Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Đàn Ông Bí Ẩn

Chương II: Bóng đen bên cửa sổ

Tác giả: Agatha Christie

– Mọi người nghe nhé!

Bà Cynthia Drage bắt đầu đọc mẩu tin trên báo, giọng sang sảng:

– “Tuần này, ông bà Unkerton tổ chức tiệc tại lâu đài Greenways. Khách mời gồm có bà Cynthia Drage, ông bà Richard Scott, ngài sỹ quan Porter, ông bà Staverton, đại úy Allenson và ngài Satterthwaite”. Rốt cuộc là như thế nào đây? Ít nhất chúng ta cũng phải được biết là đang chờ đợi cái gì chứ. Chẳng lẽ chúng ta lại lãng phí thì giờ đến đây ngồi như thế này sao?

Bà ta đặt tờ báo lên bàn.

Satterthwaite. Vâng, đúng là Satterthwaite nổi tiếng- người cũng có tên trong danh sách khách mời của buổi tiệc đêm nay- lặng lẽ nhìn người đàn bà, dò xét. Người ta thường kháo nhau rằng, một khi ông Satterthwaite đồng ý tới dự tiệc cùng nhân vật có máu mặt thì chỉ có thể hoặc là món ăn ở đó đặc biệt hấp dẫn, hoặc là sẽ có một bi kịch nào đó xảy ra. Ông từng thú nhận rằng mình có một niềm đam mê đặc biệt đối với các vở kịch- dù là bi hay hài kịch đều cuốn hút người đàn ông nhỏ bé này.

Quý bà Cynthia với khuôn mặt khô cứng phủ một lớp trang điểm dày cộp, đong đưa cây dù hàng hiệu ngoắc trên đầu gối, quay phắt về phía người đang “chiếu tướng” mình:

– Ngài đừng làm ra vẻ không hiểu gì hết. Các ngài đều biết rõ điều tôi muốn nói mà. Tôi dám cá là chúng ta có mặt ở đây chỉ với một mục đích là tranh cãi kịch liệt với nhau thôi mà.

Satterthwaite vẫn tiếp tục quan sát người đàn bà. Ông không hiểu bà ta muốn nói gì cả.

– Tôi muốn nói với các ngài về Richard Scott. Các ngài có dám quả quyết là chưa bao giờ nghe nói đến nhân vật này không?

– Ồ không, chắc chắn rồi. Đó là một thợ săn kỳ cựu, phải không nào?

– Đúng thế: “những con gấu bự và những con hổ khổng lồ…”như lời một bài hát vậy. Tôi có thể nghiêm chỉnh mà nói rằng dám vẻ của ông ta không thua gì một con sư tử cả. Lẽ dĩ nhiên, ông bà Unkerton hẳn phải thích mê khi mời được ông ta tới, và cô vợ nữa chứ! Một cô nhóc dễ thương- Ồ! Vâng, vô cùng dễ thương- nhưng chắc là giả nai thôi…Cô ta hình như mới đôi mươi thôi, vậy mà các ngài thử nghĩ xem, ông chồng ít nhất cũng phải bốn mươi lăm rồi.

– Thực ra thì bà Scott có vẻ rất tinh tế – Satterthwaite chậm rãi.

– Vâng, thật đáng thương.

– Tại sao lại “đáng thương”?

Bà Cynthia ném về phía Satterthwaite cái nhìn trách móc. Không nao núng trước sự tấn công của ông già, bà tiếp tục quay lại với điểm mấu chốt của câu chuyện.

– Porter lại là một chàng trai thẳng thăn, ít nói với nước da sạm màu sương gió. Anh ta không được bảnh bao như Richard Scott. Họ là những người bạn từ thuở ấu thơ. Tôi nhớ là họ cùng tham gia vào buổi đi săn đó…

– Buổi đi săn nào chứ?

– Buổi đi săn của bà Staverton. Chẳng lẽ ông chưa bao giờ nghe nói tới bà Staverton ư?

– Rồi, tôi đã nghe nói về bà Staverton, Satterthwaite miễn cưỡng trả lời.

Cynthia nháy mắt với ông già:

– Vâng đó là đặc tính của nhà Unkerton! Họ đã quá chán nản với cuộc sống xa hoa và những bữa tiệc hào nhoáng. Tại sao họ lại mời hai người đó đến cùng một lúc! Hiển nhiên là vợ chồng Unkerton biết được là bà Saverton rất ham săn bắn và du lịch, ham đến mức đã viết hẳn một cuốn sách về đề tài này…Và họ chẳng đi tìm ở đâu xa! Loại người như họ, chết nỗi lại chẳng hề có được một ý nghĩ đơn giản là ở đời luôn có nghững cái bẫy sẵn sàng giương ra trước mặt. Tôi khốn khổ với họ suốt cả năm vừa rồi, và chẳng ai có thể tưởng tượng được sự trấn ai mà tôi đã phải chịu đựng như thế nào đâu. Lúc nào cũng phải kè kè đi theo sau họ nhắc nhở: “Đừng làm thế, các ngài không thể làm như vậy được!”…Chúa ạ, may mà bây giờ tôi đã thoát được cái việc khổ sai ấy. Nhưng đừng nghĩ là chúng tôi cãi nhau nhé, ồ không! Tôi chẳng giận ai bao giờ hết. Tôi đã từng nói nhiều lần rồi, tôi có thể khoan dung cho những dung tục, tầm thường, nhưng không thể chịu nổi sự ti tiện!

Sau lời tuyên bố đầy ẩn ý, bà Cynthia đột ngột im lặng một lúc, chừng như đang nghiềm ngẫm về sự ti tiện mà bà ta gán cho gia đình nhà Unkerton.

– Trong trường hợp này- Cynthia tiếp tục – Nếu họ hỏi ý kiến tôi, tôi sẽ khẳng định chắc chắn với họ rằng “Ông bà không thể mời bà Staverton cùng với vợ chồng Richard Scott. Mới đây chứ có xa xôi gì đấy, bà ta và ông Richard đã …”.

Bà Cynthia đột ngột dừng lời.

– Nhưng họ đã thực sự như thế sao?- Satterthwaite bắt đầu quan tâm đến câu chuyện.

– Ông bạn của tôi ơi! Chuyện mười mươi rồi, ai mà chẳng biết. Ngài thử nghĩ về chuyến đi săn đó xem! Tôi thực sự ngạc nhiên là bà Staverton có thể dẽ dàng chấp nhận lời mời như vậy.

– Có thể là bà ấy không biết là có những người khác cùng tham gia? Satterthwaite giả thuyết.

– Nhưng có thể là bà ấy biết trước như vậy. Điều có vẻ hợp lý hơn

– Vậy bà cho là…?

– Bà Staverton là kiểu phụ nữ nguy hiểm, kiểu phụ nữ không biết lùi trước bất kỳ điều gì- tôi cho là thế. Tôi chẳng muốn ở địa vị của Richard Scott trong kỳ nghỉ cuối tuần này.

– Thế vợ ông ta chẳng liên quan gì hết, phải không?

– Chắc chắn rồi. Một tâm hồn đẹp như thế kia mà, nhưng rồi cô ấy sớm muộn cũng biết chuyện thôi. A! Jimmy Allenson kìa…Một chàng trai quyến rũ. Anh ta đã cứu tôi hồi mùa đông năm ngoái ở Ai Cập đấy: không có anh ta thì tôi đã phát điên vì buồn mất. Ê! Jimmy, đến đây coi nào!

Rất ngoan ngoãn, đại úy Allenson tiến lại gần Cynthia, ngồi bệt trên thảm cỏ. Đó là một gã trai cuốn hút chừng ba mươi tuổi với đôi hàm răng trắng bóng và nụ cười mê hoặc.

– May mà còn có người nhận ra tôi- Anh ta cất tiếng. Vợ chồng nhà Scott thì âu yếm tỉ tê như những cặp tình nhân vừa biết yêu vậy, họ chẳng còn để ý đến ai nữa, còn Porter thì ngấu nghiến tờ Fied, và tôi thì phải tránh một nguy cơ chêt người: sự cô đơn của chủ nhân.

Nói đoạn Alleson phá lên cười, bà Cynthia cũng bắt chước theo. Còn Satterthwaite, ông vẫn giữ vẻ nghiêm túc, tỏ ra đạo mạo trước những trò ddiuuaf không mấy mặn mà của những người ngồi cạnh mình.

– Jimmy đáng thương- Bà Cynthia tỏ vẻ đồng lòng.

– Trong những trường hợp như vậy, tốt nhất là chào gia chủ rồi chuồn. Tôi cũng muốn tránh câu chuyện về bóng ma trong gia đình này.

– Bóng ma Unkerton?- Cynthia ngạc nhiên- Chết cười mất thôi!

– Không phải con ma Unkerton – Satterthwaite sửa lại, mà là bóng ma Greenways. Họ đã từng gặp khi mua ngôi nhà này.

– Việc này tôi cũng biết- Cynthia tiếp lời- Nhưng họ chỉ nhìn thấy bóng người trên những tán cây sồi, đúng không. Tôi thì cho vấn đề là ở chỗ cái cửa sổ.

Jimmy ngẩng phắt lên.

– Cửa sổ ư?

– Ông Satterthwaite không trả lời. Từ phía Jimmy, ông nhìn thấy ba bóng người đang tiến về phía tòa nhà. Một phụ nữ mảnh dẻ được hộ tống bởi hai người đàn ông thoạt nhìn rất giống nhau: cao lớn, tóc hung, cặp mắt linh hoạt trên khuôn mặt sạm đen vì nắng. Nhưng khi họ lại gần hơn, những đường nét hao hao biến mất. Richard Scott, một thợ săn đồng thời là nhà thám hiểm có tiếng tỏ ra cực kỳ sung sức. Ở ông toát lên sự lôi cuốn thật kỳ lạ. Còn John Porter, bạn và cũng là người đồng hành trong những chuyến phiêu lưu của Richard lại dường như đối lập. Vóc người vuông vức, khuôn mặt bình thản với những đường nét cứng lại, đôi mắt xám đong đầy suy tư. Một mẫu người khép kín, luôn bằng lòng làm cái bóng bên cạnh bạn mình.

Giữa họ là Moira Scott, người phụ nữ mà chỉ ba tháng trước vẫn còn là cô Moira O’ Connell. Đó là một phụ nữ thân hình mảnh khảnh, cặp mắt màu hạt dẻ lộ rõ vẻ u sầu và mái tóc hung đỏ ôm gọn khuôn mặt nhỏ bé.

– “Không thể làm tổn thương người phụ nữ bé nhỏ này được- Satterthwaite nhủ thầm- Thật tồi tệ nếu làm hại một đứa trẻ đáng thương nhường vậy”.

Để thu hút những vị khách mời, bà Cynthia huơ huơ cây dù mốt mới nhất của mình, giọng hồ hởi:

– Ngồi đi, quí vị, và đừng ngắt lời nhé. Ngài Satterthwaite đang kể cho chúng tôi nghe chuyện ma.

– Tôi rất thích nghe chuyện ma!- Moira Scott nói, rồi ngồi xuống vạt cỏ.

– Mọi người đang nói về con ma ở lâu đìa Greenways House ư?- Richard Scott hỏi.

– Vâng. Ngài biết huyền thoại đó ư?

Scott gật gù.

– Ngày xưa, khi Elliot chưa phải bán nhà, tôi thường lui tới nghỉ ở đó. Ngài muốn nói về Cavalier aux Aguets phải không nào?

– Cavalier aux Aguets – Bà vợ thì thào nhắc lại- Em rất thích nơi này. Câu chuyện có vẻ thú vị đấy. Kể cho chúng tôi nghe đi, ngài Satterthwaite!

Nhưng Satterthwaite dường như ghê sợ điều này. Ông cảnh báo Moira rằng câu chuyện này chẳng hay ho gì cả.

– Thôi mà, Sattethwaite- Richard Scott châm chọc- Làm ơn đi, không thì vợ tôi chết vì tò mò mất.

Trước đám đông hiếu kỳ, ông Satterthwaite không còn cớ thoái lui.

– Tôi khẳng định với các ngài rằng chuyện này không thú vị một chút nào hết. Các ngài có nhớ vào thời Charles Đệ nhất không, thời ấy người ta gọi quân của Đức vua là Kỵ binh, còn quân của Nghị viện là Đầu Tròn. Vâng! Câu chuyện của chúng ta kể về một kỵ binh anh hùng- Ông tổ của gia đình Elliot- đã bị người vợ phụ tình tằng tịu với một gã Đầu Tròn. Người chồng bị vợ và tình địch giết chết tại một trong những căn lầu ở trên cao. Sau đó, hai kẻ tội đồ bỏ trốn, nhưng trong khi trốn chạy, chúng quay đầu lại nhìn ngôi nhà, và chúng đã nhìn thấy gì qua cửa sổ căn phòng gây án? Gương mặt của người bị chúng giết đang lặng lẽ quan sát chúng. Huyền thoại chỉ đến thế thôi, còn về chuyện ma thì như thế này, lâu nay người ta vẫn đồn là ở một trong những khung cửa sổ có một cái gì đó rất bất thường mà không thể phân biệt nổi nếu như nhìn gần, nhưng nếu nhìn xa thì rõ mồn một là khuôn mặt của một người đàn ông đang nhìn chằm chằm kẻ đối diện.

– Ô cửa sổ nào chứ? – Bà Scott ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà.

– Chúng ta không thể nhìn thấy nếu ngồi ở đây- Satterthwaite trả lời. Nó nằm ở hướng khác. Nhưng dù sao thì tôi cũng tin là nó đã bị bít kín từ những năm bốn mươi rồi.

– Tại sao phải bín kín lại? Không phải ngài nói rằng con ma chỉ ở yên một chỗ sao?

– Đúng thế. Nhưng tôi nghĩ là người ta không còn mê tín nữa. Thế thôi.

Satterthwaite muốn kéo đám người hiếu kỳ sang một câu chuyện khác. Nhưng Jimmy Allenson lại tỏ vẻ thích thú với đề tài dị đoan.

– Đích thị là bọn lường gạt- Anh ta lên tiếng- Tôi muốn nói bọn thầy bói ấy. Chúng chỉ nói dông dài về quá khứ của các ngài, còn tương lai thì chịu chết. Sợ liên lụy về sau mà.

– Tôi lại nghĩ ngược lại- John Porter góp chuyện.

– Tôi thì cho rằng thật không công bằng nếu phải dự đoán trước tương lai ở một đất nước như thế này, phải không nào?- Richard Scott ôn tồn- Tôi nhớ có lần Moira yêu cầu một người phụ nữ Bohemien nói cho cô ấy biết những điều tốt lành sẽ tới trong tương lai, nhưng rồi bà thầy đó đã trả lại tiền Moira và tuyên bố chẳng có gì để nói cả.

– Có thể là bà ấy đã nhìn ra điều gì đó thật khủng khiếp nên không muốn nói ra cho em biết thì sao?- Moira tiếp lời chồng.

– Ông bà Scott thật ủy mị quá- Allenson cất giọng khè khè- Tôi thì tôi dứt khoát không tin vào số phận, nó chẳng làm gì được mình hết.

“ Mình tự hỏi- Satterthwaite lẩm bẩm- Mình tự hỏi…”

Bóng hai người phụ nữ bỗng đập vào mắt ông: một người thấp nhỏ, tóc đen, trông vẹo vọ trong chiếc váy mầu xanh ngọc rõ ràng là không hợp chút nào, người kia cao gầy, mặc y phục mầu kem. Ba thấp nhỏ chính là chủ nhân của tòa nhà đang gây tranh luận, bà Unkerton, người còn lại chắc hẳn là người mà ông từng nghe nói rất nhiều mà chưa từng được gặp.

– Đây là bà Staverton- Bà Unkerton giới thiệu giọng ra chiều thỏa mãn- mọi người biết nhau cả chứ?

– Loại người như thế này luôn có khả năng phi thường khi nói ra những điều không nên nói- Bà Cynthia thì thầm.

Nhưng ông Satterthwaite lúc này đang bận quan sát bà Staverton nên chẳng hưởng ứng gì hết.

Thật thoải mái và tự nhiên, người đàn bà ấy ném ra một ngữ điệu hết sức thư thái:

– Chào Richard! Có dễ đến mấy thế kỷ rồi chúng ta không gặp nhau ấy nhỉ. Rất tiếc là tôi không đến dự đám cưới được. Vợ ngài đây phải không? Cô bạn đáng thương của tôi ơi, rồi cô sẽ chán ngấy khi gặp phải tất cả những bà bạn già khô cứng của chồng mình cho mà xem.

Moira rụt rè đáp lại câu gì đó. Người đàn bà liếc xéo rồi quay ngoắt sang phía khác.

– Ô, Chào John!

Cũng vẫn kiểu giọng khoan thai như vậy, nhưng người ta có thể cảm nhận ở đó vẻ nồng nhiệt hơn.

Rồi cũng bất chợt, bà ta mỉm cười. Quả đúng là một con tắc kè. Bà Cynthia thật có lý. Một người đàn bà nguy hiểm! Tóc vàng óng… cặp mắt xanh sâu thẳm- không có gì khác ngoài mẫu phụ nữ cổ điển quyến rũ- một gương mặt trông có vẻ thống thiết, giọng kéo dài ra và nụ cười thì nhuốm màu chịu đựng. Thật lạ lùng.

Iris Staverton ngồi xuống thảm cỏ. Va lập tức, bà ta nhanh chóng trở thành nhân vật trung tâm của nhóm. Người ta có thể cảm nhận có lẽ ở bất kỳ một cuộc hội ngộ nào, bà ta cũng nổi bật như thế.

Lời đề nghị đi dạo vòng quanh tòa nhà của sĩ quan Porter kéo Satterwaite ra khỏi những luồng suy ngẫm. Mặc dù không thích dạo bộ chút nào với đôi chân già nua, ông lão vẫn chấp nhận lời đề nghị. Hai người đàn ông uể oải đứng lên.

– Thật cuốn hút! câu chuyện ngài vừa kể ấy mà- Viên sĩ quan bắt chuyện.

– Tôi sẽ chỉ cho anh thấy ô cửa sổ đó- Satterthwaite chậm rãi.

Hai người đi vòng quanh tòa nhà và dừng lại trước một khu vườn nhỏ xây theo kiểu Pháp mà người ta vẫn thường quen gọi là khu vườn Bí Mật. Thật xứng đáng với tên gọi, khu vườn bị rào kín bởi những bụi cây nhựa ruồi. Lối vào thiết kế theo hình chữ chi và cũng được bảo vệ khỏi những cặp mắt tò mò bằng hàng rào nhựa rồi lá sắc tua tủa.

Trong vườn rải rác những bồn hoa, những con đường nhỏ lát đá và một chiếc ghế băng làm bằng đá phiến được chạm trổ khá tinh tế. Tất cả tạo nên một không gian quyến rũ, song hoang vắng như một người đẹp bị bỏ quên lâu ngày. Từ giữa vườn, Satterthwaite dẫn Porter hướng về phía ngôi nhà và leo lên tầng hai. Mặt tiền tòa nhà Greenways House nằm ở mạn Đông Nam. Một chiếc cửa sổ với những ô kính cáu bẩn bị đám dây thường xuân che khuất. Không có gì khác hơn ở chiếc cửa sổ đã bị kết tội này.

– Nó đấy- Satterthwaite lên tiếng.

Porter nhíu mày;

– Hừm…tôi thấy chẳng có gì ngoài vết phai màu trên tấm kính.

– Chúng ta ở gần quá, phải ở chỗ cao một chút. Vào trong rừng, ở dó có một bãi trống có thể nhìn thấy rất rõ.

Hai người đàn ông nhanh chóng rời khỏi khu vườn Bí Mật, rẽ phải đi về phía khu rừng trước mặt. Ở vai trò người dẫn đường, Satterthwaite vẫn không bỏ qua dáng vẻ vừa lơ đễnh, vừa như lo lắng của người đồng hành.

– Thực ra người ta đã trổ một chiếc cửa sổ khác khi cửa sổ phía Tây bị kết tội là có ma. Cửa sổ mới quay về phía Nam, trông ra bãi cỏ, nơi chúng ta đứng hồi nãy đó. Ông bà Scott, là tôi nghĩ thế, đã ở đúng căn phòng ám ảnh đó: chính vì vậy mà tôi không muốn nói nhiều về vụ ma quỷ. Có thể bà Scott sẽ bị căng thẳng khi nghĩ rằng mình vẫn thường ngủ trong cái gọi là căn phòng có ma.

– Vâng, tôi hiểu chứ.

Satterthwaite liếc nhìn Porter và nhận ra y không hề nghe ông nói gì hết.

– Thật thú vị- Viên sĩ quan nói tiếp.

Đôi lông mày nhíu lại, y giơ cây gậy quật vào đám cây dương địa hoàng màu tía mọc cao quá đầu người.

– Đáng lẽ cô ấy đừng đến- Porter lẩm bẩm- Đáng lẽ nàng đừng đến.

Satterthwaite vẫn luôn tin vào cảm nhận của mình. Ông đã nhìn ra ở người này vẻ gì đó kỳ kỳ. Quả vậy.

– Không- Porter nhắc lại- Đáng lẽ nàng đừng đến mới phải.

Thốt nhiên, Satterthwaite hiểu rằng người mà viên sĩ quan đang nhắc tới không phải là bà Scott.

– Anh chắc vậy chứ?-Ông hỏi.

Porter gật đầu, tựa như đang chìm đắm vào một linh cảm nào đó.

– Tôi có tham gia vào cuộc đi săn nổi tiếng đó- Porter chậm rãi- Cả đoàn có ba người: Scott, Iris và tôi. Đó là một người phụ nữ tuyệt vời…và một tay súng cừ. Mà ai lại mời cô ấy đi cơ chứ?

– Chịu thôi!- Satterthwaite nhún vai.

– Có một vụ ẩu đả, chúng tôi thoạt đầu đứng ngoài theo dõi sau đó quyết định can thiệp cho yên chuyện.

– Nhưng cô Staverton thực sự…?

– Tôi nói về Scott cơ. Ông thử nghĩ xem bà Scott ấy mà…

Satterthwaite đã tới nhân vật này ngay từ đầu, nhưng ông tránh không nói ra, và rồi thì viên sĩ quan cũng nhắc tới cô ta.

– Scott quen với vị hôn thê trong trường hợp nào? Ông hỏi.

– Ở Cairo, mùa đông năm ngoái. Một vụ áp phe hết sức mau lẹ. Họ đính hôn sau ba tuần quen nhau, và sáu tuần sau thì cưới.

– Tôi thấy cô ấy có vẻ quyến rũ đấy chứ?

– Tôi hoàn toàn đồng ý với ông về điều này. Hơn thế Scott cũng rất yêu vợ mình, song cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Nói đoạn, Porter lại như chìm vào hoang tưởng, lẩm bẩm nhắc lại một cái họ chẳng rõ là của người nào.

– Crémon, lý ra cô ấy không đến mới phải.

Hai người đã trèo lên đến đỉnh một ngọn đồi nhỏ nằm không xa toàn nhà bao nhiêu. Vẫn tự hào với vai trò dẫn đường, ông Satterthwaite chỉ tay về phí dưới:

– Nhìn kìa.

Chiều xuống rất nhanh, song vẫn có thể nhìn thấy rất rõ chiếc cửa sổ ấy. Trên một ô cửa kính bỗng hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông đội trên đầu một chiếc mũ lông đúng kiểu kỵ binh ngày xưa.

– Thật kỳ lạ, Porter thốt lên. Vâng, quả là kỳ lạ. Điều gì sẽ xảy ra nếu ô cửa này bị vỡ?

Satterthwaite cười:

– Đó là một trong những điểm thú vị nhất của câu chuyện. Theo như tôi biết thì ô kính này đã được thay ít nhất là mười một lần, thậm chí nhiều hơn thế. Lần cuối cùng là cách đây mười hai năm, khi chủ nhân của tòa nhà thời đó quyết định chấm dứt mọi bí mật. Nhưng rồi kết quả vẫn vậy. Cái lớp vật chất mang hình người ấy lại xuất hiện. Không phải ngay tức thì mà dần dần. Thông thường là từ một đến hai tháng.

Lần đầu tiên, Porter tỏ ra thật sự phấn khích. Anh ta bỗng rùng mình:

– Dẫu sao cũng có những hiện tượng vô cùng kỳ lạ mà ta không thể giải thích được. Nhưng tại sao người ta lại “kết tội” cái cửa sổ đó?

– Người ta quả quyết rằng đó là căn phòng bất hạnh. Vợ chồng Evesham đã từng ở đó cho tới khi ly dị nhau. Rồi khi Stanley bỏ trốn với cô gái nhảy, ông ta cũng đang lưu lại Greenways House. Điều lạ là hị cùng ở đúng căn phòng đó.

Porter nhíu mày:

– Tôi cũng biết thế. Vậy ra sự nguy hiểm đôi khi cũng được báo trước sao?

“ Và bây giờ đên lượt vợ chồng Scott sở hữu căn phòng…, Satterthwaite thầm nghĩ, mình tự hỏi…”

Trong yên lặng, hai người đàn ông xuống đồi, hướng về phiá ngôi nhà. Có lẽ là họ bước quá

êm, mỗi người lại đang chìm đắm vào những suy tư riêng nên vô tình họ đã trở thành những “ tên mật thám” chuyên nghe lén, dù không muốn thế.

Bước tới gần bụi nhựa ruồi, họ chợt nghe thấy một giọng nói cất lên thật rõ ràng và quyết liệt từ bên trong khu vườn Bí Mật, giọng nói của Iris Staverton.

– Anh sẽ phải hối tiếc vì điều đó! Thật đấy, anh sẽ phải hối tiếc!

Tiếng đàn ông trả lời nghe thì thầm và ngập ngừng. Rõ là tiếng Scott, song họ không thể nghe được ông ta đang nói gì. Rồi giọng đàn bà lại cất lên lảnh lót, mà tấn sau này họ vẫn không tài nào quên được.

– Ghen tuông sẽ nhấn chìm tất cả…Thật kinh khủng! Nó có thể đấy ai đó tới cái chết. Hãy nhớ lấy Richard. Ôi ơn chúa, hãy nhớ lấy!

Nói đoạn, người đàn bà rời khỏi khu vườn Bí Mật, đi vụt qua hai người đàn ông mà không hề để ý gì, rồi biến mất bên hông tòa nhà. Cô ta đi như chạy, như một con thú bị dồn đuổi vậy.

Satterthwaite chợt nhớ lại những lời nhận xét của bà Cynthia: “Một phụ nữ nguy hiểm”. Lần đầu tiên, ông linh cảm mình sắp phải tham dự vào một thảm kịch khủng khiếp, một thảm họa không thể tránh khỏi.

Nhưng tối hôm đó, ông lại thấy xấu hổ vì sự lo xa của mình. Không khí buổi tiệc vẫn hết sức bình thường, thậm chí dễ chịu là đằng khác. Staverton chẳng hề có biểu hiện căng thẳng nào hết. Còn Moira Scott thì vẫn thế, tự nhiên và quyến rũ. Hai người đàn bà tỏ ra khá hợp chuyện với nhau. Còn Richard Scott cũng sôi nổi không kém.

Người có vẻ phiền muộn nhất trong tất cả, lại là bà chủ nhà to béo Unkerton. Rốt cuộc, bà ta cũng thổ lộ với ông Satterthwaite:

– Tôi cứ cảm thấy có cái gì đó làm lạnh cả sống lưng. Nếu đúng như tất cả những gì ông nói thì tôi sẽ cho người đi tìm một thợ lắp kính mà không cho ông Ned nhà tôi biết.

– Thợ kính ư?

– Để thay các kính trên cửa sổ. Ned cứ khẳng định với tôi là những ô kính cũ rất hợp với ngôi nhà, nhưng tôi không hài lòng tẹo nào. Tôi nói thật đấy. Tôi muốn có những ô kính thật đẹp, thật hiện đại để loại bỏ mọi điều tiếng khó chịu đi.

– Nhưng bà quên mất một chi tiết- Satterthwaite nói- hoặc có thể là họ không nói cho bà biết một chi tiết, là lớp vật chất ấy luôn xuất hiện trở lại.

– Có thể thế sao- Bà Unkerton kinh ngạc- nếu vậy thì quả là có điều bất thường ở đây.

Ông Satterthwaite nhíu mày không trả lời. Bà Unkerton tiếp tục với vẻ chán nản.

– Vậy thì có thể làm gì được nếu nó xuất hiện trở lại? Chúng tôi cũng chưa đên nỗi cháy túi. Tôi và Ned có thể cho thay kính mỗi tháng một lần, thậm chí là mỗi tuần một lần, nếu cần!

Satterthwaite vẫn không thể góp một lời khuyên nào cho bà chủ nhà.

Ông không tin rằng có thể giải quyết được vấn đề, có thể đuổi bóng ma ám ảnh ấy, dù đó là một kỵ binh đã sống ở vài thế kỷ trước. Tuy vậy, ông lại cảm thấy sự bất an trong bà Unkerton là điều thu hút ông hơn hết. Ngay cả khi bà ta không để ý gì tới không khí căng thẳng xung quanh mình. Bà chỉ lo đối phó với bóng ma mà bỏ qua những xung đột ngấm ngầm giữa đám khách mời của buổi tiệc tối nay.

Nhưng chỉ vài phút sau Satterthwaite lại quên béng câu chuyện của bà chủ nhà khi ông tình cờ nghe được một mẩu đối thoại khác. Trở về phòng qua lối cầu thang chính, Satterthwaite bỗng nhìn thấy John Porter và Staverton ngồi đối diện nhau khuất trong hộc kê giường ở phòng lớn. Vẫn chất giọng khó trộn lẫn, song có vẻ kích động hơn, Iris tuyên bố:

– Tôi không hề nghĩ là gia đình Scott cũng tới đây. Nếu biết trước thì tôi đã ở nhà. Nhưng giờ thì khác, tôi đã ở đây, John ạ, và đừng hi vọng là tôi sẽ cuốn gói đi nhé…

Satterthwaite tiếp tục trèo lên lầu, không ngừng thắc mắc “sự thật của câu chuyện là như thế nào? Và rồi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?…”

Tinh mơ hôm sau, Satterthwaite tỉnh giấc. Và ông tự hỏi liệu tối hôm qua mình có thả trí tưởng tượng đi quá xa hay không. Rõ ràng là chẳng có gì xảy ra hết. Một chút căng thẳng… đúng vậy, song mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường. Nỗi lo lằng về một thảm họa đang rình rập của ông có lẽ chẳng có căn cứ nào hết. Chắc là tại mình suy nghĩ nhiều quá thôi. Nay mai mình phải tính chuyện đi nghỉ xả hơi mới được.

Một ngày bình lặng trôi qua. Khi hoàng hôn xuống, Satterthwaite chợt nảy ra ý định đi dạo một vòng, ông tính rủ Porter cùng đi tới vạt rừng trống, tiện thể xem bà Unkerton đã thay kính cửa sổ như đã hứa hay chưa. Chẳng hiểu sao ống thấy như có cái gì thôi thúc mình vậy.

Hai người đàn ông vước chậm rãi theo bìa rừng, Porter, như thông lệ, vẫn tỏ ra trầm mặc, và Satterthwaite lại phải đóng vai kẻ nhiều lời:

– Tôi cứ băn khoăn không hiểu chúng ta có lo xa quá không. Hôm qua ấy mà… anh với tôi đã từng tiên đoán về một thảm hoạ…Nhưng anh thấy đấy, sau hết thảy, mọi ngwif lại tự kiềm chế, họ biết kìm nén tình cảm của mình.

– Có thể- Porter ngập ngừng- Những con người văn minh, vâng.

– Có nghĩa là…?

– Đôi khi con người bị cách ly trong một thời gian dài khỏi thế giới văn minh, người ta sẽ dễ dàng quay lại bản năng nguyên thuỷ, giống như bị thụt lùi vậy.

Họ cùng trèo lên mô đất nhỏ, Satterthwaite mệt muốn đứt hơi. Trước giờ ông chúa ghét đi bộ kiểu như thế này.

Ông đưa mắt về phía ô cửa sổ. Gương mặt bí ẩn xuất hiện ở đó, rõ mồn một.

– Có lẽ chủ nhà đã thay đổi ý định.

Porter cũng chăm chú nhìn về hướng ngôi nhà.

– Chắc là ông Unkerton đã ngăn bà nhà- Người đàn ông dửng dưng đáp- Ông ấy là một người quyết đoán. Mà biết đâu chính bóng ma ấy lại khiến ông ta tự hào thì sao. Những toà nhà khác làm gì có chuyện lạ như thế?

Vẻ như đã nói quá nhiều, Porter lại im bặt, đưa mắt nhìn mông lung những bụi cây nhỏ bao quanh ngôi nhà.

– Ông có bao giờ nghĩ rằng nền văn minh là một mối nguy hại hay không?- Porter quay sang Satterthwaite.

– Nguy hại ư?

Satterthwaite thực sự bị thu hút bởi những ý tưởng mới mẻ từ Porter.

– Vâng- Porter khẳng định- Bởi vì càng văn minh, con người càng cảm thấy mất an toàn.

Nói đoạn, Porter đột ngột quay gót, Hai người đàn ông theo lối cũ quay về.

– Phải thú thật kà tôi không hiểu anh muốn nói gì- Satterthwaite vừa nói vừa gắng buớc bắt kịp người đồng hành.

Một nụ cười hiếm hoi trên gương mặt Porter. Anh ta nhìn chăm chú bào ông già đang hấp tấp đi bên cạnh.

– Ông nghĩ rằng tôi đang nói chuyện tầm phào phải không? Ông cũng biết là con người có khả năng đoán trước một trận bão sắp xảy ra. Họ cảm nhận đựoc “mùi bão” từ trong gió. Cũng như vậy, có người lại đoán được điềm gở, ngài Satterthwaite ạ…mà phải noóilà thảm hoạ mới đúng. Có thể nó sẽ xảy ra trong chốc lát nữa, chưa biết chừng…

Porter đột ngột dừng lại, níu lấy tay Satterthwaite. Và bất chợt, trong giây phút im lặng nặng nề ấy, điều đó đã xảy ra: hai phát súng vang lên, rồi tiếng thét- tiếng thét đàn bà.

– Ôi! chúa ơi!- Porter kêu lên- Vậy là «nó» đã xảy ra!

Anh ta chạy thẳng về hướng tiếng súng, theo sau là ông Satterthwaite luýnh quýnh. Vừa tới bãi cỏ ngay sát hàng rào của khu vườn Bí Mật, họ đụng phải Richard Scott và ông Unkerton cũng vừa chạy tới từ bên hông toà nhà. Bông người đàn ông dừng lại, mặt đối mặt trước cổng khu vường Bí ẩn.

– Nó…nó phát ra từ chỗ này- ông Unkerton mặt tái mét, chỉ tay vào trong vườn.

– Chúng ta vào xem sao- Porter quyết liệt, rồi vượt qua hàng rào. Tơiư cuối lối mòn hình chữ chi,người đàn ông khựng lại. Ông Satterthwaite đi ngay sau lưng Porter. Và một tiếng kêu thảng thốt thoát ra từ phía Richard Scott.

Có cả thảy ba người trong khu vườn Bí Mật- Hai người trong số họ- một đàn ông và một đàn bà- nằm sõng soài trên thảm cỏ, sát cạnh chiếc ghế băng làm bằng đá.Nhân vật còn lại đứng cạnh hàng nhựa ruồi, đôi mắt mở to, gắn chặt vào hai kẻ đang rên rỉ dưới đất. Không ai khác ngoài quý cô Staverton, trên tay phải đang lăm lăm một vật gì đó.

– Iris!- Porter kêu to- Iris, chúa ơi! Cái gì trên tay cô thế?

Người đàn bà chăm chú nhìn vào vật trên tay mình. Đôi mắt cô ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên:

– Một khẩu súng lục- Satterthwaite sững sờ.

Rồi sau vài giây mà ngỡ như cả thế kỷ, cô ta lên tiếng.

– Tôi…tôi đã nhặt được.

Satterthwaite tiến lại gần Unkerton và Scott. Họ gần như quỳ sụp xuống bãi cỏ, chưa hết bàng hoàng.

– Bác sỹ- Scott thầm thì. Gọi bác sỹ ngay.

Nhưng đã quá muộn, Jimmy Allenson- chàng trai trẻ đã từng phàn nàn về những gã thầy bói đã không chịu đoán trước tương lai- và Moira Scott- người mới hôm qua kể chuyện về một phụ nữ Bohemien từ chối không nói vận mệnh của mình- cả hai đã đi vào cõi vĩnh hằng.

Richard Scott yêu cầu khám nghiệm tử thi. Trong thời khắc này, ông ta lại là người tỏ ra bình tĩnh nhất, cài đặt mọi viêcj. Sau tiếng kêu tuyệt vọng không thể kìm nén, Richard lại trở về với đúng tính cách của một người đàn ông đầy bản lĩnh.

Ông nhẹ nhàng kiểm tra thi thể vợ mình.

– Cô ấy bị bắn vào lưng- Giọng Richard khô khốc- Viên đạn đã trở ra đằng trước.

Ông ta quay lại nhìn Jimmy Allenson. Chàng trai này bị bắn vào ngực, viên đạn vẫn còn nằm bên trong.

John Porter tiến lại gần :

– Không nên động bào bất cứ thứ gì. Chúng ta hãy giữ nguyên hiện trường chờ cảnh sát tới.

– Cảnh sát!- Richard Scott máy móc nhắc lại.

Một ánh lửa chợt nghán lên trong đôi mắt của ông ta khi nhìn sang người đàn bà đứng bát độn bên hàng roà. Richard dợm bước tới gần Staverton, song John Porter đã kịp thời ngăn lại. Hai người bạn nhìn thẳng vào nhau, không nói.

Vài phút qua đi, rồi Porter chậm rãi.

-Không, Richard ạ- Chứng cứ ở hiện trường có thể bất lợi cho cô ta. Nhưng anh nhầm rồi.

Richard Scott liếm môi, khó nhọc:

– Vậy thì tại sao cô ta lại cầm súng trên tay?

Iris Staverton giương cặp mắt trống rỗng nhìn vào hư không.

– Tôi nhặt được mà!

Unkerton đứng dậy:

– Cảnh sát…Phải gọi ngay cảnh sát tới. Ông có muốn điện thoại cho họ không, Scott? Tốt hơn là có một người ở lại đây canh chừng, vâng, phải có một người ở lại đây.

Với vẻ bình thản và nhã nhặn cố hữu, Satterthwaite đề nghị được ở lảitông hiện trường. Chủ nhà, sau một giây do dự, gật đầu đồng ý.

– Tôi phải thông báo thảm kịch này. Làm sao đẻ nói cho bà Cindy và vợ tôi biết tin dữ đây?

Lần đầu tiên kể từ lúc có mặt trong khu vườn bí ẩn, ông Satterthwaite đưa mắt lặng ngắm cái xác bất động của Moira Scott:

“Tội nghiệp cô bé, Satterthwaite lẩm bẩm. Tội nghiệp…”

Như thể ông đang nguyện cầu cho những số phận đã ra đi bỏ lại nỗi đau trần thế. Nỗi đau do những người thân “ban tặng”. Bởi vì ở một khía cạnh nào đó, chả lẽ Richard Scott không có trách nhiệm gì trước cái chết của vợ mình hay sao? Thực tế, rất có thể Iris Staverton sẽ phải vào tù, nhưng không có nghĩa là Scott vô can. Nỗi đau do những người đàn ông gây ra…và người phụ nữ trẻ, vô tội, phải hứng chịu.

Tim Satterthwaite dường như bị bóp nghẹt lại vì thương cảm, ông chăm chú quan sát người đàn bà. Gương mặt thanh tú, trắng trẻo và u sầu. Nụ cười ngập ngừng vẫn còn đọng trên khoé môi. Mái đóc bù xù, vài giọt máu đã đông lại bên tai phải. Với bản năng của một nhà thám tử, Satterthwaite ngờ rằng người đàn bà xấu số đã bị văng chiếc khuyên tai khi ngã xuống. Và ông đã đoán đúng, chiếc khuyên bên trái vẫn còn.

“ Tội nghiệp, tội nghiệp cô bé”.

*

– Đến lượt ông- Thanh tra Winkfield nói.

Mọi người đều tề tựu trong thư viện. Viên thanh tra quãng bốn mươi tuổi tỏ vẻ xốc vác cà mưu mẹo đang lấy lời khai của những nhân chứng cuối cùng. Winkfield đã hỏi hầu như khắp lượt các khách mời và đã có một phác hoạ tương đối rõ ràng về vụ án mạng. Bây giờ đến phiên đại uý Porter và ông Satterthwaite. Unkerton ngồi thu mình trong phôtơi, hai mắt trống rỗng nhìn lên bức tường trước mặt.

– Nếu như tôi không nhầm, thưa hai ông- viên thanh tra nói- sau khi đi dạo, hai ông quay trở lại lâu đài theo đường mòn phía bên tay trái của khu vườn Bí mật, phải không nào?

– Đúng vậy, thưa ngài thanh tra.

– Và hai ông nghe thấy hai phát súng, sau đó là tiếng kêu của một phụ nữ?

– Vâng.

– Thế là hai ông chạy ra khỏi rừng, sau đó hướng thẳng tới lối vào vườn Bí mật. Nếu có kẻ nào đó vừa chạy thoát khỏi hiện trường, chắc chắn hắn phải đi theo lối này, bởi vì không thể nhảy qua hàng rào nhựa ruồi được. Và nếu như gã này rẽ về hướng phải, hắn sẽ bị ông Unkerton và ông Scott tóm được, còn rẽ về phía trái thì tôi cam đoan là hai ông phải nhìn thấy hắn? Đúng thế chứ?

Mặt đại uý Porter tái mét :

– Chính xác.

– Tôi có chút thắc mắc thế này- Viên thanh tra tiếp tục- Ông Scott lại đang ở phòng bida cùng với bà Cindy. Cô Staverton rời khỏi toà nhà lúc mười sáu giờ mười phút, nói vài câu với họ rồi đi về phía khu vườn Bí Mật. Hai phút sau, mọi ngườiđều nghe thấy tiếng súng nổ. Như tên bắn, ông Scott từ phòng bida phóng thẳng tới theo hướng đối diện với ông…ừm…Satterthwaite, vâng. Cô Staverton đang ở trong Vườn Bí mật, trên tay là khẩu súng vừa nã hai phát đạn. Theo tôi, cô ta đã bắn phát súng đầu tiên vào lưng nạn nhân nữ khiến bà này ngã xuống chiếc ghế băng. Đại uý Allenson lập tức nhảy tới bên nạn nhân, và sát thủ bắn thẳng vào ngực anh ta. Tôi ngờ là giữa thủ phạm và ông Richard Scott có sự dan díu nào đó, phải không nhỉ ?

– Hoàn toàn bịa đặt ! Một sự dối trá trơ trẽn !- Giọng Porter vang lên khản đặc và thách thức.

– Cô Staverton đã khai gì chưa?- Satterthwaite lên tiếng.

– Cô ta khẳng định là muốn tới vườn Bí mật để tìm chút tĩnh lặng. Vừa tiến tới hàng rào cuối cùng trong vườn, cô ta bỗng nghe thấy những tiếng nổ. Cô ta chạy tới và lượm khẩu súng ở dưới chân lên. Cô ta không va phải ai, cũng không nhìn thấy bất kỳ người nào khác, trừ hai nạn nhân. Thanh tra Winkfield cảm thấy nỗi xúc động trên gương mặt mọi người. Bà ta cứ năn nỉ tôi được tham gia cùng những nhân chứng để tìm ra thủ phạm.

– Nếu Staverton nói như vậy thì đó hoàn toàn là sự thật- Đại uý Porter mặt tái mét- Tôi rất hiểu tính cách của Iris Staverton.

– Thôi noà đại uý, viên thanh tra tỏ vẻ an ủi, từ nãy tới giờ chúng ta vẫn đang đi tìm sự thật đấy thôi- Porter bỗng quay ngoắt về phía ông Satterthwaite.

– Thế nào, ông? Ông không giúp tôi ư? Ông không làm gì sao?

Satterthwaite vẫn tiếp tục giữ vẻ bình thản “ Anh ta đang cầu xin mình, một nhân vật chẳng đáng kể gì so với những người đàn ông ở đây. Rõ ràng là Porter đang tuyệt vọng và run rẩy”

Giữa lúc không khí trong phòng đang căng thẳng, thì Thompson, viên quản gia bước vào, trên tay cầm chiếc khay đựng một tấm danh thiếp. Vẻ như có lỗi, Thompson líu ríu trình tấm thiệp trước mặt ông chủ đang co rút trong chiếc ghế bành. Unkerton dường như chẳng có phản ứng gì đối với người đàn ông trước mặt.

– Tôi đã nói với quý ông này là ông chủ đang bận, thưa ông- Thompson lắp bắp- nhưng ông ấy cứ năn nỉ. Ông ấy khẳng định là đã có hẹn với ông chủ và cần phải gặp ông gấp.

Unkerton cầm lấy tấm danh thiếp.

– Ngài Harley Quinn. Vâng, tôi nhớ rồi, ông ta muốn cho tôi xem một bức tranh- chúng tôi đã có hẹn với nhau, nhưng trong hoàn cảnh này thì…

Ông Satterthwaite bỗng cắt lời:

– Ngài Harley Quinn, phải vậy không? Thật kỳ lạ! Ngoài sức tưởng tượng! Đại uý Porter, chẳng phải anh vừa nhờ tôi giúp sao…Đúng rồi, tôi nghĩ là có thể giúp được anh đấy. Ông Quinn này là một người bạn- Nói đúng hơn là một mối quan hệ. Rốt cuộc thì đây là một nhân vật rất thú vị.

– Và còn là một thám tử nghiệp dư, tôi ngỡ là thế?- viên thanh tra tỏ vẻ coi thường.

– Không!- Satterthwaite vẫn tiếp tục- Không phải dạng như thế đâu. Thực ra thì ông ta có một tư chất…một năng khiếu gần như siêu nhiên chỉ cho chúng ta thấy những gì chúng ta nhìn bằng mắt, và giúp chúng ta hiểu những gì nghe được bằng đôi tai của mình. Chẳng có gì để mất cả: Hãy thuật lại chi tiết vụ việc và lắng nghe ông ta bình luận.

Ông Unkerton liếc mắt nhìn viên thanh tra đang lơ đãng nhìn lên trần nhà, rồi quay sang ra hiệu cho viên quản gia già. Lát sau, Thompson quay lại cùng một người đàn ông cao gầy:

– Ông Unkerton phải không?- Vị khách hỏi và bắt tay chủ nhà- xin lỗi vì đã quấy rầy ông trong giờ phút như thế này. Chúng ta sẽ hẹn một dịp khác để bàn luận bức tranh đó.

– …A! ông bạn Satterthwaite của tôi. Ông vẫn thích hiện diện tại những nơi xảy ra thảm kịch, phải không?- Bóng tối dường như phảng phất trên nét cười nửa miệng của nhân vật bí hiểm.

– Ông Quinn!- Ông Satterthwaite vồn vã- đúng là chúng tôi đang mắc phải một vụ án mạng. Tôi, cũng như là anh bạn Porter đây đang muốn nghe ý kiến của ông về vụ việc này.

Quinn ngồi xuống ghế. Chiếc chao đèn mầu đỏ che lấp ánh sáng trên khuôn mặt của người đàn ông mặc chiếc áo bành tô kẻ. Mà nếu có soi rõ mặt, thì Quinn vẫn mãi là một nhân vật kỳ bí và khó hiểu.

Satterthwaite thuật lại ngắn gọn những chi tiết chính của vụ giết người. Rồi ông im lặng, chờ nghe lời phán của “kẻ lạ mặt”.

Nhưng Quinn chậm rãi lắc đầu.

– Một câu chuyện buồn. Một tội các làm rung động lòng người. Động cơ giết người lại không rõ ràng khiến nó càng trở nên bí hiểm.

Unkerton quay lại nhìn vị khách mới.

– Vậy ra ông không hiểu gì sao? Chúng tôi đã nghe tháy cô Staverton hăm doạ ông Richard Scott. Cô ta đã nghẹn họng vì ghen tuông. Cơn ghen đã…

– Tôi đồng ý- Quinn ngắt lời chủ nhà- Ghen tuông có thể biến con người thành quỷ dữ. Nhưng ông hiểu sai ý tôi. Tôi đang nói về cái chết của đại uý Allenson, chứ không phải là bà Scott.

– Có lý!- Porter chen ngang, thần sắc đã có vẻ trở lại- Có một điều gì đó không hợp logic. Nếu muốn giết bà Scott, Iris sẽ chờ một thời điểm để chỉ gặp mình bà ta thôi. Thế có nghĩa là chúng ta đang đi chệch hướng. Tôi đảm bảo là mọi người có thể giải thích sự việc ở một góc độ khác. Chỉ có ba người này đã ở trong Vườn Bí mật lúc xảy ra vụ án, đó là điều khỏi cần bàn cãi và tôi cũng không có ý định phản bác. Nhưng tôi có một suy nghĩ khác về hoàn cảnh của thảm kịch. Giả thuyết rằng Jimmy Allenson đã bắn bà Scott, sau đó anh ta tự chĩa súng vào mình? Có thể lắm chứ, phải không nào? Khi ngã xuống anh ta đã làm văng súng…Cô Staverton nhìn thấy khẩu súng dưới đất và lượm lên, chính xác như lời cô ấy khai. Các ông nghĩ gì về giả thuyết này?

Viên thanh tra ngúc ngoắc đầu.

– Không hợp lý, đại uý Porter ạ. Tại sao Allenson lại giết bà Scott chứ? Ông chỉ cho tôi động cơ xem nào?

– Có thể là anh ta bị quẫn trí ? –Porter lẩm bẩm.

Nhưng giả thuyết mà Porter đưa ra rõ ràng không thuyết phục được thính giả. Căn phòng lại chìm vào im lặng cho tới khi Porter bất thần nhổm dậy, giọng đầy thách thức :

– Nào, ông Quinn, kết luận thử coi !

Quinn bình thản :

– Tôi không phải là nhà ảo thuật. Lại càng không phải là một chuyên gia về tội phạm học. Nhưng bù lại, tôi có thể nói với mọi người ở đây rằng tôi luôn tin vào những ấn tượng. Vào những thời khắc quan trọng, thể nào cũng có những sự kiện nổi bật hơn những chi tiết khác, những hình ảnh còn đọng lại mãi trong khi mọi hình ảnh khác đã bị xoá nhoà. Trong số các ông, tôi cảm thấy ông Satterthwaite là người ít liên quan nhất tới sự việc. Ông Satterthwaite này, ông có thể cố gắng nhớ lại, và nói cho mọi người biết thời khắc mà ông cho là ấn tượng nhất không ? Có phải ông đã thấy những tiếng nổ ? Khi nào thì ông phát hiện ra hai tử thi ? ông nhìn thấy bà Staverton cầm súng đứng ở chỗ nào ? Hãy thả lỏng tinh thần và loại bỏ những nhận định chủ quan !…

Satterthwaite chăm chú nhìn gương mặt Quinn, giống như thể một học sinh tiểu học đang sắp sửa phải trả bài trước một ông thầy khó tính vậy.

– Không, Satterthwaite chậm rãi, không, chẳng có chút ấn tượng gì lúc đó cả. Giây phút luôn ám ảnh tâm trí tôi chính là lúc mà tôi ngồi lại một mình bên cạnh hai nạn nhân, và quan sát bà Scott. Bà ấy nằm dưới đất, tóc rối bù. Vài giọt máu đã đông lại bên dái tai phải- Dường như Satterthwaite vừa nói ra một chi tiết vô cùng quan trọgn.

– Vết máu ở tai ư ?- Unkerton hỏi lại- Vâng, đúng rồi, tôi nhớ là có.

– Bông tai của bà ấy chắc là bị vỡ khi ngã xuống- Satterthwaite đánh liều nhận xét. Nhưng nhận định của ông hình như không được thuyết phục cho lắm.

– Bà ta đã ngã về phía trái- Porter nói- Vậy có nghĩa là bông tai bên trái bị bể ư ?

– Không, Satterthwaite khẳng định. Chắc chắn là bên tai phải.

Viên thanh tra húng hắng ho :

– Tôi tìm thấy cái này dưới cỏ.

Nói đoạn, ông ta chìa ra một mảnh kim lại bằng vàng.

– Nhìn này- Porter kêu lên- Một cú ngã bình thường không thể làm nát chiếc hoa tai đến mức độ này được. Nói chính xác hơn thì nó đã bị phá tan bằng một vết đạn.

– Đúng thế- Satterthwaite cũng kêu lên kinh ngạc- Chắc chắn vậy rồi.

– Nhưng chỉ có hai phát súng- Viên thanh tra ôn tồn- Một viên đạn không thể nào sượt qua tai rồi lại găm vào lưng của nạn nhân được. Mặt khác, nếu như một trong hai viên đạn làm vỡ chiếc hoa tai, và viên thứ hai bắn vào lưng lấy đi mạng sống của bà Scott thì làm gì còn viên đạn nào bắn vào đại uý Allenson nữa chứ. Hoặc giả là…liệu có thể giả thuyết ông ta đứng trước mặt bà Scott…phải thật gần bà ấy. Không, ngay cả trong trường hợp đó…phải tới mức mà…

– Tới mức hai người đó đang ôm chặt lấy nhau, phải vậy không?- Quinn ngắt lời với một nụ cười ma quái- vâng, tại sao lại không nhỉ?

Mọi người nhìn nhau bối rối. Với họ, ý tưởng này có vẻ hết sức kỳ cục. Allenson và bà Scott…Ông Unkerton là người lên tiếng trước:

– Nhưng mà họ vừa mới biết nhau thôi mà!

– Không chắc là thế đâu- Satterthwaite thầm thì, vẻ suy ngẫm- Có thể họ đã biết nhau trước đó, thậm chí còn thân mật hơn ông nghĩ nhiều. Bà Cynthia đã nói với tôi là đại uý Allenson đã từng cứu bà ấy khỏi cảnh chết vì buồn vào mùa đông năm ngoái ở Ai Cập. Vâng…

Satterthwaite quay sang Porter:

– Anh cũng từng cho tôi biết là Richard Scott đã gặp người vợ tương lai của mình vào mùa đông năm ngoái ở Cairo. Có thể là họ đã biết nhau từ lâu, đến độ mà…

– Nhưng tôi thấy rất ít khi họ ở bên nhau- Unkerton nhấn mạnh.

– Không…họ đã cố gắng tránh mặt nhau. Hơn nữa, bây giờ nghĩ lại tôi lạ thấy có gì đó không bình thường…

Mọi người quay về phía Quinn, ngạc nhiên về những kết luận không hề ngờ tới của kẻ lạ mặt này.

Quinn đứng dậy:

Các ông thấy không, ấn tượng lưu lại trong trí nhớ của ông Satterthwaite đã giúp chúng ta phần nào lần ra chân tướng của vụ án mạng.

Rồi Quinn quay sang hỏi ông Unkerton:

– Vậy ông nghĩ sao?

– Hả? tôi chẳng hiểu ông đang nói về cái gì…

– Khi bước chân vào căn phòng này, tôi nhận thấy ông có vẻ tư lự. Tôi rất muốn biết điều gì đã thu hút tâm tư ông đến thế. Sẽ chẳng có gì quan trọng nếu như đó không phải là thứ có liên quan đến thảm kịchnày. Cũng sẽ chẳng quan trọng nếu như ông cho đó là…một dạng mê tín dị đoan…(Unkerton bất chợt rùng mình). Hãy kể cho chúng rôi nghe xem nào.

– Tôi chẳng thấy có gì quan trọng cả- Unkerton nói- Mọi người thử nghĩ xem, điều tôi đang suy tư chẳng hề liên quan đến vụ việc này, và nếu tôi kể ra, có thể mọi người sẽ giễu tôi mất. Thế này nhé: Tôi cứ thấy tiếc tại sao bà vợ đáng kính của tôi lại cứ cho thay kính trên ô cửa sổ thay vì cứ để nguyên như cũ. Tôi có cảm giác khi ô cửa được thay kính thì chắc chắn có thảm kịch xảy ra, giống như trong quá khứ vậy.

Unkerton không hiểu tại sao hai người đàn ông trước mặt lại nhìn mình ngạc nhiên đến thế.

– Nhưng đã thay kính đâu?- Satterthwaite phản ứng .

– Thay rồi ông ạ- Thợ lắp kính đã tới đây từ tinh mơ hôm nay cơ mà.

– Lạy chúa tôi!- Porter kêu lên- Tôi bắt đầu hiểu ra rồi…Cái bức tường trong căn phòng được sơn phủ, không đúng hơn là dán giấy màu, phải không ông Unkerton?

– Vâng, song có quan hệ gì chứ?

Nhưng Porter đã chạy ra khỏi phòng. Những người khác nối gót theo sau. Porter chạy thẳng lên phòng của gia đình Scott, một căn phòng ấm cúng, xinh xắn, gỗ lát tường màu be sáng và có hai cửa sổ quay về hướng nam. Porter chăm chú thăm dò những miếng gỗ dát tường ở phía Tây.

– Có một điều gì đó không bình thường…A, đây rồi.

Một mảnh gỗ dán tường bị bong ra sau cú chạm của Porter, để lộ những mảnh vữa trát tường và giấy dán nham nhở. Lẫn trong đó là một vật nhỏ. Với thái độ dứt khoát, Porter lượm lên, và trong lòng bàn tay của anh ta là một mảnh lông đà điểu Châu Phi. Porter quay về phía Satterthwaite mắt hấp háy.

Rồi Porter tiến lại gần chiếc tủ kê trong góc phòng. Bên trong xếp ngay ngắn rất nhiều mũ- đó là những chiếc mũ của người đàn bà xấu số. Porter lấy ra một chiếc có vành rộng và cắm rất nhiều lông: một chiéc mũ kiểu Scott được trang trí rườm rà.

Ông Quinn bắt đầu kết luận bằng một giọng nhẹ nhàng, tư lự:

– Chúng ta đã được chứng kiến một người đàn ông điên cuồng vì ghen. Người đàn ông ấy đã lưu lại trong căn phòng này và tìm cách khám phá những bí mậtở đây. Để đỡ buồn chán trong lúc không có vợ ở bên cạnh, ông ta loay hoay tháo mảnh gỗ dán tường bên cảnh ô cửa sổ, và bất chợt nhìn ra khu Vườn Bí mật. Ở đó, ông ta phát hiện ra vợ mình và một người đàn ông khác. Ông ta nghĩ chắc chắn là phải có mối quan hệ mờ ám giữa hai con người đang đứng dưới vườn kia. Ông ta điên lên vì giận dữ. Phải làm gì đây? Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu. ông ta tiến lại tủ quần áo và lấy ra chiéuc mũ lông rộng vành, rồi đội lên đầu. Màn đêm dần buông xuống, và ông ta nghĩ đến câu chuyện về bóng đen trên ô cửa sổ. Nếu như tình cờ có ai đó ngước lên nhìn, họ sẽ khẳng định là thấy bóng ma kỵ sĩ Aguets. Tưởng là dã chuẩn bị thật hoàn hảo, người đàn ông của chúng ta tiếp tục quan sát đối tượng, và khi họ ôm nhau, hắn đã nã súng. Quả là tay bắn tỉa cừ khôi…một phát xuyên táo. Và khi hai nạn nhân ngã xuống, hắn nã tiếp phát đạn thứ hai. Phát đạn này đã làm vỡ chiếc khuyên tai của người đàn bà. Tiếp theo, hắn lẳng khẩu súng qua cửa sổ xuống khu Vườn Bí mật, roồichạy xuống cầu thang và phóng hết tốc độ ra khỏi toà nhà, chạy thẳng đến phòng bida.

Porter tiến lại gần Quinn:

– Nhưng hắn đã để mặc mọi người kết tội Iris ! Hắn chẳng tỏ chút thái độ nào hết. Tại sao ? tại sao ?

– Tôi cũng đoán được điều này- Quinn trả lời- Theo tôi- các ông cứ coi đây là giả thuyết của riêng cá nhân tôi thôi nhé. Richard Scott đã rơi vào lưới tình của Iris Staverton. Hắn ta yêu cuồng nhiệt đến độ vừa mới gặp cô ấy đã sôi sục lòng ghen. Ngược lại, Iris Staverton cũng tưởng là yêu hắn, và đã từng cùng hắn và người đàn ông khác đi săn với nhau, nhưng sau chuyến đi ấy, bà Staverton đã quyết định chọn người đàn ông xứng đáng hơn. Bởi vậy sẽ chẳng có gì là khó hiểu khi hắn muốn giá hoạ cho người đàn bà đã từ chối tình yêu của hắn.

– Người đàn ông xứng đáng hơn?- Porter choáng ván- Ý ông là… ?

– Vâng- Ông Quinn cười nhẹ- Người đó chính là ông- Ngừng một lát, Quinn tiếp :

– Ở vào địa vị của ông lúc này, tôi sẽ đi tìm cô Iris Staverton ngay lập tức.

– Tôi sẽ không để lỡ cơ hội- Porter nói, rồi quay gót…

Bình luận