Hai giờ sau, Turner lại xuất hiện lần nữa. Lần này, Miranda đang đợi anh.
Cô vặn nắm đấm cửa trước cả khi anh kịp gõ cửa. Tuy nhiên, anh không bị lỡ đà mấy, chỉ đứng ngay đó với điệu bộ hoàn hảo, một cánh tay giơ lên nửa chừng, chuẩn bị gõ vào cánh cửa.
“Ồ, vì Chúa,” cô nói giọng cáu kỉnh. “Vào đi.”
Turner nhướn mày. “Em đang theo dõi anh à?”
“Dĩ nhiên.”
Và bởi vì biết không thể trì hoãn việc này lâu hơn nữa nên cô diễu hành thẳng vào phòng khách gia đình mà không buồn liếc nhìn lại.
Anh đi theo.
“Anh muốn gì?” cô hỏi ngay.
“Thật là một kiểu chào hỏi dễ chịu, Miranda,” anh nói êm ái. Trông anh bây giờ sạch sẽ, bảnh bao, đẹp trai, tuyệt đối ung dung và – ôi! Cô muốn giết anh. “Ai dạy em cung cách cư xử thế?” anh tiếp luôn. “Attila của Hung Nô sao?”
Cô nghiến chặt răng và lặp lại câu hỏi. “Anh muốn gì?”
“Sao cơ, cưới em, dĩ nhiên là thế.”
Dĩ nhiên đó là điều cô vẫn chờ đợi kể từ khoảnh khắc đầu tiên để mắt đến anh. Và chưa thời khắc nào trong đời mình cô lại cảm thấy tự hào về bản thân như khi cô nói, “Không, cảm ơn anh.”
“Không… cảm ơn à?”
“Không, cảm ơn anh,” cô sỗ sàng lặp lại. “Nếu tất cả chỉ có thế, em sẽ tiễn anh ra.”
Nhưng anh tóm lấy cổ tay Miranda khi cô định rời khỏi phòng. “Không nhanh thế đâu.”
Cô có thể làm chuyện này. Cô biết cô có thể. Cô có lòng kiêu hãnh, cô không còn có bất cứ lý do thuyết phục nào để cưới anh. Và cô không nên. Cho dù trái tim có đau đớn bao nhiêu đi nữa, cô không thể nhận lời. Anh không yêu cô. Anh thậm chí không đủ coi trọng cô để liên hệ với cô dù chỉ một lần trong một tháng rưỡi qua, kể từ khi họ đến với nhau trong chòi săn đó.
Anh có thể là một quý ông, nhưng anh không còn là một quý ông theo đúng nghĩa của từ đó nữa.
“Miranda,” anh dịu dàng nói, và cô biết anh đang cố quyến rũ cô, nếu không phải để lên giường với anh thì là để phục tùng anh.
Cô hít vào một hơi thật sâu. “Anh đã đến đây, anh đã làm điều đúng đắn, và em từ chối. Anh không còn gì để cảm thấy tội lỗi nữa, vậy nên anh có thể trở về nước Anh với một lương tâm trong sạch. Tạm biệt, Turner.”
“Anh không nghĩ vậy, Miranda,” anh nói, siết chặt cánh tay cô hơn nữa. “Chúng ta có nhiều điều cần thảo luận, em và anh.”
“À, không nhiều đâu, thật đấy. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã quan tâm.” Cánh tay Miranda đau nhói dưới cái siết của anh, và cô biết nếu muốn giữ vững quyết tâm thì cô phải thoát khỏi anh càng nhanh càng tốt.
Turner đá cánh cửa đóng sập lại. “Anh không tán thành.”
“Turner, đừng!” Miranda giật mạnh cánh tay và cố lùi về cánh cửa để mở nó ra, nhưng anh đã khóa đường lui của cô. “Đây là nhà ông bà em. Em sẽ không để họ phải xấu hổ bởi bất cứ hành vi thiếu phép tắc nào.”
“Anh lại nghĩ em sẽ bận tâm hơn bởi vì họ có thể nghe thấy điều anh phải nói với em.”
Cô nhìn nét mặt không nhân nhượng của anh và ngậm miệng lại. “Được thôi. Hãy nói bất cứ điều gì anh định nói khi đến đây đi.”
Ngón tay anh bắt đầu lười biếng vẽ những vòng tròn trong lòng bàn tay cô. “Anh đã luôn nghĩ về em, Miranda.”
“Anh ư? Điều đó thật đáng hãnh diện.”
Anh phớt lờ giọng cạnh khóe của cô và áp sát cô hơn. “Em có nghĩ đến anh không?”
Ôi, Chúa ơi. Nếu anh ấy biết. “Thỉnh thoảng.”
“Chỉ thỉnh thoảng thôi à?”
“Rất hiếm khi.”
Anh kéo cô về phía mình, bàn tay anh quanh co ve vuốt dọc cánh tay cô. “Hiếm chừng nào?” anh lẩm bẩm.
“Hầu như không bao giờ.” Nhưng giọng cô đang trở nên yếu ớt hơn, và kém dứt khoát hơn.
“Thật sao?” Anh nhướn mày vẻ hoài nghi. “Anh nghĩ tất cả những món ăn Scotland này đang làm bộ não của em lẩn quẩn rồi. Em có ăn món haghi không?”
“Haghi?” cô hỏi mà không thở nổi. Cô có thể cảm thấy lồng ngực mình đang trở nên nhẹ bỗng, như thể chính không khí đã trở thành thứ gì đó làm người ta say, như là cô đã bị say rượu, chỉ vì hít thở sự hiện diện của anh.
“Ừm, hừm. Món ăn gớm ghiếc, anh nghĩ thế.”
“Nó… nó không tệ.” Anh đang nói về cái gì thế? Và tại sao anh lại nhìn cô theo cách đó? Ánh mắt anh trông giống màu đá sa phia. Không, giống như bầu trời dãi đầy ánh trăng. Ôi trời ơi. Có phải quyết tâm của cô lại đang bay ra ngoài cửa sổ rồi không?
Turner mỉm cười khoan dung. “Trí nhớ của em đã bị giảm đi rồi đấy, em yêu. Anh nghĩ em cần vài sự nhắc nhở.” Môi anh dịu dàng hạ xuống môi cô, để ngọn lửa đam mê lại nhanh chóng lan ra khắp cơ thể cô. Cô nghiêng hẳn vào người anh, thở dài gọi tên anh.
Anh kéo cô áp sát vào anh hơn nữa, sức mạnh của cái đàn ông của anh đang ép vào cô. “Em có cảm thấy điều em làm với anh không?” anh thì thầm. “Em thấy không?”
Miranda run run gật đầu, chỉ vừa vặn ý thức mình đang đứng giữa phòng khách của ông bà ngoại.
“Chỉ mình em có thể làm điều đó với anh, Miranda,” anh thì thầm giọng khàn khàn. “Mình em.”
Lời bình luận ấy đánh trúng vào tình cảm trái ngược trong cô, Miranda cứng đờ giữa vòng tay anh. Không phải anh vừa trải qua hơn một tháng ở Kent với bạn anh, ngài Harry gì gì đó sao? Và không phải Olivia đã vô tình báo cho cô biết rằng những cảnh hội hè đình đám sẽ bao gồm có rượu vang, whiskey và đàn bà sao? Những phụ nữ phóng túng. Rất nhiều.
“Có chuyện gì không ổn hả, em yêu?”
Lời anh nói thì thầm trên da cô, và một phần trong cô muốn tan chảy ngay vào anh. Nhưng cô sẽ không bị quyến rũ. Không phải lần này. Trước khi kịp đổi ý, cô ấn lòng bàn tay vào ngực anh đẩy ra. “Đừng cố làm điều này với em,” cô cảnh cáo.
“Làm gì cơ?” gương mặt anh đúng là bức tranh tiêu biểu cho sự ngây thơ.
Nếu Miranda có một cái lọ hoa trong tay, cô sẽ ném ngay vào mặt anh. Hay tốt hơn hết là một cái bánh ăn dở. “Quyến rũ em để em thuận theo mong muốn của anh.”
“Tại sao không?”
“Tại sao không à?” cô nhắc lại giọng ngờ vực. “Tại sao không à? Bởi vì… bởi vì anh…”
“Bởi vì tại sao?” Giờ thì anh đang cười nhơn nhơn.
“Bởi vì… ôi!” Hai nắm tay cô siết chặt áp vào hai bên người, dính chặt vào chân. Điều này còn làm cô tức giận hơn. Bị hạ thấp tới mức này thì đúng là một sự sỉ nhục.
“Nào, nào, Miranda.”
“Đừng có ‘nào, nào’ với em, đồ hống hách, độc đoán, trịch thượng…”
“Em đang giận anh, anh hiểu.”
Miranda nheo mắt. “Lúc nào anh cũng thông minh, Turner ạ.”
Anh phớt lờ lời mỉa mai của cô. “Thế thì, giờ em đã toại nguyện nhé – anh xin lỗi. Anh chưa bao giờ có ý định lưu lại Kent lâu đến thế. Anh không biết tại sao mình lại làm thế, nhưng anh đã làm rồi, và anh xin lỗi. Nó chỉ là chuyến đi dài hai ngày thôi.”
“Một chuyến đi hai ngày mà kéo dài đến gần hai tháng à?” cô chế nhạo. “Xin lỗi nếu em thấy khó thể tin anh được.”
“Anh không ở Kent cả hai tháng. Khi anh trở về London, mẹ anh nói em đang đi thăm họ hàng bị ốm. Và mãi tới khi Olivia trở về anh mới biết được.”
“Em không quan tâm anh đã… ở bất cứ đâu trong bao lâu!” cô hét lên, hai tay khoanh chặt trước ngực. “Anh không nên bỏ rơi em như thế. Em có thể hiểu anh cần thời gian suy nghĩ, bởi vì em biết anh không bao giờ muốn cưới em, nhưng Chúa ơi, Turner, anh có cần tới bảy tuần không hả? Anh không thể đối xử với một phụ nữ như thế! Như thế là khiếm nhã, thô lỗ, táng tận lương tâm và… và hoàn toàn không quân tử!”
Có phải đó là điều tệ nhất cô có thể nghĩ để gọi anh không? Turner phản kháng lại sự công kích bằng cách mỉm cười. Tình huống này không tồi tệ như anh đã nghĩ. “Em nói đúng,” anh lặng lẽ nói.
“Không những thế… cái gì?” cô chớp mắt.
“Em nói đúng.”
“Em ư?”
“Em không muốn vậy à?”
Cô mở miệng, ngậm lại, rồi sau đó lại mở miệng. “Chấm dứt ngay cái trò làm em bối rối đi.”
“Anh không định thế mà. Anh đang tán thành em đấy chứ.” Anh tặng cô nụ cười hấp dẫn nhất. “Có phải lời xin lỗi của anh được chấp nhận không?”
Miranda thở dài. Một người đàn ông có nhiều vẻ quyến rũ thế này đáng ra phải bị luật pháp cấm ra đường mới đúng. “Vâng, được rồi. Nó được chấp nhận. Nhưng anh,” cô hỏi vẻ ngờ vực, “đã làm gì ở Kent?”
“Chủ yếu là say rượu.”
“Tất cả có thế thôi à?”
“Có săn bắn một chút.”
“Và?”
“Anh cố gắng hết sức mình để giữ Winston tránh xa khỏi rắc rối khi nó từ Oxford mò xuống dưới đó. Việc vặt đó làm anh mất nửa tháng trời, anh phải nói để em biết như vậy.”
“Và?”
“Có phải em đang cố gắng hỏi anh xem ở đó có phụ nữ không chứ gì?”
Ánh mắt cô rời xa khỏi gương mặt anh. “Có lẽ.”
“Ở đó có.”
Cô cố nuốt cục nghẹn khổng lồ đột ngột trồi lên trong họng khi bước sang một bên để dọn đường cho anh ra cửa. “Em nghĩ anh nên rời khỏi đây,” cô lặng lẽ nói.
Anh nắm siết lấy cánh tay cô và buộc cô phải nhìn mình. “Anh chưa bao giờ chạm vào bất cứ ai trong số họ, Miranda. Không một ai.”
Sự căng thẳng dữ dội trong giọng anh đủ khiến cô muốn khóc. “Tại sao không?” cô thì thầm.
“Anh đã biết anh sẽ cưới em. Anh biết cảm giác bị cắm sừng là như thế nào.” Anh hắng giọng. “Anh sẽ không làm điều đó với em.”
“Tại sao không?” Những lời này chỉ vừa đủ một tiếng thì thầm.
“Bởi vì anh quan tâm tới cảm xúc của em. Và anh đặt em ở vị trí quan tâm cao nhất.”
Cô lùi ra khỏi anh và đi tới cửa sổ. Đã chập tối, nhưng mùa hè ở Scotland ngày rất rất dài. Mặt trời vẫn toả sáng trên bầu trời, người ta vẫn đi đi lại lại, hoàn thành việc vặt thường ngày như thể họ chẳng quan tâm gì tới thế giới. Miranda muốn được là một trong số họ, muốn dạo bộ xuống phố, tránh xa những rắc rối của mình và không bao giờ quay lại nữa.
Turner muốn cưới cô. Anh vẫn còn chung thủy với cô. Cô nên nhảy cẫng lên vui sướng. Nhưng cô không thể rũ bỏ được cảm giác anh đang làm việc này vì bổn phận, anh không có một chút tình yêu hay sự thích thú nào dành cho cô. Ngoại trừ sự thèm muốn, dĩ nhiên rồi. Rõ ràng anh thèm muốn cô.
Một giọt nước mắt chảy dài trên má cô. Thế không đủ. Nó có thể đủ nếu cô không yêu anh đến thế. Nhưng chuyện này… Nó quá thiếu cân bằng. Nó đang dần làm cô kinh tởm, cho tới khi cô không còn gì ngoài nỗi buồn và cái vỏ bọc cô độc.
“Turner, em… em cảm kích vì anh đã đi cả một chặng đường lên tới đây để gặp em. Em biết đó là một hành trình dài. Và thật sự…” cô tìm kiếm một từ chính xác, “… anh đã thể hiện danh dự xứng đáng khi tránh xa tất cả những người phụ nữ ở Kent. Em chắc họ rất xinh đẹp.”
“Không xinh đẹp bằng một nửa em,” anh thì thầm.
Cô nuốt khan. Chuyện này đang khó khăn hơn qua từng giây. Cô bám chặt vào thành cửa sổ. “Em không thể lấy anh.”
Im lặng chết chóc. Miranda không quay người lại. Cô không thể nhìn anh, nhưng có thể cảm thấy cơn thịnh nộ đang tỏa ra từ người anh. Làm ơn, làm ơn hãy rời khỏi phòng, cô lặng lẽ cầu khẩn. Đừng đến đây. Và làm ơn… ôi, làm ơn, đừng chạm vào em.
Những lời cầu nguyện của cô không được đáp ứng, và hai bàn tay anh hung bạo đặt lên hai vai cô, xoay cô lại đối diện với mình. “Em nói gì?”
“Em nói em không thể lấy anh,” cô run run đáp lại. Cô để ánh mắt chằm chằm của mình rơi xuống sàn nhà. Đôi mắt xanh của anh đang đốt cháy người cô.
“Hãy nhìn anh, chết tiệt thật! Em đang nghĩ cái gì thế hả? Em phải lấy anh.”
Cô lắc đầu.
“Đồ ngốc.”
Miranda không biết nói gì nên cô không đáp lại.
“Em đã quên cái này rồi sao?” Anh giật mạnh cô vào người mình và cướp lấy môi cô bằng môi anh. “Em quên à?”
“Không.”
“Vậy thì em quên rằng em đã nói với anh là em yêu anh à?” anh hỏi.
Miranda muốn chết ngay tại chỗ. “Không.”
“Điều đó có giá trị đấy chứ,” anh nói, lắc mạnh cô cho tới khi mấy lọn tóc của cô xổ tung ra khỏi ghim. “Không phải sao?”
“Và anh có bao giờ nói anh yêu em chưa?” cô đáp trả.
Anh câm lặng nhìn cô chằm chằm.
“Anh có yêu em không?” Hai má cô đang cháy lên trong cơn giận dữ và nỗi hổ thẹn. “Có không?”
Turner nuốt khan, đột nhiên cảm thấy như bị nghẹt thở. Các bức tường như gần hơn, và anh không thể nói bất cứ điều gì, không thể nói ra những từ cô muốn nghe.
“Em hiểu,” cô nói bằng giọng thật khẽ.
Các sợi cơ nơi cổ họng anh co thắt lại. Tại sao anh không thể nói điều ấy? Anh không chắc anh có yêu cô không, nhưng anh cũng không dám chắc là anh không yêu. Và quỷ tha ma bắt, anh chắc chắn không muốn làm tổn thương cô, vậy tại sao anh không thể nói ra ba từ sẽ làm cô hạnh phúc?
Anh đã nói với Leticia là anh yêu cô ta.
“Miranda,” anh ngắc ngứ. “Anh…”
“Đừng nói nếu anh không có ý đó!” cô thốt lên, giọng the thé.
Turner xoay người trên gót chân và đi ngang qua phòng, tới chỗ anh để ý thấy một cái bình cổ thon đựng rượu brandy. Còn có một chai whiskey trên cái giá bên dưới, và không buồn hỏi ý cô, anh tự rót cho mình một ly. Ngụm rượu nóng như lửa trôi xuống, nhưng nó chẳng khiến anh cảm thấy tốt hơn chút nào. “Miranda,” anh nói, ước sao giọng anh mình hơi điềm tĩnh hơn một chút cũng được. “Anh không hoàn hảo.”
“Anh đã từng hoàn hảo!” cô kêu lên. “Anh có biết anh tuyệt vời đến thế nào đối với em khi em còn nhỏ không? Và anh thậm chí không cần cố. Anh chỉ… chỉ là anh. Và anh làm em cảm thấy mình không phải một con nhóc nhỏ bé vụng về. Rồi anh thay đổi, nhưng em nghĩ em có thể kéo anh trở lại. Và em đã cố, ồ, em đã cố bao nhiêu, nhưng nó vẫn không đủ. Em không đủ.”
“Miranda, không phải em…”
“Đừng biện minh cho em! Em không thể là thứ anh cần, và em ghét anh vì điều đó! Anh nghe rõ chứ? Em ghét anh!” Kiệt sức, cô quay đi và vòng tay quanh người, cố gắng kiểm soát cơn rung động đang khiến toàn thân cô run rẩy.
“Em không ghét anh.” Giọng anh dịu dàng và êm ái đến kỳ lạ.
“Không,” cô nói, nghẹn ngào kiềm lại một tiếng nức nở. “Em không ghét anh. Nhưng em ghét Leticia. Nếu cô ta chưa chết, em sẽ tự mình giết cô ta.”
Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
“Em sẽ làm điều đó từ từ và đau đớn.”
“Em thật sự hiếu thắng đấy, mèo con,” anh nói, tặng cô một nụ cười phỉnh phờ.
Cô cố mỉm cười, nhưng đôi môi cô không chịu tuân lệnh.
Một khoảng lặng dài trước khi Turner lại nói. “Anh sẽ cố gắng làm em hạnh phúc, nhưng anh không thể là mọi điều em muốn.”
“Em biết,” cô buồn bã nói. “Em từng nghĩ là anh có thể, nhưng em đã sai.”
“Nhưng chúng ta vẫn có thể có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, Miranda. Tốt hơn phần lớn những cuộc hôn nhân khác.”
“Tốt hơn phần lớn những cuộc hôn nhân khác” có thể chỉ có nghĩa là họ nói chuyện với nhau ít nhất một lần mỗi ngày. Phải, họ có thể có một cuộc hôn nhân tốt đẹp. Tốt đẹp, nhưng rỗng tuếch. Cô không nghĩ mình có thể chịu đựng được cái cảnh sống với anh mà không có tình yêu của anh. Cô lắc đầu.
“Chết tiệt, Miranda! Em phải lấy anh!” Khi cô không bày tỏ sự chấp nhận cơn bùng nổ của anh, Turner hét lên. “Vì Chúa, đúng là đàn bà, em đang mang đứa con của anh!”
Lật bài rồi. Cô đã biết hẳn đó mới là lý do để anh đi xa đến thế, và với mục đích duy nhất định sẵn trong đầu như thế. Và cho dù cô có đánh giá rất cao ý thức danh dự của anh – dù nó có thể muộn màng – thì cũng chẳng việc gì phải vòng vo mà không nói ra sự thật là đứa trẻ đó đã mất rồi. Cô đã ra máu và ăn ngon miệng trở lại, cái bô đã trở về công dụng bình thường của nó.
Mẹ cô đã nói với cô về chuyện này, bà nói rằng bà đã trải qua chính xác hai lần như thế trước khi có Miranda và sau đó còn phải trải qua ba lần nữa. Có lẽ đó là chủ đề thiếu tế nhị đối với một cô gái trẻ chưa rời khỏi ghế nhà trường, nhưng Phu nhân Cheever đã biết rằng mình sắp chết, và bà mong muốn dạy dỗ con gái càng nhiều kiến thức về nữ giới càng tốt. Bà đã bảo Miranda đừng khóc than nếu chuyện tương tự xảy đến với cô, rằng bà luôn luôn cảm thấy những đứa trẻ đã mất đó chưa bao giờ có ý định chào đời.
Miranda liếm môi và nuốt khan. Và rồi bằng một giọng nhỏ nhẹ, cô nói, “Em không mang đứa con của anh. Em đã có, nhưng bây giờ không còn nữa.”
Turner không nói gì. Và rồi, “Anh không tin em.”
Miranda đứng sững sờ. “Em bị xúc phạm đấy.”
Anh nhún vai. “Anh không tin em. Olivia đã nói với anh em có thai.”
“Em đã có thai, khi Olivia ở đây.”
“Làm sao anh biết không phải em chỉ đang cố chối bỏ anh?”
“Bởi vì em không phải con ngốc,” cô bật lại. “Anh nghĩ em sẽ từ chối cưới anh nếu em đang mang đứa con của anh sao?”
Anh có vẻ cân nhắc điều đó một lúc, và sau đó anh khoanh tay trước ngực. “Thế thì, em vẫn bị tổn hại, và em vẫn sẽ lấy anh.”
“Không,” cô nhạo báng nói. “Em không lấy anh.”
“Ồ, em sẽ lấy,” anh nói, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. “Em chỉ không biết điều đó thôi.”
Cô lùi xa khỏi anh. “Em không hiểu làm thế nào anh ép buộc em được.”
Anh tiến tới một bước. “Anh không hiểu làm thế nào em ngăn anh được.”
“Em sẽ hét lên gọi MacDownes.”
“Anh không nghĩ em sẽ làm thế.”
“Em sẽ làm. Em thề đấy.” Cô mở miệng rồi nhìn sang xem anh có thấy sự cảnh cáo của cô không.
“Cứ tự nhiên,” anh nói, nhún vai suồng sã. “Lần này ông ta sẽ không làm anh mất cảnh giác đâu.”
“Mac…”
Anh đưa tay bịt miệng cô với tốc độ đáng kinh ngạc. “Đồ ngốc. Ngoài việc anh không muốn ông quản gia võ sĩ quyền anh già của em can thiệp vào việc riêng của mình, chẳng lẽ em không cân nhắc đến việc sự xâm nhập của ông ta sẽ chỉ thúc đẩy thêm đám cưới của chúng ta à? Em không muốn bị bắt gặp trong một tình thế khiến thanh danh bị tổn hại, đúng không?”
Miranda cằn nhằn điều gì đó dưới bàn tay anh và sau đó đấm vào hông anh cho tới khi anh bỏ tay ra. Nhưng cô không gọi MacDownes nữa. Bất đắc dĩ cô đành chấp nhận điều anh đã chỉ ra. “Thế thì tại sao anh không để em kêu lên?” cô chế nhạo. “Hừm? Không phải kết hôn là điều anh mong muốn sao?”
“Phải, nhưng anh nghĩ em thích bước vào cuộc hôn nhân với đôi chút phẩm giá.”
Miranda không sẵn sàng đáp trả, nên cô khoanh tay trước ngực.
“Giờ anh muốn em nghe anh nói đây,” anh hạ thấp giọng, nâng cằm cô lên trong tay anh và buộc cô phải nhìn anh. “Và hãy nghe cho cẩn thận, bởi vì anh chỉ nói điều này một lần thôi. Em sẽ lấy anh trước khi tuần lễ này kết thúc. Vì thật tiện lợi làm sao là em đã chạy đến tận Scotland, nên chúng ta không cần giấy hôn thú đặc biệt. Em thật may mắn vì anh không lôi em tới một nhà thờ ngay bây giờ đấy. Hãy kiếm cho mình một chiếc váy và vài bông hoa, bởi vì, em yêu, em sắp kiếm được cho mình một cái tên mới rồi đấy.”
Cô bắn cho anh một cái nhìn trừng trừng gay gắt, không thể nghĩ ra được lời nào đủ thể hiện cơn thịnh nộ của mình.
“Và đừng bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn lần nữa,” anh uể oải nói. “Báo cho em biết nhé, anh đã thuê một căn hộ chỉ cách đây hai nhà và đã sắp xếp giám sát ngôi nhà này hai tư trên hai tư giờ một ngày. Em sẽ không đi được đến cuối phố đâu.”
“Lạy Chúa tôi,” cô thở hắt. “Anh điên rồi.”
Anh cười cợt trước câu nói ấy. “Hãy cân nhắc lại lời tuyên bố ấy. Nếu anh lôi mười người vào đây và giải thích rằng anh đã lấy đi sự trinh trắng của em, yêu cầu em lấy anh và em từ chối, thì em nghĩ họ sẽ cho rằng ai điên nào?”
Cô đang tức xì khói, và cô nghĩ mình có thể nổ tung được.
“Không phải anh!” anh hớn hở. “Giờ thì hăng hái lên, mèo con, và hãy nhìn và mặt tươi sáng. Chúng ta sẽ có nhiều con cái hơn và có một khoảng thời gian tuyệt vời để làm việc đó, anh hứa không bao giờ đánh em hay cấm em làm bất cứ điều gì không quá ngu ngốc, và cuối cùng em sẽ là chị em với Olivia. Em còn muốn gì nữa nào?”
Tình yêu. Nhưng cô không thể nói ra từ ấy.
“Nói tóm lại, Miranda, em có thể ở vào tình thế còn tồi tệ hơn thế này nữa đấy.”
Cô vẫn chẳng nói chẳng rằng.
“Nhiều phụ nữ sẽ sướng run lên nếu được đổi chỗ với em đấy.”
Cô băn khoăn không biết có cách nào xóa quách cái vẻ tự mãn trên mặt anh mà không làm anh bị thương tật vĩnh viễn không.
Anh cúi người tới trước vẻ khêu gợi. “Và anh có thể hứa với em là anh sẽ rất, rất lưu tâm chăm chút cho những nhu cầu của em.”
Cô nắm chặt hai bàn tay sau lưng bởi vì chúng đang bắt đầu run lên vì tuyệt vọng và giận dữ.
“Một ngày nào đó em sẽ cảm ơn anh về điều này.”
Lại còn thế nữa. “Aaaaaaaaaaaaa!” cô hét lên không đầu không đũa, phóng mình vào anh.
“Cái quái quỷ gì thế?” Turner xoay lại, cố tóm lấy cô cùng những nắm đấm dữ dội của cô đang nhắm vào anh.
“Đừng bao giờ… đừng bao giờ nói, ‘một ngày nào đó em sẽ cảm ơn anh về điều này’ một lần nữa! Nghe không hả! Đừng bao giờ!”
“Dừng lại, đàn bà thật là! Chúa ơi, em điên rồi!” Anh giơ hai cánh tay che mặt. Tư thế khá hèn nhát đối với anh, nhưng sự lựa chọn này là để cú đấm của cô không vô tình trúng vào mắt anh. Còn làm được gì nữa chứ, khi anh không thể tự vệ. Anh chưa bao giờ đánh một phụ nữ, và anh không định bắt đầu ngay bây giờ
“Và đừng bao giờ dùng cái giọng trịch thượng đó với em lần nữa,” cô yêu cầu, thọc cho anh một cú giận dữ vào ngực.
“Bình tĩnh lại nào, em yêu. Anh hứa anh sẽ không bao giờ dùng giọng trịch thượng bề trên với em nữa.”
“Bây giờ anh đang dùng nó đấy,” cô gào lên.
“Không, không một chút nào.”
“Có, anh có dùng.”
“Không, anh không.”
“Có, anh có.”
Chúa nhân từ, chuyện này đang trở nên hết sức mệt mỏi. “Miranda, chúng ta đang cư xử như trẻ con đấy.”
Hình như cô trở nên cao lớn hơn, và ánh mắt hoang dã đã đâm trúng nỗi sợ hãi trong tim anh. Cô khẽ lắc đầu và độp lại, “Em không quan tâm.”
“Thế thì, có lẽ nếu em bắt đầu cư xử như người lớn, anh sẽ thôi nói với em bằng cái giọng gọi là trịch thượng bề trên của anh.”
Mắt nheo lại, cô làu bàu trong họng. “Anh biết không, Turner? Thỉnh thoảng anh cư xử giống hệt một con lừa.” Nói đến đó, cô thu bàn tay thành một nắm đấm, kéo cánh tay ra sau rồi phóng tới.
“Quỷ tha ma bắt!” Bàn tay anh phóng lên che mắt, và anh sờ vào chỗ da nóng bừng vẻ không tin nổi. “Kẻ quái nào dạy em vung nắm đấm thế hả?”
Cô mỉm cười vẻ tự mãn. “MacDownes.”
24 Tháng tám 1819 – tối muộn hôm đó
MacDownes báo cho ông bà mình biết về vị khách ngày hôm nay của mình, và họ nhanh chóng đoán ra anh là ai. Ông ngoại quát tháo khoảng mười phút rằng làm sao mà đứa con trai nào đó mình không thể viết thư cho lại có thể chường mặt ra, cuối cùng bà làm ông bình tĩnh lại và hỏi mình lý do anh đến đây.
Mình không thể nói dối họ. Mình chưa bao giờ có khả năng làm điều đó. Mình kể với họ sự thật – rằng anh đến để cưới mình. Phản ứng của họ là vô cùng vui sướng và thậm chí cả nhẹ nhõm nữa cho tới khi mình bảo họ rằng mình đã từ chối. Ông ngoại lại lao vào một tràng đả kích khác, chỉ khác lần này đối tượng là mình, và sự thiếu suy xét của mình. Hoặc ít nhất mình nghĩ rằng đó là điều ông đã nói. Ông đến từ vùng Tây Bắc Scotland, mặc dù ông nói tiếng Anh chính thống với trọng âm hoàn hảo, nhưng giọng địa phương của ông vẫn xen vào khi ông buồn bực.
Ông thực sự buồn rầu.
Vậy nên bây giờ mình thấy ba người bọn họ về một phe chống lại mình. Mình sợ mình có thể thua trận này mất thôi.