Buổi tối hôm sau Portia đứng trong hành lang của dinh thự, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiểu của mình trong gương với vẻ chăm chú kinh hoàng mà một người có thể dành cho một con nhện trong một khu vườn đặc biệt xinh đẹp.
Cô gần như vui mừng vì Adrian đã đưa Caroline và Eloisa đến nhà của Larkin và Vivienne để tránh cho vợ mình phải đứng nhìn cô em gái nhỏ ra đi thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm. Cô không muốn bất kỳ ai trong gia đình mình chứng kiến sự biến đổi đến giật mình của cô.
Cô giấu màu hồng tự nhiên trên gò má bên dưới một lớp phấn phủ màu ngà. Lớp mặt nạ không tì vết chỉ làm màu son đỏ của đôi môi và đường cong lông mày đen duyên dáng của cô trở nên ấn tượng hơn. Cô đã chỉ dẫn cô hầu gái chải ngược mái tóc lên khỏi khuôn mặt và giữ nó bằng một cặp trâm cài xà cừ, sau đó để những lọn tóc quăn bóng mượt tự do đổ xuổng lưng. Kiểu tóc mới lạ để lộ một chút vầng trán cao và xương gò má nét như điêu khắc được che giấu bởi những tóc mái mềm mại, khiến cô trông có vẻ già hơn và trần tục hơn.
Khuôn mặt trắng đến giật mình của cô và phân ngực phủ phấn chỉ khiến chiếc vày sa-tanh đen bóng của cô dường như mang vẻ sa đọa hơn. Cổ áo xếp nếp cầu kỳ được cắt sâu và để trần vai, ôm láy cổ với vẻ duyên dáng yểu điệu và được nhấn mạnh bởi dải dây quấn cổ bằng nhung đen.
Đôi mắt cô lấp lánh bởi sự kích động bồn chồn, làm cho cô trông như một người lạ thậm chí với cả chính mình. Thật là lạ, cô chưa bao giờ có vẻ – hoặc cảm thấy – sống động hơn lúc này.
“Cái chết trở thành em, em yêu”.
Nghe thấy giọng nói thì thầm nam tính như khói đó, Portia quay lại, Julian đứng ngay sau lưng cô, vẻ tán thưởng lộ rõ trong mắt anh. Cô không thể cưỡng lại ham muốn liếc trộm một cái vào gương và thấy hình ảnh bối rối của chính mình.
Cô quay trở lại với Julian, cố gắng để không thấy rằng anh cuốn hút đến nhường nào với chiếc áo sơ mi xếp nếp trắng sáng ló ra từ đường cắt sang trọng của chiếc áo ghi-lê lụa đen và chiếc áo đuôi tôm. Chiếc quần màu ngà ôm lấy đôi hông thon của anh, phủ lên đôi bốt da đen được đánh bóng sáng loáng.
Cô chỉnh chiếc cà vạt đã được thắt hoàn hảo với một cử chỉ mà cố hy vọng là ra vẻ anh em, “Em không nghĩ là anh đang cho Wilbury lời khuyên làm thế nào để rình mò mọi người và làm họ sợ hết hồn chứ?”
“Đừng lố bịch. Lão già quỷ quyệt không biết xấu hổ đó dạy anh mọi thứ anh biết”.
“Tôi nghe thấy rồi đấy!” Giọng nói run rẩy đó trôi đến tai họ từ một căn phòng gần đấy.
Lắc đầu, Portia quay lại với chiếc gương, “Em phần nào nghĩ bộ dạng này hợp với em. Có lẽ em có quan hệ tự nhiên với tội lỗi”.
“Điều này anh đã nghi ngờ từ lâu”, anh nói, sự hài hước trong giọng anh không thể lẫn vào đâu.
Cô cuộn một lọn tóc quanh ngón tay, “Anh chỉ đang ghen tị bởi vì anh không thể chiêm ngưỡng hình ảnh của mình. Với khuôn mặt đẹp như thế, em chắc rằng anh thường dành nhiều thời gian đứng trước gương trước khi anh trở thành ma cà rồng”.
“Từ khi gặp em, anh không bao giờ cần gương nữa. Mỗi lần anh nhìn vào mắt em, anh thấy mọi điều về mình mà anh cần biết”.
Ánh mắt giật thột của Portia bắn đến nơi lẽ ra là hình ảnh phản chiếu của anh. Đến khi cô đủ trấn tĩnh để quay lại, anh đã thò tay vào trong túi áo khoác và rút ra một chai nước hoa thủy tinh.
“Em đoán rằng đấy không phải là nước thánh”, cô đành liều hỏi khi anh rút nắp chai xinh xắn đó ra. Mùi thơm của cây xạ và hoa lan dại tấn công mũi cô, mùi hương thật nồng nàn và gợi cảm đến mức vừa mới hít phải cô đã thấy hơi vàng vất.
“Cái này sẽ giúp em ngụy trang mùi của mình”. Anh nghiêng cái chai để làm ướt đầu ngón tay trỏ của cô, “Nếu có thứ ma cà rồng có thể ngửi được, thì đó là mùi của con người”.
“Với anh em có mùi như thế nào? Cô hỏi với vẻ tò mò thực sự.
Anh chấm vài giọt nước hoa vào chỗ hõm mềm mại ở cổ cô, hàng lông mi rủ xuống che khuất mắt anh, “Em có mùi như bánh nướng quả mâm xôi mới từ trong lò ra, thật ngọt ngào và xốp giòn, khiến người ta không thể đợi để cắn ngập răng vào chúng”. Cái chạm của anh vẫn nhanh và dửng dưng, anh chấm thêm vài giọt sau tai cô, “Em có mùi như ánh mặt trời làm những đài hoa của một bông hồng vào lúc nở rộ”. Anh bạo dạn dùng một ngón tay chấm vào đường rãnh giữa ngực cô, lỗ mũi anh phồng ra như thể ngay cả mùi hương quá mạnh của loại nước hoa này cũng không thể ngụy trang hoàn toàn mùi của cô, “Em có mùi của một người đàn bà…” anh ngước mắt nhìn cô,”… đang cần một người đàn ông”.
Điều Portia cần lúc đó là làm cách nào để hít được không khí vào lồng ngực đột nhiên kiệt quệ của cô. Nhưng trước khi cô có thể tìm ra, anh đã lùi lại để nhận chiếc áo choàng viền lông chồn từ một tên hầu đang đợi. Cô cho rằng thật may khi đầy tớ trong nhà của Adrian được trả công rất xứng đáng cho cách phục vụ và sự kín đáo của họ.
Julian khoác chiếc áo choàng không tay lên vai cô, bàn tay khéo léo của anh thắt sợi dây buộc bên dưới cằm cô như thể cô chỉ là một cô bé như Eloisa, “Nếu chúng ta muốn trở nên thuyết phục tối nay, em sẽ phải nhìn anh thật âu yếm”. Ánh mắt chế giễu của anh lướt qua mặt cô. “Anh nhớ là em đã từng rất giỏi việc đó”.
“Em cho rằng em có thể giả vờ anh là món thạch sữa căng mọng đặc biệt”. Cô thở dài nuối tiếc, “Em rất thích món trứng sữa đánh kem”.
“Điều đó có nghĩa là em có thể có gắng cắn anh trước khi đêm nay kết thúc không?”
Cô nhe hàm răng trắng như ngọc trai ra với anh.
Anh quan sát chúng với một con mắt phê bình, “Anh biết điều này không đến tự nhiên nhưng hãy cố ngậm miệng em lại tối nay”.
Cô nhe răng lần nữa, đổng thời kèm thêm một tiếng rít
“Như thế thuyết phục hơn rồi”. Anh đưa cánh tay cho cô. “Chúng ta đi chứ, phu nhân? Điều trước tiên một ma cà rồng phải học là không bao giờ lãng phí một phút nào của đêm tối”
***
Portia nhét bàn tay vào bao tay sâu hơn và liếc trộm Julian một cái. Vẻ hài hước nhẹ nhàng của anh đã biến mất Dường như anh ngày càng trở nên xa cách hơn với mỗi vòng quay của bánh xe. Mặc dù đầu gối họ chạm vào nhau mỗi lần chiếc xe nảy lên khi chạy qua một vết lún, anh trông như cách xa đến cả nửa thế giới thay vì ngồi cùng cô trên chiếc ghế bọc đệm sang trọng trong một cỗ xe. Anh nhìn chằm chằm ra những cánh đồng phủ sương mù lấp lánh dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, nét mặt nghiêng nghiêng đáng sợ của anh nhắc cô nhớ rằng bóng đêm là lãnh thổ của anh và cô đang liều lĩnh bước vào đó.
Khi cỗ xe dừng lại, sự căng thẳng giữa họ đã trở nên đặc đến mức Portia gần như biết ơn khi một trong người đánh xe xuất hiện để mở cửa xe.
“Kệ chúng ta”, Julian ra lệnh, giật cánh cửa đóng lại khuôn mặt sửng sốt của người đàn ông.
Anh quay lại với cô, chiếc đèn xe hắt những khoảng tối đáng ngại trên khuôn mặt anh, “Anh e rằng anh chưa hoàn toàn thành thật với em”.
“Anh đùa đấy chứ!” Cô thốt lên, áp một bàn tay lên ngực với vẻ kinh hoàng giễu cợt. Bên dưới lòng bàn tay, cô có thể cảm thấy nhịp đập trái tim cô tăng gấp đôi.
Anh phớt lờ vẻ chế giễu của cô, “Có một điều em nên biết trước khi chúng ta đi vào. Bất chấp sự yêu thích gây náo động cho con người, ma cà rồng lại thích tuân theo tôn ti trật tự rất cứng nhắc giữa bọn họ với nhau”. Anh nắm tay cô, mặt trong ngón cái của anh vuốt ve lòng bàn tay nhạy cảm của cô như muốn làm giảm đi tác động của lời anh nói, “Nếu chúng ta muốn làm họ tin rằng em từ bỏ linh hồn mình cho anh một cách tự nguyện, anh sẽ không chỉ là người tình của em đêm nay. Anh sẽ là ông chủ của em”.
Những lời nói đơn giản của anh mang đến một cơn run rẩy không mong đợi chạy dọc xương sống cô. Cô bị vây hãm với một hình ảnh khiêu khích, trong đó cô đang quỷ gối dưới chân anh, háo hức đến mức nín thở đề từ bỏ ý chí của mình và tuân theo mọi mệnh lệnh của anh, vì theo bản năng cô biết rằng thỏa mãn anh sẽ mang lại khoái cảm không diễn tả được cho chính cô.
Hoảng sợ bởi trí tưởng tượng đồi bại của mình, cô nói, “Điều này có nghĩa là em nên gọi anh là ‘Đức vua hay là ‘Nguời Thống Trị Vĩ Đại Hào Phóng Nhất Trong Vũ Trụ Của Em’ phải không?”
Môi anh giật giật bất chắp cả ý chí, “Ông chủ” là được rồi. Nhưng anh e rằng ma cà rồng sẽ yêu cầu những bằng chứng hữu hình hơn về sự… quy phục của em”. Thả tay cô ra, anh đưa tay vào trong áo khoác và rút ra một cái vòng vàng lớn gắn với một sợi dây xích dài.
Cô nhăn mặt, “Em chắc rằng cái đó hơi to so với ngón tay em”.
“Đó là bởi vì nó được thiết kế cho vừa với cổ họng của em”.
Cô chớp mắt nhìn anh với vẻ nghi ngờ, “Anh muốn em đeo một cái xích cổ? Giống như một trong những con chó của nhà vua?”
“Cố đừng nghĩ nó là một cách xích cổ. Nghĩ đến nó như là một… một…”
Cô nhướng một bên lông mày, “…một cái vòng và dây xích?”
Sự kiên nhẫn của anh rõ ràng suy giảm, anh quát lên, “Nếu là thế, nó cũng chẳng khác gì thứ vẫn trói buộc hầu hết những cặp đôi con người”.
“Rất hài lòng khi biết anh có một quan điểm đa cảm như thế về hôn nhân”.
Anh cào một tay lên tóc tức tối, “Tại sao em không nghĩ về nó như một kiểu vòng cổ đơn giản của ma cà rồng? Khi em vẫn còn đeo nó và anh có chiếc chìa khóa duy nhất, không ma cà rồng nào có thể nhấm nháp cổ của em”.
“Em chắc rằng đấy là một niềm an ủi ghê gớm đối với em”. Cô khoanh tay lại trước ngực, “Không phải anh đã liến thoắng thông báo với em rằng có những nơi khác để một ma cà rồng uống sao? Thế còn cái động mạch nhỏ dồi dào trên đùi phụ nữ thì sao, ngay dưới …”
Julian chặn môi cô lại bằng hai ngón tay, ánh mắt nhíu lại của anh khuyến cáo cô rằng tiếp tục chỉ là liều lĩnh. Cô nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó đưa tay lên và kéo dải dây buộc cổ ra. Xoay người trên ghế, cô nâng tóc lên để lộ vùng cổ.
Julian bất động hoàn toàn đến mức trong phút chốc cô tiêu khiển với ý nghĩ anh đã trượt ra khỏi cỗ xe khi cô quay lưng đi. Cô liếc nhìn qua vai để thấy anh đang nhìn vào đường cong để trấn ở cổ cô, mặt anh cứng rắn nhưng mắt anh mềm đi bởi một khao khát không thể diễn tả. Vào giây phút đó cô nhận ra rằng việc này là một thách thức đối với cô, nhưng không nghi ngờ gì là nó cũng vô cùng khó khăn với anh.
Khi cô ngoảnh mặt đi và hít vào một hơi run rẩy, cô đã hy vọng cảm thấy làn môi ấm áp như nhung của anh chạm vào da cô… ngay trước khi răng nanh của anh ngập sâu vào da thịt mềm mại của cô. Nhưng anh chỉ vòng chiếc vòng vàng quanh cổ cô và cài lại.
Khi cô thả tóc xuống và quay lại, anh đã thả chiếc chìa khóa vàng nhỏ xíu vào túi áo ghi-lê. “Anh luôn giữ cái này trong người à?” Cô hỏi, “để đề phòng anh tình cờ gặp một phụ nữ muốn nô dịch?”
Ạnh trao cho cô một cái nhìn đen tối, “Anh mua nó tối nay ngay khi mặt trời lặn. Em sẽ ngạc nhiên với những gì em có thể mua được từ một người bán hàng rong Trung Quốc ở bến tàu”.
Cô chạm một tay lên món đồ trang sức mới. Mặc dù chiếc vòng vàng đã được dát mỏng và tinh tế như một tờ giấy, cô vẫn có cảm giác nó nặng như sắt. Đặc biệt khi Julian cầm lấy đầu sợi xích và quấn nó quanh cổ tay.
“Em đã sẵn sàng chưa?” Anh dịu dàng hỏi.
“Rồi, thưa ông chủ” cô trả lời, nhìn anh bằng ánh mắt sưng sỉa.
Anh ngó vào mặt cô, “Lúc này em không có vẻ say đắm chút nào”.
Cô chớp chớp hàng mi và giả mắt nai nhìn anh.
“Giờ trông như em sắp bị ốm”.
“Em nghĩ là thế” cô lẩm bẩm khi anh mở cửa xe và đưa tay cho cô.
Cô đặt bàn tay mình vào tay anh, biết rằng không thể thú nhận rằng chiếc vòng và sợi xích có cảm giác như một bằng chứng hữu hình của sợi dây vô hình đã buộc trái tim cô vào trái tim anh kể từ giây phút đầu tiên cô nhìn thấy anh đọc thơ của Byron trong phòng khách của anh trai anh. Cô nhanh chóng nhận ra rằng, khao khát của một phụ nữ nguy hiểm hơn gấp bội so với sự ám ảnh trong trí tưởng tượng của một cô gái trẻ.
***
Nơi họ đến mang tên Trang viên Chillingsworth hiện ra mờ mờ trong bóng đêm là một đống hổ lốn của gạch và đá. Từ bầu không khí đổ nát bao trùm dinh thự hoành tráng cũ, có thể thấy gia tài của gia đình chắc đã tiêu tan rất lâu trước khi người họ hàng kế thừa bất cẩn nào đó đã làm tiêu tán ngôi nhà trong một vàn cá cược vào lúc say xỉn với một ma cà rồng. Một màn mây tả tơi che khuất mặt trăng, chỉ đủ để lộ một hàng ống khói in bóng lên bầu trời đêm như hàm răng lởm chởm của một ông già. Tất cả cửa sổ của ngôi nhà, ngay cả những cửa sổ đã vờ được che phủ bằng vải nhiễu đen, tạo cho ngôi nhà dáng vẻ như đang để tang cho vẻ tráng lệ đã mất và trách móc những kẻ ngu ngốc đã tàn phá nó. Dường như chỉ có một điều thích đáng duy nhất là nó đã bị từ bỏ bởi những người sống và bị chiếm hữu bởi những kẻ không chết.
Khi Julian tháp tùng Portia đi lên, mép áo choàng của cô quét trên những cây cỏ dại phủ đầy sương mọc xuyên qua những viên đá lát đường.
“Anh nên cảnh báo em” anh nói, “Rằng ma cà rồng không phải luôn giao tiếp giống như hành vi của con người. Gầm gừ, gào rít và gặm nhấm là những cách biểu hiện tình cảm với bạn tình hoàn toàn có thể chấp nhận được”.
“Thật ngọt ngào”, cô lẩm bẩm, bám lấy cánh tay anh chặt hơn, “Giống như trò quấy phá của một đám trẻ con”.
Họ đã gần đến cửa thì anh giật cô dừng lại, “Từ đây trở đi”, anh đề nghị, “Tốt nhất là em đi sau anh vài bước”.
Cô nhìn anh trừng trừng trong vài giây trước khi ngâm nga ngọt ngào, “Xin tuân lệnh, thưa ông chủ”.
Một nụ cười khoái trá tinh quái cong lên ở góc miệng anh,“Anh có thể trở nên quen với điều đó”.
“Đừng”, cô cảnh cáo.
Anh bước thêm vài bước, nhưng cô vẫn đứng im ở chốn cũ cho đến khi anh giật nhẹ sợi dây xích. Thở dài, cô thả bước đi sau anh.
Cánh cửa trước của ngôi nhà kẽo kẹt mở trước sức đẩy của tay anh. Khi không gian âm u của nó nuốt chửng anh, cô liền vội vã đi theo, phút chốc đã cảm thấy thiếu vắng sự hiện diện mạnh mẽ của anh bên cạnh cô. Sóng bước với anh, cô nhìn xuyên qua bóng tối, chờ mắt mình điều chỉnh với sự tối tăm.
Cô suýt nữa hét toáng lên khi một gã mắt sâu hóm hiện ra từ nơi nào đó để cẩm lấy áo choàng và bao tay của cô.
“Em không biết ma cà rồng có người giữ cửa”, cô thì thầm khi hắn mang đồ của mình đi, bàn tay nhợt nhạt của hắn vuốt ve cái bao tay như thể nó là một con mèo vui vẻ.
“Họ không có”, Julian thì thầm trả lời.
Portia mở miệng để phản đối nhưng gã kia đã quăng chiếc áo choàng của cô lên đôi vai xương xẩu, lao ra khỏi cửa và biến mất vào màn đêm.
Khi Julian đưa cô qua một mái vòm dẫn đến một phòng dài và sâu có lẽ đã từng là phòng khiêu vũ, cô co người lại, cầu nguyện ánh sáng mờ ảo có thể che giấu cánh tay đầy da gà của cô.
Cô nhích lại gần hơn Julian và thì thầm, “Đối với những sinh vật có thể bị tiêu diệt bởi lửa, ma cà rồng dường như yêu thích nến quá mức”.
Những cây nến nhỏ cháy khắp căn phòng nhiều ngõ ngách theo đủ kiểu từ những cây đơn hay những chùm đèn nến nhiều nhánh. Những ngọn lửa nhảy múa theo những sơ đồ vô hình tạo ra những mạng lưới ánh sáng và bóng tối chập chờn trong phòng khiêu vũ có thể chứa đến khoảng ba tá người. Portia ngạc nhiên khi thấy hầu hết các ma cà rồng đều đang đứng quanh phòng trò chuyện hoặc tụ tập quanh bàn chơi bài. Rất nhiều người trong số họ tỏ vẻ buồn chán với đêm tối và chính mình. Ở cuối căn phòng xa xa, một chiếc cầu thang đá hoa lớn vươn lên phòng triển lãm ở tầng hai liền với phòng ngủ.
Một nhóm bốn ma cà rồng rách rưới nằm dài trên những chiếc ghế ở một góc phòng, chơi nhạc một cách thất thường, trong khi một gã đặc biệt nhợt nhạt với cái mũi khoằm, tóc mái xoăn một cách điệu nghệ, và cái cằm chẻ mạnh bạo với một chân đặt trên lò sưởi đá đầy bụi, đang thiết đãi những người bạn vài đoạn thơ nào đó. Giọng nói của hắn vang vọng khắp phòng.
“Cho dù đêm tối được tạo ra dành cho tình yêu,
Và ban mai sẽ sớm trở lại,
Nhưng chúng ta sẽ không còn
Lang thang dưới ánh trăng thêm nữa”.
Portia đâm sầm vào lưng Julian rồi thở hổn hển, “Nhưng đó không phải là Ngài B-B-B…”
“Chào, Georgie”, Julian gọi to.
Khi ma cà rồng đó đáp lại lời chào bằng một cái động đậy yếu ớt của những ngón tay, mắt Portia trợn lên, “Anh có ý nói với em rằng lời đồn đại là đúng? Ngài Byron thực sự là một m… m… m…”
“… gã nhạt nhẽo tự yêu mình? Phải, anh e là thế. Và mặc dù anh đã nghĩ điều này là không thể, nhưng sau khi chết hắn ta thậm chí trông đáng chán hơn là khi còn sống. Thử tưởng tượng nỗi kinh hoàng phải lắng nghe hắn lảm nhảm như thể cả đời cũng đáng để người ta muốn đâm một cái cọc vào chính trái tim mình. Hoặc trái tim của hắn ta”.
Lắc đầu với vẻ kinh tởm, Julian len lỏi qua những khán giả say mê của Byron. Portia đứng trố mất nhìn nhà thơ nổi tiếng cho đến khi Julian giật mạnh sợi dây.
Vội vã bắt kịp với anh, cô lẩm bẩm, “Em phải thú nhận rằng cuộc tụ họp này không giống với những gì em mong đợi. Em đã hình dung ra một cuộc chè chén say sưa trụy lạc với những trinh nữ và những con mèo nhỏ hy sinh trên bệ thờ nhuốm máu”.
Anh quay ngoắt lại đối mặt với cô, giọng anh thấp nhưng chứa đầy cảm xúc, “Em không cần ra vẻ thất vọng như thế. Ma cà rồng không phải là quỷ dữ duy nhất, em biết đấy. Nếu em muốn nhìn thấy những hành động thực sự đáng bị nguyền rủa vĩnh viễn, em nên tham gia quân đội của Đức vua hoặc đến thăm một trong những câu lạc bộ địa ngục ở Pall Mall, nơi những trinh nữ gào thét vì phải hy sinh đều đặn dục vọng của những quý ông vô lương tâm với rất nhiều tiền vì lòng nhân từ. Ma cà rồng chỉ phá hoại và giết người để có thể tồn tại. Còn con người làm thế chỉ vì một chút niềm vui phù phiếm”.
Cô thận trọng lùi lại một bước, hơi choáng vàng trước xúc cảm dữ dội của anh.
“Cãi cọ yêu á?” Một giọng nói du dương đổ xuống họ như lụa mỏng.
Một ma cà rồng hiện ra trong bóng tối. Hắn ta ăn mặc theo mốt của một thế kỷ trước, chiếc quần bó gối, áo khoác màu xanh đen, cúc áo và khuyết mạ vàng lấp lánh và một chiếc áo sơ mi xòe ra. Mạc dù hắn không đội tóc phủ phấn, mái tóc vàng dài và mượt mà được tết lại sau gáy thành một cái đuôi sam mềm mại. Khuôn mặt thiền thần và đôi mắt xanh sáng trông quen thuộc như được vẽ trên trnầ nhà của một nhà thờ lớn nào đó ở Florentine.
Julian thực hiện một cái chào sâu, “Em yêu, đây là Raphael – chủ nhà của buổi tối hôm nay. Ngài đây đã tốt bụng mở rộng lòng hiếu khách với anh khi lần đầu tiên anh trở lại từ Mỹ”.
“Nơi ở của ngài thật đáng yêu, ” cô lóng ngóng nói, cố gắng không nhìn thẳng vào Raphael hay những tấm rèm lụa đã rách nát thành những mảnh dài trên tường, những tầng sáp nhỏ xuống từ những chùm đèn, những mạng nhện trang hoàng trên đèn chùm pha lê, những chiếc lá chết vật vờ trên sàn nhà, những con chim bay qua bay lại giữa những xà rầm của trần nhà trần trụi, hay những chiếc gương tan tành giữa những khung cửa sổ.
“Thậm chí bây giờ nó còn đáng yêu hơn khi được chiếu cố với sự hiện diện của cô, thưa phu nhân”. Raphael túm lấy tay cô và đưa lên miệng. Thay vì hôn lên khớp ngón tay cô, đôi môi ẩm ướt của hắn mở ra trên vùng da nhạy cảm ở phía trong cổ tay cô. Liếc mắt, Portia thấy miệng Julian mím chặt lại với vẻ khó chịu.
“Thế sao? Cảm ơn ngài” cô trả lời ngắn gọn, tặng hắn một nụ cười trên đôi môi mỏng dính. Khi cô cảm thấy một trong những chiếc răng nanh của hắn cà vào da cô, cô giật tay ra khỏi cái nắm của hắn, sợ hắn có thể cảm thấy mạch máu dồn dập của cô.
Hắn ngó vào mặt cô, một cái trề môi biểu hiện sự quan tâm làm mềm đi đường cắt gợi cảm của đôi môi hắn. “Cô trông hơi nhợt nhạt, cưng à. Tôi có thể mời cô ăn ai đó được không?”
Cô nuốt nghẹn, nhưng trước khi cô có thể thót ra câu trả lời, Julian đã vòng một cánh tay quanh eo cô. “Không cần thiết đâu. Chúng tôi đã ăn tối trước khi đến rồi”.
Raphael vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hắn nhíu lại trông còn kém nhân từ hơn trước đó, “Tôi chưa bao giờ quên một khuôn mặt xinh đẹp, cô biết không, và tôi gần như thề rằng tôi chưa nhìn thấy cô trước đây”.
Julian ném một cái nhìn bí ẩn xung quanh họ như thể để chắc chắn rằng không ai nghe trộm cuộc trò chuyện của họ sau đó nghiêng xuống và thì thầm điều gì đó vào tai Raphael.
“Không!’’ Tên ma cà rồng thốt lên, mắt hắn trợn ngược thành hai hố nước màu xanh chết lặng.
“Thực thế”, Julian nói bằng một giọng chỉ đủ để vang đến những ma cà rồng đang nằm ườn quanh chiếc bàn đánh bài bọc vải len ở góc phòng, “Và ngài có thế tưởng tượng sự buồn nản của anh trai tôi khi cô ấy tự nguyện từ bỏ thân xác và linh hồn cho tôi rồi đấy’’.
Raphael chắp hai bàn tay đã được cắt tỉa móng đẹp đẽ cười nấc nẻ vì sung sướng, “Cướp cô ấy ngay dưới mũi của một tay săn ma cà rồng, phải không? Thật là một cặp đôi tuyệt vời! Hai người chắc chắn sẽ trở thành câu chuyện của mọi nhóm ma cà rồng ở Anh này!”
Julian cúi đầu với vẻ khiêm tốn.
Ánh mắt Raphael nấn ná ở bộ ngực màu kem căng phồng lộ rõ bởi chiếc cổ quá sâu của chiếc vày, “Xét nguồn góc của cô ấy, làm sao anh có thể chắc chắn cô ấy không chôn giấu một cái cọc hay một cây thập ác ở trong đó ?”
“Ồ, tôi có thể hứa với ngài rằng cô ấy đã được lục soát kỹ càng. Tôi sẽ là người duy nhất đóng cọc tối nay”. Khi Julian vuốt gáy cô ngay trên chiếc vòng, Portia chỉ có thể hy vọng rằng lớp phấn dày che giấu được khuôn mặt đỏ nóng bừng của cô.
Raphael mỉm cười vỗ vỗ vào cằm cô như thể cô là một con chó đặc biệt mà hắn thích thú, “Cô ấy rất trầm tính, đúng không? Tôi thực sự rất yêu những phụ nữ biết ngậm miệng lại và mở chân ra”.
Portia lao vào hắn, hàm răng của cô suýt nữa cắn phải những ngón tay của hắn. Hắn ta sửng sốt lùi lại.
Quấn sợi xích quanh nắm tay, Julian giật cô quay lại cho đến khi họ đứng sát mặt nhau, “Để ý hành vi của mình”, anh rít lên, những chiếc răng nanh nhe ra, “Anh ghét phải trừng phạt em trước mặt người khác”.
Portia đã quên mất việc nằm trong tầm kiếm soát của sợi dây bền chặt đó là như thế nào. Trước khi cô có thể dừng lại, một tiếng gấm gừ đã thoát ra khỏi môi cô. Thứ gì đó còn nguyên thủy hơn cả tia sét lóe lên giữa họ, mọi mạch máu trong cơ thể cô đập dồn dập. Bỗng nhiên dường như họ trở thành hai tạo vật duy nhất ở trong phòng, có lẽ trong cả thế giới này.
Cô không biết điều gì có thể xảy ra nếu những nhạc công không chọn chính xác giây phút đó để tấu lên nhạc cụ của mình.
Khi rất nhiều cặp háo hức tiền về sàn nhảy, Julian chầm chậm thả lỏng sợi dây xích, “Chúng ta khiêu vũ chứ?”
“Xin tuân lệnh, thưa ông chủ”, cô trả lời, hạ hàng lông mi xuống để che đi biểu hiện giết người của mình.
Xòe tay trên tấm lưng nhỏ của cô, anh cuốn cô đi khỏi Raphael vào điệu van-xơ, để lại vị chủ nhà và những người vừa nghe xong cuộc đối thoại há hốc miệng quan sát với vẻ thích thú.
Khi họ quay vòng trên sàn trong giai điệu du dương của một trong những bản nhạc vui vẻ hơn của Mozart, Portia cứng người trong vòng ôm sở hữu của anh, “Sao anh cho phép hắn ta nói những điều khủng khiếp như thế với em?”
“Em mong anh sẽ làm gì? Thách hắn đấu súng đến chết à? “
“Sao anh có thể nói những điều kinh khủng như thế? Em đã không nhận ra anh đóng vai quỷ dữ có sức thuyết phục đến như vậy”
“Anh? Thế còn em? Anh là một quỷ dữ. Em mới chỉ giả làm quỷ dữ trong vài phút mà em đã cắn và đớp như một chồn dại rồi”.
Cô lắc đầu, những lọn tóc lắc lư sau lưng, “Em nghĩ ma cà rồng bọn anh thích điều đó ở phụ nữ”.
Anh ép cô lại gần hơn – gần đến mức cô không thể thoát khỏi sức ép cương cứng và đói khát của hông anh – trước khi thì thấm vào tai cô, “Rất thích”
Anh cuốn cô vào một vòng quay chóng mặt, khiến cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc khuất phục sự điều khiển của anh. Vào chính cái đêm Duvalier bắt cóc cô, cô đã mơ được khiêu vũ trong vòng tay anh như thế này. Với sự ngây thơ, cô đã tin rằng một điệu nhảy như thế có thể dẫn đến những lời thầm thì yêu thương hay có lẽ là một nụ hôn trộm dưới khu vườn ngập ánh trăng. Cô chưa bao giờ biết đến sự buông thả hoang dại, sức quyến rũ không thể cưỡng lại thế này lại có thể đưa đến một điệu nhảy khác nguy hiểm hơn – điệu nhảy đã từng lôi cuốn phụ nữ đến trạng thái đê mê và sụp đổ kể từ buổi ban mai của thời gian.
Cô ngước cằm lên và mạnh dạn nhìn vào mắt anh, lấy lại lòng tự tin với từng bước nhảy. Có lẽ họ giống nhau, dù họ không chịu thú nhận, đó là đều sống vì niềm khao khát một trò chơi, chờ một con sóng kích động trào đến khi trái cầu số phận mong manh tạm thời cân bằng trong chính bàn tay họ.
“Chúng ta không phải ở lại lâu quá” anh lẩm bẩm, vờ như đang dụi vào tai cô, “Raphael là một tên buôn chuyện trơ trẽn không có một chút thận trọng. Có tin đồn rằng hắn chính là người đã thông báo cho Henry VIII rằng Anne Boleyn đang dan díu với bốn người tình đang âm mưu phế truất ông ta. Điều đó không đúng, tất nhiên, nhưng lời đồn vẫn khiến Anne đáng thương mất cái đầu của mình”.
Khi anh đứng lại, Portia dõi theo hướng ánh mắt anh. Vị chủ nhà của họ đang đi lại giữa những nhóm người, nhắc lại những gì hắn vừa biết cộng thêm phần thêm nếm khiến những người đàn ông cười điệu và những phụ nữ thì thầm sau những cái quạt của họ. Rõ ràng, ma cà rồng cũng thích miếng xì- căng- dan ngon nghẻ như con người. Mọi ánh mắt trong phòng khiêu vũ nhanh chóng gắn chặt vào họ. Portia không cần một cái gương cũng biết cô và Julian đã tạo ra một cặp ấn tượng như thế nào.
Ánh mắt Julian lấp lánh vẻ hài lòng, “Anh tin rằng nhiệm vụ của chúng ta đã thành công vang dội. Anh đoán rằng ngày mai, trước khi mặt trời mọc, Valentine sẽ được nghe tất cả về cuộc tái hợp báng bổ thánh thần nho nhỏ của chúng ta”.
Một làn gió bất chợp rít xuyên qua phòng khiêu vũ, kéo theo một đám lá chết run rẩy. Portia ngước mắt lên một điểm ngay trên vai Julian, thầm cám ơn lớp phấn trát trên má – nó đã che giấu được hình ảnh một khuôn mặt đang trở nên trắng bệch không còn giọt máy của cô khi cô nói với Julian, “Điều gì đó mách bảo em rằng anh không phải đợi lâu đến thế”.
Những nhạc công và người khiêu vũ đều loạng choạng dừng lại, Julian quay người, người tình cũ của anh đang đứng trên cầu thang.