Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17

Chương 25: Cảm ơn vì trời đã mưa

Tác giả: Võ Anh Thơ
Chọn tập

Ngày 27 tháng 2

Màn “chào cờ” vẫn tiếp diễn như mọi khi. Lúc hai người bước từ trên lầu xuống, tôi thấy họ đi có vẻ hơi khó khăn. Nuốt nước bọt. Tôi đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi “cơn thịnh nộ đúp-bồ” từ họ rồi. Nhưng, cha mẹ chồng chẳng nói gì đến tôi cả. Đúng là ngạc nhiên thật. Rất nhanh sau đó, mọi người cùng vào phòng bếp dùng bữa sáng. Đang ăn ngon lành thì tôi chợt nghe âm thanh gác đũa cái cạch xuống bàn, cùng lúc giọng mẹ chồng tôi chậm rãi cất lên: “À đúng rồi.” Tức thì, tôi hết hồn. Đừng nói là bây giờ bà ấy mới vạch trần tội lỗi của tôi nha trời. Ấy vậy, mọi chuyện lại không phải thế.

“Hoà Trâm, cuối tuần này con hãy đi xem mắt. Lần này đối tượng là một người rất tốt.”

“Con đã bảo nhiều lần là không xem mắt.” – Chị Hoà Trâm ngừng ăn, ngước lên đáp.

“Thì con cứ thử một lần đi nào. Biết đâu sẽ hợp và lòng con có thể nguôi ngoai.”

“Dù thế nào thì cũng vậy thôi.” – Chị Hoà Trâm liền đứng dậy – “Con no rồi. Sáng nay công ty có cuộc họp sớm nên giờ con phải đi. Chúc cả nhà một ngày tốt lành.”

Chị Hoà Trâm rời bàn mau chóng. Tôi thấy mẹ chồng nhắm mắt, gục đầu lên hai bàn tay lồng vào nhau. Bên cạnh, cha chồng cũng gác đũa đồng thời thở dài lắc đầu buồn bã. Không chỉ vậy, ngay cả chị Hồng Anh, anh Dũng Văn và Chan Chan đều im lặng một cách kỳ lạ. Không khí của bữa sáng bỗng dưng lặng lẽ hơn. Dường như, đã có chuyện gì đó xảy ra trong gia đình và người liên quan không ai khác chính là chị Hoà Trâm. Chẳng những thế, quan sát biểu hiện từ mọi người thì tôi nghĩ vấn đề ấy không hề đơn giản. Nhưng việc mẹ chồng yêu cầu chị Hoà Trâm đi xem mắt mới khiến tôi để ý một điều. Xinh đẹp. Thông minh. Bản lĩnh. Một cô gái như chị Hoà Trâm lại chưa có người yêu ư? Hiện tại, chị ấy đã gần 30. Nhất định có bí mật nào đấy vẫn đang cất giấu. Rốt cuộc, là gì nhỉ?

Lúc Chan Chan vừa đạp xe đi thì tôi tò mò hỏi ngay:

“Nè, sao chị Hoà Trâm không thích coi mắt vậy? Bộ lúc trước chị ấy có chuyện buồn hả?”

“Ờm, gần như thế. Nhưng giờ chưa phải lúc cho đằng ấy biết. Để mai mốt, đích thân chị Hoà Trâm nói sẽ hay hơn.”

Tôi tặc lưỡi. Chán hơn con gián. Mai mốt là khi nào, giờ tôi thắc mắc kinh khủng. Tên Chan Chan ghét quá, úp úp mở mở càng khiến người ta muốn biết hơn.

“Mà chiều qua sao tự dưng đằng ấy buồn ngủ thế? Hay có chuyện gì à?”

Câu hỏi của Chan Chan khiến tôi hơi chột dạ vì nhớ lại chuyện hôm qua. Tôi không biết đáp lời cậu ta thế nào nữa. Sự thật, khi đó tôi có buồn ngủ gì đâu, tỉnh như sáo là đằng khác. Nhưng tôi không thể nói với cậu ta về tâm trạng khó chịu của mình. Nhắc mới nhớ, buổi tối lúc tôi giả vờ ngủ Chan Chan có bảo sẽ sáng nay sẽ cho tôi biết cái gì đó. Chắc quên mất rồi.

“Tối qua về đằng này định nói vài điều nhưng đằng ấy ngủ mất tiêu, ngáy phát ớn.”

“Kệ người ta. Giờ thì nói đi, chuyện gì?”

“Ừm về việc chị Trân Châu, đằng ấy đừng hiểu lầm gì cả. Đằng này đối với chị ấy chỉ như đàn em đối với chị lớp trên thôi.”

Có ngu mới tin! Cất giữ hình người ta trong bóp rồi còn ghi dòng chữ mùi mẫn thế mà dám nói rằng “chỉ như đàn em đối với chị lớp trên”. Tôi nhủ thầm với vẻ bực bội. Nói gì thì nói, tên Chan Chan đáng ghét ấy tưởng tôi hiểu lầm à? Mắc chứng gì phải thế. Cậu ta quan hệ với cô chị Trân Châu đó thế nào ra sao thì đâu liên quan đến tôi. Đồ thứ hâm nặng.

“Biết rồi. Cậu không cần giải thích dài dòng, tớ cũng không nghĩ gì đâu.”

“Thì sợ đằng ấy nghĩ lung tung, hiểu lầm này nọ.”

“Việc gì tớ phải hiểu lầm? Cậu tưởng mình có giá chắc? Bệnh tưởng ngày càng nặng đó.”

“Đã hôn nhau mà còn không thích chứ là gì?”

“Là cậu chủ động hôn chứ tớ có biểu đâu.”

“Nhưng đằng ấy không từ chối thì nghĩa là rất thích rồi.”

Mặc dù tôi và Chan Chan cãi đùa ầm ĩ như vậy nhưng rõ ràng lòng tôi vẫn nặng nề lắm.

… Kỳ này thì tôi quyết tâm lắm. Về việc, bắt tên chí khùng chí mén kia phải nói ra sự thật về mối quan hệ giữa Chan Chan với cô chị Trân Châu. Tôi không thích cái gì đấy cứ mờ ám. Rõ ràng ra đi, để còn nghĩ cách đối phó. Đứng chờ ngoài cửa phòng vệ sinh nam khoảng mấy phút thì tôi thấy Chí Hùng bước ra. Mau lẹ, tôi kéo tay cậu ta ra ngoài hành lang vắng vẻ. Sau khi trấn tĩnh lại, Chí Hùng nhìn tôi chưng hửng rồi nói nhanh:

“Cậu làm mình hết hồn đấy. Tự dưng rình mò ở phòng vệ sinh nam chi vậy trời!”

“Tôi có phải biến thái đâu mà rình mò phòng vệ sinh nam. Vì tôi nhất định phải gặp cậu để hỏi cho ra lẽ một điều. Cô chị Trân Châu hôm qua là bạn gái cũ của Chan Chan đúng chứ?”

Thấy Chí Hùng thở dài ngao ngán, tôi giục: “Nói đi! Tôi muốn biết.”

“Mình đã bảo không tiết lộ bí mật của bạn thân. Cậu đi mà hỏi Chan Chan.”

Biết tỏng tên này sẽ nói thế mà. Nhưng, giờ tôi có “chiêu” khác. Đảm bảo cậu ta phải khai. Mau chóng, tôi lấy ra chiếc điện thoại di động đưa lên và nói rõ ràng:

“Chiều hôm trước, tôi vô tình trông thấy một cảnh rất thú vị. Là gì cậu biết không? Đó là cảnh cậu với Tường Vi, con gái thầy Tuấn, cùng đi vào nhà nghỉ!”

Chí Hùng giật mình, tròn xoe mắt nhìn tôi. Trước phản ứng ấy thì tôi đã có thể chắc chắn 100% lúc đó bản thân không hề nhìn lầm. Tên này ghê thật, dám vào tận nhà nghỉ cơ đấy.

“Cậu thật biết đùa.” – Chí Hùng đảo mắt, vờ ra vẻ như không biết gì.

“Đừng có vờ vịt. Chiêu này tôi rành lắm. Cậu có chối cũng vậy thôi, tôi đã kịp chụp lại hình của hai người với cái nhà nghỉ bắt mắt đó.”

Mặt Chí Hùng gần như trắng bệch khi thấy tôi mân mê chiếc điện thoại di động trên tay. Giờ mới hiểu cảm giác đe doạ người khác là thế nào. Bạn sẽ thấy thú vị khi trông đối phương hiện rõ nỗi sợ hãi lo lắng. Tuy có hèn thật nhưng để đạt được mục đích thì đôi khi ta đành dùng thủ đoạn một chút. Thấy thái độ im lặng của Chí Hùng, tôi lại nói:

“Dù cậu có cướp được điện thoại và del hình thì cũng vô ích. Tôi cop nó vào máy tính rồi.”

Hình như giọng tôi nghe thật quá hay sao mà Chí Hùng đổ mồ hôi nhiều hơn ban nãy nữa.

“Cậu muốn gì đây hả?”

“Hãy cho tôi biết mối quan hệ của hai người kia. Sau khi xong, tôi lập tức del hình không sót cái nào. Cậu yên tâm, tôi không để Chan Chan biết cậu nói đâu.”

“Thôi được, xem như cậu cao tay đó Min Min.”

Tôi cười đồng thời xoay xoay chiếc điện thoại. Ngó tới ngó lui một hồi, Chí Hùng chậm rãi:

“Phải, chị Trân Châu là mối tình đầu của Chan Chan.”

Tôi ngừng cười. Dẫu đã biết rõ câu trả lời nhưng tôi vẫn hụt hẫng. Vô cùng hụt hẫng…

“Nhưng, đó là tình đơn phương từ Chan Chan mà thôi.” – Chí Hùng thở ra – “Hồi đó, hai chúng tớ học cùng trường với chị Trân Châu. Chị ấy lớn hơn đến ba tuổi. Vì tham gia CLB võ thuật nên cả ba mới quen nhau. Ban đầu, chị Trân Châu và Chan Chan hay khắc khẩu, hễ gặp là cãi giống như cậu với Chan Chan đấy. Vậy mà nửa năm sau, Chan Chan thích chị ấy. Tiếc là chị Trân Châu chỉ xem cậu ấy như em trai vì lúc đó chỉ đã có người yêu.”

“Rồi sau đó?”

“Sau đó, chị Trân Châu tốt nghiệp cấp II. Tuy đã ra đường nhưng cả ba vẫn thường gặp nhau. Có lẽ chính vì thế mà Chan Chan cứ mãi thích chị ấy không quên được. Rồi đến khi bọn tớ tốt nghiệp thì chị Trân Châu đột nhiên qua Anh du học, đi cùng chị ấy có anh người yêu. Đối với Chan Chan, đó là một mất mát lớn. Tính tới tính lui thì tình đơn phương của Chan Chan kéo dài cũng hơn bốn năm rồi. Cho đến đầu năm nay, khi cậu ấy gặp cậu, mọi chuyện đã đi theo một hướng khác.”

Tôi không biết cảm giác của mình lúc này thế nào nữa. Tất cả những điều tôi thắc mắc về mối quan hệ giữa Chan Chan và chị Trân Châu đã sáng tỏ. Hiện tại, tôi chỉ có thể nói: Tồi tệ!

“Mình đã kể hết những gì mình biết cho cậu rồi, giờ cậu phải xoá tấm hình kia cho mình.”

Giờ chẳng còn tâm trạng gì nữa mà tiếp tục trò đùa, tôi liền thở ra bảo:

“Tôi doạ thôi, làm gì có hình nào.”

“Sao? Nhưng cậu biết chuyện mình vào nhà nghỉ với Tường Vi.”

“Thì đúng là tôi đã thấy cảnh đó nhưng đâu có chụp lại. Lúc ấy nhanh quá.”

“Cậu nói thật không?”

Tôi liền đưa điện thoại cho Chí Hùng. Lập tức, cậu ta cầm lấy bấm bấm tìm tìm khá lâu.

“Trong đây không có nhưng… lỡ cậu cop hình vào máy tính thì sao?”

Thở dài chán nản, tôi đưa ba ngón tay lên ngang đầu mình: “Thề, tôi nói láo thì sét đánh!”

Nghe câu thề độc của tôi thì Chí Hùng thở phào nhẹ nhõm. Tên này chả biết đang nghĩ gì. Nếu sợ như vậy thì vào nhà nghỉ chi. Mà không rõ vì sao cậu ta lại cùng cô bé Tường Vi đó đến cái chỗ “nhạy cảm” như vậy nữa. Mối qua hện giữa hai người này lại là gì đây nhỉ? Nhưng thôi, giờ tôi chả còn tâm trí quan tâm chuyện người ta. Đang buồn kinh khủng đây.

“Trả điện thoại cho cậu. Sau vụ này thì mình thề tránh xa cậu 100m đó Min Min. Nhớ là không được cho Chan Chan biết mình đã nói bí mật của cậu ấy đấy.”

Chí Hùng bỏ đi. Còn lại một mình, tôi dựa lưng vào bức tường phía sau, lòng khó chịu và nhói một cách kỳ lạ. Trước đó tôi mong được biết mọi chuyện về Chan Chan ấy thế mà khi biết ra thì lại càng tệ hơn. Cảm giác hiện tại còn tồi hơn cả chiều hôm qua. Nặng lắm. Chan Chan thích chị Trân Châu đó suốt bốn năm. Tình đơn phương mà có thể kéo dài vậy ư? Đã thế, giờ chị ấy lại đột nhiên về nước thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra đây?…

Chiều tan học, Thuý Nga lo lắng hỏi: “Bồ có chuyện gì hả? Cả ngày nay lạ lắm.”

Tôi lắc đầu, đeo cặp lên vai rồi rời phòng. Thuý Nga cũng đi theo. Nó không nói gì ngoài việc chốc chốc lại nhìn gương mặt buồn bã của tôi và cau mày khó hiểu. Vừa bước ra đến cổng trường thì tôi sực tỉnh khi thình lình nghe Thuý Nga kêu lên ngạc nhiên:

“Í! Ai như cái chị Trân Châu chiều qua kìa. Kế bên hình như là Chan Chan.”

Mau chóng, tôi liền hướng mắt về phía trước. Quả đúng là cô chị Trân Châu với Chan Chan đang đứng nói chuyện trước cổng trường. Gì chứ? Sao người chị đó lại đến đây nữa? Lý nào, từ bây giờ cả hai sẽ gặp nhau mỗi ngày ư? Tôi đứng bất động cùng với ánh mắt thất thần. Bất chợt, tôi thấy Chan Chan nhìn về phía mình. Cậu ta liền nhanh chóng chạy lại gần.

“Min Min, có chuyện một chút. Giờ đằng này phải chở chị Trân Châu về nhà gấp vì cha chị ấy vừa nhập viện. Đằng này chịu khó vào quán trà sữa đối diện trường ngồi chờ nhé.”

Cái nhìn của tôi thất thần hơn. Đầu óc thì trống rỗng. Bên cạnh, Thuý Nga bảo ngay:

“Sao cậu lại bỏ Min Min ở lại một mình? Cậu ấy là vợ chưa cưới của cậu mà.”

“Đằng này đâu có bỏ Min Min, chỉ vì có việc đột xuất thôi.” – Chan Chan quay qua tôi – “Đằng ấy ráng chờ, đừng đi về một mình. Nhất định, đằng này sẽ trở lại trường đón.”

Mỉm cười xong, Chan Chan xoay lưng chạy đi. Dõi theo bóng dáng tên cool boy ấy từ từ xa dần mà lòng tôi chưa bao giờ buồn da diết đến thế.

Trời bắt đầu âm u. Chắc sắp mưa. Tôi đang ở trong quán trà sữa gần trường. Dĩ nhiên là vì đợi Chan Chan. Ban nãy, Thuý Nga tức giận và bảo tôi đừng chờ cậu ta. Tôi cũng định sẽ tự về nhà một mình nhưng lòng cứ muốn ở lại chờ. Thuý Nga mắng tôi ngốc. Ừm, cũng không sai đâu nhỉ. Biết vậy mà vẫn cứ làm khác đi. Chỉ là, tôi thích được về chung với tên Chan Chan đáng ghét đó, thích được ngồi phía sau nhìn tấm lưng rộng ấy. Giật mình vì có ai đụng mạnh từ phía sau, tôi ngã nhào về trước. Tôi nhăn mặt bởi cú chạm đất bằng mông khá mạnh của mình. Chưa hết, vẻ như chân cũng bị trắc rồi. Tên nào đi đứng mà chẳng nhìn trước ngó sau gì hết. Bực bội toan ngước lên mắng cho hắn vài câu thì tôi liền nghe giọng nói quen thuộc: “Min Min, là em sao?” Mau chóng ngẩng mặt, tôi ngạc nhiên khi thấy chị Trang.

Dìu tôi lại chiếc bàn gần cửa sổ, chị Trang không ngừng xuýt xoa nói xin lỗi. Tôi bảo:

“Không sao. Chỉ là sự cố thôi mà. Chân em cũng bị nhẹ thôi.”

“Tại chị mãi suy nghĩ nên bước hụt chân. Thật sự là xin lỗi em đấy.”

“Mà sao chị lại ở đây?” – Tôi muốn kết thúc cái màn xin lỗi liên hồi kia.

“Chị hẹn với bạn. Hồi trước còn đi học chị vẫn hay ghé quán này lắm. Còn em?”

“Em cũng chờ bạn. Bạn chị làm nghề gì?”

“Nghề ngỗng gì, tụi nó còn học lớp 12 kia kìa. Chị mới 18 mà. Em không biết hả?”

“À, chị Hồng Anh có nói mà em quên mất. Mới 18 tuổi đã có chồng có con chắc mệt lắm. Em cũng nghe chị Hồng Anh kể về việc chị mang thai ngoài ý muốn nên đành cưới sớm.”

Chị Trang thở dài. Đưa ly nước lên uống một hơi xong chị liền bắt đầu kể về quá khứ:

“Hồi đó 16 tuổi, suy nghĩ chưa chính chắn em ạ. Giờ nghĩ lại mới thấy mình đúng là dại khờ. Chị và anh Thông quen nhau trong một lần dự sinh nhật con bạn. Khi ấy, ảnh là sinh viên, trông chững chạc đàng hoàng lắm. Yêu nhau gần một năm thì ảnh bắt đầu đòi hỏi. Vì thương nên chị chiều theo. Cả hai quan hệ nhiều lần rồi đến đầu năm 12 chị mang thai. Anh Thông cũng chịu cưới chị. Cứ nghĩ cuộc sống vợ chồng dễ như mình tưởng nào ngờ… Có con, ảnh đột nhiên thay đổi tính tình. Lấy nhau rồi sinh đủ thứ chuyện nào tiền bạc mua sữa cho thằng nhỏ, nhà cửa ăn uống, chuyện học chuyện làm. Anh Thông thì được tiếp tục học, còn chị phải nghỉ ở nhà lo chăm con. Giờ thấy mấy đứa bạn hồn nhiên học hành mà chị ganh tỵ ghê luôn. Tụi nó thỉnh thoảng có ghé thăm chị, khuyên nhủ quay lại trường nhưng em ơi, người ta biết mình còn nhỏ mà quan hệ yêu đương để dính bầu, mặt mũi đâu nữa chứ. Nhiều lúc chị nghĩ, hay cứ chờ thằng nhỏ khoẻ khoẻ thì mình đi học lại nhưng rồi cũng thôi. Xấu hổ lắm! Mà chỉ vì lo tiền sữa cho cháu, cha mẹ chị chẳng còn nhiêu tiền. Mẹ chồng và anh Thông cũng bảo chị làm mẹ rồi còn học hành gì. Lắm khi muốn bỏ hết mọi thứ đi đâu thật xa làm lại cuộc đời cho xong…”

Lắng nghe chị Trang kể chuyện ngày xưa mà tôi nản, chỉ biết giấu tiếng thở dài. Giờ tôi có khuyên gì cũng đâu ích lợi. Những lúc thế này thì lời nói trở nên vô nghĩa, đâu tát cạn được nỗi buồn và càng không giúp người ta thoát khỏi bế tắc đang bủa vây.

“Em hiểu rồi.” – Tự dưng tôi buột miệng nói duy nhất ba từ.

Tôi thấy chị Trang nhìn mình không chớp mắt. Tiếp theo, chị nắm tay tôi mỉm cười:

“Cám ơn em. Nãy giờ toàn nói chuyện của chị thôi. Chuyện em và Chan Chan là sao vậy?”

“Dạ, em thì khác chị nhiều lắm. Em với Chan Chan không có yêu nhau gì cả, còn ghét nhau nữa là đằng khác. Chỉ vì uống nhầm rượu nho nên hai đứa quan hệ. Sau đó em dính bầu và giờ thì phải về nhà cậu ta làm dâu. Em mới 17 tuổi mà sắp làm mẹ.”

“Trời! Trớ trêu vậy? Hai đứa uống rượu chi để cho khổ thế?”

“Bọn em đâu có biết đó là rượu. Lúc phát hiện ra thì đã quá trễ. Em không dám phá thai.”

“Ừ, đừng phá. Dù gì đứa bé cũng là máu mủ của em, thất đức lắm. Với phá thai rất nguy hiểm, báo chí mạng mùng nói hoài vụ này. Giờ nhiều đứa cỡ em làm mẹ rồi. Nhưng, em đang mang thai mà vẫn đi học sao? Can đảm thế? Không sợ người ta dị nghị à?”

“Bụng em xẹp lép, đố ai biết đang mang thai. Em định học hết năm nay rồi chờ sinh con.”

Chị Trang gật đầu. Tiếp, tôi và chị ấy im lặng, không ai nói gì nữa. Bên ngoài, trời đổ mưa lúc nào chẳng hay. Tiết trời bây giờ của miền Nam mà mưa lớn thì hiếm thật. Hai chị em cứ ngồi ngắm mưa và buồn với nỗi buồn của chính bản thân. Không ai giúp được ngoài chính những người trong cuộc. Nhưng khổ nỗi, kẻ ở trong cuộc thì lại đang bế tắc. Giọng chị Trang cất lên vừa đủ nghe, hoà lẫn với tiếng mưa rơi nặng hạt ngoài kia.

“Giờ ước giá được quay lại quá khứ, chị sẽ biết sống vững vàng hơn để không tự làm khổ mình khổ con. Sinh con ra mà thấy không đủ sức lo cho nó, đau khổ lắm. Nhưng giờ lẽ nào lại cho người khác. Làm mẹ không nỡ vậy. Mà chị cũng ước anh Thông giống hồi trước, dịu dàng đối xử tốt với chị. Thời gian khiến người ta thay đổi hoặc do người ta giấu diếm bản tính thật quá tài khiến mình nhẹ dạ cả tin. Tóm lại thì mọi thứ đã xảy ra, không thể một hai câu ước mà quay về được. Quá khứ càng tươi đẹp thì càng khiến mình muốn từ bỏ hiện tại.”

Tôi bất động. Quá khứ và hiện tại? Đối với Chan Chan, tôi và chị Trân Châu cũng thế. Một người là trước kia, một kẻ là bây giờ. Có thật, nếu quá khứ tươi đẹp thì người ta sẽ không cần hiện tại? Nếu Chan Chan vẫn thích chị Trân Châu thì tôi phải làm gì đây? Tôi sợ. Bất giác tôi sợ cơn mưa lớn này sẽ không tạnh và Chan Chan cũng không quay lại đón mình.

“Thôi, chị phải về. Em ở lại chơi chờ bạn. Mà chân em có thật là không sao chứ?”

“Không sao thật đấy. Chắc ngồi chút rồi sẽ đi lại bình thường.”

Chị Trang cười, đứng dậy rời bàn. Trông bóng dáng nhỏ con núp dưới chiếc ô dù cũ của chị ấy mà lòng tôi buồn quá. Thấy tội ghê. Nhìn lại bản thân mình cũng chẳng thua gì. Nếu cơn mưa này không dứt và tên Chan Chan kia bỏ quên tôi lại đây thì tôi không biết phải về bằng cách nào. Trời nắng chang chang thì ai nghĩ đến việc đem dù hay áo mưa chi… Nhưng may ghê, lát sau trời tạnh mưa dần. Tuy còn lất phất nhưng không sao. Đưa mắt nhìn đồng hồ trong quán, kém bảy giờ rồi. Biết ngay, thằng cool boy đó cho tôi leo cây. Nghĩ đến việc gọi điện nhưng chả biết sao lại thôi. Vì chán. Tự về cho xong, không muốn hành ai cả. Mau chóng đứng dậy, tôi rời bàn đi cà nhắc. Cú ngã khi nãy hơi mạnh. Dù thế cũng sẽ cố gắng lết về nhà. Ra khỏi quán, tôi bước chậm chậm trên vỉa hè dọc theo bên phải. Đường trơn trợt cộng thêm cái chân cà khịa nên đi khó khăn. Đang lầm rầm chửi rủa tên Chan Chan thì bất chợt tiếng thắng xe kêu két vang lên bên cạnh. Quay qua, tôi ngạc nhiên khi thấy cái kẻ mà mình ngồi mất ba tiếng đồng hồ chỉ để chờ đợi. Vừa thở, Chan Chan vừa hỏi ngay:

“Đã bảo đằng ấy chờ trong quán trà sữa mà sao không nghe? Làm đằng này đạp sút quần, đuổi theo muốn chết. May là kịp! Trời lại đang mưa, bộ định dầm mưa về à?”

“Bảy giờ rồi thưa cool boy. Sao biết cậu có quay lại đón hay không, lỡ quên mất thì sao. Trời đang dần tạnh mưa, phải tranh thủ về nhà chứ.”

“Thế điện thoại làm gì?”

“Không thích. Tự dưng tốn tiền gọi cho cái kẻ không nhớ đến mình làm chi.”

“Đằng ấy nói gì thế? Ai không nhớ đằng ấy? Nhà chị Trân Châu xa tuốt luốt, chạy đi chạy về cộng thêm mớ kẹt xe nên mất nhiều thời gian. Đằng này cũng phóng như bay chứ bộ.”

“Nếu mất công như vậy thì cậu về nhà luôn đi. Rõ dở hơi! Tự nhiên bắt người ta phải chờ trong quán để quay lại chở về nhà. Cậu rảnh nhỉ?”

Thấy Chan Chan nhìn chằm chằm, tôi hỏi: “Gì nữa? Kiếm chuyện hả? Đây mệt lắm rồi nha.”

“Chân đằng ấy bị gì mà cà nhắc cà nhắc thế?”

“Té ngã, trặc giò.”

“Trời mưa còn chân bị trặc thế mà đằng ấy thà đi bộ về chứ không chịu ngồi chờ. Lên xe đi, bước nhiều hồi đau hơn cho coi.”

“Chả thèm, đây tự về được. Không muốn mắc nợ người khác.”

“Què giò còn tự ái. Mau lên xe, đằng này chở về nhà kẻo trời mưa lớn.”

Bỏ mặc, tôi tiếp tục bước đi. Nhưng được đoạn thì tôi nghe Chan Chan cất giọng, nghe rõ to:

“Có biết vì sao đằng này nhất định bảo đằng ấy chờ không? Vì đằng này muốn về chung với đằng ấy, muốn nói chuyện và muốn được đằng ấy ôm từ phía sau đó.”

Ngừng bước. Tôi thoáng bất động. Chan Chan vừa nói gì vậy… Cậu ta một hai bắt tôi chờ trong quán là vì những lý do đó ư? Thế nghĩa là, cậu ta không hề quên tôi. Lẽ nào, Chan Chan muốn được chở tôi về đến vậy sao? Tự dưng tôi thấy lòng mình thật kỳ lạ. Vui.

“Đúng thật ngốc ơi là ngốc.”

Tôi xoay qua vì tiếng Chan Chan ngay kế bên. Bất ngờ, một chiếc áo khoác choàng lên người tôi. Là của Chan Chan. Tôi tròn xoe mắt. Cậu ta nhẹ nhàng kéo tôi lại gần, bảo:

“Lên đi nào vợ, chồng chở về. Chồng thích vợ ngồi phía sau nói cười và ôm chồng ấy.”

Tôi nhìn Chan Chan kinh ngạc. Tên này hâm hấp rồi hay sao mà xưng hô kỳ cục vậy trời? Nhưng rồi tôi cũng leo lên xe. Chan Chan liền cầm lấy hai tay tôi vòng qua hông cậu ta.

“Chồng sẽ chạy đua với trời mưa, vợ ôm cho chặt kẻo ngã là vô bệnh viện cấp cứu.”

Tôi đánh nhẹ vào bụng Chan Chan. Cậu ta cười hắc hắc rồi phóng xe chạy như bay. Ngồi lặng thinh ở yên sau, tôi mỉm cười vì lại được thấy tấm lưng rộng lớn đó trên đường về nhà. Giờ thì tôi cám ơn vì trời đã mưa để mình về trễ và Chan Chan kịp đuổi theo. Khẽ khàng, tôi áp mặt vào lưng Chan Chan, nhắm mắt lại cảm nhận những giọt mưa rơi xuống ướt làn da, để lắng nghe tim mình vẫn đập và thấy bình yên. Dù trời đêm mưa rơi và gió thổi lạnh đấy nhưng chỉ cần có áo khoác của tên cool boy ấy là tôi đủ ấm rồi. Hehe~

Chọn tập
Bình luận