Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Chương 1

Tác giả: Lisa Kleypas

Ngay từ lúc Grant Morgan gặp người phụ nữ ấy, anh đã biết rằng cô ta đẹp thật, nhưng sẽ không bao giờ là cô dâu của bất cứ ai.

Anh theo tay chèo thuyền qua những xoáy sương mù, làn sương lạnh ẩm ướt bám vào da và đọng hạt trên chiếc áo khoác dạ anh đang mặc. Tay thọc sâu trong túi áo, anh đưa mắt chăm chú quan sát quang cảnh xung quanh. Con sông nhìn trơn láng dưới ánh sáng tù mù của những ngọn đèn treo trên các tảng đá hoa cương gắn bến đỗ. Đôi ba chiếc thuyền nhỏ chở khách xuôi ngược sông Thames, như những món đồ chơi thả trôi cùng sóng nước. Những đợt sóng lạnh lẽo vỗ vào bậc thềm và bờ kè. Cơn gió tháng Ba hiu hắt vờn quanh mặt và tai Grant, ngoan cố luồn vào sau chiếc cà vạt. Anh kìm lại một cơn rùng mình khi đăm đăm nhìn xuống dòng sông đen ì oạp sóng. Không ai có thể sống sót quá hai mươi phút trong nước lạnh như thế.

“Thi thể ở đâu?” Grant cau mày sốt ruột. Anh đưa tay sờ tìm chiếc đồng hồ quả quýt trong áo khoác. “Tôi không có cả đêm đâu.”

Tay chèo thuyền loạng choạng khi quay đầu lại nhìn người đàn ông đang theo mình. Sương mù vấn vít quanh họ mang màu vàng xám, khiến hắn phải nheo mắt để nhìn rõ hơn. “Ông là Morgan, phải không? Chính là ông Morgan… Sao thế nhỉ, tôi có kể lại cũng chẳng ai tin. Một người bảo vệ cho chính đức vua… Tôi cứ tưởng ông không phải động đến những chuyện giẻ rách như thế này kia.”

“Đáng tiếc là không phải vậy.” Grant lẩm bẩm.

“Lối này, thưa ông… và bước cẩn thận đó. Nước làm các bậc thềm trơn kinh khủng, nhất là lại vào cái đêm ẩm ướt thế này.”

Siết chặt hàm, Grant đi xuống chỗ một hình hài mảnh mai và ướt đẫm đã được kéo lên bậc thềm. Trong những năm làm nghề điều tra, anh thường xuyên phải thấy tử thi, nhưng thi thể của những nạn nhân chết đuối bao giờ cũng khó chịu nhất. Thi thể được đặt sấp mặt xuống, nhưng thấy rõ đấy là phụ nữ. Tay chân cô khuỳnh ra như con búp bê vải bị đứa trẻ chơi chán rồi bỏ xó, váy bết quanh chân.

Ngồi xuống bên cạnh, Grant nắm bờ vai người phụ nữ bằng bàn tay đeo găng da để lật cô lại. Anh liền giật mình rụt người lại khi cô bắt đầu ho và nôn ra nước mặn, toàn chân co giật.

Tay chèo thuyền kêu lên kinh hãi đằng sau anh, rồi tiến lại gần hơn. “Tôi cứ tưởng cô ta chết rồi.” Giọng hắn run lên vì ngạc nhiên. “Cô ta như miếng thịt ướp lạnh, tôi thề!”

“Ngu xuẩn,” Grant lẩm bẩm. Người phụ nữ tội nghiệp đã bị bỏ lại đây bao lâu trong cái lạnh buốt giá này khi mà tay chèo thuyền đi tìm cảnh sát phố Bow đến điều tra? Cơ hội sống sót của cô sẽ lớn hơn nhiều nếu được chăm sóc ngay lập tức. Hiện tại, tình trạng của cô không được khả quan mấy. Anh nâng người phụ nữ lên và kề đầu cô và gối mình, mái tóc dài ướt sũng quần anh. Làn da cô tái nhợt trong ánh sáng tù mù, và một bên đầu sưng lên. Dẫu vậy, vẫn có thể thấy những đường nét thanh nhã và nổi bật. Anh biết cô.

“Lạy Chúa,” Grant nói tựa hồ hơi thở. Anh đã quyết không bao giờ ngạc nhiên trước bất cứ thứ gì… nhưng gặp Vivien Rose Duvall ở đây, trong tình trạng này… Thật không hình dung nổi.

Mắt cô hé mở, thẫn thờ với nhận thức cái chết gần kề. Nhưng Vivien không phải típ phụ nữ sẽ buông xuôi mà không tranh đấu. Cô rên rỉ gượng đứng lên, bàn tay lướt qua áo anh trong nỗ lực yếu ớt tự cứu mình. Không thể để mặc cô, Grant khóa cánh tay mình quanh cô để đỡ cô đứng dậy. Cô nhỏ nhắn và săn chắc, nhưng chiếc váy đẫm nước đang mặc gần như nặng gấp đôi cô. Grant bế cô lên ngang ngực, lẩm bẩm khó chịu khi nước vừa mặn vừa lạnh thấm qua quần áo.

“Ông sẽ đưa cô ta về phố Bow chứ, ông Morgan?” tay chèo thuyền vừa tán chuyện vừa vội vã theo Grant tới mức nhảy hai bậc một. “Tôi nghĩ mình cũng nên đi, để còn cho Ngài Ross biết tên tôi chứ. Tôi đã cứu người, phải không, tôi tìm thấy quý cô này không thì cô ta đã ngỏm rồi. Dĩ nhiên tôi không cần cảm ơn… làm điều cần làm là được rồi… nhưng biết đâu lại có chút phần thưởng thì sao?”

“Tìm bác sĩ Jacob Linley cho tôi.” Grant gay gắt nói, cắt ngang toan tính háo hức của hắn. “Khuya thế này thì thường anh ta ở quán cà phê Tom. Bảo anh ta tới nơi ở của tôi tại phố King.”

“Tôi chịu,” tay chèo thuyền cự nự. “Tôi còn có việc của tôi, ông biết đấy… Trời ạ, tối nay lẽ ra tôi phải kiếm được đến năm silinh.”

“Rồi anh sẽ có tiền khi đưa Linley tới phố King.”

“Nhưng nếu tôi không tìm được ông ta thì sao?”

“Anh phải đưa anh ta tới đó trong vòng nửa tiếng nữa.” Grant sẵng giọng nói, “không thì tôi sẽ tịch thu thuyền anh – và rồi sắp xếp cho anh ba ngày nghỉ ngơi trong khám. Như thế đã đủ động lực chưa?”

“Trước đó tôi cứ nghĩ ông là một gã tử tế cơ đấy,” tay chèo thuyền nói chua chát. “Gặp rồi mới biết. Ông chẳng giống báo viết tí nào. Tôi đã mất bao nhiêu thì giờ ngồi quán nghe người ta đọc chiến công của ông…” Hắn thủng thà thủng thẳng bước đi, vẻ thất vọng rõ rệt trên từng đường nét của cơ thể mập lùn.

Môi Grant cong lên trong cảm giác tức cười. Anh biết rất rõ cách mà những kì công của mình được mô tả trên báo. Biên tập viên và phóng viên đã phóng đại thành tích của anh lên tới nỗi biến anh thành siêu nhân. Người ta coi anh là huyền thoại chứ không phải là một người bình thường cũng có khuyết điểm như bao người khác.

Anh đã biến công việc của một cảnh sát phố Bow thành công việc đem lại thu nhập cao, kiếm được cả gia tài khi tìm lại cho ngân hàng tài sản bị trộm cướp. Đôi khi anh cũng nhận các vụ khác – tìm người thừa kế bị bắt cóc, làm vệ sĩ cho các bậc đế vương tới thăm vương quốc, truy tìm kẻ sát nhân – nhưng nhà băng luôn luôn là khách hàng mà anh ưa thích. Sau mỗi vụ được giải quyết, tên anh càng nổi hơn, nổi đến độ anh trở thành đề tài bàn tán trong từng quán cà phê và quán rượu ở khắp Luân Đôn.

Điều Grant thấy nực cười là giới thượng lưu biến anh trở thành đồ trang sức đeo trên ngực, ầm ĩ tìm kiếm sự hiện diện của anh cho những buổi tiệc tùng trang trọng của họ. Người ta cho rằng thành công của một buổi khiêu vũ sẽ được đảm bảo nếu chủ nhân có thể để dòng chữ “Ông Morgan sẽ tới” ở cuối tấm thiếp mời. Song anh có nổi tiếng giữa tầng lớp thượng lưu thì ai cũng biết rõ anh không thuộc về họ. Anh giống như một hình mẫu giải trí hơn là một thành viên được chấp nhận vào giới thượng lưu mà anh thường giao du. Phụ nữ phấn khích bởi thấy anh ở một kẻ tiềm ẩn nguy hiểm, và đàn ông mong muốn kết giao với anh để mình có vẻ uy mãnh và phong trần hơn. Grant nhận thức rõ anh sẽ không bao giờ được chấp nhận, có chẳng chỉ là chấp nhận theo kiểu đãi bôi nhất. Và anh sẽ không bao giờ được giới thượng lưu tin tưởng… Anh biết quá nhiều những bí mật bẩn thỉu, những gót chân Achilles, những nỗi sợ hãi và dục vọng của họ.

Một ngọn gió lạnh buốt quấn quanh anh, khiến người phụ nữ trên tay anh rên lên run rẩy. Ôm gánh nặng khó mang đó chặt hơn, anh rời khỏi bờ kè băng qua con phố dát đá cuội bám đầy bùn đất và phân súc vật. Anh đi qua một cái sân nhỏ vuông vắn chất đầy những thùng nước tù đọng, một cái chuồng lợn hôi hám và một chiếc xe hỏng bánh. Quận Covent Garden đầy những sân vườn như thế, đó là điểm bắt đầu của các xóm nghèo tăm tối và quanh co vươn ra như những mạng nhện phủ đầy dịch bệnh. Bất cứ quý ông nào còn tỉnh táo cũng sẽ khiếp hãi khi phải bước vào khu vực này của thành phố, nơi đầy rẫy hang ổ của phường trộm cắp, đĩ điếm, du côn và tội phạm, những kẻ sẵn sàng giết người chỉ vì vài silinh. Nhưng Grant chẳng phải quý ông, và thế giới ngầm của Luân Đôn không khiến anh sợ hãi.

Người phụ nữ gác đầu lên vai anh, hơi thở yếu ớt mát rượi phả vào cằm. “Chà Vivien,” anh lẩm bẩm, “tôi từng có lúc muốn ôm em trong tay… nhưng như thế này chẳng giống dự tính của tôi chút nào.”

Anh thấy khó mà tin được mình đang bế người phụ nữ được khao khát nhất Luân Đôn qua những quầy và sập hàng xập xệ của Covent Garden. Đám chủ hàng thịt và người bán rong dừng tay, tò mò nhìn khi anh đi qua, còn mấy ả gái điếm từ chỗ tối mò ra. “Lại đây anh chàng bảnh bao,” một ả má hõm tã tượi như bù nhìn gọi, “có chút da thịt tươi mát như kem cho anh đây!”

“Lúc khác nhé,” Grant nói mỉa mai, lờ đi tiếng kêu như quạ của ả gái điếm.

Anh băng qua góc Tây Bắc của ngã tư tới phố King, nơi những căn nhà xập xệ đột ngột chuyển thành dãy nhà mặt phố, những quán cà phê và môt hai nhà xuất bản. Khu phố sạch sẽ và thịnh vượng với những ngồi nhà có mặt tiền cong, nơi ở của tầng lớp trên của xã hội. Grant đã mua một căn ba tầng trang nhã thoáng đãng ở đây. Những văn phòng náo nhiệt ở phố Bow chỉ cách vài bước chân, nhưng dường như nơi đó ở rất xa quang cảnh yên bình này.

Grant nhanh chóng bước lên thềm nhà đá mạnh vào cánh cửa gỗ gụ. Khi không nghe thấy bên trong trả lời, anh lùi lại đá thêm một lần nữa. Đột nhiên cửa mở ra, và người quản gia xuất hiện, lắp bắp phản đối cách anh tùy tiện đối xử với cánh cửa gỗ bóng lộn.

Bà Buttons là một phụ nữ có gương mặt dễ nhìn ở tuổi năm mươi, nhân hậu nhưng kín đáo, cứng nhắc và có đức tin vững chắc. Bà không che giấu việc mình không tán đồng với lựa chọn nghề nghiệp của Grant, căm ghét bạo lực và sự suy đồi mà anh phải đối phó như lẽ thường tình. Dù vậy, bà không ngán tiếp đón đủ mọi hạng người của thế giới ngầm đến thăm nơi đây, đối xử với tất cả đều lạnh nhạt và lịch sự như nhau.

Cũng như những thành viên khác của đội cảnh sát phố Bow làm việc dưới sự chỉ dẫn của Ngài Ross Cannon, Grant đã dấn sâu vào thế giới xã hội đen đến mức đôi khi anh tự hỏi có bao nhiêu phần khác biệt giữa anh và đám tội phạm mà anh truy đuổi. Bà Buttons có lần từng nói với Grant rằng bà hy vọng có ngày anh sẽ tiến vào ánh sáng chân lý của Chúa Kitô. “Tôi không cứu rỗi nổi nữa rồi,” anh vui vẻ trả lời. “Tốt nhất là bà nên hướng tham vọng của mình vào một mục tiêu khả thi hơn, bà Buttons.”

Khi nhìn thấy gánh nặng ướt át trên tay ông chủ, gương mặt vốn bình thản của người quản gia chùng xuống vì kinh ngạc. “Chúa ơi” Bà Buttons kêu lên. “Chuyện gì thế này?”

Cơ bắp của Grant bắt đầu mỏi rã vì phải bế người phụ nữ mềm rũ quá lâu. “Một người suýt chết đuối,” anh nói ngắn gọn, bước qua người quản gia về hướng cầu thang. “Tôi đưa cô ấy lên phòng tôi.”

“Nhưng sao thế? Ai vậy?” bà Buttons thở hắt ra, rõ ràng cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Không phải nên đưa cô ấy vào bệnh viện sao?”

“Cô ấy là người quen của tôi,” anh đáp. “Tôi muốn cô ấy được bác sĩ tư khám. Chúa mới biết ở viện người ta sẽ làm gì cô ấy.”

“Người quen,” bà quản gia lặp lại, vội vàng bước cho kịp nhịp chân thoăn thoắt của anh. Rõ ràng bà muốn biết nhiều hơn, nhưng lại không dám hỏi.

“Thực ra là một gái làng chơi.” Grant khô khan trả lời.

“Gái… và ông mang cô ta về đây…” Giọng bà bất bình. “Thưa ông, lại một lần nữa ông vượt quá thành tích của chính mình rồi.”

Một nụ cười thoáng qua trên gương mặt anh. “Cảm ơn bà.”

“Đó không phải lời khen,” bà quản gia nhắc nhở. “Ông Morgan, ông không muốn chuẩn bị một phòng cho khách sao?”

“Cô ấy sẽ ở trong phòng tôi,” anh nói bằng giọng dập tắt mọi tranh cãi.

Bà Buttons cau mày, bảo cô hầu gái lau khô nước họ đã để lại trên sàn lối vào lát đá hoa màu hổ phách.

Ngôi nhà mặt phố có cửa sổ dài, nội thất Sheraton, và thảm Anh đan tay, là một nơi mà Grant có thời không dám mơ được sống. Nó hoàn toàn khác với căn hộ chật chội anh từng ở khi còn bé, ba căn phòng cho tám đứa con của một cặp vợ chồng bán sách trung lưu. Hay những chuỗi cô nhi viện và trại tế bần sau đó, khi cha anh bị ném vào nhà tù dành cho những kẻ vỡ nợ và gia đình anh tan đàn xẻ nghé.

Cuối cùng Grant thấy mình bơ vơ đầu đường xó chợ, cho tới khi một người bán cá ở Covent Garden thấy anh tội nghiệp đã cho anh một công việc ổn định với một ổ rơm để ngủ qua đêm. Rúc vào hơi ấm bếp lò, Grant từng mơ về điều gì đó tốt đẹp hơn, khá khẩm hơn, dù mơ mộng của anh chưa bao giờ định hình rõ rệt cho tới ngày anh gặp một cảnh sát phố Bow.

Viên cảnh sát đang đi tuần trong khu chợ tấp nập thì bắt được một thằng ăn trộm mới thó cá ở một quầy bán cá. Grant mở to bắt nhìn viên cảnh sát mặc chiến gi lê đỏ bảnh bao, được vũ trang đoản kiếm và súng lục. Anh ta trông cao lớn, đạo mạo và mạnh mẽ hơn những người đàn ông bình thường. Grant lập tức biết rằng hi vọng duy nhất để anh thoát khỏi cuộc sống đang bó buộc lấy mình là phải trở thành cảnh sát. Anh đăng ký vào đội Cảnh sát Tuần bộ vào tuổi mười tám, được thăng lên đội Nhật Tuần trong vòng một năm, và vài tháng sau được Ngài Ross Cannon chọn vào lực lượng ưu tú được tập hợp từ nửa tá cảnh sát phố Bow.

Để chứng minh năng lực bản thân, Grant đã ném mình vào công việc không biết mệt mỏi, coi mỗi vụ như thể nó đòi hỏi anh phải coi đó là việc trả thù cho chính bản thân mình. Anh làm bất cứ việc gì có thể để bắt thủ phạm, từng có thời theo chân một kẻ giết người vượt qua eo biển để tóm gọn hắn ở Pháp. Khi thành công nối tiếp thành công, Grant bắt đầu thu phí cắt cổ cho dịch vụ tư nhân của mình, một điều chỉ khiến anh càng được săn đón hơn.

Nghe lời khuyên của một khách hàng giàu có từng nợ anh một ơn huệ, Grant đầu tư vào các công ty tàu thủy và dệt may, mua nửa cổ phần của một khách sạn và tậu vài món tài sản giá trị ở phía Tây Luân Đôn. Với chút ít may mắn và quyết tâm, anh đã leo cao hơn mức mà Chúa hay con người từng sắp đặt. Ở tuổi ba mươi, anh có thể nghỉ hưu với một gia tài tương đối. Nhưng anh không thể rời khỏi lực lượng phố Bow. Sự phấn khích trong những chuyến rượt đuổi, sự cám dỗ của nguy hiểm, chúng quá mạnh mẽ, gần như trở thành nhu cầu thể xác mà anh tưởng như không bao giờ thấy thỏa mãn. Anh không quan tâm tới việc nghiên cứu lí do tại sao mình không thể an cư mà sống một cuộc sống bình thường, nhưng anh chắc chắn cuộc sống đó không phù hợp với tính cách của mình.

Tới phòng ngủ, Grant đặt Vivien vào chiếc giường gỗ gụ lớn với những nét chạm khắc hình rèm ở đầu và chân giường. Phần lớn đồ đạc, kể cả giường ngủ, đều được làm riêng để phù hợp với khổ người của anh. Anh là một người đàn ông cao lớn, thuộc nhóm người mà nóc khung cửa và xà nhà là những mối nguy hiểm thường xuyên.

“Ôi, tấm khăn trải giường!” bà Buttons kêu lên khi váy vóc của Vivien thấm ướt tấm vải nhung nặng nề thêu chỉ tơ xanh và vàng. “Thế nào cũng hỏng không sửa được cho mà xem!”

“Hỏng tôi sẽ mua cái khác,” Grant nói, co duỗi cánh tay ê ẩm đoạn cởi chiếc áo choàng ướt đẫm ra. Anh thả áo xuống sàn rồi khom người trên cơ thể bất động của Vivien. Muốn cởi đồ của cô cho nhanh, anh giật phía trước chiếc váy. Một tiếng chửi thề vuột khỏi miệng khi đám cúc áo và móc cài bám quá chặt vào vải len ướt.

Miệng càu nhau chuyện tấm trải giường nhung đang bị hỏng song bà Buttons vẫn cố gắng giúp anh, rồi lùi lại với tiếng thở dài khó chịu. “Tôi nghĩ phải cắt đi thôi. Tôi đi lấy kéo nhé?”

Grant lắc đầu và với xuống giày phải. Bằng động tác lâu năm đã thành thuần thục, anh lấy ra một con dao nhọn cán ngà khoảng sáu phân.

Bà quản gia há hốc miệng nhìn anh cắt phần thân váy dệt dày mà như thể cắt bơ.

“Ôi trời,” bà ấp úng.

Grant tập trung hoàn toàn vào công việc mình đang làm. “Không ai sử dụng dao thành thạo như một người từng bán cá ở Covent Garden,” anh nhận xét khô khốc, mở lần váy ngoài để lộ ra cơ man những áo lót bằng vải lanh trắng. Áo lót của Vivien ướt sũng và dính bết vào làn da trắng như tuyết, để lộ núm vú hồng hồng bên dưới. Mặc dù Grant đã thấy vô số thân thể phụ nữ, có điều gì đó trong dáng người được che phủ mà như không của Vivien khiến anh do dự. Anh vật lộn với cảm giác khó lý giải là mình đang xâm phạm một điều gì đó – một ai đó – mỏng mảnh và trinh bạch. Nực cười, bởi Vivien Duvall là một gái làng chơi nổi danh.

“Ông Morgan,” bà quản gia nói, mân mê mép chiếc tạp dề to màu trắng mình đang mặc, “nếu ông muốn, tôi có thể gọi một hầu gái tới giúp tôi cởi đồ cho cô…”

“Duvall,” Grant khẽ nối lời.

“Cô Duvall.”

“Tôi sẽ lo cho người khách của chúng ta,” Grant thì thầm. “Tôi cá rằng số quý ông từng có đặc ân chiêm ngưỡng cô Duvall lõa thể ít ra cũng phải bằng cả một trung đoàn. Cô ta sẽ là người đầu tiên nói câu, ‘Làm cho xong chuyện đi chứ e thẹn cái gì.” Vả lại, sau tất cả những rắc rối mà anh phải chịu tối nay, anh đáng được hưởng chút lạc thú nhỏ nho này.

“Vâng, thưa ông.” Bà nhìn anh với ánh mặt kỳ cục và soi xét, cứ như thể anh đang hành xử không giống anh chút nào. Và có lẽ đúng vậy thật. Một cảm giác kỳ lạ tràn khắp người anh, cái lạnh từ bên ngoài hòa với hơi nóng đang đốt cháy anh từ trong cơ thể.

Mặt không biểu cảm, Grant tiếp tục cắt mở lớp áo ướt, cắt một ống tay áo, rồi tới ống còn lại. Khi anh dựng thân thể mảnh mai của Vivien dậy rồi giật lớp vải len ướt dưới người cô lên, một người bước vào qua cánh cửa khép hờ và há hốc miệng.

Đó là Kellow, người hầu cận của anh, một chàng trai trẻ đứng đắn với cái đầu hói sớm và một cặp kính tròn đặt vững chắc trên mũi. Đôi mắt anh ta mở to như lấp đầy cả mắt kính khi nhìn ông chủ đang đứng với một con dao phía trên thân thể gần như lõa lồ của người phụ nữ bất tỉnh. “Ôi chúa ơi!”

Grant quay lại ném cho anh hầu cái quắc mắc dữ tợn. “Làm chuyện gì có ích đi được không? Lấy một cái áo của tôi ra đây. Ít khăn nữa. À mà cả trà và rượu Brandy nữa. Nhanh lên.”

Kellow định trả lời, nhưng dường như sau khi nghĩ kỹ thì thấy không nên, anh ta bèn đi lấy những thứ được yêu cầu. Cẩn thận tránh không nhìn người phụ nữ trên giường, anh đưa một chiếc áo sạch cho bà Buttons rồi trốn khỏi phòng.

Grant càng lúc càng muốn Vivien được mặc đủ ấm, mong muốn ấy lớn hơn bất cứ khao khát được nhìn cô lõa thể nào. Anh chỉ thoáng thấy một chút thân thể của cô khi anh và bà quản gia xô tay Vivien vào ống tay áo lanh dài… nhưng não anh tham lam giữ lại hình ảnh đó và giữ nó lại để nhấm nháp sau này.

Vivien không hoàn hảo, nhưng chính sự không hoàn hảo ấy lại hứa hẹn mang lại nhiều khoái cảm. Cô có tấm eo thon nhỏ đầy mê hoặc, cũng giống như nhiều người phụ nữ mảnh dẻ khác, cùng bầu ngực căng tràn lộng lẫy và đôi đầu gối hơi nhăn nhăn.

Vùng bụng láng mịn của cô càng được tôn thêm nhờ nạm lông ánh đỏ chỉ hơi sẫm hơn những lọn tóc màu hoàng hôn trên đầu. Hẳn nào cô là ả gái điếm đắt giá nhất nước Anh. Cô trông rực rỡ xuân thì, lại xinh xắn, dễ thương… loại đàn bà mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn giữ trên giường hàng ngày trời.

Họ đắp cho Vivien những mảnh chăn lanh và chăn bông dày, rồi bà Buttons bọc mái tóc cứng ướt nước muối của cô bằng chiếc khăn Kellow mang tới. “Cô ấy là một phụ nữ dễ thương,” bà quản gia nói, gương mặt dịu lại với vẻ không thương cảm không đành. “Và còn trẻ để thay đổi cuộc đời theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Mong là Chúa sẽ tha thứ cho cô ấy.”

“Cô ta sẽ không chết,” Grant nói ngắn gọn. “Tôi không cho phép.” Anh chạm vào vầng trán ngắn của Vivien, ngón cái vuốt lên một lọn tóc xoăn bên dưới tấm khăn. Anh cẩn thận đặt một miếng khăn lạnh lên vết bầm bên thái dương cô. “Dù có vẻ ai đó sẽ thấy thất vọng vì cô ta sống sót.”

“Xin lỗi, thưa ông, nhưng tôi không thật hiểu…ôi.” Mắt bà mở to khi những ngón tay của Grant nhẹ nhàng lướt trên cổ Vivien, cho thấy những vết bầm mờ mờ quanh cái cổ mảnh mai. “Trông như có ai đó đã cố…cố…”

“Siết cổ cô ta,” anh nói toạc ra.

“Kẻ nào lại đi làm cái việc độc ác như vậy chứ?” bà Buttons thắc mắc thành lời, trán nhau lại vì kinh hãi.

“Thường gặp nhất trong các vụ giết người mà nạn nhân là phụ nữ. Thủ phạm là chồng hoặc tình nhân.” Môi anh nhếch lên thành nụ cười chẳng lấy gì làm vui vẻ. “Phụ nữ luôn sợ hãi người lạ, thế mà thường những người đàn ông họ biết lại chính là kẻ làm hại họ.”

Lắc đầu trước ý nghĩ cực đoan đó, bà Buttons đứng dậy vuốt lại tạp dề. “Nếu ông muốn, thưa ông, tôi sẽ mang lên ít thuốc mỡ để bôi vào mấy vết bầm xước của cô Duvall, rồi đợi dưới nhà chờ bác sĩ tới.”

Grant gật đầu, chỉ loáng thoáng nhận biết bà quản gia rời khỏi phòng trong khi anh chăm chú nhìn gương mặt không biểu cảm của Vivien. Anh nhẹ nhàng chỉnh lại miếng vải trên trán. Anh vuốt gò mà nhợt nhạt của cô chỉ với một ngón tay, một âm thanh khoái trá bật lên từ cổ họng. “Tôi đã thề rồi cô sẽ phải hối tiếc cái ngày mà cô biến tôi thành thằng ngốc, Vivien,” anh thì thầm. “Nhưng xem ra cơ hội đến sớm hơn tôi tưởng nhiều.”

Bình luận