Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Lạ Trong Gương

Chương 35

Tác giả: Sidney Sheldon

Cả thế giới đưa tin về cái chết của Vua hài Toby Temple. Người ta cũng nhắc nhiều không kém đến bà quả phụ Jill Castle Temple. Ảnh họ liên tục xuất hiện trên trang nhất các báo, trang bìa các tạp chí. Câu chuyện về tình yêu lớn của họ, về sự hy sinh vì nhau, cho nhau của họ được kể đi nhắc lại khiến cái kết thúc càng trở nên lâm ly, bi thiết. Thư từ, bưu ảnh, điện tín chia buồn của từ bà nội trợ đến vị nguyên thủ quốc gia chất cao như núi trong phòng khách và phần lớn không được Jill ngó đến. Một tổn thất lớn của nhân loại. Nhiều tờ báo chạy hàng tít ấy khi nói về Toby. Radio và truyền hình cũng nhắc lại y vậy. Vô số phim anh và các chương trình của Toby được mang ra chiếu để tưởng niệm anh.

Không bao giờ có được một Toby nữa. Người ta viết trên báo, nói trên đài như vậy.

Không thể không mở cuộc xét hỏi về cái chết vẫn được coi là bất thường của Toby. Nó được tổ chức tại trụ sở toà án hình sự ở trung tâm Los Angeles.

Phòng xử án khá rộng nhưng vẫn không đủ ghế ngồi. Các phóng viên xúm xít quanh Jill khi nàng xuất hiện trong bộ đồ đen giản dị không trang điểm song dường như chưa bao giờ nàng đẹp như lúc ấy. Chỉ mấy ngày sau khi Toby chết, ơn Chúa, nàng ăn và ngủ đều rất ngon, cơn đau đầu và cả những ác mộng đều rủ nhau biến mất cả. Yên bình đã đến với nàng.

Thêm nữa, ngày nào nàng cũng được chuyện trò thoải mái với David, được nghe đi nghe lại những lời âu yếm về tình yêu nồng nàn và mãnh liệt anh dành cho nàng, mà nàng tin là nó có thật trên đời, và nó chỉ tồn tại trong anh.

David đòi đến dự cuộc xét hỏi nhưng nàng nhất quyết không cho. Sắp tới, họ nào thiếu thời gian bên nhau, trong vòng tay nhau.

“Đến hết những tháng năm còn lại”, anh nói.

Sáu nhân chứng được mời đến toà. Các hộ lý kể ra những công việc chăm sóc Toby của họ và tình hình sức khỏe của anh mà họ được tận mắt chứng kiến. Đến lượt cô hộ lý Gallagher, viên công tố hỏi.

“Vào buổi sáng của ngày ông Toby chết, bà trực đến mấy giờ?” “Mười một giờ!”

“Bà có ở bên người bệnh đến hết giờ không?”

Gallagher thoáng do dự. “Tôi chl làm đến mười giờ rưỡi”.

“Bà vẫn thường nghỉ sớm nửa tiếng như vậy ư? Được phép hay tự ý bà?”.

“Đây là lần đầu tiên, thưa ngài”.

“Bà có thể nói ra lý do của sự việc bất thường này không?”.

“Do bà Temple gợi ý, nói rằng bà ấy muốn ở một mình với chồng”.

“Tôi không còn gì để hỏi bà nữa. Cám ơn bà”.

Gallagher trở về chỗ. Hẳn hoi là ông Toby chết vì tai nạn. Cái việc hỏi han này thật chẳng ra gì đối với bà Temple. Cô liếc nhanh bà với cảm giác xót xa và nhớ lại cái đêm đi qua phòng ngủ của bà Temple, thấy bà đang thiếp đi trên ghế, quyển sách rơi dưới chân, cô đã phải vào tắt đèn hộ bà và khi ra hành lang cô đã vô tình làm vỡ chiếc bình hoa. Cô đã định nhận lỗi với bà Temple nhưng thấy chiếc bình có vẻ đắt tiền và thấy bà cũng có vẻ không để ý đến nó nên cô cũng cho qua luôn.

Đến lượt bác sỹ vật lý trị hệu đứng ở bục nhân chứng.

“Ngày nào ông cũng tới chữa chạy cho ông Temple?”

“Ngày nào tôi cũng đến, thưa ngài”.

“Và được thực hiện dưới bể bơi tại nhà riêng ông Temple?”

“Vâng, trong làn nước được đun nóng”.

“Vào buổi sáng hôm ông Temple chết, ông có làm công việc thường ngày đó không?”

“Không, thưa ngài”.

“Ông có thể nói lý do không?”

“Tôi có đến, song bà Temple lại bảo tôi về”.

“Với lý do gì? Bà Temple có nói ông nghe không?”

“Bà Temple bảo rằng bác sỹ Kaplan không muốn chữa cho ông Temple bằng phương pháp trị liệu nữa”.

“Và ông về ngay mà không gặp ông Temple?”

“Vâng, thưa ngài”.

Đến lượt bác sỹ Kaplan.

“Bà Temple nói đã gọi cho ông ngay sau khi tai nạn xảy ra. Ông có khám kỹ tử thi không?

“Tôi đến nơi thì cảnh sát vừa vớt xác ông Temple lên, vẫn buộc chặt trong xe đẩy. Tôi và viên trung sỹ pháp y bên cảnh sát đã khám nghiệm ngay tử thi và cùng kết luận rằng mọi phương pháp cứu chữa đều vô hiệu vì đã quá muộn. Hai lá phổi cùng đã tràn ứ nước. Ngoài ra chúng tôi không thấy dấu vết tử vong nào nữa”.

“Trước đó ông có nói với bà Temple là ngừng chữa trị bằng vật lý trị liệu không?”

“Có Tôi có bảo bà Temple rằng chỉ phí công sức tiền của và thời gian vô ích”.

“Bà Temple nói sao về ý kiến đó của ông?”

“Bà ấy phản đối, gần như thét lên đòi phải tiếp tục” – Ông liếc nhanh về phía Jill rồi nhìn thẳng vào bồi thẩm đoàn, tiếp tục. “Vì đã thề khai đúng sự thực, tôi thấy mình cầnl nói rõ hơn điểm này, và tôi muốn nó được ghi vào hồ sơ. Bà Temple là người phụ nữ can đảm, dám hy sinh mình cho người khác nhất mà tôi vinh hạnh được biết…”.

Nhiều tiếng vỗ tay nổi lên, toàn bộ những ánh mắt, kể cả của chánh án, công tố viên và bồi thẩm đoàn đều hướng cả về Jill, đâu đó vọng tới tiếng thút thít.

Bác sỹ Kaplan nói tiếp. “Lần trước ông Temple lâm trọng bệnh, không một bác sỹ nào trên thế giới, trong đó có cả tôi, dám nói ông ấy sẽ qua khỏi. Vậy mà chỉ một mình bà Temple, xin các vị nhớ cho, tôi nhấn mạnh, MỘT MÌNH bà đã chữa chạy, chăm sóc và đưa ông Temple trở lại với sân khấu, với những khán giả vốn yêu quý, ngưỡng mộ ông, trên toàn thế giới. Và bà Temple chính là tấm gương cho tất cả chúng ta”.

Cả phòng xử án đứng dậy vỗ tay.

Công tố viên chờ cho tất cả lặng đi mới nói. “Cám ơn bác sỹ Kaplan: Xin mời bà Jill Castle Temple”.

Mọi con mắt dõi theo Jill đứng dậy, chậm chạp đi tới bục nhân chứng, đặt tay lên cuốn Kinh Thánh thề tôn trọng sự thật.

Công tố viên hắng giọng. “Tôi biết việc đứng lên đây thật nặng nề với bà nên sẽ cố gắng làm thật nhanh, mong được bà giúp đỡ”.

“Xin cảm ơn ngài!”. Nàng thì thầm đáp.

“Tại sao bà phản đối đề nghị ngừng việc chữa chạy bằng vật lý trị hệu của bác sỹ Kaplan?”

Nàng nhìn lên và tất cả dường như đều thấy nỗi đau đớn hiện rõ trong mắt nàng. “Bởi tôi không muốn tin chồng tôi vĩnh viễn tàn phế. Tôi muốn chồng tôi khỏi bệnh. Tôi…” Nàng nói trong nước mắt. “Tôi muốn tự tay cứu chữa chồng tôi, như trước đó”.

“Vậy tại sao bà lại không để bác sỹ vật lý trị liệu làm việc đó?”

“Có lẽ tôi đã sai khi nghĩ rằng tình yêu của tôi và Toby là phép màu duy nhất giúp anh khỏi bệnh.

Vì lần trước nó đã giúp…” Nàng nức nở. “Tôi phải để Toby biết tôi yêu anh thế nào, muốn anh khỏi bệnh ra sao”.

Cử toạ nhoài hết về trước, nghe như nuốt từng lời của Jill.

“Xin bà hãy kể những gì đã xảy ra vào sáng hôm đó”.

Im phăng phắc. Dường như nghe thấy cả ai đó nuốt nước bọt vì hồi hộp. “Khoảng gần mười rưỡi tôi vào phòng Toby thấy cô Gallagher đang đọc báo cho anh nghe. Toby tỏ ra mừng rỡ khi thấy tôi. Rồi tôi cho cô Gallagher nghỉ sớm. Rồi tôi về buồng riêng mặc đồ tắm vào và sang bảo với chồng tôi rằng hôm nay sẽ đưa anh xuống bể bơi để tự tôi chữa cho anh. Anh chớp chớp mắt ra hiệu đồng ý.

Khi nhấc anh khỏi giường để đặt vào xe đẩy, tôi bủn rủn cả chân tay, không ngờ mình yếu đến vậy.

Lẽ ra tôi phải biết một mình tôi thì không thể làm nổi việc này. Nhưng ý muốn được tự tay cứu giúp anh đã khiến tôi không thể dừng được nữa. Tôi đưa anh vào thang máy, đưa ra mép bể bơi rồi tháo dây chằng cho anh. Và lúc đó tôi lại thấy mình như muốn ngất đi. Đầu tôi quay quay, mắt tôi hoa lên.

Tôi vẫn cố đánh lộn với mấy sợi dây. Rồi.. có lẽ tôi đã gạt nhầm vào phanh hãm và chiếc xe lao xuống bể mang theo Toby vẫn bị ghì chặt trên đó. Tôi… tôi lao theo, cố tháo dây cho anh nhưng nó quá chặt, cố nâng xe lên nhưng nó quá nặng… Tôi cố giúp Toby nhưng tôi đã giết anh. Tôi là người phụ nữ giết chồng…”.

Nàng oà khóc dữ dội. Cả phòng xử án ngập tràn nước mắt.

Mấy phút sau, bồi thẩm doàn trình lên chánh án phán quyết: Toby Temple chết do tai nạn.

° ° °

Clifton Lawrence ngồi sau cùng phòng xử án, biết một cách chắc chắn là Jill đã giết Toby nhưng không thể chứng minh nổi.

Jill đã thoát được một vụ án sát nhân.

Còn những gì đang chờ cô ta ở phía trước?

Clifton Lawrence chưa thể trả lời lúc này.

Bình luận