Thứ Bảy , ngày 13 tháng 6 , 1942
Đó là ngày thứ sáu , ngày 12 tháng 6 . Mình dậy sớm lúc 6 giờ , vì đó là ngày sinh nhật của mình . Mình thường không được phép dậy vào giờ đó . Vì thế mình phải đợi cho đến 7 giờ kém 15 phút . Sau đó mình đi xuống phòng ăn , con mèo Mouschi đã đón mình ở nơi đó . Vào lúc 7 giờ mình đến gặp mẹ và bố , rồi đến phòng khách nhận những món quà .Món quà dễ thương nhất dành cho mình , đó là cuốn nhật ký ! Có một bó hoa hồng ở trên bàn , và suốt ngày hôm đó có nhiều hoa và quà tặng nữa được gửi đến cho mình . Bố và mẹ cho mình một cái áo choàng , một món đồ chơi , và một chai nước trái cây , có mùi vị giống như mùi rượu .
Ở trường , mình đem một số bánh mời các bạn , và mình được quyền chọn trò chơi trong giờ thể thao của lớp . Về sau tất cả các bạn bè tập hợp lại thành một vòng tròn xung quanh mình nhảy múa và hát bài hát “happy birthday “.
Thứ Bảy , ngày 20 tháng 6 , 1942
Mình viết nhật ký , thật là điều kỳ lạ ! Dĩ nhiên mình viết về những đều trước đây , nhưng ai là người sẽ quan tâm đến sự suy nghĩ của cô nữ sinh 13 tuổi ? Cái đó có quan trọng không ? Mình muốn viết thì mình cứ viết , và mình muốn bày tỏ rất nhiều điều nằm sâu trong trái tim mình .
Mình cần nhật ký bời vì mình không có bạn . bạn sẽ không tin rằng mình hoàn toàn cô đơn trong thế giới !
Không hẳn thế ! Mình có bố mẹ yêu thương , một người chị 16 tuổi , một ngôi nhà ấm cúng và khoảng ba mươi người có thể gọi là bạn . Có một số con trai cũng quan tâm đến mình ! Nhưng mình chẳng có được một người bạn thật sự hiểu biết mình . Do vậy , cuốn nhật ký này có thể là người bạn mới của mình .Hãy khởi đầu với câu chuyện của đời mình .
Bố mình- người bố tốt nhất trên thế gian này – 36 tuổi khi ông cưới Mẹ mình , lúc đó bà chỉ có 25 tuổi . Chị mình Margot sinh ra tại Frankfurt -am-Main-Đức-vào năm 1926 . Sau đó mình được sinh ra vào ngày 12 tháng 6 , 1929 . Vì là người Do Thai , chúng tôi chuyển đến Hà Lan và năm 1933 . Bố mình là quản đốc của một công ty có tên là OPTEKA , công ty sản xuất một số mặt hàng phục vụ cho việc sản xuất mứt .
Sau năm 1940 , mọi việc không suôn sẽ nữa . Trước hết , chiến tranh bùng nổ , và sau đó bọn Đức tràn vào Hà Lan . Tự do của chúng tôi không còn nữa . Theo các điều luật mới của Đức , người Do Thái phải đeo ngôi sao vàng . Người Do Thái phải đi khắp mọi nơi . Họ chỉ có thể mua sắm tại các cửa hàng của người Do Thái , họ phải ở trong nhà lúc 8 giờ vào mổi tối . Họ cũng không được ngồi trong chính khu vườn của họ sau thời đểm đó . Người Do Thái không được đi đến rạp hát hoặc rạp chiếu bóng . Người Do Thái không được thăm viếng người Thiên Chúa Giáo và con cái của họ phải đi đến trường Do Thái .
Chủ Nhật , ngày 21 tháng 6 , 1942
Mọi người ở trường đang đợi và nghe chuyện gì sẽ xảy ra sau đó . Ai sẽ lên lớp , ai sẽ ở lại ? Tất cả chúng tôi cố đoán ! Mình nghĩ đến đám bạn gái của mình và mình sẽ bình tĩnh , phải kiên nhẫn chờ đợi để biết được kết quả .
Hầu hết các thầy cô đều thích mình ngoại trừ ông giáo già Kessing , ông không ưa mình , bởi vì mình thường nói chuyện quá nhiều ! Ông bắt mình làm thêm bài tập và viết phạt “Một người nói chuyện quá nhiều” .
Thứ Tư , ngày 24 tháng 6 , 1942
Trời quá nóng ! Hôm nay mình phải đi bộ từ trường đến nhà nha sĩ trong giờ ăn trưa . Mình ao ước được đi xe buýt hay xe lửa nhưng lẽ dĩ nhiên người Do Thái chúng tôi không được phép như thế . Đường đi bộ quá xa khiến mình gần như ngủ gục lúc xế trưa . Ông nha sĩ tử tế , ông cho mình cái gì đo để uống .
Mình ước chi không phải đi học . Nhưng ngày hôm qua , đã có một điều vui vui xảy đến . Mình sung sướng bởi vì đã gần tới ngày nghỉ hè ; hơn một tuần nữa sự đau khổ của chúng mình sẽ qua đi .
Nhưng ngày hôm qua có chuyện khá buồn cười xảy ra . Một cậu con trai tên Hello Sibergerg rủ mình cùng đi tới trường với anh ta . Hello được 16 tuổi , và anh ta kể rất nhiều chuyện buồn cười . Sáng nay anh ta lại đến chờ mình .
Thứ Tư , ngày 1 tháng 7 , 1942 .
Cho đến hôm nay mình vẩn không có thời giờ để viết . Hello và mình giờ đã hiểu biết nhau nhiểu . Gia đình của anh ở Bỉ . Anh đến Hà Lan một mình , và đang sống với bà ngoại . Anh có bạn gái tên là Urusla . Giờ đây khi anh gặp mình , anh ấy không thích cô ta nữa .Mình cũng biết Urusla – cô ấy rất ngọt ngào nhưng dễ chán .
Tối Chủ Nhật , Hello đến trễ , anh nói với mình rằng bà anh hkông thích anh gặp mình . Nhưng vào mỗi buổi tối thứ Tư , bà anh nghĩ rằng anh đi học nghề mộc . Thật ra không phải , do vậy anh hoàn toan tự do để đến gặp mình ! Và anh đã nói với mình anh muốn đến thăm mình cả những ngày Thứ 7 và Chủ Nhật .
– Nếu bà không muốn anh gặp em , anh không nên lén lút làm thế .
– Trong chiến tranh và trong tình yêu mọi điều đều được phép .
Hôm qua Hello đến nhà gặp Bố và Mẹ mình . Chúng tôi có một buổi dự tiệc trà trọng thể và sau đó ra ngoài cùng nhau đi dạo . mãi đến 8 giờ 10 phút anh mới đưa mình về . Bố rất giận bởi vì sau 8 giờ đi ra ngoài rất nguy hiểm . Mình hứa sau này mình sẽ trở về nhà lúc 8 giờ thiếu 10 .