Ngày 18 tháng 2Con Thuý Nga muốn rớt cả hàm răng khi nghe tôi báo tin mình mang thai. Môi chề của nó cong ra, trệ xuống tận cằm. Phản ứng này đúng như tôi nghĩ. Khá giống kiểu hôm qua lúc thằng Chan Chan hay tin chấn động kia. Tôi không nói gì, chỉ đợi cho con bạn thân vượt qua sự xúc động đang dâng trào trong người.
“Bồ nói thật hay giỡn vậy?” – Thuý Nga ú ớ hỏi.
“Tớ mà láo cậu thì đi đầu xuống đất.”
Tôi phải lấy cái đầu “thiên tài” của mình mang ra cá thì con Thuý Nga mới chịu tin. Nó lại tiếp tục xúc động đợt hai. Kỳ này nặng hơn ban nãy vì có kèm theo co rút toàn thân. Tôi phát mệt! Hay nó hối hận bởi cái tội mê “hót” boy lấy nhầm rượu nho làm khổ bạn?
“Nhưng bồ dùng que thử thai cho kết quả âm tính.”
“Que dỏm.”
“Thế kết quả mang thai này bồ lấy gì kiểm tra?”
“Đến thẳng bệnh viện phụ sản. Cái đó thì không thể sai được rồi.”
Thuý Nga rũ người. Tôi trông mặt nó mà tội. Người mang thai là tôi ấy vậy nhìn vẻ mặt nó còn tệ hơn gấp mấy trăm lần. Hẳn, bản thân Thuý Nga hiểu rõ tội lỗi mình gây ra lớn dường nào và biết đâu nó đang lo sợ tôi sẽ tố giác hoặc ghi hận tìm cách trả thù.
“Thế giờ định làm gì?”
“Còn làm gì nữa.” – Tôi quắt mắt – “Tớ và Chan Chan phải nói rõ cho cha mẹ cả hai biết sau đó nhờ xem họ giải quyết thế nào. Dù gì người lớn cũng sáng suốt hơn.”
“Í ẹ! Cha mẹ Chan Chan thì tớ không biết nhưng cha mẹ bồ… Chắc họ giết bồ mất!”
“Chính vì vậy nên tớ mới kêu cậu cùng với Chan Chan về nhà tớ trình bày đầu đuôi sự việc một cách chân-thật-tỉ-mỉ. Vả lại, đề phòng cha mẹ định treo cổ tớ thật thì có hai cậu ngăn cản giúp. Chí ít xem như tạm yên tâm.”
Dứt lời thì tôi thấy Thuý Nga nhăn mặt như ăn trúng ớt hiểm. Tôi nghe cổ họng nó vang lên tiếng ực khá to. Nuốt nước bọt. Tôi biết con bạn thân nghĩ gì… Chắc nó đang tìm cách xem lỡ cha mẹ tôi “nổi hứng” quyết định treo cổ cả ba đứa thì nên làm thế nào thoát thân.
Chợt từ xa, Chan Chan dắt xe đạp chạy vù ra cổng trường, nơi tôi và Thuý Nga đứng.
“Min Min! Thuý Nga!”
“Tưởng cậu sợ quá chuồn dìa rồi chớ.” – Tôi liếc sơ bộ dạng thản nhiên của tên cool boy.
“Đằng ấy xem thường đằng này nha. Đây có đủ phẩm chất của một thằng con trai đó.”
“Thế sao chân cậu run vậy?”
“Nếu đằng ấy đang trên đường đến nhà gặp mặt cha mẹ của cô gái mà mình lỡ làm cho dính bầu thì đằng ấy có run không hả hả hả???”
Thằng Chan Chan chỉ được mỗi cái mã đẹp trai thôi chứ ăn nói vô duyên cực kỳ! Gì đâu mà văng miểng vèo vèo vô mặt đối phương như tát nước thế này.
“Ờ rồi, giờ đi về.” – Lau mặt xong, tôi giục hai đứa bạn.
Vì không thể đèo tôi và Thuý Nga trên chiếc martin nên Chan Chan đành dắt bộ “con ngựa sắt” đi theo cả hai. Trên đường về, ba đứa chẳng nói với nhau câu nào. Còn tâm trạng đâu mà đùa giỡn. Liếc mắt qua Chan Chan, tôi đoán cậu ta sợ bị cha mẹ tôi thắt cổ giết chết. Lại lia cái nhìn sang Thuý Nga, thiết nghĩ hẳn nó đang lo cha mẹ đứa bạn thân cho ngũ mã phân thây mình. Còn tôi, cùng lúc sợ cả hai điều ấy.
Cuối cùng ba đứa cũng đến “địa ngục”. Cánh cổng nhà tôi hiện ra chình ình. Cảm giác như sắp đi vô chỗ chết, bên trong có hai tên “đao phủ”. Đưa tay đẩy nhẹ cánh cổng, bình thường thì hay đá nó muốn sút đinh, tôi ra dấu cho Thuý Nga và Chan Chan cùng đi vào. Chan Chan dựng chiếc martin trong sân. Tôi – dẫn đầu – hít sâu một hơi dài, cố để tim đừng đập mạnh, chậm rãi mở cửa đi vô nhà… Cởi giày ra là tôi đã nghe âm thanh ồn ào vang vọng từ phòng khách ra tận ngoài đây.
“Nhà đằng ấy sao ồn như chuồng gà thế?”
Bực mình, tôi không đáp. Chuồng gà gì chứ? Cái nhà này là sự “kết hợp âm thanh” của cả gà vịt lợn. Ồn kinh khủng!
“Cha mẹ con mới về.”
Tôi đi vào phòng khách, theo sau có Chan Chan với Thuý Nga đang run run. Trên ghế sofa, cha mẹ tôi đang tranh cãi về tiền nong tháng này mau chóng xoay qua:
“Về rồi hả con? Có gì mời bạn lên phòng chơi đi nhé.”
Xong, cha mẹ tiếp tục quay lại cuộc chiến tiền với nong. Còn tôi thì mau chóng nhìn sang bên phải, thằng Hoàng và thằng Vinh chơi game đua xe. Chúng nó gào thét khí thế. Thằng này giành qua đứa kia giật lại cái đồ điều khiển rồi chửi thề với nhau.
“Hoàng! Vinh! Chị về rồi đây.”
“Bọn em biết rồi.” – Cả hai chẳng thèm nhìn mặt chị gái mà cứ gián mắt vào màn hình.
Thở ra chán nản, tôi liền ho vài cái sửa giọng để cất tiếng nói thật to cho bốn người nghe:
“Cả nhà ngừng lại chút đi, con có chuyện rất quan trọng muốn báo tất cả biết.”
Nhưng tần xuất của tôi vẻ như quá nhỏ không đủ lấn át cái âm thanh chát chúa chợ trời kia. Cha mẹ vẫn cãi, hai đứa em vẫn la lối tranh giành. Nhắm mắt cắn môi, tôi siết chặt tay kiềm cơn giận. Lát sau mở mắt, tôi hớp lấy một ngụm không khí căng lồng ngực, thét:
“CON MANG THAI RỒI!”
À, lần này thì hiệu nghiệm hơn. Bốn từ nghe chấn động quá còn gì. Ngay tức thì, cha mẹ cùng thằng Hoàng, thằng Vinh đồng loạt ngừng lại rồi xoay qua nhìn tôi chằm chằm. Trông ánh mắt mở trừng trừng của họ, tôi đoán Thuý Nga và Chan Chan vã hết mồ hôi.
“Min Min, con thét kinh thế?”
Ố la la! Bốn người vẫn chưa nghe rõ tôi vừa nói gì hả trời? Đừng bảo tôi phải nói lại nhé?
“Con có chuyện vô cùng quan trọng muốn báo nhưng cả nhà không chịu dừng.”
“Chuyện gì vậy con?” – Mẹ ngạc nhiên.
Lưỡng lự hồi lâu, tim đập như nhảy khỏi lồng ngực, tôi thu hết can đảm còn sót lại cất giọng rõ ràng: “Con… có thai rồi!”
“Cứ tưởng chuyện gì quan trọng, bình thường mà. Có gì lát nữa ta nói sau.”
“Cha mẹ!” – Tôi nghệch mặt – “Con nói con đã mang thai đó!”
“Ờ biết…”
Đột nhiên cha mẹ ngưng bặt. Dường như bộ não của hai người bây giờ mới phân tích câu nói ban nãy từ tôi. Cả hai thằng em cũng thế, cứ đứng đực ra hệt bị thằn lằn ị trúng mặt.
“CÁI GÌ?????????????????????????”
Bốn cái miệng cùng thét lớn kinh khủng khiến tôi, Chan Chan cả Thuý Nga muốn lòi lỗ tai. Giờ thì đến lượt chúng tôi nhìn cả nhà với đôi mắt mở trừng trừng.
“Con vừa nói gì… gì?” – Mẹ lắp bắp.
“Mang… mang… mang thai là sao?” – Cha cà lăm mỗi một chữ.
“Chị đang đùa à?” – Thằng Vinh miệng méo xệch.
“Hay chị định chơi nổi?” – Thằng Hoàng cười đểu.
Gương mặt còn thất kinh, tôi chầm chậm đưa tờ giấy ra trước sự tra hỏi của cả nhà:
“Đây, mọi người xem sẽ hiểu.”
Bốn người giật lấy tờ giấy báo kết quả trên tay tôi rồi giành nhau xem giống như người đang đi toilet mừng rỡ khi thấy miếng giấy vệ sinh cuối cùng còn sót lại. Còn ba đứa tôi thì nuốt nước bọt chờ xem phản ứng của cả nhà… Một phút sau. Cha đứng như tạc tượng thế kỷ. Hai thằng em trai nhìn rồi vả vào mặt nhau cho tỉnh. Riêng mẹ thì cầm tờ giấy đồng thời bước nhanh đến chỗ tôi, hỏi với vẻ hoang mang:
“Chuyện này con nói rõ đi nào! Thai gần một tháng là sao?”
“Hôm qua con đi bệnh viện khám, bác sĩ bảo con có thai. Con xin lỗi…”
Mẹ chưa kịp hỏi đến tiếng thứ hai thì cha, bỗng chốc trở thành diễn viên kiếm hiệp đầy tài năng, phóng như bay qua ghế sofa rồi nắm chặt lấy vai tôi lắc mạnh: “Con đùa à???”
Tôi lắc đầu.
“Tại sao lại mang thai???”
Tôi im lặng, mặt mày ủ rũ.
“Tao cho mày ăn học để mày bôi tro trét trấu lên mặt cha mẹ sao???”
Khi cha đổi cách gọi qua tao – mày nghĩa là ông rất rất rất giận. Một tay vẫn giữa chặt vai tôi, tay còn lại ông đánh mạnh một phát vào mông tôi. Cú đánh đau nhất từ trước đến giờ. Dẫu vậy, tôi đã cắn răng chịu đựng để không khóc. Thấy sự ương bướng của con gái, cha giơ tay lên định đập thêm lần nữa thì mẹ lập tức giữ ông lại.
“Ông ơi! Đừng đánh con nữa! Có gì từ từ nói…” – Giọng mẹ run run.
“Tôi phải đánh đứa con gái hư thân này! Nó làm xấu mặt gia đình rồi!!!”
Trước thái độ hung hãn của cha, thằng Hoàng và thằng Vinh cũng chạy vào can ngăn. Nhưng cả ba không địch nổi sức mạnh kinh khủng từ ông. Họ bị đẩy lùi ra sau. Còn cha, tiếp tục lao về phía tôi cùng đôi tay to lớn vung cao. Tôi nhắm mắt, chuẩn bị đón lấy cú đánh dữ dội nhất sắp trút xuống người mình.
“Khoan! Xin chú dừng lại! Chú sẽ đánh chết Min Min mất!”
Tôi mau chóng mở mắt và thấy Chan Chan đang cố ngăn cha. So về vóc dáng, cậu ta khá nhỏ so với cha nhưng vì tập võ nên có sức khoẻ. Cậu ta đẩy lùi được ông vài bước.
“Chú bình tĩnh nghe bọn cháu nói!”
“Tránh ra! Cậu là ai mà xen vào chuyện gia đình tôi??? Tôi đang dạy con!”
“Cháu không thể để chú đánh chết Min Min và đứa bé!” – Chan Chan vừa thở vừa hét – “Cha của đứa trẻ trong bụng cậu ấy là cháu!”
Câu thông báo ấy kết thúc thì cuộc xô đẩy giữa Chan Chan với cha tôi chấm dứt theo. Nói chính xác thì cha tôi hoá đá lần hai. Sau lưng ông, mẹ với hai thằng em há hốc mồm.
“Min Min, cậu này có thật là…”
Tôi đưa mắt nhìn mẹ rồi nhanh chóng gật đầu: “Vâng. Cậu ấy là cha đứa bé.”
Bỗng nhiên cha tôi hú hét lên khiến những người có mặt tại phòng khách đều không khỏi giật mình. Giọng ông nghe cứ như king kong. Nhanh như cắt, ông liền dùng hai tay bóp cổ Chan Chan. Ô-mai-gót! (Oh my God!) Cha tôi phát điên rồi ư? Ông định giết người à?
“Thì ra là mày! Thằng ôn con! Thằng khốn nạn! Thằng mất dạy! Mày dụ dỗ con gái tao rồi hại đời nó! Hay mày bỏ thuốc cho nó uống hả thằng kia???”
Đại loại cha tôi đã mắng chửi Chan Chan bằng những từ ngữ kiểu như thế. Tiếng ông lớn đến mức làm tai mọi người lùng bùng hết cả. Còn Chan Chan thì mặt mày tím tái vì ngạt thở, không ngừng gỡ đôi tay gọng kiềm của cha tôi. Hiển nhiên, tôi, mẹ, hai thằng em cộng thêm Thuý Nga nữa cùng một lúc xông vào kéo ông ra. Mỗi người mỗi câu.
“Cha nó ơi dừng lại!”
“Ngừng tay cha ơi!”
“Chú ơi, mọi chuyện không phải như vậy!”
Dù bị bóp chặt cổ thở không nổi nhưng Chan Chan vẫn cố ngoi ngóp nói đứt quãng:
“Cháu… cháu… không có… Chỉ… là tai nạn… Chú… chú… hiểu lầm rồi…”
“Hiểu lầm cái gì??? Chính miệng mày thừa nhận mày là chủ nhân cái thai của con gái tao! Tao giết chết mày! Cha mẹ không dạy mày cách ăn ở cho đàng hoàng tử tế hả???”
Cha tôi vừa gào vừa lắc mạnh cổ Chan Chan. Tôi phát kinh! Ôi trời phật ơi! Liệu đà này không khéo ông bóp chết Chan Chan mất! Vậy thì đứa con trong bụng tôi chưa chào đời đã mồ côi cha ư? Không thể! Tôi không đủ sức nuôi nó một mình đâu.
“Á! Á! Á!”
Tôi nhăn nhó bởi tiếng la của con Thuý Nga. Không chỉ một mình tôi mà mẹ, hai thằng em, Chan Chan thậm chí kể cả cha đều nhăn mặt vì ù tai nặng. Chả ai hiểu rõ “nội lực phi thường” của chấn động âm thanh do con khùng này gây ra bằng tôi đâu.
“Cái âm thanh gì thế?”
Phải thừa nhận, giọng hét còn hơn phim kinh dị Mỹ của Thuý Nga đôi lúc được việc ghê. Cha tôi đã ngừng hành động bóp cổ Chan Chan và quay qua hỏi với vẻ thất kinh. Nhờ vậy mà tôi tạm tha cho con Thuý Nga, nếu không thì nó lệch mặt rồi.
“Chú ơi, nghe cháu nói! Là do cháu! Cháu lấy nhầm chai rượu nho của cha nên Min Min với Chan Chan uống say rồi vô tình quan hệ với nhau!” – Hình như sợ bản thân sẽ bị hành hung giống Chan Chan nên Thuý Nga phải đi ra xa vài bước mới dám thú nhận – “Điều cháu nói toàn là thật. Không phải Chan Chan dụ dỗ Min Min, cậu ấy càng không bỏ thuốc. Là cháu… Cháu thật sự xin lỗi!”
Chẳng rõ do gương mặt đáng thương còn thua con cún ướt cùng chất giọng vô cùng thảm của Thuý Nga hay sao mà cha tôi trong phút chốc nghệch mặt ra. Ông đứng đó không phản ứng gì, hai tay vẫn giữ rịt cổ Chan Chan nhưng có phần nới lỏng hơn chút.
“Những điều này là sự thật?” – Cha tôi thình lình hỏi Chan Chan.
“Tất… nhiên ạ! Con gái chú… dữ hơn cọp ai mà dám dụ dỗ…?”
Nếu không nể tình tên đáng ghét này là cha đứa bé thì tôi đã bảo cha bóp chết cậu ta rồi! Trông dáng cha cứ lớ ngớ, mẹ đứng bên cạnh bèn bảo:
“Tôi nghĩ cậu ta đúng đấy. Min Min nhà mình đâu phải dạng dễ bắt nạt.”
“Con cũng nghĩ vậy. Chị Min Min mà bị dụ dỗ thì con sẽ đi vệ sinh bằng đầu cha xem.”
Thằng mất nết! Từ giờ đừng năn nỉ tao mua quần bông cho! Tôi liếc xéo thằng Vinh.
Dường như đã hiểu ra mọi chuyện, cha tôi từ từ bỏ tay ra cổ Chan Chan. Cậu ta ho sặc sụa, lùi ra sau chục bước đề phòng ông “nổi hứng” lại bóp cái gì đó của mình thì nguy!
“Trời ơi là trời!” – Cha ôm đầu, cất tiếng kêu oai oán đầy khổ sở.
Dõi theo bóng cha lầm lũi bước lên lầu không nói thêm lời nào là tôi muốn khóc. Trong nhà, ông là người thương và tin tưởng tôi nhất vậy mà giờ… Lần đầu tiên, tôi hận bản thân ghê gớm! Tôi phải làm gì với tội danh “bôi tro trét trấu vào mặt cha mẹ” đây?
“Con ơi là con! Sao lại thế này hả? Mới 17 tuổi đã mang thai! Còn mặt mũi đâu nhìn bà con lối xóm đây? Min Min!”
Mẹ vừa khóc vừa đánh mấy cái liền vào người con gái. Còn tôi, chẳng đáp lời mà chỉ đứng lặng im với đôi mắt đỏ hoe ươn ướt…