bánh xe chuyển động chậm hẳn rồi dừng lại.
“Đến rồi.” Bác tài xế vừa nói vừa bật đèn lên.
Thẩm Thanh nhỏm lên phía trước nhìn vào gương xe. Quả nhiên là có thể thấy rõ hai người đang ngồi phía sau. Cô cười.
Hứa Khuynh Quyết không biết Thẩm Thanh cười gì, chỉ rút tiền trả bác tài. Sau đó nắm chặt tay Thẩm Thanh, anh nói trong lúc mở cửa xe.
“Vậy cũng được.”
Đầu dây bên kia, giọng nói Hứa Man Lâm cất lên:
“Anh hai, anh đã ngủ chưa?”
“Chưa.” Vừa đáp lời em gái, Hứa Khuynh Quyết vừa chống gậy đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Giọng Man Lâm bắt đầu tỏ ra lo lắng:
“Có chuyện gì không anh? Sao ngủ muộn vậy?”
“Không có.” Khuynh Quyết mím chặt môi, từng động tác chậm chạp đến chiếc giường lớn.
“Vậy thì tốt rồi.” Man Lâm thở phào nhẹ nhõm. Cô nói tiếp, “Ba bảo anh mai về họp mặt gia đình”.
Thật ra, Hứa Man Lâm không nói cho Khuynh Quyết biết rằng bữa tiệc này được tổ chức để chào đón Dụ Cẩn Quỳnh chính thức bước vào nhà họ Hứa với tư cách con dâu.
“Anh không có thời gian.” Hứa Khuynh Quyết lạnh nhạt đáp, đôi mắt nhắm chặt.
Man Lâm thở dài trả lời:
“Biết ngay mà. Dù sao em đã nói rồi đó. Coi như đã thực hiện xong nhiệm vụ.” Làm người đưa tin cho hai cha con này thật là một công việc lao tâm khổ tứ mà kết quả chẳng đâu vào đâu.
Cúp điện thoại, Khuynh Quyết lần đường đến phòng tắm. Lúc tắm xong bước ra, anh nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một lớn hơn. Đồng hồ đã điểm mười một rưỡi. Anh vớ lấy chiếc điện thoại, nghĩ một lúc, quyết định nhấn nút tắt máy.
Ở phòng đối diện, Thẩm Thanh vẫn còn thức đến tận nửa đêm. Cô muốn gọi điện cho Khuynh Quyết xem anh còn giận không, ai ngờ lần đầu gọi thì nghe tiếng máy bận. Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh thử lại lần nữa thì điện thoại đã tắt, chỉ nghe giọng nói lễ phép của nhân viên tổng đài “Sorry…”. Cô càng thấy như có tảng đá nặng đang đè lên ngực. Lúc này, người nói “sorry” là cô mới đúng! Đáng tiếc là không có cơ hội.
Bên ngoài, mưa vẫn rả rích rơi. Thẩm Thanh buồn bã nằm trên giường, lấy gối bịt hai tai lại, rồi mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh buộc tóc cao, ôm ba lô, vội vã ra khỏi nhà. Hậu quả của một ngày dậy muộn là cô không đủ thời gian thực hiện dự định mà tối qua, trước khi ngủ cô đã chắc mẩm trong lòng: phải gặp Khuynh Quyết để nói lời xin lỗi với anh.
Ra khỏi bến xe điện ngầm, Thẩm Thanh hớt ha hớt hải bước trên nền đường ẩm ướt, cuối cùng cũng đến được cơ quan đúng giờ. Trong lòng còn vướng mắc chuyện nhưng chân tay lại vì thế mà nhanh nhẹn hẳn lên. Với lại, hôm trước đã chuẩn bị khá đầy đủ những thứ mà công việc của ngày hôm nay cần, nên Thẩm Thanh nhanh chóng giải quyết xong xuôi mọi công việc. Bốn giờ chiều, hầu hết các phóng viên đều đi tác nghiệp. Thẩm Thanh cũng tìm cho mình một lý do chính đáng để rời khỏi cơ quan sớm hơn ngày thường.
Trên đường về nhà, cô ghé vào siêu thị mua một lô thức ăn, dự định hôm nay làm một bữa ra trò để bù lỗi lầm ngờ nghệch mà hôm trước mắc phải. Vừa đến sân chung cư, cô đã thấy một chiếc xe con màu đen bóng đỗ ngay phía trước.
Một người đàn ông tay cầm ô từ trong xe bước xuống. Thẩm Thanh nhận ra ngay, đó chính là người trung niên đã giải tán đám phóng viên tối qua.
“Cô Thẩm. Chào cô. Tối qua mới gặp.” Vẫn là nụ cười lịch sự, nho nhã, người đó cất tiếng chào Thẩm Thanh trước.
Thẩm Thanh bình tĩnh chào đáp lại.
Người trung niên vẫn giữ thái độ rất lễ độ, ông giơ tay làm động tác “mời” về phía Thẩm Thanh.
“Ông Hứa muốn gặp cô.”
Thẩm Thanh đứng bất động một hồi, hơi nghiêng đầu vẻ hoài nghi. Thấy vậy, người đàn ông tiếp tục bổ sung:
“Một lát nữa nhị thiếu gia cũng sẽ đến. Xin cô yên tâm.”
Thẩm Thanh thầm nghĩ, “Chắc ông ta nói vậy để cô không nghi ngờ”. Nhưng dù có tiền đi chăng nữa, không nhất thiết phải khoa trương đến thế.
Cô cũng chẳng phải người nổi tiếng hay cao sang gì, đâu cần phái người đến đón quá long trọng như thế.
Ông Hứa! Tất nhiên Thẩm Thanh biết đó chính là người lớn tuổi nhất nhà họ Hứa. Nhưng sao cô phải đến gặp ông ta?
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh chớp mắt, ngây ngô hỏi:
“Tôi và ông Hứa không quen biết gì, sao tôi phải đến đó?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ.” Người đàn ông trung niên cười gượng, gương mặt hết sức kiên nhẫn, ông nói tiếp:
“Nhưng theo tôi, đã là bạn của thiếu gia, được mời đến ăn cơm, cô cũng không nên từ chối.”
Lúc này Thẩm Thanh cũng phá lên cười.
“Thôi được rồi, nhưng cũng phải đợi tôi mang đống đồ đạc này lên phòng cất đã chứ?” Thẩm Thanh gật đầu, nhìn đống thức ăn cô phải tay xách nách mang nói khó với ông ta.
“Để trong xe cũng được mà. Lát nữa tôi lại đưa cô về.”
Người đàn ông nói dứt câu, cánh cửa xe bật mở.
“Vậy cảm ơn ông nhiều.” Thẩm Thanh không muốn nhiều lời. Cô cụp ô rồi bước lên xe.
Chiếc xe chạy bon bon tiến về phía khu biệt thự ở ngoại ô. Ngồi trong xe, Thẩm Thanh liếc nhìn phong cảnh bên ngoài qua những giọt mưa nhạt nhòa. Cô bình thản đón đợi điều sắp xảy đến, dù biết đây không đơn giản chỉ là đến dự một bữa tiệc. Những hành động kỳ lạ của nhà họ Hứa làm cô tò mò muốn biết nguyên do.
Suốt quãng đường, Thẩm Thanh nghĩ về mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa cha con Khuynh Quyết. Chắc phải có nguyên nhân gì đây, nếu không tại sao ông ta lại có những hành động kỳ lạ như thế.
Ở nhà, Khuynh Quyết bật ti vi nghe hết đoạn tin tức thời sự ban chiều, lòng tự nhủ giờ này chắc Thẩm Thanh đang trên đường về nhà.
Suy nghĩ ấy làm anh bất giác giật mình, không biết từ khi nào, cô gái vừa dịu dàng vừa “ngoan cố” ấy lại xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Anh lấy tay ấn vào thái dương vẫn âm ỉ đau từ ban trưa, rồi rót một cốc nước. Vừa đưa lên miệng thì nghe thấy chuông điện thoại:
“Nhị thiếu gia.”
“… Có chuyện gì không?” Khuynh Quyết lạnh lùng hỏi. Kỳ thực, không cần phải hỏi anh cũng biết cuộc điện thoại gọi đến vào lúc này vì lý do gì.
“Chủ tịch muốn gặp thiếu gia.”
Khuynh Quyết ngồi xuống ghế. Cùng một câu nói, anh không muốn phát ngôn hai lần, vì vậy chỉ thờ ơ đáp lại:
“Lần sau đừng mất công gọi điện đến nữa.”
Vừa lúc Khuynh Quyết định kết thúc cuộc gọi thì giọng nói từ đầu dây bên kia làm anh dừng lại:
“Cô Thẩm cũng đang có mặt ở đây. Hy vọng cậu sẽ đến, cả nhà đang đợi…”
Khuynh Quyết gấp mạnh điện thoại, lạnh lùng đứng dậy.
…
“… Chủ tịch, cậu ấy cúp máy rồi.”
“Không sao. Anh ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Hứa Triển Phi ngồi ung dung trên ghế.
Người đàn ông trung niên vừa đón Thẩm Thanh đến bước ra khỏi phòng, cánh cửa lớn khép lại.
Trong căn phòng rộng còn lại hai người. Thẩm Thanh ngước nhìn gương mặt người đàn ông uy nghiêm trước mặt, cô chau mày thắc mắc:
“Như vậy là sao?”
Vô duyên vô cớ đón cô đến, rồi bỏ cô ở lại đây. Cuộc điện thoại của người trung niên giống như quản gia ban nãy với Hứa Khuynh Quyết có nhắc đến cô.
Thẩm Thanh biết mình không phải ngốc nghếch, cho dù đoạn đầu cuộc điện thoại cô không nghe thấy gì, song cũng đã đoán được đến tám, chín phần câu chuyện.
Rõ ràng Hứa Khuynh Quyết không muốn đến. Nhưng những người này hình như muốn dùng cô làm công cụ để bắt anh phải xuất hiện.
Vô duyên vô cớ bị “mời” đến đây, dự định cũng bị phá hỏng khiến cô không thoải mái. Bây giờ, họ lại muốn cô làm gì nữa? Chính vì vậy, khi nói chuyện cùng ông Hứa Triển Phi, Thẩm Thanh tỏ ra đầy miễn cưỡng và tức giận.
Ngược lại, Hứa Triển Phi ra vẻ không để ý đến chuyện đó. Ông xua xua tay, đưa cốc trà lên miệng rồi nhã nhặn nói:
“Cô uống đi, trà sắp nguội rồi đấy.”
Thẩm Thanh tự nhủ với lòng mình phải cố giữ thái độ có văn hóa. Cô đưa cốc nước lên uống một cách chiếu lệ, sau đó hít một hơi dài và kiên nhẫn hỏi:
“Bác gọi cháu đến đây có việc gì không?” Lúc này, giọng nói của cô đã dịu dàng, nhỏ nhẹ như vốn có.
Hứa Triển Phi đưa mắt nhìn nhưng không hướng vào Thẩm Thanh, gương mặt đầy ẩn ý thoáng nét cười:
“Cô Thẩm và Khuynh Quyết có quan hệ thế nào?”
“Bạn bè thôi ạ.” Thẩm Thanh trả lời rành mạch.
“Chỉ là bạn bè, đơn giản thế thôi sao?”
Hứa Triển Phi dồn hết ánh mắt vào Thẩm Thanh, vẻ không tin lắm.
“Nếu không tin, vậy bác nghĩ bọn cháu có quan hệ thế nào ạ?”
Thẩm Thanh cười, lễ phép đáp lại tuy trong lòng không thoải mái. Bị một người mới quen được vài phút chất vấn về mối quan hệ với Khuynh Quyết, dù người đó là ba cô thì cô cũng không hài lòng.
“Cô Thẩm không cần quá cảnh giác như vậy. Tôi cũng chỉ tiện hỏi thôi.”
Hứa Triển Phi thuộc kiểu người biết điều khiển cảm xúc, ông mỉm cười. Nhìn ánh mắt của Thẩm Thanh, ông đã hiểu đôi điều.
Cô nhướn mày, không muốn tiếp tục vấn đề vô vị này nữa, bèn hỏi:
“Anh Hứa Khuynh Quyết có đến không ạ?”
Thực tình, cô mong anh không đến. Như vậy cô có thể đường hoàng rời khỏi nơi đây.
Ai ngờ Hứa Triển Phi gật đầu, nói với Thẩm Thanh chắc như đinh đóng cột:
“Chắc nó sắp tới nơi rồi.”
Ngàn lần không mong muốn, nhưng nghe câu nói đó, Thẩm Thanh chỉ biết cố kìm lòng lại. Ít ra, nếu muốn về thì cũng phải đợi Hứa Khuynh Quyết đến rồi cùng về.
Thời gian chậm chạp trôi. Thẩm Thanh ngồi trong thư phòng, hai tay đặt lên đầu gối, không nói thêm gì với Hứa Triển Phi, cô lặng lẽ nhìn cảnh vật vào đêm qua cửa sổ.
Quả đúng như lời Hứa Triển Phi. Ngay sau đó, người quản gia thông báo qua hệ thống âm thanh:
“Nhị thiếu gia đã tới.”
“Chúng ta đi thôi!” Hứa Triển Phi đứng dậy trước, bảo Thẩm Thanh theo ông xuống lầu.
Thẩm Thanh cùng Hứa Triển Phi rời khỏi thư phòng. Cô thấy lòng nặng trĩu. Nếu cô không nhìn nhầm thì hình như nụ cười ban nãy của ông Hứa Triển Phi có điều gì đó rất kỳ lạ. Nụ cười đó như ẩn chứa sự đắc thắng của chủ nhân.
Thẩm Thanh xuống lầu, thấy hai người con gái và một người con trai đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Chính là Hứa Quân Văn, Hứa Man Lâm và một cô gái có gương mặt khá quen. Nhìn điệu bộ cô gái đang ngồi sát vào Hứa Quân Văn như thế, Thẩm Thanh ngầm đoán ra thân phận của cô ta.
Ba người họ nghe tiếng bước chân liền đứng dậy, giữ phong thái của một đại gia tộc và sự uy nghi của nhà họ Hứa. Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh, cả Quân Văn và Man Lâm đều sững sờ.
“Thẩm Thanh!” Hứa Quân Văn lên tiếng trước với giọng điệu không thể tin nổi.
“Đã lâu không gặp anh.” Thẩm Thanh gật đầu, cười nói.
Nhìn gương mặt anh, Thẩm Thanh thấy kỳ lạ là mình không hề xao động như trước đây. Điều đó chứng tỏ, tình cảm cô dành cho anh đã phai nhạt đi từ lúc nào không hay.
Hứa Man Lâm đứng phía sau nhìn ngó xung quanh, khi chắc rằng Hứa Khuynh Quyết không có mặt, cô mới đến gần Thẩm Thanh, nói nhỏ:
“Chỉ mình chị đến sao?”
“Ừ.” Khẽ gật đầu, Thẩm Thanh không muốn giải thích gì nhiều.
Cô cũng chẳng còn tâm trạng nào để nhìn vẻ mặt càng lúc càng khó hiểu của Hứa Man Lâm. Cô chỉ nghĩ, rõ ràng họ vừa nói Hứa Khuynh Quyết đã đến, nhưng sao vẫn không thấy anh ấy đâu.
Đang ngờ vực thì cánh cửa màu vàng nhạt bị đẩy vào. Ngoài người phục vụ mặc bộ đồ màu trắng ra, còn có Hứa Khuynh Quyết với bộ quần áo đen, đeo kính râm đang đứng đó.
“Nhị thiếu gia!”
Người quản gia đứng đợi ở cửa, đưa tay định dìu Hứa Khuynh Quyết nhưng lại bị gạt ra.
“Thẩm Thanh ở đâu?” Vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Khuynh Quyết lạnh lùng hỏi.
“Tôi đây!”
Thẩm Thanh nhanh chóng lên tiếng, rồi không ngần ngại chạy ra khỏi phòng khách đến bên Khuynh Quyết.
Khi cảm thấy bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay mình, gương mặt anh mới dịu đi phần nào, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng khó hiểu. Anh chỉ đứng đó mà không nói gì thêm.
Thẩm Thanh lo lắng nhìn anh, chưa bao giờ cô thấy anh lạnh lùng đến thế. Thậm chí Thẩm Thanh còn cảm thấy cơn giận dữ trong anh đang tuôn trào.
Vì thế, cô càng siết chặt tay anh hơn rồi nhẹ nhàng nói “Tôi đã ở đây rồi”.
Trong phòng khách, tất cả đều tỏ ra vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, sững sờ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Hứa Triển Phi hắng giọng ho lên một tiếng, phá vỡ không khí im lặng. Ông vẫy tay về phía Thẩm Thanh, bình thản nói “Cùng vào ăn cơm thôi”. Nói xong, ông khẽ liếc đôi tay của Thẩm Thanh và Khuynh Quyết đang nắm chặt rồi đi vào phòng ăn.
Từ khi nào, con trai ông lại để cho người khác nắm tay mình như một thói quen thế? Vị trí của Thẩm Thanh trong lòng Khuynh Quyết, quả nhiên ông đoán không sai.
Nghe Hứa Triển Phi nói vậy, Thẩm Thanh ngẩng đầu nhìn Khuynh Quyết, chờ đợi ý kiến của anh.
Nhưng Hứa Khuynh Quyết nói với giọng lạnh nhạt như trước:
“Tôi không tới đây để ăn cơm.”
Nói xong, anh kéo tay Thẩm Thanh quay người bước đi.
“Cậu tức giận vì tôi đưa cô ta đến đây sao?” Hứa Triển Phi cao giọng.
“Nếu không muốn, cậu có thể không đến cơ mà.”
Lời nói vừa dứt, Hứa Khuynh Quyết cũng dừng bước. Khẽ gật đầu, anh thờ ơ đáp lại:
“Những việc như thế này, hy vọng ông đừng lặp lại nữa.”
Sợ quá! Thẩm Thanh tặc lưỡi.
Tuy cô không mấy thiện cảm với Hứa Triển Phi, nhưng không ngờ cuộc nói chuyện giữa hai cha con họ lại căng thẳng đến vậy.
Cô ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khuynh Quyết, đoạn muốn xem thái độ của Hứa Triển Phi ra sao. Nhưng chưa kịp ngoái đầu lại, cô đã bị Khuynh Quyết lôi đi xềnh xệch.
Trời vẫn còn mưa. Ra khỏi nhà họ Hứa, Thẩm Thanh bị đẩy vào trong chiếc xe đã đậu sẵn ngoài cánh cổng sắt. Mọi việc xảy ra nhanh đến mức Thẩm Thanh không thể tin nổi Khuynh Quyết lại thông thuộc nơi này đến vậy.
Trời mưa làm không khí trong xe cũng lạnh hơn hẳn. Thẩm Thanh định co hai tay lại cho đỡ lạnh mới biết tay trái vẫn nằm gọn trong tay Khuynh Quyết. Cô thấy hơi lạ khi bàn tay anh đang siết chặt.
Quay sang nhìn, cô mới phát hiện gương mặt anh nhợt nhạt hơn bình thường. Cô vội ghé lại gần, lay lay cánh tay anh.
“Này!”
Một lúc sau cô mới nghe Khuynh Quyết đáp lại:
“Gì vậy?”
Nghe anh đáp dù rất khẽ nhưng Thẩm Thanh cũng thấy nhẹ lòng. Cô rất sợ khi anh lạnh lùng và nói chuyện với giọng điệu cứng nhắc như ban nãy.
Cúi đầu, nhìn hai bàn tay vẫn nắm chặt, cô khẽ động ngón tay, “Anh đừng giận nữa mà”.
Khuynh Quyết lấy lại vẻ mặt bình thường, anh lim dim mắt, nói:
“Tôi có giận đâu.”
“Vậy sao ban nãy thái độ của anh lại thế?” Thẩm Thanh cắn môi, “Lần đầu tôi thấy anh giận dữ như vậy đấy!”.
Khuynh Quyết nhướn mày, trầm ngâm một hồi rồi đáp:
“Sao cô đồng ý đến đó?”
Nghĩ mình không có lý do gì để dễ dàng đi cùng người ta, Thẩm Thanh vẫn trả lời vẻ vô tội:
“Họ nói anh cũng đến mà.”
Thực ra vẫn còn một lý do nữa mà Thẩm Thanh không nói – đó là nhà của anh, có gì mà cô phải sợ!
“Vì tôi sẽ đến nên cô quyết định đi sao?” Hứa Khuynh Quyết chau mày, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời.
“Đúng vậy.” Thẩm Thanh nhẹ nhàng đáp lại. Dù sao đó cũng là một lý do.
Hứa Khuynh Quyết không nói tiếp. Anh mím môi quay mặt đi.
Chiếc xe từ tốn lăn bánh được vài chục phút, Thẩm Thanh ngắm phong cảnh ẩn hiện qua làn mưa. Cuối cùng, cô cũng lên tiếng:
“Hôm nay anh đến để đón tôi sao?”
Thẩm Thanh hỏi mà tim đập thình thịch. Nghĩ đến việc Hứa Khuynh Quyết chịu đến nơi mà anh muốn đoạn tuyệt, rồi cảnh anh nắm tay cô đi trước sự ngơ ngác của bao nhiêu người, cô cảm thấy tất cả như trong phim vậy.
Cô nghiêng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của anh. Đợi mãi mới nghe anh “ừ” một tiếng, coi như câu trả lời.
Chớp chớp mắt, Thẩm Thanh thấy lòng rộn ràng, vui vẻ gật đầu.
“Xem ra tôi cũng quan trọng đấy chứ.”
“Biết vậy là tốt.” Lần này, Khuynh Quyết trả lời rất nhanh.
“Sao cơ?” Thẩm Thanh sững sờ.
Cô mở to mắt quay sang nhìn anh. Trong xe không có đèn, nét mặt của Hứa Khuynh Quyết lờ mờ không rõ, cô chỉ thấy đôi mắt ấy đang hướng về phía trước.
Anh ấy, có phải anh ấy vừa khẳng định cô rất quan trọng với anh?
Thẩm Thanh hắng giọng, dè dặt động đậy bàn tay còn đang nắm chặt tay anh như muốn xác nhận lại:
“Anh nói vậy là ý gì?”
“Ý… ý gì?”
Lần này Khuynh Quyết cũng quay hẳn mặt lại.
Anh đang đùa mình ư? Nghe câu trả lời lạnh nhạt mà tim cô như muốn hét lên. Vốn dĩ muốn bỏ qua chuyện này, nhưng với tính cách của mình, cô không dễ dàng để mọi chuyện trôi qua mà không rõ đầu đuôi cơ sự.
Hơn nữa vì thực tình muốn biết, cô nhấn giọng, rành mạch hỏi lại từng chữ.
“Anh vừa nói ‘biết vậy là tốt’ là có ý gì?”
Khuynh Quyết không đáp.
Khoang xe lập tức yên ắng trở lại, đến mức có thể nghe rõ tiếng mưa rơi bên ngoài.
Thẩm Thanh thấy bối rối vô cùng, thậm chí còn cảm thấy bác tài ngồi phía trước cũng như đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, lại còn liếc cô qua gương xe nữa chứ.
Cô nghiến chặt răng, định từ bỏ câu hỏi gây mất mặt này thì đúng lúc xe đi ngang qua khu trung tâm mua sắm sầm uất nhất khu vực. Ánh sáng đèn đường hiện lên mông lung qua làn mưa.
Ánh sáng tràn vào khoang xe, Thẩm Thanh thấy rõ nét cười ẩn hiện trên bờ môi mỏng của Khuynh Quyết.
Lần này không đợi cô tự hiểu, Hứa Khuynh Quyết đã lên tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng:
“Anh nói ‘biết vậy là tốt’ nghĩa là em thực sự quan trọng đối với anh.”
Lần này, Thẩm Thanh như chết lặng, cảm giác mọi thứ trước mắt nhòa hẳn đi, hai má ửng hồng. Cô nhìn vào đôi mắt mêng mang vô định nhưng đầy mê hoặc của anh, không nói được lời nào.
Không nghe thấy Thẩm Thanh trả lời, Khuynh Quyết nhắm mắt, kiên nhẫn hỏi lại.
“Em vẫn chưa hiểu sao?”
Không biết vì anh biểu đạt không rõ ý, hay do cô gái ngồi cạnh anh tỏ ra ngốc nghếch nữa.
Một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, Hứa Khuynh Quyết bất giác nắm chặt bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh hơn, nhíu mày hỏi:
“Sao vậy?”
Anh nói mà không hề suy nghĩ đến phản ứng của Thẩm Thanh, hoặc thực sự nội dung của nó làm cô xúc động đến mức không nói nên lời. Hay cô chỉ muốn hai người giữ mức quan hệ bạn bè bình thường.
“Hả?”
Thấy sắc mặt Khuynh Quyết biến đổi, Thẩm Thanh lấy lại tinh thần.
Lời của anh đã nói lên tất cả. Những sự việc trước đó, giọng điệu của anh lúc này và đôi tay siết chặt không rời… Nếu vẫn không hiểu, chẳng phải là cô quá ngốc hay sao?
Trước khi nghe lời khẳng định của Khuynh Quyết, Thẩm Thanh đã nhen nhóm hy vọng trong lòng, nhưng sự việc diễn ra như vậy, cô không khỏi bất ngờ.
“Cái này…” Thẩm Thanh do dự không biết nên nói gì.
“Sao nào?” Nghe thấy Thẩm Thanh lên tiếng, Khuynh Quyết từ tốn hỏi lại.
Thẩm Thanh dừng lại một chút rồi cắn nhẹ môi, ngập ngừng nói tiếp.
“Từ quan trọng mà anh vừa nói, có thể hiểu đó là yêu không?”
Mấy từ cuối cùng, Thẩm Thanh cố hạ giọng thật khẽ vì sợ bác tài nghe thấy. Nếu là cô, nghe thấy một đôi nam nữ nói về vấn đề ấy chắc sẽ rất buồn cười.
Thẩm Thanh vừa dứt lời, bánh xe chuyển động chậm hẳn rồi dừng lại.
“Đến rồi.” Bác tài xế vừa nói vừa bật đèn lên.
Thẩm Thanh nhỏm lên phía trước nhìn vào gương xe. Quả nhiên là có thể thấy rõ hai người đang ngồi phía sau. Cô cười.
Hứa Khuynh Quyết không biết Thẩm Thanh cười gì, chỉ rút tiền trả bác tài. Sau đó nắm chặt tay Thẩm Thanh, anh nói trong lúc mở cửa xe.
“Vậy cũng được.”