Chủ Nhật , ngày 5 tháng 7 , 1942
Kết quả kiểm tra của mình thì tốt . Lẽ dĩ nhiên Bố Mẹ mình rất hài lòng . Chị Margot lại có một bản nhận xét xuất sắc như thường lệ . Gần đây Bố mình ở nhà , bởi vì bố mình không thể làm việc tại hãng được . Thật khủng khiếp đối với Bố khi Bố cảm thấy mình không còn cần thiết ở đấy nữa . Giờ đây , ông Kleiman và ông Kugler là những người điều hành c6ng việc văn phòng .
Cách đây vài ngày , khi chúng tôi ra ngoài đi dạo , Bố nói : “Nay mai chúng ta phải lẫn trốn thôi” .
-Tại sao vậy bố ? – Tôi hỏi tại sao Bố lại nói thế ?
-Anne , ông nói , con có biết chúng ta đang lo công việc dự trữ lương thực quần áo và đồ đạc cho hơn một năm không . Bọn Đức có thể lấy đi mọi vật và bắt cả chúng ta nửa . Giọng Bố rất nghiêm trọng .
-Nhưng bao giờ chúng ta đi ?
-Con đừng lo , Bố Mẹ sẽ sắp xếp mọi việc . Con hãy vui chơi bao giờ còn có thể .
Thứ Tư , ngày 8 tháng 7, 1942
Từ sáng Chủ Nhật , dường như các sự việc dồn dập xảy ra như nhiều năm dồn lại . Nhiều chuyện đã xảy đến – tòan thế giới đã bị đảo lộn . Nhưng tôi vận còn sống , đấy là điều quan trọng hơn cả .
Buổi xế trưa Chủ Nhật , chúng tôi nghe bọn Đức sắp bắt Bố đi .Chúng tôi hiểu đó là thế nào -là đưa đến trại tập trung .Chi Margot nói : “Mẹ dò hỏi ông Van Daan về chỗ ẩn nấp của nhà mình ” . Ông Van Daan cùng làm một chỗ với bố và ông là một người bạn tốt của Bố .Sau đó , chị Margot nói với mình rằng đã có sự nhầm lẫn – bọn Đức gọi chị chứ không phải Bố . Chúng sao có thể bắt một cô gái 16 tuổi ra khỏi gia đình kia chứ . Và chị không đi .
Một nơi ẩn nấp – chúng tôi sẽ trốn ở đâu ? Trong thành phố ? Ở thôn quê ?Khi nào ? Ở đâu ? Bằng cách nào ? Những câu hỏi đó nằm trong đầu óc của mình nhưng mình không thể hỏi họ . Margot va mình bắt đầu sắp xếp hành lý . Mình xếp những thứ vật dụng khùng đêin nhất . Cuốn nhật ký đầu tiên , sau đó những chiếc khăn tay , những cuốc sách giáo khoa , một cái lược và vài bức thư cũ . Kỷ vật đới với mình quan trọng hơn cả áo quần . Miep và chồng của chị – tên Jan – đến giúp và chia sẻ công việc . Họ giúp chúng tôi mang túi áo quần . Miep và Jan làm việc cùng công ty của bố , họ đều là bạn thân của gia đình . Đêm nay , đêm cuối cùng ngủ trên giường của mình và Mẹ đánh thức mình dậy lúc 5 giờ 30 phút . Chúng tôi mặc rất nhiều quần áo . Không một người Do Thái nào dám rời khỏi nhà với một cái vali !
Đúng 7 giờ 30 chúng tôi ra khỏi nhà . Mình giã biệt con mèo Moontje . Người hàng xóm sẽ chăm sóc con mèo . Chúng tôi vội vàng rời khỏi nhà – Chúng tôi muốn đến nơi ẩn trốn một cách an toàn . Đó là điều quan trọng nhất .
Ngày mai sẽ viết nhiều hơn .
Thứ Năm , nàgy 9 tháng 7 , 1942
Chổ ần nấp nằm trong tòa nhà văn phòng của Bố . Ở tầng trệt là kho hàng và kề bên đó là lối vào văn phòng , văn phòng nằm các tầng trên . Có hai văn phòng – phòng phía trước thì lớn và sáng , phía sau thì nhỏ và tối . Không có nhiều người làm trong văn phòng của bố , chỉ có ông Kugler và ông Kleiman và Miep và một người thư ký 23 tuổi có tên gọi là Bep -Voskuijl . Ông Vosluijl là bố của Bep , làm việc trong kho hàng với hai người giúp việc . Họ không biết bất cứ việc gì của chúng tôi . Từ văn phòng của Kugler ở phía sau , bạn đi lên bốn tầng lầu và bạn đến văn phòng riêng , phòng này rất trang nhã , trang trí lịch sự . Bên trên tầng ba là “gian nhà bí mật “. Có vài gác mái để chưa đồ phía bên trái , và phía bên phải là cửa vào nơi chúng tôi ẩn nấp . Thật đáng ngạc nhiên khi có rất nhiều phòng phía sau cái cửa nhỏ màu xám . Margot và tôi được chia một phòng nhỏ , phòng ngủ của Bố và Mẹ cũng là phòng khách của chúng tôi . Tầng trên nữa là một căn phòng lớn đầy ánh sáng , đó là nhà bếp và phòng ngủ của ông bà Van Daan . Có một phòng nhỏ dành cho Peter , con trai của họ , và có một gác mái khác đấy chính là nơi ở phụ đáng yêu của chúng tôi .
Thứ Sáu , Ngày 10 tháng 7, 1942
Cho phép mình tiếp tục câu chuyên này . trong khi chúng tôi đến kho hàng , phòng phụ chứa đầy những cái thùng mà họ tích trữ trong mấy tháng qua . Không ai có thể ngủ ở nơi đây trừ phi phải dọn dẹp sạch sẽ . Nhưng Mẹ và Margot thật sự đau khổ , họ đã quá mệt và buồn đau để có thể giúp một tay . Họ nằm sóng soài trên giường của họ , do vậy Bố và tôi làm mọi công việc . Chúng tôi làm suốt cả ngày cho đến khi chúng tôi cũng quá mệt cũng phải lên giường nằm . Không có thức ăn nóng , nhưng chúng tôi không quan tâm . Chúng tôi cũng làm việc suốt cả ngày hôm sau , đó là ngày thứ Ba . Bep và Miep lấy sổ khẩu phần thực phẩm của chúng tôi để mua thực phẩm .
Chỉ đến ngày thứ Sáu mình mới có thời giờ nghĩ đến chuyện thay đổi lớn lai trong đời mình . Giờ đây mình mới có thời giờ để kể cho bạn nghe tất cả về chuyện đó , để bạn biết điều gì đã xảy ra và điều gì đang xảy ra .
Thứ Bảy , ngày 11 tháng 7 , 1942 .
Những người khác không chịu quen với cái đồng hồ lớn bên ngoài , cứ 15 phút nó báo hiệu một lần . Nhưng mình thích nó , đặc biệt vào lúc đêm . Mình chưa cảm thấy mình đang ở tại nhà . Mình không ghét điều đó . Nó giống như một kỳ nghỉ hè ở trong một khách sạn nhỏ , xa lạ . Phòng ngủ của mình trống rỗng khi mới đến , nhưng mình đã treo hình các nam và nữ diễn viên đóng trong các phim mà mình ưa thích . Giờ thì phòng trông đẹp hơn .
Mẹ minhvà Margot giờ cũng khá hơn . Hôm qua lần đầu mẹ nấu món súp , nhưng do Mẹ đi xuống tầng dưới để nói chuyện và quên tất tần tật chuyện món súp , đậu bị cháy đen và chúng tôi không thể múc đậu ra khỏi nồi .
Tối hôm qua , bốn người chúng tôi xuống phòng riêng để nghe tin tức đài BBC từ chiếc radio . Mình quá sợ nên bảo Bố đưa mình trở lên trên . Mình nghĩ có ai đó có thể nghe . Chúng tôi phảo giữ im lặng vào lúc ban đêm .
Thứ Sáu , ngày 14 tháng 8 , 1942 .
Mình không viết từ một tháng nay , vì không có nhiều chuyện xảy ra . Ông Van Daan đã đến sớm hơn một ngày đó là ngày 13 tháng 7 . Bọn Đức đã gọi trình diện một số người , và gia đình ông Van Daan nghị rằng sẽ an toàn hơn khi đi sớm hơn . Peter con củ họ , là một chàng trai 16 tuổi , nhút nhát . Tôi không nghĩ anh chàng sẽ là một bạn trai hấp dẫn .
Giờ đây chúng tôi cùng ăn chung và sau ba ngày chúng tôi cảm thấy như một đại gia đình . Ông bà Van Daan kể cho chúng tôi nghe nhiều tin tức . Người ta nghĩ chúng tôi đã trốn sang Thuỵ Sĩ . Có một người đàn bà bảo đã thấy xe tải nhà binh bắt chúng tôi vào giữa đêm . Một gia đình khác nói thấy cả bốn chúng tôi cưỡi xe đạp ra đi vào một buổi sáng sớm .