Nhiều tháng trôi qua, và cặp đôi mới cưới đã ổn định vào nề nếp âu yếm dễ chịu. Turner, người đã từng chịu đựng cuộc sống địa ngục trần gian với Leticia, giờ liên tục ngạc nhiên trước việc hôn nhân lại có thể vui vẻ đến nhường ấy khi người ta trải qua với đúng người. Miranda thực sự khiến anh vui thích. Anh thích được ngắm cô đọc sách, chải tóc, chỉ bảo quản gia – anh thích được ngắm cô làm bất cứ gì. Và anh thấy mình thường xuyên tìm cớ để chạm vào cô. Anh sẽ chỉ ra một vết bẩn vô hình trên váy cô và phủi nó đi. Một lọn tóc cô bị xổ ra, anh sẽ vừa làu bàu vừa gạt nó về đúng vị trí.
Và cô dường như chẳng bao giờ thấy phiền. Thỉnh thoảng, nếu cô bận rộn với thứ gì đó, cô sẽ gạt tay anh đi, nhưng thường thì cô chỉ mỉm cười, và đôi khi cô hơi nhích đầu, chỉ một chút thôi, vừa đủ cho bầu má cô trọn vẹn trong bàn tay anh.
Nhưng đôi khi, lúc cô không nhận ra anh đang ngắm mình, anh bắt gặp cái nhìn của cô hướng vào anh với vẻ ngóng đợi. Cô luôn quay nhìn nơi khác, nhanh đến nỗi anh thường không thể chắc khoảnh khắc đó có xảy ra không. Nhưng anh biết là nó có, bởi vì ban đêm khi nhắm mắt, anh lại nhìn thấy đôi mắt ấy, với thoáng buồn bã cào xé ruột gan anh.
Anh biết cô muốn gì. Đáng ra anh phải thấy dễ dàng đáp ứng mong muốn ấy mới phải. Chỉ ba từ đơn giản. Và thật sự, chẳng lẽ anh không nên nói ra? Thậm chí nếu anh không có ý như thế, thì chẳng lẽ không đáng thử để thấy cô hạnh phúc sao?
Đôi khi anh cố gắng nói ra, cố bắt miệng mình phát âm ra những từ ấy, nhưng dường như anh luôn thấy nghẹn lại, như thể từng hơi thở của anh đã vặn xoắn trong cuống họng.
Và trớ trêu là – anh nghĩ có lẽ mình yêu cô. Anh biết, nếu có điều gì xảy đến với cô thì anh sẽ phát điên lên mất. Nhưng rồi một lần nữa, anh lại nghĩ anh đã từng yêu Leticia, và hãy xem anh được gì từ đó. Anh yêu mọi điều ở Miranda, từ cách mũi cô hơi chun lên cuối mỗi câu dí dỏm châm biếm mà cô chẳng bao giờ tiết kiệm với anh. Nhưng điều đó có giống như yêu một người không?
Và nếu anh yêu cô thì làm thế nào anh biết được? Lần này, anh muốn chắc chắn. Anh muốn một bằng chứng nào đó cụ thể hơn. Trước đây anh đã từng yêu bằng niềm tin, tin rằng sự kết hợp choáng váng giữa nỗi thèm muốn và ám ảnh của anh là tình yêu. Bởi vì nó còn có thể là gì khác chứ?
Nhưng giờ anh đã già dặn hơn. Khôn ngoan hơn – điều đó thì tốt, và đa nghi hơn nữa – điều này thì không.
Hầu hết thời gian anh có thể gạt bỏ những lo lắng này ra khỏi đầu. Anh là đàn ông, mà đàn ông thì đều như thế. Phụ nữ có thể bàn luận và suy ngẫm (và hầu như có thể bàn đi bàn lại) tất cả những gì họ muốn. Anh thích ngẫm nghĩ vấn đề một lần, cùng lắm là hai lần và thế là xong chuyện.
Chính vì thế, anh rất bực bội khi không thể gạt vấn đề này ra khỏi đầu. Cuộc sống của anh thật thú vị. Hạnh phúc. Vui vẻ. Anh không nên lãng phí trí óc và năng lượng quý giá để ngẫm nghĩ về tình trạng trái tim mình. Đáng lẽ anh có thể tận hưởng bao phước lành của mình mà không phải suy nghĩ về chuyện đó.
Đang mải nghĩ ngợi về việc tại sao anh lại ước gì lúc này mình không nghĩ ngợi về tất cả những chuyện đó, Turner bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vào đi!”
Miranda ló đầu vào khung cửa. “Em có quấy rầy anh không?”
“Không, tất nhiên là không. Vào đi.”
Cô đẩy cánh cửa mở hẳn ra và bước vào phòng. Khi nhìn thấy cô, Turner phải cố nén một nụ cười. Dạo gần đây, cái bụng của cô dường như đã chiếm hết phần còn lại trên cơ thể. Cô nhìn thấy điệu cười của anh và rầu rĩ nhìn xuống người mình. “Em khổng lồ quá phải không?”
“Đúng thế đấy.”
Cô thở dài. “Anh có thể nói dối để an ủi cảm giác của em và bảo rằng em không bự đến mức ấy đâu mà. Phụ nữ trong trình trạng của em rất nhạy cảm, anh biết đấy.” Cô đi tới một cái ghế gần bàn của anh rồi đặt hai cánh tay lên thành ghế để dễ dàng ngồi xuống.
Turner bật dậy ngay lập tức để giúp cô ngồi vào ghế. “Anh tin là mình thích em to lớn thế này.”
Cô khịt mũi. “Anh chỉ thích thấy bằng chứng hữu hình cho cái nam tính của mình thôi.”
Anh cười tủm tỉm. “Hôm nay cô bé có đạp không?”
“Không, và em không chắc cậu chàng là cô bé.”
“Dĩ nhiên cậu chàng là cô bé rồi. Đó là điều hiển nhiên.”
“Em cho là anh có kế hoạch mở một khóa thực hành làm ông mụ phải không?”
Lông mày anh nhướn lên. “Coi chừng mồm miệng em đấy, vợ ạ.”
Miranda đảo mắt và giơ lên một tờ giấy. “Hôm nay em nhận được thư của mẹ anh. Em nghĩ anh có lẽ muốn đọc
Anh cầm lá thư trên tay cô, vừa đọc vừa uể oải đi lại trong phòng. Anh đã trì hoãn báo với gia đình về cuộc hôn nhân của mình càng lâu càng tốt, nhưng sau hai tháng, Miranda đã thuyết phục anh rằng không thể lẩn tránh chuyện đó lâu hơn nữa. Đúng như đã nghĩ, họ bị sốc (ngoại trừ Olivia, người đã có hiểu biết sơ qua về những gì đang diễn ra), và ngay lập tức đổ xô đến Rosedale để xem thực hư thế nào. Họ nghe thấy mẹ anh lẩm bẩm “Mẹ chưa bao giờ mơ…” đến hàng trăm lần, và Winston thì bực bội đôi chút, nhưng rốt cuộc, công cuộc chuyển đổi từ họ Cheever sang họ Bevelstoke của Miranda diễn ra êm thấm. Dù sao thì cô cũng đã là một thành viên của gia đình từ trước rồi.
“Winston mắc vào chút rắc rối ở Oxford,” Turner lầm bầm, mắt liếc nhanh qua lá thư của mẹ anh.
“À, ờ, điều đó không có gì lạ, em nghĩ vậy.”
Anh ngước nhìn cô với vẻ mặt thích thú. “Ý em là sao?”
“Đừng tưởng em chưa bao giờ nghe đến những trò quậy phá của anh ở trường đại học nhé.”
Anh nhe răng cười. “Anh giờ đã trưởng thành hơn nhiều rồi.”
“Em hy vọng thế.”
Anh đi đến chỗ cô và hôn lên mũi, rồi lên bụng cô.
“Em ước gì mình có thể đến Oxford,” cô nói vẻ khao khát. “Chắc em sẽ mê mẩn những bài giảng ở đó mất.”
“Không phải tất cả đâu. Tin anh đi, một số chán ngắt ấy mà.”
“Em vẫn nghĩ em sẽ thích nó.”
Anh nhún vai. “Có thể. Rõ ràng em thông minh hơn nhiều so với hầu hết đám đàn ông mà anh biết ở đó.”
“Sau khi đã trải qua gần hết một mùa hội ở London, em phải nói rằng không có gì khó hơn hầu hết đàn ông thượng lưu.”
“Anh hy vọng là trừ người bạn đời hiện giờ của em ra.”
Cô gật đầu hòa nhã. “Dĩ nhiên.”
Anh vừa lắc đầu vừa quay về bàn làm việc. Đây là điều anh thích nhất trong việc kết hôn với cô – những cuộc trò chuyện nho nhỏ lắt léo ngày nào cũng có này. Anh ngồi xuống và cầm tập văn bản đang đang nghiên cứu dở trước khi cô vào. “Có vẻ như anh sẽ phải đi London.”
“Bây giờ ư? Còn ai ở đó sao?”
“Rất ít,” anh công nhận. Giờ chưa đến kỳ họp của Nghị viện, và phần lớn giới thượng lưu đã rời khỏi thành phố trở về ngôi nhà ở nông thôn của họ. “Nhưng một người bạn tốt của anh ở đó, và anh ta cần sự trợ giúp của anh trong một thương vụ.”
“Anh có muốn em đi cùng anh không?”
“Anh không mong gì hơn thế, nhưng anh sẽ không để em đi đường trong thời gian này đâu.”
“Em cảm thấy hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Anh tin em, nhưng có vẻ thiếu khôn ngoan nếu nắm bắt những cơ hội không cần thiết. Và anh phải nói là em khá…” Anh húng hắng ho. “Cồng kềnh.”
Miranda nhăn nhó. “Em băn khoăn còn điều gì anh có thể nói hòng làm em cảm thấy mình ít hấp dẫn hơn nữa.”
Đôi môi anh run run, anh nhoài người tới trước để hôn lên má cô. “Anh sẽ không đi lâu đâu. Không quá nửa tháng, anh nghĩ thế.”
“Nửa tháng á?” cô nói vẻ khổ sở.
“Anh sẽ phải mất ít nhất bốn ngày đi, bốn ngày về. Với thời tiết mưa bão gần đây, đường xá chắc chắn sẽ kinh khủng lắm.”
“Em sẽ nhớ anh.”
Anh ngập ngừng một lúc trước khi đáp, “Anh cũng sẽ nhớ em.”
Ban đầu cô không nói gì, sau đó cô khẽ thở dài vẻ buồn bã, làm trái tim anh quặn thắt. Nhưng rồi thái độ của cô thay đổi và trông linh hoạt hơn. “Em nghĩ có rất nhiều việc để giữ cho mình bận rộn,” cô thở dài nói. “Chắc em sẽ trang hoàng lại phòng khách phía Tây. Màn thảm bạc phếch hết cả. Em sẽ mời Olivia đến chơi. Cô ấy rất giỏi những việc này.”
Turner mỉm cười trìu mến với cô. Anh thấy rất vui vì cô đang dần yêu quý ngôi nhà này nhiều như anh vậy. “Anh tin vào con mắt của em. Em không cần Olivia.”
“Dù sao em cũng thích có cô ấy bầu bạn trong khi anh đi.”
“Thế thì chắc chắn rồi, hãy mời nó đến ngay thôi.” Anh liếc nhìn đồng hồ. “Anh bảo này, em đã đói chưa? Quá trưa rồi.”
Cô lơ đãng xoa bụng. “Em không đói mấy. Nhưng em có thể cắn một hai miếng.”
“Nhiều hơn hai miếng,” anh nói vẻ kiên quyết. “Nhiều hơn ba. Bây giờ em không chỉ ăn cho một mình em đâu, em biết rồi đấy.”
Miranda ảo não nhìn xuống cái bụng căng phồng của mình. “Tin em đi, em tự biết mà.”
Anh đứng dậy sải bước ra cửa. “Anh sẽ xuống bếp kiếm thứ gì đó.”
“Anh chỉ cần rung chuông thôi mà.”
“Không, không, tự làm nhanh hơn.”
“Nhưng em không…” Đã quá muộn. Anh đã chạy ra cửa và không nghe thấy cô nói gì nữa. Cô mỉm cười một mình khi ngồi đó, gập hai chân dưới người. Không ai có thể nghi ngờ sự quan tâm của Turner dành cho sức khỏe của cô và đứa bé. Nó thể hiện trong cách anh nhồichiếc gối trước khi cô vào giường ngủ, trong cách anh đảm bảo cô ăn toàn những món ngon lành bổ dưỡng, đặc biệt là trong cách anh cứ nằng nặc đòi áp tai lên bụng cô mỗi đêm để nghe đứa bé cử động.
“Anh nghĩ con bé đạp đấy!” anh hào hứng tuyên bố.
“Đó có thể là một tiếng ợ,” Miranda trêu.
Turner hoàn toàn quên mất khiếu hài hước của cô và ngỏng đầu lên, ánh mắt băn khoăn lo lắng. “Chúng có thể ợ trong đó à? Thế có phải là bình thường không?”
Cô khẽ bật cười vẻ nuông chiều. “Em không biết.”
“Có lẽ anh nên hỏi bác sĩ.”
Cô cầm tay và kéo anh lên cho tới khi anh nằm bên cạnh cô. “Em chắc chắn mọi thứ đều ổn cả.”
“Nhưng…”
“Nếu anh gọi bác sĩ, ông ta sẽ nghĩ anh bị điên đấy.”
“Nhưng…”
“Mình đi ngủ đi. Thế, ôm em đi. Chặt hơn nữa.” Cô thở dài và rúc vào cạnh anh. “Thế, giờ em có thể ngủ rồi.”
Miranda mỉm cười nhớ lại cuộc nói chuyện đó. Anh làm những điều tương tự thế cả trăm lần một ngày, thể hiện cho cô thấy anh yêu cô đến mức nào. Chẳng lẽ anh không yêu cô ư? Làm sao anh có thể nhìn cô vô cùng dịu dàng mà lại không yêu cô? Tại sao cô lại thấy băn khoăn về tình cảm của anh đến vậy?
Bởi vì anh chẳng bao giờ nói ra điều đó, cô tự trả lời. Ồ, anh ca ngợi cô và thường xuyên nói về việc mình vui biết chừng nào vì đã cưới cô.
Chúng như những mũi gươm nhỏ xíu nhưng sắc nhọn đâm thẳng vào tim cô, và anh không biết rằng mình đang làm thế. Anh nghĩ mình đang tử tế và chu đáo, và đúngvậy.
Nhưng mỗi lần anh nhìn cô và mỉm cười theo cái cách bí ẩn và ấm áp của anh, cô lại nghĩ – trong một giây nín thở – rằng anh sẽ nghiêng người tới và thì thầm…
Anh yêu em.
– và rồi lần nào cũng vậy, điều đó không xảy ra, anh chỉ lướt môi qua bầu má cô, hoặc vò rối tóc cô, hoặc hỏi cô có thích một cái bánh pudding chết tiệt nào không, vì Chúa…
Cô cảm thấy có điều gì đó bên trong mình sụp đổ. Cứ mỗi lần như vậy, trái tim cô lại rạn nứt thêm một chút, và những vết rạn ấy đang dần nhiều thêm. Mỗi ngày qua đi, cô lại thấy dường như khó khăn thêm một chút để giả vờ như cuộc sống đang diễn ra chính xác như mình ao ước.
Cô cố gắng kiên nhẫn. Cô tuyệt đối không muốn anh nói dối. Thật khủng khiếp khi nói Anh yêu em mà không có dù chỉ một mảy may cảm xúc nào đằng sau nó.
Nhưng cô không muốn nghĩ về chuyện này. Không phải bây giờ, khi mà anh đang quá ngọt ngào và ân cần chu đáo, và đáng ra cô nên thấy hoàn toàn hạnh phúc mới phải.
Và cô đang hạnh phúc. Thật sự hạnh phúc. Gần như là hạnh phúc. Chỉ có một mảnh nhỏ xíu trong cô tiếp tục cồn cào, và nó đang khiến cô khó chịu, bởi vì cô không muốn lãng phí toàn bộ tâm sức để ngẫm nghĩ về một điều vượt quá tầm kiểm soát của mình như thế.
Cô chỉ muốn sống trong khoảnh khắc này, để tận hưởng biết bao phước lành mà không phải nghĩ về nó.
Đúng lúc ấy Turner xuất hiện, lướt vào phòng và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tóc cô. “Bà Hingham nói vài phút nữa bà ấy sẽ cho mang một đĩa thức ăn lên.”
“Em đã bảo anh không cần phải đích thân xuống mà,” Miranda trách. “Em biết sẽ chẳng có thứ gì sẵn sàng cả.”
“Nếu anh không tự mình xuống,” anh nói bằng giọng thản nhiên, “anh sẽ phải đợi một cô hầu đến xem anh muốn gì, rồi anh sẽ phải đợi cô ta xuống bếp, rồi anh lại phải đợi bà Hingham chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta, và rồi…”
Miranda giơ tay lên chặn lại. “Đủ rồi! Em hiểu ý anh rồi.”
“Làm thế này sẽ nhanh hơn.” Anh cúi người tới trước với một điệu cười ranh mãnh. “Anh không phải là người kiên nhẫn.”
Cả cô cũng thế, Miranda buồn rầu nghĩ.
Nhưng chồng cô, hoàn toàn mù tịt với những ý nghĩ bão tố trong cô, chỉ vừa tủm tỉm cười vừa nhìn đăm đăm ra cửa sổ. Ánh sáng lấp lánh bụi tuyết bao trùm lên cây cối.
Hai người hầu lướt vào phòng, mang theo thức ăn và đặt nó nên bàn làm việc của Turner.
“Anh không lo cho giấy tờ của mình à?” Miranda hỏi.
“Không sao đâu.” Anh thô bạo vun chúng thành một đống.
“Nhưng chúng sẽ lung tung cả lên thì sao?”
Anh nhún vai. “Anh đói. Điều đó quan trọng hơn. Em quan trọng hơn.”
Cô hầu buông một tiếng thở dài trước những lời lãng mạn của anh. Miranda mỉm cười se sắt. Chắc gia nhân trong nhà phải tưởng anh bộc lộ tình yêu với cô bất cứ lúc nào họ ra khỏi tầm nghe.
“Nào giờ thì,” anh mau lẹ nói. “Ở đây có thịt bò và món rau hầm, mèo con. Anh muốn em ăn từng miếng một.”
Miranda nghi ngại nhìn vào cái liễn anh đặt trước mặt cô. Phải một quân đoàn phụ nữ mang thai mới ăn hết được chỗ này. “Anh đùa hả,” cô nói.
“Không hề.” Anh dìm chiếc thìa vào liễn và đưa nó lên trước miệng cô
“Thật đấy, Turner, em không thể…”
Anh ấn cái thìa vào miệng cô.
Cô tức tối ngạc nhiên khoảng một giây, rồi nhai và nuốt. “Em tự ăn được.”
“Nhưng thế này vui hơn nhiều.”
“Anh vui thôi, có lẽ…”
Lại một thìa nữa.
Miranda nuốt. “Thế này thật kỳ cục.”
“Không hề.”
“Đây có phải là cách để anh dạy em không nói quá nhiều không?”
“Không, mặc dù anh đã lỡ mất cơ hội lớn với câu vừa rồi.”
“Turner, anh thật là vô…”
Lại bắt được cô lần nữa. “Vô phương hả?”
“Đúng,” cô lúng búng.
“Ồ, em yêu,” anh nói. “Em bị rớt thức ăn ra cằm kìa.”
“Anh là người cầm thìa cơ mà.”
“Ngồi yên.” Anh nhoài người tới liếm giọt xúp trên da cô. “Ừm, ngon lắm.”
“Còn một ít,” cô chết trân. “Nhiều quá.”
“Ồ, nhưng anh không muốn ăn tranh đồ ăn bổ dưỡng quý giá của em.”
Cô khịt mũi đáp lại.
“Đây một miếng nữa… ôi, em yêu, anh lại chệch tay rồi.” Anh lại dùng lưỡi dọn sạch đống lộn xộn ấy.
“Anh cố tình thì có!”
“Và chủ tâm lãng phí thức ăn đang cho người vợ mang thai của anh ăn ư?” Anh đặt một tay lên ngực vẻ bị sỉ nhục. “Em nghĩ anh là kẻ vô lại như thế nào.”
“Có lẽ không phải một kẻ vô lại, nhưng chắc chắn là hơi vụng trộm…”
“Trúng rồi!”
Cô vẩy ngón tay về phía anh. “Ưm grum grum.”
“Đừng có nói chuyện khi miệng đang đầy thức ăn. Như thế là bất lịch sự đấy.”
Cô nuốt. “Em nói, em sẽ trả thù, anh…” Cô im bặt đúng lúc cái thìa đó chạm vào mũi cô.
“Giờ xem em đã làm gì này,” anh nói, lắc đầu với vẻ cường điệu. “Em cứ ngọ nguậy nhiều quá làm anh trượt mất miệng em. Ngồi yên đi.”
Cô bặm môi nhưng vẫn còn cười vì đã phá vỡ được âm mưu của anh.
“Thật là cô gái ngoan,” anh lầm bầm, nhoài người tới. Anh ngậm chóp mũi cô và hơi mút vào cho tới khi hết sạch chỗ nước xốt.
“Turner!”
“Người phụ nữ duy nhất trên thế giới có máu buồn ở mũi,” anh cười khúc khích. “Và anh thật tinh tường khi cưới em.”
“Dừng, dừng, dừng lại.”
“Để nước xốt trên mặt em, hay hôn em?”
Hơi thở của cô nghẹn họng. “Để nước xốt trên mặt em. Anh không cần phải viện cớ hôn em.”
Anh vươn người tới. “Anh không cần à?”
“Không.”
“Tưởng tượng nổi sự nhẹ nhõm của anh không.” Mũi anh chạm vào mũi cô.
“Turner?”
“Hửm?”
“Nếu anh không hôn em nhanh, em sẽ phát điên đấy.”
Anh trêu cô bằng một cái hôn lướt nhẹ nhất. “Thế được chưa?”
Cô lắc đầu.
Anh hôn sâu hơn. “Thế?”
“Em e là không.”
“Em muốn gì hả?” anh thì thầm, giọng anh nóng hổi trên môi cô.
“Anh muốn gì?” cô cự lại. Hai bàn tay cô trượt lên cánh tay anh tới hai vai, và vô tình bắt đầu xoa bóp.
Và ngay lập tức khơi dậy ngọn lửa của anh. “Ôi, Chúa ơi, Miranda,” anh rên rỉ, người anh trở nên mềm nhũn, “Thật tuyệt. Không, đừng dừng lại. Làm ơn đừng dừng lại.”
“Thật ấn tượng,” cô nói với nụ cười yếu ớt. “Anh thật dễ bị em điều khiển đấy.”
“Sao cũng được,” anh rền rĩ. “Chỉ cần đừng dừng lại.”
“Tại sao anh căng thẳng thế?”
Anh mở mắt ra và nhìn cô vẻ ranh mãnh. “Em biết rõ mà.”
Cô đỏ mặt. cuộc thăm bệnh gần đây nhất của mình, bác sĩ của cô đã thông báo là đến lúc tạm dừng quan hệ vợ chồng rồi. Turner đã càu nhàu ròng rã suốt một tuần sau đó.
“Em từ chối tin,” cô nói, nhấc các ngón tay khỏi vai anh rồi mỉm cười khi anh rên rỉ phản đối, “rằng em là nguyên nhân duy nhất cho những cơn đau lưng khủng khiếp của anh.”
“Căng thẳng do không thể làm tình với em, nỗ lực thể chất ráng sức mang thân hình khổng lồ hiện nay của em lên cầu thang…”
“Anh chưa một lần nào phải mang em lên cầu thang cả!”
“Đúng vậy, thế thì anh đã nghĩ đến nó, và điều đó chắc chắn đủ khiến anh bị đau lưng. Đúng rồi…” Anh xoay xoay hai cánh tay và chỉ vào một điểm trên lưng. “…chỗ đó.”
Miranda mím môi nhưng vẫn bắt đầu xoa bóp chỗ anh chỉ. “Anh, chúa tể của em, là một đứa trẻ to xác.”
“Ừmmm-hừmm,” anh tán đồng, đầu nghiêng sang một bên. “Có phiền không nếu anh nằm xuống? Thế sẽ dễ dàng cho em hơn đấy.”
Miranda tự hỏi làm sao anh có thể lôi kéo cô xoa bóp lưng cho anh ngay trên tấm thảm này được chứ? Nhưng chính cô cũng thích thế. Cô thích được chạm vào anh, thích việc ghi nhớ những đường nét cơ thể anh. Cô mỉm cười với mình, kéo áo sơ mi của anh ra khỏi thắt lưng quần và trượt hai bàn tay cô vào dưới áo để có thể chạm vào da anh. Nó ấm áp và mềm mại, và cô không thể nén được việc lướt nhẹ đôi tay trên đó, chỉ để cảm nhận sự mềm mại hạnh phúc độc nhất vô nhị củaanh.
“Em ước gì anh xoa bóp lưng cho em,” cô nghe thấy mình nói. Đã nhiều tuần nay cô không thể nằm sấp bụng.
Anh xoay đầu để cô nhìn thấy mặt anh, và anh cười. Rồi với một tiếng rên nho nhỏ, anh ngồi dậy. “Ngồi yên,” anh dịu dàng nói, xoay người cô để anh có thể mát xa lưng cho cô.
Cảm giác như cô đang ở thiên đường. “Ôi, Turner,” cô thở dài. “Thích thật.”
Anh thốt ra một tiếng kêu thật lạ, cô xoay người lại hết mức để có thể nhìn thấy mặt anh. “Em xin lỗi,” cô nói, đau khổ khi nhìn thấy nỗi khao khát và cuộc chiến kiềm nén trong mắt anh. “Em cũng nhớ anh, nếu như thế có thể an ủi anh phầnnào.”
Anh siết cô vào người, ôm cô chặt hết mức mà không ép quá mạnh vào bụng cô. “Đó không phải lỗi của em, mèo con.”
“Không, em biết, nhưng em vẫn xin lỗi. Em nhớ anh khủng khiếp.” Cô giọng khàn đi. “Thỉnh thoảng khi anh ở sâu bên trong em, có cảm giác như anh đang chạm vào trái tim em vậy. Em nhớ cảm giác đó hơn tất cả.”
“Đừng nói thế,” anh thở hổn hển.
“Em xin lỗi.”
“Và vì Chúa, hãy thôi xin lỗi đi.”
Cô cười khúc khích. “Em… không, em rút lại. Em không xin lỗi. Nhưng em lấy làm tiếc rằng anh, à, rằng anh đang ở trong tình cảnh này. Như thế có vẻ không công bằng.”
“Còn hơn cả công bằng nữa. Anh có một người vợ khỏe mạnh và một đứa con xinh đẹp. Và tất cả những gì anh phải làm là ráng nhịn mình trong vài tháng.”
“Nhưng anh không phải thế đâu,” cô thì thầm đầy khêu gợi, bàn tay cô lang thang xuống hàng khuy quần phía trước của anh. “Anh không cần phải thế.”
“Miranda, dừng lại. Anh không thể chịu được.”
“Anh không phải chịu mà,” cô lặp lại khi đẩy áo sơ mi lên trên ngực anh và hôn vào cái bụng phẳng lì của anh.
“Cái gì… ôi, Chúa ơi, Miranda.” Anh bật ra một tiếng rên rời rạc.
Môi cô di chuyển xuống thấp
“Ôi, Chúa ơi! Miranda!”
7 Tháng năm 1820
Mình xấu hổ chết mất.
Nhưng chồng mình thì chẳng phàn nàn gì.