Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Tình Bóng Tối

Chương 11

Tác giả: Teresa Medeiros

Portia chớp mắt nhìn anh, làn sương mù trong mắt cô chầm chậm tan đi, “Ý anh là gì?”

Anh dịu dàng vuốt tóc cô, “Anh không bỏ bùa em, em yêu. Ma cà rồng không thể uốn nắn con người theo ý chí của mình. Tin đồn đó chẳng có nghĩa gì mà chỉ là một lời đồn hoang đường ngu ngốc”.

Cô bất đầu ngồi dậy, mang tất cả hơi ấm và sự sống quý giá theo cùng, “Đừng lố bịch. Tất nhiên là do anh yểm bùa em. Nếu anh không làm thế, em không bao giờ có hành vi cư xử đáng xấu hổ và bậy bạ như vậy”.

Anh lắc đầu, “Anh e rằng nó không có gì hơn là sức mạnh của một lời đề nghị”.

Cô nhìn anh chằm chằm trong rất nhiều giây, sau đó nhanh chóng đứng lên, giũ những nếp nhăn trên váy. Với mái tóc xõa xuống, đôi môi sưng lên vì nụ hôn của anh, và màu đỏ đậm trên cổ và má, trông cô như thể đã bị anh cưỡng đoạt.

Thay vì nên thấy xấu hổ, vẻ xộc xệch của cô chỉ khiến anh muốn kéo cô vào lòng và kết thúc những gì anh vừa bắt đầu.

Nếu ngươi không thú nhận sự lừa gạt của mình, đồ ngốc, cô ta có thể đã là của ngươi. Nhận ra giọng nói uyển chuyển ngọt xớt đó, Julian tự hỏi có bao giờ anh thực sự thoát khỏi Duvalier.

Anh quan sát Portia bằng đôi mắt lo lắng khi cô cuốn mái tóc lộn xộn của mình thành một búi chặt và ghim nó lại những chiếc kẹp tóc. Cô đâm chúng vào tóc với sức mạnh đủ làm anh nhăn nhó, “Em không thể tin rằng anh dùng một mánh khóe tàn nhẫn như thế với em”.

Anh đứng lên,“Anh không có trở nên tàn nhẫn, Portia. Có thể là anh quá khôn ngoan, nhưng không tàn nhẫn”.

Tránh ánh mắt anh, cô nhét một mớ ren trồi ra khỏi Vat áo trở về đúng chỗ. “Em chắc chắn là có một lời giải thích nghe có vẻ thuyết phục. Như là vài cách thôi miên cổ xưa nào đó anh đã học trong lúc chu du. Em thường nghe người ta nói là những kẻ phóng đãng và những tay lang băm thường học những thủ đoạn đó vì sự ích kỷ của chính họ”.

Anh túm lấy cổ tay cô và kéo cô quay lại để đối mặt với anh, không cho phép cô dễ dàng phớt lờ anh và những phút đam mê ngọt ngào và dữ dội mà họ vừa chia sẻ. “Có lẽ có một lời giải thích nghe chừng thuyết phục. Có lẽ chỉ là anh mang đến cho em sự tự do để được làm điều em muốn”.

Cô nhìn anh chằm chằm, vẻ tổn thương trong mắt cô xung đột với ham muốn. Anh có thể thấy rằng cô vẫn muốn chạm vào anh. Vẫn thèm khát nụ hôn của anh, thèm khát cảm giác khi bàn tay anh vuốt ve trên da thịt cô.

“Nếu đây không phải là gì ngoài một mánh lới tàn nhẫn”, anh dịu dàng nói, chạm một bàn tay lên gò má mềm mại phủ lông tơ của cô, “Thì anh sợ rằng nó đã đùa giỡn với cả hai chúng ta”.

Mắt cô nhắm lại như thể để từ chối sự thật trong lời nói của anh trong khi môi cô hé mở để thừa nhận nó. Anh đang cúi đầu xuống miệng cô để chấp nhận lời thú nhận thì một tiếng gõ cửa vang lên.

Portia giật ra khỏi anh, đỏ mặt như thể họ bị bắt gặp khi đang lăn tròn ân ái trên di-văng thay vì chỉ là một nụ hôn vụng trộm.

“Vào đi”, cô gọi với ra, vuốt thẳng váy và run run vỗ nhẹ vào tóc lần cuối cùng.

Wilbury lách vào thư viện, đôi môi mông của ông mím lại thành một cái bĩu sưng sỉa, “Cô có người đến thăm, thưa Cô Cabot. Cô có tiếp khách chiều nay không?”

Cô cau mày, “Ai thế?”

“Hầu tước của Wallingford” người quản gia rề rà nói với vẻ nhiệt tình như ông có thể thể hiện để giới thiệu Thành Cát Tư Hãn và đoàn quân xâm lược của ông ta. “Ngài ta tuyên bố rằng ngài muốn chắc chắn là cô không chịu đựng bất cứ hậu quả xấu nào sau cuộc ‘phiêu lưu’ không may mắn của mình đêm hôm trước”.

“Ngài ấy thật tốt”, cô lẩm bẩm, thận trọng liếc trộm vẻ cau có của Julian, “Sao ông không đưa ngài ấy vào phòng khách và gọi Grade mang trà cho chúng tôi ? Có lẽ chị Caroline sẽ vui lòng uống trà cùng chúng tôi?”

“Sao ông không đưa hắn vào đây và tôi sẽ rót trà? ” Julian gợi ý, hé môi ra vừa đủ để lộ chiếc răng nanh đáng sợ.

“Nghĩ kỹ lại, Wilbury, tại sao ông không đưa vị khách của chúng ta đến phòng nhạc? Cửa sổ ở đó đều quay về hướng Tây và chúng ta không muốn phí phạm một phút ánh nắng mùa đông đáng yêu này”. Portia trao cho Julian một nụ cười với má lúm đồng tiền, “Em hy vọng rằng ánh nắng mặt trời sẽ giúp em bộc lộ ưu thế tốt nhất của mình”

Anh gầm gừ với cô, “Ồ, anh không biết. Anh thích cách em nhìn trong bóng tối. Và cảm giác về em”. Ánh mắt âm ỉ của anh bổ sung vào lời nói một cách rõ ràng.

Khi Wilbury rời đi, Portia vội vàng hướng về cánh cửa. Khi ra xa khỏi tầm với của anh, cô mới quay lưng lại đối mặt với Julian, ”Em nhận thấy nếu chúng ta đều sống dưới mái nhà của anh trai anh chờ đến khi chúng ta quyết định làm gì với người tình của anh…’’

“Người tình cũ” anh ngắt lời và khoanh tay trước ngực.

“… thì có lẽ tốt nhất anh nên cố gắng nghĩ về em như là em gái của anh”!

Julian nhún vai, “Anh thà nghĩ em là cô hầu gái dễ thương tầng trên, người đã đánh cắp… trái tim anh khi anh mười ba tuổi”!

“Vâng, ít nhất điều đó giải thích cho chuyện đã xảy ra”, cô gắt gỏng trả lời, “Giờ nếu anh tốt bụng thứ lỗi cho em, em sẽ để anh lại với những giấc mơ của mình”.

Cô nhanh chóng đi qua cánh cửa, biết rất rõ rằng thứ duy nhất có thể đi theo cô vào hành lang ngập ánh mặt trời là tiếng gẫm gừ tức tối của anh.

***

“Ngài có muốn một nụ hôn nữa không, thưa ngài?” Portia đưa khay trà sứ thanh nhã ra, một nụ cười nhạt nhẽo đóng băng trên môi cô.

Hầu tước của Wallingford sặc trà, quả táo Adam đáng chú ý của hắn phập phóng trong cổ họng, “Xin thứ lỗi?”

Khi Caroline tặng cho mắt cá chân của cô một cái đá mạnh, Portia cảm thấy hơi nóng tràn qua má. “Một cái bánh xốp, thưa ngài. Tôi có thể mời ngài dùng thêm một cái bánh xốp khác được không?”

“Ố… à, nếu thế thì…” Vẫn còn có vẻ hoài nghi, hắn lấy một chiếc bánh xốp từ khay trà.

Để chiếc khay lại trên chiếc xe có bánh, Portia liểc nhìn ra cửa sổ. Những tia sáng tàn nhẫn của mặt trời tràn ngập căn phòng rộng, chiếu sáng mọi ngõ ngách trong phòng nhạc, bao gồm cả đường chân tốc hớt ra sau trán của Hầu tước và vẻ nhạo báng khinh khi luôn ngự trị trên môi hắn ngay cả khi hắn cười.

“Tôi thấy nhẹ nhõm khi biết rằng cô đã không phải chịu hậu quả mệt mỏi nào sau chuyến phiêu lưu nho nhỏ đêm đó, thưa cô Cabot. Tôi rùng mình khi nghĩ đến điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với cô khi cô đi tìm kiếm cái thứ…” Hẩu tước dừng lại và cố gắng loại bỏ vẻ khinh khi trong giọng nói của mình “Thứ lỗi cho tôi – tôi có một mẩu bánh xốp mắc trong cổ họng – trong khi cô đang tìm kiếm em trai của tử tước”.

Caroline bắn cho Portia một cái nhìn am hiểu, “Portia chúng tôi luôn có một trái tim ngọt ngào. Ngài không thể đổ lỗi cho cô ấy vì đã cố gắng đưa con cừu đen của chúng về với gia đình”!

“Tôi không có gì ngoài lòng ngưỡng mộ với lòng nhân từ theo đạo Cơ đốc của cô, thưa quý cô thân mến”. Wallingford chiếu cố Portia với một nụ cười trên đôi môi mỏng, “Nhưng một vài linh hồn lạc lối đã vượt quá cả sự cứu rỗi và tốt nhất nên để chúng lại cho lòng nhân từ đáng ngờ của quỷ dữ”.

Sau cuộc chạm trán với Julian trong thư viện, Portia lẽ ra phải nhiệt liệt đồng ý với hắn. Nhưng không hiểu sao bàn tay cô lại đột nhiên run lên vì giận dữ.

Trước khi có thể làm văng nước trà vào lòng mình, cô đưa cái tách lên và uống một ngụm nhỏ, “Vậy thì tôi chỉ có thể đoán rằng ngài đã không nghe được tin tức tuyệt vời này?”

Nụ cười của hắn nhạt đi, “Tin tức gì ?”

“Julian đã về nhà” cô nói, khoác lên một nụ cười ngây thơ, “Sau nhiều năm, cuối cùng anh ấy đã trở về với trái tim yêu thương của gia đình mình!”

Trông như bị cả một khay trà mắc trong cổ họng, Wallingford nhổm lên, ánh mắt hắn thoáng lướt qua ngực cô, “Kane đang ở đây? Trong ngôi nhà này? Ngay lúc này? “

“Ngài không cần huýt gió gọi cảnh sát đang ở gần đây nhất đâu thưa ngài ” Portia trả lại tách trà lên chiếc đĩa của nó, “Chúng tôi đều biết rõ ràng ngài đã mua toàn bộ giấy nợ cờ bạc của anh ấy”.

“Và tôi chắc chắn rằng chồng tôi sẽ rất hạnh phúc thanh toán bất kỳ món nợ nào cho em trai mình trong lúc cậu ấy ở xa” Caroline thêm vào, tự phục vụ mình một miềng bánh khác.

Hầu tước ngồi lại xuống ghế sô-pha, trông không vui vẻ lắm với câu nói đó, “Không đời nào tôi lại làm hỏng dịp đáng quý này với những lời đồn đại xấu xa. Tôi chỉ không thể không băn khoăn về sự khôn ngoan khi cho phép một… một anh chàng với tiếng tăm như Kane sống cùng dưới một mái nhà với một cô gái trẻ chưa kết hôn và dễ bị tác động”.

Portia nhướng một bên mày, “Và tôi không thể không tự hỏi liệu vị hôn thê của ngài có cùng quan điểm hoài nghi như thế không?”

Ngay cả trong ánh sáng mờ, cô có thể thấy khuôn mặt của Wallingford tối lại, “Vì cô Englewood và tôi hiện thời đã chia tay, ý kiến của cô ấy không còn liên quan đến tôi nữa. Tôi có kinh nghiệm rằng cách xử lý tốt nhất một con cừu đen đối với hầu hết các gia đình là làm thịt cừu”.

Porita đứng phắt dậy, “Tôi e rằng tôi phải để chị gái tôi tiếp đón ngài, thưa ngài. Tôi cảm thấy người hơi sốt và e rằng có thể tôi đã bị bệnh gì đó”.

“Không phải bệnh truyền nhiễm, tôi hy vọng thế?” Hắn ta đánh bạo hỏi, rút ra một chiếc khăn tay tẩm nước hoa từ trong túi áo ghi-lê và áp vào mũi.

Nhận thấy rõ ánh mắt nghi ngờ của Caroline, Portia trao cho hắn một nụ cười lạnh lẽo, “Không có gì để ngài phải phiền phức như thế, thưa ngài. Tôi có vẻ là người duy nhất dễ mắc phải chứng bệnh này ”

Duyên dáng nhún gối chào hắn, cô vội vàng ra khỏi phòng nhạc. Cô hy vọng tìm được cách chữa chứng bệnh cô đang mắc phải trước khi nó gây tổn hại cho trái tim cô.

***

Đêm mùa đông buông sớm và khắc nghiệt, xua đi sự ấm áp và để lại những nụ hôn lấp lánh của sương mù trên ô cửa sổ bằng kính trong phòng ngủ của Portia. Mặc dù cô biết bóng tối sẽ cho Julian tự do lang thang quanh nhà, nhưng cô không hề có ý định trở thành một tù nhân trong căn phòng của chính mình. Ngay khi Adrian thông báo rằng Larkin đã đến, cô sẽ tham gia thảo luận cùng họ về tương lai của Valentine.

Sự bồn chồn của cô tăng lên, cô quăng cuốn thơ của Byron mà cô đang cố gắng đọc sang một bên và thơ thẩn đi đến cửa sổ. Chỉ sau một lần găp gỡ, Julian đã khiến cô khao khát bóng tối, khao khát đêm đen, khao khát cái vuốt ve của anh. Đó gần như không phải là lần đầu tiên cái hôn của anh – hay cái vuốt ve của anh – khơi lên trong cô khao khát lạ lẫm này, sự bồn chồn nôn nao này. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ bằng đồng giả vàng trên bệ lò sưởi. Chiếc kim giờ bằng đồng thau tinh xảo đã chạm dần đến số bảy.

Cô đi đến cửa, nhìn về phía cầu thang. Đó là khi cô nhận thấy những tiếng ổn ào trầm trầm khe khẽ của những giọng nói đàn ông vang lên từ tầng một của ngôi nhà.

Sự nghi ngờ của cô tăng lên, cô vội vàng chạy xuống cầu thang dừng lại để liếc ra cửa sổ trên chiếu nghỉ cầu thang tầng hai. Cô xe song mã của Larkin đã đỗ trong con ngõ phía sau ngôi nhà, cặp ngựa hồng cân xứng thở phì phò ra những làn hơi trong không khí lạnh giá.

Những bước chân quả quyết đưa cô vượt qua hai tên hầu đang giật mình, thẳng đến cánh cửa phòng làm việc của Adrian. Cô đẩy cửa mà không buồn gõ.

Adrian đang ngồi ghé lên góc bàn trong khi Larkin và Julian ngồi uể oải trong những chiếc ghế da ở hai bên bàn. Mỗi người cầm một điếu xì gà trên một tay còn tay kia là một ly rượu. Ít nhất Adrian và Larkin còn có đủ khôn ngoan để ra vẻ tội lỗi khiến cô hài lòng.

Portia đóng cánh cửa với một tiếng rầm cương quyết, điềm nhiên trước làn khói lơ lửng trong căn phòng sáng ánh đèn. Larkin và Adrian ngay lập tức đặt điếu xì gà xuống để tỏ vẻ tôn trọng sự hiện diện của cô, trong khi đó Julian chỉ từ tốn hút một hơi dài điếu xì gà thon nhỏ, rồi thổi ra một luồng khói cuộn quanh anh như bàn tay của một người tình, vẻ nhợt nhạt đúng kiểu của anh đã nhường chỗ cho màu sắc hồng hào khỏe mạnh, khiến cô ngờ rằng Wilbury vừa mới chạy ra cửa hàng thịt gần đây.

“Thứ lỗi cho tôi vì đến muộn”, cô lạnh nhạt nói, “Giấy mời của tôi chắc đã bị thất lạc ở bưu điện”.

Adrian nhăn mặt, “Đừng cảm thấy bị xúc phạm, Portia. Bọn anh chỉ thấy là không có ích gì khi làm cho em thêm lo lắng. “

Anh thật chu đáo khi cân nhắc đến sự nhạy cảm yếu đuối của em. Có lẽ em nên lui về phòng ngủ để ép vài bông hoa hay thêu một mẫu thêu với vài câu châm ngôn ngẫu hứng trên đó.’’

“Anh không cố gắng gạt bỏ em. Với những gì em đã chịu đựng tối qua, anh nghĩ tốt nhất là em cho phép bọn anh xử lý…’’

“Để cô ấy ở lại!’’ Gác cạnh giày lên đầu gối chân kia, Julian dụi điếu xì gà vào gót giày trước khi quăng nó vào ngọn lửa trong lò sưởi, “Cô ấy có quyền được như thế’’.

Khi Larkin đứng dậy khỏi ghế và đẩy cô ngồi xuống,Portia trao cho Julian một cái gật đầu cảm ơn miễn cưỡng. Larkin tựa thân hình cao gầy của mình vào ngưỡng cửa, ánh mắt sắc sảo của anh đưa qua đưa lại giữa hai người.

Adrian đặt ly rượu xuống bàn và xoa cằm, trông anh như thể đang ao ước được ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới này, “Julian đang giải thích cho bọn anh nó quen biết… ừm người đàn bà đó như thế nào”.

“Cô ta không phải là một người đàn bà,” Portia cứng rắn nói, “Cô ta là một quái vật”.

Julian nhướng lông mày về phía cô, không cho cô lựa chọn nào khác là thừa nhận cô cũng quy kết anh như thế. Cô hạ ánh mắt xuống, nhưng không đỏ mặt.

Vẫn nhìn cô, anh uống một ngụm rượu lớn, “Như em đang nói trước khi chúng ta bị gián đoạn, khi lần đầu tiên em đến Pa-ri để tìm kiếm ma cà rồng đã tạo ra Duvalier, em e rằng em đã không tinh tế cho lắm trong việc dò hỏi. Tên đứng đầu của cái ổ ma cà rồng đó là một gã tính khí khá tồi tệ, hắn ghét ma cà rồng Anh hơn cả con người. Khi hắn khám phá ra rằng em đang cố tìm và tiêu diệt một đồng loại để có thể lấy lại con người của mình, hắn tiếp nhân điều đó không được tốt. Hắn đã buộc em vào một cái cọc, tẩm dầu và khi hắn chuẩn bị dí một ngọn đuốc vào em thì Valentine bước vào để xin tha mạng cho em”.

Portia khịt mũi, “Thật nhân từ làm sao!”

“Anh cũng nghĩ thế vào lúc tóc anh bắt đầu bóc khói”, Julian tỉnh khô nói, “Do sự can thiệp đó, cuối cùng chúng loại bỏ cô ta ra khỏi ổ và bọn anh phải chạy khỏi Pa-ri”.

“Ít nhất hai người còn có nhau”. Portia nghiêng về phía anh với đôi mắt mở to thích thú, “Thế anh tìm ra cô ta có linh hồn anh trước hay sau khi hai người trở thành tình nhân?”

“Portia!” Adrian gục đầu vào bàn tay với một tiếng rên rỉ trong khi Larkin uống một ngụm hết sạch rượu và quay người để dành cho khung cửa sổ một cái nhìn tha thiết.

Nhưng Julian vẫn ngang ngạnh tiếp nhận ánh mắt cô, “Sau, anh e là thế. Khi mà chuyện tiêu diệt cô ta để tự cứu mình dường như trở nên cực kỳ đạo đức giả”.

“Em quên rằng anh là một người đàn ông luôn hoàn trả những khoản nợ của mình”, cô nhẹ nhàng nói. “Mặc dù Wallingford có thể không đồng ý”.

“Thế là đủ về quá khứ”, Adrian nói, nhận được một cái nhìn nhẹ nhõm từ Larkin, “Chúng ta ở đây tối nay để chắc chắn rằng Portia có một tương lai. Nếu Valentine là một kẻ thù điên cuồng như thế, tại sao tối qua cô ta lại bỏ chạy?”

Julian khịt mũi, “Cô ta không thể tồn lại lâu như thế nếu là một kẻ ngốc. Cô ta biết rất rõ danh tiếng người săn ma cà rồng của anh”.

“Vậy có lẽ cô ta đã rời khỏi Luân Đôn”, Larkin có ý kiến.

“Cô ta sẽ không rời bỏ anh ấy”, Portia nói với vẻ chán ngắt nhưng đầy sức thuyết phục.

“Và bây giờ cô ta sẽ không bỏ Portia khi biết tìm cô ấy ở đâu… ít nhất là khi cô ấy còn sống,” Julian nhăn nhó nói thêm “Thậm chí nếu em có thể tìm ra cô ta và bằng cách nào đó thuyết phục cô ta bỏ đi với em, thì cô ta cũng nhất định sẽ để lại một trong những gã tay chân để kết thúc Portia. Chúng ta phải bắt được cô ta trước khi cô ta có thể đưa ra những mệnh lệnh đó”.

“Nếu anh đưa Portia đi xa thì sao?” Adrian gợi ý. “Anh có thể đưa cô ấy, Caroline và Eloisa đến lâu đài cho đến khi chúng ta giải quyết được vấn đề này”.

Portia cứng người, “Em sẽ không cho cô ta sự thỏa mãn bằng cách lẩn trốn! Để cô ta áp đảo em tối qua đã là bẽ mặt lắm rồi”.

“Đằng nào cô ta cũng sẽ bám theo thôi”, Julian chỉ ra.

Larkin vuốt ve cái cằm nhỏ của mình. “Nếu chúng ta biết cô ta sẽ đeo bám Portia, tại sao chúng ta không thể cứ ngồi và chờ cô ta hành động?”

Julian lắc đầu, “Bởi vì cô ta đủ thông mình để chờ đợi thời cơ. Là một sinh vật bốc đồng, cô ta có thể trở nên kiên nhẫn đến khác thường. Cô ta sẽ đợi cho đến khi chúng ta lơ là cảnh giác. Và sau đó mọi chuyện sẽ là quá muộn”.

“Bên cạnh đó”, Portia nói, “chúng ta phải lôi cô ta khỏi nơi lẫn trốn trước khi cô ta giết thêm bất kỳ phụ nữ vô tội nào nữa”.

Cô đứng lên đi lại trước lò sưởi, cảm nhận rõ ánh mắt nặng trĩu của Julian dõi theo cô từng bước, “Cô ta dường như đang hành động với ảo tưởng rằng Julian vẫn ôm ấp chút tình cảm gắn bó với em, điều chúng ta đểu biết hiển nhiên là không phải”.

Mặc dù hàm Julian siết chặt, anh khôn ngoan giữ lại suy nghĩ cho riêng mình và uống thêm một ngụm rượu khác.

“Nếu chúng ta có thể tìm vài cách để lợi dụng lòng ghen tuông của cô ta như một vũ khí chống lại cô ta…” Portia gõ một ngón tay vào môi dưới, “Em đang nghĩ đến những lời nói của Duvalier trước khi hắn nhốt em và Julian trong hầm mộ cùng nhau.

Adrian trao đổi một cái nhìn lo lắng với Larkin, “Em suýt chết ở trong hầm mộ đó, cưng à. Em không cần phải hồi tưởng lại những ký ức đau đớn đấy”.

“Em trai anh cũng suýt chết”, cô nhắc nhở anh trước khi quay sang Julian, “Anh có nhớ Duvalier nói gì trước khi hắn xô em vào tay anh không? Hắn nói rằng nếu anh chiếm lấy linh hền em, anh có thể ‘hưởng thụ’ sự bầu bạn của em mãi mãi’”.

“Làm sao anh có thể quên được? Hắn ta gợi ý anh biến em thành cô dâu vĩnh cửu của anh”. Julian lắc phần rượu trong đáy ly, khuôn mặt anh đầy vẻ cay đắng, “Tên khốn khát máu đó cũng khá là lãng mạn đấy chứ.”

“Nếu chúng ta khiến cho Valentine tin rằng anh đã làm như thế thì sao? Portia chạm một tay lên vết sẹo trắng trên cổ cô, “Cô ta đã biết rằng anh đã để lại dấu ấn trên em. Vậy tại sao không khiến cô ta nghĩ rằng anh trở lại Luân Đôn để kết thúc điều anh đã bắt đầu nhiều năm trước đây? Có điều gì làm cô ta tức điên hơn thế? Sao nhỉ, nó sẽ giống như là chúng ta hất nước thánh vào mặt cô ta!” Mặc dù hết sức cố gắng, Portia không giấu được vẻ hài lòng trước triển vọng đó.

“Anh nghĩ chúng ta đang cố gắng cứu mạng em, trêu tức cô ta sẽ làm cô ta muốn giết em nhanh hơn,” Larkin chỉ ra “Không phải chọc tức cô ta sẽ khiến cô ta nguy hiểm hơn hay sao?”

“Có lẽ. Nhưng nó cũng sẽ khiến cô ta liểu lĩnh và dễ phạm sai lầm hơn. Nếu cô ta thực sự tin rằng Julian đã chọn em thay vì cô ta, cô ta sẽ không chờ đợi thời cơ lâu thêm. Cô ta sẽ hết kiên nhẫn”.

“Cũng như mạng sống của em nếu em có một bước sai lầm duy nhất”, Adrian nhắc nhở cô, mặt anh càng cau có hơn.

Julian nhìn cô cũng với vẻ nghi ngờ như thế, “Em có tin là em có thể giả dạng thành một ma cà rồng đủ sức thuyết phục để lừa Valentine không?”

Portia nhún vai, “Tại sao không? Bọn anh đi lại giữa con người chúng tôi sau khi mặt trời lặn. Các người ăn thức ăn của chúng tôi, uống rưựu của chúng tôi, khiêu vũ theo nhạc của chúng tôi. Các người bắt chước việc hít thở của chúng tôi”. Cô gặp ánh mắt thách thức của anh bằng ánh mắt thách thức của chính mình, giọng cô trấm xuống, “Sao nữa nhỉ ? Các người thậm chí còn làm tình với chúng tôi”.

Lần này Adrian túm lấy chai rượu thay vì cái ly. Anh uống một ngụm dài trước khi đưa nó cho Larkin đang mang đầy vẻ biết ơn.

“Nhưng con người dễ bị lừa hơn”, Julian nhẹ nhàn trả lời, không chịu giải thoát cho cô khỏi sự lôi kéo như thôi miên của ánh mắt anh, “Họ rất giỏi với việc chỉ nhìn thấy thứ họ muốn”.

Trong khoảng thời gian bằng một nhịp đập của trái tim, Portia đã trở lại thư viện lần nữa. Trở lại trong vòng tay anh.“Có lẽ đó là do chúng tôi được dạy dỗ tin vào nàng tiên cá, ma quỷ và những hoàng tử cao quý trên những con ngựa trắng trước khi lớn lên và giờ thì phải đặt những tưởng tượng ngu ngốc đó lại sau lưng”.

‘‘Valentine không phải kẻ ngốc. Em sẽ không những phải thuyết phục cô ta rằng anh đã biến em thành một ma cà rồng, mà em còn phải khiến cô ta tin rằng em yêu anh”.

“Điều đó không quá khó”. Giọng Portia nghe có vè phân khích và gay gắt, thậm chí đối với chính đôi tai của cô, “Chính anh nói rằng em là một diễn viên tài ba”.

Adrian thở dài, rõ ràng muốn chạy khỏi cuộc tranh luận, “Em có nghĩ kế hoạch này có một cơ hội thành công không, Jules? Em biết … người đàn bà này rõ hơn tất cả mọi người’’.

“Về mọi khía cạnh”, Portia không thể không thêm vào.

Julian liếc xéo cô bằng một cái nhìn có thể làm nao núng bất kỳ người lạ nào anh tình cờ gặp trong một ngõ tối, “Nó có một cơ hội để thành công’’.

Larkin hắng giọng, “Và làm thế nào để Valentine biết được sự kiện quan trọng này đã xảy ra? Chúng ta có nên đăng quảng cáo trên tờ Công báo Bất tử không?’’

Julian liếc về phía ngọn lửa, quai hàm anh cứng lại theo cách mà Portia đang biết quá rõ, ‘‘Em có lẽ biết một cách’’

Họ đều nhìn anh đầy mong đợi.

“Adrian có thể đuổi tất cả các ma cà rồng ra khỏi Luân Đôn, nhưng anh ấy chưa đuổi họ ra hết nước Anh. Có một ổ ma cà rồng đông đúc sống trong một ngôi nhà ở vùng thôn quê Colney, cách thành phố không đến một giờ đi ngựa”

“Anh đã nghe thấy tin đồn về sự tồn tại của một nơi như thế’, Adrian thừa nhận. “Anh cho rằng anh nên ghé thăm họ lúc này, nhưng từ khi Eloisa được sinh ra…” Anh nhún vai lưỡng lự thừa nhận rằng sự ra đời của con gái đã khuyến khích anh cảnh giác hơn với mạng sống của mình.

“Em đã sống ở đấy một khoảng thời gian ngắn sau khi Cuthbert trở lại ngôi nhà của cha cậu ấy”, Julian nói. “Tên cầm đầu đã thắng dinh thự đó trong một cuộc cá cược với một gã nghiện rượu say bí tỉ tội nghiệp nào đó, kẻ đã thua trắng phần gia sản còn lại của gia đình. Ma cà rồng thậm chí còn thích bàn tán hơn cả con người, anh biết đấy. Nếu chúng em xuất hiện ở đó, em có thể chắc chắn với anh rằng Valentine sẽ nghe thấy toàn bộ chuyện này trước bình mình của ngày hôm sau”.

“Ồ, tuyệt vời!” Portia tỉnh khô thốt lên, “Em rất thích tiệc tùng trong một ngôi nhà ở thôn quê! Khi nào chúng ta đi?”

“Đừng lên kế hoạch buổi biểu diễn của em vội” Adrian cảnh báo cô, “Nếu em nghĩ rằng anh sẽ cho phép em hùng hổ tiếng vào một ổ quái vật một mình …”

“Cô ấy sẽ không một mình”. Julian đứng dậy khỏi ghế đi đến đứng cạnh Portia, âm hưởng quyền lực trong giọng nói của anh sánh ngang với Adrian, “Em sẽ ở bên cạnh cô ấy”.

Adrian nhìn anh với vẻ không thể tin, ‘‘Em chẳng phải là đã khiến anh thức đến tận sáng, và làm tai anh phồng rộp vì anh đã để con bé dụ dỗ anh sử dụng nó như một con mồi hay sao ?”

“Lần này cô ấy sẽ không phải là con mồi. Mà là em. Một khi Valentine phát hiện ra em đã ‘phản bội’ cô ta, cô ta sẽ nhất quyết hủy hoại em và không thể bận tâm đến ai khác.” Anh nắm lấy tay Portia và kéo cô vào gần anh hơn, “Và em có thể hứa với anh rằng em sẽ đâm một cái cọc vào chính trái tim mình trước khi để một ai, hại một sợi tóc trên đầu Portia”.

Trước khi Portia có thể phản ứng lại với lời thề ấn tượng đó hoặc cảm giác tự nhiên nguôi ngoai khi những ngón tay anh đan vào những ngón tay cô, Adrian đã nói, “Nếu em mong đợi anh chúc phúc cho cuộc liên kết báng bổ thánh thần nho nhỏ này, em sẽ phải nói với anh chính xác em định làm gì với kẻ thù của chúng ta một khi cái bẫy của chúng ta khép lại”.

Portia nín thở, cố gắng vờ như toàn bộ tương lai của cô không liên quan gì đến câu trả lời của Julian.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh nói, “Em sẽ đưa cô ta đi khỏi đây. Thật xa để cô ta không bao giờ có thể hại bất kỳ ai, em…” Anh dừng lại, nắm tay Portia chặt thêm đến mức nó gần như gây đau đớn, “Không một ai hết”.

Cảm giác dễ vỡ như một trong những con búp bê bằng sứ cô vẫn khao khát chỉ là một đứa trẻ, Portia giằng tay ra khỏi anh, ‘‘Nếu các ngài thứ lỗi, tôi nên đi thông báo với chị gái mình rằng tối mai tôi sẽ tham gia một bữa tiệc thôn quê trong nhà của một ổ ma cà rồng khát máu’’.

Khi cánh cửa phòng làm việc đóng lại sau lưng cô, Adrian lắc đầu, khuôn mặt đẹp trai của anh bị che phủ với cả sự ngạc nhiên và giận dữ, ‘‘Em đang làm cái quái gì thế, Jules? Anh không hiểu tại sao em lại ngần ngại tiêu diệt sinh vật đó” Julian quay sang anh trai, mắt anh rực sáng, “Ổ có lẽ em chưa bao giờ hiểu được sự lưỡng lự hủy hoại em của anh!’’ Xoay gót, anh bắt đầu tiến ra cửa.

“Em nghĩ em đang đi đâu thế?” Adrian vừa hỏi vừa chặn lối đi của anh.

“Ra ngoài’’, Julian trả lời cộc lốc, không hề thoái lui dù môt inch trước anh trai của mình. Adrian đã từng có thể đe dọa anh mà không cần đến một cái nhìn trách móc, nhưng bây giờ họ đứng đối mặt với nhau, ngang bằng về cả vóc người và sự ngang ngạnh.

“Em có thực sự nghĩ làm thế là khôn ngoan không?”

“Em không biết. Điều đó phụ thuộc vào việc em ở đây như là khách của anh … hay là tù nhân của anh ?”

Vẻ quyết tâm của Julian không hề nao núng, Adrian ngần ngừ bước sang một bên, để anh tự do sải bước ra khỏi phòng làm việc và ngôi nhà.

Bình luận