Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Chương 7

Tác giả: Lisa Kleypas

Đệm lún xuống bên dưới sực nặng đáng kể của Morgan. Vivien thở sâu và ấn mạnh nắm tay vào bụng dưới chăn để xoa dịu cơn xáo trộn căng thẳng trong mình. Chăn được nâng lên và cơ thể cao lớn luồn vào bên cạnh cô. Cô lập tức chìm trong hơi ấm khi nó tụ lại bên dưới lớp vải lanh và bông.

Cực kì cẩn thận, Morgan vòng tay qua eo cô áp vào lưng mình. Vivien không thể ngăn mình thở hắt ra trước hơi nóng dữ dội và sự rắn chắc của cơ thể anh, rõ ràng qua lớp vải quần áo ngủ đang chia tách họ.

“Em không sợ, phải không? Anh thì thầm trước âm thanh khe khẽ đó.

“Không, cô nói như hết hơi. “Nhưng… tôi thấy khó coi anh là bạn được.”

Cánh tay quanh em cô siết chặt hơn một chút. “Được rồi,” anh khó khăn nói.

Vivien yên lặng một lúc, tận hưởng cảm giác được anh ôm. Bao trùm cô là mùi xà phòng nam giới sạch sẽ, và hơi nóng xua tan bầu không khí lạnh lẽo ban đêm. Tay chân cô trở nên nặng nề và thả lỏng, và cô cảm thấy xương sống mình tuân theo tư thế của anh. Cô nhích lùi lại, tìm kiếm thêm sự đụng chạm tuyệt vời với anh. Tay anh nhẹ nhàng đặt lên hông cô, giữ cô nằm yên.

“Đừng ngọ nguậy.” Giọng anh nghe khô khốc. “Tôi không phải hoạn quan.”

Một đợt xấu hổ tràn đến khi cô nhận thức được cái vật nóng bỏng bị kích thích ở anh đang áp sát mông và eo lưng mình. “Tôi không nghĩ đây là một ý tưởng hay,” cô cố gắng nói. “Thế này tôi sẽ không bao giờ ngủ được.”

“Em có muốn tôi đi không?”

Cân nhắc câu hỏi trong sự im lặng lúng túng. Vivien đấu tranh giữa lời cảnh báo của lý trí và lạc thú thể xác trần trụi khi được ở trong vòng tay anh. Lý trí của cô sắp sửa bị thất vọng rồi. “Chà…” cô nói không chắc lắm. “Tôi sẽ không ngủ được, nhưng ít nhất tôi không gặp ác mộng nữa.”

Anh khùng khục cười. “Tôi mừng là em tin tôi. Tôi cứ nghĩ em sẽ từ chối lời đề nghị của tôi.”

“Suýt thì như thế,” cô trả lời. “Nhưng rồi tôi nhận ra nếu anh định cưỡng đoạt tôi, anh đã có vài cơ hội tối nay rồi.”

“Tôi sẽ không ép buộc một người phụ nữ không ưng thuận.”

“Tôi đoán anh hiếm khi gặp người như thế.”

“Ồ, có một vài người,” anh khô khan nói.

Yên lặng dựa vào anh, Vivien cảm thấy hơi thở của anh làm run lên những sợi lông tơ trên gáy cô. Một bàn chân trần của cô cố chạm vào chân anh, đám lông nam tính cứng cáp cọ vào da cô thật dễ chịu. Anh là một sinh vật đầy nam tính, và cô hẳn nên sợ hãi khi biết được rằng tất cả sức mạnh và khí chất đàn ông đó được kiềm chế chỉ bở một từ cô nói. Thay vì thế, cô cảm thấy như bị mê hoặc. Ve vãn với nguy hiểm chắc chắn là một cảm giác cuồng nhiệt khó cưỡng.

“Grant?” cô khẽ gọi. “Tại sao anh không lập gia đình?”

Anh cười nhẹ. “Tôi không phải túp người thích hôn nhân.” Anh nhón một bím tóc của cô lên nghịch đuôi tóc lởm chởm.

“Anh không định có vợ con sao?”

“Có lý do gì để làm thế chứ? Tôi không có nhu cầu mãnh liệt phải tiếp tục một dòng dõi gia đình không có gì nổi bật. Tôi cũng không tin tưởng lắm vào khả năng chung thuỷ cả đời với một người phụ nữ duy nhất. Khi tôi muốn ở bên phụ nữ, tôi có thể có được chuyện đó. Người hầu của tôi dọn dẹp nhà này, chuẩn bị bữa ăn và những tiện ích khác cho tôi. Tôi cần gì phải có vợ?”

“Anh chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào mà anh không thể sống thiếu sao?”

Cô cảm thấy anh cười phía sau đầu mình. “Em đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi”

“Tôi cho là anh nói đúng,” cô thiểu não nói. “Dù sao… chẳng lẽ anh không nghĩ rằng mình sẽ hối tiếc khi anh già và đầu bạc, mà chẳng có người bạn nào để cùng hồi tưởng và…”

“Và không có lũ cháu đong đưa trên đùi,” anh kết thúc. “Cảm ơn, nhưng tôi không có tham vọng tạo ra lũ con cháu sẽ giật râu tôi và giấu gậy của tôi sau trường kỉ. Tôi thích hưởng sự bình yên lúc tuổi già hơn… nếu tối sống lâu đến thế.”

“Anh đúng là cực đoan.”

“Đúng như vậy,” anh thản nhiên thùa nhận. “Điều lạ lùng là em cũng vậy. Nhưng em nghe nói, người ta sẽ nghĩ em là một cô gái ngây thơ nhiều mộng tưởng.”

“Tôi không cảm thấy mình cực đoan,” cô im lặng một lúc mới nói. “Tôi không cảm thấy giống như người anh miêu tả với tôi.”

Rồi cả hai rơi vào quãng lặng trầm tư, trong khi sức ép làm ấm áp của bàn tay anh dừng lại trên vai cô.

“Grant,” cô kìm lại một cái ngáp, “Bao giờ tôi mới được về nhà tôi?”

“Bao giờ bác sĩ Linley nói em có thể đi lại.”

“Tốt. Mai anh ấy đến khám cho tôi. Tôi chắc anh ấy sẽ không phản đối để tôi đi.”

“Sao phải vội vậy?” Morgan hỏi khẽ. “Em nghĩ sẽ tìm được thấy gì ở nhà em?”

“Kí ức của tôi.” Cô áp đầu sâu hơn xuống chiếc gối mềm mại rất dễ chịu. “Khi tôi thấy những đồ đạc quen thuộc và tất cả sách của mình, tôi chắc mọi thứ sẽ quay lại với tôi. Tôi quá mệt mỏi khi cảm thấy… trắng trơn như thế này rồi.”

“Em không có nhiều sách lắm,” anh nói. “Tôi không nhớ là mình đã thấy ở đó có quá một nhúm sách.”

“Ồ.” Cô quay lại đối diện với anh, mũi họ gần như chạm nhau trong bóng tối. “Sao giờ tôi lại thích những thứ mà trước đây tôi không thích nhỉ?”

“Tôi không biết.” Hơi thở của anh, đượm hơi quế và thoáng mùi cà phê, phả lên cằm cô. “Có lẽ Linley sẽ có câu trả lời cho điều đó.”

“Anh nghĩ chuyện gì sẽ xẩy ra khi tôi lấy lại được trí nhớ? Tôi có trở về con người trước đây không?”

“Tôi hi vọng như vậy,” anh lầm bầm.

“Tại sao?” cô hỏi, tổn thương vì câu trả lời thẳng thừng đó. “Anh không thích con người tôi bây giờ à?”

“Tôi thích chết cha đi ấy chứ,” anh cộc cằn nói. “Và em sẽ khiến tôi khó có thể…”

“Có thể làm gì?”

Anh không trả lời mà chỉ chửi thề, khiến tai cô đỏ ửng lên. “Tôi cảnh cáo em. Vivien, nếu em định chơi tôi, khéo cuối cùng tôi sẽ tự tay giết em đấy.”

“Tôi không chơi đùa gì cả,” cô trả lời với lòng tự tôn bị tổn hại. “Sao lại phải thế? Tôi mà biết gì về kẻ định dìm chết tôi. Tin tôi đi, tôi sẽ nói ngay. Tôi sẽ không được an toàn cho tới khi hắn bị bắt, phải không?”

“Không, em sẽ không được an toàn. Điều đó dẫn tới chuyện cuối cùng… Em sẽ không đi đâu mà không có tôi.”

“Dĩ nhiên. Tôi đâu có ngu.”

Bàn tay to lớn xoay cô để gương mặt không nhìn anh nữa, và đẩy cô ra giữa giường, cho tới khi họ cách nhau ít nhất là một cánh tay. “Giờ ở yên đó,” anh nói. “Đêm nhớ đừng lăn ra sát tôi, nếu không em sẽ không thích chuyện xẩy ra đâu.”

“Không có nguy cơ đó đâu,” cô sỗ sàng nói. “Giường quá lớn, chúng ta chẳng khác nào ở hai hạt khác nhau.”

Không biết tại sao trái với lo nghĩ của Vivien, đêm đó cô thật sự đã ngủ, và không một giấc mơ nào làm phiền cô. Một hay hai lần cô thức giấc và thấy đường viền tối tăm của Morgan. Thật đúng là thoải mái một cách lạ lùng khi ngủ cạnh một người đàn ông, cảm giác được bảo vệ tuyệt đối. Có lẽ họ thực sự hữu ích, cô mơ màng ngẫm lại, trước khi chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Đó là đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời Grant. Đề nghị ở lại cùng Vivien hoàn toàn điên rồ, và anh đã phải trả một cái giá không nhỏ. Anh cố gắng tỏ ra tử tế – một sai lầm sẽ không lặp lại trong thời gian tới.

Không, anh chua chát sửa lại, cố gắng trung thực với bản thân… sự tử tế chẳng liên quan gì với lời đề nghị của anh. Anh chỉ đơn giản là muốn ôm cô. Niềm yêu thích đi ngược lại lý trí của anh đối với Vivien, cộng thêm sự thu hút mãnh liệt về thể xác, khiến anh không thể tránh xa cô. Anh muốn trở thành người mà cô tìm đến, muốn đáp ứng tất cả mọi nhu cầu của cô. Và điều đó thật sai lạc.

Tại sao kế hoạch trả thù đơn giản của anh lại rối tung như thế chứ?

Bởi vì Vivien ấm áp, sống động, và thông minh một cách bất ngờ, tất cả những điều anh tán thưởng ở một người phụ nữ. Anh thậm chí còn chưa làm tình với cô lần nào, và anh đã biết một đêm, một tuần, một tháng bên cô đều sẽ không đủ. Anh muốn ở bên cạnh cô thật lâu. Và anh muốn cô như thế này, không có ký ức, không có sự màu mè và kiêu căng khiến anh ghê tởm cô trước đây.

Quỷ tha ma bắt Vivien đi, hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cô cứ như cũ. Nếu vậy, anh đã có thể vui vẻ sử dụng cô rồi ném cô đi, và cười vào mặt cô khi cô tức giận, bảo rằng cô đáng bị trừng phạt. Nhưng giờ thì không thể rồi. Anh không thể làm Vivien tổn thương, và có lẽ anh sẽ giết bất cứ ai định làm điều đó.

Mở cặp mắt đau nhức và ngưa ngứa ra, Grant trầm ngâm nhìn cơ thể mảnh mai thu mình sát anh vô cùng tin tưởng. Cô đã nhích lại sát anh ít nhất một giờ trước, khiến mọi dây thần kinh của anh đều hét lên phản đối. Tay anh thật sự run lên với khao khát muốn vén váy ngủ của cô lên. Ý nghĩ muốn xâm chiếm lấy cô lúc này, thậm chí trước cả khi cô tỉnh giấc, đâm xuyên vào hơi ấm nữ tính ngọt ngào của cô cho tới khi đưa cả hai cùng lên tới đỉnh. Nhưng anh sẽ không lạm dụng sự tin tưởng của cô… và anh không thể đẩy cô ra. Vì vậy anh cứ nằm như thế này, khổ sở chịu đựng và chờ đợi, háng nóng rực bởi cơn thèm muốn thể xác mà anh khó có thể khống chế.

Anh nhớ lại vài giờ trước, mỗi giờ anh lại vị tra tấn thảm hơn. Mỗi chuyển động của thân thể Vivien, mỗi lần cô di chuyển trên gối, mỗi tiếng thở dài thoát ra khỏi đôi môi cô đều trêu đùa và kích thích anh đến không thể chịu nổi. Anh, kẻ luôn tự hào có thể làm chủ được đam mê của mình, đã hạ cấp thành thằng ngu ngốc không não. Tất cả chỉ vì một ả đàn bà nhỏ bé đã ngủ với cả nửa tá đang ông Luân Đôn. Anh bắt đầu chẳng thèm quan tâm điều đó nữa, anh thậm chí còn đang tìm những lời biện hộ cho đội quân tình nhân mà cô từng dan díu. Quỷ tha ma bắt họ đi, anh chỉ muốn trở thành một người trong số họ mà thôi.

Cơ thể yên lặng của cô hoà hợp hoàn hảo với cơ thể anh, viền váy ngủ quấn quanh đầu gối. Cổ chân và bắp chân gọn gàng rúc vào giữa hai chân anh. Cô nhỏ nhắn và xinh xắn như một con búp bê. Mùi hương của làn da ấm áp và không dùng nước hoa khiến máu anh sôi lên cho tới khi đầu nhẹ bỗng. Anh áp miệng vào mái tóc đỏ mượt mà, chỉ mong gỡ ra những lọn tóc gợn sóng đã được tết lại mà trải trên ngực và cổ mình.

Cứ như thể sự mãnh liệt trong suy nghĩ anh đã bằng cách nào đó truyền tới cô, cô thở dài trong giấc ngủ, một bàn chân nhỏ nhắn đưa vào giữa hai chân anh.

Cử động ấy đã hạ gục anh. Grant không thể ngăn mình chạm vào cô như việc anh không thể khiến phổi ngừng hít thở không khí và tim ngừng đập. Anh đặt tay lên bờ eo cong, ngón cái vuốt ve phía dưới lồng ngực. Cô mềm mại và êm ái dưới tay anh. Kích động, anh chuyển lên cao hơn, những ngón tay khám phá đường cong phía bên dưới ngực cô, nhẹ nhàng khum tay phía dưới gò bồng đảo. Sự mềm mại tròn trịa lấp đầy anh, và anh tự hỏi điều gì ở Vivien khiến cô khác với bất kỳ người phụ nữ nào anh từng gặp đến như thế. Dường như cô chỉ được tạo ra cho anh mà thôi. Đã có bao nhiêu gã đàn ông khác cảm thấy như thế về Vivien? Anh ủ dột nghĩ, vật lộn chống lại ham muốn nguyên thuỷ được đánh dấu chủ quyền lên cô, xoá đi mọi nụ hôn và sự vuốt ve không đến từ anh.

Anh chầm chậm di ngón cái theo vòng quanh nhũ hoa của cô, và một lần nữa, lặp lại sự kích thích dịu dàng đó cho tới khi anh cảm thấy nụ hoa cô phản ứng. Chỉ cảm nhận cô qua lớp vải bộ váy áo cao cổ không đủ nữa, anh khao khát muốn vuốt ve làn da trần trụi, nếm nó, áp miệng lên mọi phần trên cơ thể cô. Khi ngón cái và ngón trỏ giữ lấy điểm nụ hoa nhạy cảm, anh nghe thấy hơi thở của Vivien thay đổi, nhịp thở thoải mái trở nên nông và nhanh hơn.

Đằng sau sự yên lặng của cô chỉ có một chuyển động rất khó phát hiện ra, cái rùng mình tận sâu bên trong phản bội cô. Cô đã thức… cô biết anh đang chạm vào cô… và cô không cố thoát khỏi anh. Điều đó có ý nghĩa, dù khó có thể xác định cô nằm yên vì sốc, vì tự nguyện, hay chỉ đơn thuần là vì tò mò. Anh thận trọng buông ngực cô và trượt tay xuống trước bụng… chầm chậm, chậm chậm, chạm tới thấp dưới vùng bụng và chỗ mềm mại nơi vải cotton mỏng manh che dấu đám lông quăn màu nâu đỏ. Anh cảm thấy thân thể cô run lên, thân người nhúc nhích chuẩn bị chạy trốn.

Chạm miệng xuống cổ cô, anh lướt môi lên chỗ trũng nhỏ bên dưới tai, thì thầm lời trấn an, bảo cô rằng anh muốn cô, cần cô, rằng anh sẽ dịu dàng và kiên nhẫn. Anh trượt tay sâu hơn vào giữa hai đùi cô, bóp nhẹ, trong khi anh cương cứng lên áp sát vào hông cô. Anh cho cô cơ hội để tránh đi, nếu đó là điều cô muốn. Nhưng Vivien ở lại với anh, phản ứng với sự ngượng nghịu kì lạ, như một thiếu nữ trinh trắng nồng nàn đang ngây ngất. Thở hổn hển, cô xoay người cố đối mặt với anh, nhắm chặt mắt khi đưa tay lên vai anh. Anh hôn cô, môi chậm rãi và tìm kiếm, lưỡi quấn quýt lưỡi cô trêu đùa.

Cô rên lên và trượt tay sâu xuống lưng anh, ôm sát anh khi anh nhỏm lên người cô…

Cửa rung lên bởi tiếng gõ chiếu lệ. Chưa ai kịp trả lời thì cửa đã bị đẩy ra, đó là thông lệ mỗi ngày của một người hầu gái tới để thu dọn lò sưởi và đốt lửa trong buổi sáng sớm. Người hầu gái vừa bước vào và lập tức nhận ra trên giường có hai người chứ không phải một người. Cô ta dừng lại với một tiếng kêu lo sợ.

Nhận ra có người vào, Vivien cứng người bên dưới Grant, đôi mắt xanh tràn ngập hoảng hốt.

Grant ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cô hầu. “Không phải lúc này,” anh xẵng giọng nói.

“Vâng, thưa ông,” cô ta lí nha lí nhí rồi trốn khỏi căn phòng, đóng cửa lại phía sau.

Dĩ nhiên đó không phải lỗi của cô ta. Người hầu trong nhà Morgan thường không quen với những chuyện kiểu này, bởi Grant có khuynh hướng đến thăm đám bạn tình không thường xuyên của anh ta ở nhà họ thay vì đưa họ về nhà mình. Anh chưa bao giờ đòi hỏi phải có nhiều sự riêng tư trong phòng ngủ của chính mình. Tuy nhiên, điều đó sắp phải thay đổi. Grant cáu kỉnh ghi nhớ trong lòng sẽ phải bảo bà quản gia rằng cần có ngay một thể thống mới.

Từ biểu cảm kinh sợ của Vivien có thể thấy rõ mọi xu hướng say tình đã biến mất. Cơ thể cô cứng lại bên dưới anh và cô đỏ bừng xấy hổ. Cáu kỉnh, Grant lăn sang một bên nhìn cô bò ra khỏi giường. Háng anh run lên dữ dội với sự cương cứng dịu đi rất chậm. Nếu không được giải phóng thật nhanh, anh sẽ hỏng mất.

Mặc áo choàng lông che đi váy ngủ, Vivien vội vàng buộc dây áo lại. Cô tới cái giá rửa mặt đổ ít nước lạnh vào một cái bát rồi hì hụi hất nước lên đôi má đỏ bừng. Grant chăm chú quan sát cô, để ý thấy dáng đứng cứng nhắc và những cử chỉ gấp gáp mà tiên quyết. Cô lấy khăn lau khô mặt, giữ thẳng vai… đoạn quay lại anh với biểu cảm của một người phải đối mặt với nhiệm vụ chẳng thoải mái gì.

“Anh muốn tôi trở lại trên giường không?” cô hỏi, chằm chằm nhìn xuống nền nhà trải thảm.

Câu hỏi khiến Grant ngạc nhiên. Nói thật thì anh có muốn… nhưng trước tiên anh cần biết tại sao cô lại đề nghị như vậy. Khi anh hỏi, cô lại tiếp tục tránh ánh mắt của anh.

“Tôi nợ anh điều đó,” cô nói giọng sầu não. “Anh đã cứu sống tôi, đối xử với tôi bằng sự hiếu khách và bảo vệ tôi… Và trên tất cả, quan hệ trước đây của chúng ta cũng đáng để suy nghĩ. Đâu phải trước đây chúng ta chưa bao giờ… làm… chuyện này. Cân nhắc tất cả mọi chuyện, tôi sẽ thật đạo đức giả nếu kìm mình lại. Vì vậy, nếu anh thích, tôi sẵn sàng trở về giường.”

Cô kiên quyết như một kẻ tử vì đạo, dáng người cứng ngắc và gương mặt ngoảnh đi làm dịu lại sự đam mê của anh hiệu quả hơn một xô nước lạnh.

“Không, tôi không ‘thích,’” anh thì thầm, khổ sở và gắt gỏng. “Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu ném em lên giường như thể em là một vật hi sinh nào đó.” Anh rời giường và giật vạt trước của áo choàng xốc xếch khép lại, cười châm chọc khi thấy cô càng đỏ mặt hơn khi bắt gặp anh loã thể. “Đỏ mặt như gái trinh không giống em đâu, Vivien. Em quên à, tôi biết em trước khi em mất trí nhớ.”

“Thế anh muốn gì ở tôi? Tôi đã mời anh sử dụng thân thể tôi, nếu tôi hiểu đúng, anh đang phàn nàn là tôi không biết diễn đủ lượng nhiệt tình cần thiết.”

Anh liếc cô bằng một cái nhìn biết nói, “Đủ nhiệt tình?” anh lặp lại gay gắt. “Cứ thử có tất cả sự nhiệt tình của Thánh Jeanne d’Arc trước khi bước tới cọc thiêu đi.”

Căn phòng chìm trong im lặng căng thẳng. Đột nhiên gương mặt xinh đẹp của Vivien trở nên hối lỗi, và đôi mắt lấp lánh ánh cười. Cô quay đi nhanh, nhưng Grant vẫn kịp thấy môi cô nhếch lên với nụ cười kìm lại.

“Tôi xin lỗi,” cô nghẹn giọng nói. “Đó chẳng phải lời khen đúng không?”

“Không, không phải,” anhh gầm gừ. Anh cũng sẽ cười, nếu anh không bị cản trở bởi sự cương cứng đau đớn. Quay lại giường, anh nằm sấp xuống, vùi mặt trong gối và ép buộc cơn kích thích cao độ dịu đi. Cảm nhận Vivien đang tiến tới chỗ mình, anh nâng đầu dậy nhìn cô cảnh cáo. “Tránh xa tôi ra – hoặc nếu không tôi vẫn có thể sẽ quyết định đưa em lên giường đấy.”

“Vâng, thưa ngài.” Cô nói, nghe nhu mì một cách đáng ngờ. “Có lẽ tôi sẽ chỉ sang phòng bên cạnh lấy quần áo mặc thôi.”

“Làm thế đi.” Anh lại thả đầu xuống gối với một tiếng thở dài não nề.

Vivien mặc một bộ váy màu xanh lam làm từ nhung và lụa Ý, với ống tay áo bồng ở phía trên nhưng bó sát ở khuỷu tay tới cổ tay. Đoạn cuối ống tay là ren Brussels màu trắng may loe, cổ áo dựng cao cũng vậy. Lúng túng xoay người, Vivien cài tất cả những chiếc khuy đằng sau lưng váy mà cô không thể chạm tới, để rồi quyết định lần sau nhất định phải nhờ Mary giúp.

Cô xổ bím tóc ra, những ngón tay chải qua những lọn tóc gợn sóng, uốn quăn theo nếp tết, và tới ngắm mình trước tấm gương hình bầu dục treo trên tường phủ vải Damask. Bộ váy rất thích hợp, tôn lên màu xanh mắt cô và màu sắc sống động vẫn đang tràn trên má cô.

Nghĩ đến Grant ở phòng bên cạnh, cô thở ra một hơi không đều. Cơ thể cô nóng bừng, tay cô lạnh lẽo, và cô vẫn còn ửng hồng vì cảm xúc lẫn lộn giữa bối rối và lâng lâng. Thậm chí lúc này cô vẫn muốn quay trở lại với anh, yêu cầu anh chạm lại vào mình… để cô đặt xuống dưới anh.

Cô hiểu thao tác máy móc của việc đó, nhưng cô không nhớ thực hiện thế nào, không biết rõ phải làm gì. Tất cả những điều chưa biết khiến cô thực sự căng thẳng. Chỉ vừa mới đây thôi anh dịu dàng đến khó tin, và cô đã suýt trao mình cho đôi bàn tay từng trải đó. Không ai, càng không phải là cô, có thể phủ nhận Grant Morgan hấp dẫn. Nhưng, cô không yêu anh. Và bản năng sâu bên trong cô cảnh báo rằng việc gần gũi làm tình chỉ nên dành cho người cô yêu thương. Cảm giác đó hoàn toàn đối lập với cách cô đã sống khi chưa gặp tai nạn.

Bực bội, Vivien ôm đầu rên rỉ. Cô không thể trách Grant nghi ngờ rằng cô đang chơi trò gì đó. Nếu không thì làm sao có thể giải thích hành động kỳ quặc của cô? Cô chỉ là một ả điếm, và chẳng ai có thể thay đổi bản tính của cô chỉ sau một đêm.

“Ôi… sao mình không nhớ được chứ?” cô hỏi thành tiếng, ấn mạnh nắm tay vào hai bên thái dương, áp các đốt ngón tay lên mạch máu đương đập mạnh.

Grant mặc quần áo rồi tới phố Bow mà không ăn sáng hay đọc tờ Times, không nói một lời nào với Vivien. Rõ ràng người hầu gái đã kể cho những người hầu khác về cảnh trong phòng ngủ của anh sáng hôm đó. Tất cả mọi người, kể cả bà Buttons đã cẩn thận đối xử với anh lịch sự, khiến anh chỉ muốn nhai đầu ai đó.

Bước vào nhà số 4 phố Bow, anh đưa áo khoác cho bà Dobson. Không khí buổi sáng ở trụ sở bận rộn và yên tĩnh, và ngài Ross Cannon đang đọc bản tin The Hue and Cry. Bản báo cáo hằng tuần được lưu hành tới các thẩm phán từ đầu này sang đầu kia của nước Anh, chứa chi tiết về những tên tội phạm còn chưa bị bắt và hành vi tội ác của chúng.

Khi Grant tới văn phòng của Cannon, viên thẩm phán xuất hiện ở cửa dúi cho anh một tập giấy cùng cái bút chì “Tốt lắm, anh ở đây rồi,” Cannon sang chảnh nói. “Xem cái này đi. Mười phút nữa đưa đi in đấy.”

Grant dựa vào khung cửa nhanh chóng lướt qua văn bản đó, sửa chữa một chút chỗ này chỗ nọ. Khi sự việc chán ngấy này kết thúc, anh vào văn phòng Cannon thì thấy Keyes đang lật xem một cuốn sách điều tra hình sự. Vẫn bảnh bao như thường lệ, Keyes mặc quần xanh rêu và áo gi lê kim tuyến thêu màu kem, và khoác chiếc áo khoác nâu vừa vặn. Cổ họng bị quấn trong chiếc cà vạt phức tạp in hình thác nước khiến cằm ông ta bị chồng cao lên.

“Xin chào,” Grant nói, đặt bản The Hue and cry xuống chiếc bàn gỗ gụ của Cannon.

Keyes làu bàu không rõ ràng, đã tìm thấy đoạn mình cần. Ông ta đọc nửa trang, đóng cuốn sách lại nhét vào giữa những cuốn khác trên giá.

Trong lúc đó, Grant ngồi xuống cạnh bàn Cannon. Anh thọc tay vào túi quần lấy cuốn sổ bìa da nhỏ đã tìm thấy tại nhà Vivien ra nhìn rầu rĩ. Anh đã đọc đi đọc lại từng trang một, tìm kiếm thông tin. Tới giờ, những chi tiết ghê gớm không còn gây sốc nữa, nhưng những hành vi được thể hiện qua những dòng chữ phụ nữ thanh mảnh vẫn khiến anh cảm thấy sởn người khó chịu. Từng từ gây kích động mắc kẹt trong trí nhớ anh như thể chúng đã bị đóng đinh vào đó.

“Anh đang đọc gì vậy?” Keyes hỏi.

Grant đáp lại với một tiếng cười ngắn không có vẻ gì là vui. “Không phù hợp với ông đâu, Keyes.”

“Tôi sẽ tự quyết định điều đó.” Người đàn ông già hơn giật cuốn sổ khỏi tay Grant. Sau khi mở sổ đọc một hai trang, đôi lông mày rậm rạp nhướn cao trên trán như một cặp nhện đang bò lên. “Những chuyện bẩn thỉu,” ông ta nhận xét, trả lại cuốn sổ. “Tôi có thể hỏi danh tính tác giả không?”

Grant cười nghiêm túc. “Ông sẽ không muốn gặp cô ta đâu, Keyes. Cô ta là một mụ phù thuỷ thích hành hạ người khác. Một nụ cười của cô ta sẽ xoắn vặn nội tạng của ông như một tấm giẻ lau sàn.”

Mặc dù Keyes cố giữ phong thái bình thản, đôi mắt nâu nhạt lại đầy hứng thú. “Chuyện này liên quan tới vụ chết trôi trên sông đúng không? Cô ta còn sống – và anh đang cho cô trú tại nhà anh. Nghe đồn thế.”

Grant dựa vào thành ghế, dửng dưng liếc xéo về phía tay cảnh sát. “Ông hẳn phải biết không nên nghe tin đồn, Keyes.”

“Cô ta là ai?” ông ta vẫn dai dẳng. “Cô ta có nói tên kẻ tấn công nhình không?”

“Sao lại quan tâm đến vụ của tôi như vậy?” Grant phản ứng.

“Tôi chỉ muốn giúp đỡ nếu anh cần thôi,” Keyes nói. Dù sao thì anh cũng đã giúp tôi hai lần rồi. Anh nói nghe phòng thủ quá… Hỏi có một hai câu đơn giản mà anh đã cau có với tôi như con gấu bị chọc vào ấy.”

“Nếu cần ông giúp tôi sẽ nhờ.”

“Nhớ đấy,” Keyes trả lời với một nụ cười không cảm xúc rồi ra khỏi văn phòng.

Grant ngồi im lặng ủ dột. Keyes nói đúng – anh quá phòng thủ và dễ cáu giận, cũng như bất cứ người đàn ông nào khác ở vị trí của anh. Khi anh ở cùng Vivien, thật dễ quên đi cô thật sự là ai và có thể làm gì. Chỉ khi ở cách xa cô, anh mới có thể nhỉn thấy rõ bản chất sự việc. Cô là một gái làng chơi, một người phụ nữ đã chứng tỏ mình không thể yêu hay chung thuỷ. Có ai đó đã cố giết cô, rất có thể là một trong đám nhân tình cũ. Việc của anh là tìm ra ai đã tấn công cô, và bắt hắn. Và rồi loại Vivien Duvall ra khỏi nhà anh và cuộc đời anh vĩnh viễn.

Ngài Ross trở lại văn phòng và đi lấy bình cà phê bằng đất nung. Cùng lúc đó, Nàng Cụt của anh thung thẳng đi vào cửa, nhảy lên nóc bàn gỗ sồi trống nằm nghiêng lạnh lùng quan sát Grant.

“Xin chào, Nàng Cụt,” Grant lầm bầm, đưa tay vuốt cái đầu lớn đầy lông của con mèo. Nàng Cụt khinh khỉnh lùi lại, mắt hẹp thành đường chỉ. Nó chùn mình chịu đựng anh nhẹ nhàng vuốt, và cúi đầu xuống chân. Grant không thể không cười khi nhìn con mèo đang chưng ra vẻ chịu đựng khổ sở. “Y hệt phụ nữ,” anh lầm bầm. “Mày chỉ quấn lấy người khi mày muốn thứ gì đó thôi.”

Cannon rót lượng ít ỏi còn lại dưới đáy bình vào chén. Anh làm mặt khó chịu khi nếm món đồ uống, nhạt toẹt và đầy bã. “Bà Dobson,” anh gọi, thò mái đầu đen ra ngoài cửa. “Bình của tôi cạn rồi.”

Có tiếng phản đối ở dưới hành lang, trong đó có cả lời quở trách “… thần kinh của ngài, thưa ngài…”

“Thần kinh của tôi chẳng làm sao cả,” anh trả lời, một chút bực mình len vào trong giọng nói, “Tôi còn bao nhiêu là việc, bà Dobson. Tôi cần một bình cà phê nữa để qua được buổi sáng.” Cannon tới ghế mình và thoáng cười khi ngồi xuống. Nét vui vẻ phảng phất làm sáng lên gương mặt ngăm đen của anh. “Cầu chúa cứu chúng ta khỏi những người phụ nữ tự cho mình là họ hiểu biết hơn ai hết.”

“Amen,” Grant làu bàu đống ý ngắn gọn với lời cầu nguyện đó.

Cannon dựa vào ghế, đôi mắt màu khói xám hẹp lại khi anh nhìn Grant. “Anh nhìn thê thảm quá. Ốm à?”

Một câu hỏi bất thường như thế từ Cannon hẳn sẽ đủ để đẩy bất cứ cảnh sát phố Bow nào vào trạng thái cảnh giác. Cannon không bao giờ quan tâm tới đời sống cá nhân của cấp dưới, chừng nào họ vẫn còn làm được việc. Grant cau mày nhìn vị thẩm phán, ghét câu hỏi riêng tư đó.

“Tôi không ngủ được mấy,” anh trả lời ngắn gọn.

“Có vấn đề gì với cô Duvall?”

“Không có gì đáng kể,” anh lầm bầm.

“Sức khoẻ cô ta thế nào rồi?” Cannon hỏi thăm.

“Tôi tin cô ta đã khoẻ hẳn. Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu khôi phục trí nhớ.”

Cannon gật đầu, cầm cuốn sổ Grant chìa ra cho anh. “Cái gì đây?”

“Một cuốn nhật ký và sổ hẹn. Tôi tìm thấy trong nhà cô Duvall. Tôi tin có thể có tên của kẻ nào đó định giết cô ta.”

Trong khi Grant nhìn sếp lật qua cuốn sổ nhỏ, anh tự hỏi Cannon, người hành xử chẳng khác gì đã thề sẽ sống độc thân, nghĩ gì về một thứ sặc mùi nhục dục như thế. Sẽ rất bình thường nếu vị thẩm phán thể hiện cảm xúc gì đó, nhưng không có sắc diện nào cho anh đoán biết, không có căng thẳng, không toát mồ hôi. Người đàn ông này kiểm soát mình tốt đến kinh ngạc.

“Cô Duvall có vẻ đã có một cuộc đời khá màu mè,” vị thẩm phán lạnh nhạt nhận xét. “Vì lẽ gì anh nghĩ kẻ tấn công cô ta có tên trong cuốn sổ này?”

“Ra tay kiểu này là ra tay trong cơn nóng giận,” Grant nói như thể đó là điều hiển nhiên. “Cô Duvall không có lịch sử hoạt động tội phạm với bất kì ai, không giao kết với giới giang hồ, không có các khoản nợ đáng kể – cô ta vốn luôn được chu cấp tử tế. Chỉ có danh sách người tình dài, phần lớn là những kẻ cô ta không chung thuỷ. Tuy nhiên cô ta tỉ mỉ lưu lại danh sách những người đó… và sở thích cụ thể của họ. Cô ta coi đây là chuyện làm ăn, và ngài có thể thấy đó, cô ta lên kế hoạch cực kì tinh vi. Bất cứ khi nào cơ hội xuất hiện, cô ta sẽ bỏ người tình tạm thời mà không thèm bỏ lại một cái liếc mắt.”

“Và anh tin rằng một người trong số họ quá phẫn uất vì bị bỏ rơi nên tìm cách giết cô ta?”

“Đúng vậy.”

Cannon trao cuốn sổ lại cho anh. “Anh nên nhanh chóng thu hẹp danh sách lại, Morgan. Trong những vụ án kiểu này, ta không thể để cho kẻ tình nghi quá nhiều thời gian để xoá dấu vết, nếu không vụ án coi như hỏng.”

Chằm chằm nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay, Grant miết hai ngón tay cái trên bìa da trơn láng. “Điều tôi muốn làm,” anh chầm chậm nói, “Là tìm cách cho công chúng biết Vivien vẫn còn sống. Rồi kẻ nào đó định giết cô ta sẽ biết là mình đã thất bại.”

“Và lại truy đuổi cô ta,” Cannon nói. “Như thế sẽ đặt cô Duvall vào nguy hiểm.”

“Không.” Grant lập tức nói. “Giờ cô ta đang được tôi bảo vệ – và tôi sẽ đợi thằng khốn đó khi hắn thử lại.”

“Được rồi. Vậy hãy tiết lộ tình hình cô Duvall với Luân Đôn. Anh đã quyết định về thời gian và địa điểm chưa?”

“Chưa.”

“Vậy tôi có đề nghị này. Tôi có một người bạn, phu nhân Lichfield, tối thứ bảy tuần này bà ấy sẽ tổ chức một buổi dạ tiệc. Ai cũng muốn được mời tới bất cứ sự kiện nào của bà, và sau đó chi tiết sự kiện luôn được viết lên tờ Times. Tôi sẽ thuyết phục bà ấy gửi thiệp mời cho anh, và cho bất cứ ai anh chọn đi kèm theo danh sách khách mời.”

Grant đột nhiên cười. “Đưa Vivien tới dinh thự của phu nhân Lichfield?”

“Tại sao không?”

“Vivien không được cái mà người ta gọi là xã hội đứng đắn chấp nhận lắm, ít nhất không phải với nửa bên phụ nữ. Cô ta đã ngủ với không ít các ông chồng của họ.”

“Vậy càng tốt, nếu có người tình cũ nào của cô ta tham dự,” Cannon trả lời.

Câu chuyện của họ bị cắt ngang khi bà Dobson xuất hiện mang theo chiếc khay trên đặt một bình cà phê bốc khói và mấy chiếc cốc sạch. “Uống quá nhiều thứ này rồi đấy,” bà nói không tán đồng. “Cả hai người.”

“Nó kích thích các giác quan và giúp tư duy trở nên minh mẫn,” Cannon bảo bà, trong khi bà rót một lượng chất lỏng đen lớn cho anh. Anh háo hức nhận chiếc cốc, hai bàn tay dài ôm lấy nó.

“Và khiến ngài thức chong chong cả nửa đêm,” bà Dobson trách, lắc đầu là những lọn tóc bạc tung lên. Bà quay lại Grant như thể anh là đồng minh cho đại nghĩa của bà. “Ngài Ross chẳng bao giờ ngủ được quá bốn tiếng một đêm, không bao giờ có thời gian ăn một bữa nóng sốt… thế để làm gì chứ? Ngài ấy càng làm việc nhiều, việc càng chất đống lên xung quanh thôi.”

Ross thoáng quắc mắt với bà. “Nếu bà Dobson được như ý mình,” anh nhận xét với Grant, “tôi chả mấy mà béo và lười như Nàng Cụt.”

Con mèo xấu tính ưỡn thân hình bè bè trên một góc bàn và liếc chủ một cái nhìn đầy xấc láo.

Tiếp tục lắc đầu, bà Dobson rời khỏi văn phòng.

Cannon nhẹ nhàng thổi vào cốc, khiến khói bốc lên từ lớp cà phê. “Tôt lắm,” anh nói, ánh mắt thu vào Grant. “Nếu anh đồng ý, tôi sẽ gặp phu nhân Lichfield nhờ bà mở rộng thêm danh sách khách mời.”

“Cảm ơn.” Grant ngừng lời trước khi trầm tư thêm vào, “Có một chuyện tôi vẫn chưa nhắc tới… một điều Ngài Gerard đề cập đến khi tôi hỏi ông ta. Tôi không chắc có nên tin vào nó hay không, bởi nó không được khẳng định trong nhật ký của cô Duvall hay bởi bất cứ ai khác tôi từng hỏi.”

“Chuyện gì?” Cannon hỏi.

“Gerard nói ông ta tin rằng cô Duvall sắp kết hôn. Với ai đó giàu có.”

“Hừm. Đại gia nào mà lại đi ‘mua ủng cũ’ thế?” Cannon suy ngẫm thành tiếng, dùng thành ngữ phổ biến chỉ người kết hôn với tình nhân của người khác.

“Chính xác,” Grant nói. “Và Ngài Gerard đã nói ‘Có thằng nào lại đi tha về một món hàng đã tã như Vivien Duvall. Trừ phi hắn muốn trở thành trò cười cho cả nước Anh.’ Nhưng biết đâu cô ta đã tìm được một lão già lẩm cẩm nào đó chịu chấp nhận mình.”

Grant cố tỏ ra thờ ơ song giọng anh vẫn phảng phất vẻ chua chát mà Cannon khó có thể không nhận thấy. Grant thầm nguyền rủa mình khi phải quy phục trước cái nhìn chằm chằm của Cannon.

“Cho tôi biết quan điểm của anh về cô Duvall, Morgan,” vị thẩm phán khẽ nói.

“Quan điểm của tôi không liên quan,” Grant đứng dậy phủi bụi tưởng tượng khỏi ống quần. “Nếu ngài muốn nói tới bằng chứng…”

“Tôi hỏi quan điểm của anh,” Cannon cứng rắn nói. “Mời ngồi xuống cho.”

Văn phòng bỗng trở nê ngột ngạt. Grant những muốn lờ đi câu hỏi. Ánh mắt lạnh lung, tinh anh của Cannon thật quá phiền toái. Anh nghĩ tới việc chống lại câu hỏi đó bằng một câu trả lời xấc xược, hoặc lời nói dối tuỳ tiện nào đó… nhưng anh sẽ trở nên tồi tệ nếu có lúc sợ hãi sự thực, cho dù nó là gì. Anh trừng mắt ngồi trở lại ghế.

“Có hai người phụ nữ bên trong cô Duvall,” anh lạnh lùng nói. “Một người ngài sẽ tìm thấy trong cuốn sổ đó, một ả chó cái mất nết, còn người kia hiện đang ở nhà tôi.”

“Và cô ta thế nào?”

“Thông minh… ngọt ngào… dịu dàng. Giấc mơ của mọi gã đàn ông.”

“Và cả của anh?” Cannon nói nhỏ.

Grant nắm chặt tay ghế bành như thể mình đã bị còng vào nó. “Và cả của tôi,” cuối cùng anh khàn khàn thừa nhận.

Cannon trầm ngâm nhìn anh với thoáng thương cảm khiến anh gần như không thể chịu đựng nổi. “Cẩn thận, Morgan.” Anh chỉ nói như vậy.

Grant muốn sếp yên tâm rằng anh sẽ vẫn giữ được phong thái phớt ăn lê thường lệ của mình… nhưng không biết tại sao anh không nói ra được một từ.

“Xong rồi đấy,” Cannon lẩm bẩm cho anh đi, và Grant rời khỏi văn phòng với tâm trạng nhẹ nhõm được che giấu vụng về.

Bình luận