Jill đưa mặt mình vào sát tấm gương trên bàn trang điểm và thấy đúng là có một nếp nhăn mờ mờ nơi đuôi mắt trái. Nàng cau mày lại, nếp nhăn càng hiện rõ hơn lên. Chúa chẳng công bằng chút nào. Trong khi ban cho đàn ông nhiều bao nhiêu thì lại lấy đi của đàn bà tương đương bấy nhiêu. Họ, tức cái bọn đàn ông ấy, chẳng lo tóc bạc, chẳng sợ mặt nhăn, bụng to như trống chân tóp như tăm vẫn cứ như không có gì, vẫn chơi bời thoả thích cả trai lẫn gái. Còn đàn bà… chỉ một khóe mờ nơi chân tóc cũng phát ốm lên rồi.
Những ý nghĩ khiến Jill vui vui khi bắt tay vào trang điểm. Một lần, nàng đã vô tình học lỏm của chuyên gia hoá trang hàng đầu Hollywood một vài thủ thuật “đánh phấn bôi vôi” khiến nàng quyến rũ hẳn lên song vẫn không xâm hại gì đến làn da thực vốn dĩ rất đẹp của nàng. Thí dụ như phải dùng kem làm nền chứ không dùng phấn, phải tô mắt nhẹ thế nào, uốn lông mi giả cong bao nhiêu để đôi mắt nom vừa nổi màu vừa to hơn, lấp lánh hơn…
Nàng đứng lên ra chỗ tấm gương lớn ngắm lại mình, và tự thấy chẳng khác gì lắm cái cô Jill Castle lần đầu tiên bước ra khỏi xe buýt đặt chân xuống kinh thành điện ảnh. Rồi sẽ tới ngày nàng phải chơi cái trò băng dính nhưng ơn Chúa, chắc cũng phải dăm bảy năm nữa. Mọi phụ nữ sống bằng nghề điện ảnh đều biết, và buộc phải biết cái trò đó. Thí dụ như để kéo căng da mặt bị xệ, họ dán các dây băng dính vào chân tóc và quấn chúng vào những sợi dây nhỏ buộc quanh đầu, lẫn vào trong tóc. Hoặc để giấu bớt đôi vú bắt đầu nhẽo họ dính một đầu băng vào vú, đầu kia dính lên phía ngực trên. Nhưng đôi vú của Jill còn căng, tròn, đầy đặn thế này cơ mà.
Nàng lắc đầu hất mái tóc dài óng ra sau vai và nhìn đồng hồ. Đến giờ phải đi rồi, nếu nàng không muốn bị muộn. Chưa bao giờ nàng đến trường quay muộn cả.
Hôm nay nàng được gọi phỏng vấn. Nghe nói là để tham gia vào Chương trình riêng của Toby Temple phát trực tiếp trên truyền hình. Cái ông Toby này nàng chưa được chuyện trò cùng bao giờ nhưng nghe thì cũng đầy tai rồi. Nổi tiếng vậy mà mặt mũi nom cứ ngây ngô như trẻ con.